← Quay lại trang sách

Chương 1 Mưa-vết rộp chân-tiếng sấm dội-Akizuki Takao

Hồi chưa vào cấp ba, mình không hề biết đến những cảnh này, Akizuki Takao nghĩ.

Vạt áo đồng phục ướt sũng vì mưa rỏ từ ô của người ta, mùi băng phiến hăng hăng tỏa ra từ bộ Âu phục của ai đó, thân nhiệt lạ dán lên lưng và luồng gió nằng nặng của máy điều hòa phả thẳng vào mặt.

Đã được hai tháng kể từ lần đầu leo lên chuyến tàu điện sáng chật kín người để đến trường, cứ nghĩ sẽ phải tiếp tục chịu đựng cảnh này trong vòng ba năm tới là Takao cảm thấy tuyệt vọng. Tạm thời, để tránh ép mình vào người khác, cậu cố sức đứng thật vững, tay siết vòng treo chặt đến nỗi tê cả đi.

Đáng ra mình không nên ở đây.

Takao nôn nóng nghĩ.

Giá được xả súng giết phăng người xung quanh, như cảnh một tên sát nhân mình từng thấy trong truyện tranh của anh trai thì khoan khoái biết bao nhiêu! Mới tưởng tượng đã thấy tự do rồi. Nhưng Takao mau chóng nghĩ lại. Nếu gặp trường hợp ấy thật thì chắc chỉ được vào vai quần chúng bị tên sát nhân kia giết hại thôi. Mình là một thằng nhóc mười lăm tuổi không có gì đặc biệt mà.

Ánh mắt Takao lướt qua những cái đầu đang im lìm cúi thấp, hướng ra bên ngoài khung cửa sổ hẹp. Dãy phố ướt mưa vùn vụt lướt qua. Dưới mây đen trĩu nặng là phong cảnh tối tăm ảm đạm, khiến ánh đèn hắt ra từ các khu chung cư và tòa nhà cao tầng càng hiện rõ. Bàn ăn phản chiếu chương trình đang phát trên ti vi, bóng váy bó đi qua đi lại trong phòng trà, poster trên tường đã bạc màu, hay những chiếc ô đang nối đuôi tỏa ra từ bãi xe… Từng mảnh cắt cuộc sống của những người không quen biết thi nhau lướt qua tầm mắt, khiến Takao nhận ra mình bị bao vây bởi vô vàn điều xa lạ. Cậu càng thêm bứt rứt.

Mình chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi không hiểu biết.

Thân tàu bắt đầu uốn sang phải. Từ khoảng hở giữa những khu chung cư lần lượt hiện ra các tòa nhà cao tầng lừng lững. Như đã chờ đợi sẵn, Takao nhắm nghiền mắt. Một, hai, ba, bốn… Khi cậu nhẩm đếm đến tám thì một âm thanh trầm trầm vang lên, đoàn tàu rung khẽ vì khí áp mạnh, Takao mở mắt ra và thấy những ô cửa sổ toa tàu tuyến Chuo lướt qua ngay sát sườn tàu.

Như mọi khi…

Còn những hai phút nữa mới thoát được không gian địa ngục này. Takao sốt ruột nghĩ.

“Shinjuku! Shinjuku!”

Tiếng loa thông báo vang lên, cũng là lúc Takao được thả xuống sân ga, cậu hít sâu một hơi như muốn đưa khí lạnh của ngày mưa tháng Năm vào tận phổi. Mặc cho dòng người thô bạo đẩy mình về phía cầu thang, cậu vừa đi vừa ngẩng đầu lên tư lự, “Đến nơi rồi.” Trên khoảnh trời dài hẹp bị xắt ra bởi mái vòm sân ga có cột thu phát sóng của Docomo, đang đứng chơi vơi trong sương như một đỉnh núi cao chưa ai đặt chân tới.

Takao đột ngột đi chậm lại, người đằng sau liên tục xô vào lưng cậu. Phớt lờ những cái tặc lưỡi khó chịu của mấy người đang vội đi làm, Takao tiếp tục dõi nhìn màn mưa và cột thu phát sóng.

Cơn mưa mang xuống mùi vị của bầu trời xa vời kia, nơi cậu không thể với tới.

Vào những ngày thế này, làm sao có thể nhồi mình vào tàu điện ngầm được chứ… Quyết định xong, những nôn nóng dai dẳng lúc trước mau chóng tan đi.

Takao bước xuống cầu thang tuyến Sobu, tiến theo hướng ngược lại với lối chuyến tàu sang Marunouchi, nhanh chóng băng qua cửa soát vé ở cổng Đông JR Chuo. Trong lòng hân hoan, cậu leo nhanh lên cầu thang dẫn về phía tòa nhà Lumine Est, tay giương chiếc ô nylon trong suốt và chân sải bước trong mưa. Tán ô như trở thành cái loa của toàn bộ bầu trời, bắt đầu phát ra tiếng mưa rơi.

Takao lắng nghe âm thanh lộp bộp dễ chịu dưới tán ô và hòa vào đám đông ở phía cửa đông nam.

Shinjuku sớm mai đầy đủ mọi hàng người xen lẫn với công nhân viên công sở đi làm. Thanh niên nam nữ vừa dứt tiệc rượu ở hộp đêm ra, hàng dài người đứng chờ tiệm Panchinko1 mở cửa, tốp du khách châu Á giống nhau như người một nhà, rồi cả một cặp đôi chẳng rõ tuổi tác nghề nghiệp nhưng mặc đồng phục theo phong cách cosplay.

