← Quay lại trang sách

Chương 17 TÔI ĐÃ CÓ MỌI THỨ RỒI còn cần chồng làm gì nữa?

NONO là bạn thân của tôi. Năm ngoái, dì của NONO nhờ cô ấy giới thiệu cho đứa em họ một anh bạn trai đáng tin cậy, mà em họ NONO năm nay đã suýt soát ba mươi tuổi rồi. Tính NONO gần giống tính tôi, thường không thích những việc vừa mất công vừa không được tiếng như thế này, nhưng vì trước đây dì đối xử với NONO rất tốt nên cô ấy đành phải đồng ý, sau đó cũng liệt kê một loạt các thanh niên vừa ưu tú,vừa gia giáo lại vừa độc thân cho cô em họ.

Trong vòng nửa năm, số người NONO giới thiệu đã lên đến con số chục người,nhưng đều thất bại hết, người có thể qua lại lâu nhất cũng duy trì được hơn một tháng, còn lại, đa số đều từ chối em họ cô ấy.

Trước tình cảnh đó, NONO buồn bực nói với tôi: "Gái yêu ơi, tớ chẳng muốn giới thiệu tiếp nữa, kể cả là thành công thật thì tớ vẫn cảm thấy như mình đã hại đời con trai nhà người ta vậy. Em họ tớ...có mà nói đến mai cũng chưa hết chuyện!"

Người đầu tiên NONO giới thiệu cho em họ mình là em trai của một người bạn học. Cậu trai này làm công nhân, lương tháng 20 nghìn tệ, nhân phẩm tốt. Nhưng em họ NONO chê người ta thu nhập không đủ cao. NONO mới nói: "Lương của mày có 3 nghìn một tháng, còn không biết xấu hổ chê người ta lương 20 nghìn?" Vậy là em họ cô đành phải bất đắc dĩ thử tìm hiểu anh bạn kia.

Nhưng một tuần sau,đối phương liền khéo léo nói mình không xứng với cô ấy,cảm ơn,rồi rút lui. Nghe nói sự tình đó là do lần nào đi ăn, cô em kia cũng chọn nhà hàng rất đắt tiền, và lần nào cũng bắt đối phương thanh toán toàn bộ hóa đơn. Lý do cho hành động ấy là em của NONO cho rằng tuyệt đối không thể lấy người đàn ông keo kiệt. Còn đối phương lại cảm thấy cô vốn không phải là người mà mình có thể chung sống cùng.

NONO bó tay,đành phải tiếp tục tìm kiếm người khác cho cô em. Người thứ hai là bạn của chồng cô. Người này là một luật sư có văn phòng luật riêng, tuy cơ sở không lớn lắm nhưng cũng không phải là tệ. Lần này, hai người chỉ gặp nhau một lần là đối phương đã rút lui hẳn, không biết có phải vì ánh mắt của luật sư khá tinh tường không mà sau khi cố ăn hết bữa cơm,anh ta liền tỏ ý hai người không hợp nhau.

Nhưng em họ cô lại khăng khăng muốn biết nguyên do, thế là NONO đành phải nhờ chồng đánh tiếng hỏi dò. Khi được hỏi, đối phương nói mình thích phụ nữ có suy nghĩ độc lập, tính cách độc lập, có thể sát vai chiến đấu; chứ không phải người chỉ một lòng muốn dựa vào chồng.

Em họ NONO nghe xong bực lắm, nổi giận đùng đùng nói: "Em đây không thèm lấy hắn. Luật sư toàn người khôn khéo, không chịu lỗ một chút nào. Muốn tìm một người phụ nữ giúp đỡ sự nghiệp của mình á, đừng có hòng, hắn ngứa mắt em, em cũng chẳng ưa gì hắn. Ngộ nhỡ chẳng may ly hôn nhau, sao em có thể là đối thủ của một luật sư được?"

Sau đó, NONO chỉ giới thiệu mấy người có điều kiện tương đối bình thường,vì trong lòng cô ấy hiểu rất rõ em họ mình thuộc tầng lớp nào. Những người đàn ông vĩ đại trưởng thành quả thực sẽ không thích nổi cô em họ này,dì NONO cũng từng khuyên con gái đừng kén quá, dù sao cũng phải nhìn lại mình. Em họ cô tuy mất hứng nhưng cũng chẳng thay đổi gì. Thế nhưng ngay cả những người điều kiện bình thường cũng đều rút lui sau khi gặp em họ NONO. Hiếm hoi lắm mới có một anh kiên trì được hơn tháng, nhưng rồi cuối cùng vẫn rời đi.

