← Quay lại trang sách

Chương 32 XÃ HỘI THƯỢNG ĐẲNG NGƯỜI NÂNG NIU NGƯỜI,xã hội hạ đẳng người chà đạp người

Hôm qua, cô bạn thân tên L của tôi đăng một tấm hình lên diễn đàn. Đó là ảnh chụp một cửa tiệm mới. Tôi hỏi cô ấy muốn mở cửa tiệm à, sao chưa bao giờ thấy nhắc đến?

L ấy nói: "Giờ tớ lấy đâu ra thời gian rảnh mà mở tiệm chứ. Đó là cửa hàng của Quất Tử đấy. Cậu nhiều bạn nên có lẽ là không thấy, nhưng cuối cùng cô ấy cũng đã theo đuổi được giấc mơ của mình rồi. Thật tốt quá."

Thấy L nói vậy, trong lòng tôi chợt dâng lên niềm cảm động êm đềm. Điều cảm động đầu tiên là cuối cùng Quất Tử cũng đã xây dựng được sự nghiệp mình thích rồi. Những người bạn tốt thân thiết bên tôi lần lượt có được sự nghiệp của riêng họ, hơn nữa đều là hẹn ước thuở chúng tôi còn son trẻ: "Sau này chúng ta hãy làm việc mình thích, không mong kiếm được nhiều tiền, nhưng mong sao có thể sống trọn cuộc đời bằng cách mình yêu thích nhất." Hẹn ước này đến giờ đã chừng mười năm. Trong mười năm ấy,chúng tôi đã từng bước thực hiện giao hẹn năm nào, sống theo cách mình thích nhất.

Một niềm cảm động khác lại càng khiến tôi rưng rưng. Mười năm nay, cho dù những cơ hội có thay đổi ra sao, chúng tôi vẫn luôn có thể vui mừng, thật lòng thật dạ ủng hộ chúc mừng bạn bè mình vì những thành tích mà họ đạt được.

Cũng như L trêu tôi rằng: "Có phải mấy cậu hẹn nhau không? Sáng thì sách của cậu bắt đầu cho đặt trước, chiều thì cửa tiệm mới của Quất Tử khai trương. Tớ đã đùa trên nhóm rằng hôm nay là ngày quảng cáo của bạn thân,nhóm mình bị hai cậy spam ác liệt lắm,tất cả các bài viết đều giới thiệu cho các cậu đấy nhé."

Đúng vậy, đây mới là điều làm tôi cảm động nhất. Tôi chưa bao giờ nhất nhất đi tìm các bạn, nhưng vừa công bố tin tức cho đặt trước sách chưa đầy một giờ mà trong nhóm đã đầy tin spam rồi. Cửa tiệm mới của Quất Tử cũng vậy.

Tôi hỏi Quất Tử, ngày nào khai trương để tôi đến cổ vũ. Cô ấy nói: "Để tăng thêm độ hot đã. Đến lúc khai trương chắc chắn sẽ báo cho mấy cậu."

Tôi nói: "Dạo này hơi bận, cậu nhớ báo cho tớ biết trước ngày để tớ xếp trống lịch ngày đó."

Cô em khóa dưới liền hỏi: "Chị, dạo này chị bận đến mức sắp không có thời gian ngủ rồi, chị có thời gian rảnh không?"

Tôi đáp: "Không có cũng phải rặn cho có,chỉ cần bọn chị ở nhà thì nhất định sẽ đi."

Cô bé khóa dưới hâm mộ nói: "Em ngưỡng mộ tình cảm của các chị thật đấy. Nhưng được như các chị khó lắm đúng không? Em thấy hầu hết các bạn học nữ chỉ thích chọc ngoáy nhau, phá đám nhau thôi."

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô bé, tôi lại nhớ tới mình của mười mấy năm về trước.

Lúc học đại học năm thứ tư, tôi được bạn thân giới thiệu đến thực tập tại một công ty khá tốt. Hồi đó, tôi làm văn thư, trợ lý, kiêm luôn cả chân chạy việc lặt vặt. Một tháng sau, nhờ cơ hội và duyên phận mà tôi được điều tới làm việc cho Chủ tịch Hội đồng quản trị. Trong nửa năm học hỏi từ Chủ tịch,dù không học được nhiều ngón nghề trong công việc, nhưng ông lại có ảnh hưởng rất sâu sắc đến cách giải quyết công việc và đối nhân xử thế của tôi,thậm chí còn đặt nền móng cho mục tiêu làm người của tôi tới tận mười năm sau.