Thật kỳ lạ! Takao nghĩ. Nếu hôm nay là một ngày nắng này thì tổ hợp này sẽ khiến cậu phát cáu, kiểu gì cũng thầm rủa xả mấy câu như “Khỉ gió!” hay “Đi chết hết đi!”.

Nhưng hiện tại cậu cảm thấy khá ổn, có lẽ là vì tất cả đều đang che ô, đều bình đẳng với nhau bởi cùng bị mưa dầm bao phủ. Mặc đồng phục trung học bước đi trên đường vào những ngày mưa thế này, Takao thấy mình biến thành một phần của toàn bộ khung cảnh. Những bực bội uất ức ban nãy trên tàu đã tan biến tự lúc nào.

Băng qua đường Koshu Kaido ùn tắc nghiêm trọng, bỏ lại sau lưng khu công trường thi công ngổn ngang chưa biết bao giờ mới xong của tuyến số 5 hình vành khuyên, cũng là lúc khu rừng sum sê lạ thường lọt vào tầm mắt Takao. Đây là một công viên quốc gia lớn trải dài từ khu Shinjuku đến khu Shibuya. Sáng ngày mưa, chẳng có lấy một bóng người, Takao có cảm giác nơi đây là dành riêng cho mình.

Tiếng cửa tự động mở ra âm vang khắp công viên rộng lớn vắng vẻ.

Chiếc vé vào cửa 200 yên bị cửa soát vé tự động nuốt mất. Có lẽ lần sau đến cậu nên mang theo ảnh thẻ và trả 1000 yên để làm vé năm. Nhưng khi đăng ký, bộ đồng phục này sẽ khiến người ta nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ trốn học mất, như vậy cũng thật là phiền phức, thành thử cậu lại ngần ngừ.

Mải suy tư, Takao đã đi qua bóng đổ âm u giữa hai hàng tuyết tùng Lebanon và tuyết tùng Himalaya, bầu không khí, mùi hương và âm thanh đột ngột thay đổi.

Nhiệt độ hạ xuống một độ, xung quanh tràn ngập mùi hương của nước và mùi cỏ cây mới lên, dù đang mưa nhưng lũ chim rừng vẫn hót véo von. Đi ra khỏi đám cây sồi và thủy sam rậm rạp là đến một khuôn viên kiểu Nhật có ao nước nhỏ vắt ngang qua. Mưa thia lia và những vân sóng loang mãi đi trên mặt ao cùng một thứ âm thanh bí ẩn nghe như tiếng thì thào trò chuyện.

“Thật kỳ lạ!”

Niềm cảm khái đã bao lần dâng lên trong Takao lại quay trở lại.

Làm sao mà thế giới này lại tinh tế đến vậy! Cậu thấy ngây ngất và rồi ngỡ ngàng.

Muôn vàn hạt mưa và vân sóng đang đan xen lấy nhau hài hòa mượt mà, không mảy may khiếm khuyết ở đâu cả. Phải khéo léo đến mức nào mới có thể tạo ra được sự hoàn hảo nhường này!

So với nó thì…

Đang bước trên cây cầu cong bắc ngang qua ao, Takao nhìn xuống chân mình, nước đã theo các mũi khâu thấm đẫm đôi giày lười moccasin2 làm nó ướt sũng, nằng nặng, phát ra những tiếng lép nhép khi bước đi.

Cuối tuần này lại phải bắt tay vào làm một đôi giày mới rồi, Takao nghĩ, nhưng tâm trạng hào hứng không vì thế mà giảm sút.

Dù đã gia công thêm phần chống thấm nhưng đến mùa mưa nhiều thế này thì cũng không chịu được lâu. Takao quyết định sẽ gia cố thêm để đôi giày tới có thể chịu được khoảng hai tháng, rồi cậu ngước lên nhìn bầu trời mưa trải rộng từ đầu cầu ra mãi phía tây.

Đứng ở đây, thấy cột phát sóng Yoyogi trở nên bề thế hơn. Đỉnh cột vươn qua mưa giăng mở mịt, xuyên vào mây đen, từ trên cao uy nghi nhìn xuống Takao.

Đúng rồi!

Hôm ấy, từ bãi cỏ lạnh giá ở đền Meiji3, mình cũng đã nhìn thấy cột thu phát tín hiệu này.

Niềm hạnh phúc và nỗi đau, thậm chí quyết tâm lúc bấy giờ, đều đã là chuyện của hơn hai năm trước. Vậy mà nay, từng cảm xúc một cứ dần dần tái hiện như vừa rã đông. Những cảm xúc lẽ ra phải là nỗi đau nhức nhối đó giờ đây đã trở thành hồi ức cay đắng pha lẫn ngọt ngào. Mình vẫn chỉ là một đứa trẻ. Nhưng chí ít…

Chí ít mình cũng đã biết mình thích điều gì, mình đang hướng về nơi đâu.

Takao nghĩ vậy.

Tiếng sấm đằng xa vọng lại như thể sẻ chia những cảm xúc trong lòng cậu.

Lúc mới lên cấp hai, tên của Akizuki Takao còn là Fujisawa Takao.

Mẹ thường về rất muộn, nhưng vào một tối đầu hè, khi Takao đã học cấp hai được ba tháng, bà lại về sớm ăn cơm với con. Ăn xong thì nhâm nhi chút bia, hết bia lại đổi sang rượu, rồi thình lình thăm dò Takao.

