← Quay lại trang sách

Chương 31 NGƯỜI LÀM KHỔ PHỤ NỮ thường là một phụ nữ khác

Trước Tết Âm lịch, tôi về nhà mẹ đẻ biếu quà. Mẹ tôi nói Noãn Noãn về trước tôi một ngày. Tôi nghe vậy thì vui lắm, tuy chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên bên nhau nhưng hiện giờ mỗi đứa lại sống ở một thành phố, nhiều năm nay không gặp được nhau. Vậy là tôi đặt quà xuống xong liền đi tìm cô ấy.

Mẹ tôi cản tôi lại,nói giờ đừng đi, đêm qua Noãn Noãn và mẹ cô ấy cãi nhau to lắm, giờ không thích hợp để đến chơi.

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Sao lại cãi nhau?"

Mẹ tôi trả lời: "Vì chuyện tiền nong."

Noãn Noãn còn một người em trai nhỏ hơn cô ấy hai tuổi,năm nay đính hôn, định tháng Giêng sau khi ăn Tết xong xuôi sẽ kết hôn. Nhưng sính lễ ở chỗ chúng tôi rất nặng,trừ một số tình huống đặc biệt thì thông thường mức thấp nhất đã hơn 200 nghìn tệ, nhà nào có điều kiện một chút thì phải chi chừng 350 nghìn tệ, nếu gia đình khấm khá hơn nữa thì chi 1 triệu tệ là chuyện thường. Tuy không phải nhà nào cũng có sẵn số tiền ấy song vì thói ganh đua nhau nên nhà bào cũng cố kiếm đủ tiền, dù phải đi vay cũng chịu.

Cha mẹ Noãn Noãn vốn cũng có thể lo được số tiền kia, nhưng vì mẹ cô ấy chơi xổ số Mark Six (tên tiếng Trung là Lục Hợp Thải là một loại xổ số của Hong Kong, quay thưởng ba lần một tuần với số tiền thưởng trúng độc đắc rất lớn) thua hơn 300 nghìn tệ, thế là hết sạch tiền sính lễ. Mẹ Noãn Noãn thấy ngày con trai kết hôn sắp sửa đến gần, nếu không có tiền sính lễ sẽ rất mất thể diện. Vậy là bà nghĩ đến cô con gái, bảo Noãn Noãn chi ra 300 nghìn tệ tiền sính lễ cho em trai lấy vợ.

Tôi cũng hiểu sơ qua tình cảnh của Noãn Noãn, vì dù ít gặp thì chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau trên Wechat. Trước kia, khi kết hôn, công việc của Noãn Noãn khá tốt, thu nhập ổn định, chồng là kỹ sư kỹ thuật, thu nhập rất cao. Lúc vừa kết hôn, hai người đã gom góp hết tiền bạc để mua một căn hộ nhỏ. Sau này khi con gái chào đời, hai vợ chồng lại thế chấp tài sản mua một căn hộ ba phòng,để mẹ chồng giúp chăm cháu. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, Noãn Noãn phát hiện ra con gái có cả đống thói hư tật xấu. Sau khi bàn bạc với chồng, cô khách sáo đưa mẹ chồng về quê, rồi nghỉ việc ở nhà trông con.

Sau khi Noãn Noãn nghỉ việc, nguồn kinh tế chính của gia đình ba người nằm ở thu nhập của chồng cô ấy. May mà mấy năm nay chồng Noãn Noãn tăng chức tăng lương đều nên có thể nuôi được hai mẹ con Noãn Noãn, nhưng tiền bạc, của cải thì cũng chẳng phải là dư dả.

Hơn nữa, cách nuôi con giờ đã khác xưa, dù là đi học ở trường hay học ngoại ngữ bên ngoài thit cũng đều phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Noãn Noãn cũng thường than với tôi về việc tiền không đủ tiêu. Cô ấy định đợi khi con lên mẫu giáo sẽ đi làm lại,chỉ cần cố gắng một năm là mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Thế nên khi mẹ Noãn Noãn yêu cầu con gái bỏ ra 300 nghìn tệ, cô ấy đã kiên quyết từ chối. Cô nói, em trai kết hôn cô sẽ mừng một phong bì đỏ chúc mừng đôi vợ chồng mới, nhưng bảo cô chi tiền sính lễ thì là chuyện không thể.

