← Quay lại trang sách

- 13 - Tại căn lán của tư lệnh mặt trận. -

Có hai toán người đang mải miết săn đuổi nhau trong rừng già. Thực ra chỉ có một toán săn đuổi chứ toán kia chỉ đang lặng thầm cắt rừng tiến sâu về phía thị xã Buôn Mê Thuột theo sự dẫn đường của Y’Tac và cô gái Hơ’Krol. Đó là toán thám báo của thiếu tá Hùng và toán trinh sát đặc công của Oánh. Cả hai toán đều vận rằn ri, đều phong trần từng trải và thiện chiến, dữ dội. Toán này đi cách toán kia một đoạn khá dài đủ để sự đeo bám trở thành đứt nối, không liền mạch.

Trước mắt Hùng, qua ống nhòm, toán đặc công của Oánh lúc ẩn lúc hiện, lúc ra ngoài sáng lúc lại chìm vào bóng tối cây cành, thoắt biến thoắt lộ như ma trơi, loà nhoà như không có thật. Hùng dụi mắt, rồi lại mở mắt, văng tục một câu:

- Đ. má! Người trần hay âm binh mà kỳ vậy hè? Hay chỉ là ảo ảnh?

- Chắc không phải đâu, thiếu tá - Một gã thượng sĩ nói - Vùng rừng xung quanh thị xã Buôn Mê Thuột này thiếu gì dân lang thang đi làm rãy, đào củ.

Hùng không trả lời rồi khoát tay cho toán của mình tạm dừng nghỉ bên bìa suối. Suối trong, rườm roà cây lá, cảnh đẹp hoang sơ, huyền bí.Toán thám báo tơi tả, nóng nực, cởi trần để lộ những hình xăm ma quái, vục miệng vào suối uống ừng ực, nhai gạo sấy trẹo hàm...Một tên nhổ phì phì rồi ném mạnh bịch gạo xuống nước. Những hạt gạo nhẹ nổi phềnh, xoay tròn, trắng xác rồi trôi theo dòng...

- Mẹ đời - Hắn chửi - Đã ba ngày chỉ nốc độc một thứ chó chết này thì đến bụng chó cũng sình chớ nói chi đến bụng người. Phì...

- Cứ đi mút mùa Lệ Thuỷ thế này thì rồi trước sau cũng thành ma đói ma khát cho coi - Một tên khác phù hoạ.

- Lệ Thuỷ! Đừng nhắc đến đàn bà mầy! - Một tên khác nữa nham nhở thè lưỡi liếm đôi môi khô xác - Tao đang thèm chúng nhểu nước miếng ra đây. Chà, giờ mà vớ được một con người Thượng có cặp mông bự như cái thúng nhỉ? Tao sẽ sẵn sàng đánh đổi cả một đời binh nghiệp.

- Đời binh nghiệp của mày có ra cái chó gì mà đổi. Tốt nhất là im mẹ nó mồm đi mà chấp nhận cho khoẻ.

- Chấp nhận? - Tên này quặc lại - Chính vì những thằng người chỉ biết gục đầu chấp nhận như mày cho nên các quan ở trên mới có thể vung vinh vùi mõm vô rượu và đùi non đàn bà mặc kệ cho lính tráng cứ dũi đầu đi mùa cua trong hang. Nói chung là tao chán thấy con đĩ mẹ rồi. Chán binh nghiệp, chán chiến tranh, chán ông Thiệu, chán cái vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi này và chán cả cái thằng tao...

Hùng đi đến. Cả toán im bặt, tỏ ra bối rối trừ gã đại uý toán phó đeo kịnh trắng, tên là Đỉnh, Phạm Đỉnh, có cái nhìn rất gian và đục ngồi hơi riêng ra một chút là vẫn đang chú mục vào cái ống nói của chiếc điện đài PRc25 to như cái ba lô đặt vào tai. Hồi lâu hắn ngẩng lên, đưa ống nói cho Hùng, giọng ráo hoảnh:

- Trung tâm đang hỏi tình hình thế nào? Tôi nói mọi chuyện vẫn chỉ là hồn ma bóng quế. Sếp trả lời họ đi!

