Chương 21 ĐIỀU KHIẾN con người ghê tởm nhất trong tình cảm
Một lần đi ngang qua thành phố nơi có bạn tôi sống, tôi tiện đường ghé thăm cô ấy luôn. Hôm sau, tôi định tự mình ra sân bay, cô bạn tôi lại rất nhiệt tình chu đáo, khăng khăng bảo để tài xế của cô ấy đưa tôi đi.
Ngưới lái xe mang họ Chu mọi người đều gọi cậu ấy là Tiểu Chu. Tính cậu hiền lành, lại hay thẹn. Lúc đến khách sạn đón tôi, tôi thấy cậu rất dè dặt nên chủ động tìm đề tài nói chuyện cho cậu thả lỏng hơn.
Tôi hỏi cậu đã kết hôn chưa? Cậu ngẩn ra, vẻ mặt ngơ ngác, tôi nghĩ bụng có phải không nên hỏi chuyện này không? Nét mặt cậu ấy kỳ lạ quá.
Sau đó, cậu gật đầu nói: "Em kết hôn rồi, tháng Chín năm ngoái."
Tôi nói: "Ừm", cậu ấy lại vội vã nói: "À không, kết hôn hồi tháng Tám chứ, em nhớ nhầm,xin lỗi chị."
Tôi cười, thầm nghĩ vừa mới kết hôn xong, sao kết hôn tháng mấy cũng nhớ nhầm nhỉ!
Có lẽ Tiểu Chu nhận ra tôi đang nghĩ gì, thở dài nói: "Ngại quá chị Vãn Tình, để chị chê cười rồi, thực ra em cũng không thích cuộc hôn nhân này lắm, vì em không quên được người cũ."
Đến sân bay phải mất hai tiếng đi đường, Tiểu Chu bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện của cậu.
Tiểu Chu và người cũ yêu nhau từ năm 18 tuổi đến năm 28 tuổi, hai người là bạn học,ban đầu chỉ lén lút yêu nhau, mãi đến khi lên đại học mới dần dần dám nhận là một đôi.
Cậu ấy rất yêu cô bé kia, một lòng muốn kết hôn với cô ấy, nhưng bị cha mẹ cô gái phản đối vì bố mẹ Tiểu Chu chỉ là người làm công ăn lương, gia cảnh không giàu có gì. Dù bị phản đối nhưng cả hai vẫn vụng trộm yêu đương, từ khi học đại học đến khi tốt nghiệp, từ khi tốt nghiệp đến khi đi làm. Tiểu Chu thầm nghĩ, một ngày nào đó cậu sẽ được cha mẹ người yêu chấp nhận. Ai ai cũng biết cậu đối xử với bạn gái rất tốt.
Sau khi đi làm một năm, nhìn những người bên cạnh mình lần lượt kết nghĩa trăm năm, Tiểu Chu cũng hi vọng hai người có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau, thế nên cậu đề xuất muốn đến gặp bố mẹ bạn gái.
Bạn gái ấp úng tìm đủ mọi cách thoái thác, khi bị hỏi dồn liền bực bội nói: "Bố mẹ em không đồng ý cho hai đứa mình yêu nhau,anh đến gặp cũng không có kết quả tốt,chờ thêm một chút nữa đi!"
Một lần chờ đợi này là ba năm, thế là bọn họ yêu nhau đến năm thứ chín. Mỗi lần Tiểu Chu hỏi bạn gái về việc gặp bố mẹ thì lại thêm một lần cô gái ấy ỡm ờ với cậu. Đến năm thứ mười,Tiểu Chu thấy mình cũng sắp sửa ba mươi, cậu nghiêm túc nói với bạn gái: "Để anh gặp bố mẹ em đi, sớm muộn gì cũng phải vượt qua cửa ải này, bố mẹ anh cũng hi vọng chúng ta có thể quyết định sớm một chút. Chi bằng bố mẹ đôi bên gặp nhau nói chuyện, không phải bàn việc cưới xin, chỉ là tiếp xúc gặp mặt thôi, em thấy có được không? Có bố mẹ anh ở đó, bố mẹ em cũng sẽ không đến nỗi bắt bí anh lắm đâu nhỉ?"
Tiểu Chu kiên trì nhiều lần, cuối cùng bạn gái cũng đồng ý.
Bố mẹ Tiểu Chu rất coi trọng lần gặp mặt này. Hai ông bà còn cố ý mua hẳn hai bộ quần áo mới, ăn vẫn rực rỡ hẳn lên, còn đi mua rất nhiều quà cáp vì theo tục lệ địa phương, nhà trai phải chuẩn bị quà cho nhà gái, nhà gái thì không cần.
