Chương 22 SỰ KHÁC BIỆT giữa phụ nữ đẳng cấp cao và phụ nữ đẳng cấp thấp
Mấy hôm nay, trong lúc dọn dẹp tài liệu trong máy tính, tôi tình cờ thấy vài tấm ảnh cũ. Có một cảm giác mất mát xâm chiếm tôi khi thấy những bức ảnh chụp chung của tôi và M. Mấy năm nay,tôi không liên lạc với chị ấy.
M từng là bạn tốt của tôi. Khi đó, tôi mới tốt nghiệp chưa lâu, M lớn hơn tôi sáu tuổi, xấp xỉ ba mươi, chưa chồng. Chị không được khéo léo lắm, khi nói chuyện thường không để ý đến cảm nhận của người khác nên hay đắc tội với người ra. Tôi thì chẳng bận tâm đến chuyện đó. Nói năng thẳng thắn quá tuy không phải ưu điểm gì, nhưng ít ra vẫn tốt hơn miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Hơn nữa, M cũng đối xử với tôi rất tốt.
M rất xinh xắn, nhất là nước da nõn nà mịn màng không cần chăm chút gì, làm tôi ngưỡng mộ mãi. Nhưng không biết tại sao, chị lại không có cái duyên với người khác giới, nên vẫn chưa gặp được một người bạn đời thích hợp.
Xã hội này lúc nào cũng đầy rẫy ác ý với phụ nữ, nhất là với những người đứng tuổi mà vẫn chưa chồng, nên thường xuyên có những cô gái xấu tính hỏi M rằng khi nào định kết hôn thế, chẳng nhẽ định ở vậy cả đời? Có thế nào thì phụ nữ cũng phải có một tấm chồng chứ.
Tính M không thuộc kiểu nhún nhường để cả phường vui vẻ. Khi có ai hỏi như vậy, chị lập tức phản ứng: "Sao lại không thể, tôi ăn mất miếng nào nhà cô à? Rỗi hơi lo việc của người ta thì chẳng thà tự lo cho nhà mình đi!"
Chưa đánh được người mặt đỏ như vang, đánh được người rồi mặt vàng như nghệ,thế là M đắc tội với càng nhiều người hơn. Nhưng tôi hiểu chị, bản thân người ba mươi tuổi chưa kết hôn đã phải chịu áp lực rất lớn về mặt tâm lý từ họ hàng, xã hội và cả một đống những câu hỏi "quan tâm" chẳng lấy gì làm tốt đẹp, dù là ai thì cũng khó có thể vui vẻ đón nhận.
M thường xuyên nói với tôi: "Em nói xem có phải mấy người này ăn no rửng mỡ không? Chị lấy chồng hay không thì liên quan quái gì đến họ? Buồn cười nhất là có những bà có chồng bồ bịch, sống khổ sở vô cùng, thế mà sao lại tự cho mình hơn người nhỉ? Chồng như của mấy mụ ấy, có cho chị cũng không thèm."
Tôi chỉ có thể thường xuyên chị: "Chị cứ bỏ ngoài tai những lời họ nói đi, sống vui vẻ mới là quan trọng nhất." May mà hai năm sau,M gặp được chân mệnh thiên tử của chị rồi kết thúc đời độc thân vào năm ba mươi tuổi.
Lớn tuổi một chút mới kết hôn cũng có chỗ tốt, ít nhất là kinh tế khá dư dả. Hai vợ chồng M gom tiền tiết kiệm lại, thế chấp mua một căn nhà rộng một trăm mét vuông, cử hành hôn nhân lễ đơn giản, từ đó trở đi bắt đầu một cuộc sống gia đình.
Sau khi M kết hôn, những lời hỏi thăm ác ý đã không còn nữa, tuy thỉnh thoảng cũng có người ghen ghét nói M cuối cùng cũng lấy được chồng. Nhưng nhiều hơn cả là thái độ tiếp nhận của mọi người, vì M không khác biệt nữa,chị đã giống với họ rồi.