Hùng nhìn viên toán phó với cái nhìn lành lạnh rồi cầm như giật lấy cái máy, gằn giọng gọi vào:

- A lô, tôi, thiếu tá Hùng đây!...Vâng, chưa thấy chứ không phải không thấy. Nhưng dù không thấy, trong hai ngày tới nếu không dò ra manh mối, không tóm được một cái cổ họng thì thằng Hùng này sẽ xin từ chức mặc dù tôi biết cái cổ họng đó cũng chả nói lên được gì nhiều hơn. Hết!

Hùng bỏ mạnh máy. Viên đại uý toán phó tỏ ra mềm mại nhưng vẫn không giấu được vẻ xấc sói:

- Cũng chả nên nói mạnh làm gì, thưa thiếu tá. Đời mà. Việc họ nói cứ nói, việc mình làm cứ làm, chúng ta đang thực thi nhiệm vụ trực tiếp từ tướng tư lệnh.

- Hừ, tư lệnh! - Hùng cười khảy - Chỉ được cái mẽ ngoài. Mẹ, đến lúc này mà vẫn chưa quyết được bọn Vẹm sẽ nện vào đâu thì làm tư lệnh làm cái mẹ gì. Lão cũng như mọi cha tướng khác thôi, ngoài cái sọ chứa toàn bã đậu và sự kiêu ngạo ra chắc chỉ còn biết vục mặt vào cặp giò dài miên man của con thơ ký.

- Thiếu tá biết con nhỏ đó? - Toán phó hỏi xếch mé.

- Nếu biết thì còn nói làm mẹ gì, là nghe nói vậy. Thôi, tiếp tục lên đường, và làu bàu ít chứ, mười mét một thằng, căng hết nanh hết vuốt ra mà đi. Bằng giá nào cũng phải tóm được một thằng làm vốn.

Súng găm về trước, dao găm, lựu đạn giắt lưng, rất man dại và cuồng tín, toán thám báo căng mắt nối nhau hàng dọc cắt rừng đi tiếp. Toán trưởng đi ở nhóm đầu. Viên toán phó đi ở nhóm dưới. Đường trơn. Mang quá nặng. Sức đã yếu. Trước hắn, một thám báo trượt chân ngã xuống khe, đầu đập vào gờ đá, máu tràn ra từ thái dương, bất động... Đồng đội của hắn xúm lại.Kẻ băng bó, đứa làm hô hấp nhân tạo, nhưng hắn vẫn không gượng dậy nổi.

Viên toán phó đi qua đi lại, nhìn xuống gã nạn nhân rồi lại nhìn nhìn đồng hồ, sốt ruột ra lệnh:

- Muộn rồi. Tất cả đi tiếp, cứ để mặc nó đấy, chưa chết ngay được đâu, lúc trở về sẽ tính.

Bất chấp câu nói ấy, đồng đội hắn vẫn đỡ hắn dậy, dìu hắn đi nhưng mỗi bước đi là mỗi bước vật lộn nhọc nhằn. Toán người gần như không chuyển dịch. Mặt trời sắp tắt. Rừng thẫm dần. Đi phía sau, vẻ như chẳng thể nhẫn nại được nữa, viên toán phó lạnh lẽo rút súng ra nhằm vào cái gáy đang đổ mồ hôi của nạn nhân...Như linh cảm được, nạn nhân thoáng nhìn lại, chợt nhận ra điều đó, kiệt sức và mê tỉnh biết mình sẽ không thoát nổi chết và như thể cũng không muốn làm tội đến mọi người, tới một miệng vực, anh ta gã dừng lại, đưa tay vái đồng đội một vái rồi quay lại nhổ một bãi nước miếng có lẫn cả máu vào giữa mặt tên toán phó, nghiến răng chửi:

- Tiên sư mày, thằng con hoang!... Tiên sư đời! Chào tất cả anh em...

Rồi lao người xuống khe sâu. Những tiếng kêu rú khẽ vang lên. Hùng từ trên đầu đội hình vội chạy xuống. Chỉ nghe cái rầm vọng lên. Nhìn vào khẩu súng còn trên tay Đỉnh, lại nhìn những khuôn mặt thất kinh của đồng bọn, chợt hiểu ra chuyện gì, cặp mắt Hùng tối xẫm, lừ lừ tiến sát đến viên toán phó vẫn đang còn đứng ngẩn người...Gã này hoảng sợ, giật lùi, nói lắp bắp:

-Báo cáo, tôi... tôi chỉ muốn doạ cho hắn sợ mà bước lẹ hơn.

