- 15 -
Trời đã sáng hẳn. Sau một đêm, cả khu rừng cả khúc suối bỗng tươi tắn, trẻ trung hẳn lại như vừa được tắm trong một hơi thở nồng nàn, tinh khiết.
Nhưng một lần nữa hình hài của toán trinh sát đặc công lại bị thu gọn vào vòng tròn ống nhòm của toán trưởng Hùng. Lần này với nét mặt căng thẳng và lạnh băng, không ra lệnh, không bố trí gì hết, hắn lẳng lặng trực tiếp dẫn lính của mình găm thẳng tới. Những bước chân của quỷ. Những cái nhìn đỏ nọc. Những nòng súng hườm hườm sẵn sàng nhả đạn... Toán thám báo tiến gần đến nơi thì dừng lại, núp vào các chỗ kín. Phía trước họ, cánh đặc công quần áo đã nai nịt gọn gàng. Gần quá, ngon quá, phen này các người có chạy đằng trời! Trong chỗ núp gã đại úy đưa súng lên nheo mắt định nổ thì Hùng ngăn lại, nói ghằn vào tai hắn:
- Thằng khốn, mày muốn chết cả lũ à? Nằm im đó, chờ!
Gã đại uý CIA tím mặt nhưng không thể không làm theo.
Tại bìa suối. Tốp đặc công chưa đi ngay, còn tranh thủ làm một chút lót dạ. Những cái miệng nhai lương khô đắng ngắt và ngắc ngứ không thể nuốt nổi. Trong đó có cả cái cổ cao rất thon của cô gái đang vươn ra đến khổ. Riêng chàng trai người Thượng lại nhai nuốt ngon lành. Ăn xong phần lương khô của mình, chiêu một ngụm nước, rồi như bất chợt linh cảm thấy một điều gì không bình thường ở cái vẻ tĩnh mịch đáng sợ ngoài xa kia, anh lặng cầm lấy súng rón rén đi ra. Rừng cây vẫn chờn chợn. Những gốc cây chuyển động như những bóng người. Bàn chân anh đi chậm lại... Anh không biết mình đang tiến sát đến mũi súng của toán thám báo. Tiến sát nữa...Toán thám báo vẫn ngồi im, chỉ có những con mắt nhìn ra trắng dã như mắt trăn đất. Chàng trai không hề hay biết, rất trẻ thơ, anh đang thoăn thoắt đuổi theo một chú gà rừng. Chui cha, nếu tóm được chú gà này thì cái bộ đội kia, cái cổ con gái của Krol kia sẽ không phải vươn ra, phải ngắc ngứ nuốt lương khô nữa. Anh vẫn đuổi theo...Và khi anh nhoài người xuống, hai bàn tay sắp chộp được chú thì một đế giày đinh ghồ ghề, to tướng đã hiện ra ngay trước mặt. Anh sững sờ nhìn lên: Hùng đang đứng đó, nhếch cười...
Lập tức toàn thân anh bị trói giật cùng với tiếng động của những báng súng dộng mạnh xuống thân thể. Đau đớn, anh cố thét lên một tiếng đánh động nhưng tiếng kêu chỉ biến thành một búng máu rồi lại tụt vào. Tuy vậy, ở chỗ bìa suối, như sự mẫn cảm bản năng rất khó giải thích của những đứa con của rừng, tiếng kêu chìm ấy cũng khiến cho cái tai xinh xắn của cô gái khẽ động đậy, vểnh lên. Cô ngơ ngác nhìn quanh quất rồi hú lên một tiếng cũng đau đớn không kém.
- Cái gì vậy? - Oánh hỏi trong khi mọi người vội ôm súng nằm rạp xuống.
- Y’Tac bị bắt rồi! - Cô nghẹn ngào trả lời.
Tất cả sững người. Oánh gần như chết đứng. Câu nói và khuôn mặt ân cần của tư lệnh mặt trận nhoáng hiện như một lưỡi lửa chém mạnh trong đầu anh: “ Phải bí mật! Bí mật là sống còn. Chỉ lộ bí mật một chút thôi là cả chiến dịch sẽ đổ bể, là xương máu của hàng trăm hàng ngàn chiến sĩ sẽ đổ xuống vô ích.”
Chàng trai dân tộc đang đứng trước bọn người mặt thú, toàn thân đẫm máu. Trong khi Hùng tránh ra ngồi ở một chỗ đốt thuốc coi như phần việc của mình đã xong thì gã đại uý toán phó lại tỏ ra săm sắn, kê súng vào sát thái dương anh, hỏi:
- Mày ở lực lượng nào? Tụi mày đang đi đâu?
- Tao là dân ở cái bản gần đây - Chàng trai nói - Tao chỉ đi kiếm con thú về nuôi con vợ nó đẻ thôi, tao có lực lượng gì đâu.
- Láo này! - Một báng súng nện xuống khiến anh đổ nghiêng, gò má sưng vù lên
- ở vùng này tất cả có bao nhiêu đơn vị? - Gã toán phó lại hỏi - Chúng mày nhận được lệnh đi nghiên cứu điểm nào?
- Mày đánh tao đau mày còn bắt tao nói, cái bụng chúng mày độc hơn con thú, tao không nói đâu.
- Thôi, được rồi, không đánh nữa - Gã toàn phó mềm mỏng, rút ra một tệp tiền - Nếu nói, mày sẽ được thả về ngay. Với số tiền này, hai vợ chồng mày dư sức dựng nhà, mua heo, nuôi con cả đời khỏi phải đi vô rừng săn thú nữa.
