← Quay lại trang sách

- 1 -

Cũng mùa này, xuôi về phương nam chừng hai ngàn cây số đất trời lại oi nồng quá thể! Sài Gòn. Mấy tuần nay không hiểu sao cái thành phố vốn đã ngột ngạt như cái nồi hơi này lại càng trở nên nóng bức bởi những tin tức chính thức và cả không chính thức từ đâu đó dội về bởi một điều gì đó như sắp có giông có bão, sắp có sự đánh lớn của hai bên, rất lớn, lớn nhất từ trước đến nay. Rồi bởi cả những sắc lính đủ loại võ phục đen đỏ trắng vàng chẳng rõ từ đâu trảy về đen kín, những đoàn xe quân sự hùng hổ với súng ống hườm hườm phóng qua phóng lại, làm cuốn bụi ban ngày, làm rách nát bóng đêm rồi tất tưởi cắn đuôi nhau lao về các vùng chiến thuật. Ngay cả tiếng rao mằn thắn bán rong của ông già người ba Tàu vốn đã trở thành quen thuộc dưới đường kia mà sao đêm nay cũng bỗng trở nên day dứt, buồn buồn như thể có điều gì bất ổn mơ hồ ở đâu đây sắp xảy ra. Giữa cảnh sắc ấy, vẻ u trầm, tĩnh mịch của một ngôi nhà được kiến trúc khá đẹp nằm sâu trong một ngõ nhỏ nhưng lại nằm khá sát dòng sông Sài Gòn với vòm hoa giấy hai màu đỏ trắng phủ kín mái cổng đã nổi lên như một nét lạ, độc đáo. Càng lạ và độc đáo hơn khi lấp ló trong màu hoa tươi rói đó là tấm bảng đồng với bốn chữ khắc sâu hiện lên vừa kiêu hãnh vừa duyên dáng khiến không ít ai qua lại không ngước mắt lên nhìn để rồi đành đánh rơi một chút bâng quơ trên miệng cười: “ Biệt thự Huyền Trang”. Ngôi biệt thự lúc này vắng tanh. Vắng đến nỗi nó dường như tách hẳn ra khỏi cái khung cảnh của một thành phố ăn chơi và có nhịp sống cuồng nộ vào loại bậc nhất Đông nam á này. Ngoài sân sỏi chỉ có một chú chó không biết giống gì mà to cao, kềnh càng qúa cỡ đang ngồi thè lưỡi ghầm ghừ vào hư vô. Trên gác, trong một căn phòng nhỏ được trang trí thanh nhã, bất cứ vật dụng gì cũng chứa chất cái hương vị đàn bà thoang thoảng, một thiếu phụ trên bốn mươi tuổi, đẹp sang trọng và uẩn buồn đang ngồi thầm lặng thả cái nhìn xa vắng qua khung cửa sổ ra khoảnh vườn xum xuê cây lá. Giữa lúc đó ở dưới đường, một chiếc Zeep lặng lẽ bon đến với tốc độ vừa phải rồi dừng nhẹ trước cổng. Một viên sĩ quan bước xuống, ráng chiều soi tỏ đôi quân hàm đại tá ba bông mai vàng gắn ngay ngắn trên ve áo. Đó là một người đàn ông trung niên, bộ võ phục không làm mất đi được vẻ nho nhã, trí thức, và bằng vào thái độ tự nhiên khi mở cánh cổng, khoan thai đi qua sân, gật đầu chào thân mật một ông già vận đồ bà ba nâu đang cầm cây kéo tỉa lá từ mảnh vườn sau đi ra, âu yếm vuốt ve chú chó đang mừng rỡ ngoáy tít đuôi, anh có vẻ là người thân thiết trong gia đình. Thiếu phụ nhìn xuống, mắt chợt ấm sáng. Đại tá theo cầu thang gỗ đi lên, đến trước thiếu phụ, anh khẽ nghiêng người, mỉm cười bỏ mũ, dáng khiêm nhường, kiểu cách của một sĩ quan cổ điển: - Tôi có việc phải ra Trung, tiện ghé thăm