Hùng vẫn tiến sát:

- Bao giờ đến lượt tao hả cái thằng con ghẻ của bọn Sịa hôi thối này? - Tưởng rằng gã sẽ bị hai bàn tay gân guốc kia bóp nát nhưng rồi không hiểu sao bàn tay ấy chợt dừng lại cùng với một giọng nói cố kìm chế, cái bớt trên gò má nhợt nhạt hẳn đi - Từ giờ phút này nếu không được phép của tôi, đại uý không có quyền động dạng gì hết. Rõ chưa? Tất cả, đi tiếp!

Gã đại uý tím mặt nhưng đành đứng im, hơi thẳng người làm động tác tuân thủ.

Phía trước, toán đặc công của Oánh vẫn lặng lẽ luồn rừng. Đến lượt cô gái tên Hơ’Krol vượt lên đầu dẫn đường. Dáng cô mềm mại, căng tràn sức sống làm mềm cả rừng chiều. Một thoáng ánh mắt Oánh đọng vào cái cổ con gái tròn lẳn nhoáng mồ hôi, chợt bâng quơ mỉm cười. Chàng trai tên Y’Tac đi đằng sau như để bảo vệ, chỉ thấy đôi mắt màu tro của anh chém qua chém lại sắc lẻm như mắt thú rừng. Trời bỗng đổ mưa. Đường trơn, cây rậm, bộ đội bắt đầu ngã lên ngã xuống. Rã rời, mệt lả. Oánh cũng bị ngã, trượt theo sườn dốc một quãng dài. Tiếng cười cô gái bật lên trong trẻo và tinh nghịch. Hơ’’Krol dừng lại nói với Oánh:

- Cho bộ đội vào gốc cây trú mưa thôi, cán bộ Oánh à.

- Không nên - Oánh lắc đầu - Trời càng mưa tiền nhập càng tốt.

Đi tiếp. Vắt to vắt nhỏ bắt đầu chui vào những chỗ kín, ấm trên cơ thể con người, kể cả cơ thể của Hơ’Krol. Cô quay đi, thò tay vào trong lần áo ngực kín đáo dứt ra. Con vắt no máu bay lên trời tròn mọng như một quả sim chín rồi rơi nhẹ xuống đất, nằm im. Mà rừng đâu chỉ có vắt, đang đi, bất chợt trên đầu, giữa những cành lá, một con rắn lục thừa cơ đu mình định mổ vào cổ cô. Nhác thấy, Oánh nhào đến gạt bật nó ra. Con rắn bị quăng lên cao rồi ngùng ngoằng rơi xuống một chạc cây, cũng bất động. Hoàn hồn, mặt vẫn còn tái mét, cô nhìn anh ngầm tỏ ý biết ơn, đôi mắt long lanh, chờm ngợp chứa cả những giọt mưa bên trong...Lại đi. Trời tạnh. Rừng Tây Nguyên mưa nắng bất chợt. Tất cả được lệnh nghỉ. Người canh gác, người tranh thủ bắt kỳ nhông, cóc rừng đốt lửa nướng ăn. Những cái miệng cười có cả vụn than đen. Lại đi tiếp.

Anh chàng đầu trọc bỗng lên cơn sốt rét, đang đi tự nhiên quỵ xuống, chân tay co quắp, miệng rên hừ hừ rung cả người. Cả tốp vây lấy anh, người choàng chăn, người xoa bóp, riêng chàng trai dân tộc vội bứt một cái rễ cây nhai dập rồi cho vào miệng người lính. Cô gái đứng nhìn, mắt chớp chớp...Mười phút sau cơn sốt dịu dần, anh chàng lại bật dậy, nhệch miệng ra cười như vừa rồi chỉ là chuyện đùa. Đồng đội mang vác hết hộ súng đạn, đồ đạc, dìu đỡ anh đi tiếp...Trời sậm dần. Đến một khúc suối, tất cả dừng lại, Oánh và chàng trai dân tộc trèo lên một chạc cây khá cao, giương ống nhòm: Xa lắm trong vòng kính, cả một khung cảnh thị xã mờ mờ hiện ra như có khói lam chiều phủ lên. Ngón tay chàng trai chỉ vào khoảng không đó, di chuyển trên từng điểm không gian khác nhau, nói nhỏ:

