Chương 38 ĐIỀU GÌ QUAN TRỌNG NHẤT trong mối quan hệ vợ chồng?
Cuối tuần, vợ chồng anh bạn Y đến thành phố cạnh chỗ tôi làm việc nên mời chúng tôi gặp mặt. Tôi vốn tưởng đấy sẽ là một lần hội họp bạn bè vui vẻ, kết quả là suýt nữa tôi trở thành "trọng tài hôn nhân" cho hai người.
Đồ ăn vừa mang lên đủ, Y đã nghiêm túc hỏi tôi: "Vãn Tình, tớ hỏi cậu một câu, nếu thu nhập một năm của cậu là hơn một triệu, cuộc sống rất sung túc, cậu chỉ có một người em trai duy nhất, khả năng kinh tế của nó kém hơn cậu rất nhiều,đến căn nhà để ở cũng không có. Cậu có mua nhà cho nó không?"
Tôi nghĩ ngợi nói: "Vậy phải xem tình huống đã, nếu em trai tớ gặp phải hiểm họa thiên tai nào đó mà nghèo khổ, tớ sẽ bàn bạc với chồng trước. Nếu anh ấy không phản đối thì tớ sẽ làm như thế. Hoặc nếu cơ thể nó bẩm sinh tàn tật,người làm chị như tớ đây có khả năng thì chăm lo cho nó cũng là chuyện đương nhiên, tớ tin chồng sẽ không phản đối. Trừ điều đó ra, tớ sẽ không tặng nhà cho nó."
Tôi vừa dứt lời, vợ Y đã kích động đưa hai tay ra, dùng sức nắm tay tôi: "Vãn Tình, tớ thật sự rất thích cậu, có tình có nghĩa mà lại không mất nguyên tắc." Sau đó, cô ấy nhìn Y đầy khiêu khích.
Y hỏi tiếp: "Cậu chỉ có thể giúp em trai cậu trong hai trường hợp này thôi sao? Nếu cậu chỉ có một người em trai,thu nhập của cậu lại rất cao, cậu vẫn trơ mắt nhìn nó khổ sở à?"
Vợ Y liếc chồng một cái: "Thôi anh đừng hỏi nữa, anh hi vọng Vãn Tình sẽ nói 'Ừ tớ sẽ mua nhà cho em trai tớ' chứ gì. Nhưng tam quan của cô ấy khác anh, nên sẽ không cho anh câu trả lời anh muốn đâu."
Vợ Y là một người rất thẳng thắn dứt khoát: "Thôi để em nói cho, em nói ngay trước mặt anh, nếu em nói có gì không đúng sự thật hoặc quên mất thì anh hãy lên tiếng."
Lúc vợ chồng Y mới kết hôn, hoàn cảnh gia đình rất bình thường,thế nhưng cả hai đều là những người có đầu óc. Y cẩn trọng thực tế, vợ Y lại thông minh nhanh nhạy. Hai vợ chồng xứng đôi vừa lứa,chẳng mấy chốc đã có được công ty của riêng mình và kinh doanh ngày một phát triển.
Sau khi giàu có, hai vợ chồng chẳng những mua được cho mình một căn biệt thự mà còn mua cho bố mẹ chồng căn hộ kép,sửa sang lộng lẫy xong xuôi còn thuê giúp việc đến hầu hạ hai ông bà, để họ được an hưởng tuổi già.
Năm nay, hai người càng cố gắng hơn, cùng nhau đưa sự nghiệp ngày càng phất lên, cuộc sống hàng ngày êm đẹp. Vợ Y luôn mơ ước đến ngày hai vợ chồng thực hiện được mục tiêu tự do tài chính, sau đó chờ con cái lớn lên kế nghiệp, hai vợ chồng sẽ về hưu sớm cùng tận hưởng cuộc sống. Đây cũng là động lực phấn đấu từ trước đến nay của cô.
