Chương 2 Tiếng bước chân êm ái-những chuyện nghìn năm không đổi-đã là con người, luôn có chỗ nào đấy kỳ lạ cả thôi-Yukino
Nghe tiếng bước chân êm ái, cô ngẩng lên nhìn và trông thấy một cậu thiếu niên đứng đó, tay cầm chiếc ô nylon.
Trong một giây, ánh mắt cả hai đã chạm nhau. Thật là lạ khi mình không nhận ra từ sớm rằng có ai đó đang đến gần, Yukino nghĩ, mắt nhìn xuống. Có lẽ tại cô chỉ mải lắng nghe tiếng mưa chăng.
Cậu thiếu niên có vẻ hơi chần chừ khi bước vào hàng hiên nơi Yukino đang ngồi trú mưa. Đến công viên vào một buổi sáng ngày thường như thế này thì thật là lạ. Cậu bé với bộ đồng phục chỉnh tề, có lẽ là một học sinh cấp ba ngoan ngoãn. Nhưng sở thích trốn học để đến công viên với thiết kế kiểu vườn Nhật này thì có lẽ hơi già dặn so với tuổi. Yukino đứng lên di chuyển vào phía trong hàng hiên để chừa chỗ ngồi. Cậu thiếu niên cúi đầu chào, gập ô lại và ngồi phía mép ngoài. Chiếc trường kỷ bằng gỗ rít lên một tiếng.
Cơn mưa rào tháng Năm rơi ào ào. Chim hót thánh thót khiến lòng người thanh thản, tiếng nước gõ mái hiên, dòng mưa buông xuống khỏi mái và tiếng bút chì loạt soạt lướt trên mặt giấy nghe thật dịu dàng. Cậu thiếu niên nãy giờ vẫn chăm chú viết gì đó vào quyển vở. Cậu không giở sách giáo khoa nên chắc không phải ngồi học. Dù gì Yukino cũng thở phào nhẹ nhõm vì cậu không bắt đầu bật nhạc hoặc làm gì đó ồn ào. Trên chiếc ghế chưa dài đến hai mét, hai người ngồi ở đầu ghế, điều này cũng không có gì khiến Yukino khó chịu, cô cho như vậy là ổn và lại tiếp tục đưa lon bia đang uống dở lên miệng. Dù công việc này cấm uống rượu bia nhưng cũng chẳng sao. Chắc cậu bé cũng chả quan tâm lắm đâu. Đằng nào cả hai cũng đang trốn khỏi nơi nên đến để có mặt ở đây.
Đột nhiên cậu thiếu niên khẽ kêu, “Ôi!”. Cục tẩy rơi xuống, nó nảy lên mấy lần rồi lăn đến chân Yukino.
“Của em đây.” Yukino nhặt cục tẩy đưa trả cho cậu.
“À vâng, cảm ơn chị.” Cậu thiếu niên vội nhỏm dậy đón lấy cục tẩy.
Giọng nói hấp tấp pha lẫn hương vị tuổi trẻ, thật đáng yêu. Yukino bất giác mỉm cười.
Cậu thiếu niên quay trở về với việc viết lách, Yukino nhận ra lâu lắm rồi bản thân mới có cảm xúc phấn chấn thế này, lại chỉ vì một việc cỏn con, trong khi sự buồn chán vẫn triền miên biết bao ngày tháng qua. Đúng là quái đản, nghĩ đoạn, cô nhấp tiếp một ngụm bia và quay ra ngắm nhìn khu vườn.
Mưa vẫn rơi ào ào như trút nước. Khi nhìn quanh đám thông hay tùng gì đó với vô số hình dạng khác nhau, cô bỗng thấy chúng như đang tạo thành những cái bóng của một loại rau ăn khổng lồ hoặc một loài động vật chưa ai biết tới. Bầu trời chỉ một màu xám xịt như thể ai đó đã che khuất cả Tokyo rồi. Vân sóng trên mặt ao cứ nối tiếp nhau loang ra như một câu chuyện phiếm mãi không đến hồi kết thúc. Tiếng mưa đập trên mái hiên là tiếng mộc cầm dở tệ, tưởng như theo nhịp điệu nào đó nhưng thật ra chẳng thể hiện được nhịp điệu gì… Đúng, cũng như mình. Mình không có nhạc cảm. Mẹ chơi piano điêu luyện và hát hay mà sao mình lại dở âm nhạc đến thế này. Hồi nhỏ, ngoài mình thì cả lớp đều có thể gõ mộc cầm say sưa và trôi chảy. Cách họ chạy ngón tay khi thổi tiêu giống như làm phép vậy. Và karaoke nữa, sao mọi người trên đời này có thể hát karaoke giỏi đến thế. Tại sao họ đều biết nhiều bài hát và cất cao tiếng ca mà chẳng ngần ngại chút nào. Karaoke đâu có được học ở trường, thậm chí cũng chẳng nơi nào dạy nó cả. Có khi nào mọi người đều bí mật luyện tập một mình không. Một đôi lần người ấy cũng dẫn mình đi karaoke nhưng…
“Xin lỗi…”
“Hả…” Đột ngột nghe cậu bé hỏi, Yukino bật lên một tiếng ngớ ngẩn.
“Chúng ta gặp nhau ở đâu đó rồi, đúng không ạ?”
“Sao…? Không đâu.” Tự nhiên lại hỏi cái gì thế nhỉ, thái độ này, chẳng lẽ định trêu ghẹo mình chắc! Giọng cô bất giác đanh lại.
“Vậy ạ? Em xin lỗi. Chắc em nhầm người.”
Cậu thiếu niên cúi mặt xuống, giọng nói không được vui. Thấy vậy Yukino có phần yên tâm.
“Chắc em nhầm đấy…” Lần này cô đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng. Cậu bé đã thực sự nhầm cô với ai rồi.
Cô uống một ngụm bia nữa. Từ đằng xa tiếng sấm vọng lại nghe êm ái. Như ai đó xui khiến, Yukino vẫn để nguyên lon bia gần miệng, liếc mắt về phía cậu thiếu niên.