- Nó ở trước mặt kia kìa. Cái chỗ có nhiều cột ăng ten nhô lên đó. Cái sân bay này được canh phòng dữ lắm, ngoài các lớp rào nó gài đầy mìn trái ra còn có rãnh có hào, có đường tuần tra bao quanh xe tuần tra chạy suốt ngày đêm. Có cả...

- Được rồi - Oánh gật đầu chỉ một điểm bên cạnh - Thế cái thằng phía dưới kia là thằng nào? Chỗ có nhiều cái chòi cu cao lêu đêu ấy.

- Căn cứ thằng trung đoàn 53 đó. Chui cha thằng này ác ôn lắm, nhiều năm nay không ai đánh vô được bên trong hắn đâu.

Oánh nhắm mắt lại như đóng kín mọi cảnh vật vào trong không cho nó thoát ra nữa. Xong, anh nhảy xuống, giọng phấn hứng hẳn:

- Các đồng chí! Vậy là sau ba ngày lội rừng vất vả, lúc này mục tiêu đã ở phía trước chúng ta. Bây giờ cứ một nửa cảnh giới, một nửa xuống suối tắm. Tắm cho tỉnh táo để đêm nay bắt đầu bò rào. Cứ tắm cho đã, nếu có chết thì cũng thành ma sạch.

Cô gái nguýt:

- Chết thế nào được. Không cho anh Oánh nói gở thế đâu.

- Ngôn ngữ đặc công ấy mà - Oánh cười - Doạ cho con ma nó sợ nó chạy đi thôi.

Rồi anh chỉ một chỗ khuất sau lùm cây nhoài ra mặt nước:

- Chỗ kia là của Hơ’Krol. Tắm lẹ lên nhé!

Cô gái khẽ giật mình rồi vẫn ngần ngừ đứng lại. Đến khi Oánh quay đi thì cô mới từ từ đi đến, bước xuống, vừa bước vừa nhìn lại đằng sau... Nước mát liếm dần lên tấm thân con gái mang nước da màu ô liu khoẻ mạnh. Cô đăm đăm nhìn sâu xuống làn nước trong vắt giây lâu rồi mới ngửa mặt nhìn vút lên bàu trời lộng gió, nhắm mắt, mỉm cười....Chỗ kia, bộ đội cũng ùa xuống. Những thân thể trai trẻ thiếu nắng ánh lên, thoả thuê, thơ trẻ. Chỉ có Oánh và chàng trai là ngồi lại. Cả hai khuôn mặt đều cúi sát xuống tấm bản đồ...

Giây phút đó, ở khúc suối phía dưới, toán trưởng Hùng cũng đang chăm chú nhìn vào làn nước có cả màu đen lẫn màu hồng của máu trôi xuống. Hắn vội nhảy lên một cái mô cao, đưa ống nhòm lên mắt...Xa xa, sau những vòm lá ken dày, những hình người đang hì hụp trong suối mờ mờ hiện ra. Hiện ra cả cái bóng dáng rất riêng của con gái. Toàn thân hực nóng, Hùng vội nhảy xuống vẫy tất cả đồng bọn lại, mắt hằn vết, quai hàm bạnh ra man dại:

- Trời giúp ta rồi! Bọn quỷ Cộng đang ở phía trước, áp sát, nếu cần xả súng tiêu diệt hết, chỉ cần bắt được một con mồi. Một con thôi.

Đội hình thám báo vội tản ra, cắt xuống phía sau, luồn lên phía trước, lẩn khuất vào cây cỏ, nhằm khúc suối tiến sát...

Cũng giờ đó, tại một cái lán nhỏ trong rừng. Tham mưu trưởng mặt trận Nguyễn Phước đang nhìn chăm chú vào những ngón tay đánh Manip điêu luyện của người lính thông tin Hà Nội có ria mép. Tiếng Manip vang lên giữa vắng lặng như một nét nhạc rộn ràng, sôi động và độc tôn... Ngón tay dừng. Người lính nhìn lên cười rất tươi:

- Báo cáo, xong!

