← Quay lại trang sách

Chương 10 Nhanh đến nỗi người lớn không sao đuổi kịp-người yêu của con trai-thế giới không bao giờ phai màu-Akizuki Reimi

Một buổi sáng đẹp trời khiến tâm trạng sảng khoái hơn bao giờ hết, tôi quyết định rẽ ở góc khác với thường ngày. Đánh tay lái xong, vầng mặt trời lúc nãy còn đang chiếu lên lưng tôi giờ đây đã rải ánh nắng từ phía cửa sổ bên tay phải. Nắng mai chiếu qua người tôi, nửa thân bên phải tôi dần được sưởi ấm. Tôi thầm nghĩ, cuối cùng mùa xuân cũng đến rồi.

Mùa đông vừa qua đúng là băng giá. Ở Tokyo cũng có một đợt tuyết lớn rơi vào tháng Hai, trong vùng bóng râm, tuyết cũng chưa tan hết mà đang đen lại, lốp xe của tôi đã thay thành lốp chống trượt. Vậy mà mới vào tháng Ba, vùng Kanto vẫn còn chưa qua hẳn những cơn mưa kéo dài, không khí lạnh buốt da thịt đó chẳng biết từ lúc nào đã tan dần, khung cảnh được nhuộm màu xanh mơn mởn của những đám cỏ. Người ta thường hay nói mùa mưa là mùa đâm chồi nảy lộc.

Tôi nhấn tay vào công tắc, hé cửa sổ bên phía ghế lái. Ngay lập tức hương mùa xuân tràn vào trong xe. Một thứ khí lạnh đặc trưng chỉ có của mùa này, nó khiến cho mọi dự cảm đều dâng đầy. Biết bao lần tựu trường, bao lần tốt nghiệp trải qua cùng niềm tự hào, nỗi buồn, tình yêu, những bất an và kì vọng, tất cả những cảm xúc đó lại dâng lên trong tôi. Hai đứa con trai tôi cũng đã trải qua biết bao nhiêu kì lễ hội trường, đến giờ này hương mùa xuân lại đến mang cho tôi thời nổi loạn của chính mình. Tâm trạng tôi nhanh chóng thành phấn khích. Tôi muốn mau chóng đi mua sắm đầu năm, đi thẩm mỹ viện, hội họp gặp mặt, rồi hẹn hò và đi chơi, còn phải uống rượu nữa. Ngay lập tức trong đầu tôi ngập tràn những cảnh tượng, hay có thể nói là những tưởng tượng vui vẻ. Đèn tín hiệu trước mắt tôi đã chuyển sang màu đỏ, tôi lẩm nhẩm tự nhắc nhở bản thân mình không còn là một cô thiếu nữ bồng bột nữa và chầm chậm đạp phanh. Ít nhất thì không còn cần gặp gỡ hay họp mặt hẹn hò gì nữa. Tôi hít một hơi thật sâu và thở ra thật mạnh. Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời. Tôi nhoài người ra trước vô lăng ngước nhìn lên trời. Bầu trời như vết mực xanh đã tan ra trong nước, phía dưới, đâu đó đã điểm chút ánh hồng phớt của hoa anh đào, những chiếc lá mới đâm lên từ chồi non trông như vết bút đầu tiên cho màu xanh lục của một bức họa màu được vẽ rất cẩn trọng.

A, ra là vậy.

Giờ tôi mới nhận ra. Đôi giày con trai tôi đưa cho tôi xem hôm trước là để đi trong những ngày xuân thế này. Chắc hẳn đó là đôi giày dành riêng để ai đó đi đến những vùng đất mới vào một sáng mùa xuân đẹp trời thế này. Không biết đó là người như thế nào nhỉ, chân phải tôi chuyển dần sang chân ga, vừa mỉm cười tôi vừa nghĩ ngợi. Cô gái mà con trai tôi yêu, và có lẽ là yêu trong tuyệt vọng ấy là người thế nào, để con trai tôi phải muốn gửi tặng một đôi giày mùa xuân?

“Cứ coi như con không phải là con của mẹ nhé!”

Thằng bé nói vậy. Có lẽ là vào một đêm tuyết rơi cách đây hai tháng. Lúc đó tôi về nhà muộn từ chỗ làm, ăn xong bữa cơm đứa con trai mình nấu, tắm rửa xong xuôi và trước khi đi ngủ tôi muốn uống chút rượu nên đã ngồi vào bàn ăn trong bếp. Lúc đó đã hơn 1 giờ đêm.

“Sao thế?”

Tôi nhìn thẳng vào mặt thằng bé, không hiểu có chuyện gì. Gương mặt nó đang rất nghiêm túc.

“Con muốn nghe ý kiến khách quan một chút… Mẹ thấy cái này thế nào?”

Nói đoạn nó đặt một đôi giày nữ lên bàn. Vẫn phảng phất mùi da mới và mùi keo dính.

“Trông dễ thương đấy chứ!”

Tôi buột ra những suy nghĩ thật trong lòng. Đó là một đôi giày xỏ đế mềm cao khoảng năm phân. Phía mũi giày có màu hồng nhạt, thân giày màu be nhạt hơi gần với màu trắng, phần gót giày có màu vàng chanh hơi bóng sáng lên. Phần cổ giày có dây khá dài để buộc, đầu dây là hình chiếc lá may bằng da màu táo xanh. Cách phối những gam màu nhạt này trông khá yếu đuối, đôi giày mang đến cảm giác vô thường phù du, dường như chỉ cần để qua một đêm nó sẽ tan biến đi mất.

“Cái này là con làm hả?”

Thật khó hình dung đôi giày sẽ được bày bán ở cửa hàng, mà có được bày bán nó cũng sẽ bị chôn vùi trong hàng loạt những đôi giày rực rỡ khác. Đây rõ ràng là đôi giày để dành riêng cho một ai đó.

“Đúng là thế. Nhưng con không cần ý kiến chung chung đâu, mẹ cứ cho nhận xét khách quan từ mắt nhìn của một phụ nữ thôi.”

Con trai tôi cứ lặp đi lặp lại câu đó. Gương mặt nó ửng đỏ, mắt cụp xuống, giọng nói nghiêm trọng thấy thương, có cảm giác thằng bé sắp khóc tới nơi. Tôi đau khổ nhận ra thằng bé đã dồn hết sức lực để hoàn thành đôi giày này.

“Để xem nào…” Tôi cầm đôi giày lên. Đúng như khi nhìn vào, nó nhẹ tênh. Lớp da mềm mại khiến tôi liên tưởng đến cảm giác chạm vào con thú non mới sinh với nhịp tim phập phồng liên hồi. Tôi đổi góc độ, nắm thử gót giày, miết vào những vết khâu. Có lẽ đây là đôi giày nữ đầu tiên thằng bé hoàn thành. Để xem, phải nói gì nào!

“Đôi giày nhỏ so với mẹ nên không đi thử được, nhưng mẹ thích thiết kế này. Trông không mấy bắt mắt nhưng có sức sống khá kỳ lạ. Nếu nó được trưng bày ở một xưởng giày quen thuộc thì chắc mẹ cũng sẽ ngắm nó mãi.”

Tôi nói, và nhìn Takao. Ánh mắt thằng bé tha thiết tới mức tôi tưởng nó sắp bùng lên cơn giận đến nơi, nó khiến tôi phải tiếp tục nói cho đến hết. Con trai tôi thật sự rất khá!

“So với một đôi giày thủ công do học sinh cấp ba làm, thế này là được. Không phải lời khen của bậc làm cha làm mẹ đâu.”

“Nếu không phải là hàng thủ công của học sinh cấp ba thì sao?”

Thằng bé lại hỏi như vừa quyết tâm điều gì to lớn lắm. À phải, mục đích của con là những lời nói thật đúng không? Tôi thấy mình nên bỏ cuộc. Vả chăng đây cũng là trách nhiệm của cha mẹ.

“Để xem nào. Mẹ nghĩ giày này không thể bán được, thực tế cũng khó xỏ vào chân mà đi nữa kìa. Chẳng biết là nó chịu đựng được đến bao giờ, và bao giờ sẽ hỏng! Đại loại thế!”

