- 2 - Tây Nguyên tháng ba.-
Một sắc xanh miên man trải dài. Ong đi lấy mật đen rừng. Đàn T’rưng đánh nhạc róc rách trong lòng suối nghe như tiếng trẻ cười. Mái nhà Rông thấp thoáng chọc lên trời xanh tựa những mũi lao khổng lồ không bao giờ tới đích. Tiếng kồng âm u vang lên lúc thật lúc hư như tiếng vọng của đại ngàn. Thác đổ ầm ầm. Núi rừng yên tĩnh như ngàn năm vẫn yên tĩnh như thế nhưng là cái yên tĩnh chờn chợn, nặng nề như sắp có động rừng... Có một chiếc trực thăng chiến đấu màu chì đang bay lững lờ trên cái màu xanh ngan ngát đó. Trong khoang lúc ấy có năm người. Ngồi trên cùng, cạnh người lái là một viên tướng có khuôn mặt gầy, đẹp khắc khổ, chừng trên bốn mươi tuổi, tóc bồng bềnh, khuôn mặt lạnh, đuôi mắt ánh lên một nét lì lợm gợi nhớ đến chính khuôn mặt của thiếu niên vận đồ trắng đứng nói chuyện với cô hàng hoa tên Trang bên bờ sông Hồng năm nào. Đó là Phạm ngọc Tuấn, tư lệnh vùng 2 kiêm tư lệnh quân đoàn 2 đang cúi nhìn xuống cảnh vật lướt trôi lãng đãng qua ống nhòm. Bên trái ông ta là chuẩn tướng Cẩn, một sĩ quan cứng nhắc trong bộ võ phục rằn ri, tham mưu trưởng kiêm trưởng phòng hành quân có tiếng là sắt thép, và bên phải là đại tá Thuận, tỉnh trưởng Đắc Lắc, vẻ tay chơi, béo tốt. Ngồi ở hàng ghế phía sau là đại tá Quảng, sư trưởng sư 23, vẻ mặt thư sinh nhưng xanh xao, ma quái như vẻ mặt của một người suốt đời thức đêm để vùi mình trong những canh bạc sát ván hoặc trong những thói chơi bệnh hoạn cũng đang mải nhìn xuống phía đối diện. Bên cạnh Quảng là một cô gái trẻ đẹp, vận quân phục với lon hàm trung uý hai bông mai bạc, có nét mặt hao hao giống bà chủ nhân biệt thự Huyền Trang ở tận Sài gòn. Và ngồi sau cùng, hơi cách xa một chút là vệ sĩ đặc biệt của tư lệnh, một gã đại uý đen mun, tóc xoăn, mặt mũi giá băng lại đang xục đôi mắt cô hồn của mình nhìn róc rói khắp các ngóc ngách, chốc chốc lại nhìn găm cả vào khuôn mặt quay nghiêng thanh thoát của cô trung úy khiến cho cô này phải bất giác quay mặt đi như vừa hớp phải một ngụm khí lạnh có mùi tử thần. Tóm lại có thể nói là toàn bộ hồn vía, linh hồn của một vùng chiến thuật nhạy cảm nhất trong chiến cuộc đang hội tụ cả trên chiếc phi cơ dã chiến mỏng manh chao liệng như chiếc lá giữa trời này. Dưới cánh bay, cảnh vật Tây Nguyên hiện ra mênh mang với con lộ 14 chạy dọc, với con lộ 19, lộ 7, lộ 21 chạy ngang đổ ngoằn nguèo, chênh vênh van vát, lúc ẩn lúc hiện xuống miền đồng bằng tít tắp ở xa như những vết nứt rớm máu đã hoá thạch . Tướng Tuấn rời mắt khỏi ống nhòm, khoát tay xuống phía dưới, lộ rõ bàn tay bị thiếu đi ngón út, giọng trễ nải, thoáng chút khinh bạc: - Sao, các ngài sĩ quan? Sẽ không thể hình dung được nếu tới đây tất cả cái cảnh sắc như tranh cổ này sẽ bị xới tung lên vì bom đạn và chết chóc- Quay sang viên chuẩn tướng mang dòng họ Tôn Thất - Cho tôi nghe một giả thuyết của con người nổi tiếng là lắm cơ mưu? - Mọi cuộc tiến công của họ bao giờ cũng xuất phát từ cái vùng đất mà họ quen gọi một cách văn hoa là mái nhà của Tổ quốc này, thưa thiếu tướng! - Viên chuẩn tướng trả lời bằng một cái giọng Huế khá ấm. - Tổ quốc! - Tuấn cười nhạt - Tổ quốc