chị. - Trời! Anh Thanh! - Thiếu phụ lật đật đứng dậy, giọng Hà Nội vẫn giữ được chất thanh lịch - Anh từ Mỹ về hồi nào vậy? Sao không điện cho tôi? - Việc nhà binh mà chị. Tôi vừa về tới, tranh thủ đến đây ngay. - Tôi lo quá! Đài báo Phước Long thất thủ rồi, nghe đâu họ lại sắp đánh lớn như trào Mậu Thân, lớn hơn cả Mậu Thân hả anh? ở Tổng tham mưu, anh có biết thêm được gì không? - Cái gì phải đến sẽ đến - Anh lặng lẽ ngồi xuống, thoáng mệt mỏi - Cuộc chiến tranh này kéo dài quá lâu rồi. Ông già lặng lẽ mang đến hai ly nước cam vắt có bỏ đá đặt trên bàn rồi lại lặng lẽ đi ra. Chỉ đảy một ly đến trước mặt anh, nét mặt vẫn hiện rõ nét lo âu: - Độ này trông anh gầy quá! Có bệnh đau gì không? - Cám ơn chị , tôi thuộc cái loại giời còn phải ngán chứ ba cái mập gầy này nhằm nhò gì - Nhấp một hụm nhỏ, nhìn lên, anh khẽ cười - Rốt cuộc ngày ngày chị vẫn cứ âm thầm một mình ngồi bên khung cửa thế này ư? - Thì còn biết làm gì khác. Có hai đứa con thì...Thằng Hùng không nghe lời tôi, vẫn cứ thích lao vào trận mạc, chẳng hiểu nó giống tính ai không biết nữa. Còn con Dung, vẫn vậy, đã trên hai năm rồi kể từ ngày nó chán bỏ nhà ra đi, đến nay tôi vẫn không nhận được tin tức gì. Ly nước trên tay đại tá chợt dừng. Ông đặt ly xuống, nhìn sâu vào mắt thiếu phụ, vẻ áy náy định nói một câu gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ khẽ vỗ về: - Chị Trang, chị cứ yên tâm. Cậu Hùng trước sau gì rồi cũng tỉnh mộng đao binh. Còn Dung...Tôi nghĩ rằng cháu nó sẽ chọn được cách sống, sẽ có con đường đi của mình. - Khổ quá! Từ nhỏ đến lớn con nhỏ có biết thế nào là xa nhà, là gian khổ thiếu thốn. Tôi chỉ sợ nó một phút nghĩ dại thì rồi lại khổ cả đời. Mà nào tôi đã có nói nặng nói nhẹ gì con đâu, là mẹ, tôi chỉ muốn nó được gả vào một chỗ nào đó ấm thân... - Chị đừng dằn vặt, lo nghĩ nhiều làm gì, sinh bệnh. Chị cứ tin rằng cháu sẽ không bao giờ phụ công sinh thành, dưỡng dục của mẹ nó. - Anh Thanh - Đôi mắt thiếu phụ nhìn lên thoáng nghi hoặc - Hình như anh có biết tin gì của cháu mà không tiện nói với tôi? - Không! Không có tin gì cả. Là tôi chỉ phỏng đoán thôi. Biết và hiểu cháu từ nhỏ, tôi tin cái phỏng đoán đó không sai. - Nếu đúng như vậy thì... Thiếu phụ đỡ lấy chiếc khăn tay từ đại tá đưa cho, chấm nhẹ lên mắt, nhẹ cười. Một cái cười héo hắt không ra vui cũng chẳng ra buồn. Đại tá Thanh quay nhìn ra cửa sổ, trầm giọng: - Chiêu lúc này đang có mặt ở Tây Nguyên, hắn đã được điều từ vùng chiến thuật 1 lên đó mấy năm nay, vẫn ở một mình và tỏ ra rất dửng dưng với đàn bà mặc dù hắn chưa hề bỏ qua bất cứ một cuộc ăn chơi thâu đêm qua sáng nào. Chỉ có cái lạ là không hiểu tại sao hắn lại đổi tên là Tuấn? - Thôi, xin đừng nhắc đến con người đó với tôi - Thiếu phụ khẽ rùng mình - Ông ta ở đâu, làm gì, hành tung ra sao, cứ kệ ông ấy. - Hắn