Môi thằng bé khẽ mở ra như thể định nói, nhưng khép ngay lại. Đôi mắt long lanh đợi chờ tôi nói tiếp. Thôi nào, thôi nào. Cứ sống thoải mái có phải tốt hơn bao nhiêu không! Tôi nghĩ vậy và tiếp tục, “Da giày nhiều nếp nhăn, có cả một vài vết xước nhỏ. Là hàng làm thủ công nên cũng khó tránh va chạm, nhất là không phải để đem bán. Nhưng con xem nhé, nếu nhìn từ đằng sau con sẽ thấy gót hai chiếc không cân.”

Tôi xoay đôi giày ra phía thằng bé.

“Khi xỏ vào, trọng lượng cơ thể sẽ không được phân bố đều giữa hai bên, càng đi thì gót giày càng lệch. Thêm nữa, mẹ thấy lõi của đế bên trong cũng hơi mềm.”

“Chỗ shank?”

“Ừ, hình như họ gọi nó là shank.”

Tôi lùa ngón tay vào phía trong giày, thử ấn mạnh tay vào phần đế không chạm đất. Toàn bộ lớp da lùng bùng mềm nhũn.

“Nhìn xem! Thế này thì mỗi lần bước đi giày sẽ bị méo. Cho nên…”

“Cho nên, nó hoàn toàn vô dụng.”

Thằng bé tiếp lời, giọng không còn căng thẳng nữa.

“Đúng thế.” Tôi thừa nhận.

Con trai tôi mỉm cười.

“Ngay mẹ còn nói thế thì nếu đem nó ra cho thợ giày chuyên nghiệp xem chắc con sẽ bị chê tơi tả. Đúng là tự học thôi không đủ.”

Gương mặt thằng bé trở nên nhẹ nhõm. Nhanh chóng chấp nhận sự thật đúng là ưu điểm của thằng bé. Tôi thấy thư thái hơn phần nào.

“Không, mẹ cho rằng một thằng bé mười sáu tuổi tự học mà làm ra hình hài đôi giày thôi cũng là thuộc dạng khác người rồi đấy.”

Thằng bé bật cười. “Cảm ơn ý kiến của mẹ. Con tham khảo thêm được khá nhiều. Mẹ uống rượu rồi ạ? Con làm đồ nhắm cho mẹ nhé?”

“Thật hả, cảm ơn con, Takao.”

Ôi, đúng là ở nhà mình thoải mái ghê! Tôi ngẫm nghĩ, trong lúc nhìn Takao đứng đằng bếp mở nắp lon thực phẩm đóng hộp nào đó. Cho đến cuối năm ngoái tôi vẫn ăn nhờ ở đậu tại nhà cậu người yêu kém tuổi, và bữa ăn nào người nấu cũng là tôi, không có ngoại lệ. Tôi với Shota, đứa con trai lớn, thì toàn cãi vã. Shota chuyển ra ngoài sống, tôi thì bỏ đi mấy tháng đến giờ mới quay trở về nhà, bắt đầu cuộc sống hai mẹ con với Takao, từng ngày trôi qua đều yên ổn và dễ chịu. Từ ngày tôi bỏ nhà đi việc giặt giũ, dọn dẹp đều vào tay Takao cả. Đúng là thoải mái! Thật may là tôi đã chuẩn bị trước đứa con trai thứ như Takao.

“Gì thế ạ?”

Có lẽ đã nhận ra ánh mắt tôi, Takao ngoảnh đầu lại.

“Không có gì, mẹ chỉ nghĩ, thật may vì chuẩn bị thêm cả con nữa.”

“Mẹ đừng có dùng từ ‘chuẩn bị thêm’. Của mẹ này!”

Gương mặt ửng đỏ, thằng bé đặt cạch chiếc bát tô xuống mặt bàn. Trêu ghẹo một cậu thiếu niên ngây thơ chưa có kinh nghiệm yêu đương (chắc thế!) thật thú vị!

Trong bát là cá cơm đóng hộp, cùi mơ cuộn tía tô xanh.

“Con định tặng cho ai thế?”

Nhấp thêm chén rượu thứ hai, tôi bâng quơ hỏi Takao. Thằng bé ngẩng mặt lên khỏi tách trà.

“Sao ạ?”

“Mẹ hỏi con làm giày tặng ai? Bạn gái à?”

“Không…” Mặt thằng bé lại ửng đỏ tức thì, nó luống cuống đáp. “Con làm gì có bạn gái.”

Nghiêm trọng rồi đây!

“Sao? Vậy là làm giày tặng cho cô bé con yêu đơn phương à?”

Takao không nói lời nào, mặt khó đăm đăm. Ôi, thảo luận về tình yêu của mọi người thật là thú vị! Tôi uống rượu ừng ực, liên tục đưa đũa gắp đồ nhắm. Sao mơ và tía tô lại hợp nhau thế này!

“Cô gái đó hơn tuổi con à?”

Tôi cầm đũa huơ lên không trung, hỏi như chất vấn thằng bé. Takao giật mình nhìn tôi.

“Mẫu giày ấy không phải để dành cho mấy cô nữ sinh cấp ba. Đúng thật là… Con quen được cô ta ở đâu thế? Sinh viên à? Hơn con khoảng bao nhiêu tuổi?”

Takao lại đỏ bừng mặt, lấy tay di vào vành tai rồi xì xụp húp trà. Lảng tránh ánh mắt tôi, nó trả lời vòng vo. “Tầm mười tám, mười chín. Tức là hơn con độ hai, ba tuổi.”

Nói dối! Tôi đoán ra qua thái độ của Takao. Chắc là người đã đi làm rồi, có khi hơn thằng bé đến gần chục tuổi cũng nên. Thật đáng thương! Chuyện này chẳng đi tới đâu đâu! Nhưng tôi lại càng thấy phấn khích hơn.

“Hừm… Này, con có uống một chút không?”

“Con không uống! Thôi con đi ngủ đây.”

Thằng bé trốn mất rồi. Nhưng tối hôm đó, tôi nhâm nhi rượu và thấm thía nhận ra, Takao đã lớn. Từ đó trở đi Takao không lôi chuyện giày dép ra nói với tôi nữa.

“Hôm qua tôi đã nói với em là giờ làm việc của quầy lễ tân là đến 5 giờ chiều rồi còn gì?”

Tôi nghe tiếng Kobayashi lanh lảnh vọng lại. Tôi còn nghe loáng thoáng lời phản pháo của một cô bé học sinh, rồi lại tiếng Kobayashi đầy giận dữ, “Đã nói không được là không được!”. Sau đó là tiếng sập cửa kéo quầy lễ tân. Kobayashi mạnh tay tắt bụp cả đèn ở đó rồi đung đưa chiếc váy nhiều tầng quay trở về chiếc bàn bên cạnh tôi.

“Sao thế?”

Tôi tạm dừng lên danh sách xuất hàng đến các tiệm sách, bắt chuyện với Kobayashi. Cô khẽ nhíu cặp chân mày mỏng lại, nói với vẻ khó chịu.

“Cô bé đó đến giờ mới thèm đem tiền nộp học kỳ hai.”

“Tiền học kỳ hai à? Chẳng phải đã hết hạn nộp thêm được một tháng rồi hay sao?”

“Thì đấy, em đã giục hai lần nhưng vẫn cứ thế. Lại nhấn mạnh là phải chuyển khoản, thế mà con bé cứ mang tiền mặt đến đây. Phòng tài chính cũng đóng cửa lâu rồi.”

Nói đoạn cô đứng phắt dậy chuẩn bị ra về, như thể biết giờ có giận cũng chẳng ích gì. Tôi thầm nghĩ, còn ba mươi phút nữa mới đến giờ về.

“Này, em cho chị xem qua hồ sơ của cô bé đó được không?”

Chẳng thèm chờ Kobayashi trả lời, tôi ngó vào màn hình máy tính của cô ấy. “Cô bé nào?” Trông có vẻ không vui nhưng Kobayashi vẫn giơ ngón tay ra chỉ cho tôi xem. “Đây. Nakajima Momoka.”

Tôi đưa mắt lướt qua những con số rồi bất giác bật lên thành tiếng.

“Khoan đã nào. Hôm nay mới là hạn cuối đấy chứ!”

Tôi hấp tấp chạy ra khỏi văn phòng.