của ai? Phía bên kia gọi Tổ Quốc, phía bên này cũng gọi Tổ quốc. Còn những thằng lính như chúng ta gọi là gì? Và cả cái ông Martin đại sứ có cái cười trớt lớt không thể chịu được kia nữa, đây có phải là một phần tổ quốc của ông ta không thưa ngài tỉnh trưởng thủ phủ Tây Nguyên? - Hắn nhướng mắt nhìn sang đại tá Thuận. - Đầu óc tôi thô thiển lắm, thưa tư lệnh - Đại tá Thuận thật thà - Là quân nhân, tôi chỉ biết tuân thủ mệnh lệnh, và chỉ mong cái vùng đất tươi đẹp do tôi quản lý này càng ít đổ máu càng tốt. - Chỉ thế thôi à? Tướng Tuấn khẽ cười, cái cười vẻ khinh khi như thật đáng buồn phải sống cạnh những cái đầu không mấy thông minh đang trực thuộc dưới quyền mình. Ông ngoái nhìn sang Dung với cái nhìn dịu hơn. Đôi mắt mở to của cô gái lại đang mải dõi xuống thảm rừng phía dưới như cái nhìn của một nữ sinh viên thực vật học mà không dính dáng gì đến tất cả những chuyện thế sự rắc rối này. Thoáng đăm chiêu, ông ta quay trở lại, khẽ nhắm mắt như thiu ngủ... Trong đầu ông chập chờn hiện lên buổi họp quan trọng của tổng thống Thiệu với tướng lĩnh các vùng chiến thuật trở về hội tụ hôm qua tại toà sảnh dinh Độc Lập sáng choang, lộng lẫy.. ...Lúc ấy nét mặt của tổng thống vẫn hồng hào nhưng đã tỏ rõ vẻ căng thẳng, bức xúc. Ông ta nói như phẫn chí: - Sự kiện thất thủ Phước Long vừa rồi đã chứng tỏ người Mỹ quyết định phá vỡ cam kết với chúng ta. Nhưng chúng ta không cần, người lính Việt Nam Cộng Hoà không bao giờ cần đến thứ tình cảm bố thí đó. Nhìn về Phước Long thương khó, nhất định chúng ta sẽ bẻ gẫy được bất kỳ cuộc tiến công xâm lăng nào của Hà Nội dù ở động thái, cường độ ra sao như chúng ta đã từng bẻ gẫy họ trong trào Mâụ thân 68, trào hiệp định Paris 73... Một viên tướng mặt đỏ vang như lúc nào cũng đỏ vang vì say như thế, ngồi bên cạnh ghé tai ông kín đáo cười khảy: - Lúy quên rằng hồi đó còn nửa triệu quân Mỹ với vũ khí và Đola rải đầy đường. Ông không trả lời, chỉ khẽ chau mày.Nói chung là ông không thích nghe và thích trả lời những câu thì thọt như thế. Gã trung tướng tư lệnh vùng 1 nham nhở, xôi thịt, hãnh tiến, lúc nào cũng sặc mùi rượu và mùi thịt hôi trong miệng mang một cái tên như tên Tàu này chưa bao giờ là chiến hữu tâm sự của ông cả, dù chỉ là những tâm sự xã giao. Phía trên tổng thống nói tiếp, tiếng nói rin rít, sùi cả bọt mép, bàn tay vung lên loạn xạ như sẵn sàng chém vào mặt một ai đó ở ngay trước mặt : - Sau 72, Cộng sản chưa cách nào lấy lại sức lực để tiến công những thành phố lớn cho nên chiến trường Tây Nguyên của ông Tuấn sẽ là điểm khởi đầu. Nhưng khởi đầu ở mạn bắc hay mạn nam? Tôi lưu ý tất cả những bộ óc quân sự nên lưu tâm đến câu hỏi cốt tử này. Theo các nguồn tình báo của cả ta lẫn Mỹ, theo nhận định của Tổng tham mưu và theo suy nghĩ của riêng tôi, chắc chắn điểm khai hoả sẽ là bắc Tây Nguyên chứ không phải nam, tôi nhắc lại không phải nam theo cách bố trí quân kiểu nặng đầu nhẹ đuôi của chúng, trong đó hai thị xã Kontum và Pleicu phải được đặc biệt chú ý... - Đừng nghe Luý. Vẫn cái đầu óc của một tên lính khố đỏ không vượt qua được háng đàn bà năm xưa, nghe có mà bỏ mẹ! Lại cái miệng hôi hám