- Tốt! Đúng tinh thần đấy chứ?

- Hoàn toàn đúng! Địch đã bị lừa, cho rằng ta sẽ đánh Buôn Mê Thuột nên đã cấp tốc đưa trung đoàn 45 xuống phía nam. Lần này thì chúng có Nguyệt cô hoá cáo cũng không thoát khỏi tròng.

- Đừng chủ quan.

- Thủ trưởng...

- Cái gì nữa?

- Công tác nghi binh coi như tạm xong rồi, ở đây thừa, thủ trưởng cho em tụi em trở về đơn vị đi! Sắp đánh nhau to rồi. Sư đoàn một nơi, người ở một nẻo, cứ như đứa trẻ lạc nhà, bơ vơ lắm!

- Sốt ruột rồi hả? Được. Cứ báo cáo với sư đoàn phối thuộc, nếu các anh ấy đồng ý thì đi.

- Hoan hô tham mưu trưởng!

Rồi làm như là đã được đồng ý, cả tổ thông tin gần như nhảy cẫng lên, xăm xắn thu dọn ba lô, đồ đoàn. Người tham mưu trưởng mỉm cười nhìn tổ điện đài thân yêu của mình đã âm thầm làm tròn phận sự trong rừng hoang mấy tuần nay rồi bỏ đi, bước sang bên kia suối. Trưa nay ông có một buổi làm việc khẩn cấp với ban chỉ huy sư đoàn về nhiệm vụ sắp tới. Người lính có ria mép lật tung chỗ này chỗ khác như lục tìm cái gì, hồi lâu vẻ không thấy cứ đứng thừ mặt ra. Một chiến sĩ khác nhận thấy, hỏi:

- Cậu tìm cái gì thế?

- Quyển... quyển nhật ký. Mới sáng nay mình còn để ở đây - Chỉ gầm bàn.

- Ôi giời! Đang đánh nhau mù trời mù đất còn vẽ chuyện ký với cót, đúng là dở người!

- Kệ tớ. Cậu khác tớ khác, đừng có mà xúc phạm đến sở thích cá nhân.

- Đúng là cái giọng dân học sinh thành phố. Tớ là tớ chỉ cần ăn no bụng, ngủ đẫy giấc là khoái chứ chả cần ký cót mất thì giờ gì hết - Chợt mở to mắt chỉ vào túi áo ngực của bạn - Thế... thế cái gì kia hả ông con giời?

Chàng trai vội nhìn xuống...Cuốn sốt tay quăn queo đang nằm lù lù ở đó. Anh chàng cười xoà:

- Đúng là lú rồi. Ba cái sóng thông tin ù ù ì ì đã làm mình lú thật rồi.

Tại khúc suối. Đang cúi xuống tấm bản đồ, như có linh tính mách bảo, chàng trai người Thượng nghểnh đầu, vểnh tai...rồi như mơ hồ nghe thấy một cái gì đó, vội rời tấm bản đồ trèo thoăn thoắt lên một chạc cây nhìn ra xa... Vẫn chỉ là rừng và rừng, im lặng. Và trong cái xôn xao màu xanh rờn rợn đó, chỉ có con mắt như mắt thú của anh là nhìn ra những vật thể hình người loà nhoà lay động hiện hình dần ở trước mặt. Anh vội đu người nhảy xuống...

Toán thám báo đã tiến đến gần khúc suối. Đạn lên nòng, những đế giày bước nhẹ. Chỉ có những đôi mắt căng ra và những hơi thở dồn nén...Cảm giác như sấm sét sẽ nổ ra đến nơi thì bỗng tất cả dừng lại chưng hửng: Khúc suối vắng tanh, nước vẫn chảy hoang sơ như nơi đây cả ngàn năm chưa hề có dấu chân người qua lại. Hùng nhăn mặt khoả tay xuống nước, chỗ cô gái vừa trầm mình, vốc lên mũi:

- Mẹ! Còn mùi đàn bà ngầy ngậy đây thôi, chả lẽ lại là lũ ma lai xuống đùa giỡn? - Rồi hắn hất hàm một cách chán ngán - Mẹ!Tối rồi, hạ trại nghỉ, nghỉ cùng với ma, đời thằng lính biệt động còn nhiều việc cần phải làm hơn là cứ đi sục mũi vào cái mùi ngầy ngậy này.