Tôi vừa đuổi theo bóng cô bé đang đi dọc hành lang, vừa lớn tiếng gọi.

“Nakajima!”

Nakajima Momoka quay lại. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa vani sực nức.

“Có chuyện gì ạ?”

“Hôm nay nếu em không trả tiền học thì sẽ bị làm thủ tục rời trường đấy.”

Nakajima chỉ thốt lên một tiếng “Hả?”, gương mặt nhăn nhó vẻ không hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. Tôi kéo cô bé về văn phòng để giải thích mọi chuyện. Ở đại học, không nộp tiền học thì sẽ bị xử lý thôi học. Có nghĩa là nếu cứ để thế này cô sẽ bị đuổi học. Hạn nộp tiền học đã trôi qua hơn một tháng, thậm chí gia hạn cũng chỉ đến ngày hôm nay. Đúng ra trước 5 giờ chiều cô phải chuyển tiền học vào tài khoản rồi. Như vậy nghĩa là quá 5 giờ có cầm tiền đến tận đây cũng vô ích. Nakajima Momoka với gương mặt xinh xắn trang điểm hoàn hảo hỏi tôi như đang giận dữ, “Vậy em phải làm sao?”

Tôi thầm nghĩ, có thời gian để trang điểm cầu kỳ thế kia thì đến ngân hàng chuyển tiền với em có tốn mấy thời giờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói với cô bé. “Tôi sẽ nhận tiền mặt rồi chuyển nộp hộ em. Lần này thôi.”

Nhận lấy phong bì tiền mặt cô bé đưa ra, tôi vừa nghĩ lý do để nói với phòng tài chính vừa nhẩm đếm số tiền. Khoan? Tôi đếm lại đến ba lần.

“Còn thiếu 20.000 yên.”

“Thật ạ? Làm thế nào bây giờ, hôm nay em chỉ còn đúng từng này thôi.”

Nói đoạn Nakajima Momoka hướng bộ mặt dày phấn đang tỏ ra bối rối về phía tôi. Cô liếc nhìn tấm biển tên buông thõng trên cổ tôi.

“Cô Akizuki có thể trả trước hộ em được không? Ngày mai, à không, tuần sau, em nhất định sẽ trả lại cho cô.”

Tôi cố kiềm chế cảm giác muốn ném thẳng phong bì tiền vào mặt cô bé, sau năm phút hỏi đáp chất vấn, tôi rút từ trong ví ra 20.000 yên với điều kiện cô bé để lại cho tôi địa chỉ và số điện thoại của gia đình.

“Chị thật là ngốc!”

Kobayashi nói vậy khi tôi thả cho Nakajima Momoka về và quay lại bàn làm việc.

“Cứ để con bé đó bị đuổi học đi, cũng là tự làm tự chịu cả thôi. Nó đâu còn là trẻ con nữa, em nghĩ chúng ta chẳng việc gì phải giúp con bé đó đến mức như thế.”

“Kobayashi này, lúc nãy em có nhận ra không?”

“Gì ạ?”

“Chuyện hôm nay là hạn nộp tiền học cuối cùng của cô bé đó.”

Kobayashi không trả lời câu hỏi của tôi, mồm miệng nhanh nhảu giải thích.

“Những lần như thế này cũng là dịp để dạy cho con bé đó phép tắc xã hội là thế nào, cũng là tốt cho nó cả thôi.”

“Chị nghĩ khác đấy,” tôi đáp.

Tôi ngắm nhìn cô gái đứng trước mặt tôi, một cô sinh viên mới tốt nghiệp trông cũng dễ thương xinh xắn, chỉ trạc tuổi Nakajima Momoka lúc nãy với những chiếc móng tay được trang trí đẹp đẽ.

“Chị nghĩ trường đại học khác với các cơ quan hành chính bình thường, khác với quầy giao dịch ngân hàng nhiều lắm. Đương nhiên, đại học cũng là một cơ sở kinh doanh, nhưng trước hết nó là cơ sở giáo dục. Như vậy, những nhân viên hành chính chúng ta cũng giống như các giáo viên ở đây, phải hỗ trợ cho sự trưởng thành của học sinh, phải làm việc để giúp các em có thể tự lập khi bước ra ngoài xã hội. Chúng ta phải đứng về phía học sinh chứ không phải đứng về phía thu nhập của nhà trường.”

“Vậy chị nghĩ cái đó khác với việc nuông chiều chúng ở chỗ nào?”

Kobayashi nói ra vẻ ngỡ ngàng lắm, cầm lấy chiếc túi xách sọc lượn sóng hàng hiệu bước thẳng ra cửa đi về, không thèm chào hỏi gì. Tôi cố kìm nén lại nỗi thôi thúc ném cây bút chì theo cô ta.

“Sao không ném luôn cái bút chì đó đi.” Kiyomizu nói như đùa, rồi đưa cốc trà ô long lên uống.

“Như thế không được, dù sao cũng là đồng nghiệp.”

Trong quán ăn chật chội, khói nướng thịt và những tiếng om sòm của khách lấp đầy không khí.

“Nhưng đúng là bực mình. Sao bọn trẻ bây giờ lại thích chỉ trích thế. Đứa nào cũng khắt khe với người khác. Chúng chẳng bao giờ nghĩ xem mình đang được bỏ qua, được tha thứ nhiều đến đâu, lúc nào cũng đòi hỏi người khác phải đạo đức, luân lý và phải cư xử với chúng thật lịch sự. Lòng tự tôn cao ngất ngưởng, lười kiểm điểm bản thân và không bao giờ chịu chấp nhận giá trị của người khác.”

Nói một hơi, tôi lại nốc bia ừng ực.

“Ôi, chắc tích tụ cục tức lâu lắm rồi nhỉ.” Kiyomizu vui vẻ nói. “Nhưng anh thấy anh cũng hiểu một phần nào quan điểm của Kobayashi.”

Bất ngờ vì câu nói, tôi lườm Kiyomizu.

“Thì cũng chỉ là cảm giác thôi mà.” Kiyomizu xua tay cười. “Học sinh bây giờ ngạo mạn. Lúc nào cũng cho mình là khách hàng, luôn muốn xử phạt một ai đó.”

“Này, trên đời này chẳng ai có quyền xử phạt người khác hết.”

Tôi chồm hẳn người tới trước để nói, đúng lúc đó một đĩa thịt lớn lại được mang lại.

“Được rồi Reimi, anh nướng thịt cho em nhé.”

Đôi tay gầy trơ xương của Kiyomizu thoăn thoắt xếp những miếng thịt đã tẩm ướp lên vỉ nướng. Chỉ nhìn thôi cơn nóng giận trong tôi đã lắng xuống.

“Dạ dày cũng ngon lắm này, Reimi.”

“Kiyomizu, nội tạng ăn được rồi. Chưa cần gọi cơm đâu nhỉ. Vậy lấy thêm một ít rau xà lách để cuốn nhé.”

Nhìn Kiyomizu phồng má nhai, tôi lại biến thành một bà mẹ đang trông chừng bữa ăn của con mình, thậm chí chỉ chực đưa tay ra bón. Thực tế, cậu ấy đã ba mươi sáu tuổi, có thể gọi là sắp vào tuổi trung niên rồi, nhưng toàn mặc những bộ đồ thoải mái kiểu đi chơi hoặc ở nhà nên trông như sinh viên, mái tóc cắt ngắn, lúc nào cũng đeo một cái kính gọng lớn và thân hình gầy gò. Cũng có những lúc tôi trông cậu ấy còn trẻ hơn Shota, đứa con trai lớn của tôi năm nay mới hai mươi bảy tuổi.

“Mà này, vì sao Reimi lại làm việc trong trường đại học nhỉ? Có lý do gì đặc biệt không?”

Tôi vừa cuốn thịt vào lá xà lách cho Kiyomizu vừa trả lời.

“Em đã kể là trước đây em sinh đứa con trai đầu tiên lúc còn đang là sinh viên. Trước và sau khi sinh em phải nghỉ học một năm. Sau đó em phải vừa đi học vừa nuôi con. Lúc đi tìm việc…”

“À đúng rồi, lúc đó một giảng viên đã giới thiệu trường đại học cho em?”