xộc ngay bên cạnh. Ông ta quay đi, nhìn lên trần nhà, nơi đó có đôi thạch sùng đang làm cái trò cái đực mải miết như khinh thị, cười nhạo vào ba cái trò quá ư rắc rối của những sinh vật người ngồi phía dưới. Hắn không chịu nổi cái miệng của gã tư lệnh đồng nghiệp cũng không chịu nổi cái cách nói cạt cợt của con người đang khoác danh lãnh tụ của thể chế một quốc gia kia... Chiếc trực thăng hơi rùng nhẹ một cái. Tướng Tuấn mở mắt, đưa chiếc ống nhòm cho đại tá Quảng: - Theo kinh nghiệm dày dạn trận mạc của một sư trưởng, anh nghĩ họ sẽ bắt đầu từ đâu? - Cái đó còn phụ thuộc vào sự điều binh của họ, đặc biệt là sự chuyển dịch của hai sư đoàn thiện chiến 320 và 10, thưa thiếu tướng. Nhiều năm cọ xát ở chiến trường này đã cho tôi biết, hai sư đoàn này có mặt ở đâu là ở đó chắc chắn có chuyện. Cho đến lúc này thì mọi sự vẫn hết sức yên tĩnh. Tạm thời tôi nhất trí với suy nghĩ của tổng thống. - Xin lỗi nhé! - Tuấn cười nhạt - Có lẽ cả anh lẫn vị tổng thống hay bốc đồng của anh đều chưa hiểu hết cái biến ảo trong những mái đầu bạc Hà Nội. Vì vậy, ngoài những tin tức tình báo ra, mà cuộc chiến đã dạy cho tôi biết nhiều khi chẳng nên đi tin quá vào ba cái thứ tình báo nặng về nói mò, tâng công ấy, tôi chỉ tin những gì người của tôi nhìn thấy, ngửi thấy, sờ thấy. Chắc anh hiểu ý tôi muốn nói gì? - Rõ - Đại tá Quảng bỏ kính xuống, nhìn ra xa phía ngoài bàu trời xanh thắm... - Còn ông, thưa ông chuẩn tướng hành quân, chắc tới đây nhiệm vụ của ông sẽ nặng nề lắm, tôi hy vọng rằng, bằng những gì đã thu lượm được vừa từ một khoá đào tạo đặc biệt ở bên Mỹ, ông sẽ giúp tôi những nhận định xác thực. - Dạ, tôi sẽ xin ráng sức, anh Hai! - Ây chớ! - Tuấn lạnh giọng - Hình như tôi thứ ba chứ không phải hai nếu gọi theo cách trong này. - Dạ, anh Ba... Viên chuẩn tướng liếc nhanh sang phía cô trung úy. Cô này chỉ mủm mỉm cười... Chiếc trực thăng gừ mạnh một tiếng rồi như một con nhặng khổng lồ, nó cất bổng cái bụng tròn vo lên cắt một đường thẳng vun vút bay về phía bắc, mạn Pleicu, nơi đặt tổng hành dinh của quân khu bộ... Tại đó, giữa sân bay Cù Hanh, có một người đàn ông Mỹ tuổi trung niên, dáng học giả đã đợi sẵn họ với một cái cười hết sức mềm mỏng. Ông ta tiến đến bắt tay tướng Tuấn. Những âm tiết tiếng Việt từ miệng ông ta nói ra tuy thỉnh thoảng mất dấu như thông thường tất cả những người ngoại quốc khi nói tiếng bản xứ khác nhưng lại nhấn trọng âm khá chuẩn, chứng tỏ con người này đã từng sống ở đây không ít năm: - Xin lỗi đã đến chậm. Rất tiếc là không được cùng ông tư lệnh đi thị sát địa hình. - Không sao! - Tuấn trả lời và không dừng lại - Tôi nghĩ rằng địa hình này ngài thiếu tướng Jon Smit đâu có lạ gì nữa. - Chắc các ngài sĩ quan đã có thể bước đầu đoán định được hướng tiến công của đối phương sẽ bắt đầu từ đâu qua chuyến bay này? - Nếu với chỉ một chuyến bay mà đã có thể đoán dịnh được thì cuộc chiến tranh này đã kết thúc từ lâu rồi, thưa ngài cố vấn. Viên tướng người Việt đi nhanh. Viên tướng người Mỹ buộc phải dừng lại, khẽ nhún vai, đôi mắt thoáng tối cùng cái cười đã mất đi khá nhiều chất mềm mỏng nếu không muốn nói là đã mất gần hết.