Kết Khi chúng ta có thể bước đi xa hơn-Akizuki Takao và Yukino Yakari
Nghĩ lại thì đã hơn bốn năm rưỡi nay cô mới lại đến Tokyo.
Trong lúc ngắm nhìn cảnh biển buổi sớm chạy qua khung cửa sổ chuyến tàu tuyến Yosan, Yukino Yukari nhận ra mình đã không quay lại Tokyo một lần nào kể từ đó tới nay.
Từng đám mây cuộn nặng trĩu đang nối nhau hạ thấp xuống mặt biển. Cô thấy chúng như một loài cá khổng lồ đang bao phủ lấy mặt biển, tâm trạng cô phấn khích lạ lùng. Cô đưa mắt ra khơi xa rộng lớn, đuổi theo những đám mây xám dần từ mặt đất ra. Màu những đám mây phía bên bờ biển không thể nào phân biệt được với những hòn đảo nhỏ thỉnh thoảng lại lấp ló trên mặt biển. Biển sáng nay trông như một bãi cát khổng lồ dưới vòm trời. Nó lặng lẽ đến mức cô không nghĩ đó là mặt nước. Cô lại tưởng tượng ra mình đang chạy trên bãi cát đó. “Rộng lớn quá!” Mới nghĩ thế thôi cô đã thêm phấn khích. Biển mỗi ngày một khác.
Phong cảnh tạo ra tâm trạng con người. Bỗng nhiên Yukino có ý nghĩ đó. Suy nghĩ này khiến Yukino nhớ lại khung cảnh của bốn năm rưỡi trước. Một ngày tháng Chín, khi cô rời Tokyo trở về quê hương. Khung cảnh cô nhìn thấy khi ngồi trên chuyến tàu từ sân bay Natsuyama về tới quê nhà ở Imabari. Lúc đó trời đã sẩm tối, đèn từ những căn nhà cũng đã sáng lên. Thỉnh thoảng cô nhìn thấy bóng người đi lại trong bếp chuẩn bị bữa ăn tối. Yukino đã bất ngờ biết mấy khi nhận ra ánh sáng vàng ấm áp của từng căn nhà lại cách nhau xa đến thế. Khoảng cách về vật lý giữa những căn nhà và với những người khác xa hơn hẳn so với ở Tokyo. Vậy ra đây chính là chân dung của nỗi cô đơn. Khi mặt trời lặn, nó mới hiện lên rõ ràng đến vậy. Yukino bỗng thấy buồn bã. Vì thế mà ở đây người ta cần tiếp xúc như cần hơi thở. Yukino thấy như mình vừa mới nhận ra một điều gì đó rất quan trọng.
Trở về quê hương khoảng một tháng, Yukino có được vị trí làm giáo viên hợp đồng với một trường cấp ba tư thục. Cô làm việc ở đó hai năm rưỡi. Vừa làm việc cô vừa tham dự kỳ thi tuyển dụng giáo viên của tỉnh. Giờ đây cô đang là giáo viên dạy cố vấn trong một trường cấp ba công lập trên một hòn đảo nhỏ. Cô sống cùng với cha mẹ giờ cũng đã lớn tuổi, mỗi sáng, trên chiếc xe hơi nhỏ nhắn cô tự mình băng qua cây cầu treo khổng lồ để đến trường. Ban đầu, trên đường đi làm cô thấy lạ lẫm trước đàn diều hâu bay lượn trên bầu trời miền biển, nhưng giờ này, những ngày tháng làm việc tại Tokyo mới là một quá khứ đã xa xôi với cô.
Những tiếng xập xình vang vọng của kim loại va vào nhau bao quanh toàn bộ thân tàu, Yukino ngẩng mặt lên. Đoàn tàu cao tốc đang chạy qua cầu Tose. Phía xa, bên kia cột thép lớn, những đám mây đang che lấp mặt trời buổi sớm và phát sáng rực rỡ. Vùng biển phía dưới vầng mây đó cũng trở thành một dải ánh sáng bừng lên lấp lánh.
Mình thấy hồi hộp quá!
Yukino nghĩ ngợi. Mình hồi hộp quá. Mình đã chọn đi bằng tàu điện vì thấy sợ hãi nếu như tới đó quá nhanh. Nhưng có lẽ nào mình đã chọn nhầm, cảm giác hồi hộp này vẫn sẽ còn kéo dài trong vòng bốn tiếng nữa. Liệu tới lúc đến nơi, mình có còn đứng vững được nữa không.
Liệu cho tới khi đến được khu vườn ánh sáng đó…
Trong các chuyến bay rẻ về Tokyo, cậu tìm thấy một chuyến cho quá cảnh ở Phần Lan.