Có lần, một người bạn của Chủ tịch khai trương công ty mới, ông liền bảo tôi chỉnh lý lại nghiệp vụ của công ty một lượt, xem xem hạng mục nào có thể đưa cho bạn ông làm?

Tôi của lúc đó có tư tưởng khá hạn hẹp, nghĩ bụng, có lẽ giá cả bên bạn ông khá rẻ.

Không biết Chủ tịch có đọc được suy nghĩ của tôi không, nhưng dặn tôi rằng: "Đừng mặc cả, niêm yết giá bao nhiêu thì là bấy nhiêu mang về cho tôi ký tên là được."

Tôi không nhịn được, liền hỏi: "Ông ấy nói bao nhiêu là bấy nhiêu? Vậy thì không phải chúng ta chịu lỗ sao? Chú thật có nghĩa khí với bạn bè."

Ngày đó, tâm trạng Chủ tịch không tới nỗi nào: "Họ cũng đối xử với tôi như thế mà. Tôi tặng cháu câu này: 'Trong xã hội thượng đẳng,người nâng niu người; trong xã hội hạ đẳng, người chà đạp người.' Công ty mới khai trương có khá nhiều khó khăn, có thể ủng hộ bao nhiêu thì ủng hộ bấy nhiêu."

Có vài lần khác,tôi theo Chủ tịch đi ngoại giao,phát hiện ra trong giới của ông, làm như vậy chính là quy tắc. Họ giới thiệu khách hàng cho nhau, có việc gì tốt cũng nghĩ đến bạn bè đầu tiên,ai muốn gây dựng sự nghiệp mới là những người khác lập tức hỗ trợ rất đắc lực.

Kiểu kết bạn như thế hoàn toàn khác xa với "không phải anh chết thì là tôi chết" trên thương trường như suy nghĩ trước kia của tôi. Lúc đó, tôi bắt đầu có cách hiểu khác về giới thượng lưu.

Ngoài ra, còn có một sự kiện khác vào mấy năm trước. Khi tôi vừa kinh doanh phỉ thúy, rất nhiều bạn bè thân thiết đều tới tấp đến ủng hộ, cho tôi thêm niềm tin. Trong đó có một người họ hàng chọn một món đồ nhỏ vào trăm tệ,thăm dò tôi: "Thứ nhỏ xíu này có vài trăm tệ, tặng chị được không? Họ hàng ai lại tính toán chi li, nhỉ?"

Tôi cười như gió xuân mười dặm: "Chị nói đúng lắm, sao có thể so đo từng li từng tí với họ hàng chứ? Em thấy chuyện tốt thành đôi,nếu không chị chọn thêm một thứ tinh xảo nữa đi? Còn lại nhà em dạo này thiếu thứ gì, ngày mai em cũng đến tiệm chị lấy một cái nhé." (Thứ tôi thiếu đúng là thứ tiệm chị ta bán, giá tiền đắt gấp mười lần món phỉ thúy chị ta vừa chọn.)

Nụ cười của người họ hàng lập tức cứng đơ trên mặt. Chị rút tiền trong túi ra ngay: "Chị chỉ đùa vậy thôi mà, xem xem em có ngốc đến mức đi tặng người khác không, buôn bán ai lại làm thế?"

Tôi cười ấm áp hơn nữa: "Em cũng chỉ đùa với chị thôi. Sao hả? Em phối hợp hơi bị được đấy chứ?"

Bây giờ, việc làm ăn trong cửa tiệm của người họ hàng ấy ngày càng sa sút. Chị ta đến, nói muốn làm phỉ thúy chung với tôi. Tôi từ chối thì chị ta um lên: "Em sợ chị cướp mối làm ăn của em à? Chị đảm bảo, tuyệt đối sẽ không làm như thế."

