- 12 - Tại căn lán của tư lệnh mặt trận. -
Đêm khuya. Tư lệnh đang đứng trầm tư trước tấm bản đồ phóng to treo trên vách lán, thỉnh thoảng ông lại lấy đầu bút ghi vào một điểm hoặc vẽ dài một đường gì đó trên những ký hiệu chằng chịt. Rồi ông lại ngồi ra bàn, chăm chú giở một tệp tài liệu gì đó ra đọc, vầng trán rộng nhăn lại. Từ ngoài một chiến sĩ công vụ nhẹ chân mang vào đặt trước mặt ông một tô mì tôm còn bốc khói nhưng ông không để ý tới. Ông chỉ nhấp nhấp một hụm trà rồi lục túi có vẻ như định tìm thuốc nhưng chợt nhớ ra, ông lại lắc đầu bỏ tay xuống. Ngoài trời tiếng đôi chim từ quy nào gọi nhau thê thiết nghe như tiếng thở dài. Gió rừng lao xao. Ngọn đèn chao đảo... Tham mưu trưởng vào, vẫn gấu quần xắn cao, gầy hóp má, râu ria không kịp cạo mọc ra lởm chởm. - Anh Hảo! - Ông đưa ra một mảnh giấy - Có tin từ bên trong vừa gửi ra, tình hình có vẻ không ổn lắm. - Thì cứ ngồi xuống, uống nước đi đã - Tư lệnh bình thản nói rồi cũng bình thản cầm tờ giấy đưa lên đọc, đọc xong ông hơi chau mày lại một chút - Chà, cái tay tướng Ngụy này cũng đáo để đây, dám bất chấp cả ý định của bọn Mỹ, của thượng cấp để vẫn điều quân về nam tây nguyên. Sao, anh Phước? Công tác chuẩn bị xung quanh Buôn Mê Thuột của các đơn vị đã đến đâu rồi? - Gần như đã hoàn chỉnh, vậy mới gay. Nếu nó chơi cú này thì mọi động tác chuẩn bị của anh em mình coi như đổ sông đổ biển. - Anh đã có cách tháo gỡ nào chưa? - Tôi đang suy nghĩ. - Anh Điệp và anh Lân bao giờ về? - Chắc cũng phải ít nhất là ba ngày, anh. Mà theo chỉ lệnh của trên thì chỉ còn đúng sáu ngày nữa là chiến dịch bắt đầu mở màn rồi. - Cũng hơi gay đấy nhỉ? Tư lệnh quay đi nhìn ra ngoài trời đêm một lát rồi quay lại, bốc máy điện thoại gọi vào: - Al lô! Vâng, tôi là Hảo, tư lệnh mặt trận đây. Tình hình hiện giờ có đổi khác một chút, dạ. Kẻ địch vẫn không thay đổi ý đồ lấy nam Tây Nguyên làm địa bàn phòng thủ chính... Dạ, anh biết rồi ạ. Vâng... vâng... Rõ! Nhất trí với Tiền phương. Ông đặt máy, vầng trán hơi dãn ra: - Đây đúng là bài học về sự chưa đánh giá hết kẻ thù và về động tác giữ bí mật chưa thật ổn của ta. Nhưng còn nước còn tát, không tát được thì ta chuyển sang phương án đánh địch có dự phòng, có gì đâu mà đổ sông đổ biển, đồng chí tham mưu trưởng, chỉ phải cái vất vả và có thể tổn hại xương máu hơn một chút. Giờ thế này - Nhác một nét cười khá ranh mãnh và từng trải - Tôi vừa báo cáo với đồng chí tư lệnh tiền phương, đồng chí ấy đã gợi ý một cú tương kế tựu kế khá hay để chơi lại nó. Anh triển khai cho bên thông tin đánh ngay đi một bức điện giả, đại khái là, quân cán chỉ mới giả vờ rục rịch có thế mà đối phương đã bị lừa và vội điều ngay lực lượng tinh binh về Buôn Mê Thuột. - Đúng! - Tham mưu trưởng đấm hai tay vào nhau - Tôi cũng đã nghĩ đến việc này. - Chưa đủ. Thằng này cáo già, phải bồi thêm một nhát nữa thì mới ăn chắc được. Ngoài tất cả các trận địa nghi binh ở phía bắc cần tăng cường rốt ráo hơn nữa, anh điện cho anh Vũ Lân về ngay để trực tiếp chỉ đạo thằng 968 tách một lực lượng cắt ngang đường 19 ra. Đây là con đường huyết mạch nối thẳng từ Pleicu xuống Quy Nhơn, tức là nối thẳng từ thủ phủ của chúng xuống biển, dù có đa nghi Tào Tháo cỡ nào chúng cũng phải điều quân trở lại để phòng thủ mạn bắc. Một mũi tên bắn hai mục tiêu, vừa thu hút vừa tạo được thế cô lập đầu não của địch khi tình huống xảy ra. - Hay! - Lại đấm tay vào nhau vẻ khoái chí - Cái này thì đúng là tôi chưa nghĩ ra thật. Tuyệt vời! Tôi đi triển khai ngay đây. Đúng là bố nó có sống lại thì cũng không chịu nổi hai búa Trình Giảo Kim này - Định đi. - Khoan đã! - Ông mỉnm cười - Cuộc đời thì còn dài mà tay chỉ có hai cái, ngày nào cậu cũng đấm bình bịch vào nhau như thế thì còn tay đâu để chỉ huy nữa. - Dạ, quen rồi - Tham mưu trưởng thoắt bối rối - Hồi nhỏ đi học rất thích môn quyền anh nên... - Chứ không phải chuyên đi đánh nhau với trẻ con khác xã để bảo vệ gái làng? - Ghớm! Thủ trưởng cứ làm như tôi... ấy lắm ấy. Tôi xin phép! - Đã nói hết đâu. - Vẫn còn búa nữa ạ? - Chuyện khác. Sau đợt này ông hỏi trên xem người điệp viên của mình gài vào là ai mà tin tức cung cấp ra rất kịp thời và chính xác để có chế độ khen thưởng. Anh em tình báo hoạt động hai mang nhiều khi rất thua thiệt nếu không có xác nhận kịp thời. - Rõ! - Lại định đi. - Còn nữa. - Vâng, tôi nghe đây!- Tham mưu trưởng miễn cưỡng ngồi xuống. - Cậu còn thuốc không? - Tư lệnh cười thiểu não - Cái giống này đúng là không dễ mà bỏ được. Thiếu nó, đầu óc cứ u u mê mê như đầu của người khác lắp vào, chán kinh. Tham mưu trưởng vỗ đồm độp vào túi áo túi quần rồi giang hay tay ra, cười tiểu não ra ý chẳng còn mẩu nào. Tư Lệnh cũng cười, rồi chỉ bát mỳ tôm: - Vừa mới mang lên đấy, còn nóng. Cậu ăn đi, mình không đói, ăn cho đỡ cơn ghiền. Không khách khí nửa giây, tham mưu trưởng cầm tô mỳ tôm lên và chỉ lùa hai lùa là hết veo, lấy đũa lau ngang miệng, cười rồi ra nhanh.