đã đeo lon tướng, tư lệnh quân khu 2 và quân đoàn 2, rất nổi tiếng với biệt danh lãnh chúa Tây Nguyên vì tinh thần chống Cộng khét tiếng cũng như khả năng buôn lậu xuyên đông dương không một ai theo kịp. Hiện hắn được tổng thống Thiệu và nội các khá o bế, tin cậy như tin cậy một con át chủ bài cho chiến lược phòng thủ sắp tới. - Kìa, anh Thanh! - Thiếu phụ nhăn mặt quay đi như không muốn nghe nữa. -Chị cần phải nghe bởi con người đáng sợ và lạ lùng đó chính là cha đẻ của Dung. Xin lỗi vì tôi đã buộc phải làm chị nhớ lại cái điều không mấy vui này. - Không! Không có ai là cha đẻ của nó cả. Nó không có cha, chưa hề có cha. Cha nó đã chết từ lâu rồi. Ông ta không phải là cha nó. Câu nói nghẹn ngào của thiếu phụ bị ngắt nửa chừng bởi một tiếng động cơ xe quân sự khác lại đỗ xịch dưới cổng. Từ trên xe, một thiếu tá vận đồ rằn ri cao lớn, tướng tác ngang tàng, dữ dội tung người nhảy xuống, đi thẳng vào sân, bước từng bước dài lên thang gác. Đến trước cửa phòng thiếu phụ, anh ta dừng lại, khẽ chau mày, cái bớt trên gò má trái nâu nhạt như một vết thẹo bỏng khẽ chuyển màu sang nâu sậm. Không gõ cửa, anh ta bước thẳng vào, chỉ hơi nhìn xéo viên đại tá một cái vẻ khó chịu rồi đến bên thiếu phụ, giọng rất mềm: - Mẹ! Con đến chào mẹ để lên Tây Nguyên. - Trời!...- Người mẹ thảng thốt - Tại sao cứ phải là con? Người ta điều hay con tự xin đi? - Phận sự không cho phép con ở lại. Trên đó người ta đang cần những thằng chịu chơi dám năm ăn năm thua với cộng sản - Quay qua nhìn Thanh, cười nhạt - Còn ngài nữa, thưa ngài đại tá! Tôi nghĩ chỗ của ngài giờ đây cũng là ở đó chứ không phải là ngồi ngập giữa những đống giấy tờ hôi hám cùng những khuôn mặt phồn thực, nhạt thếch ở cái Sài gòn rặt mùi đĩ điếm và lừa lọc phía sau. - Hùng! Con không được nói hỗn! - Người mẹ kêu lên. - Không sao - Thanh khẽ cười - Cứ để cho cậu ấy nói. Là người lính, chúng ta đều ưa nói thẳng, đúng không? Trước khi cậu lên đó, nhân danh người đã trải qua nhiều nước đời hơn, tôi cũng muốn khuyên thẳng lại cậu một câu: Lúc này, người lính tỉnh táo nhất là người lính phải biết nhìn về phía Washington coi thái độ người Mỹ ra sao và ý chí của nội các trong phủ Đầu Rồng thế nào để xác định vị trí của mình. - Kệ cha thằng Mẽo! Kệ mẹ luôn cả những ông chủ sôi thịt trong phủ Đầu rồng đầu giun của các ngài - Hắn vung tay bật một tia lửa khá điệu nghệ từ cây quẹt Zipo rồi đưa lên châm điếu thuốc cắm ngang miệng - Cái chính là không thể để cho đôi dép râu tanh tưởi mùi sình kia chà nát lên những con đường này trong một cuộc tiến công ma qủy sắp tới được. Quốc gia suy vong, thất phu hữu trách. Chắc ngài đại tá sa lông cũng cùng ý nghĩ với tôi? - Hắn quay sang mẹ, giọng dịu hẳn, cái bớt nâu trên gò má cũng nhạt màu hơn - Xong công chuyện, con hứa sẽ xin nghỉ phép đi tìm con