- Không phải vô rừng săn con thú nữa à? - Con mắt nhìn dính xuống tệp tiền -Nhưng nói cái gì kia? Tao có biết cái gì đâu mà nói.
- Dễ thôi - Gã toán phó tím mặt nhưng vẫn cố mềm giọng - Vậy trên đường đến đây con mắt mày có nhìn thấy gì không? Có thấy nhiều xe tăng, đại pháo của Việt Cộng không?
- Làm gì có. Rừng vắng không à. Nếu nhìn thấy thì họ đã bắt tao móc lấy lá gan nhậu chơi rồi còn gì.
- Mẹ mày, thằng mọi!
Hắn hất cằm. Một tên lính xông tới, lấy dao lê lóc vào da thịt anh. Anh chỉ khẽ giật nảy người lên một chút rồi lại đứng im lì lợm, mặc cho máu chảy ròng ròng. Lại một báng súng phang mạnh vào ống chân anh nghe cái rắc, chàng trai chỉ hộc lên một tiếng rồi quay lơ...Vẻ như không mấy khoái cái cảnh nhục hình này, Hùng quăng mạnh mẩu thuốc, dứng dậy:
- Stop! Nghề của chúng ta không phải là cái nghề đao phủ, nhìn chướng lắm! Cứ đưa về trả cho mấy thằng ác ôn đặc vụ nó mần gì thì mần.
- Tôi nghĩ đưa về thì lỡ mất, thưa thiếu tá! - Viên toán phó kìm giọng - Cần phải khai thác ngay để còn kịp nắm cái đuôi đồng bọn của nó.
- Thế à? Tuỳ! - Hùng quay đi vẻ chán ngán - Vậy các người đưa nó đi chỗ khác khuất mắt, đánh chết mẹ nó đi cũng được nhưng đừng hỏi han lảm nhảm nhiều quá, với cái kiểu trả lời ấy là không ăn thua mẹ gì đâu.
Viên đại uý miễn cưỡng làm theo, đảy anh xấp ngửa đến miệng một cái khe sâu, bắt anh đứng chênh vênh trên đó:
- Thằng mọi khai thật đi, nếu còn cố tình câm, tao sẽ cho mày xuống dưới kia làm bạn với rắn rết luôn, nghe chưa?
Có lẽ bị tiếng “Mọi” làm cho tổn thương hơn là những lời đe doạ ấy, anh quay phắt lại, nhổ một bãi nước miếng có cả máu vào giữa mặt hắn. Lập tức, hắn nẻ một viên đạn vào giữa đùi phải anh. Anh gục xuống, người co giật rồi trừng trừng nhìn đi chỗ khác...
Vừa lúc, đôi mắt của Oánh hiện lên trong một lùm cây đúng hướng của cái nhìn ấy. Thoáng ánh mắt hai người chạm nhau. Đôi mắt của Y’Tac khẽ sáng lên, anh cố gượng dậy, nói đứt quãng:
- Tao không biết... Tao chỉ biết có con thú thôi.
Điên giận, viên đại uý lại nẻ một phát đạn nữa nhằm đùi trái anh găm tới. Anh ngã lăn chiêng. Mắt vẫn trừng trừng...Góc này, vẻ không còn chịu nổi nữa, Oánh nghiến răng quyết định nã hết một băng vào giữa ngục con thú người kia thì ánh mắt của Y’Tac kịp phóng đến, sắc như một lưỡi phảng, chặn lại. ánh mắt nóng bỏng, chờm ngợp như muốn nói, như muốn ghìm nòng súng trên tâynh xuống:” Đừng bắn! Lộ hết. Đằng nào Ytac cũng chết, cứ để cho Ytac chết một mình.” Đôi mắt Oánh trĩu xuống, tuyệt vọng, đau đớn. Đúng lúc, chàng trai vận sức nhào lên cắn sâu vào cổ thằng ác ôn. Hắn rú thét rồi cả hai cùng lăn xuống, lăn khỏi phần đất phẳng, lăn luôn xuống khoảng không mênh mông...
- Số phận đã được an bài - Hùng bước lên một bước nhìn theo, bật lên một tiếng cười khô khốc rồi quay lại đồng bọn, hất cằm - Cũng coi như đã tóm được một cái lưỡi, một cái lưỡi câm. Cuộc lùng sục kết thúc, giờ, tất cả làm cú mã hồi.
Cả nhóm thám báo thất thểu bỏ đi, những cái đầu cúi gằm như một hành vi đưa đám. Nhưng cả toán đều không biết rằng, cả Oánh cũng không biết rằng, người rơi thẳng xuống vực sâu chỉ có một chàng trai Y’Tac, còn gã toán phó lại may mắn bám víu được một cái gốc cây nhô ra khỏi vách đá. Hắn oằn người đu trở lại, leo lên được chạc rễ, ghì chặt rồi mới chịu ngất đi...
Đằng này, cô gái tiến sát đến Oánh, mắt long lên, giơ tay tát mạnh vào giữa mặt anh một cái, rít trong kẽ răng:
- Sao mày để mặc cho nó chết? Mày... cái bụng mày không tốt, cái đầu mày không biết thương người dân tộc.
Nói xong, cô ôm mặt khóc nghẹn. Oánh đứng như trời trồng. Nắng sớm trát vào mặt anh một nét khổ đau, giằng xé xanh mét như tượng ma.