Tiểu Chu cũng chuẩn bị kỹ càng. Đây là cơ hội cậu mong mãi mới có được, cậu muốn thể hiện thật tốt để giành được thiện cảm của hai cô chú. Biết đâu khi gặp mặt, cô chú lại thích mình thì sao? Giữa người với người, dù sao cũng phải nương tựa nhau mà sống.
Thế nhưng, cả đời Tiểu Chu cũng không quên được nỗi khó xử của lần gặp mặt đó.
Sau khi cha mẹ hai bên ngồi xuống, chưa nói được mấy câu, chưa gắp được vài miếng thì bố mẹ cô gái đã nói thẳng với gia đình Tiểu Chu: "Chúng tôi vốn cũng không muốn đến, nhưng không đến thì lại sợ cậu không bỏ cuộc. Chúng tôi không thích cậu, vì hoàn cảnh gia đình cậu quá kém. Chúng tôi chọn con rể cũng phải có điều kiện, cậu chẳng qua chỉ là một thằng lái xe, sao chúng tôi có thể gả con gái cho cậu được?"
Tiểu Chu nằm mơ cũng không ngờ bố mẹ bạn gái lại có thể nói thế trước mặt bố mẹ cậu. Cậu vĩnh viễn không quên được vẻ mặt nhục nhã, khó xử,tức giận,đau thương và bất lực tê tái của bố mẹ. Nếu cậu biết trước cớ sự, có đánh chết cậu cũng không để bố mẹ đến đây chịu nhục thế này. Mà điều khiến cậu khó chịu nhất chính là từ đầu chí cuối bạn gái cậu chỉ cúi đầu, không nói một lời.
Sau khi về nhà, bố mẹ cậu thở hồng hộc. Tuy rằng gia đình họ không giàu có, nhưng cả đời này chưa từng bị ai tát thẳng vào mặt như thế. Họ chỉ không giàu mà thôi, chứ cũng không phải phường khố rách áo ôm gì, có đến mức phải khinh thường người khác thế không?
Vậy nên bố cậu nói: "Con trai, chia tay đi! Không phải bố mẹ không hiểu con, nhưng hôm nay con cũng thấy rồi đấy, cơ bản là họ coi thường chúng ta, người như thế mà có gắng gượng làm thông gia thì cả đời này con cũng phải khúm núm vâng dạ. Tuy bố mẹ con không hơn ai, nhưng cũng không đành lòng nhìn con phải ép dạ cầu toàn như thế."
Mẹ cậu nói: "Bố con nói phải đấy, nếu hôm nay chỉ bố mẹ nó nói như thế thì người làm cha mẹ này có chịu ấm ức cũng không sao, dù sao hạnh phúc của con mới là quan trọng nhất. Nhưng con nhìn bạn gái con đi,nó có mở miệng ra nói đỡ cho con câu nào không, sau này con phải sống sao hả con?"
Tiểu Chu rất đau lòng. Bố mẹ vất vả cả đời, để bố mẹ chịu uất ức như thế trong lòng cậu cũng không dễ chịu gì. Cậu thật sự cũng rất thất vọng với cách cư xử của bạn gái, không biết nên làm thế nào cho phải.
Từ hôm đó trở đi, bố mẹ bắt đầu tích cực tìm đối tượng cho cậu. Mà cậu vẫn còn muốn cố gắng tiếp, hỏi bạn gái rốt cục có muốn lấy cậu không. Bạn gái chỉ lâm lờ né tránh,không đưa ra câu trả lời rõ ràng nào, chỉ nói thái độ của bố mẹ rất cương quyết, nhất định không đồng ý.
Nghe xong những lời này, Tiểu Chu nản lòng thoái chí, cuối cùng nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ, lấy một cô gái hiền lành chất phác. Nhưng đêm trước khi hai người kết hôn,bạn gái cũ gọi điện cho cậu, khóc lóc nói sẽ chờ cậu cả đời. Đó là lý do vì sao cậu không biết mình đã trải qua hôn lễ của chính mình như thế nào.
Tiểu Chu nói, thực ra vợ cậu là một người phụ nữ rất tốt, nhưng giữa cậu và vợ không có cảm xúc như khi cậu ở bên người cũ. Cậu cảm thấy mình như xé ra làm đôi, thân một nơi tim một nẻo.
Vẻ mặt của Tiểu Chu tràn ngập hồi ức và đau khổ, tôi nghe xong lại nổi trận lôi đình: "Em có biết nếu chị là em, trước khi kết hôn mà lại có người gọi cho mình một cuộc điện thoại như thế, chị sẽ nói thế nào không?"