Người đàn ông cuối cùng đến gặp em họ NONO là một chàng rùa biển (chỉ những du học sinh từng có thời gian học tập ở nước ngoài và đã trở về nước), điều kiện gia đình rất tốt, lại là cậu ấm thế hệ hai (nguyên văn là "phú nhị đại", tức thế hệ siêu giàu thứ hai,dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước. Những người này hầu hết đều là con của các ông chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức chính phủ cấp cao) chính cống. Nghe nói trước đây anh ta thích NONO, nhưng lại thất bại dưới tay chồng NONO. Giờ hai người đã trở thành bạn tốt, đối phương vẫn chưa kết hôn. Thật ra anh ta vốn không nằm trong phạm vi cân nhắc của NONO, song cô không chịu nổi cảnh dù mình giục như giục đò, đành phải liều một phen. Lúc NONO nói muốn giới thiệu bạn gái cho anh ta, anh ta cũng vui vẻ chấp nhận.

Khi gặp gỡ, em họ NONO rất vừa lòng với đối tượng này,còn cảm thấy mọi điều kiện của người kia đều đáp ứng được yêu cầu của mình. Lúc đó trùng hợp là Lễ tình nhân đêm Thất tịch, sáng sớm, em họ đã nhắn tin hỏi người kia định tặng quà gì. Đối phương sửng sốt, có lẽ anh ta cảm thấy vừa mới quen nhau,vốn không cùng đón lễ Tình nhân nhưng như vậy được; nhưng vì bên kia đã nhắc đến thì cũng không tiện từ chối, nên hỏi xem em họ thích gì. Thế là em họ không chút khách sáo, dẫn anh ta đến thẳng quầy bán hàng hiệu, nói rằng muốn mua một cái túi xách Hermès.

Sau khi quay về, anh ta nói chuyện với NONO, hỏi có phải NONO cố tình sửa lưng anh ta không? NONO cuống quýt xin lỗi, nói thật sự không có ý này, chỉ muốn xem hai người có duyên phận hay không, nếu không thích hợp thì coi như cô chưa từng nhắc đến.

Thấy NONO nói vậy, rùa biển thở dài nói: "Anh vốn cho rằng hai chị em họ thì sẽ không chênh nhau nhiều, dù sao cũng dính dáng quan hệ thân thiết, làm quen một chút cũng chẳng sao. Không ngờ đó lại là một cô gái sống như loài mọt gạo, lúc nào cũng chỉ mơ ước sống kiếp phú bà lắm tiền nhờ hôn nhân! Thực ra phụ nữ có ý nghĩ như thế cũng không có gì sai trái, nhưng trước hết cần phải nâng cao giá trị bản thân đã."

NONO không còn gì để nói,từ đó trở đi không chịu giới thiệu tiếp nữa. En họ cô có lẽ vì không hẹn được người ta nên cứ đến tìm NONO suốt, mong cô ra mặt. NONO bị đeo bám đến mức bó tay, đành phải tránh nói vào vấn đề chính, chỉ bảo giữa em họ và rùa biển có khoảng cách quá xa.

Em họ đường như rất vừa ý đối phương, vội hỏi NONO khoảng cách nơi nào, mình có thể cố gắng bắt kịp.

NONO nói, đàn ông có điều kiện tốt thực sự thích những người phụ nữ có đầu óc, độc lập về mặt kinh tế và tư duy, nếu không sẽ rất khó trao đổi về phương diện tinh thần với họ được. Em muốn lấy người như thế, tốt nhất phải trên mức đó trở lên.

Cô biết em họ vừa nghe thế đã cụt hứng. Em họ nói: "Nếu một người phụ nữ mà độc lập mọi thứ, làm được mọi thứ, bản thân làm xong xuôi rồi thì cần đến chồng làm gì nữa? Cô ấy hoàn toàn có thể tự sống một mình, vốn không cần kết hôn."

Bị em họ nói thế, NONO ngay tức khắc bị dồn vào thế khó. Lúc chúng tôi tụ tập, cô ấy quẳng câu hỏi này sang cho tôi, nói: "Nói thật là tớ cũng biết em họ tớ rất có vấn đề, nhưng lời nó nói hình như cũng hơi có lý,tớ cũng chẳng biết trả lời nó thế nào. Cậu thấy sao?"