“Ừ, thầy đã giới thiệu cho em vào phòng giáo vụ, công việc là hỗ trợ hoạt động giảng dạy học tập ở phòng nghiên cứu. Sau khi kết hôn em vẫn muốn đi làm, em cũng thích môn ngữ văn, cũng thích giới học giả.”

“Thế à?”

“Hồi đó, xung quanh vẫn khá là gay gắt. Việc một cô gái lấy chồng, sinh con ở tuổi đi học bấy giờ vẫn còn là chuyện hiếm. Hồi đó Luật Sử dụng Lao động vừa được cải cách xong nhưng với em thì rất khó để xin vào các doanh nghiệp bình thường.”

Tôi uống cạn chỗ bia trong cốc.

“Bởi vậy em rất biết ơn cách đối xử của thầy và của trường đại học này. Sự tự do về học vấn đảm bảo cho lòng kính trọng ấy. Những nơi như trường học phải xứng đáng là vị thần bảo vệ cho tính đa dạng.”

Bấy giờ cậu phục vụ đi ngang qua, tôi gọi lấy thêm bia.

“Kiyomizu thì sao?”

“Thêm một cốc như vừa nãy đi.”

“Cho thêm một bia và một trà ô long nhé.”

Kiyomizu không uống rượu bia. Không phải là không biết uống. Trước kia nghe tôi hỏi không uống rượu làm sao giải tỏa tâm trạng được, cậu đã từng trả lời rằng chỉ vì thấy không cần thiết thôi.

Ghế đối diện tôi, một cặp đôi đang gắp thịt bò lên vỉ. Cô gái trang điểm theo kiểu bây giờ, trông y hệt cách trang điểm của Nakajima Momoka và Kobayashi. Chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc bộ vest, chắc vừa từ công ty trở về. Từ bầu không khí giữa hai người, tôi có thể đoán chắc họ mới hẹn hò được khoảng nửa năm. Ăn ở đây xong họ sẽ vào một cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt và bữa sáng cho ngày mai, sau đó về căn hộ của một trong hai người và ngủ với nhau. Họ sẽ cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, ghen tuông vớ vẩn nhưng vẫn cặp kè với nhau, được khoảng một năm sẽ có một bước ngoặt. Bỏ nhau, cưới nhau, hoặc tiếp tục mối quan hệ lơ lửng này. Bất chợt tôi băn khoăn, không biết trong con mắt người ngoài, chúng tôi có giống một cặp đôi không. Một người phụ nữ bốn mươi tám tuổi với một cậu bạn trai kém mười hai tuổi cùng nhau ăn ở một quán ăn chẳng có gì sang trọng.

“Mà hình như con trai thứ của Reimi cũng sắp đến tuổi học đại học rồi thì phải.”

Miếng dạ dày trên vỉ nướng bén lửa dần co rúm lại. Kiyomizu cầm đũa thận trọng lật miếng thịt để kiểm tra nó đã được nướng chín chưa, mắt vẫn dán vào mặt sau miếng thịt và hỏi tôi.

“Ừ, năm nay học lớp Mười một.”

Tôi trả lời. Kiyomizu không bao giờ ghen. Nên tôi cũng chẳng ngại ngần gì kể cho cậu nghe về chuyện người chồng cũ cũng như con cái của mình. Việc tôi mang thai ngoài ý muốn với người đàn ông hơn mình năm tuổi và sinh con lúc còn đang đi học, chuyện tôi kết hôn với người ấy, chuyện tên người chồng cũ là Takashi, tôi bèn đặt tên hai đứa con lần lượt là Shota và Takao giống như đang chơi trò chơi nối chữ37, việc người chồng cũ của tôi phải đi công tác nước ngoài khiến tình cảm giữa chúng tôi nguội lạnh dần, chuyện chúng tôi chia tay khi đứa con trai thứ hai vừa lên cấp hai. Kiyomizu lúc nào cũng lắng nghe với gương mặt thư thái, chấp nhận mọi chuyện tự nhiên như việc mặt trời làm bốc hơi nước biển, rồi những hạt nước đó tụ lại thành mây được gió cuốn đi và cuối cùng lại thành mưa rơi xuống nơi này. Cậu ấy đã có lần nhẹ nhàng nói với tôi nghe như đang vui lắm.

“Vậy sao. Thì bình thường anh cũng đâu biết cảm giác ghen tuông với mọi người là gì đâu.”

Mặc dù là vậy nhưng… Tôi cũng nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng. Không uống bia rượu, không ghen tuông, thậm chí không bao giờ tức giận. Tôi tự hỏi liệu người đàn ông này có thật sự yêu tôi không. Những lần cậu ta ôm tôi là vì yêu hay chỉ vì không thể không quan tâm. Mỗi lần đi uống cùng nhau câu hỏi này đều hiện lên trong đầu tôi, nhưng riêng hôm nay tôi tạm gác nó lại và tiếp tục kể về đứa con trai của mình.

“Đứa con thứ hai của em nó không học lên tiếp mà sẽ đi học làm giày.”

“Giày á? Học làm giày, vậy có nghĩa là muốn thành thợ làm giày sao?”

“Chắc vậy.”

Kiyomizu ra chiều suy nghĩ lung lắm.

“… Cũng khá hiếm người như thế nhỉ. Nghề đó kiếm cơm còn khó hơn cả nghề thiết kế nữa. Chắc không phải là công việc ở nhà máy đâu nhỉ, chắc phải là làm cái gì đó có tính sáng tạo hơn chứ nhỉ. Hay là cậu bé muốn mở một xưởng riêng của mình chẳng hạn.”

“Có thể.”

“Anh xin lỗi nếu nói câu này, nhưng không phải là thằng bé muốn trốn khỏi kỳ thi tuyển sinh đại học chứ?”

“Chắc không phải đâu. Thằng bé cũng đã làm được mấy đôi rồi. Chắc khoảng từ hai năm trước cơ.”

“Sao? Ở nhà á? Tự làm một mình?”

“Ừ, tiền mua dụng cụ và vật liệu cũng là do thằng bé tự đi làm thêm rồi tích lũy lại.”

Nghe vậy, ánh mắt Kiyomizu nghiêm túc hẳn lên, “Reimi, thằng bé đóng những đôi giày như thế nào? Nhận xét từ quan điểm của một người mẹ thôi cũng được?” Hiếm khi nào cậu ấy nhiệt tình quan tâm đến thế. Có lẽ là mối quan tâm của một người làm thiết kế đồ họa chăng.

“Là thật!” Cậu ấy nói vậy. “Thằng bé tên Takao phải không? Ít nhất thì mong muốn của thằng bé là thật. Với những đứa trẻ đơn thuần muốn thử thách, chúng sẽ tự động hỏi han, tự động nhớ những câu nói của những nhà phê bình, rồi rất dễ có xu hướng công kích những tác phẩm của người khác. Cảm xúc đó không phải anh không hiểu.”

Kiyomizu vẫn nhìn chằm chằm vào miếng thịt trên vỉ và nói khe khẽ như chỉ để cho chính mình nghe thấy.

“Nhưng, những ai thực sự muốn làm ra một điều gì đó thì khác, trước khi hỏi ai, trước khi nói với ai, họ đã bắt tay vào làm rồi.”

Khi tôi về tới nhà cũng đã khoảng 12 giờ đêm, vừa mở cửa ra tôi đã nghe tiếng chào của đứa con trai lớn vọng ra từ phía bếp.

“Muộn quá. Mẹ đi uống về à?”

Shota ngồi uống một mình ở bàn. Nó mặc một chiếc áo sơ mi màu lục nhạt, cà vạt đã tháo ra, trên bàn có một vài món đồ nhắm chắc mua ở siêu thị về và cả chiếc điện thoại di động mà công ty nó bán nữa. Trông thằng bé bỗng nhiên giống một người đàn ông nào đó tôi không quen biết trên chuyến tàu đi làm đang chìm trong ánh sáng lờ mờ của đèn đường hắt ra từ khu dân sinh cũ kỹ.

“Ừ, mẹ vừa mới đi ăn cùng với Kiyomizu về. Lâu lắm mới thấy con đấy Shota, có chuyện gì à?”

“Con về lấy quần áo mùa hè.”

“Vậy hả?”