Tại sân bay quốc tế Helsinki-Vantaa, có chuyến về Osaka bị hoãn do máy bay gặp trục trặc động cơ, nên Takao trông thấy rất nhiều người Nhật. Tiếng Nhật liên tục vọng vào tai khiến Takao cảm thấy căng thẳng. Vùng Oltrarno ở thành phố Firenze, nơi Akizuki Takao sinh sống khoảng hai năm nay hầu như vắng bóng người Nhật. Hai tháng đầu tiên cậu cảm thấy hết sức cô độc, nhưng dần dần chuyện này lại trở nên dễ chịu, vì cậu có thể coi như mình chưa là bất cứ ai, không thuộc về bất cứ đâu, và hơn hết là vẫn sải bước trên con đường của mình. Lúc còn ở Tokyo, cậu nóng ruột biết bao về sự non nớt của bản thân, nhưng sang Firenze, chí ít cậu cũng không ghét cảm giác thiếu kinh nghiệm của mình. Cũng bởi đã nhiều lần chứng kiến kỹ thuật điêu luyện của các thợ giày chuyên nghiệp, Takao hiểu rằng mình còn hạn chế là chuyện đương nhiên, nhưng cậu biết rõ ràng con đường mình đang đi chính là dẫn tới nơi họ đứng.
Còn khoảng ba tiếng mới có chuyến bay về Narita, Takao ghé vào một quán cà phê ở sân bay và gọi nửa panh Strongbow, bụng bảo dạ uống chút rượu để giải tỏa căng thẳng. Tuy gọi nửa panh, nhưng phục vụ mang ra hẳn một panh đổ đầy đến bảy mươi phần trăm, hiểu ý khách thật!
Uống nhiều tốt hơn, uống và say, lên máy bay cho tiện ngủ. Phải nửa ngày nữa mới đến Tokyo, cứ duy trì trạng thái căng thẳng này chắc cậu không thể nào đứng vững được.
Trong hai năm cuối cấp ba, thỉnh thoảng cậu vẫn thư từ với người ấy. Thật ra cậu chưa thể thân thiện tới mức hỏi địa chỉ mail. Nhưng bức thư đầu tiên là người ấy gửi cho cậu, kể rằng đang dạy ở một trường cấp ba dân lập. Cuối thư, bên cạnh hàng chữ nhắn nhủ “Chị sẽ lại viết cho em” là hình một đôi giày nhỏ xinh xắn. Takao thấy vui vì người ấy vẫn làm giáo viên, và cũng vui vì người ấy xem chừng còn ủng hộ cậu theo đuổi giấc mơ đóng giày. Trong thư thông báo việc đi Ý du học, cậu đã thu hết can đảm viết địa chỉ mail của mình. Và bức thư tiếp theo đã đến Firenze với cậu. Từ đó cứ khoảng hai tháng một lần, Takao và người ấy tiếp tục mail qua mail lại. Nội dung trao đổi chỉ là tình hình của họ. Cả hai đều cẩn thận né tránh những chủ đề cá nhân, chẳng hạn như, có người yêu hay chưa, dù rằng ngoài việc đi học và sinh hoạt ở Ý ra Takao cũng không có chuyện cá nhân gì để nói.
Cốc thứ hai cậu gọi một panh Peroni, người phục vụ lại mang một cốc đổ đầy khoảng tám mươi phần trăm. Takao cười nhăn nhó đưa cốc lên miệng. Để bản thân bắt đầu quen với sự thay đổi múi giờ, Takao vặn đồng hồ nhanh thêm bảy tiếng. Không biết người ấy đã có người yêu hay thậm chí là kết hôn chưa. Takao vừa thơ thẩn nghĩ vừa ngắm chiếc đồng hồ Diesel do anh tặng trước hôm cậu rời Nhật Bản. Dù độc thân đi chăng nữa thì chắc hẳn đã rất nhiều lần người ấy được cầu hôn rồi. Bởi khi cậu hai mươi tuổi là người ấy cũng đã ba mươi hai.
Nhưng chẳng sao cả. Người ấy có còn độc thân hay không đều không ảnh hưởng. Thời gian đâu thể quay trở lại. Mình chỉ cần thực hiện được lời hứa với người ấy là đủ. Không rõ người ấy có biết đấy là một lời hứa hay không, thậm chí còn nhớ hay không, nhưng đối với mình, đó là một lời hứa.
Trong khu vườn ánh sáng, mình đã chạm vào bàn chân Yukino, mục đích là để đóng một đôi giày dành riêng cho cô.
Chuyện đã năm năm rồi…
“Em đang làm một đôi giày.” Akizuki nói, dưới mái hiên chìm trong cơn mưa ánh sáng. “Em vẫn chưa quyết định sẽ làm giày cho ai… Nhưng, em làm giày nữ ạ.”
Rồi cậu vẽ lại hình dáng bàn chân mình vào mảnh giấy.
Chẳng biết Akizuki còn nhớ hay không, nhưng đối với mình đó là một lời hứa. Khi nào cậu trở thành thợ giày chuyên nghiệp, mình sẽ đặt một đôi. Chắc chắn Akizuki sẽ làm được một đôi giày thể hiện hình hài cảm xúc của đôi bên ngày đó, chẳng hiểu sao mình luôn có cảm giác như vậy.
“Sắp tới Nagoya… Sắp vào ga Nagoya!”
