Chương 24 KHÔNG CÓ CUỘC SỐNG tốt đẹp nào mang tên
Sau khi đăng tải bài viết "Điều phụ nữ nhất định phải hiểu từ khi mang thai đến khi sinh con" , tôi nhận được rất nhiều tin nhắn, mà phần lớn số tin nhắn lại khiến người ta đọc xong cảm thấy bất lực.
Ví dụ: "Đương nhiên tôi biết phụ nữ phải độc lập, chị độc lập được là vì chị có điều kiện kinh tế. Nếu chị không có tiền đến trung tâm chăm sóc hậu sản, cũng không có tiền thuê điều dưỡng viên thì chị độc lập kiểu gì?"
Lại ví dụ: "Ai mà không muốn sống theo cách mình muốn? Nhưng cũng phải có số, chị có thể làm chủ cuộc sống của chị là do chị tốt số, nếu không tốt số thì phải làm thế nào?"
Rồi một ví dụ khác: "Tác giả nói nhẹ nhàng nhỉ. Đến trung tâm hậu sản được chứng tỏ nhà chị rất có điều kiện, nhưng chị phải biết rằng có rất nhiều chị em là mẹ đơn thân, chị không nhận thức được nỗi khổ của chúng tôi. Mãi mãi không thể."
Sau khi tôi đăng bài viết này vào nhóm, đến người bạn chơi cùng tôi lúc nhỏ cũng nhắn tin rằng: "Số cậu may mắn, tìm được chồng tốt, công việc lại thuận lợi, nên cậu muốn sống thế nào thì sống như thế. Nhưng không phải ai cũng có số đỏ như vậy."
Tôi không trả lời tin nhắn của những người khác, nhưng riêng tin nhắn của cô bạn mình, tôi đã trả lời rất nghiêm túc: "Người khác không biết quá trình trưởng thành của tớ sẽ cảm thấy tớ đứng nói chuyện không đau lưng, chẳng lẽ đến cậu cũng không biết tơ đã đi đoạn đường như thế nào sao? Thật sự vì số tớ may mắn à?"
Cô trả lời tôi: "Chẳng lẽ không phải sao?"
Tôi nói: "Nếu cậu không giận, chúng ta có thể nói về chủ đề này."
Cô ấy nói sẽ không giận. Sau khi có được lời đảm bảo ấy, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau.
Tôi nói: "Chúng ta sinh ra cùng năm, lúc ấy điều kiện hai bên sàn sàn nhau. Sau này bố mẹ tớ mê cờ bạc nên biến một mái nhà yên ổn thành nơi nợ nần chồng chất, còn bố cậu thì khác hẳn. Thuở đó xung quanh chúng ta có rất nhiều gia đình làm vận tải, bố cậu cũng không chịu tụt lại phía sau,mua xe tải chạy chở hàng. Bố cậu rất cần cù, thu nhập cũng khá, chẳng đến vài năm mà bố mẹ cậu đã mua được căn nhà ở ngay trung tâm, cậu cũng được đi học trên thành phố. Ngày cậu đi, tớ hâm mộ không ngừng, mà tớ thì chỉ có thể học ở trường huyện nhỏ.
Vì ông bà nội cậu còn ở quê nên cậu thường về quê vào dịp cuối tuần. Mỗi kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè cậu cũng đều về,và chúng ta vẫn chơi với nhau. Một lần lúc về nhà, cậu đeo một đôi khuyên tai rất đẹp, đến giờ tớ vẫn còn nhớ, đó là đôi khuyên tai pha lê tím bố cậu mang về sau một chuyến đi biển, giá 13 tệ. Tớ rất thích đôi khuyên tai ấy, cậu cũng vô tư tháo ra cho tớ đeo thử, sự nghiệp kinh doanh đá quý của tớ bây giờ có lẽ cũng đã bắt đầu từ hạt mầm được gieo xuống ngày hôm đó! Cậu thấy tớ thích như thế, nói là tặng tớ, lần sau cậu bảo bố cậu mua cho cậu một đôi khác là được. Tớ rất biết ơn sự khẳng khái của cậu, nhưng tớ từ chối, vì thứ ấy không thuộc về tớ, lẽ nào sau này tớ thích thứ khác lại đều phải để người khác tặng tớ hay sao?