Mái tóc cắt ngắn, vầng trán rộng thông minh, cặp lông mày cùng đôi mắt bướng bỉnh. Có lẽ vẫn xấu hổ vì câu chuyện vừa xong, má cậu bé còn ửng đỏ. Đường gân nổi từ sau tai xuống cổ cậu bé trông lại có vẻ người lớn. Dáng người dong dỏng trong chiếc áo sơ mi trắng sáng cùng bộ vest màu xám…
“Đợi chút…” Yukino ngập ngừng. Cô khẽ bật ra một tiếng “À” bất ngờ. Đúng rồi, ra là như thế! Lòng cô dâng tràn một niềm vui giống như những mảng màu vẽ đang nghịch ngợm loang trên mặt nước.
“Có khi là đã từng gặp rồi đấy.”
“Sao ạ?”
Cậu thiếu niên ngạc nhiên nhìn Yukino. Tiếng sấm ì ầm lan đến lấp vào khoảng lặng. Trong đầu Yukino hiện lên mấy chữ “sấm dội.” Cô mỉm cười và nói như thể đang nhẩm lại cho mình nghe “Tiếng sấm dội.”
Cô cầm lấy ô và túi xách, đứng dậy, ngoảnh lại nhìn cậu thiếu niên.
Ầm ì sấm dội
cuồn cuộn mây trôi
Mưa rơi chăng tá?
để ta
lưu người…
Chưa đọc hết bài thơ, Yukino đã cất bước đi. Cô bật ô, ra khỏi mái hiên, bước chân lẫn vào màn mưa. Ngay lập tức, chiếc ô biến thành một chiếc loa của toàn bộ bầu trời, mang tiếng mưa đến bên tai cô. Cô cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên thẫn thờ của cậu thiếu niên phía sau, nhưng vẫn bước đi như chẳng hề bận tâm. Chắc cậu đã nhận ra rồi, nhờ bài thơ. Lòng khấp khởi vui, cô băng qua cầu đá, hướng về phía cổng ra khỏi công viên.
“Có lẽ bị lùm cây che khuất nên cậu bé không còn nhìn thấy bóng mình nữa rồi. Không hiểu sao hôm nay lại vui thế.” Yukino thầm nghĩ. Dù vậy, một tiếng nói khác trong lòng lại thầm nhắc ngày mới chỉ đang bắt đầu. Tâm trạng êm ả vừa đến đã lại chìm sâu trong một màu xám xịt.
Chuyện xảy ra vào giờ ngữ văn, hồi Yukino còn học cấp hai.
Trong phần giới thiệu về thơ waka7, sách giáo khoa có in một bài trích từ Vạn diệp tập, một bài Cổ kim tập8 vàmột bài Tân cổ kim tập9. Trong số đó, bài thơ Vạn diệp tập có sức thu hút nhất đối với cô bé Yukino mười ba tuổi.
Trời phương đông ửng đỏ
đồng xa rực nắng tươi
Ngoảnh đầu sau trông lại
vầng trăng lặn mất rồi10
Trước khi kịp nghĩ đến ý nghĩa bài thơ thì những dòng chữ in đã tan vào tầm mắt Yukino. Cô bé như thấy ánh tím hồng của ban mai hiện lên nơi cuối cánh đồng. Quay người lại ngước nhìn, nền trời ở rặng núi phía xa vẫn xanh thẳm và treo lơ lửng một vần trăng trắng xanh. Đối với Yukino, đây là lần đầu tiên chỉ từ những con chữ mà khung cảnh hiển hiện rõ ràng đến vậy. Cô thẫn thờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Có lẽ là do tác giả thấy một khung cảnh như thế này chăng.”
Cô Hinako giải thích bằng giọng dịu dàng, tay cầm viên phấn bắt đầu vẽ lên bảng. Dáng một người đàn ông đang cưỡi ngựa. Bầu trời bao bọc xung quanh người này chia thành tầng từ hồng đến cam vàng, xanh lam, xanh thẫm. Cuối cùng, bằng viên phấn trắng, cô giáo vẽ nốt một mặt trăng bé tẹo. Giống hệt! Thoáng nhìn bức tranh, toàn thân Yukino nổi da gà, “Khung cảnh giống hệt với những gì mình thấy!”
Hết giờ học, trong phòng Mỹ thuật, Yukino kể lại cảm nhận với cô Hinako. Cô giáo vui mừng hưởng ứng bằng giọng nói trong veo như thiếu nữ.
“Thật sao? Quá tuyệt với, có lẽ linh hồn Hitomaro11 vẫn còn trong cô trò mình đến tận thời đại này cũng nên.”
“Ôi, những câu chuyện huyền bí!” Đám con trai ở câu lạc bộ Mỹ thuật trầm trồ.
“Bọn tớ biết là cô Hinako khá ưa chuộng mấy chuyện ma quái, nhưng chẳng lẽ Yukino cũng cùng sở thích à?” Đám nữ sinh thì nói như trêu chọc.
“Không phải, chỉ là tớ thấy bất ngờ thôi.” Yukino lắp bắp. Ai nấy nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm trên gương mặt Yukino, ngay sau đó một bầu không khí như thù địch bắt đầu xuất hiện. Yukino đang thất vọng nghĩ lại một lần nữa mình rơi vào tình cảnh này, thì cô Hinako đã lấy lại giọng đĩnh đạc của một giáo viên.
“Có trải qua ngàn năm, tâm hồn con người ta vẫn không bao giờ thay đổi. Cổ văn thật tuyệt, nhỉ?”
“Cũng có thể.”
“Nhưng mà nó khó quá cô ạ.”
Một vài học sinh đáp lại, cô Hinako chỉ khúc khích cười. Không khí yên bình trở về với căn phòng. Nắng chiều từ cửa sổ rọi vào in nổi bóng cô Hinako cùng các học sinh, trông như đường nét trong một bức hoạ. Yukino thở phào nhẹ nhõm, quả đúng như cô vẫn nghĩ. Cô Hinako lại giúp mình một lần nữa, người như cô quá đỗi tuyệt vời. Yukino có cảm giác một bánh răng vừa được lắp khít vào khoảng trống giữa cô với thế giới này. Nhờ có cô Hinako mà cô đã được cứu thoát.