Tiểu Chu ngờ vực nhìn tôi,tôi nói tiếp: "Chị sẽ nói với cô ta rằng: 'Không yêu thì trả mẹ nó dép đây cho bố về, đừng làm bố buồn nôn nữa.' "
Tiểu Chu kinh ngạc nhìn tôi: "Chị Vãn Tình,chị vừa nói bậy à?"
Tôi không phủ nhận: "Đúng, bắt chước Đương Đương đấy. Không nói bậy thì sẽ không có cách nào diễn tả nổi tâm trạng của chị. Một đứa con gái như thế thì có gì để em nhớ mãi không quên hả? Chờ em cả đời là cái gì? Nó định làm con giáp thứ mười ba hay mong em ly hôn thế? Trước khi người khác kết hôn còn gọi điện nói thế, có biết xấu hổ không? Hoặc là nó nói thẳng ra rằng kiểu gì nó cũng phải lấy em bằng bất cứ giá nào, cướp em khỏi hôn lễ còn quang minh lỗi lạc hơn cú điện thoại này nhiều."
Tiểu Chu sững sờ nhìn tôi.
"Mười năm rồi, nếu một cô gái thật lòng yêu em thì đã lấy em từ lâu rồi. Nếu chị thực sự yêu một người thì không một ai có thể ngăn cản chị lấy người đó được. Chị không biết bạn gái cũ của em,nhưng chỉ từ những việc này rm kể là chị đã thấy nó là đứa không ra gì rồi. Mười năm không giải quyết được một vấn đề chứng tỏ nó không có năng lực, lại càng chứng tỏ tính cách không tốt, nhu nhược trốn tránh,muốn có tất cả nhưng lại không muốn mất đi thứ gì. Mười năm không có được một thái độ rõ ràng chứng tỏ tình yêu của nó không thuần khiết, không muốn thật sự cố gắng vì tình yêu. Chia tay mà nó vẫn còn muốn chen chân vào hôn nhân của người kia,chứng tỏ nhân phẩm xoàng xĩnh,nếu bản thân không thể cho người còn lại một kết quả thì hãy buông tay đi. Gọi điện thoại cho bạn trai cũ sắp kết hôn nói như thế,lòng dạ đó đáng bị giẫm chết, thật là buồn nôn."
Tiểu Chu hèn nhát nói: "Cô ấy thực ra cũng không xấu xa vậy đâu chị..."
Tôi trợn mắt: "Không phải giết người đốt nhà mới là xấu, giết người bằng dao cùn còn tàn nhẫn hơn. Bất kể nó tốt hay xấu thù cũng đã là quá khứ rồi, em nên chú ý nhiều hơn đến vợ em mới đúng. Thực ra em đối xử rất bất công với vợ em, em còn yêu người khác mà vẫn cưới cô ấy. Trong lòng em có người khác mà còn thấy cô ấy rất tốt chứng tỏ cô ấy thực sự rất rất tốt, tốt gấp tră vạn lần cái đứa bạn gái cũ không biết nặng nhẹ của em. Đừng bỏ châu ngọc để ôm gạch vụn về, đừng chờ đến khi mất đi rồi mới hối hận."
Chúng tôi trò chuyện như vậy, rất nhanh đã tới sân bay, tôi không biết Tiểu Chu nghe vào tai được nhiều hay ít, chỉ mong cậu ấy có thể tỉnh táo, biết nên quên đi người nào, nên trân trọng người nào.
Lúc lấy vali cho tôi, cậu nói: "Chị Vãn Tình, em vẫn cho rằng chị là người rất hòa nhã."
Tôi nói: "Một là vì chị thực sự thấy hành vi của bạn gái cũ của em làm chị buồn nôn, hai là vì thời gian quá ngắn, chị sợ em bỏ ngoài tai,nên chỉ cần nhớ là hãy hết lòng trân trọng vợ em đi!"
Tiểu Chu vâng một tiếng, vẫy tay chào tạm biệt tôi. Gần đó bỗng có một chiếc máy bay bay vút lên vòm không, tôi bỗng nhớ tới hai câu thơ: " Phóng mắt non sông thấy chi xa, chẳng thà thương lấy người trước mắt." (Trích hai câu thơ "Mãn mục hà sơn bất niệm viễn, bất như liên thủ nhãn tiền nhân" trong bài thơ Hoán Khê Sa của tác giả Án Thù thời Tống)
Mong sao tất cả những ai lương thiện trên đời đều được quý trọng ngưỡng mộ. Và cũng mong sao tất cả mọi người đều có một cặp mắt tinh tường, thấy rõ được hết những thật thà, lừa lọc của thế gian.