- Không nên - Gã toán phó cản lại - Không còn ngi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là dấu vết của bọn chúng rồi, nghỉ lại là bỏ lỡ một dịp may hiếm có để hoàn tất lệnh của thượng cấp.

- Sao ông toán phó lúc nào cứ hễ mở miệng là lại thượng cấp thế? Của thượng cấp hay của bọn Sịa? Hỏi thiệt nghen, mỗi tháng bọn Sịa trả cho đại úy bao nhiêu? - Chợt cười khảy khi gã này định đặt tay vào bao súng - Kìa, đừng làm cái trò ấy, đại uý thừa biết tôi không bắn trật bao giờ và chắc chắn tôi sẽ rút nó ra nhanh hơn đại uý chí ít là một phần mười giây - Gằn giọng - Tiện đây cũng nói để ông toán phó nghe cho vui: Cuộc chiến tranh chả ra cái mốc khỉ gì nhưng đã trót làm kiếp lính thì cũng phải làm một thằng lính cho đàng hoàng, đừng có động ngửi thấy hơi Dola là giẫm bừa lên xác đồng loại cong đít chạy tới, nhục lắm!

- Thiếu tá có thể trừng phạt tôi, có thể bắn tôi - Giọng hắn rung lên, mặt đổ chàm - nhưng không có quyền xúc phạm tôi trước lính tráng.

- Thế à? - Cười nhạt - Tôi tưởng bằng những hành động mấy ngày qua, chính đại uý đang tự xúc phạm đại úy đấy chứ. Xin lỗi. Còn bây giờ, nếu muốn đại uý cứ tiếp tục dẫn quân đi tiếp, tôi sẽ ở lại đây và ngày mai, hạn cuối cùng, câu trả lời của tôi vẫn là: Cái trò lùng sục này là hết sức vô bổ bởi nhất định trước sau gì rồi chúng cũng sẽ nện vào Buôn Mê thuột.

Mấy ngày hôm nay, các cơ quan tham mưu của tướng Tuấn bắt đầu tăng nhiệt, như có ai mang cả một cái nồi Supde ở đâu đó đặt vào. Viên tướng đang lồng lộn đi lại giữa các khối điện đài sáng choang, tân kỳ với một tờ giấy trên tay. Đến trước mặt chuẩn tướng Cẩn, hắn gần như lia cái mảnh giấy ấy vào giữa mặt gã, giọng rít lên:

- Thế này là thế nào? Điện thật hay điện giả đây? Địch đã bị lừa, cho rằng ta sẽ đánh Buôn Mê Thuột nên đã cấp tốc đưa trung đoàn 45 xuống phía nam....Hừ, bị lừa! Nghe sướng chưa? Sao? Ông chuẩn tướng phụ trách nội vụ cho tôi một lời khuyên đi chứ.

Gã này bối rối chưa kịp trả lời thì tất cả bỗng giật nảy bởi hàng loạt những tiếng nổ vang lên ở xa, tiếng nổ của đại pháo, của bộc phá làm rung rinh bàn ghế, làm đỏ bầm cả một mảng trời bên ngoài khung cửa sổ. Viên trung tá tình báo chạy vào, hớt hải:

- Báo cáo thiếu tướng...

- Khỏi báo cáo. Chúng đánh ở đâu? Nói nhanh đi!

- Dạ, lộ 19.

Nét mặt viên tướng khẽ sựng lại, tờ giấy bị vò nát trong tay, mắt hơi bạc đi, lẩm bẩm:

- Lộ 19 à? Cắt đường về Quy Nhơn à?... Chả lẽ chúng lại định đánh vào Bắc Tây Nguyên thật à?

Rồi im lặng. Các sĩ quan đứng trong phòng chỉ biết đưamắt nhìn nhau... Giây lâu hắn nhìn lên, giọng u uất:

- Ta thua chúng keo đầu rồi.