Nhưng một thời gian trước, Y ấp úng bàn bạc với cô: "Cả nhà em trai anh sống nghèo khổ mà gia đình mình lại có tiền, có thể tặng cho chú áy một căn hộ nhỏ không. Hơn nữa con của chú ấy cũng sắp đi học, có thể mua một căn hộ gần trường học không, không cần lớn quá, từ 80 đến 100 mét vuông là được rồi."
Giá cả trung bình của những căn hộ gần trường học trong thành phố họ sống khoảng 40 đến 50 nghìn tệ một mét vuông, nói chung giá nhà sẽ khoảng từ 3 đến 5 triệu tệ.
Vợ Y lập tức nổi giận. Mấy năm nay quả thật hai người kiếm được nhiều tiền,thế nhưng kiếm tiền vất vả khó khăn biết chừng nào. Người khác không biết, lẽ nào Y cũng không biết?
Hơn nữa, hai vợ chồng em trai Y hết ăn lại nằm, đi làm thì bữa đực bữa cái, ngày ngày vui chơi là chính, lúc không có tiền thì tìm hai anh chị để vay tiền nhưng không bao giờ thấy trả. Nể tình họ hàng thân thích nên cô luôn nhẫn nhịn. Dù sao giữa người thân với nhau cũng chẳng thể nào sòng phẳng hoàn toàn được. Cô vẫn cho rằng mình làm như vậy đã là đủ lắm rồi.
Kết quả là Y lại đề xuất muốn tặng cho em trai một căn hộ gần trường học. Dựa vào đâu cơ chứ? Dựa vào đâu mà cô phải chắp tay dâng số tiền mình nhọc nhằn kiếm được cho người khác cơ chứ?
Y kiên nhẫn chia sẻ với cô, nói đó là em trai anh, là em trai duy nhất của anh. Làm người không thể lúc nào cũng chỉ biết đến tiền được,cũng phải niệm tình thân chứ. Nếu không, sau này có cả mớ tiền mà người thân đã đi xa rồi thì cuộc sống cũng có nghĩa lý gì nữa đâu?
Nhưng suy nghĩ của vọ Y khác hẳn chồng. Cô nói: "Trước đây mua căn hộ kép cho bố mẹ anh an hưởng tuổi già, em có nói tiếng nào không? Em theo chân bố mẹ đi xem bất động sản, tiền nội thất vượt quá dự toán em cũng không mở miệng nói nửa lời. Đó là vì bố mẹ lớn tuổi rồi, chúng ta có khả năng thì nên làm hết sức để bố mẹ được sống thoải mái. Nhưng hai vợ chồng em trai anh có tay có chân lại ăn bơ làm biếng, không muốn tiến lên. Hai đứa ấy không giàu có được là phải rồi. Tại sao em lại phải dâng mồ hôi nước mắt của em lên cho người khác hưởng thụ?"
Vì vợ Y phản đối dữ dội nên chuyện mua nhà tạm thời được ạ gác lại, thế nhưng ý nghĩ đó của Y không hề biến mất. Y luôn cố gắng thuyết phục vợ,ngặt nỗi vợ Y cũng là người rất kiên quyết, nói không đồng ý là không đồng ý.
Bởi thế cho nên mới xuất hiện cảnh ở đầu bữa ăn này. Vì chuyện này mà mâu thuẫn của hai người rất gay gắt. Y thấy vợ làm vậy là không hợp tình hợp lý,coi trọng tiền tài quá mức; vợ Y lại tức giận và tủi thân, cho rằng chồng vô lý đùng đùng.
Về điểm này, tôi hoàn toàn đứng về phía vợ Y.
Để tôi kể cho các bạn nghe một câu chuyện của anh hàng xóm nhà tôi!
Hàng xóm của tôi là một người đàn ông thành đạt, mà em gái nh ta thì hoàn cảnh bình thường. Là anh trai nên anh ta thường xuyên giúp đỡ cả nhà em gái, nhất là giúp người cháu ngoại. Từ bé đến lớn, anh ta săn sóc cháu vô cùng tận tụy,yêu thương cháu như chính con ruột của mình.