Dung cho mẹ. Nhất định sẽ tìm được. Con sẽ đét vào đít nó một trận rồi dong về đây trao tận tay cho mẹ. - Thì mẹ cũng chỉ mong được như vậy. - Mẹ ở nhà giữ gìn sức khoẻ, nếu buồn vào Cần Thơ chơi với dì Ba ít ngày. ở đó yên tĩnh, thời tiết lại dễ chịu, rất có lợi cho sức khoẻ của mẹ. Mà theo con mẹ có thể ở lại đó lâu dài cũng được. Cái thành phố ba bị này trước sau cũng là một vùng chiến sự dữ dội, ở đây không yên ổn đâu, lúc nào rảnh, con sẽ tạt về thăm. Cũng đừng gửi tiền cho con nữa, con chưa có địa chỉ cố định. Hắn nói xong, không thèm chào và cũng không thèm nhìn lại viên đại tá nửa mắt, đi ra luôn. Tấm lưng vâm vam che gần khít khung cửa. Người mẹ hớt hải chạy theo vài bước định nói một câu gì đó nhưng rồi lại đứng sững, chỉ còn biết hướng cái nhìn héo hắt theo tấm lưng ấy văng lên xe rồi biến mất . Ngoài kia trời bắt đầu xẫm tối. Gió từ ngoài vườn thổi vào mang theo cả mùi nồng nồng ngai ngái của dòng sông Sài Gòn lắm tôm nhiều cá trôi chảy lững lờ cách đó không xa. Đại tá Thanh đi đến bên chị, khẽ khàng đưa chị trở lại ghế, giọng thoáng trở nên xa xăm: - Hùng có biết bố mình là ai không? - Không... Tôi không thể...Khi cháu sinh ra chỉ có mình bà nội của cháu biết. Sinh ra một cái, mẹ con bồng bế nhau vào đây luôn. - Đáng lẽ chị không nên đi. Giá như khi ấy chị chỉ nán lại thêm chỉ vài ngày nữa là đã có thể gặp được anh ấy, sẽ hiểu được anh ấy vẫn yêu chị, vẫn thuỷ chung với chị biết chừng nào mà đứa bé trai kia chỉ là một sự cưu mang hoàn toàn vô tình trên các nẻo đường chiến trận. - Trời!... Nếu mọi sự đều có thể biết trước được thì cuộc đời đâu có đến nỗi dang dở thế này. Tôi... tôi có tội với anh ấy. Tôi chỉ cầu mong trước khi chết có thể được nhìn lại anh ấy một lần, được quỳ xuống xin anh ấy xá tội... Người đàn bà đưa khăn tay lên nhẹ chấm nước mắt như thể chị đã không biết bao nhiêu lần đã thầm khóc và thầm chấm như thế này. Hình ảnh ấy có lẽ đã khiến cho trái tim ông khách không chịu đựng nổi, ông đi lại, nhìn ra ngoài rồi lại nhìn sâu vào chị ... Cuối cùng, như có một sự thôi thúc của những điều sâu xa không cưỡng được nhen lên từ bên trong, những điều vượt lên cả ý chí, cả bổn phận, ông đến gần chị, hạ thấp giọng: - Chị Trang - Tôi không thể không nói điều này mặc dù điều đó chưa chắc đã có ý nghĩa gì với chị: Anh Lâm đã vào trong này. Hy vọng lần này chị sẽ gặp lại anh ấy. Người nói hay gió nói? Chị khẽ rùng mình nhìn lên như không tin ở tai mình và khi đã tin rồi, nét mặt chị thoắt trở nên tái nhợt, bờ môi đẹp lắp bắp: - Lâm... Trời! Anh ấy đã vào ư? Tôi.. tôi không tin...Mà người ta còn vào đây làm gì nữa...Muộn quá rồi. Đã hơn hai mươi năm rồi còn gì! Như một cái van áp xuất một khi đã được mở thì nó không thể không nhả tiếp những luồng hơi cực mạnh, giọng anh càng thấp hơn, thấp chỉ vừa cho