Yukino trải qua tuổi thơ ở tỉnh Ehime, bấy giờ cô là một thiếu nữ xinh đẹp, xinh đẹp hơn tất thảy mọi người xung quanh, và vẻ đẹp đó khiến cô bất hạnh.
Yukino đẹp đến phi thực, đẹp đến lạ thường. Ở thị trấn được bao bọc bởi núi, biển, đồng ruộng, mương nước và những vườn cam quýt ấy, đi đến đâu cũng gặp những ánh nhìn ghen ghét với cô. Mỗi khi lướt qua ai đó, trăm lần như một, cô lại thấy họ trưng ra vẻ mặt sững sờ khiến tim cô thắt lại.
“Chẳng lẽ mình lại mang một gương mặt quái lạ đến vậy sao?” Đây là điều khiến Yukino trăn trở suốt thời thơ ấu.
Ở ngôi trường tiểu học mỗi ngày một ít học sinh, nỗi muộn phiền của Yukino lại càng trở nên nghiêm trọng. Khi đứng cùng các bạn thì đầu cô bé Yukino luôn nhỏ nhắn và quý phái hơn, tay chân mảnh dẻ thon thả hơn, gương mặt xinh đẹp như được bàn tay ai đó khéo léo tạc thành, đôi mắt hai mí to với con ngươi đen láy lúc nào cũng long lanh, cặp lông mày mảnh và dài như dùng bút vẽ. Thái độ bẽn lẽn e dè lại khiến Yukino có nét quyến rũ khác thường và trở nên nổi bật hẳn. Giống như con thuyền buồm trắng lướt trên mặt biển xám xịt, trước mắt mọi người Yukino luôn như toả sáng rực rỡ, mặc dù bản thân cô không hề mong muốn điều đó.
Chỉ cần có mặt Yukino thôi là bầu không khí sẽ thay đổi. Bọn con trai không thể giữ được bình tĩnh, bọn con gái sẽ trở nên khó chịu. Yukino đang tẩy xoá chữ sai, phát cơm trưa ở trường, uống sữa hay thậm chí là trả lời sai bài thì cũng có thể trở thành một cảnh tượng đẹp đẽ nên các thầy cô thường vô thức gọi tên Yukino nhiều hơn, điều này lại càng khiến cho Yukino trở nên cô độc. Hơn nữa, không biết có phải do luôn căng thẳng hay không mà cô bé rất vụng về, không giỏi thể dục thể thao hay âm nhạc. Cô không thể đạt được đến trung bình của lớp, thậm chí gõ nhịp còn không gõ được cho đúng. Cùng một thất bại, trẻ con khác mắc phải thì thường không ai bận tâm, nhưng nếu Yukino mắc phải thì một cách tự nhiên nó sẽ trở thành ấn tượng khắc sâu vào tâm trí mọi người.
Họ nói với nhau rằng “Con bé có cái gì đó quái quái nhỉ!” và coi đây như một cái cớ để đẩy một sinh vật lạ như cô ra xa mình. Yukino cứ thế sống khép kín tránh lọt vào tầm mắt của bất cứ ai.
Thành ra khi lên cấp hai, gặp được cô Hinako, Yukino không khỏi ngưỡng mộ và ghen tị với cô giáo. Cô Hinako tầm hai mươi lăm tuổi, dạy môn ngữ văn, sở hữu tất cả những điều Yukino không có, từ gương mặt phúc hậu không có nét sắc sảo, thân hình tròn trĩnh đáng yêu khiến mọi người muốn vòng tay ôm ngay đến tính cách hoà nhã không bao giờ khiến ai căng thẳng. Cô trở nên thân thiết đến mức không ai gọi cô là cô Ogawa mà gọi thẳng tên cô, Hinako.
Yukino cảm thấy cô giáo hòa nhập hoàn toàn với thế giới này. Vẻ ngoài của mình là nguyên nhân khiến tất cả xa lánh mình, còn gương mặt cô Hinako khiến cho cả thế gian hạnh phúc, cứ thế biết bao lần Yukino đã ao ước mình được sinh ra trong hình dáng của cô Hinako. Yukino đã từng nghiêm túc đến mức ngốc nghếch tưởng tượng hằng đêm rằng sáng mai khi thức dậy, cô sẽ giống hệt cô giáo Hinako.
Và bất ngờ thay, cuối cùng Yukino nhận ra cô Hinako thậm chí còn giúp đánh loãng khí chất phi thực toả ra từ con người mình. Mỗi khi Yukino khiến cho không khí xung quanh thay đổi, cô Hinako lại khéo léo kéo sự tự nhiên trở về chỗ cũ. Không biết do vô tình hay hữu ý, nhưng sự thật là mỗi khi ánh mắt mọi người sắp đổ dồn về phía Yukino thì cô Hinako, bằng những lời lẽ vừa phải như thể trách mắng nhẹ nhàng, luôn giúp Yukino thoát khỏi sự chú ý của tất thảy. Thậm chí cả lớp đã dần dần học được cách chung sống với phần đặc biệt trong con người Yukino.
Suốt ba năm cấp hai, Yukino đã ao ước cô Hinako làm chủ nhiệm lớp mình nhưng không được, cô bèn tham gia vào câu lạc bộ Mỹ thuật, nơi cô Hinako phụ trách. Khoảng thời gian ở câu lạc bộ, nói không quá chính là sự cứu rỗi đối với Hinako. Đây gần như lần đầu tiên Yukino thấy trường học không phải là nơi chốn của khổ sở. Yukino đã từng là cô bé duy nhất xinh đẹp trong bộ váy đồng phục xếp ly dở ương mà nữ sinh nào mặc trông cũng như đồ đi thuê về, ấy vậy mà giờ đây cô bé đã cảm nhận được niềm vui khi đứng nói chuyện cùng bạn bè. Tất cả những điều đó là nhờ ơn cô Hinako.