Mẹ Noãn Noãn hiểu rất rõ tình hình kinh tế của con gái, liền nói cô vừa bán căn hộ nhỏ trước kia, tiền bán nhà cũng phải hơn 500 nghìn tệ, bỏ ra 300 nghìn cho em trai kết hôn thì đã làm sao? Chị em ruột chẳng phải là rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần à?

Noãn Noãn lại cho rằng, nếu có tiền thì chi bao nhiêu sính lễ cũng không thành vấn đề, nhưng giờ không có tiền, vì sao con phải chi nhiều cho sính lễ đến thế? Cô đã không đi làm hơn hai năm rồi, tất cả chi tiêu trong nhà đều phải trông cậy vào chồng, cuộc sống của cô cũng không giàu có gì nên cô kiên quyết không chịu chi 300 nghìn tệ này.

Thế là mẹ cô ấy tuôn ra bằng hết những lời khó nghe, ví như nuôi chó còn hơn nuôi con gái, chó còn biết quẫy đuôi chứ con gái chỉ là ngữ vô ơn khinh người; rồi thì trong mắt mày chỉ biết có tiền, vốn không có bố mẹ anh em, sau này này bị làm sao thì đừng mong bọn tao bỏ ra một đồng một cắc nào. Hai mẹ con cứ cãi cọ ầm ĩ đến tận nửa đêm gà gáy, mẹ cô sáng nay chạy đến nhà tôi lên án sự vô tình của Noãn Noãn với mẹ tôi.

Tôi thầm thở dài. Mẹ Noãn Noãn trọng nam khinh nữ đã lâu. Trước đây, Noãn Noãn thường xuyên cãi nhau với mẹ vì điều này. Sau này,cô ấy đi lấy chồng thì tình hình mới đỡ hơn một chút.

Đối với câu chuyện của Noãn Noãn, tôi vẫn nghĩ: Tuy nói anh em phải giúp đỡ nhau, nhưng điều đó phải dựa trên cơ sở có khả năng và cam tâm tình nguyện. Hành động của mẹ Noãn Noãn lần này hoàn toàn không nghĩ cho Noãn Noãn, thậm chí còn có thể hủy hoại cả cuộc hôn nhân của con gái mình.

Trước tiên, tôi không nói đến việc Noãn Noãn đã không đi làm hơn hai năm, nguồn thu của gia đình hoàn toàn phải dựa vào chồng. Cho dù cô ấy còn đang đi làm thì 300 nghìn tệ cũng không phải là số tiền nhỏ. Là tài sản chung của cả hai vợ chồng, sao có thể nói lấy là lấy được! Một người đàn ông sẵn sàng bỏ ra 300 nghìn tệ cho em vợ kết hôn trong điều kiện kinh tế gia đình bình thường, chắc chắn là chuyện hiếm như lông phượng vảy rồng. Đây không phải là ích kỷ,mà là lẽ thường tình.

Trừ chồng ra, Noãn Noãn còn bố mẹ chồng. Làm sao có thể bảo người ta chấp nhận đưa số tiền con họ làm lụng vất vả kiếm ra cho con trai nhà thông gia lấy vợ? Nếu cố tình làm như thế,sau này Noãn Noãn phải sống ở nhà chồng như thế nào?

Làm cha làm mẹ phải ích kỷ tới mức nào mới có thể không suy nghĩ đến những điều này cho con gái? Nếu cha mẹ không thể lo cho  mình thì phận làm con gái càng phải lo cho mình hơn, nếu không, trên đời này sẽ không có một ai thực sự suy nghĩ cho mình nữa.

Quen nhau bao năm như thế, tôi cũng hiểu tính tình Noãn Noãn. Cô ấy không phải "bánh bèo", mà còn rất có chủ kiến. Tôi tin bất kể mẹ Noãn Noãn ép buộc thế nào, cô ấy cũng sẽ không thỏa hiệp. Nếu là người có tính cách yếu đuối, có lẽ cuộc hôn nhân của Noãn Noãn đã đi vào ngõ cụt rồi.

Giữa trưa, mẹ Noãn Noãn lại đến tìm mẹ tôi tỉ tê tâm sự, nước mắt nước mũi tèm lem, nói rằng nuôi con gái vô dụng, lấy chồng rồi là trong lòng quen hết nhà mẹ đẻ. Tôi nghe mà phát cáu, cảm thấy bà ấy đúng là ngang như cua. Khi vừa thấy tôi, bà ấy hỏi tôi với giọng điệu nồng nặc mùi thuốc súng, nếu là tôi, tôi có giúp em trai không.