“Takao con có bạn gái chưa?”

“Sao cơ…? Con không có.”

Thấy bất thường, Takao ngẩng lên nhìn mẹ thì thấy mắt bà đỏ ngầu. Bụng bảo dạ lúc say trông mẹ thật kinh khủng, Takao chìa cốc nước đá ra. Mẹ cậu lờ đi, uể oải đổ rượu với nước ấm vào trong cốc rồi khuấy lên cho chúng hòa vào nhau. Thật phiền, mẹ vẫn còn muốn uống ư?

“Mẹ, con lấy đậu phụ cho mẹ nhé.”

“Thôi, không cần. Này, Takao, con muốn uống một chút không?”

Takao sững sờ trước câu hỏi của mẹ. Phụ huynh kiểu gì thế này!

“Con không cần.”

“Con đúng là đứa nghiêm túc. Mẹ ở tầm tuổi như con đã bắt đầu có người yêu với uống rượu rồi.”

Takao còn đang sững người thì mẹ đã bắt đầu kể lại kinh nghiệm tình trường của bà. Vừa lên cấp hai là mẹ đã bắt đầu hẹn hò với bạn cùng bàn kiêm thành viên câu lạc bộ bóng chày, vài tháng sau có một đàn anh ở câu lạc bộ bóng đá tỏ tình, làm bà dao động, chia tay với cậu bạn trai kia. Tiếp theo bà gặp và thích một anh cấp ba trên chuyến tàu điện trường, rình rập mãi ở nhà ga cũng đã trao được cho anh ta một bức thư tình, và thần kỳ làm sao, anh chàng đồng ý hẹn hò. Mối quan hệ này có vẻ cũng được phụ huynh chấp nhận nên thỉnh thoảng anh ta có đến nhà chơi, họ hôn nhau lần đầu trong phòng riêng của mẹ cậu, niềm hạnh phúc vào giây phút ấy sâu đậm đến mức tới tận bây giờ bà vẫn không thể nào quên. Nhưng một thời gian trôi qua, lại chính mẹ là người nhận được thư tình ở nhà ga, một nam sinh trường khác…

“Mẹ, đợi đã!” Takao đột ngột lên tiếng.

“Gì chứ?”

“Bình thường chẳng có đứa con nào lại muốn nghe kể chuyện hôn hít của mẹ mình đâu. Bao giờ bố về mẹ kể với bố ấy. Mà mẹ uống nước đi, không ngày mai đi làm là khủng khiếp lắm, tối nay mẹ uống nhiều quá rồi.”

Takao nói liền một hơi, đang định đứng dậy và trốn về phòng riêng thì thấy mẹ cậu lặng thinh ngồi cúi mặt xuống đất. cậu nhận ra, mắt mẹ câu đỏ không phải bởi rượu. “Mẹ xin lỗi.” Rồi cậu lại nhận ra, giọng nói của bà lúc này như nghẹn nước.

“Mẹ chỉ muốn nói, lên cấp hai là đã thành người lớn rồi. Người lớn cũng có nghĩa là con đã hiểu nhiều điều.”

Takao quay lại nhìn mẹ, linh tính được những chuyện chẳng mấy vui vẻ. Mẹ hơn bốn mươi tuổi, với mái tóc uốn xoăn nhẹ rủ xuống má và chiếc áo khoác màu be pha hồng, trông bà có phần trẻ hơn tuổi thật. Đôi mắt to ầng ậng nước.

“Bố mẹ quyết định sẽ ly hôn.”

Kết quả hôm đó là lần đầu tiên Takao uống rượu.

Đêm khuya, nguồn sáng duy nhất trong bếp là bóng đèn vàng tròn nhỏ, Takao vừa mở mấy lon bia của mẹ vừa lẩm bẩm “Đùa sao!”, “Làm ơn thôi trò này đi!”. Mẹ nói đã phải đợi đến khi anh cậu bắt đầu đi làm và cậu lên cấp hai. “Các con đều đã trở thành người lớn nên chắc sẽ hiểu.”

… Đùa hay thật!

Takao tu bia ừng ực. Mùi cay nồng khó chịu của chất cồn khiến cậu muốn mửa, nhưng cậu ép mình nuốt ngược trở vào, nước mắt ầng ậng. Cái quái gì thế nhỉ, kinh quá!

Dù vậy, Takao vẫn tiếp tục đưa bia lên môi, ấm ức nghĩ, anh thì đúng là người lớn rồi, hơn mình đến tận mười một tuổi cơ mà. Còn mình thì sao, học sinh lớp Bảy đâu phải là người lớn.

“Làm cái gì thế không biết! Ít nhất cũng đợi thêm ba năm nữa chứ.”

Cũng chẳng có gì chắc chắn, nhưng Takao nghĩ lên đến cấp ba mới thành người lớn. Cho nên chuyện này xảy ra muộn ba năm có phải hơn không. Cơn đau bắt đầu ập xuống đầu cậu. Bình thường, lớp Bảy vẫn là trẻ con đúng không…

Với suy nghĩ đau đớn tưởng như muốn chết đó. Takao uống hết hai lon bia, thậm chí còn pha loãng rượu với chút nước và uống. Rượu kinh khủng hơn bia nhiều. Nhưng dù sao thì đêm đó, chất cồn còn giúp Takao ngủ được. Đương nhiên sang hôm sau, dư vị cơn say để lại khủng khiếp đến nỗi Takao phải nghỉ tới trường, khởi đầu cho một chuỗi ngày trốn học.