Tôi trả lời qua loa, bước vào phòng riêng cởi bộ vest rồi khoác áo phao vào và quay lại bếp. Tôi không muốn uống thêm nữa, nhưng cảm giác tay mình trống trải quá nên tôi lại mở tủ lạnh lấy ra một lon bia, tôi bật nắp lon và ngồi xuống đối diện Shota. Cả hai đều hiểu rõ đối phương đang trong tâm trạng không mấy vui vẻ. Mất một lúc không gian im lặng chỉ có tiếng rót rượu. Nói gì thì nói tôi vẫn là người lớn, ít nhất so với con trai mình, tôi bèn đánh tiếng hỏi trước.

“Gần đây con thế nào?”

“Không có gì thay đổi cả, vẫn như thường thôi. Mẹ thì sao?”

“Khỏe chứ, chẳng có gì thay đổi cả. Takao đâu, hai đứa ăn tối cùng nhau à?”

“Không, con đến lúc quá giờ cơm tối. Thằng bé đã rửa xong chén bát và đi ngủ rồi.”

“Vậy hả?”

Câu chuyện giữa chúng tôi cứ đứt gãy thành từng đoạn. Shota không muốn nghe về chuyện yêu đương của tôi, tôi cũng không muốn nhắc đến cô gái đang sống chung cùng Shota. Chúng tôi đều hiểu như vậy.

“Căn bếp tối quá. Tòa nhà này xây được bao nhiêu năm rồi nhỉ?” Shota hỏi.

“Khoảng bốn mươi năm.” Tôi trả lời.

“Cứ mỗi lần con bước vào căn nhà này là lại thấy bực bội. Tối tăm, kiến trúc cũng tệ, không biết nói sao, nó thật sự khiến con thấy bị gò bó. Ít nhất mẹ cũng phải lau dọn đống bát đĩa cũ và mấy vết băng dính trên cột nhà đi chứ.”

“Cứ thế này là được rồi. Đừng có đụng vào.”

“Ai thèm đụng vào chứ!”

Con đến đây làm gì vậy. Câu hỏi đó trôi ngược vào lòng tôi cùng ngụm bia. Chẳng hiểu sao ngồi đây đối diện với gương mặt cáu kỉnh của Shota tôi lại có cảm giác như mình đang trải qua cái đêm dài đằng đẵng khi tôi và Fujisawa Takashi bàn chuyện ly hôn. Shota lúc này còn nhiều tuổi hơn Takashi hồi anh ta kết hôn với tôi.

“Thằng bé cũng đã học lớp Mười một rồi.”

Shota chợt hạ giọng. Chuyện về Takao.

“Đúng thế.”

“Cũng đến lúc phải nói chuyện về việc học hành của nó sau này rồi mẹ nhỉ? Takao có nói gì với mẹ về dự định tương lai của nó chưa?”

Cuối cùng tôi cũng hiểu. Shota vì muốn bàn bạc nên mới ngồi đây đợi tôi đến giờ. Tôi cầm lon bia trên tay, biết rằng nó đã cạn, tôi đứng dậy lấy cốc để uống rượu.

“Thằng bé nói sẽ không đi học đại học. Nó có vẻ đang phân vân chuyện đi học ở trường nghề hay đi du học.”

“Sao?” Shota đột ngột lớn tiếng. “Cái gì thế? Du học? Hả?”

Tôi cầm chiếc cốc quay về ghế ngồi. Tôi chờ đợi Shota rót rượu cho mình nhưng xem chừng thằng bé không hề muốn vậy, tôi bắt đầu tự mình hòa nước.

“Không, thật ra muốn đóng giày cũng không có gì xấu. Nhưng tốt nhất vẫn nên đi học đại học đã chứ? Mẹ thấy sao?”

“Mẹ không biết. Tạm thời cứ chờ cơ hội nói chuyện với nó dần dần thôi, nhưng suy cho cùng đây là cuộc đời của riêng Takao mà.”

Tức thật, cuối cùng lại cãi vã. Tôi thấy phiền muộn. Mỗi lần bàn bạc về Takao thì tôi và Shota đều cãi cọ, y như một cặp vợ chồng kỵ nhau về phương pháp giáo dục con cái vậy.

“Con cũng chẳng muốn tranh luận những chuyện đương nhiên đâu.” Giọng Shota đầy mệt mỏi và chán nản. “Takao mới có mười sáu tuổi, mẹ hiện là phụ huynh duy nhất của nó. Con xin mẹ đấy, ít nhất cũng làm tròn trách nhiệm của người làm cha làm mẹ đi. Đừng coi Takao như kẻ giúp việc nhà của mẹ, được không.”

“Mẹ coi nó là kẻ giúp việc nhà bao giờ chứ!”

Shota phớt lờ, “Chí ít mẹ cũng phải chỉ cho nó thấy những chuyện như khác biệt trong thu nhập giữa người có bằng đại học với người tốt nghiệp cấp ba, hoặc là tìm việc sẽ khó khăn hơn nếu hồ sơ quá ngắn.”

“Mẹ sẽ nói mà.”

“Đã có thời gian để bao một tên không bán được thiết kế của mình thì cũng nên thu xếp dẫn Takao đi đâu đó và nói những chuyện nghiêm túc đi.”

Tôi nổi đóa, liền ném luôn lon bia rỗng vào người Shota. Một âm thanh ngu ngốc vang lên khi chiếc lon đập vào vai thằng bé.

“Ôi! Nguy hiểm quá!”

“Còn nói! Chính mày cũng đang chung sống với một con diễn viên nửa mùa không danh tiếng đó thôi.”

“Chẳng liên quan.”

Giọng Shota lẫn cả sự tức giận. Đó, lúc nào cũng dễ nổi nóng! Trong khi chính con đã rời khỏi ta, mặc dù từng lớn lên nhờ chính bầu sữa này. Tôi bỗng thấy mình thật đáng thương, nước mắt cứ thế tràn mi, “Có liên quan đấy, chuyện về cuộc đời của một con người cơ mà. Nói cho con biết, ở cái tuổi của con bây giờ mẹ đã phải vừa đi làm vừa nuôi nấng đứa con trai đang học tiểu học đấy.”

“Đứa bé đó là con mà.”

“Phải! Hồi đó con bé bỏng ngoan ngoãn bao nhiêu vậy mà chẳng biết từ lúc nào đã trở thành một người đàn ông mẹ không hề quen biết. Con là kẻ thù hay là bạn của mẹ vậy?”

Những lời tôi nói chìm trong tiếng nước mắt rơi. Đầu tôi trống rỗng, một cảm giác nhẹ nhàng thư thả ngọt ngào lan tỏa trong tôi. Tôi ngửa cổ uống ừng ực. Lại nữa sao! Shota bỗng dưng nhẹ giọng, “Thôi, là lỗi của con. Mẹ cũng đâu cần khóc như vậy. Đừng uống nữa, mau đi tắm rồi đi ngủ đi.”

“Không, mẹ cứ uống.”

Tôi tiếp tục đổ rượu vào cốc. Cảm thấy tiếng thở dài ngao ngán của Shota trôi xa dần.

“Mẹ tha cho con đi!”

Chẳng biết từ bao giờ…

Từ bao giờ mọi người bắt đầu rời xa khỏi đây.

Từ bao giờ họ bỏ lại một mình tôi.

Bọn trẻ lớn lên với một tốc độ tôi không thể nào đuổi kịp.

Kết thúc buổi gặp mặt phụ huynh nói chuyện ba bên ở trường, tôi nhận ra đứa con trai đang bước bên cạnh tôi đã cao lớn hơn.

“Takao, tháng sau con bao nhiêu tuổi nhỉ?”

“Mười tám.”

Vậy có nghĩa là tôi cũng sắp năm mươi rồi. Tôi ngước nhìn hàng cây rẻ quạt đang chuyển màu vàng và bầu trời màu xám tro sát ngay trên đầu mình rồi buông một hơi thở trắng muốt. Tất cả thay đổi chỉ trong chớp mắt.

Có lẽ cả Nakajima Momoka cũng sẽ thay đổi.