Cậu cháu ngoại của anh ta hễ thích gì mà bố mẹ không mua được là chạy tới cửa tìm bác,thuở nhỏ là đồ chơi, tới khi đi học thì là máy tính, di động này kia. Tới tận khi đứa cháu tốt nghiệp, sự "viện trợ kinh tế" này vẫn không kết thúc mà trái lại còn càng ngày càng nhiều.
Có dạo, cháu trai anh ta cứ hai ba hôm lại tới trước cửa vòi tiền, hầu như lần nào cũng được thỏa mãn. Cho đến một ngày nó bị tạm giam vì hút thuốc phiện.
Em gái anh ta chạy đến khóc sướt mướt đòi hỏi anh trai bảo lãnh cháu ra ngoài. Anh ta hiển nhiên cũng nhờ vả đủ các mối quan hệ chạy chọt để cháu được ra ngoài, hơn nữa còn cảnh cáo đứa cháu sau này không được làm việc trái pháp luật nữa.
Đứa cháu thề thốt trăm đường, nhưng thói quen tìm anh ta xin tiền vẫn không sửa được. Mà nh ta cũng luôn tiếp tục cho nó tiền, chỉ là mỗi lần cho tiền đều thòng thêm một câu: "Không được hút thuốc phiện nữa đấy!"
Một năm sau,cháu anh ta bị bắt vì buôn bán ma túy. Em gái anh ta khóc đến chết đi sống lại, anh ta không đủ khả năng để dẹp yên vụ này, đành phải cho em gái một khoản tiền. Em gái anh ta vừa lau nước mắt vừa nói: "Đúng là anh trai em tốt, anh trai thật sự quá tốt với cả nhà em."
Người xung quanh đều bảo anh trai nhà này tốt với em gái thật, song tôi lại thấy rất tức cười. Tốt thật sự không phải là cho tiền bạc vật chất, mà là giúp đỡ đối phương chín chắn hơn.
Nếu quan sát kỹ càng, chúng ta sẽ phát hiện ra một hiện tượng: Trong một dòng họ, nếu một người phát đạt thì thường không xốc những người khác lên để cùng tạo ra một cuộc sống tốt đẹp hơn; trái lại còn "vỗ béo" một đám "ký sinh trùng", tăng thêm vô vàn gánh nặng cho chính bản thân họ, đồng thời gián tiếp hủy hoại đối phương.
Truy cứu lý do kỳ thực cũng rất đơn giản, chủ yếu là do hai điều sau: Phần lớn những người nặng tình thân khi có cuộc sống mỹ mãn sẽ muốn giúp một tay nếu thấy người thân mình nghèo khổ - người thân không phải là như vậy sao? Nhưng cách giúp đỡ thường là trợ cấp tiền bạc chứ không phải là trao cần câu cá.
Người được giúp đỡ thấy cuộc sống có chỗ dựa lập tức sinh rs tư tưởng ỷ lại, không muốn tự thân cố gắng, dù sao tự mình phấn đấu thì sẽ luôn vất vả hơn chút ít mà.
Vậy là quan hệ máu mủ đang yên đang lành bỗng hóa thành quan hệ cung phụng và cứu tế.
Chúng ta có nghĩa vụ phụng dưỡng bố mẹ, nhưng với anh chị em thì tuyệt đối không. Cuộc sống của mỗi người đều phải dựa vào bản thân mà dốc sức làm việc,nếu thật sự giúp đỡ cũng phải là giúp đỡ để nâng cao khả năng của đối phương, hoặc là cung cấp cơ hội phát triển cho họ.
Về phần đưa tiền cho quà, trừ khi đối phương không thể tự lo liệu cuộc sống của mình, hoặc gặp phải hiểm họa thiên tai, nếu không thì thực sự chẳng cần làm vậy.