- 26 -
Phố núi Pleicu cho đến lúc này thì không cách nào còn giữ được cái vẻ êm đềm giả tạo như mấy ngày về trước nữa. Đã giả tạo thì khi vỡ, nó sẽ trở thành thác loạn hơn bao giờ hết. Tin thủ phủ Buôn Mê bị thất thủ đã là một cú rạn xương trong những cái đầu vốn chây lười của mọi người, đến khi lại nghe tin quân lực chuẩn bị rút lui thì cú rạn đó đã biến thành vỡ toác. Cả thành phố rùng lên trong những trận cuồng phong của sự hoảng loạn. Dân hoảng loạn, lính càng hoảng loạn. Dân nghèo hoảng loạn ít, dân giàu hoảng loạn nhiều. Lính trơn còn khật khừ nhưng lính có sao gạch thì cảm thấy như sắp đến ngày tận diệt. Những đoàn người trảy ngược, những đoàn người đổ xuôi. Cả Pleicu chuyển dịch. Cả đêm lẫn ngày lòng đường cứ nhung nhúc, cuồn cuộn. Những cái quán gan lỳ thèm lờ lãi nhất cũng đóng cửa, khoá trái. Những ngôi nhà sáng đèn hoa lệ nhất lúc này cũng im lìm, tắt ngấm. Thiên hạ tất cả đổ ra đường, ngơ ngác hỏi nhau rồi lại ngơ ngác thụt vào rồi lại đổ ra. Phố núi như lên cơn kinh giật. Chỉ riêng trong đại bản doanh quân khu là mọi sự vẫn còn một chút tĩnh lặng, dầu là cái tĩnh lặng giả tạo trước phong ba. Giữa văn cảnh ấy, có một sĩ quan cưỡi mô tô loại Hacley 650 phân khối lao nhanh qua cổng ra mặt đường. Đó là đại tá Thanh. Chiều nay ông vừa kết thúc buổi họp cuối cùng với tướng Tuấn về các phương án rút quân để sáng mai đệ trình gấp lên tổng thống, đáng lẽ phải ở lại dự bữa Cotai tai chia ly với các tướng lĩnh, ông quyết định tranh thủ đi gặp Dung, bằng giá nào cũng phải gặp được Dung với lý do cơn đau bao tử chó đểu nó lại giở chứng. Bằng những thăm dò kín đáo, ông biết cô đã bị lộ nhưng may sao vẫn an toàn, cái sự an toàn chắc chắn là có liên quan đến mối quan hệ cha con mà tướng Tuấn tuyệt không để hở với ai. Không để hở nhưng con mắt của hắn lại lộ ra tất cả. Quan sát hắn trong các cuộc họp ông thấy nhiều lúc đang nói năng rất linh hoạt hắn thỉnh thoảng lại thần mặt ra, cái nhìn buồn thăm thẳm như đang rơi vào một khoảng không sáng trắng chả có quan hệ gì đến cuộc lui binh quá chừng rối rắm và hiểm nghèo này. Phải chăng con người bổn phận và con người tình cảm trong hắn đang giao tranh nhau dữ dội xoay quanh số phận của đứa con gái vừa bất ngờ gặp lại? Có thể lắm chứ. Nghĩ vậy, đã mấy lần ông định tìm cách gặp riêng hắn để nói, để chân tình gợi mở một điều gì đó ngõ hầu có thể dò dẫm được cái vỉa tư tưởng bên trong hắn mà quyết định đánh bài ngửa nhưng không, chỉ cần một câu đằng đằng sát khí nói về đối phương của hắn thôi là ông đã đủ thấy con người này không dễ gì lung lạc, thậm chí không thể lung lạc. Trong làm việc, dù chỉ qua vài cuộc họp, ông không thể không thầm công nhận cái khí phách cũng như cái trình độ quân sự của con người này. Chao ôi, đó cũng là một điều may, nếu trong đội ngũ sĩ quan Sài Gòn ai cũng được như hắn, giống hắn thì mọi chuyện còn chưa biết thế nào. Phóng theo đường lộ chừng hơn chục cây số, ông cho xe ngoặt nhanh vào rừng. Điểm hẹn với Dung vẫn là căn chòi cũ. Trưa nay, người cơ sở đóng vai bồi bàn ở cái quán Ba Tàu ấy đã giúp cho ông tin tức về cô và hứa nhất định sẽ tạo điều kiện cho ông gặp được cô trong thời gian nhanh nhất. Chao ôi! Trong cuộc chiến tranh dặc dài này, trong cái trận