Khoảng một năm rưỡi trước, cô bé Nakajima Momoka không bị buộc thôi học, giờ đã là sinh viên năm thứ ba đại học, mỗi lần đi lướt qua tôi trong trường đều cúi đầu chào. Nghe nói cô bé ở trong nhóm seminar có tính cạnh tranh khá cao nên ngày nào cũng nhiệt tình vào thư viện học. Kobayashi giờ đã là nhân viên cốt cán của văn phòng, luôn chỉ bảo cặn kẽ cho các thành viên mới. Shota vẫn duy trì cuộc sống chung với cô diễn viên (mà bản thân tôi cho là không có tương lai gì cho cả hai đứa).

Trong hơn một năm qua, tôi đã mua xe mới thay cho chiếc xe cổ lỗ sắp hết khấu hao, đi nội soi dạ dày hai lần, và mua thêm hai bộ vest cùng hai đôi giày mới ở cửa tiệm quen thuộc. Tôi đã chia tay Kiyomizu, và sau một vài lần ngồi thử mấy quán rượu chẳng biết có thích hợp với mình hay không, tôi cương quyết khóa kín những sự việc không bao giờ còn muốn nhớ nữa, cứ thế chôn sâu làn sóng cảm xúc trong rượu, trong sách vở, trong những chiếc váy cũ kỹ và dưới mặt đất ẩm thấp của thành phố này.

Rồi mùa đông lại đến.

Thành phố đang chuẩn bị đón Giáng sinh vào tháng sau, người ta trang hoàng đường phố bằng những màu sắc rực rỡ khiến nó náo nhiệt hẳn lên. Vậy mà đứa con trai đang đi bên tôi chẳng thấy gì hết. Nó đang nhìn về một tương lai xa hơn cả năm mới và lễ tốt nghiệp. Nước Ý phải không? Tôi chưa từng đến đó. Mà nghĩ lại thì, tôi chưa ra nước ngoài bao giờ.

Thật chẳng ngờ đấy!

Tôi thường cho rằng mình là người hướng ngoại, hay đi đây đó hơn hẳn Takao. Từ hồi còn nhỏ tôi đã luôn đọc thật nhiều sách, ngưỡng mộ nước ngoài biết bao nhiêu. Cũng từng nghĩ khi lớn lên sẽ đến sống ở đất nước xa xôi nào đó. Nhưng kể từ năm hai mươi mốt tuổi, sau khi sinh Shota, tôi cứ thế bị cuộc sống dồn ép, thời gian trôi qua nhanh như thoáng chốc. Thành ra sống ở Tokyo từ khi chào đời đến giờ. Cuộc đời tôi tóm gọn lại chỉ như vòng bánh xe lăn trong khoảng một tiếng là cùng.

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành đứng nhìn những đứa con bay xa khỏi vòng quay cuộc đời mình.

Khi mời tôi vào phòng họp hướng nghiệp, thầy chủ nhiệm Ito hỏi với vẻ bối rối, “Chị là mẹ cháu Akizuki?”

“Vâng.”

“Mời chị ngồi đây.”

Hay anh ta tưởng mình là chị thằng bé chăng, tôi bỗng cảm thấy phấn chấn. Tôi đã băn khoăn xem có nên mặc bộ vest để trông giống thành viên hội phụ huynh học sinh không, nhưng cuối cùng hạ quyết tâm mặc váy xếp ly ngắn trên đầu gối. Chiếc váy màu xám lông chuột, chân váy viền ren, tôi còn thắt dây lưng màu nâu, sơ mi trắng cài thêm nơ lớn ở cổ. Lâu lâu tôi mới đến một trường cấp ba nên thấy khá vui, dù vậy cũng lo lắng không biết trang phục của mình có hơi lố không. Khi ngồi xuống ghế, tôi thấy Takao nhìn mình với gương mặt hết sức bất ngờ.

“Mẹ đến lễ hội hóa trang à?” Nó thì thầm hỏi.

“Không phải!” Tôi bật ra.

“Chị Akizuki…” Thầy Ito hắng giọng dè chừng và mở lời. “Có lẽ chị cũng biết rồi, Takao nói là sẽ không dự kỳ thi đại học. Vì muốn theo nghề đóng giày, cậu bé định đi du học ở Florence. Và để dành dụm tiền học, cậu bé muốn dùng thời gian còn lại ở trường cấp ba để đi làm thêm. Chuyện này là do cả gia đình đã bàn bạc để quyết định phải không ạ?”

Ồ quả nhiên là cuộc họp ba bên với phụ huynh học sinh có khác! Tôi cảm thấy hồi hộp phấn khích. Rồi lấy giọng hết sức nghiêm túc, tôi nói, “Vâng. Con tôi đề cập đến chuyện này lần đầu cũng khá lâu rồi. Cách đây khoảng hai năm, khi cháu còn học lớp Mười. Bấy giờ tôi cũng khá bất ngờ, nhưng từ đó đến nay, qua nhiều lần nói chuyện, tôi đã chấp nhận.”

Gương mặt thầy Ito trở nên nghiêm khắc hơn, “Tôi rất xin lỗi!”

Thầy không giấu giếm sự giáo điều trong giọng nói của mình, “Tôi rất xin lỗi phải nói rằng, tôi không nghĩ việc đi Ý du học để trở thành thợ giày là một lựa chọn thực tế. Trước đây ở trường cũng chưa từng có tiền lệ nào như thế, nếu muốn đi du học thì trong thời gian học ở đại học cũng có thể tìm kiếm được rất nhiều cơ hội.”

À, đúng là cũng có những giáo viên như thế này nhỉ! Tôi lắng nghe giọng nói trầm dày thường gặp ở các giáo viên thể dục và lan man nhớ lại. Bây giờ nghĩ lại thì thấy sự nghiêm túc này đúng là có phần đáng yêu, nhưng thời trước thì chuyện này khá đáng sợ. Tôi liếc nhìn Takao bên cạnh, thằng bé cúi đầu với gương mặt hết sức bình thản. Thằng bé này cũng can đảm. Tôi mà là học sinh, phải ngồi đối diện với ông thầy vâm váp trong bộ đồ thể thao thì chắc sẽ khóc sưng mắt mất.

“Chị Akizuki này, tôi cũng đã tìm hiểu qua, các hãng giày cần thợ đóng giày, kể cả các hãng sản xuất hay khu thiết kế, đều không còn nhiều ở Nhật nữa. Cơ sở sản xuất đã chuyển hết sang các nước đang phát triển ở châu Á rồi, mà ở Nhật cũng không có văn hóa đặt giày làm riêng cho các cá nhân. Đã biết rõ sự việc như vậy mà vẫn theo đuổi đến cùng thì tôi đánh giá em có quyết tâm rất lớn. Nhưng nếu Takao chỉ có tâm trạng muốn là thử tôi nghĩ nên cho em đi học đại học, trong lúc học có lẽ em sẽ tìm thấy con đường khác. Cho em đi du học ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, mà ở đó lại là một đất nước không thuộc cộng đồng nói tiếng Anh quả thật có khá nhiều rủi ro. Vào trường học tiếng thì có lẽ ai cũng có thể vào được. Tuy nhiên vẫn có khả năng sẽ không thể vào được đại học ở đó, vào được cũng chưa chắc đã tốt nghiệp được. Mà dù có tốt nghiệp được thì khi về nước tìm việc làm em cũng sẽ gặp rất nhiều khó khăn so với các bạn sinh viên mới tốt nghiệp trong nước. Đây là nếu suy xét hết mọi khả năng.”

Thầy Ito nói với giọng âm vang rồi quay sang nhìn Takao. Takao cũng ngẩng đầu lên.

“Akizuki. Tôi nghĩ em nên đi học đại học trong nước để tăng thêm cơ hội cho chính mình. Ý em thế nào?”

Takao mở miệng rồi khép lại. Gương mặt thằng bé khiến tôi có cảm giác nó đang tìm kiếm những điều giấu kín đâu đó sâu trong lòng để nói ra thành lời. Những âm thanh ồn ào của giờ tan trường ngoài cửa thấm vào phòng học mang theo mùi mồ hôi đã nhạt đi trên áo. Bỗng nhiên tôi thấy mình như đang khoác bộ đồng phục mùa đông màu xanh sẫm tưởng như vừa mới thức dậy trong tôi như sáng sớm hôm nay. Đã ba mươi năm trôi qua, vậy mà đến giờ này tôi mới ngỡ ngàng nhận ra thế giới chẳng hề phai màu.