Khi đó, rốt cục tôi cũng hiểu vì sao rất nhiều người lại có thể kết hôn tạm bợ. Bởi trong mắt nhiều người, kết hôn có nghĩa là đã vượt qua cuộc sống của người bình thường rồi, nên những người không cứng cỏi thường không chịu được áp lực, không thể làm theo trái tim mình.
Nhưng những ngày yên ổn không được là bao, M lại có điều phiền muộn mới: Tuy người giục chị kết hôn không giục nữa, nhưng họ chuyển sang giục sinh con.
Người này nói: "M này, em đã kết hôn muộn rồi, phụ nữ có độ tuổi sinh đẻ, thế nên em phải tranh thủ thời gian nhé!"
Người kia bảo: "M này, hôn nhân mà không có con cái là không hoàn chỉnh đâu, phụ nữ định phải có đứa con của mình, lớn tuổi mới sinh con sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, cậu phải nhanh chóng chuẩn bị đi!"
Nhưng M không biết vì sao lấy nhau đã hai năm rồi vẫn chưa có động tĩnh gì. Tôi cũng không để ý chuyện đó,chỉ tưởng là chị muốn sống cuộc sống hai người, mãi cho đến một hôm chị lén chạy sang hỏi tôi: "Chẳng phải em có một người bạn mãi chưa có con, sau khi uống thuốc của một ông bác sĩ Đông y nửa năm,về sau sinh được hai đứa sao? Em hỏi thăm giúp chị được không, chị cũng muốn đi khám thử."
Lúc đó tôi mới biết M luôn muốn có con, nhưng đôi khi càng muốn có thứ gì đó thì người ta lại càng lo âu, áp lực hơn, thế là càng không thể có con được!
Tôi đưa cách liên lạc với người bạn kia cho chị. Chị cũng bắt đầu uống thuốc bổ. Không biết vì tâm trạng được thả lỏng hay vì tràn ngập niềm tin mà chưa đầy một năm sau, chị đã mang thai, sang năm sau nữa thì sinh được một bé trai.
Tôi cũng mừng thay cho M vì chị đã đạt được mong ước của mình, nhưng dần dà, tôi lại cảm thấy chị càng ngày càng xa lạ.
Chị từng chịu đủ thứ áp lực vì bị người khác giục giã kết hôn, nghĩ là biết trong lòng chị buồn bực cỡ nào. Nhưng sau khi kết hôn sinh con xong, hễ thấy cô gái nào chưa kết hôn khi đã luống tuổi là chị lại hỏi người ta bao giờ kết hôn. Đôi khi biết thừa rằng đối phương sẽ xấu hổ, chị vẫn cứ đặt câu hỏi. Dường như có một thứ gì từa tựa ác ý của những người từng "quan tâm" chị ở trong mắt chị.
Trước khi kết hôn, chị ghét nhất bị những người đã lấy chồng suốt ngày săm soi hỏi chị khi nào lấy chồng. Nhưng sau khi chính bản thân chị kết hôn, hỏi người khác khi nào lấy chồng lại là việc chị hứng thú nhất. Tôi không biết đây là kiểu tâm lý gì, chẳng phải chúng ta vẫn thường tự nhắc nhở "Điều mình không muốn, chớ làm với người" sao? (Nguyên văn là "Kỷ sở bất dục, vật thì vu nhân", trích trong Luận ngữ của Khổng Tử. Ý muốn nói việc gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác, hay là muốn người khác đối xử với bạn thế nào thì hãy đối xử với người khác thế ấy)
Trước khi sinh con, chị ghét nhất là bị những người đã có con giục khi nào có con, làm chị lo nghĩ không yên. Nhưng sau khi có con rồi,giục người khác khi nào có con lại là việc chị thích làm nhất. Thậm chí, tôi còn nhìn thấy chút ác ý lóe lên trong mắt chị.
Tuy nói bạn bè không có ai mười phân vẹn mười, nhưng tôi thật sự không thích M như thế này. Tôi thà rằng chị vẫn là người lanh mồm lanh miệng nhưng không có ý xấu như trước kia còn hơn.
Sau khi lấy chồng, tôi luôn không cần có con. Tôi không biết mình có thể sinh con hay không,nhưng tôi luôn vô cảm với trẻ con, và cảm thấy cuộc sống hai người là rất tốt. Bởi thế mà khi M ngày ngày nới với tôi phụ nữ không có con là không hoàn chỉnh, tôi gần như có thể phân biệt được ngay lập tức đối phương đang có ý tốt hay ý xấu.