đánh mà mọi sự cứ diễn biến từng giây này, đã mấy ai hiểu hết thang giá trị cùng sự hy sinh thầm lặng của những cơ sở tình báo trung kiên nằm sâu trong lòng dân, lòng địch ấy. Thế là không kịp hoá trang và cũng không thể dùng xe quân sự, ông cứ để nguyên bộ quân phục như vậy tìm đến điểm hẹn. Rừng tối. Đường nhỏ. Hố bom hố pháo dày đặc. Xe thỉnh thoảng lại làm một cú lật nghiêng hay đổ nhào, chân tay mình mảy sây xát, đau tê dại nhưng không còn thời gian để hít hà nữa, ông lại gượng dậy phóng tiếp. Và lại lật nghiêng, đổ nhào. May mà cái giống xe chuyên dùng cho cảnh sát Mỹ này quá tốt chứ phải loại xe khác thì đã phải rục bỏ, chạy chân không từ lâu rồi. Cây rừng và bóng chiều che phủ, quấn quýt, lùi dần lại phía sau...Hơn một giờ đồng hồ sau căn chòi quen thuộc đã hiện ra mờ mờ trước mặt. Dựng xe, ông vội bước đến. Chòi vắng không. Bồn chồn, ông đưa tay lên miệng làm một tiếng hú như tiếng hú của nai mễn gọi đàn. Hú nữa. Im ắng. Rờn rợn... Lại hú nữa... Mãi một lúc sau, Dung mới đột ngột xuất hiện như bước ra từ trong ráng đỏ. Phía sau vẫn là chàng trai dân tộc cởi trần đóng khố. Nhìn thấy ông máu me, sây xát, áo quần xổ tung, cô cứ mở to mắt đứng nhìn rồi nhao tới, gần như ôm níu lấy ông: - Trời! Chú... - Khẽ! Khẽ chứ cháu - Ông vỗ nhẹ vào đôi vai mảnh dẻ của cô - Khó khăn lắm chú mới đến được đây. May quá! - Nghe cơ sở báo có người cần gặp gấp, cháu không nghĩ lại là chú. - Chú vừa ở trong Bộ tư lệnh chúng nó ra. - Cháu bị lộ rồi. - Chú biết. Và đó cũng là một trong những lý do chú đến đây. - Chú ơi! Cháu đã gặp ba cháu... - Chú hiểu và xin lỗi cháu. Chú không thể cho cháu biết trước được. - Không ngờ ba cháu lại là... - Hiện cháu đang tạm lánh ở đâu?- Ông nhăn mặt cố tình cắt ngang câu nói đó. - Tại trang trại của bà vợ cả lão tỉnh trưởng Daklak. Bà ta quý cháu lắm và không có ý nghi ngờ gì hết. - Được rồi. Cứ thế đã. Bây giờ có việc rất gấp - Móc túi đưa cô bao thuốc Quân tiếp vụ - cháu phải tìm mọi cách đưa được cái giấy này đến ngay Bộ tư lệnh mặt trận hoặc bất cứ một đơn vị chủ lực nào đấy nội trong đêm nay, muộn hơn, mọi sự trọng đại sẽ lỡ hết. Đường xá, mật khẩu đã nằm cả trong đó. - Ngay đêm nay? - Cô chau mày. - Cháu hãy đóng giả người đi buôn rồi kêu xe đò hay Taxi mà vượt qua phòng tuyến. Hoặc có thể xử dụng ngay xe nhà của bà vợ tên tỉnh trưởng. - Dạ được - Cô nhìn lên, nét mặt quả quyết - Chú cứ tin ở cháu. Nhất định cháu sẽ đến được trước khi trời sáng. - Chú biết cháu sẽ làm được. Còn điều này nữa - Ông đưa thêm cho cô một mảnh giấy nhỏ - Lâu nay cháu chỉ hoạt động trực tuyến lên chú, tình hình tới đây chắc sẽ hết sức phức tạp, nếu thất lạc, đây là cơ sở dự bị, có gì cháu cứ tìm đến đấy. Xem xong nhớ đốt đi - Ông chỉ về phía một con đường mòn khác với con đường ông vừa phóng đến - Lối này ra lộ 14 được không? - Được chú. Chỉ phải cái pháo cối chúng hay bắn rải theo đường nhiều lắm. - Rồi, chú sẽ để ý. Im lặng...Bóng tối bắt đầu buông toả. Trời chuyển lạnh. Gió mạnh hơn. Kiểu này không khéo lại mưa mất. Cô gái nhìn lên, hỏi nhẹ: - Chú... chú còn dặn gì nữa không?- Đôi mắt cô nhìn lên chờm ngợp. - Dung...