Chương 16 TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC bắt đầu sau khi kết hôn
Mười mấy năm trước, một người chị có sự nghiệp thành công hỏi tôi muốn tìm bạn trai như thế nào. Tôi trả lời lời qua quýt rằng muốn tìm một người yêu mình, rất yêu rất yêu.
Chị cười phì một tiếng: "Đúng là trẻ con, coi tình yêu to tát như trời bể. Chị nói cho em biết, giai đoạn tươi mới của tình yêu rất ngắn, nhiều nhất chỉ có 18 tháng, đa số mọi người còn không được 18 tháng nữa cơ, thậm chí chỉ có 2-3 tháng. Nên em đừng đặt tiêu chuẩn là yêu hay không yêu, mà hãy tìm một người đàn ông có điều kiện tốt. Vì người yêu có yêu nhau hơn nữa thì sau khi bước chân vào đời sống hôn nhân cũng chỉ còn lại tình thân thôi. Em ngẫm lại xem,hôn nhân của bố mẹ em duy trì nhờ tình yêu sao? Những cặp vợ chồng ở quanh em, giữa họ có tình yêu sâu đậm sau khi kết hôn không?"
Tôi tỉ mỉ ngẫm nghĩ chốc lát, phát hiện đúng như những gì chị nói thật. Hôn nhân của bố mẹ tôi toàn là gà bay chó chạy, đừng nói tình yêu, đến tình thân còn khan hiếm. Các đôi khác đã kết hôn quanh tôi hình như cũng không có tình yêu, cơ bản đều là củi gạo mỡ muối tương giấm trà, tháng ngày trôi qua còn nhạt hơn cả ấm nước sôi.
Phát hiện này khiến tôi sốc nặng. Nếu hôn nhân là như thế này thì kiếp này tôi không muốn lấy chồng nữa. Ngày ngày phải ở bên một người đàn ông mình không yêu thật lòng, sống một đời chỉ với những nhu cầu thiết yếu như ăn mặc ở đi, nghĩ mà phát sợ!
Nên suốt một thời gian dài tôi không có hứng thú gì với tình yêu hôn nhân, mãi cho đến khi quen Y.
Khi ấy, Y đã kết hôn được mười mấy năm. Tôi hỏi chị, có phải giai đoạn tươi mới của tình yêu rất ngắn không?
Chị nói: "Không đâu, chị cảm thấy tình yêu có thể là cả đời."
Tôi nói: "Người khác bảo em thời kỳ tươi mới có của tình yêu nhiều nhất chỉ có 18 tháng, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu."
Chị nhoẻn cười, nói đó không phải tình yêu, đó là tình cảm mãnh liệt. Quả thực tình cảm mãnh liệt không duy trì được bao lâu, nhưng hôn nhân chắc chắn không phải là nấm mồ của tình yêu. Chẳng lẽ không kết hôn thì tình yêu sẽ không thay đổi ư? Khi kết hôn, hai người chung quy sẽ càng ngày càng quen thuộc với nhau.
Tiếp đó, chị kể cho tôi nghe về cuộc hôn nhân của chị.
Y và chồng là đồng nghiệp cũ. Hai người tự do yêu đương rồi kết hôn. Sau khi kết hôn, họ cùng làm việc nhà,cùng ủng hộ người còn lại, cuộc sống tuy không giàu sang,nhưng rất hòa thuận vui vẻ.
Mỗi lần chị giặt quần áo xong, chồng sẽ mang đi phơi. Chị gội đầu xong, chồng sẽ lấy máy sấy sấy tóc cho chị. Khi không có việc gì làm, hai người có thể tự mình đọc sách, Y gối đầu lên đùi chồng, đọc đến đoạn nào thú vị sẽ trao đổi thảo luận với nhau. Ở nhà chán rồi thì sẽ cùng nhau đi xả hơi.
