← Quay lại trang sách

- 16 -

Tổ điện đài bốn người của chàng trai Hà Nội có ria mép đang vừa đi vừa chuyện trò rôm rả. Riêng chàng trai Hà Nội lại tru miệng huýt sáo khe khẽ. Rừng vắng đưa tiếng sáo ấy lan xa, vi vút như tiếng gió. Họ đi thảnh thơi trong cảm hứng ra trận mà không hề biết rằng toán thám báo của Hùng cũng đang dò dẫm đi ngược lại. Một điệu hành khúc là lạ vang ra từ tiếng huýt sáo đã làm cho cả bọn ngơ ngác dừng lại, ngồi xuống, tản ra...Tổ điện đài vẫn đi tới. Chợt người đi đầu hơi dợm chân dừng lại, cánh mũi nhấp nháy hồi lâu:

- Có mùi thuốc thơm...Hình như thuốc của lính?

- Vớ vẩn! - Chàng trai ria mép phảy tay - Lính nào vào được cái chốn thiên la địa võng toàn quân ta này. Đi rảo chân lên mấy bố không lại tối cha nó bây giờ.

Cả tổ đi tiếp. Đi đến gần rồi đi lọt vào giữa ổ phục của đối phương. Toán thám báo vẫn nằm im như thể có ý đồ bắt gọn. Nhưng rồi chính là người chiến sĩ phát hiện ra mùi thuốc lại chợt nhìn thấy một đầu mẩu thuốc thật đang còn chút khói phơ phất nằm bên vệ cỏ. Anh chàng chếtsững, chỉ ngáp ngáp mồm chỉ về chỗ đó mà không nói được câu gì.

- Có địch! Chạy.....

Anh chàng ria mép hô to rồi tất cả vội co giò phóng ngược trở lại. Các luồng đạn cùng lúc phóng ra. Chàng trai ria mép quýnh quáng chạy sau cùng và một loạt đạn đuổi theo đã hất anh ngã chúi với một vết thương phá vỡ một bên vai. Ngay lập tức, toàn thân anh đã nằm gọn trong tay bọn săn người. Khuôn mặt lạnh lẽo của Hùng hiện ra với tiếng nói đắc chí:

- Một thằng chủ lực mới ở ngoài kia vào trăm phần trăm chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Mất một cái lưỡi câm, trời lại bù cho một cái lưỡi sống, quá tốt! Tụi bay, lục hết ba lô, đồ đoàn của thằng Bắc kỳ bô trai này ra coi!

Tức thì, trước con mắt hốt hoảng của anh lính thông tin, mọi thứ được bung ra, rải bừa trên mặt đất, trong đó chợt ánh lên cuốn nhật ký có cái bìa nhăn nheo. Con mắt anh lo sợ nhìn vào đó. Con mắt của Hùng cũng xói vào đó. Một tia hứng khoái cháy lên. Hắn vội nhặt, đưa lên mắt giở nhanh vài trang và dừng lại, chăm chú...Giây lâu hắn hạ xuống, cái cười rất đểu:

- Cám ơn anh bạn! Với cái thói quen viết nhật ký lẩm cẩm này của anh bạn, có lẽ chúng ta chẳng cần phải đôi hồi làm gì nhiều cho mất công. Rất đủ, rất sinh động, có cả ngày giờ chuyển quân, hành quân, có cả ý đồ ý tưởng... Tuyệt! Coi nào...- Hắn giở một trang, lên giọng đọc - “ Thế là hoài bão tuổi trẻ của mình tới đây sẽ được thoả chí trong chiến dịch tổng tiến công, tổng nổi dậy vào Buôn Mê, một địa danh được coi là thủ phủ của cả vùng đất Tây Nguyên trù phú này...” Ha ha! Hoài bão! Hoài bão là cái mớ gì nhỉ? Đúng là Cộng sản giỏi nhét vào đầu mấy người ba cái thứ viển vông mà các người luôn coi là kinh thánh này thật.

Vẻ như không chịu nổi những lời giễu cợt như vậy, lại thêm sót cuốn nhật ký chứa bao điều bí mật bên trong, chàng trai vội chồm lên giật phăng lấy cuốn sổ rồi quay người tháo chạy. Nhưng chạy sao nổi khi kẻ thù đã khép kín vòng trong vòng ngoài. Anh chỉ mới nhoai lên được mươi bước thì hàng chục đường đạn đã cùng nhằm người anh găm tới. Người lính ngã vật nhưng trước lúc nhắm mắt, như một bản năng vô thức, anh còn cố đưa cuốn sổ lên mồm nhai nuốt nhưng chỉ nhai được mấy cái là toàn thân đã cứng lại, mắt mở trừng. Hùng đi tới, nhặt cuốn sổ đầm máu lên, vuốt mắt cho người lính rồi thoáng một nụ cười buồn, tiếng nói của hắn cũng thật buồn:

- Lại một cái chết vô nghĩa vì lý tưởng. Nhưng, mẹ kiếp, nếu binh lính bên này ai cũng biết chết như thế thì mọi sự đã khác đi nhiều lắm rồi.