Yukino luôn ngưỡng mộ cô, dành cho cô niềm khao khát đến mức khổ đau, đến mức muốn khóc, một thứ tình cảm gần như là yêu.
Khi vào cấp ba, vẻ đẹp của Yukino đã thân quen hơn với thế giới. Khoác lên mình chiếc áo màu cà phê, gắn chiếc nơ màu cam, mặc chiếc váy xếp ly kẻ sọc che bớt đôi chân dài, Yukino trong bộ đồng phục quả là một thiếu nữ xinh đẹp, có thể sánh ngang các thần tượng thường xuất hiện trên tivi, như vậy là sắc đẹp của cô ít nhất cũng đã có một tên gọi nào đó. Dù trong trường vẫn có những lời đồn đại về Yukino, đại loại như “Có cô bé xinh lắm đấy!”, nhưng vẻ đẹp của cô chỉ là nổi trội chứ không còn dị thường nữa. Vậy là thêm một bánh răng vừa ăn khớp với thế giới. Yukino lại có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
“Yukino, lâu lắm mới gặp, xem chừng giống người bình thường hơn rồi đấy nhỉ!”
Một người bạn cùng câu lạc bộ hồi cấp hai nói vậy với Yukino sau hai năm gặp lại nhau ở trường cũ, mọi người tụ tập trong phòng Mỹ thuật. Cô Hinako sắp chuyển việc nên toàn bộ thành viên câu lạc bộ Mỹ thuật, kể cả những học sinh đã tốt nghiệp đã tổ chức một bữa tiệc chia tay vào cuối tuần. Hôm đó mưa suốt từ sáng, hơi thở toả ra trắng mờ dù toà nhà cũ kỹ có bật máy sưởi. Lạnh thì có lạnh, nhưng bữa tiệc cùng hơi ấm toả ra từ ba mươi sinh khiến cho ngay cả ly coca đá cũng tan trong cổ họng nhẹ nhàng.
“Nói thế là sao? Vậy trước đây cậu không thấy tớ giống mọi người à?” Yukino cố ý hỏi lại với vẻ đùa cợt.
“Ừ, hồi đó tớ không nghĩ cậu giống mọi người.”
Trong câu trả lời nghiêm túc của cậu bạn là một cách pha trò, các thành viên hiện tại phá lên cười, trong khi đó những người đã tốt nghiệp lại trịnh trọng nhấn mạnh, “Chuyện nghiêm túc đấy nhé!” Một cậu học sinh từ đầu vẫn ngượng nghịu nhìn trộm Yukino, giờ tò mò hỏi, “Không bình thường nghĩa là sao ạ?” Bầu không khí không vì vậy mà trở nên thiếu tự nhiên như ngày xưa, cô Hinako đã ở ngay bên cạnh Yukino, nheo mắt như thể Yukino chói sáng quá, và nói:
“Vẻ mặt Yukino lúc nào cũng khoan thai như mới bước từ dưới hồ lên ấy.”
Quả nhiên, cái gì cô cũng biết. Yukino trìu mến nghĩ.
Chẳng biết từ bao giờ bên ngoài trời đã tối hẳn. Cửa sổ bám đầy vệt nước và bên kia là bóng tối trở thành tấm gương phản chiếu phòng Mỹ thuật phủ trong ánh đèn neon mở cửa. Đám học sinh cấp hai đã lục tục về nhà, chỉ còn lại khoảng năm học sinh đã tốt nghiệp và cô Hinako. Các gói quà chất đống sau lưng cô. Yukino vừa nhìn vừa nghĩ, “Cô sẽ chuyển đi thật sao.”
Yukino vẫn nhớ lời cô nói với các thành viên câu lạc bộ vào ngày tốt nghiệp, “Sau này dù xảy ra chuyện gì cũng cứ đến đây.” Tuy cô dặn chung mọi người, nhưng Yukino tưởng như đó là lời nhắn nhủ cô dành riêng cho mình. Thực tế sau khi lên cấp ba, chỉ mình Yukino kiếm cớ này khác để về trường.
“Nói là chuyển đi, nhưng cũng không xa nơi này lắm đâu. Cô trò mình vẫn sẽ có dịp gặp lại nhau.”
Nói là nói vậy, nhưng chắc chắn mọi việc cũng sẽ không thể nào giống như bây giờ. Yukino lén quan sát cô Hinako đang cười đùa với đám học sinh. Không biết có phải do ánh đèn không mà trông cô có vẻ xanh xao mệt mỏi. Yukino cảm thấy lo lắng và bắt đầu ngẫm nghĩ. Bây giờ thì đã đỡ hơn rồi, nhưng hồi cấp hai mình đúng là giống một đứa bám đuôi cô. Giờ nghỉ trưa, giờ tan trường, thậm chí sau giờ sinh hoạt câu lạc bộ vào ngày nghỉ nữa, mình luôn mong được nhìn thấy cô Hinako giống như chim non tìm mẹ vậy. Mình quấn quýt cô tới mức sẵn sàng theo cô về tận nhà nếu được phép. Thậm chí còn thấu hiểu cảm giác khổ sở của mấy cậu học sinh cấp ba hay lén lút theo mình về. Yukino ngắm những giọt mưa lớn dần rồi trôi tuột trên khung cửa sổ, nghỉ ngợi, sẽ thật đau đớn nếu cảm xúc chỉ lớn lên từ phía mình.
“Có một bài thơ nói về ngôn ngữ của cơn mưa đấy”
Đang suy nghĩ, Yukino chợt ngẩng đầu lên. Cô Hinako đang mỉm cười nhìn Yukino, rồi lại đưa mắt về phía tất cả học sinh và nói.
“Đó là bài thơ cô thích. Mỗi lần mưa rơi cô lại nhớ tới nó. Bài thơ ấy có tên là Lời của cơn mưa12”.