- Tiếng ông thảng thốt. - Dạ... - Mọi việc sẽ khó khăn lắm đấy. Ráng đừng ... để xảy ra chuyện gì nghe cháu. Ngày thắng lợi đã đến gần rồi. Trước giờ phút trọng đại này chú... chú không thể không nói thật lòng mình, chỉ nói một lần này thôi. Chú... chú... Nhưng ông vẫn không nói. Không thể nói. Con mắt ông chỉ nhìn vào cô với một cái nhìn lạ lắm, cái nhìn đau đáu và giằng xé rồi nhảy lên xe phóng đi luôn. Cái nhìn ấy đã chôn chặt đôi chân cô tại chỗ, chỉ đủ sức nhìn theo ... Tối trời. Chiếc xe phân khối lớn lại đưa người sĩ quan tình báo đi giữa những cây rừng ràn rạt gió. Đã bắt đầu có những tiếng cối nổ đâu đó ở phía trước. Tiếng cối nổ gần hơn. Cối nổ theo toạ độ phân đều. Mặc, ông vẫn phóng tới. Nổ đi! Mi càng nổ nhiều càng tốt, tiếng nổ vu vơ của mi sẽ che át đi cái tiếng nổ động cơ của chiếc xe to quá cỡ này. Ông nhấn thêm tay ga. Trong bóng đêm hun hút, nương theo ánh đèn pha để ở chế độ đèn gầm, hình ảnh và đôi mắt mở to rất đẹp của Dung cứ chập chờn hiện lên ở phía trước như hướng đạo cho mũi xe của ông khỏi lao xuống vực. Dung ơi, mắt cháu sao buồn quá! Hãy tha lỗi cho chú. Chú hiểu lòng cháu như chú cố tình không hiểu lòng chú. Sau trận đánh cuối cùng này, nếu như nó đúng là cuối cùng, và nếu như chú còn sống, nhất định chú sẽ nói nốt với cháu cái câu nói bỏ dở vừa rồi. Chờ chú. Thời khắc ấy sắp đến rồi... Bỗng từ trong bìa rừng, một loạt đạn bắn ra thẳng căng. Lại một loạt nữa. Thoạt đầu ông không hiểu cái gì đã xảy ra với mình, cứ cho xe chạy, đến loạt đạn thứ hai giúp ông hiểu ra thì mọi việc đã muộn rồi. Mới cảm giác được một cái gì đó buốt nhói trong lồng ngực thì toàn thân ông đã giật nảy lên rồi nhủi đầu xuống cùng lúc với chiếc xe lạng nghiêng, văng ra xa, tiếng máy vẫn nổ ròn... Những loạt đạn nổ gần đó cũng thốc tháo nổ thẳng vào ngực cô. Khẽ kêu lên một tiếng, cô dừng sững, toàn thân đông cứng như vừa linh cảm ra điều gì ghê ghớm. “ Chú Thanh..." Cô đau đớn kêu lên tiếng nữa rồi cả hai lao nhanh đến chỗ có tiếng súng... Khi đến nơi, cô chỉ còn thấy thân thể ông đang nằm mỏng dính ở vệ đường trong một tư thế thật kỳ dị. Và xung quanh ông đang có rất nhiều những nam nữ du kích đứng vòng trong vòng ngoài. Thét lên một tiếng đau đớn, cô xô mọi người ra lao vội vào. Ông đã chết. Chú ấy đã chết. Mắt vẫn mở trừng trừng nhìn lên vòm cao như không hiểu sao mình lại chết tức tưởi như thế này. Nấc lên một tiếng, cô ôm chặt lấy khuôn mặt ông, khuôn mặt vẫn còn ấm nóng, không khóc được nữa, chỉ có nước mắt tràn ra, tràn ra...Lúc ấy, phía trên, ngay bên cạnh, có những tiếng nói vẳng lên mà cô chỉ nghe lõm bõm câu được câu mất. - Ai bắn? - Tiếng chàng trai đi cùng. - Tụi tao bắn đó - Tiếng một cô gái - Chỉ làm cái nhiệm vụ của du kích thôi.. - Nhưng các người có biết người này là ai không? - Không biết đâu - Vẫn tiếng nói đó - Cứ thấy mặc đồ lính là bắn thôi. Nhưng cái cán bộ mày hỏi chi mà lạ vậy? Tụi tao bắn sai à? Không trả lời, chàng trai gừ lên một tiếng như con thú bị mắc bẫy, hồi lâu mới đi đến bên cạnh Dung, ngồi xuống, nhẹ đỡ cô lên, tiếng nói buồn buồn như tiếng khấn trong buổi lễ cúng ma trong nhà mồ: - Chuyện xảy ra rồi...Chị cứ đi làm nhiệm vụ của mình đi. Việc của đồng chí ấy cứ để cho chúng tôi lo. Chúng tôi sẽ an táng đồng chí ấy như an táng một già làng được kính trọng. Không biết cô có nghe được