Tiếng người phụ tàu vọng lên thong thả qua chiếc loa phát thanh. Sắp tới Đông Tokyo rồi! Cô đã uống cạn ba lon bia, vậy mà cảm giác căng thẳng chỉ càng tăng thêm. Mắt cô dán chặt vào khung cửa ngoài cửa sổ, những hàng cột sắt vùn vụt lướt qua như những tấm mành trôi tuột về đằng sau. Bầu trời tháng Năm nhuộm một màu xám trắng. Cô bán hàng trên tàu tiến đến gần cô. Yukino phân vân không biết có nên mua thêm bia hay không.
Cậu vừa xuống khỏi chuyến tàu Narita Express ở ga Shinjuku, trời bắt đầu lất phất mưa nhỏ.
Không khí ẩm ướt của Tokyo vào tháng Năm thân thương quá! Takao dừng chân ở sân ga, hít một hơi thật sâu. Bỗng cậu nhớ lại những tháng ngày học cấp ba, sáng nào xuống khỏi toa tàu điện ngầm chật cứng người, cậu cũng đều hít thở sâu như thế này.
Sau hai năm bươn chải ở Firenze, cậu đã nói tiếng Ý thành thạo từ lúc nào không hay, dù còn là sinh viên nhưng đã được vài xưởng giày nhận vào làm thợ phụ. Khi thu xếp được kỳ nghỉ để về nước ít hôm, cậu quyết định thông báo cho Yukino. Cô nói đúng lúc đó cũng có việc riêng cần lên Tokyo. Mục tiêu của Takao trong ba tháng nay là hoàn thiện đôi giày trước hôm về nước.
Takao ra khỏi cửa soát vé, gửi va li và hành lý vào tủ đựng đồ trong nhà ga. Cậu chỉ đeo sau lưng một túi đồ, đoạn rẽ vào ki ốt mua một chiếc ô nylon. Cậu thấy bất ngờ trước thái độ tiếp đãi hết sức lễ phép của nhân viên cửa hàng. Nhìn thiết kế đồng tiền yên mình vừa rút khỏi ví, cậu cảm thấy hơi lạ lẫm.
Yukino xuống khỏi tuyến Sobu ở ga Sendagaya.
Cô để hành lý lại tủ gửi đồ trong ga, bật mở chiếc ô gấp màu vàng cam lên và bước ra khỏi nhà ga.
Chiếc ô trở thành chiếc loa của bầu trời, đưa tiếng mưa đến bên tai cô. Nhờ âm thanh ấy, Yukino biết được cơn mưa đang nặng hạt dần.
Cô vừa uống hơi nhiều, bụng bảo dạ mình phải nhanh chóng tỉnh táo lại. Cứ như ngày nào cũng tới đây, Yukino thành thạo rẽ ngay vào quán cà phê gần ga. Khi nhân viên hỏi cô có dùng tại cửa hàng không, cô trả lời là mua phần mang về. Nhưng không hiểu sao, cô mua đến hai phần.
Khi cậu đi qua cây cầu gỗ trong khu vườn kiểu Nhật, tiếng mưa có đôi chút thay đổi.
Tiếng mưa lay động lá cây giờ đã vang to hơn tiếng mưa rơi xuống mặt nước. Lẫn vào tiếng giày cao cổ Wingtip cậu tự làm đang giẫm trên mặt đất là tiếng hót trong veo của chim vành khuyên. Mặt ao bên kia hàng tùng đen phản chiếu màu hồng của hoa tú cầu, màu đỏ của vỏ thông đỏ và màu xanh mượt mà của lá phong.
Trong chiếc túi sau lưng Takao có đôi giày cậu làm cho người ấy. Đó là một đôi giày cao gót đế mềm nhỏ nhắn cao khoảng năm phân. Phía mũi giày có màu hồng nhạt, thân giày màu be hơi gần với màu trắng, gót giày màu chanh vàng tươi mới như ánh mặt trời. Vòng dây ở cổ chân có móc hình lá phong màu xanh. Đôi giày này sẽ giúp cho người ấy có thể đi được chặng đường rất dài.
Tiếng quạ cất lên ở đâu đó, nghe rất mạnh mẽ. Từ bầu trời đằng xa có tiếng sấm lan lại.
Tiếng sấm dội. Takao bất thần buột miệng.
Dự cảm dâng lên khắp cơ thể, cậu bắt đầu trông thấy mái hiên lẩn khuất đằng sau vạt lá phong xanh mướt trong mưa. Có bóng người đang ngồi ở đó. Hít vào hơi thở đầy ắp mùi hương cơn mưa, nén lại những cảm xúc trong lòng, Takao tiến lại gần. Đi qua tán lá, giờ đây toàn bộ hàng hiên đã hiện ra trước mắt cậu.
Một người phụ nữ mặc chiếc váy màu xanh lục nhạt.
Takao đứng lại.
Người phụ nữ nhấc tách cà phê đưa trên môi, mái tóc mềm mại dài chấm vai, cô tình cờ ngẩng lên, và nhìn thấy cậu.
Gương mặt căng thẳng như sắp khóc của Yukino dần chuyển thành nụ cười. Takao ngắm nhìn cô, có cảm giác cơn mưa này sắp tạnh rồi.