Takao bỗng thấy mình đang dần trở nên xấu xa.

“Rồi sẽ phải gọi Fujisawa là Akizuki, đúng không?”

“Hình như thế. Chắc là mẹ tớ sẽ có quyền nuôi con.”

Tháng Mười hai năm học lớp Bảy, Takao chỉ tròm trèm hơn một mét sáu, nhưng cô bạn Kasuga Miho đang đi bên cạnh còn thấp hơn cậu đến nửa cái đầu. Dù hôm nay là ngày nghỉ cô bé vẫn mặc chiếc áo khuy gỗ theo quy định đồng phục của trường, thêm hai bím tóc tết, trông y như học sinh tiểu học. Takao mặc chiếc áo gió cũ màu xanh hải quân anh trai cho, chân đi đôi giày da buộc dây cậu tự mua sau khi lựa chọn rất kỹ kưỡng. Đôi giày màu nâu đậm, cổ thấp, dù là hàng second-hand nhưng vẫn sáng bóng, hẳn là người chủ trước đã giữ gìn rất cẩn thận.

“Nhưng ở trường thì vẫn gọi là Fujisawa chứ hả?”

“Vừa vào cấp hai đã đổi tên thì cũng phiền hà. Mẹ bèn bảo tớ cứ đề tên trong danh sách lớp là Fujisawa thôi.”

Thực ra điều duy nhất mẹ làm cho mình chỉ có thế.

“Anh cậu thì sao?”

“Anh tớ cũng theo mẹ. Từ khi anh đi làm bọn tớ ít gặp nhau. Anh ấy về muộn, sáng tớ chưa dậy đã đi rồi.”

Nét mặt Miho bỗng chốc tối hẳn đi. Takao trông thấy nhưng vờ như không nhận ra, và cất cao giọng hồ hởi.

“Này, kia là đền Meiji phải không? Từ Shinjuku đến đây mà đi bộ thì cũng xa phết nhỉ!”

Ở giữa là con đường bốn làn xe chạy, hai bên lừng lững những tòa nhà cao tầng, trước mắt là đường cao tốc trên không nặng nề, đi tiếp lên nữa thì rừng cây đột ngột hiện ra, toàn bộ tạo thành một bố cục phong cảnh tệ hại.

Takao và Miho hay rủ nhau đi dạo trong các công viên. Hai đứa chưa hề thổ lộ tình cảm bao giờ nên cũng khó lòng gọi đây là hẹn hò. Chỉ biết ngày nghỉ chúng thường ra ngoài chơi với nhau. Cả hai đã cùng dạo khắp các công viên trên đường đi học, công viên Inokashira, Shakujii, Kogane, Musashino, thậm chí cả công viên Kỷ niệm Showa, nên Miho nói lần này cả hai sẽ thử cùng đến một công viên trong khu trung tâm. Ngay từ đầu Takao đã không hào hứng gì với công viên, tuy nhiên đi chơi như vậy thì khỏi phải tốn tiền xem phim hay vào khu thủy cung, đôi khi nhìn Miho tung tăng chạy nhảy giữa hoa lá cây cỏ cũng vui, và nhờ Miho mà Takao nhớ kha khá tên các loài chim chóc cây cối. Đến giờ vẫn vậy, với một cậu bé được nuôi lớn trong khu dân cư đông đúc ngột ngạt đến phát chán ở Suginami như Takao, đơn giản cậu chỉ thấy bất ngờ vì trong thành phố Tokyo này lại hiện hữu một nơi có nhiều cây đến thế. Không phải nhà, không phải trường học, không phải thư viện, chỉ là một nơi chẳng là nơi nào cả, toàn cây với cây và có Miho mỉm cười thanh thản vô lo… Đơn giản là thích thú một nơi như vậy thôi. Nhìn về phía Miho, dẫu chẳng nói thành lời, từ sâu trong tim Takao cảm thấy cô bé đã ra dáng người lớn hơn cậu rồi. Vì cô bé biết mình yêu thích điều gì. Ở truờng chẳng được mấy ai như thế. Cả Takao cũng vậy.

“Ấm quá nhỉ!” Miho nói, tay ấp vào chiếc cốc bằng nhựa.

Hai đứa đã đi lòng vòng quanh đền Meiji rộng lớn, chụp ảnh trước cổng Đại Torii4, vừa vui đùa vừa đọc những lời nguyện ước viết trên những tấm thẻ cầu may, cả hai cũng đã cố xếp hàng vào xem Giếng nước của Kiyomasa5. Hò hét, đi lại đến tận khi mệt lử, lúc này Takao đang ngồi trên bãi cỏ héo úa uống cà phê sữa đựng trong bình giữ nhiệt. Không khí mùa đông khô hanh giòn đanh như một mảnh băng, ngụm cà phê sữa ngọt ngào nóng giữa thời tiết này bỗng trở nên thật dễ chịu.