Sau này chúng ta lên cấp Ba, cậu học trên thành phố, tớ vẫn ở huyện nhỏ. Tớ biết ngoại trừ học hành chăm chỉ ra, tớ không còn con đường nào khác, nên tớ vẫn luôn cố gắng, thành tích tớ đạt được cũng không đến nổi nào.
Lúc đó, khi cậu lén kể cho tớ nghe rằng cậu thích một bạn nam, tớ đã rất kinh ngạc. Tớ nói nhiệm vụ hiện tại của chúng ta là ra sức học tập, không nên yêu đương sớm. Cậu bảo yêu đương kể gì sớm muộn. Tớ khuyên cậu nên chú tâm học hành thì hơn, sau này có thời gian thì yêu cũng được, nhưng cậu không nghe, đợt đó thời gian cậu về nhà cũng ít đi.
Sau này, mẹ cậu buồn bã nói, thành tích của cậu sa sút rất nhiều, không biết cậu đang làm gì. Tớ biết cậu đang làm gì, nhưng tớ không thể nói.
Lúc cậu thi trượt đại học, bố mẹ cậu tức giận, quyết định cho cậu ôn thi lại một năm, rồi hai năm. Cuối cùng cậu cũng thi đỗ, nhưng điểm thi chỉ qua mức sàn, không thể vào được những trường đại học top trên. Mẹ cậu tự giễu nói: 'Thôi vậy, nó cũng không phải đứa ham học, cố kiếm cái bằng đại học là được rồi, chứ mong gì vào đại học tiếng tăm.'
Cậu không có ý kiến gì, vì thực tế đúng là cậu rất ghét việc học.
Khi học đại học, cậu vẫn bận rộn yêu đương, cũng thường hỏi tớ có người yêu chưa, khi tớ nói không có thì cậu nói đầy tiếc nuối: 'Học đại học mà không yêu ai, cậu ngồi tù à? Cậu đang học đại học ở Thượng Hải đấy, Thượng Hải cởi mở biết bao, tớ nghĩ cậu sống lâu ở huyện nhỏ đâm ra đần luôn rồi.'
Sau này, tuy cậu học lại một năm nhưng chúng ta vẫn cùng tốt nghiệp. Tớ nộp đơn xin đi làn ở một công ty, còn cậu được tìm cho một công việc tốt nhớ những mối quan hệ của bố cậu.
Sau khi đi làm, bố cậu mua cho cậu một chiếc xa để khích lệ con gái, một năm sau lại mua cho cậu một phòng đơn trong chung cư nhỏ. Tớ thường xuyên nghĩ, không biết tớ phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có được những thứ cậu có, nhưng tớ biết,nếu tớ cố gắng thì còn có thể có, chứ nếu không cố gắng thì không có nổi cả những thứ có thể có.
Tiếp đó, chúng ta đều kết hôn. Cậu có con trước tớ, có con rồi thì mẹ cậu lại đến trông con giúp cậu. Nhưng hai người thường xảy ra mâu thuẫn, cậu tức giận đuổi mẹ cậu về rồi nghỉ việc ở nhà trông con. Mệ cậu nổi giận đùng đùng mắng cậu tùy hứng ngay trước mặt chúng tớ, nói công việc đang ngon lành mà nói nghỉ việc là nghỉ luôn, muốn xin lại cũng không dễ dàng. Thế những tớ cảm thấy tự mình chăm con mình là tốt nhất,và cậu cũng có quyền lựa chọn của riêng cậu.
Vài năm sau, con cậu vào mẫu giáo, cậu bắt đầu có thời gian rảnh. Tớ tưởng sau khi con đi học, cậu sẽ đi làm lại, nhưng lại nghe mẹ cậu kể với tớ rằng cậu không đi làm, mà học chơi mạt chược, gần như ngày nào cũng chơi. Ban đầu, chồng cậu không nói gì, thấy chơi vài trận mạt chược cũng không có gì to tát. Nhưng lâu dần, anh ta không vui, thái độ với cậu cũng dần tệ hơn, hơn nữa còn rất chặt chẽ về kinh tế, nên các cậu thường xuyên cãi nhau.
