Chương 23 ĐIỀU PHỤ NỮ nhất định phải hiểu từ khi mang thai đến khi sinh con
Trước đây, tôi có tham gia mấy nhóm dành cho các mẹ bỉm sữa nên thỉnh thoảng cũng sẽ vào nhóm xem mọi người đang nói chuyện gì.
Hôm qua, trong nhóm xuất hiện một bạn nữ đã sinh đôi, vào lên án mẹ chồng: "Trước đây em vốn không định sinh đôi, nhưng mẹ chồng bảo em là,chỉ có một đứa thì cô đơn lắm,sau này không có anh chị em đỡ đần. Một đứa bé mà được bốn người lớn chăm nom thì áp lực lớn quá, nếu có anh chị em thì sẽ có thêm một người thân trên đời, chờ sau khi bố mẹ khuất núi thì hai đứa sẽ à người thân nhất của nhau. Mẹ chồng còn bảo nhân lúc bà còn chưa nhiều tuổi có thể trông con hộ thì sinh con sớm đi, đợi sau này già cả không làm được gì nữa thì có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm. Em nghe mẹ chồng nói cũng động lòng, thế là có em bé. Kết quả là mẹ chồng em mê nhảy dân vũ, ngày nào cũng đi nhảy, hết tháng ở cữ cũng chẳng giúp em trông con, còn nói, bà chỉ còn sống được vài năm nữa,già rồi phải nghĩ cho cuộc sống của mình. Các mẹ nói xem, gặp mẹ chồng như thế này thì nên làm gì?"
Trong vài post ấy, mọi người trong nhóm cũng không còn cách nào khác ngoài việc an ủi cô,dù sao thì cũng không ai có thể trông con giúp cô được. Giờ công việc của chồng cô yêu cầu anh phải thường xuyên đi công tác, một mình cô trông hai đứa con trai, mỗi ngày đều thấy như sắp phát điên. Cô cảm thấy tất cả mọi chuyện đều do mẹ chồng mà ra.
Mẹ bỉm sữa này còn nói, chờ mẹ chồng già rồi, nhất định cô sẽ cho bà nếm mùi đau khổ. Giờ không trông con cho cô, sau này già rồi đừng mong cô chăm sóc.
Bà mẹ chồng này có sai không? Chắc chắn là có, thứ nhất là không nên gợi ý việc sinh nở thay con dâu, thứ hai là không nên ôm đồm nhiều việc, cuối cùng còn nuốt lời.
Thế nhưng, giao quyền chủ động cuộc sống của mình vào tay người khác vốn là việc rất thiếu sáng suốt. Giờ mẹ chồng mê nhảy dân vũ nên bà mẹ bỉm sữa này mới hằn học như thế, thế nhưng nếu mẹ chồng không mê nhảy mà là sức khỏe có vấn đề thì sao? Chẳng lẽ lại bắt bà ốm đau mà vẫn phải trông cháu ư?
Để tôi kể cho các bạn nghe chuyện của tôi nhé!
Lúc mang thai chưa đến bốn tháng, tôi và chồng đã đi khảo sát bệnh viện và trung tâm chăm sóc hậu sản. Đến khi thai được năm tháng, hai vợ chồng đã chọn được bệnh viện và trung tâm chăm sóc hậu sản, chỉ còn chờ ngày con chào đời.
Chúng tôi vốn cảm thấy mình sắp xếp rất ổn thỏa,cũng thấy việc tự lực cánh sinh, chủ động gánh vác là trách nhiệm của hai vợ chồng. Thế nhưng mẹ và các cô tôi lại phản đối kịch liệt. Họ khăng khăng cho rằng tôi nên về nhà mẹ đẻ ở cữ. Nhà mẹ đẻ vừa đông vừa vui, việc gì phải đến trung tâm chăm sóc hậu sản vắng tanh vắng ngắt làm gì. Các cô còn nói, nếu tôi chê điều kiện nhà mẹ đẻ không tốt thì có thể sang nhà họ ở cữ, các cô có thể chăm sóc tôi và bé cưng. Giờ tôi chọn trung tâm chăm sóc hậu sản thì họ sẽ không còn đất dụng võ nữa.
Hơn nữa, tất cả mọi người đều là những người tiếc tiền. Tuy từ đầu chí cuối chúng tôi không "ăn bám" phụ huynh,nhưng họ vẫn cho rằng hoàn toàn có thể tiết kiệm số tiền chi cho trung tâm chăm sóc hậu sản, vì sau khi sinh con sẽ có rất nhiều khoản tiền cần chi tiêu.
Cô lớn của tôi giận dữ nói: "Cháu đã đủ lông đủ cánh rồi,cần gì đến cô nữa?" Cô chỉ hận không thể chăm sóc tôi và con.
Cô út nói: "Lúc mày mới sinh ta là một tay cô chăm chút. Cô nuôi tốt biết mấy, trình độ của cô chẳng hề kém cạnh mấy mụ điều dưỡng kia.
Mẹ tôi bực dọc bảo: "Mày đến trung tâm chăm sóc hậu sản thì người ta sẽ nói mẹ thế nào? Lại cho rằng mẹ không muốn chăm mày nên mày mới đành đến trung tâm hậu sản. Thế này thì mày nói xem mẹ còn mặt mũi nào hả con?"
Vì chuyện chăm sóc hậu sản này mà cứ thấy mặt tôi là họ lại cằn nhằn, trách tôi chọn một nơi xa như thế, muốn đến thăm tôi cũng không tiện. Nhưng tôi lại thấy may mắn vì trước kia đã giữ vững quyết định của mình.