Suốt mấy tháng nay, Takao cứ như đứa trẻ bị lạc, lúc nào cũng bị ảnh hưởng bởi cảm giác bất an lo sợ, vậy mà tất cả tan biến vào những lúc ở cùng Miho thế này. Trời chiều tháng Mười hai không một gợn mây, vòm không xanh thăm thẳm đang tỏa sáng. Bên kia rặng cây trụi lá, cột thu phát sóng Docomo ở Yoyogi vươn lên thành một vệt rạch trắng vào nền trời xanh. Hơi lạnh của đất lan lên từ mặt cỏ Takao đang ngồi bị xóa sạch bởi ánh nắng chói chang và chút hơi ấm ở cánh tay cậu nơi Miho khẽ chạm vào.

Con gái thật dịu dàng.

Khi nhận thức điều đó, nỗi thôi thúc được gần gũi Miho dâng ngập lòng Takao.

Và rồi trước khi kịp nhận ra, cậu đã hôn lên môi Miho. Khoảnh khắc môi chạm môi hẳn chưa quá một giây. Niềm hạnh phúc khó tả như đang reo vui trong Takao, nhưng lập tức lời mẹ vang lên khiến toàn bộ toàn thân cậu lạnh buốt. Nụ hôn đầu để lại ấn tượng sâu đậm đến mức tới tận bây giờ vẫn không thể nào quên…

“Về thôi!”

Takao đâm bực, và ngay bản thân cũng phải ngạc nhiên, câu buông một câu cụt ngủn rồi vùng bước đi như bỏ chạy mà không suy nghĩ kỹ. Tuy liếc lại thấy Miho còn ngồi trên bãi cỏ với gương mặt chưa hết bất ngờ, cậu vẫn sải những bước rộng không do dự.

“Này, chờ đã, Fujisawa!”

Sao không xin lỗi đi. Dừng lại đã nào. Trong đầu thì nghĩ như thế nhưng cơ thể cậu hành động hoàn toàn trái ngược.

Vội vàng nhặt bình giữ nhiệt Takao bỏ lại trên nền cỏ, Miho rảo chân đuổi theo, đầu cô bé chỉ chạm vai Takao.

“Này, cậu làm sao thế?” Miho ngước mắt nhìn với vẻ lo lắng, nhưng mặt Takao đanh lại.

Takao nhanh chóng ra khỏi công viên và cắm cúi đi về phía ga Shinjuku, dọc đường không nói một lời nào. Để đuổi kịp cậu, Miho bé nhỏ gần như phải rảo chân chạy. Tiếng bước chân cô bé cho Takao biết điều đó. Thậm chí chẳng cần quay lại nhìn cậu cũng đau đớn nhận ra là cô sắp khóc. Những bóng cây nhạt nhòa đổ trên đường cứ trôi qua dưới chân cậu. Chẳng biết từ bao giờ, mây đen đã giăng ra trên nền trời, vầng thái dương khuất sau những tòa nhà cao tầng, phố bắt đầu lên đèn và nhiệt độ không khí cứ thấp dần.

Cả hai đến cửa phía nam nhà ga Shinjuku mà không mất tới một nửa thời gian lúc đi. Đến đây Takao mới quay lại phía Miho. Khi cô bé đưa trả bình giữ nhiệt, Takao nhận lấy, lòng không nguôi ngoai chút nào.

“Cảm ơn… Tớ xin lỗi.” Cậu cúi gằm mặt nhìn chằm chằm xuống nền đất dưới chân Miho, giọng nói như nghẹn lại.

“Ừ…” Miho đáp lại trong tiếng thở dài. Lần đầu tiên trong ngày Takao nhận ra cô bé đang đi một đôi giày cao gót vừa phải có gắn nơ. Một bên gót chân cô bé nhón khẽ lên khá thiếu tự nhiên. Chắc là rộp chân rồi. Trán lấm tấm mồ hôi, Miho hít một hơi thật sâu rồi nói với giọng dõng dạc hơn.

“Tớ rất vui vì hôm nay được gặp Fujisawa… Vì cũng khá lâu rồi.”

Trời về chiều, trước cửa soát vé tấp nập người hơn. Ngàn giọng nói và ngàn tiếng bước chân qua lại bủa vây lấy hai người.

“Này, ngày mai cậu có đến trường không?” Miho hỏi, trong giọng nói như lẫn ý thách thức.

Takao vẫn cúi gầm mặt, không biết phải trả lời ra sao. Nhiệt độ đã hạ xuống thấp hơn nữa. Đầu ngón tay cậu đang cóng lại. Có lẽ ngón tay Miho còn lạnh hơn.

“Những kẻ cứ nghĩ rằng mình đáng thương ấy, trông thật khó coi.”

Takao giật mình ngẩng đầu lên. Trong phút chốc, cậu cứ tưởng ai đó vô tình đi ngang qua và nói như vậy. Nhưng chính là Miho đang nhìn cậu chằm chằm với gương mặt như sắp khóc. Mình phải nói gì đó, Takao tự nhủ, nên nói gì đây? Cậu vắt óc suy nghĩ như thể chỉ còn một phút nữa là hết giờ kiểm tra. Và cậu bật ra thành lời bất cứ điều gì vừa xuất hiện trong đầu.

“Không liên quan gì đến Kasuga.”

Giọng nói run run, lời lẽ thì trẻ con, chính cậu cũng cảm thấy như vậy.

Miho không hề nao núng.

“Đúng là chẳng liên quan gì đến tớ hết. Nhưng cậu biết đấy, khối nào trong trường chẳng có tới mười mấy đứa cha mẹ ly hôn. Đặc biệt lắm hay sao mà cậu cư xử hờn dỗi như thế, thật giống thằng ngốc!”