Người giá buốt
Tôi bước một mình trong mưa lất phất
Bàn tay, vầng trán tôi đẫm ướt
Trái tim chùng xuống tự bao giờ
Cứ thế tôi nương tựa nơi đây
Đợi chờ khi ánh sáng tới
Từng lời từng lời vang lên từ đôi môi cô Hinako, không biết tự lúc nào Yukino đã há hốc mồm nghe. “Cơn mưa âm thầm ngoài kia…” Cô Hinako vẫn tiếp tục đọc. Trước mắt Yukino hiện lên cảnh mưa rơi liên miên ở một thành phố lớn cô chưa từng đặt chân tới. Câu từ của cô Hinako không hiểu sao như một lời dự đoán về những bất an tương lai khiến trái tim Yukino run rẩy.
… dạy cho tôi về một ngày tôi chưa biết, cũng chẳng hề mong đợi
Dạy cho tôi cả sự lặng lẽ, cả cái nóng của ban trưa.
Lời thì thầm của mưa thay đổi.
Tôi lắng nghe, chìm trong giấc ngủ tự bao giờ
Tiếng chuông báo thức réo vang.
Mắt nhắm mắt mở, cô đưa tay tắt chuông hẹn giờ trên điện thoại di động. Đã sáng rồi sao, với tâm trạng nửa tin nửa ngờ, cô hé mắt, chợt thấy đầu nhói lên đau buốt. Cảm giác như trong huyết quản vẫn còn chứa đầy chất cồn từ tối hôm qua. Nhưng bây giờ thì phải dậy thôi. Vừa đứng dậy khỏi giường, cơn đau dạ dày và cảm giác váng vất vì thiếu máu đã khiến cho cô lảo đảo suýt ngã. Biết mình cần nạp năng lượng, cô với lấy thanh sô cô la ở cái khay bên chân, rồi ngồi thẳng trên giường, bóc miếng giấy bạc và nhăn nhó cắn hai miếng, 6 giờ 4 phút. Đến lúc này Yukino mới nhận ra cơn mưa bên ngoài cửa sổ.
“Cơn mưa âm thầm ngoài kia dạy cho tôi về một ngày tôi chưa biết, cũng chẳng hề mong đợi.”
Đúng vậy đấy, Yukino thầm nghĩ. Ngày nào cũng vậy. Chỉ là những ngày dài nối tiếp nhau.
Yukino rời căn hộ, bước vào chiếc thang máy cũ kỹ kêu kèn kẹt. Một người đàn ông trung niên mặc vest ở tầng ba cũng vào theo, uể oải cất tiếng chào. Yukino vẫn nặn ra một nụ cười đáp lại. Dù cúi gầm mặt, Yukino vẫn nhận ra ánh nhìn chằm chằm của người đàn ông dành cho cô phản chiếu trên tấm gương. Không sao cả, mình ăn vận chỉnh tề, không có gì đáng phàn nàn hết. Áo khoác màu nâu nhạt, bên trong là sơ mi tím với những dải lượn sóng ở ngực, quần âu ống rộng màu đen cùng đôi giày cao gót khoảng năm phân. Mái tóc đen cắt ngắn ôm lấy mặt, phấn nền nhẹ nhàng và son môi phớt hồng. Chính ông ta với bộ vest nhăn nhúm, đám râu dưới cằm chưa cạo hết và mái tóc còn mấy cọng chẽ ra kia mới đáng xấu hổ. Thậm chí mình đã giũa móng, cả bàn chân đi tất cũng được chăm chút cẩn thận. Mình không còn là cô bé bất lực tới tuyệt vọng về vẻ ngoài của mình nữa rồi. Mình rất chỉn chu.
Ô tô nối đuôi qua lại trong mưa trên con đường lớn phía tây, vỉa hè dành cho người đi bộ bập bùng những chiếc ô với đủ màu sắc đang trôi theo một chiều. Khi bắt kịp dòng người, đến ga Sendagaya và rũ bớt mưa khỏi tán ô, Yukino đã mệt phờ. Cố kìm lại cảm giác muốn ngồi thụp xuống dựa vào tường, Yukino lục túi xách lấy tấm vé tàu định kỳ và lướt qua cửa soát vé tự động, chạy thục mạng lên cầu thang về phía sân ga với tâm trạng như muốn bật khóc, hòa vào hàng người đợi tàu, chống ô xuống đất, cuối cùng cô lấy lại nhịp thở của mình. Khi dừng lại nghỉ, chắc do vận động quá mạnh nên huyết áp tăng, đầu óc cô ong ong như bị kim loại gõ vào, hai bên thái dương mướt mồ hôi nhưng tứ chi thì lạnh như ướp đá. Hai cẳng chân bủn rủn chực khuỵu xuống. Ra khỏi nhà đi bộ mới mười phút mà cơ thể cô đã mệt lử đến thế này sao, Yukino thấy mình thật thê thảm.
Bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích phía sau lưng, cô quay lại nhìn. Hai nữ sinh mặc váy ngắn trên đầu gối đang nói chuyện vui vẻ.
“Cậu ăn katsudon13 rồi mới đi học thật hả.”
“Thì tiết hai là tiết thể dục mà. Ăn mỗi bữa sáng sơ sài của mẹ ở nhà thì chắc gục mất.”
“Món đó hết thời rồi. Gần đền có một quán bánh Panini mới mở đó. Đã mất công thì đi ăn ở mấy chỗ như thế đi.”
Cách hai cô bé nói chuyện thật lạ, thỉnh thoảng buông vài câu ngắn gọn như kiểu mèo con đưa chân bước ra rụt rè thử bước đi, giữa những khoảng lặng hai cô lướt qua điện thoại di động một cách thành thạo và cười khúc khích. Cuộc hội thoại của họ loanh quanh toàn những “Giờ thì bánh Panini là mốt à!” hay “Bánh rán áp chảo đã hết thời rồi!”. Yukino lắng nghe mà thấy bất ngờ với thứ năng lượng toát ra từ đó. Cô cứ thắc mắc rằng, chỉ đứng ở sân ga thôi mà họ vui thế sao.