Mấy ngày trước khi tôi sinh, cậu em họ của tôi được nghỉ đông. Cậu nhóc vui quá, liền ôm ván trượt ra quảng trường chơi với đám bạn. Mấy đứa đuổi nhau lòng vòng, cuối cùng lại quá trớn,cậu em tôi ngã đau, không đứng dậy nổi. Cô út đưa em tôi đến bệnh viện, bác sĩ nói cậu bị gãy xương, phải bó bột hơn ba tháng.
Trước tình hình đó, cô út đành gọi điện xin lỗi tôi,nói rằng vì cậu em đang bó bột nên cô không thể sang chăm sóc tôi được. Tôi nói: "Không sao,không sao. Trung tâm cháu chọn đã thu xếp tất cả chu toàn rồi,cô cứ yên tâm chăm sóc cho em đi." Nghe tôi nói vậy,cô út nói: "Tuy cô không đến được nhưng vẫn còn cô lớn với mẹ mày nữa. Chắc sẽ không sao đâu."
Nhưng ngay sau đó mấy hôm, bố chồng của cô lớn đột nhiên qua đời. Huyện nhỏ quê tôi có khá nhiều quy tắc,một trong những quy tắc đó là những người trong nhà có tang không thể tham gia hỉ sự của nhà khác trong vòng ba tháng. Cô lớn gọi điện cho tôi, nói: "Vốn định hôm nào mày sinh cô sẽ đến, nhưng giờ cô không đến được nữa rồi, phải tránh mang đen đủi đến cho mày."
Thấy các cô tôi không đến được, mẹ tôi an ủi,trước đây đã tệ với tôi quá, hi vọng lần này có thể chăm sóc tôi khi tôi sinh nở. Nhưng cuối cùng kế hoạch của mẹ cũng bất thành. Mẹ tôi bị sỏi mật. Trước đây, tôi đã nhắc bà phẫu thuật chữa triệt để, nhưng bà bảo bà không thấy đau, việc gì phải chịu khổ. Nhưng đúng đến mấy ngày trước khi tôi sinh, mẹ tôi bắt đầu đau dữ dội, không đứng thẳng lưng lên được, cơ thể hết sức khó chịu. Bà không chịu được nữa, đành phải đến bệnh viện. Bác sĩ kiểm tra xong còn trách bà sao không đến khám từ sớm, bây giờ sỏi đã rất to rồi, cần phải phẫu thuật ngay.
Mẹ tôi áy náy nói với tôi: "Còn hơn chục ngày nữa là con sinh rồi, mẹ vừa phẫu thuật xong nên không sang được, con định làm thế nào?"
Tôi nói: "Mẹ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, con đã thu xếp xong xuôi hết rồi."
Mẹ nói: "Cũng may mà con dự đoán trước, bằng không đến lúc ở cữ không biết phải làm sao nữa..."
Thực ra, làm gì có cái gì gọi là "dự đoán". Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có trường hợp cả ba người muốn trông con giúp tôi lại có việc cùng một lúc, nhưng cuối cùng thì sự trùng hợp như vậy lại xảy ra thật rồi. Tôi không hề trách họ, và chính xác thì sự vắng mặt của họ cũng không khiến cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn. Việc tôi chọn nghỉ tại trung tâm hậu sản đơn giản là vì tôi nghĩ,nếu mẹ và các cô rảnh rỗi, họ có thể đến thăm tôi và chơi với cháu, còn nếu họ không rảnh,thì tôi và chồng sẽ cùng chăm con. Đơn giản là như vậy, chứ đâu có "dự đoán" gì. Còn việc họ đến được giúp tôi hay không, thì đó là lựa chọn và tùy thuộc vào hoàn cảnh của họ. Tôi không thể vì thấy trước đó mẹ và các cô hứa hẹn rồi sau lại không làm mà quay sang trách móc hay bực bội với họ. Cuộc đời này vốn có nhiều chuyện bất ngờ có thể xảy ra, chỉ khi có đầy đủ năng lực, chúng ta mới có thể vượt qua vô vàn thách thức của kiếp người.
Tôi chưa bao giờ cho rằng chúng ta nên vạch rõ giới hạn với trưởng bối. Chuyện gì cũng tự mình làm đôi khi không phải là độc lập, mà à biểu hiện của sự phô trương thanh thế. Tuy nhiên, chúng ta cũng không để ỷ lại trưởng bối hoàn toàn.
Trạng thái tốt nhất mà mỗi chúng ta cần có là: Nếu người lớn sẵn sàng hỗ trợ thì cứ để họ thêu hoa trên gấm, nhưng nếu không có họ thì cũng đừng để bản thân mình phải luống cuống. Với người trưởng thành,sự giúp đỡ của bất cứ ai cũng chỉ nên là thêu hoa trên gấm, bằng không, nhất định cuộc sống sẽ cho bạn một vố đau nhớ đời.
Giống như bạn nữ mới sinh kia, nếu trước khi cô ấy lựa chọn sinh con có thể tự đặt ra và trả lời câu hỏi: "Nếu không có ai giúp đỡ, mình có thời gian và sức lực để chăm sóc tốt cho con không?" thì đã không đến mức rơi vào tình thế khó xử này.
Mọi người trưởng thành đều cần hiểu một đạo lý: Không ai có thể gánh vác trọng trách đi về phía trước thay ta cả đời. Cha mẹ sẽ già đi, bạn đời cũng có thể ra đi trước, dù hạnh phúc đến đâu thì trong cuộc sống này, vẫn sẽ có lúc ta phải đi một mình. Thế nên, chúng ta hãy cứ hưởng thụ sự ấm áp, chu toàn do người khác mang đến, nhưng đồng thời cũng phải có khả năng để tự mình chống chọi với những phong ba bão táp trên đường đời.