Mặt Takao đỏ bừng lên ngay trước khi cậu tự cảm thấy xấu hổ. Cậu nhìn Miho với tâm trạng không thể bất ngờ hơn. Cô gái bé nhỏ trước mắt cậu là ai đây?

“Không muốn đến trường thì cậu cứ trốn học tùy thích. Nhưng làm thế để được gì đây? Tớ từng nghĩ Fujisawa rất người lớn, nhưng tớ sai hoàn toàn rồi. Ít nhất cũng học cách cư xử bình thường hơn đi.”

Takao sững người nhìn những giọt nước mắt lăn trên má Miho. Cô bé Miho mà mình biết, cô bé Miho đã cùng mình đi suốt chặng đường dài không phải là cô gái nói ra những lời gai góc này, Takao nghĩ vậy. Cảm xúc của mình đã bị nhìn thấu, vậy còn mình, mình nhìn thấy điều gì ở cô ấy…

Miho cúi mặt bước đi bỏ lại Takao đằng sau, khẽ buông ra câu cuối cùng.

“Vậy mà có gan hôn mình…”

Dáng người bé nhỏ tiến về phía cửa soát vé và nhanh chóng biến mất trong đám đông lại qua.

Takao mất hai tiếng đi từ Shinjuku về nhà. Đi bộ. Cậu chẳng còn lòng dạ nào để leo lên chuyến tàu chật ních người. Khi cậu cất bước, mưa bắt đầu rả rích. Khi câu đi qua Nakano, mưa nặng hạt dần. Thế nhưng Takao vẫn cúi đầu bước đi như không có chuyện gì. Trước khi biến thành tuyết, cơn mưa đã dầm ướt cậu, làm người cậu buốt giá, chiếc giày đi chưa quen tạo ra vết rộp ở chân. Nhưng những giày vò đó mang đến cảm giác dễ chịu. Takao không khỏi buồn bực, thế này chưa đủ làm hình phạt. Thật tâm cậu chỉ muốn mình đi lạc, vậy mà khi ánh đèn của khu dân sinh quen thuộc hiện lên trong màn mưa, Takao thấy nhẹ cả người, nhẹ đến phát khóc lên được.

Dù hôm nay là ngày nghỉ nhưng căn nhà cậu trở về chẳng có một ai.

Gần đây lúc nào cũng vậy. Anh trai làm đến tận tối muộn cả ngày thứ Bảy và Chủ nhật, còn mẹ, hẳn đang hẹn hò với một gã nào đó cậu chẳng hề biết.

Takao lấy khăn tắm lau qua người và thay quần áo, tâm trạng vẫn nặng nề không lối thoát. Cậu run run ngồi xuống trước bậc thềm, vô thức mở tủ giày.

Dưới ánh đèn tù mù, những đôi giày nữ đủ màu sắc phát sáng lờ mờ, trông như đám vỏ sò hình thù kì dị trưng bày trong viện bảo tàng. Đôi xăng đan màu nâu đất, đôi giày cao gót hở mũi sang trọng màu đen, đôi bốt ngắn cổ, đôi bốt cao chạm gối, đôi giày buộc dây đế cao không hợp tuổi của mẹ cậu, đôi giày đế xuồng màu vàng đất, đôi giày cao gót màu tím thẫm. Trong tủ toàn là những đôi giày mùa này mẹ Takao hay mang, trong tủ tường dọc hành lang còn ít ra gấp năm lần nữa số giày ở tủ này, đều cất trong hộp. Takao mò góc tủ, lôi những đôi để không ra, nhét lót giày vào và dù tay run lên vì lạnh, cậu vẫn lấy bàn chải đánh bụi, thoa dầu bóng lên một số đôi giày và dùng khăn bông cọ cho sạch bóng. Những động tác quen thuộc khiến cậu bình tĩnh hơn. Máy sưởi bắt đầu làm ấm căn phòng, Takao cũng không còn run rẩy nữa.

Ngày từ lúc còn nhỏ, để làm hài lòng người mẹ say mê giày dép, Takao đã tự lĩnh nhiệm vụ chăm sóc những đôi giày. Nếu như trẻ con cùng tuổi thường thích mô hình tàu hỏa hoặc rô bốt thì cậu học sinh tiểu học Takao lại bị giày nữ đủ hình đủ dạng thu hút. Tình cảm dành cho mẹ đã thay đổi nhưng thói quen lâu năm vẫn giúp cậu thư giãn. Khi tập trung vào những đôi giày, trái tim cậu có thể quên đi mọi chuyện.

Bởi vậy, ngay cả khi tiếng kim loại lạch xạch vang lên và cửa lớn mở ra, Takao cũng không nghe thấy tiếng bước chân anh về. Trong chiếc áo khoác dài cổ đứng, anh kinh ngạc nhìn Takao, thở hắt ra một câu cộc lốc “Về rồi đây!”, gấp ô lại và cởi giày da. Những bông tuyết rơi lả tả từ ô xuống ngay trước mặt Takao. Dựa người vào tường, mắt cụp xuống, Takao buột ra một tiếng “Ừ” không rõ. Những câu chào đơn giản như “Anh về rồi à, sao hôm nay sớm thế!”, bình thường cậu có thể dễ dàng nói ra, nhưng hôm nay thì không thể bật được thành lời.