Lúc đó bố mẹ cậu cũng già rồi,không còn nhiều khả năng để giúp cậu nữa. Vì buồn bực nên cậu càng mê mệt mạt chược hơn, mãi cho đến giờ vẫn như vậy."
Sau khi nghe tôi nói xong, cô ấy im lặng rất lâu. Tôi thoáng bất an, nhắc cô việc đầu tiên chúng ta giao ước chính là không được giận.
Thật lâu sau, cô mới nói: "Tớ không giận, mà đang nghĩ về những điều cậu nói. Tất cả đều đúng cả, gần như đã thâu tóm cả nửa đời của cả hai chúng ta. Xuất phát điểm của tớ thật ra tốt hơn cậu nhiều,nhưng bây giờ cậu lại bỏ xa tớ rồi. Tớ cũng không biết tại sao mình lại đến nông nỗi này, thực ra cuộc sống hiện tại của tớ rất tồi tệ."
Tôi không biết cuộc sống của bạn tôi hiện nay như thế nào, nhưng sống mà phụ thuộc vào người khác thì chắc chắn không dễ chịu.
Cô ấy hỏi tôi: "Tớ nên làm gì đây?"
Tôi nói: "Trước hết, nhân lúc chưa mất tất cả,cậu hãy bỏ chơi mạt chược đi. Ban đầu có lẽ cậu thấy chơi mạt chược rất thoải mái, thoải mái hơn phải làm việc nhiều, nhưng càng chơi sẽ càng thấy mọi thứ khó khăn hơn. Trong công việc thì mọi thứ lại diễn ra theo chiều ngược lại. Những tháng ngày tự mình phấn đấu ban đầu luôn luôn vất vả,nhưng càng về sau sẽ càng nhẹ nhàng hơn, việc gì cũng sẽ thấy hài lòng."
Nghe tôi nói vậy, hình như cô ấy đã được khích lệ, liền nói mình nên cai mạt chược thật rồi,bất kể là vì chính mình hay vì con, đều nên cai rồi.
Tôi không biết bạn tôi có làm được không, nhưng ít nhất cô ấy cũng có ý nguyện thay đổi bản thân rồi. Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, có tình nghĩa bao năm, tôi luôn hi vọng cô ấy có thể sống những ngày hạnh phúc sau này.
Mỗi khi đối mặt với một vấn đề nào đó, rất nhiều người thường có xu hướng tìm kiếm các nguyên nhân từ bên ngoài. Tuy nhiên phàm chuyện gì cũng có nguyên nhân - kết quả, cuộc sống hiện tại của bạn luôn ẩn giấu quỹ đạo mà bạn sẽ đi trên đường đời. Bạn cố gắng hay chây lười cũng chỉ có thể dối lừa người khác, dối lừa chính bạn chứ không thể dối lừa cuộc sống.
Trên đời này, không phải ai sinh ra cũng ngậm thìa vàng. Muốn sống một đời nhàn tản thì phải tự mình một đời cố gắng. Lấy chồng hay độc thân, năm tháng dài hay ngắn đều không quan trọng bằng.
Trong nhân gian có hai kiểu người: Người bị cuộc sống đè bẹp, và người đè bẹp cuộc sống để tự quyết định cuộc đời. Kiểu người thứ nhất luôn cho rằng kiểu người thứ hai may mắn hơn mình, mà hoàn toàn không biết rằng để có thể sống cuộc đời như mình mong muốn,những người đó đã phải khắc phục bao nhiêu chây ỳ, trả giá bằng bao nhiêu mồ hôi và nước mắt.
Những độc giả nhắn tin đến cho tôi thật ra nói rất đúng. Tôi quả thực không biết được nỗi khổ của họ,và vốn cũng không muốn biết. Tất cả mọi sự cố gắng của tôi chính để bản thân mình mãi mãi không cần biết đến nỗi khổ như thế. Và tâm nguyện lớn nhất của tôi cũng là hi vọng toàn bộ những bạn nữ đọc sách của tôi có thể dự trữ vốn liếng cuộc đời mình, vĩnh viễn không bao giờ phải nếm trải đắng cay.