Tôi chính trực trả lời: "Tất nhiên sẽ giúp, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ tiền ra cho em trai cưới vợ. Đầu tiên, là một người trưởng thành thì thành gia lập nghiệp là việc của riêng mình, đừng nói là chị gái, ngay cả cha mẹ cũng không có trách nhiệm này. Năng lực ra sao thì sống đời như thế, có tiền thì đưa bao nhiêu sính lễ cũng được, nhưng không tiền thì giản lược hết đi, đừng ganh đua vì thể diện, bắt người khác chi tiền. Còn về phần cha mẹ, nếu có khả năng còn ép con gái giúp con trai thì thật chẳng ra gì. Chẳng lẽ con gái không có gia đình của riêng mình à? Con gái thì không có cuộc sống của riêng mình chắc?"

Nghe tôi nói thế, mẹ Noãn Noãn trách móc: "Nghe kìa nghe kìa, tôi đã bảo đẻ con gái vô dụng mà, đứa này còn ích kỷ hơn đứa kia, chỉ biết giữ mình khư khư thôi. Nên các cụ nói chí phải mà, con gái lấy chồng như bát nước hất đi, nếu theo lời các chị thì có lẽ chúng tôi phải thắt cổ chết quách đi nhỉ?"

Tôi cười nhạt nói: "Chúng cháu có ích kỷ hơn thế chẳng tự cũng chỉ là tự mình cố gắng thôi,một lòng chăm lo gia đình nhỏ của mình,chưa bao giờ nghĩ đến việc o ép ai cho mình mấy trăm nghìn tệ. Chỉ có người ích kỷ thực sự mới cảm thấy người khác ích kỷ."

Nói xong, tôi cũng chẳng buồn bận tâm đến phản ứng của bà ấy, định đi đến công viên gần đó hít thở không khí.

Vừa ra khỏi cửa thì tôi thấy Noãn Noãn đang dắt con gái cô ấy đi đến, nét mặt đượm vẻ cô đơn. Vừa thấy tôi, cô đã cố nhoẻn cười: "Mình nghe nói cậu cũng về nên mang con bé đến thăm cậu ấy, lát nữa là mình đi rồi."

Tôi trêu con gái cô. Con bé rất ngoan, gọi một tiếng "dì" rõ giòn, làm tôi thương vô cùng.

Tôi hỏi: "Mình vừa về mà cậu đã định đi rồi à?"

Noãn Noãn cười gượng nói: "Mình cũng không muốn, nhưng mà noi này đã không còn là nhà của mình nữa, có ở lại cũng không có nghĩa lý gì."

Tôi nhìn cô thông cảm: "Mình đã nghe mẹ mình kể chuyện của cậu rồi, cậu không sai, mẹ cậu mới là người sai."

Cô cười bảo: "Mình biết cậu chắc chắn sẽ nói như thế. Mọi người xung quanh đều thấy mình vô tình, nhưng có ai sống dễ dàng đâu. Năm nay cổ phiếu lỗ hơn trăm nghìn, mình cũng lười nói với mẹ, vì có nói thì mẹ cũng sẽ cảm thấy mình đang kiếm cớ thôi. Người hiểu mình thì sẽ luôn hiểu mình, còn người đã không hiểu mình thì sẽ không bao giờ hiểu mình."

Noãn Noãn nhìn đồng hồ, nói với tôi với vẻ có lỗi: "Không hàn thuyên với cậu nhiều được, giờ mùn phải đi bắt xe, chậm lại sợ lỡ chuyến. Sau này có rảnh thì đến nhà mình chơi, người có thể trò chuyện với mình ở đây cũng chỉ có mình cậu."

Tôi gật đầu, nhìn theo hai mẹ con cô ấy rời đi. Noãn Noãn nắm bàn tay bé nhỏ của con gái, hai mẹ con một lớn một nhỏ đi trong gió lạnh. Mắt tôi chợt hoen đỏ, mong Noãn Noãn và con gái cô ấy mãi mãi thân thiết, không có hiềm khích như cô ấy và mẹ trong hiện tại.

Ngước mắt lên vòm trời xa, trong lòng tôi gợn nỗi u sầu. Chúng ta bước tới cuộc đời này vốn chẳng có mấy người thân, nếu như người thân không thông cảm cho nhau, suy nghĩ cho nhau thì chẳng thà không có còn hơn.

Thứ làm cõi lòng người ta lạnh lẽo nhất chính là: Người làm khổ phụ nữ thường là một phụ nữ khác,và đau đớn nhất là khi người đó chính là máu mủ ruột rà với mình.