Tôi cười nói: "Tất cả chúng ta ngồi đây đều đã kết hôn rồi, cậu cảm thấy chúng mình lấy chồng đều vì không độc lập kinh tế, không độc lập tính cách, không độc lập cuộc sống à? Chẳng lẽ chúng ta kết hôn vì những nguyên nhân đó sao? Chúng ta kết hôn là vì gặp được người mình yêu, muốn bên ngoài ấy trọn đời cơ mà."

NONO bất chợt hiểu ra,nói: "Cuối cùng cũng biết câu hỏi này vớ vẩn chỗ nào rồi."

Thực ra có nhiều bạn nữ có tư tưởng này. Khi viết những tác phẩm lấy sự độc lập của phụ nữ làm chủ đề xuyên suốt thì tôi đều nhận được một đống tin nhắn kiểu: "Nếu phụ nữ đã độc lập rồi thì còn cần đàn ông làm gì?" Thậm chí,có nhiều cô gái còn cho rằng, nếu phụ nữ có thể thu vén được mọi chuyện thì cánh đàn ông đừng nên lấy vợ nữa, vì vợ họ đâu cần tới họ.

Nhưng góc nhìn của tôi lại trái ngược hoàn toàn. Khi phụ nữ thực sự có thể độc lập về mặt kinh tế, độc lập về mặt tính cách thì họ sẽ đề cao chất lượng hôn nhân hơn. Ít nhất, phụ nữ sẽ không cần gả tạm cho một người nào đó chỉ vì tuổi tác hay điều kiện, cũng không cần phải lãng phí cuộc đời trong một cuộc hôn nhân bất hạnh chỉ vì những nhân tố bên ngoài như kinh tế hay tuổi tác.

Ngay từ đầu, phụ nữ có thể bỏ ngoài tai mọi lời gièm pha, lắng nghe trái tim mình để lựa chọn hoặc chờ đợi một người đàn ông mình yêu thật sự. Vì độc lập về tính cách nên phụ nữ sẽ không chọn đại một ai đó làm chồng chỉ vì những điều người khác nói. Vì độc lập về kinh tế nên phụ nữ sẽ không chăm chăm nhìn vào điều kiện của đối phương. Vì độc lập về cuộc sống nên phụ nữ cũng sẽ không thể không sống nổi nếu thiếu bóng dáng người đàn ông trong hôn nhân. Cô ấy không còn là người hầu của anh ta, anh ta cũng không còn là chúa tể của cô ấy, hai người có thể ngang hàng trong hôn nhân để cùng nhau yêu thương, cùng nhau trưởng thành.

Hôn nhân như thế mới là thành tựu thực sự của một người phụ nữ. Nhìn lại hôn nhân của những cô gái từng nói: "Nếu phụ nữ làm hết mọi việc rồi thì còn cần đàn ông làm gì nữa", đa số đều thấy không hạnh phúc.

Khi người chồng ngoại tình, phụ nữ đau lòng, buồn bã, cũng từng nghĩ sẽ dứt bỏ cuộc hôn nhân này,song những suy nghĩ đó chỉ có thể tồn tại trong đầu, rồi sau đó bị hiện thực bóp nghẹt. Người phụ nữ còn phải nghĩ đến những điều này: một mình mình không thể nuôi được con;mình đã từng này tuổi rồi,có tìm cũng chẳng tìm được mối nào khá hơn! Thế chỉ là có thể sống nốt quãng đời còn lại, ngày này qua ngày khác, tự an ủi rằng thiên hạ có gã nào mà không bồ bịch, hôn nhân của người ta cũng như mình thôi.

Đàn ông hời hợt ích kỷ, phụ nữ buồn bã, tức giận nhưng cũng chẳng để làm gì. Khi con tim lạnh nhạt đến tột bậc, họ đã từng nghĩ rằng: "Cứ giữ khư khư cuộc hôn nhân như thế này có nghĩa lý gì?" Nhưng họ không dám thách thức thói đời. Dù hôn nhân chỉ còn trên danh nghĩa, dù người đàn ông kia không đóng góp gì cho cuộc hôn nhân ấy thì họ cũng tự dỗ dành mình phải nhìn vì con. Vì không độc lập về tính cách nên không thể chịu đựng được ánh mắt của người ngoài.

Ý nghĩa to lớn nhất của một người phụ nữ độc lập về kinh tế, tư duy và cuộc sống chính là: Cô ấy có thể lựa chọn cách sống mình muốn, cũng có thể từ chối mọi thứ mình không muốn.