“Vẫn làm mấy trò này sao?” anh trai ném xuống một câu hỏi hờ hững, bấy giờ Takao đã đánh giày xong và khép tủ lại. Anh trai đã cởi đồ tây, mặc áo chui đầu, tay cầm lon bia, lãnh đạm nhìn Takao vẫn ngồi chỗ bậc thềm. Takao có cảm giác mình như người ngoài bước nhầm vào nhà ai, lầm bầm đáp:

“Chẳng có gì… Thấy thì làm thôi.”

“Buồn nôn quá đấy!”

Nghe vậy, Takao thấy lòng trỗi lên cơn thôi thúc muốn được ngoạc miệng ra mà rủa xả, nhưng rủa ai, rủa cái gì đây, cậu chẳng biết, đành nuốt xuống cả lời nói của anh lẫn cảm xúc của mình. Anh trai đi khuất vào phòng khách, giống Miho lúc vóc dáng bé nhỏ ấy mờ dần bên kia cửa soát vé, và giống hình ảnh bố lúc lìa bỏ ngôi nhà. Tất cả đều trở nên xa lạ.

“Sao lại có thể thiển cận thế…”

Từ một ngóc ngách nào đó trong trí u mê của mình, Takao nghe thấy những câu cãi vã đứt đoạn vọng lại.

“Mẹ chỉ đang cố chạy trốn vì thấy phiền phức… Nó vẫn còn là trẻ con.”

“Nhưng mẹ…”

“Đến con, con cũng muốn khóc đấy!”

Lách cách. Ai đó sải những bước dài trên sàn, tiếp đó “sầm” một tiếng, cửa bị kéo ra rồi sập lại.

Takao hé mí mắt nặng trịch, ánh sáng rọi vào khiến cậu nhức đầu thêm. Lọt vào mắt Takao lúc này là hình ảnh mẹ ngồi gục bên bàn. Bà úp mặt vào lòng bàn tay, vai rung rung.

“Mẹ khóc đấy à?”

Takao cất tiếng. Mẹ cậu ngẩng mặt lên, đôi mắt với lớp phấn trang điểm đã loang màu của bà như cố cười.

“Không phải con mới là người đang khóc à?”

Khi đó Takao mới nhận ra hai má mình ướt đẫm… Đúng rồi. Lúc nãy vì không muốn quay về căn phòng chung của hai anh em nên cậu đã vào bếp lấy rượu của mẹ uống rồi ngủ lúc nào không hay.

“Này, con cũng thôi đi. Nếu còn uống rượu của mẹ nữa thì phải trả tiền đấy.”

Lúc bật lên tiếng cười, Takao thấy đầu mình nhức buốt. Chẳng phải lúc đầu chính mẹ hỏi con có uống không còn gì. Takao nghĩ liên miên, mình có chuyện cần nói với người này.

“Mẹ…”

“Sao?”

“Sớm ba năm! Vụ ly hôn của bố mẹ ấy. Con vẫn còn là trẻ con.”

Nghe câu nói đó, lệ trào lên trong đôi mắt mẹ Takao, bà cúi mặt để giấu đi, cố gượng cười nhưng giọng nghẹn trong nước mắt.

“Ừ, mẹ biết. Mẹ xin lỗi, Takao. ”

Má Takao nóng lên bởi những giọt nước mắt, chẳng hiểu sao lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn, cậu lại thiếp đi trong cơn say.

Không như Takao lo sợ, sau hai tuần vắng mặt, không ai nhìn cậu với ánh mắt lạ thường khi cậu trở lại trường. Chỉ có những cậu bạn tiến lại chào mấy câu đại loại “Đến rồi hả!” hay mấy cô bạn vừa cười vừa trêu “A, Fujisawa, lâu lắm mới gặp!”. Ngay thầy giáo lúc điểm danh cũng chỉ nhắc cậu từ mai đừng trốn học nữa. Takao cảm thấy xấu hổ hơn là an toàn.

Vào giờ nghỉ trưa, Takao đến phòng học của khối lớp Chín tìm Kasuga Miho. Nhưng cậu không thấy cô đâu, lúc tan trường Takao lại sang lần nữa, vẫn không gặp được Miho. Có khi nào cô ấy bị cảm không nhỉ!

Takao quyết định những lời cần nói khi gặp Miho. Đầu tiên cậu phải xin lỗi chuyện ở công viên. Rồi sau đó… Ngay thời điểm này có lẽ là không khả thi nhưng cho đến khi trở thành Akizuki, nghĩa là đến khi học hết cấp hai, cậu sẽ trở thành người lớn. Cậu sẽ không bao giờ hờn dỗi, không vì muốn người khác quan tâm mà làm những việc ngốc nghếch như uống rượu hoặc bỏ học nữa. Cậu muốn trở thành một người biết rõ bản thân mong muốn điều gì, biết mình muốn nói gì với người khác, cậu muốn trở thành một người giống như Miho. Và nếu có thể được, cậu lại muốn được cùng Miho dạo chơi quanh công viên.

Takao chán nản bỏ về, định để ngày mai tiếp tục tìm, nhưng khi quay lại cổng trường thì gặp một nữ sinh quen mặt. Một cô lớp Chín, đã mấy lần Takao nhìn thấy đi cùng Miho.

“Xin lỗi, cho hỏi…”

“A, Fujisawa phải không?”

“Sao chị biết tên em ạ?”

“Thỉnh thoảng em có nói chuyện với Miho mà. Chị cũng đôi lần nghe Miho kể về em.”