chị đủ nghe: - Còn nữa, điều này chắc chị cần nghe hơn mà tôi cũng không thể im lặng - Theo tôi biết từ một người quen thì cháu Dung vẫn còn sống, vẫn ở trong nước, vẫn khoẻ mạnh và luôn nhớ đến mẹ. - Trời... Hai cái tin hệ trọng đến cùng một lúc đã khiến người mẹ gần như lả đi, ngơ ngẩn như một người vô cảm không biết những cái gì vừa xảy đến với mình nữa...Hồi lâu thiếu phụ mới nhìn lên, ánh mắt mờ đi: - Anh Thanh... Tại sao cho đến tận bây giờ anh mới nói với tôi về tất cả những chuyện này? Tại... tại sao? - Vì cuộc chiến đấu sắp tới chắc chắn sẽ vô cùng cam go, biết đâu đây có thể là lần cuối cùng tôi được gặp chị, lần cuối cùng tôi được ngồi với chị trong một trạng thái thơ thới trong một buổi chiều muộn nơi thành đô thế này. - Nhưng... tóm lại anh là ai? - Tôi là một người lính đang thực thi bổn phận quân nhân của mình. - Không đúng. Anh vẫn có điều giấu tôi. Anh không tin tôi ư? - Tôi vẫn tin chị như đã từng tin anh ấy. Nếu không tin thì tôi đã không bao giờ có mặt ở đây. - Cám ơn anh... - Chị chỉ cần hiểu rằng, dù trường hợp nào tôi vẫn sẽ vẫn là bạn của anh ấy, là bạn tốt của chị. Đã đến giờ, xin chào chị, chúc chị bình an! Người sĩ quan lặng lẽ đi ra.

Bóng đêm bí hiểm và phập phồng trùm xuống ngõ nhỏ. Căn biệt thự càng chìm lắng cô đơn. Ngoài kia sóng và gió cũng nhoà vào nhau, hào hển, xoắn bện như cuộc tình tự của thiên nhiên không bao giờ có hồi kết. Cảnh vật sâu thẳm, rì rầm dễ tạo cho con người muốn trở về với chính thế giới hoài niệm bên trong của mình. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ màu xanh nhạt được bật lên, thiếu phụ lặng lẽ lôi một tấm hình nhỏ đen trắng đã ố màu từ trong đáy tủ ra, âm thầm nhìn sâu vào đó. Khuôn mặt người con trai mặc áo trấn thủ, đầu đội mũ Ca lô trong hình cũng nhìn trở lại chị như mỉm cười. Đó chính là khuôn mặt của chàng trai Vệ Quốc vẫy chào bà mẹ Sông Hồng dọc theo triền đê lạnh gió ngày nào. Khuôn mặt ấy nhoà đi, trẻ hơn, đôi mắt trong vắt gần như mới chỉ là đôi mắt của một trang thiếu niên anh tuấn... ...Hai mươi năm vật đổi sao rời, hai mươi năm dâu bể, ôi chao...Khi đó chị cũng còn trẻ lắm, hoàn toàn mang vẻ đẹp trinh nguyên vừa chín nhụy của một cô gái trồng hoa ngoại thành Hà Nội quanh năm chỉ biết nghe tiếng gió lao xao thổi trên những sắc hoa sắc lá lành hiền, dìu dặt. Cô đang gánh gánh hoa trên đường làng, chợt nhìn thấy bóng anh đi xiêu xiêu trên bờ đê chuẩn bị xuống đò, sững người, cô vội vất gánh bỏ đòn chạy lao lên. Họ chỉ đứng lặng bên nhau trong chiều muộn ngát gió sông Hồng mà không nói được gì. Hồi lâu cô mới thổn thức: - Anh định bỏ đi mà không nói với em một lời nào ư? - Nói, chỉ buồn hơn, sợ đôi chân không bước được. - Anh ác lắm! - Mọi chuyện rồi em sẽ hiểu. Chỉ mong em tha thứ cho anh. Im lặng. Nước mắt cô gái chảy tràn. Hồi lâu