“Đường ray số 1, tàu đi Shinjuku đã tới!” Tiếng loa thông báo vô cảm đã khoét nắp chiếc hộp dồn nén cảm xúc của Yukino. Cơn buồn nôn cuộn lên từ dạ dày cô.
Yukino lặng lẽ giương ô bước đi trong công viên trải dài từ Shinjuku đến Shibuya. Cuối cùng cô đã không lên tàu điện. Cô không lên được. Trước khi cánh cửa tàu bật mở Yukino đã chạy vội vào nhà vệ sinh ở nhà ga. Dạ dày quặn lên dữ dội nhưng chẳng đẩy ra được gì, chỉ có chất dịch màu trắng kéo thành sợi mảnh rồi đứt đoạn. Vừa sửa lại lớp phấn bị nước mắt làm trôi. Yukino vừa tuyệt vọng nghĩ hôm nay cô không thể lên tàu. Cảm giác tội lỗi pha lẫn thanh thản dâng lên trong lòng Yukino. Rời khỏi nhà ga, đi bộ chừng năm phút, cô bước vào cổng công viên ở khu Setagaya.
Lá cây xung quanh tắm đẫm nước mưa, ánh lên màu xanh bóng mượt riêng có của mùa này. Tiếng rầm rập của tàu điện tuyến Chuo hay âm thanh hỗn loạn của xe tải chạy trên đường cao tốc giờ đây chỉ còn văng vẳng như tiếng thì thào. Yukino cảm nhận được sự bình yên bao bọc lấy mình, như che chở.
Vừa lững thững bước vừa nghe mưa gõ xuống tán ô, Yukino cảm thấy bao mệt mỏi ban nãy dần dần trôi đi. Cô chẳng buồn bận tâm đến đôi giày cao gót đang bị bùn lấm bẩn, chỉ nghĩ bước đi trên nền đất ướt thật thoải mái làm sao.
Băng qua bãi cỏ thì gặp một tòa nhà có kiến trúc kiểu Đài Loan, bên hông nhà có một lối nhỏ giống như đường núi, dẫn tới một khu vườn kiểu Nhật. Ngày hôm nay cũng chưa có ai tới. Thở phào nhẹ nhõm, cô chui qua đám lá phong đang đung đưa phía trên, đi qua chiếc cầu đá nhỏ đến nơi hàng hiên quen thuộc và gập ô lại. Vừa thả người xuống chiếc gỗ dài, cô liền thấy toàn thân tê liệt và nặng nề hệt như bị thiếu ôxy. Cần nạp thêm năng lượng. Cô mở lon bia mua ở ga tàu ra tu một hơi rồi thở hắt một tiếng dài. Sức lực cứ trôi tuột khỏi cơ thể cô, cho đến khi cả trái tim cũng tưởng như rời rã. Chưa kịp hiểu rõ nguyên nhân thì nước mắt đã ngân ngấn trên khóe mi cô. Ngày hôm nay mới chỉ bắt đầu thôi.
“… một ngày tôi chưa hề biết, cũng chẳng hề mong đợi…”
Yukino khẽ lẩm bẩm những lời đó trên môi.
Chỉ có một vài học sinh đã tốt nghiệp ở lại dọn dẹp sau bữa tiệc. Khi cả bọn cùng cô Hinako rời khỏi trường thì đã là 6 giờ. Không gian tối đen và lạnh buốt, mưa vẫn rơi. Tâm trạng phấn khởi ban sáng cũng bị thay thế bởi nỗi cô đơn lúc chia tay, từng học sinh nghẹn ngào nói lời tạm biệt với cô Hinako và trở về nhà. Do cùng đường về, còn mình Yukino và cô Hinako lúp xúp bước bên nhau dưới tán ô.
Yukino buồn rầu nghĩ rằng đây có thể sẽ là lần cuối cùng mình được hưởng niềm hạnh phúc ở riêng với cô Hinako, và không nói lời nào suốt dọc đường đi. Cô Hinako cũng vậy, chỉ lặng lẽ cất bước.
Yukino bỗng nhận ra chẳng biết tự lúc nào mình đã cao vượt cô giáo mất rồi, và băn khoăn liệu đó có phải là lý do khiến cho cô giáo rời xa mình không, và càng thêm buồn bã. Chẳng hiểu tại sao, Yukino cảm thấy mai đây cô sẽ liên tục nếm trải nỗi buồn này. Dù chưa từng hẹn hò với ai, nhưng kỳ lạ thay cô biết chắc rằng mình sẽ vấp phải muôn vàn sự việc chất chứa nỗi buồn và cô đơn y như cô đang trải qua lúc này.
“Nhà của Yukino ở bên kia đường ray hả!”
Cô Hinako đột ngột lên tiếng như vừa sực nhớ ra, mắt cô hướng về phía đường tàu Yosan.
“Vâng!” Yukino hồi hộp trả lời.
“Vậy là đến lúc rồi nhỉ!”
Cả hai lại chìm vào im lặng. Chỉ nghe tiếng đôi bốt của cô Hinako và đôi giày học sinh của Yukino vang hòa vào nhau. Rãnh cống dưới lan can chắn tàu hút hết vào mình những vệt mưa đen ngòm. Yukino không chịu đựng nổi sự im lặng này nữa, cô hé miệng định nói bất cứ điều gì cũng được, thì đúng lúc cô Hinako nhẹ nhàng lên tiếng.
“Thật ra không phải cô chuyển việc, mà là bỏ nghề giáo.”
“Sao ạ?”
Cô vừa mới nói gì vậy? Yukino hé mắt liếc gương mặt cô Hinako nấp dưới tán ô, nhưng trong đêm tối cô không thể nhìn thấy một biểu cảm gì.
“Cô bỏ nghề giáo viên.” Cô Hinako lặp lại rõ ràng hơn.
Nghĩa là sao? Những câu hỏi va dập dồn dập trong lồng ngực Yukino. Cô không thể hiểu được những lời cô Hinako vừa nói. Đôi chân xỏ giày học sinh vẫn đều đều tiến bước. Cô Hinako lại tiếp tục, với âm điệu không rõ ràng là buồn hay vui.