“Em rất vui vì các thầy cô trong trường cũng như gia đình đã lo lắng cho em.” Takao chầm chậm nói. “Đúng như thầy đã nói, nghề làm giày là lĩnh vực rất eo hẹp. Chính vì vậy em nghĩ nếu mình không cố gắng hết sức sẽ không bao giờ có được điều gì xứng đáng. Em không muốn tự viện những lý do như mình muốn làm nhiều thứ một lúc, hay để tránh rủi ro, hay tạo một cơ hội khác.”

Thầy Ito như muốn nói một điều gì đó, nhưng Takao đã tiếp lời.

“Chế tạo giày không phải là sở thích, em muốn đó là công việc của mình, chính vì vậy mà em muốn đi Florence. Giày, đặc biệt là giày cho nữ giới là xu hướng thời trang. Chúng có những hướng phát triển và thịnh hành nhất định, nếu không thực sự đứng trong dòng chảy của nó sẽ không thể nào thành một nghề được. Mẫu mốt, kỹ thuật đều tập trung ở châu Âu. Thậm chí đến cả mốt cho nguyên vật liệu cũng được quyết định ở chợ hàng mẫu tổ chức ở châu Âu vào năm đó. Kỹ thuật và tài liệu liên quan đến việc chế tạo giày đều tập trung ở Florence. Không phải là việc em muốn đi hay không, mà là em cần thiết phải đi.”

Khi chúng tôi đi xuống con dốc dẫn tới nhà ga, trời bắt đầu mưa phùn. Tôi dẫn Takao tới quán bar mình vừa mới trông thấy. Dù thằng bé phản đối.

“Con đang mặc đồng phục đấy.”

“Con sẽ đi châu Âu mà. Cái này là để luyện tập trước. Không uống đâu có được.” Tôi kéo thằng bé vào, hơi ép buộc, chúng tôi ngồi gần vào chiếc bàn sâu tận phía trong. Tôi gọi một ly Moretti và đưa cho Takao một cốc coca.

“Thầy giáo đáng yêu quá nhỉ!” Tôi nói.

“Sao ạ? Đáng yêu ấy ạ? Ai cơ? Chẳng lẽ thầy Ito?”

“Thầy giáo trông có vẻ cáu kỉnh đến tận cuối buổi. Là do lo lắng cho con thật lòng đấy.”

“Hồi năm lớp Mười thầy chủ nhiệm lớp con. Nhưng nói chuyện như thế này thì hôm nay là lần đầu tiên. Con cũng không biết rõ về thầy.”

Tôi im lặng ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ một lúc. Trong quán ánh sáng lờ mờ, đối diện với lối đi là chiếc cửa sổ lớn, ngoài kia trông giống như một bể cá khổng lồ trong thủy cung vậy, từng chiếc ô của mỗi con người ngoài đó trông như đang bơi lượn thong thả qua lại trên đường.

Tôi nghĩ dù có buổi họp ba bên với phụ huynh hay không thì quyết tâm đi du học của Takao cũng sẽ không thay đổi. Từ hồi còn nhỏ, thằng bé đã luôn ngồi chơi với những đôi giày của tôi. Tôi mua chúng giống như một sở thích của mình. Chẳng biết từ lúc nào việc chăm sóc và giữ gìn chúng trở thành nhiệm vụ của Takao. Từ những năm học cấp hai, thằng bé bắt đầu phân loại những đôi giày tôi không còn đi nữa. Từ hứng thú với hình dáng nó đã chuyển sang tò mò về cấu trúc các đôi giày. Thằng bé dùng máy sấy và bếp điện để bóc lớp keo trên những đôi giày, nó lấy phần shank ra, bẻ một vài cái gót giày rồi lại lắp chúng vào như cũ. Hết lớp Mười một, Takao bắt đầu tự mình tìm hướng đi cho bản thân. Nó cũng có tham gia một vài hội thảo giới thiệu của các trường dạy nghề trong nước, đi nghe một vài bài giảng của những thợ đóng giày, gặp họ trực tiếp. Thậm chí thằng bé còn nhờ tôi giới thiệu một xưởng làm giày quen. Nghe càng nhiều từ những thợ chuyên nghiệp, quyết tâm đi ra nước ngoài học của thằng bé càng được củng cố thêm. Thằng bé tìm kiếm những vùng có các trường dạy tiếng trong các trường đại học ở nội thành Florence, mua một vài tài liệu bằng tiếng Ý, tra cứu cẩn thận và chọn được một trường, gửi số tiền kiếm được nhờ đi làm thêm để đóng tiền vào học và đã nhận được giấy nhập học vào năm sau. Sau khoảng nửa năm học tiếng thằng bé dự định sẽ thi vào khoa vẽ. Tất cả những thông tin và thủ tục đó, thằng bé làm một mình trong lúc vừa đi học vừa đi làm thêm ở quán ăn và tối về thì học thêm tiếng Ý trên đài.

“Nhắc mới nhớ…” Tôi nhận ly Moretti thứ hai ở quầy, quay về ngồi xuống ghế và hỏi thằng bé một câu hỏi tôi vừa mới chợt nhớ ra. “Này, thế còn người con định tặng đôi giày mùa xuân thế nào rồi?”

“Sao ạ?”

Đợi một lúc lâu, mặt Takao lại bắt đầu đỏ lên. Tôi tủm tỉm cười, “Thì chuyện cô gái hơn tuổi mà con yêu đơn phương đó.”

“Chẳng… chẳng ra sao cả.”

“Vẫn yêu đơn phương à?”

Thằng bé im lặng không thèm trả lời.

“Ra thế… Vẫn còn yêu hả?”

“…” Thằng bé đưa chai coca lên miệng, nhưng bên trong chẳng còn gì.

“Con đã nói chuyện sẽ đi du học chưa?”

“… Vẫn chưa ạ.”

“Thế hả! Không phải cái gì muốn là cũng được nhỉ!”

Tôi nhớ lại những lời Takao nói trong phòng hướng nghiệp. Cô gái lớn tuổi hơn, ước mơ trở thành thợ giày, cả hai đều chẳng dễ dàng gì để đạt được trong nháy mắt. Biết đâu lần sau thằng bé sẽ làm ra một đôi giày mà cô gái đó đi vừa cũng nên.

Trời tạnh mưa, khi chúng tôi rời khỏi quán, toàn bộ thành phố đang được bao bọc bởi những tia nắng vàng cam. Nhìn sang bầu trời phía tây, mặt trời đã chiếu những tia sáng xuyên qua những tầng mây xám.

À, đúng rồi.

Tôi bất giác nhớ ra.

Đúng thế! Chính tôi cũng đã từng như vậy. Đúng vào mùa này, cũng vào một ngày như thế này, tôi đã từng tự mình quyết định chuyến hành trình của cuộc đời từ nay về sau.

Đó là khi mùa thu đi qua năm tôi hai mươi tuổi. Hôm ấy một mình đến phòng khám và được thông báo đã mang thai Shota, tôi quay ra, đi bộ về phía nhà ga. Một ngày mưa lạnh, tôi bật ô lên che. Những chiếc lá rẻ quạt lem nhem ướt đẫm dính trên nền đường khiến tôi không còn tâm trạng để đi thêm nữa. Bước được một đoạn, tôi nhận ra cơn mưa đã tạnh. Tôi dừng lại ở con dốc, ngước nhìn phía bầu trời tươi sáng. Mái của những tòa nhà cao tầng ở phía xa đang phát sáng lên trong ánh chiều. Một vài cánh quạ phấp phới đập trên không trung, lượn vòng quanh những cột ăng ten xung quanh.

Hãy sinh nó ra, tôi nghĩ.

Dù không ai tán thành, thì một mình tôi cũng sẽ sinh đứa con này. Nhìn ánh sáng phía xa, tôi đã nghĩ như vậy. Như mới rẽ vào một ngả đường chỉ để thay đổi tâm trạng, tôi đã đi đến quyết định mà không cần chuẩn bị, suy tính, lo trước rủi ro hay để chừa cơ hội cho cuộc đời sau này. Và cứ thế từ đó đến nay tôi tiếp tục hành trình của mình. Chẳng leo lên một chiếc máy bay hay con tàu nào, chỉ leo lên tuyến xe buýt nội thành, ngồi trong phòng chờ của bệnh viện, trong nhà ăn của trường đại học, ngồi trên ghế lái của chiếc ô tô bảy chỗ, dưới chân cầu nơi chẳng có ai, chuyến hành trình của tôi tiếp diễn. Cứ thế tôi đã đi khá xa để đến được nơi này.