Tôi nói thẳng: "Em hoàn toàn không lo điều này vì chị có muốn cướp cũng không cướp được. Nhưng mà cách xử sự của chúng ta quá khác nhau, làm việc chung sẽ gai mắt lẫn nhau."

Tôi kể câu chuyện này cho cô bé khóa dưới, cô bé nghe xong dường như ngộ ra điều gì đó: "Hình như em hiểu ra rồi. Chẳng trách vừa rồi em thấy nhóm bạn bè của chị nói sách mới cho đặt trước 24 giờ đồng hồ mà đã đứng đầu các bảng xếp hạng nhỏ và bảng xếp hạng lớn rồi. Đó là vì các chị luôn ủng hộ nhau,cách làm này hay thật đấy! Mọi người hơn nhau ở tác phong mà!"

Quả đúng là vậy, khác biệt lớn nhất giữa người và người chính là tấm lòng và tác phong,mà điều này lại càng rõ nét với phụ nữ. Không phải tôi xúc xiểm phụ nữ, mà nói theo tỷ lệ phổ biến thì phụ nữ có tấm lòng rộng mở và tác phong rộng lượng quả thực ít hơn.

Năm ngoái,khi đăng mấy bài viết về ghen ăn tức ở, có bạn nữ nhắn tin cho tôi rằng: "Thật sự có thể không ghen ghét ư? Nhìn thấy người khác sung sướng hơn mình là đã khó chịu trong lòng rồi."

Cũng có bạn nữ nói: "Ghen tị là bản tính của con người, thấy người ta tốt hơn mình mà không làm chuyện gì xấu xa đã là tốt tính tốt nết lắm rồi. Nếu phải thật lòng chúc mừng thì thấy hơi gượng ép."

Tôi chỉ có thể nói với các bạn rằng tôi hiểu ý nghĩ này. Dù sao đây cũng là sự thể hiện chân thực của nhân tính, ít nhất cũng nói lên rằng bạn không thảo mai, không dối trá. Nhưng nếu bạn mở rộng tác phong hơn một chút, đưa ánh mắt của bạn ra xa hơn một chút,thì bạn sẽ không nghĩ như vậy nữa.

Tục ngữ có câu: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã." Nếu bạn suốt ngày nghĩ cách làm thế nào để người khác "khó ở" thì bên cạnh bạn nhất định sẽ có một đám người cùng chung suy nghĩ đó. Nếu bạn hăng hái nhiệt thành,khoan dung rộng lượng thì vô số người bạn tràn trề năng lượng tích cực sẽ kề bên bạn.

Trong cuộc đời này,người ta thường phân chia địa vị, thân phận của một người bằng của cải vật chất. Bởi thế kẻ có tiền đa số được tôn làm người thượng đẳng, người không có tiền bị đày xuống làm lũ hạ đẳng. Nhưng tôi cho rằng, sự phân chia như vậy rất hạn hẹp. Điều thực sự phân biệt người thượng đẳng hay hạ đẳng phải là lòng dạ, lề lối, trí tuệ và thiện ác.

Thực ra, làm người thượng đẳng vốn không khó. Không cần bạn phải có nhiều tiền,cũng không cần bạn phải có địa vị rất cao, chỉ cần bạn có tâm hồn cởi mở,đôi mắt tinh tường, tam quan đoan chính thì bạn đã là người thượng đẳng rồi. Mặt khác,người như vậy không cần theo đuổi địa vị tiền tài mà trái lại, địa vị tiền tài sẽ tự tìm đến với bạn.

Người ngu xuẩn nhất trên đời này chính là người thấy người ta yên ấm thì hậm hực bất bình, nghĩ đủ mọi cách để phá hoại đối phương,để lôi đối phương khỏi đỉnh cao, khiến đối phương phải lấm lem bụi bặm. Thấy người ta suy sụp thất vọng là thấy phấn khởi khoan khoái.

Tuy nhiên, xin hãy nhớ cho: Đạp người khác xuống không làm bạn cao hơn. Tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia Chủ tịch: "Trong xã hội thượng đẳng,người nâng niu người; trong xã hội hạ đẳng,người chà đạp người." Và bạn chính là người quyết định mình là loại người nào trong xã hội.