Chị nói: "Hôn nhân của chị quả thực không có chỗ nào xúc động lòng người, trong mắt rất nhiều người chỉ là ở nhà sống qua ngày, nhưng chị biết giữa anh và chị có tình yêu say đắm. Tình yêu ở mỗi giai đoạn khác nhau, mỗi thời kỳ khác nhau sẽ có hình thức thể hiện khác nhau, không nhất thiết phải là hoa tươi và sô cô la, cũng không nhất định phải yêu đến chết đi sống lại, mà rất có thể chỉ nằm ngay trong nếp sống bình dị thường ngày mà thôi. Tình yêu sau hôn nhân rất ấm áp và đầy ý nghĩa,nó làm trái tim con người ta kiên định an lòng. Chờ em kết hôn rồi thì sẽ biết sưu khác nhau giữa hai giai đoạn đó. Tình yêu đích thực sẽ bắt đầu sau khi kết hôn."
Sau này, tôi kết hôn rồi mới phát hiện chị nói thật.
Tôi cũng từng so sánh sự khác biệt khi yêu và khi đã lấy nhau về.
Lúc yêu nhau, tôi tự thấy mình yêu chồng, nhưng tình yêu này đa số nằm ở bên ngoài. Ví dụ, lúc anh ốm, tôi sẽ hỏi han anh ốm thế nào, cũng dặn dò anh phải chịu khó nghỉ ngơi, sau đó mình phải làm việc gì thì đi làm việc đó. Sau khi kết hôn thì mọi việc không giống trước kia nữa. Năm ngoái,anh bị ngã phải khâu rất nhiều mũi, khoảnh khắc thấy anh trở về, tôi suýt ứa nước mắt, luôn hỏi anh có đau không, tưởng tượng tình hình lúc anh khâu vết thương mà tim đau thắt lại. Một tháng sau đó, tôi bỏ hết mọi việc để ở nhà chăm sóc anh. Đến giờ tôi vẫn còn chưa xua đi được cảm giác xót xa đó.
Lúc yêu nhau, tôi nghĩ hẳn mình cũng sẽ chăm anh, xót anh, nhưng sự xót xa đó có thể không chạm tới đáy lòng, vì tâm tình của tôi khác biệt. Khi yêu đương, tôi coi anh và tôi là hai cá thể. Đến khi kết hôn rồi,tôi với anh tuy hai mà một, anh ốm đau bệnh tật cũng chẳng khác gì tôi hư hao gầy mòn.
Lúc yêu nhau, anh thường xuyên xã giao thức khuya, tôi chưa bao giờ quấy rầy anh một câu. Anh thường xuyên khen tôi là người tôn trọng người khác nhất. Thực ra chỉ đúng một nửa, vì lúc yêu nhau tôi không coi anh là "người một nhà" nên có nhiều việc tôi sẽ không bận lòng quá mức. Nhưng sau khi kết hôn thì khác, tôi sẽ dặn dò anh uống ít rượu,cũng sẽ chú ý mấy giờ anh đi ngủ, không phải vì thành vợ rồi nên đâm ra lải nhải, mà xuất phát từ nội tâm phải quan tâm đến một người.
Lúc yêu nhau, tôi làm rất nhiều chuyện đều suy nghĩ cho mình trước tiên,thi thoảng mới nghĩ tới anh. Nhưng sau khi kết hôn, tôi làm gì cũng tự động nghĩ đến cảm nhận của anh, suy nghĩ cho tương lai của cả hai. Có thể nói, khi yêu nhau và sau khi kết hôn, địa vị của anh trong lòng tôi rất khác nhau.