“Mẹ!”

Thấy tôi mải mê ngắm nhìn bầu trời, Takao cất tiếng gọi.

Tôi nhìn về phía con trai mình và cất bước. Tia sáng ngày đó tôi nhìn thấy đến giờ vẫn chưa hề tắt.

Piiiiii. Nồi cơm điện kêu báo hiệu.

“A, cơm chín rồi!” Shota ngớ ngẩn nói.

Tôi lẩm bẩm đáp lại, “Không cần con nói mẹ cũng biết.”

Cô gái trẻ tên Rika hơi mỉm cười. Trên tivi đang truyền trực tiếp quang cảnh ngắm hoa anh đào ở một công viên nào đó. Những tiếng reo hò vô lo vô nghĩ đó đang vọng lên trong căn bếp im ắng của chúng tôi.

“Rika, em uống trà không?” Shota lại mở miệng hỏi mấy câu lấp chỗ trống.

“Dạ, thôi ạ. Cảm ơn Sho nhé.”

Cô gái trả lời nhẹ nhàng. Tôi thầm nghĩ trong đầu, “Gọi là Sho cơ đấy.”

“Thế mẹ có uống trà không ạ?”

“Không sao, cô không cần đâu.”

Cô gái mặc một chiếc áo sơ mi có trang trí những nếp lượn sóng hết sức nữ tính mỉm cười với tôi. Dù khác màu nhưng thời trang của cô ta hôm nay giống với tôi. Tôi nhẹ nhàng nói với cô gái mặc sơ mi xanh ô liu đó.

“Hơn nữa, cô cũng chưa phải là mẹ cháu.”

Trong phút chốc nụ cười của cô gái biến mất, Shota lườm tôi.

“À vâng, cháu sẽ gọi là cô Akizuki ạ.”

Cô gái lấy lại giọng vui vẻ trả lời tôi ngay. Shota lấy tay đẩy gọng kính, ngón tay di di vào đuôi mắt.

Điện thoại di động để trên bàn bỗng réo vang. Lập tức ánh mắt đầy kỳ vọng của cả ba chúng tôi đổ dồn về phía chiếc điện thoại.

“Là Takao ạ? Nó nói gì không mẹ?”

Tôi mở điện thoại ra xem. “Con đang trên đường về. Từ đây về nhà mất khoảng một tiếng nữa.” Chẳng ai bảo ai, cả ba đều buông tiếng thở dài trong lặng lẽ.

Hôm nay chúng tôi tổ chức tiệc cho Takao, vậy mà nhân vật chính lại về muộn. Hôm nay thằng bé đến Đại sứ quán Ý lấy visa, không biết có phải đang là tuần cuối cùng của tháng Ba hay không mà ở đó lại đông người đến thế.

Hôm qua là ngày lễ tốt nghiệp cấp ba của Takao. Tháng sau thằng bé sẽ sang Ý, nên chúng tôi quyết định tụ họp gia đình lại một lần để ăn uống cùng nhau. Không hiểu sao Takao lại có vẻ thân thiết với cô bạn gái tên Rika của Shota nên cuối cùng thành ra cả bốn người sẽ cùng tham gia. Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp Rika. Tôi và Shota toàn cãi nhau, nên thật lòng tôi cũng không muốn gặp người yêu của thằng con lớn, nhưng có Takao thì chắc mọi chuyện sẽ không đến nỗi nào. Mọi người đều cùng suy nghĩ nên mới tập hợp nhau lại thế này. Vậy mà nhân vật chính, đồng thời thêm luôn vai trò cân bằng không khí buổi tiệc đến giờ vẫn chưa thấy đâu.

“Thằng bé còn dặn mọi người cứ bắt đầu trước đi, nhưng đừng uống nhiều quá nhé.”

Tôi đọc nốt tin nhắn và nhận ra ngay. Đúng thế đấy, thà cứ uống say luôn đi cho tốt.

“Nếu Takao đã nói vậy thì…” Shota thong thả cất tiếng đưa mắt về phía tôi.

“Ừ, vậy cứ bắt đầu dần đi thôi nhỉ.” Tôi cũng đồng tình.

Cả ba chúng tôi lôi bia trong tủ lạnh ra và ngồi vào bàn. Rika bỏ lần lượt mấy chiếc hộp thức ăn cô mang đến vào lò vi sóng. Cả ba cùng hô “Cạn ly!”, đoạn cụng lon bia và bắt đầu bữa ăn.

“Takao, đừng có đến đây. Không được phép vào.”

Từ trong bếp, Shota hét lên đầy bi thảm khi nghe tiếng Takao mở cửa vào nhà.

“Con làm cái gì thế! Đừng nói như thể trong này là hiện trường án mạng như thế!”

“Đúng đấy Sho! Nói năng mất lịch sự quá! A, Takao, lâu rồi mới gặp em!”

“Chào chị Rika.”

Takao mỉm cười chào Rika rồi nhìn về phía tôi với Shota đầy ngán ngẩm.

“Con đã nói là đừng có uống say quá mà.”

“Say đâu mà say.”

Tôi độp lại, tiếp tục uống cốc rượu ủ đặc sản mà Rika mang đến. Nói thật thì trông ai cũng đáng ngờ cả.

“Mà Rika này, kể tiếp về mối tình đầu của Shota nhé. Hồi đó thằng bé mới học lớp Năm, thế mà đã bắt đầu viết thư tình rồi.”

“Vâng, vâng.”

Mắt Rika sáng rực, Shota thì vẫn uống liên tục, Takao mở tủ lạnh lấy coca và ngồi vào bàn.

“Nó đưa lá thư đó cho mẹ trước tiên. Sau đó còn nói là ‘mẹ kiểm tra cho con xem có lỗi không’.”

“Mẹ, thôi đi cho con!”

“Mẹ vẫn còn nhớ nội dung đấy. Ngay dòng đầu tiên nó đã viết là ‘Hãy cưới tôi!’, trời ơi mẹ lo lắng suốt.”

“A…!” Shota hét lên.

“Thật ạ!!!” Rika phấn khích cao giọng.

Takao khẽ nói đầy thương hại, “Đây đúng là hiện trường một vụ thảm sát.”

“Nhưng mà thưa mẹ…” Đột nhiên Rika lại chuyển giọng hết sức nghiêm trọng, với những tiếng nấc đứt đoạn. “Tại sao một người biết cầu hôn từ năm học lớp Năm như Sho mà đến giờ lại không nói một câu nào đại loại như thế nữa ạ?”

“Con đi mua thêm rượu.” Shota xăm xăm đi ra khỏi nhà.

“Trốn rồi! Trốn rồi!” Rika hét lên, rồi cùng tôi cười vang.

Trong chốc lát tôi đã làm bại lộ một bí mật đáng xấu hổ của Shota, tự nhiên lòng thoải mái hơn hẳn.

Rika đứng cùng với Takao ở bếp, nhìn vào những vết giấy dán trên cây cột và hỏi tôi. Cũng có một vài hình dán đã phai màu chồng lên nhau trông khá nổi bật. Phần lớn bị bong hết viền rồi, nhưng những bức tranh hình trái tim và hoa quả thì vẫn còn khá nhiều. Tôi ngắm nhìn cô bé đang mặc chiếc tạp dề của mình lan man nghĩ, nếu có con gái chắc cũng sẽ thế này nhỉ.

“Ừ đúng rồi, Takao còn nhớ không?”

“Cũng hơi hơi ạ.” Thằng bé đang lúi húi cắt gì đó, trả lời mà không quay lại phía tôi. “Nhiệm vụ anh giao mà.”

“Nhiệm vụ?”

“Vâng, mỗi khi mẹ đi làm về và nấu cơm cho chúng con, con có nhiệm vụ dán phiếu này thay cho lời khen ‘Hôm nay mẹ đã rất cố gắng!’ ”

“A, hai anh em đáng yêu quá!”

“Shota chắc chắn là sẽ quên những chuyện như thế!” Tôi cười lớn. “Thằng bé đ?