cô cố gạt nước mắt, nhìn lên: - Thôi, anh đi đi kẻo lỡ đò... - ở lại, nếu có thể thỉnh thoảng sang chăm sóc mẹ giúp anh. - Em chờ anh... Dù thế nào em cũng chờ anh. - Đừng chờ...Chinh chiến dặc dài, biết thế nào mà chờ. - Kệ! Anh phải trở về, đời này kiếp này em chỉ thương, chỉ chờ có mình anh. Hai thân hình áp vội vào nhau giây lát rồi chàng trai vội dứt ra. Đò đã sang sông. Anh bước xuống. Con đò mỏng manh như một chiếc lá trôi xa dần trong hoàng hôn úa đỏ rồi khuất dạng sau khúc eo dào dạt những vạt ngô non. Cô gái áo tứ thân vẫn đứng mãi nhìn theo, nước mắt lưng tròng... Vừa lúc, một thiếu niên đẹp trai, hơi lạnh, ăn vận, dáng điệu có vẻ con nhà giàu với bộ âu phục màu trắng, mũ trắng không biết từ đâu đi tới, lặng đến bên cô, giọng nhẹ thoảng: - Trang... Muộn rồi, về đi em kẻo tối. Cô gái vẫn đứng như không nhìn không nghe thấy gì. Thiếu niên bỏ mũ ra. Tóc bay bồng bềnh. Cậu đến gần hơn, đặt nhẹ bàn tay lên vai cô, cái bàn tay trái bị thiếu đi một ngón út, giọng vẫn rất ấm mềm: - Đằng nào Lâm cũng đi rồi. Cứ để cậu ấy đi cho thoả chí trai thời loạn, đừng nhìn theo mãi như thế, kẻ ra đi dùng dằng không nhấc nổi chân đâu. Cô gái khẽ rùng mình rồi gỡ nhẹ bàn tay con trai ra khỏi vai, vội đi trở lại gánh hoa của mình. - Trang...Dừng lại cho tôi nói một lời đã, chỉ một lời thôi. Cậu trai gọi theo, tiếng gọi như rút ruột. Bước chân cô gái hơi dừng, giọng nói lạnh lùng, dằn hắt: - Anh Chiêu...Xin anh buông tha cho tôi. Tôi không có điều gì để nói với anh cả. Tôi hiểu chính vì anh, chính vì cái thứ tình cảm không thể hiểu được của anh mà anh ấy đã ra đi. Tôi hận anh. Cô gái đi nhanh. Những bông hoa cúc đại đoá vừa hái vàng rực lên như ráng chiều đang chuyển động bồng bềnh giữa đôi chân thiếu nữ. Đôi mắt thiếu niên nhìn theo xẫm tối, buồn vui, thật giả lẫn lộn... Một cơn gió từ sông thổi vào. Thiếu phụ hơi co người vì lạnh, đôi mắt vẫn đắm chìm vào tấm ảnh, mắt nhoè ướt. Đôi mắt ấy ngước lên, dõi nhìn qua cưả sổ ra biển trời bao la. Ơi biển, sao đêm nay biển cũng bồi hồi quá thể, biển cũng run rảy, cồn cào như muốn đánh thức trong ta một điều gì xa lắm đã muốn quên đi, cố quên đi. Như cái đêm mà suốt một đời đàn bà không thể nào quên được ấy.... ...Đêm vùng địch hậu bức bối. Tiếng chó sủa trăng trống rỗng. Tiếng trẻ khóc ngèn nghẹn. Đôi ba phát súng cầm canh càng làm cho trời đêm càng thêm rờn rợn, thăm thẳm. Một bóng đen từ ruộng lúa nhô len, lẻn nhanh đến một ngôi nhà tranh có cổng ken bằng những lá cành dâm bụt. Cổng mở, khẽ vang lên tiếng kêu ken két. Trong nhà, cô gái trồng hoa đang nằm thao thức chợt ngồi dậy, mắt mở to hãi hùng và cả hy vọng mơ hồ. Bên ngoài bóng đen đã đứng trước cửa buồng, quần đùi cởi trần, toàn thân ướt sũng. ánh trăng hạ tuần nhợt nhạt soi lờ mờ khuôn mặt anh. Một tiếng gõ cửa thật khẽ vang