Tuy anh thường trêu lúc yêu nhau tôi hay tặng anh vài món quà nhỏ mà lấy nhau rồi thì chẳng thấy đâu nữa, và lúc yêu nhau tôi hay lên kế hoạch du lịch rất lãng mạn mà lấy nhau rồi thì toàn tập trung cho sự nghiệp là chính. Nhưng tự tôi biết rằng giờ tôi còn thương anh hơn thuở chúng tôi yêu nhau. Chỉ có điều, tình yêu này đã dần trở nên chín chắn hơn, không giống trước kia chỉ tập trung đến việc tạo ra những bất ngờ, hay rảnh rỗi quá thì kiếm chuyện cãi nhau chơi để có cảm giác như yêu nhau kinh thiên động địa lắm, kỳ thực,nếu chia tay thì cũng chỉ đau lòng buồn bã một chút là xong. Thế nhưng hiện tại anh thực sự đã là người quan trọng nhất đời tôi,tuy tôi không còn thể hiện mãnh liệt như xưa, nhưng đã coi anh là điều sâu nặng nhất trong tim.
Rất nhiều bạn gái cho rằng, tình yêu chỉ có lúc yêu đương,kết hôn chính là ở nhà sống qua ngày, tình yêu không quan trọng nữa. Phát ngôn nổi tiếng nhất chính là: "Lấy nhau lâu rồi, tình yêu sẽ biến thành tình thân."
Nhưng thực ra, tình yêu đích thực sẽ bắt đầu sau khi kết hôn.
Lúc yêu nhau, ai cũng thể hiện những khía cạnh tốt đẹp nhất trước mặt đối phương, đàn ông nói năng dí dỏm,phụ nữ tao nhã hiểu lòng; đàn ông ăn mặc bảnh bao, phụ nữ điệu đà trang điểm; đàn ông dịu dàng săn sóc, phụ nữ nũng nịu hớp hồn.
Thế nhưng, chúng ta của khi ấy không phải là chúng ta thoải mái nhất, chân thật nhất. Thứ chúng ta yêu là phiên bản đẹp đẽ của người kia, và bản thân chúng ta cũng là một phiên bản đẹp đẽ khác.
Yêu một người vĩ đại, tốt đẹp dễ dàng biết hơn, những điều chúng ta thích cũng đều là ưu điểm của đối phương,nhưng tình yêu này lại chưa được trui rèn qua thử thách. Thế nên rất nhiều người sau khi bước chân vào hôn nhân, tình yêu bị hạ nhiệt nhanh chóng, thậm chí còn hoài nghi phải chăng người kia đã biến thành một người khác: đàn ông thích làm gì thì làm nấy,phụ nữ thì chẳng còn dịu dàng. Rất nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ là vì vậy, không phải do đi quá giới hạn, cũng không có người thứ ba, chỉ là đã không còn cách nào để tiếp tục yêu đối phương mà thôi.
Thực ra,không có ai thay đổi cả. Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm, có mặt tốt và mặt chưa tốt, không một ai ngoại lệ. Cuộc sống hôn nhân chính là đồng thời thể hiện cả ưu điểm lẫn khuyết điểm. Khi đó, thứ chúng ta thấy mới là khía cạnh chân thật nhất của người kia,chứ không còn là một người tình hoàn hảo không tì vết nữa. Bước vào cuộc sống hôn nhân, ai rồi cũng sẽ bước ra khỏi những lung linh tô vẽ thông thường.
Khi chúng ta đã biết khuyết điểm của đối phương mà vẫn giữ vững dự tính ban đầu, sẵn sàng đắp xây tổ ấm lâu dài với đối phương, đó mới là tình yêu chín muồi. Tình yêu như vậy sẽ không phi thực tế, không đòi hỏi cao, lại càng không mệt mỏi khôn kham. Chúng ta vẫn có thể là chính mình, không phải dè dặt che đậy thiếu sót của mình, không cần luôn phải nhào nặn một bản thân quá mức hoàn hảo, sợ người kia ra đi vì chúng ta không toàn bích.
Khi trải qua những điều vụn vặt và phức tạp trong cuộc sống mà ta vẫn ngưỡng mộ đối phương, đó mới là lúc bắt đầu của tình yêu đích thực. Nếu không, dù có yêu đậm sâu đi chăng nữa, cuối cùng vẫn không chịu nổi thử thách của cuộc đời.
Thế nên, hôn nhân không phải là cái đích của tình yêu, mà là nơi tình yêu bắt đầu.