“Vậy ạ? Hôm nay chị Kasuga không đến ạ?”

Nghe hỏi, cô nữ sinh liền nhìn cậu với gương mặt đăm chiêu. Rồi bắt đầu lộ vẻ ái ngại.

“Chẳng lẽ Miho không kể gì với em à?”

Đến lúc đó Takao mới biết, do cha mẹ ly hôn, Miho phải chuyển đi chỗ khác.

Bấy giờ Takao chưa có điện thoại di động nên không cách nào liên lạc được với Miho. Miho hơn cậu hai tuổi, liệu cô bé còn mong muốn điều gì ở cậu không, đến giờ Takao vẫn không hiểu. Nhưng về sau cậu có nhờ một người bạn của Miho gửi cho cô lời nhắn, rằng:

Tớ quyết định sẽ trưởng thành hơn.

Mấy tuần sau, cũng nhờ một người bạn, Takao nhận được hồi âm của Miho.

Cố gắng lên, Akizuki Takao.

Qua hết cây cầu, tiếng mưa thay đổi.

Tiếng mưa lay động lá cây giờ đã vang to hơn tiếng mưa rơi xuống mặt nước. Lẫn vào tiếng giày moccasin giẫm trên mặt đất là tiếng hót trong veo của chim vành khuyên. Mặt ao bên kia hàng tùng đen phản chiếu màu hồng của hoa tú cầu, màu đỏ của vỏ thông đỏ và màu xanh mượt của lá phong. Phía xa vọng lại tiếng chim toucan kêu ồn ã. Takao nheo mắt hồi tưởng, tất cả những cái tên này đều là do Miho dạy cho cậu.

Từ đằng xa, sấm dội lại rền vang.

Tiếng sấm dội.

Cụm từ thoắt hiện lên trong trí nhớ của Takao rồi vụt biến mất.

Cậu có cảm giác mình đã nghe thấy từ này ở đâu đó. Thậm chí bây giờ cậu cũng không thể nhắc lại đúng từ mà cậu vừa nhớ ra. Nhưng trong thâm tâm cậu ngập tràn một dự cảm.

Rất xa phía sau là tán lá phong ướt lướt thướt, Takao trông thấy mái hiên hóng mát cậu vẫn hay trú mưa. Nhưng hôm nay ở đó thấp thoáng bóng người ngồi. Takao tiến lại gần, cảm giác sẽ gặp một người khiến mình bất ngờ. Đi qua tán lá, giờ đây toàn bộ hiên hóng mát đã hiện ra trước mắt cậu.

Một người phụ nữ mặc đồ vest.

Takao dừng lại.

Người phụ nữ đang đưa lon bia trên miệng, mái tóc mềm mại cắt bằng chưa chạm tới vai, tình cờ nhìn về phía Takao.

Trong một giây, ánh mắt hai người chạm nhau.

Có lẽ cơn mưa sắp tạnh rồi.

Không hiểu sao, ý nghĩ ấy thoáng qua trong tâm trí Takao.

Cõi lòng tràn cô tịch

buông vô tận vô cùng

Khi ngẩng đầu

Lặng ngắm

Mưa giăng đầy thinh không

– Vạn diệp tập6, Quyển 1, bài 82

Dịch nghĩa

Mưa cuối thu tầm tã như dòng nước chảy, giăng khắp bầu trời mênh mông.

Ngước nhìn cảnh mưa ấy, nỗi cô đơn dâng đầy trái tim.

Hoàn cảnh sáng tác

Đây là khổ đầu tiên trong ba khổ thơ do Nagata sáng tác bên một dòng suối trong núi vào tháng Tư năm Wado thứ Năm (tức năm 712), trên đường đến điện Itsukinomiya ở Ise. Itsukinomiya là cung điện để các thành viên thần tộc chưa kết hôn được cử đến phục vụ cho Thần điện Ise. Cơn mưa lạnh trong bài thường chỉ cơn mưa cuối thu đầu đông, không hợp với thời gian sáng tác bài thơ, nên có thể coi nó như một cách tả ý, rằng cơn mưa bắt gặp trên chặng đường đến Ise biểu đạt nỗi cô đơn đang lan tỏa trong lòng tác giả.

[←1]

Một loại đánh bạc bằng game ở Nhật, người chơi đẩy viên bi sắt qua các rào chắn để chui vào hố cuối cùng sẽ được nhận lại nhiều viên bi sắt, đổi thành tiền.

[←2]

Giày da đế mềm thường được làm từ da hươu, nai thuộc. Loại giày này phổ biến ở Bắc Mỹ.

[←3]

Ngôi đền thờ nằm ở quận Shibuya thành phố Tokyo, thờ Thiên hoàng Minh Trị và Hoàng hậu Shokenko, xây năm 1915. Ngoại viên đền nổi tiếng là khu rừng nhân tạo hiếm có nhất ở chốn đô thị với hơn 365 chủng loại cây, và hơn 100 nghìn cây.

[←4]

Torii là một kiểu kiến trúc cổng đền đặc trưng cho đền thờ thần ở Nhật. Cổng Đại Torii là cổng đền lớn nhất được xây dựng bằng gỗ Nhật.

[←5]

Giếng nước Kiyomasa là giếng nước nóng tự nhiên nằm trong đền Meiji. Theo truyền thuyết, một vị tướng quân thời Edo tên là Kato Kiyomasa đã đào được giếng nước này.