Tiếc thay, tôi lại nhận ra ý vị cười trên nỗi đau của người khác ấy từ lời M nói. Chị thường xuyên vô thức cho người khác cảm giác "Em có vấn đề về sức khỏe phải không". Vậy là tôi dần không thân với M nữa, kể cả chị không hề ác ý thì tôi cũng không thích hành vi áp đặt suy nghĩ và cách sống của mình lên người khác.
Nói đến M thì không thể không nhắc đến một người bạn thân của tôi, tuổi chị ấy cũng sàn sàn M nhưng vẫn chưa hề kết hôn. Tôi quen chị lúc ngoài hai mươi, hai chị em cực kì thân thiết.
Quanh chúng ta có rất nhiều người kết hôn muộn,không phải họ chối bỏ hôn nhân mà là vì chưa gặp được ai thích hợp, cũng không muốn một cuộc hôn nhân tạm bợ. Nếu có ai tự chế giễu bản thân trước mặt chị bạn tôi rằng chừng đó tuổi rồi mà vẫn ế dài thì chị ấy chỉ cười dịu dàng: "Em nhiều tuổi hơn chị không? Chị còn không vội mà em vội nỗi gì? Đừng quan tâm người khác nói gì, cảm xúc với mình mới là quan trọng nhất." Nếu người khác chưa kết hôn thì chị cũng sẽ không chế nhạo, mà luôn dành cho họ những lời chúc phúc chân thành nhất.
Hơn ba mươi tuổi tôi mới muốn có con. Trước đó, rất nhiều người bên cạnh hối thúc tôi, chỉ có mình chị thấu hiểu sự không muốn có con của tôi: "Không sao, lúc không muốn có thì đừng có. Việc sinh nở phải cẩn thận, một khi sinh con rồi là phải có trách nhiệm cả đời với con, thế nên nhất định phải muốn thì hãy sinh."
Sau khi mang thai, tôi báo tin cho chị biết, chị lập tức gửi một bao lì xì đỏ đến: "Gen của em và giám đốc Ngạn tốt như thế, nhất định sẽ sinh ra một em bé thông minh đáng yêu."
Có thể nói, khi ở cạnh chị, tôi cực kỳ thoải mái. Chị sẽ không khiến bạn cảm thấy một chút áp lực, một chút ác ý nào. Thế nên dù hiện giờ chúng tôi cách xa nhau mấy nghìn kilomet thì vẫn luôn nghĩ cách gặp nhau, bình thường không gặp được nhau cũng sẽ thường xuyên chat chit trên Wechat, tình cảm chưa hề nhạt phai.
Tôi vẫn cho rằng, chị mới là mẫu phụ nữ xuất sắc nhất, đẳng cấp nhất, bởi chị hiểu phải tôn trọng các cách sống khác nhau, cũng hiểu được lựa chọn riêng của mỗi người.
Tại sao rất nhiều người lại có thể khiến người khác ghét bỏ họ? Đó là vì họ thích áp đặt tư duy và lối sống của họ lên người khác. Một khi người ta không đón nhận thì sẽ buông ra những lời ác độc. Những người áp đặt người khác kết hôn sinh con cũng vậy.
Phụ nữ đẳng cấp thấp lúc nào cũng cần tìm kiếm đồng loại. Khi thấy người ta sống khác mình, tự do thoải mái hơn mình, họ nhất định sẽ nghĩ cách làm thế nào để đối phương cũng trở nên giống mình. Còn phụ nữ đẳng cấp cao tất nhiên hiểu rằng mỗi người có một cách sống khác nhau, theo đuổi những thứ khác nhau, có những sở thích khác nhau, chỉ cần không gây tổn thương cho người khác thì ai cũng có thể lựa chọn lối sống riêng. Những phụ nữ như thế luôn đem lại cho người ta cảm giác được tôn trọng, được thấu hiểu, ở bên họ giống như được trải nghiệm mười dặm gió xuân mát lành vậy.