không, chỉ biết lúc ấy đôi mắt đẫm nước của cô ngước nhìn lên người con trai đồng rừng tỏ dấu hiệu biết ơn, rồi lặng cúi xuống hôn lên vầng trán ông lần cuối, gạt nước mắt đứng dậy... Gần sáng. Mưa trời rả rích. Tìm đến được lán sư trưởng Lâm do mấy chiến sĩ trinh sát dẫn vào thì cô đã gần như kiệt sức, váy áo tả tơi, ướt lướt thướt. Chỉ kịp đưa cho ông mảnh giấy được nhét kỹ trong điếu thuốc lá, cô đã thả rơi người xuống, toàn thân rũ ra, mắt nhắm lại rồi thiếp đi... Ông Lâm chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô như cố nhớ ra một điều gì xa xăm lắm nhưng không nhớ nổi, ông lắc đầu xua đi rồi rót cho cô một ca nước nóng có khuấy đường, lay cô dậy, bắt uống. Trong khi cô gái uống từng hụm và đưa đôi mắt lạ lẫm nhìn xung quanh thì người sư trưởng lặng lẽ xé lá thư ra... Trước mắt ông là những dòng chữ nghiêng nghiêng viết vội nhưng không thiếu một nét, chứng tỏ người viết lá thư này là một người cẩn trọng: “... Đêm mai, đúng như trung tâm đã dự đoán, toàn bộ lực lượng của địch sẽ rút theo đường 7 về Phú Yên. Vẫn chỉ có lực lượng tại chỗ gồm 7 liên đoàn biệt động, một sư đoàn không quân, hai lữ đoàn công binh được điều đến để yểm trợ cho sự rút lui này chứ không có thêm bất kỳ một lực lượng nào khác. Bộ tư lệnh quân đoàn 2 cũng sẽ dời về Nha Trang. Tinh thần địch đang rất hỗn loạn, về phía Mỹ đến giờ phút chót có thể khẳng định chúng sẽ rút chân. Nếu có phương án đánh chặn kịp thời lúc này thì sẽ tạo ra một thời cơ rất lớn.... Anh Lâm, nếu anh là người đọc thư này thì tôi là Thanh, tiểu đội trưởng trinh sát, lính của anh ngày xưa đây, biết anh có mặt ở đây nhưng rất tiếc không gặp. Chị Huyền Trang vẫn khoẻ, thằng Hùng con anh nghe đâu cũng đang có mặt trên này. Cả tướng Tuấn, Phạm Ngọc Tuấn tư lệnh quân khu 2 nữa, chắc anh không ngờ rằng đó chính lại là Chiêu, người bạn học dã có thời thân thiết nhất của anh khi xưa. Và cô gái đưa thư này là Dung, con gái của chị ấy...” Lá thư rơi trên tay ông. Có một cái gì cháy nổ trong lồng ngực. Ông lặng người đi giây lâu rồi từ từ đi đến phía Dung, mắt toả ra sự ấm áp khác lạ, âu yếm nắm chặt lấy tay cô, chìm giọng: - Cám ơn đồng chí... Cám ơn con. Tất cả những tin tức này đến thật đúng lúc. - Chú ơi - Cô gái hỏi - giờ là mấy giờ rồi? - Sắp sáng rồi. Chắc là cháu phải đi vất vả suốt đêm qua? Tội nghiệp! - Ông chợt buột miệng - Cháu... giống má cháu lắm. - Trời! - Cô gái sửng sốt ngồi thẳng dậy - Chú cũng biết má cháu? - Biết, biết - Ông thoắt tỏ ra bối rối - Mà thôi, chuyện dài lắm, để lúc nào rảnh chú sẽ kể cho nghe. Má cháu lúc này đang ở đâu, làm gì? - Cháu... cháu không biết. Cháu xa nhà đã lâu rồi. Thế chú có phải là chú... chú... - Chú Thanh của cháu sao không cùng đến? - Ông lại đánh lảng - chà, phải đến hơn hai chục năm rồi không gặp lại cái cậu Thanh nổi tiếng là lém và liều lĩnh nhất tiểu đoàn ngày ấy. Cậu ấy có khoẻ không? Cô gái không trả lời. Giây lâu, cô mới nhìn lên, mắt mọng nước: - Chú ấy chết rồi!... Chết sau khi đưa cho cháu mảnh giấy này. Cô gái nấc lên rồi oà khóc như một đứa trẻ, tiếng khóc bị kìm nén bây giờ mới có dịp bộc ra. Ông khẽ ôm cô vào ngực như người cha ôm chặt lấy đứa con bé bỏng lâu ngày gặp lại... Oánh vào, trố mắt nhìn không hiểu gì cả...