“Cô có thai. Nên cô quyết định quay về ở gần nhà.”
Tại sao? Yukino thắc mắc. Tại sao không phải là “Cô kết hôn rồi”? Sao không phải là “Cô sẽ về nhà”? Tại sao phải nói dối là chuyển việc? Một câu chuyện tưởng chừng mạch lạc mà sao không hiểu nổi thế này. Đột nhiên Yukino cảm thấy khó thở. Tưởng như ai đó đang nhấn mạnh đầu mình xuống nước. Và điều duy nhất cô ý thức được là nỗi sợ hãi bị vứt bỏ. Nhưng cô không hiểu mình hay cô Hinako là người bị vứt bỏ, hay ai mới là kẻ vứt bỏ ai, cứ thế cô càng thêm rối bời. Cô gần như hoảng loạn.
Bỗng nhiên cô Hinako bật cười, với chất giọng ngọt ngào êm ái luôn cứu Yukino thoát khỏi những tình thế khốn đốn. Sao cô lại cười? Yukino giật mình, ngoảnh nhìn cô Hinako lần nữa.
“Cô làm em bất ngờ ư? Quả là cô đã làm những chuyện chẳng ai mong muốn, mọi chuyện cũng thật khó khăn. Nhưng mà…”
Lần này đến lượt cô Hinako ngước nhìn Yukino từ dưới tán ô. Chiếc tàu ba toa của tuyến Yosan lao vụt qua đồng ruộng, khung cửa sổ sáng đèn nhẹ nhàng rọi xuống gương mặt cô Hinako. Cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng, nụ cười luôn có sức mạnh động viên Yukino, gương mặt mà Yukino hết sức yêu quý. Ngực Yukino trĩu xuống như bị đá đè.
“Không sao đâu. Đã là con người, ai cũng có chỗ nào đấy kỳ lạ cả thôi.”
Cô Hinako…
“Không sao đâu” nghĩa là gì? “Ai cũng kỳ lạ” là gì? Yukino vừa đi vừa khóc. Cô cố nén tiếng nấc, nhưng nước mắt rơi lã chã xuống mặt đường lẫn với màn mưa. Cô chỉ còn nghe tiếng đôi bốt, tiếng giày lười của học sinh và tiếng mưa.
Tiếng giày quen thuộc phá vỡ giấc ngủ mơ màng, Yukino biết ai đã đến ngay cả khi chưa ngẩng mặt lên.
Cậu thiếu niên, vẫn như lần trước, đứng đó với chiếc ô nylon.
Gương mặt cậu hơi bối rối, lại có vẻ hơi giận, Yukino bỗng dưng mỉm cười.
“Chào em.” Cô cất tiếng chào trước.
“… Chào chị.”
Yukino tưởng như nghe được cả vế sao-lại-đến-đây-nữa-à trong câu trả lời lạnh lùng của cậu thiếu niên. Cô nhìn cậu bé ngồi xuống ghế, nghĩ với đôi chút mai mỉa rằng trong mắt cậu ta, hẳn cô là một bà cô quái đản. Nhưng chẳng phải đôi bên đều thế sao? Cậu cũng vậy, đến đây tức là lại trốn học rồi.
Mưa vụng về gõ xuống mái. Cậu thiếu niên dường như quyết định tảng lờ Yukino, giống lần trước, cậu đang vẽ cái gì đó vào quyển vở. Ý chừng muốn thi đại học mỹ thuật chăng. Mà sao cũng được, Yukino sẽ uống bia thỏa thích vậy. Cạn một lon, cô lại bật nắp lon với nhãn hiệu khác đưa lên miệng uống. Cô hoàn toàn không phân biệt được vị hai loại. Biết trước thế này thì chọn mua hai lon bia rẻ có phải hơn không, cô thầm nghĩ với đôi chút tiếc nuối. Mà sao cũng được. Đằng nào thì vị giác của cô vốn cũng chẳng ra sao. Một bên giày cô đã tuột một nửa, móc vào đầu ngón chân đung đa đung đưa.
“Này!” Cô bắt chuyện với cậu thiếu niên, không biết là do hơi say hay chỉ gọi để bớt buồn chán.
“Em nghỉ học à?” Có lẽ cô hợp tính thằng nhóc này. Yukino thầm nghĩ theo bản năng, giống như mọi người thường chọn bạn mới mỗi khi bắt đầu một học kỳ. Với vẻ mặt như chực nói tôi-không-muốn-bị-người-như-chị-tra-hỏi, cậu bé vặn lại.
“Thế công ty chị nghỉ làm à?”
Cậu bé vẫn chưa nhận ra. Con trai đúng là ngốc thật.
“Chị trốn làm.”
Nghe câu trả lời, cậu thiếu niên lộ rõ vẻ bất ngờ. Chắc cậu chưa biết, người lớn cũng có những lúc trốn tránh đấy. Nét mặt cậu ta trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Vậy là sáng ra chị đã ngồi ở công viên uống bia ạ?”
Bị đối phương trách móc qua những biểu hiện bề ngoài, cả hai cùng cười khúc khích.
“Đổ mãi chất cồn không tốt cho sức khỏe đâu. Chị phải ăn gì đó vào.”
“Sao học sinh cấp ba như em mà lại rành thế.”
“À, không phải em, mẹ em là người hay uống…”
Một câu nói dối vụng về. Chắc chắn cậu bé này từng uống rồi. Đáng yêu thật đấy! Yukino quyết định trêu thêm một chút nữa.
“Chị có cả đồ nhắm nữa đấy.” Nói rồi cô lấy từ trong túi sách ra một đống sô cô la. Đưa về hướng cậu bé, cô hỏi. “Em ăn không?” Những thanh sô cô la từ hai bàn tay đầy ắp của Yukino rơi lộp bộp xuống ghế. Cậu bé giật nảy người hoảng hốt. Yukino thấy vui vẻ vì phản ứng của cậu đúng như cô dự đoán.