Vừa lúc viên cố vấn Mỹ bước vào, đã hiểu hết câu chuyện, hắn chỉ nhìn áp vào mắt Tuấn với cái nhìn khinh khi và đắc ý rồi lại đứng sang một bên châm thuốc hút. Không chịu được cái nhìn sỏ lá ấy, Tuấn bật dậy:

- Nhưng cũng chưa hẳn. Mọi trò bịp bợm đều có thể xảy ra.

- Thưa...- Tướng Cẩn rụt rè - Có cần lệnh...cho sư 23 điều gấp lực lượng từ Buôn Mê Thuột trở lại đây không ạ?

- Hả? - Hắn trợn ngược mắt - Chả lẽ việc vặt vãnh như thế mà một ông tướng tham mưu chỉ huy hành quân khét tiếng là thao lược như anh cũng còn phải chờ ý kiến của tôi ư? Điều! Nhưng chỉ điều hai phần thôi, vẫn giữ lại ở Buôn Mê Thuột trung đoàn 53.

Đứng ở góc phòng, con mắt của Dung bỗng sáng ánh lên. Trong khi con mắt của viên cố vấn lại tối xầm xuống.

Bên ngoài hàng rào sân bay Hoà Bình.

Toán đặc công đang lặng thầm làm động tác hoá trang. Thăm thẳm tối. Tối tưởng như không thể tối hơn được nữa. Với một gói lọ nghẹ bọc lạ khoai lang, thân thể các chiến sĩ cứ đen dần đi, nhoà vào đất đai, nhoà vào cây cỏ, nhoà vào bóng đêm, biến mất như có phép màu. Cô gái cũng tháo bỏ quần áo. Cũng chỉ có mỗi chiếc quần Sịp, thêm chiếc nịt ngực trên người, rồi quay qua quay lại, cô bắt chước mọi người cũng bôi cũng quệt và toàn thân cô cũng nhoà dần, biến dần, chỉ nhận ra cô bởi cái cười trắng loá, bởi bờ vai mảnh như vai chim sẻ, bởi đường eo thắt bóp và bởi đường hông bung toả đến... mênh mông. Nhưng Oánh lại không nhận ra, tưởng chiến sĩ của mình, đến gần, dặn nhỏ:

- Thành sứt đấy hả? Nhớ bò bám đít tao. Không được sôi bụng, không được khụt khịt, không được đánh rắm, rõ chưa?

- Rõ!

Tiếng trả lời con gái và liền đó bật lên một tiếng cười khúch khích. Oánh giật nảy người như phải bỏng, rụt nhanh tay trên vai cô lại:

- Hả? Cái gì thế?...Ai cho cô làm cái trò ấy?

- Hơ’Krol cho đấy - Cô gái vẫn cười, răng trắng như trăng - Hơ’Krol đảm bảo bò giỏi hơn cái cán bộ Oánh nhiều mà. Bò lần đầu thôi, bò dẫn đường thôi, trong hàng rào nhiều mìn lắm, bộ đội không biết đâu.

- Biết hay không biết, cô cũng phải ở ngoài. Vớ vẩn, chuyện chết người chứ có phải chuyện đùa đâu. Mặc ngay quần áo vào!

- Người Bana đã cởi rồi là không mặc lại nữa đâu. Hơ'Krol mói thiệt đó.

- Giời ạ! Sắp đến giờ rồi - Oánh nhăn nhó, nói như rên.

- Anh Oánh khóc đấy à?

- Không đùa!

- Con gái Bana không biết đùa mà. Nếu anh Oánh không cho Krol bò thì Krol cứ ngồi ngoài này suốt đêm.

Oánh đành chịu. Cái kiểu nói câng câng quéo thế kia là cô ấy không đùa thật.

- Thì bò nhưng bò cho cẩn thận không lại vướng trái thì...

Anh càu nhàu mấy tiếng rồi đi khom người ra chỗ các chiến sĩ khác đang đứng lù lì như những gốc cây không lay động. Một tiếng cười con gái thật trong lại khẽ bất lên. Lát sau, theo ra hiệu của anh, họ chia làm ba mũi, chuẩn bị vượt rào. Lại nổi bật lên cái anh chàng Vinh đầu trọc lúc này đã khoẻ lại bình thường, vẻ vui nhộn cứ đan qua chỗ này một tý chỗ khác một tý, chọc ghẹo người này người kia. Đến gần cô gái, không biết, anh cũng luồn tay xuống dưới lằn bụng cô:

- Này, thằng nào thế? Bò kênh bụng lên chút đi, kẻo kiến mụn nhọt nó lại nhá mẹ nó mất chim bây giờ!