lên cùng với một tiếng nói thì thào: - Trang... anh đây. Lâm đây. Cô gái rùng mình vội chân đất lao ra. Cái then cửa hàng ngày trơn truội đến thế mà sao lúc nàylại loay hoay mãi mới mở được. Họ ôm xiết lấy nhau. Cô hôn lên khắp mặt khắp ngực anh, tới tấp, nghẹn ngào. Tiếng anh gấp gáp: - Bọn anh đi nghiên cứu cái đồn Pháp ở chỗ ngã ba sông... Anh chỉ ghé thăm em được một chút. Mẹ có khoẻ không? - Bà giáo vẫn khoẻ...- Tiếng cô cũng gấp gáp - Đêm nào mẹ cũng để cửa chờ anh. Anh... em nhớ anh quá! - Tình hình này sẽ không còn lâu nữa đâu. Chúng đang thua ở trên khắp các mặt trận. Anh sắp được trở về mãi mãi với em và mẹ. Bây giờ anh đi nhé, nhớ đừng nói gì với mẹ. Sao? Chiêu dạo này thế nào? Cậu ấy có... hay qua lại thăm em không? - Thôi, xin anh đừng nhắc đến con người ấy. Em không muốn, em không thể. - Anh biết - Thoáng một tiếng thở dài - Vậy mà...Tha lỗi cho anh. Về, được nhìn thấy em khoẻ, em vẫn chờ anh thế này là toại nguyện lắm rồi. Thôi, anh đi nhé! - Không...- Cô nấc lên và càng ghì chặt lấy anh - Anh ở lại với em một chút nữa được không?... Em sợ lắm...Em thương anh...em muốn là vợ anh... ngay đêm nay... ngay bây giờ. Với tất cả tình yêu, niềm khát khao dâng hiến và tấm tình sâu thẳm của người con gái trong thời loạn, cô cuống quýt ghì chặt lấy anh như sở hữu, như nếu giờ đây mà thả ra thì sẽ không bao giờ còn có lại được anh nữa. Và điều gì cần xảy ra đã xảy ra. Chàng trai đã buộc để cho da thịt trinh nữ đốt cháy nốt chút lý trí sáng leo lét trong đầu mình để rồi cũng hấp tấp ghì chặt lấy cô. Thân hình cô gái lả dần trong cánh tay anh. Cả hai hạ người xuống...Ngoài kia súng vẫn nổ cầm canh, chó vẫn sủa tắc nghẽn, côn trùng vẫn rỉ rả và ngọn gió đêm nồng nàn vẫn thổi qua hàng rào hoa dâm bụt... Dưới đường, một đoàn chiến xa rú lộng óc lướt qua. Thiếu phụ giật mình, vội cất nhanh tấm ảnh vào ngực như sợ cái tiếng động kia ào tới, cướp mất rồi vội đi ra đóng chặt cửa lại. Góc phòng, một tấm ảnh chụp ba mẹ con chợt loé sáng lên bởi ánh đèn pha xe quân sự từ dưới đường dọi vào. Người mẹ trong ảnh thật trẻ và hai đứa con cũng còn thật bé, cả ba đang cười tươi bên chân sóng lô xô. Chị ôm nốt tấm ảnh đó vào ngực như chở che, như cất giữ. Hùng ơi... Nếu con biết rằng người sinh ra con là ai, người ấy lúc này đã vào trong này, đang ở chiến tuyến bên kia với con và rất có thể mai này, nòng súng của con sẽ nhằm đúng vào người đó hoặc chính nòng súng của người đó sẽ...Trời ơi! Nếu thế thì mẹ làm sao có thể sống nổi? Làm sao? Còn Dung nữa! Lúc này con đang ở đâu, đứa con bé bỏng và yếu đuối của mẹ? Đất trời sắp nổi cơn gió bụi, con hãy về với mẹ đi! Về đi! Mẹ sẽ không ép uổng gì con nữa, mẹ sẽ hết thảy chiều theo ý con, miễn là con trở về... Chỉ có sóng và gió ào ạt, vô tình đáp lại tiếng nói thầm thì trong lòng thiếu phụ.