“Này, em nghĩ là mình gặp phải một bà cô già kinh khủng chứ gì?”
“Sao cơ… không ạ?”
“Không sao mà.” Đúng đấy, thật sự là sao cũng được. Lần đầu tiên từ đáy lòng Yukino thấy vậy. “Đã là người thì ai cũng có chỗ nào đấy kỳ lạ thôi.”
Gương mặt cậu thiếu niên ngẩn ra không hiểu, “Vậy ạ?”
“Vậy đấy.”
Nhìn thẳng vào cậu bé, lời nói của cô trở nên dịu dàng. Và gió như cuốn những lời đó đến lay động hạt mưa và lá non. Tiếng lá xào xạc bao bọc họ, Yukino bỗng nhiên hiểu ra.
Hiểu những lời cô Hinako nói hơn mười năm về trước.
Bấy giờ cô giáo hoàn toàn không ổn, lúc này Yukino mới nhận thức được. Cô có cảm giác trái tim mình vừa thay đổi hẳn để hiểu rõ mọi chuyện. Trước mắt Yukino như hiện ra chi tiết những cảm xúc của cô Hinako, hình ảnh cô gắng gượng ôm lấy trái tim như đang muốn vỡ òa của mình, gắng gượng hét lên thật lớn với mọi người rằng đâu chỉ tôi kỳ lạ, hình ảnh cô mải miết tâm sự điều đó với đứa học trò cấp ba kém mình nhiều tuổi thật khớp với hình ảnh của chính Yukino lúc này.
Cô ơi! Yukino khẽ gọi, mong muốn được tha thứ. Chẳng biết chúng ta đã suy nhược đi tự lúc nào. Trên đời này làm gì có người lớn hoàn thiện và khỏe mạnh. Ai dám bảo chúng ta bệnh tật chứ? Chí ít thì biết rõ mình có bệnh là cũng bình thường hơn nhiều người rồi. Yukino kích động nghĩ, vừa như cầu nguyện vừa như khao khát, tưởng chừng đã biến trở lại thành cô thiếu nữ một lòng kính trọng và ngưỡng mộ cô giáo ngày nào.
“Em phải về thôi ạ.”
Cậu thiếu niên đứng dậy. Cơn mưa đã nhỏ dần đi so với lúc trước.
“Giờ em đến trường à?”
“Em đã quyết định là chỉ trốn học vào buổi sáng những hôm trời mưa thôi.”
“Thế sao…” Một cậu bé nghiêm túc nửa vời, Yukino không khỏi lấy làm lạ.
“Thế thì có thể chúng ta sẽ gặp nhau nữa đấy.” Những lời không định nói cứ tuột khỏi môi cô. “Có thể, nếu mưa rơi.”
Nhìn vẻ mặt khó đoán của cậu thiếu niên, Yukino lơ đãng nghĩ. Chỉ mình mình trông chờ thôi sao.
Về sau cô mới biết, đó là hôm khu vực Kanto bước vào mùa mưa.
Ầm ì sấm dội
cuồn cuộn mây trôi
Mưa rơi chăng tá?
để ta
lưu người…
– Vạn diệp tập, Quyển 11, Bài 2513
Dịch nghĩa
Sấm vang lên, đột nhiên mây đen kéo tới, băn khoăn chẳng biết hôm nay ngoài trời có mưa không, vì tôi muốn giữ người ở lại.
Hoàn cảnh sáng tác
Trong Vạn diệp tập, しまし響もし (shimashi toyomoshi) được viết tắt là 小動 (koyurugi), trong tiểu thuyết người ta có thể đọc là すこしとよみて (sukoshitoyomite), đều có nghĩa là âm thanh từ xa vọng lại. Ở đây, “tiếng sấm” được mô tả là “sấm dội”, tạo cảm giác thần bí, được sử dụng như một cách diễn tả nỗi sợ hãi của chủ thể. Bài thơ này là do cô gái hát lên khi muốn níu giữ chàng trai. Vì muốn ngăn chàng về mà cô thầm ước mưa hãy rơi mau. Bài thơ sẽ xuất hiện trong chương 8 chính là lời nữ để hát đối lại bài thơ ngỏ của nhân vật nam ở đây.
[←6]
Tên một tập thơ, nghĩa là “tập thơ lưu truyền cho vạn đời sau”, cũng có nghĩa là “tập thơ vạn lời”. Tập thơ gồm 20 cuốn, chép lại trên dưới 4500 bài thơ sáng tác trong khoảng 350 năm, chủ yếu có các thể thơ tanka, choka, sedoka. Tập thơ này được Otomono Yakamachi sưu tập và biên soạn. Các phần dịch nghĩa và hoàn cảnh sáng tác là của tác giả cuốn sách.
[←7]
Thể thơ được cho là cổ nhất còn truyền lại của Nhật. Đây là tên gọi chung cho các thể loại thơ choka, tanka, seidoka… Được hình thành bởi các câu thơ chứa năm hoặc bảy âm tiết. Từ thời Heian trở đi thường bị hiểu là cách gọi khác của tanka.
[←8]
Tập thơ waka được biên soạn từ năm 905, theo lệnh của các vua chúa thời Heian.
[←9]
Tập tiếp nối của Cổ kim tập, được biên soạn đến năm 1439. Cả Cổ kim tập và Tân Cổ kim tập đều được biên soạn trong suốt 534 năm với 21 tập.
[←10]
Trích Vạn diệp tập, Quyển 1, Bài 48.
[←11]
Kakinomoto no Hitomaro (chưa rõ năm sinh năm mất) là một thi nhân phục vụ cho hai đời Thiên hoàng Jito và Monmu. Ông là một trong 36 thi nhân nổi tiếng của Nhật, được xưng tụng là Ca tiên, được xếp vào hàng Vạn diệp ngũ danh bút (Năm tác giả vĩ đại nhất trong tuyển Vạn diệp tập).
[←12]
Bài thơ của Tachihara Michizo (1914-1939), tác phẩm thơ cả thời kỳ cận đại của văn học Nhật.