Cô gái vùi miệng xuống cỏ cố, cố nhịn cười.

Đêm bò rào bắt đầu! Cô gái bò trước, Oánh bò sau. Dáng cô bò mềm mại như rắn, các động tác rà mìn, găng rào thuần thục không thua gì cánh đàn ông, hơn cả đàn ông khiến cho Oánh cứ tròn mắt đi hết từ cái ngạc nhiên này sang cái ngạc nhiên khác không hiểu gì cả. Tín hiệu bò lên là sự động đậy của hai bàn chân con gái đặt ngay trước mũi anh. Có lúc đạp nhẹ cả vào mặt anh. Anh cười, mắt mở to trong một cảm giác trận mạc rất lạ. Bóng tối tử thần vẫn buông chùm lên cảnh vật, lên những hàng rào lạnh lẽo. Có cô, cái sự bò rào đầy chết chóc đêm nay bỗng dịu ngọt hẳn đi, lãng mạn khôn cùng, dường như có cả làn điệu dân ca, hương vị ruộng đồng thơm ngái nào đó phả về, bao phủ, quấn quýt vào những mắt rào tử thần... Trong sân bay, những chiếc xe bọc thép làm nhiệm vụ tuần tra thỉnh thoảng lại nghiến xích lướt qua, lướt ngay phía trên đầu họ. Một giọt sương đêm lạnh buốt rơi xuống bờ vai. Một tiếng hắt hơi cố vùi trong cỏ mềm. Một phát súng cầm canh cày đất bên cạnh. Một luồng đèn pha chiếu ràn rạt lên tấm lưng thon thả của em. Thậm chí cả tiếng quát nắn gân, hù doạ của tên lính gác làm như đã phát hiện ra xầm sập đổ xuống chỉ khiến em thoáng giật mình rồi liền đó con mắt hơi thất thần của em lại dịu lại bởi phía sau, gần lắm, bàn tay vững chắc của Oánh đã khẽ nắm vào cổ chân em như trấn an, như truyền hơi ấm...

... Bốn giờ sáng, các mũi bò ra. Trời đỡ tối hơn, đã nhận ra mờ mờ hình người. Một đêm nghiên cứu đã hoàn tất. Còn phải mất vài đêm nữa mới xong. Họ mặc lại quần áo, thân thể lạnh run, cắn đuôi nhau đi trở lại lối cũ... Đến khúc suối chiều qua thì da trời đã chuyển màu ràng rạng. Sương như sữa. Nước như sương. Mọi người ào xuống tắm, rửa, kỳ cọn cho sạch màu nguỵ trang. Lại vẫn là anh chàng Vinh đầu trọc dư thừa tinh lực, cứ trồi lên, ngụp xuống, nghịch ngợm sờ người này một cái, nắn người kia một cái và khi lặn đến chỗ cô gái, không biết, mấy ngón tay vừa chạm vào một khuôn ngực tròn căng, khuôn ngực không giống khuôn ngực của bình thường của bạn bè, chợt nhận ra, vội lè lưỡi quẫy đầu lộn ngược trở lại, hút chết. Cô gái đỏ bừng mặt nhưng lại mỉm cười. Cô đang ngập nửa người trong nước, theo bọt xà phòng, màu đen trôi đi đến đâu thì trên da thịt con gái lại hiện lên những vết gai cào rớm máu đến đó. Đang tắm, cô bỗng bối rối giật mình nhìn xuống rồi nháo nhác nhìn xung quanh. Xung quanh không có ai cả. Đến lúc ấy cô mới khẽ đưa bàn tay khoả vào lòng nước. Một lòng nước có những ánh hồng hồng như máu loang nhẹ lên... Trong cái quầng sáng của sắc màu bất chợt đó, cô bỗng đẹp như một nữ thần rừng kiêu hãnh và siêu thoát đang tuẫn nạn vì nghĩa cả tội tình, chơi vơi trong sương sớm như đang bơi giữa một giải ngân hà...