- 25 -
Quy định của box Tiểu thuyết Việt Nam
List Tiểu Thuyết Việt Nam hoàn
List Tiểu thuyết Phương Tây theo ABC
Tặng 2 cuốn sách Vũ Trụ Cua
[Xuất bản - Tiểu thuyết] Khúc bi tráng cuối cùng - Chu Lai
Trang 9/13 [ 39 bài ]
Chuyển đến trang Trang trước 1... 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13 Trang sau
Cách đăng truyện, chống copy, làm mục lục, trở thành ★ VIP ★
Đề tài trước | Bài chưa đọc đầu tiên | Đề tài tiếp theo
Khúc bi tráng cuối cùng - Chu Lai
02.11.2017, 14:27Nminhngoc1012
Zmod of Trao Đổi - Học Hỏi
Ngày tham gia: 02.05.2014, 01:36
Tuổi: 32
Bài viết: 35936
Được thanks: 5445 lần
Điểm: 9.61
Re: [Xuất bản - Tiểu thuyết] Khúc bi tráng cuối cùng - Chu Lai - Điểm: 10
Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer!
Tốc độ đọc truyện: 0.90x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
23.
Tại trang trại của bà Diễm Lan. Cái trang trại bồng lai mà mới cách đây có vài ngày thôi vẫn còn diễn ra những lời chúc tụng tử thủ trước ly rượu ăn thề của đám tướng vừa dung tục vừa lãng mạn. Để giờ đây, thây kệ cho cái số phận vùng Buôn Mê thuột đang nằm trong gang tấc, nó vẫn giữ nguyên nét bồng lai, mơ mộng.
Và bà vợ của viên đại tá tỉnh trưởng vừa bị bắt lúc này vẫn hết sức ung dung, nhàn nhã ngồi hút thuốc trong căn lầu bát giác giữa trang trại miên man cây lá của mình. Một gã đàn ông tật nguyền ăn vận đỏm dáng bước tới, lễ phép cúi đầu:
- Thưa bà, mọi công việc chuẩn bị đã xong, xin bà cho biết thời điểm lên đường?
- Chưa có thời điểm nào hết. Ta cứ thích ngồi lại đây coi hai bên đánh nhau thắng bại ra sao và cũng muốn những người phía bên kia họ đối xử với đàn bà con gái thế nào?
- Có phiêu lưu quá không thưa bà? Chỉ cần họ biết ông nhà là...
- Thôi! Ông ấy là ông ấy, tôi là tôi, đã cả chục năm nay giữa chúng tôi còn có chút quan hệ chăn gối nào đâu mà sợ dính dáng và nếu có dính thì đã sao? Canh bạc đời mà.
- Xin lỗi bà...
Hắn đi ra. Thiếu phụ lại chìm trong khói thuốc và những mơ tưởng vu vơ như không dính gì đến chiến cuộc đang sôi động xung quanh. Dung từ phía cổng đi vào, vận thường phục, vai đeo túi xách. Cô ngần ngừ một chút rồi bèn lên tiếng:
- Chị Ba...
Thiếu phụ giật mình quay lại và khi chợt nhận ra cô, nét mặt bà ta sáng bừng lên:
- Trời đất, em tôi từ đâu hiện ra thế này? - Nhìn cô từ đầu đến chân, cả cười - Bị thải loại rồi phải hôn? Chị đã bảo mà, dính vào ba cái chuyện chính trị ấy là bạc bẽo lắm.
- Chị... Buôn Mê Thuột thất thủ rồi.
- Tất nhiên.
- Anh... anh Ba bị bắt rồi.
- Vậy là còn may cho ông ta - Không một chút xáo trộn trên mặt - Đáng lẽ ông ta phải chết trên sa trường như mọi chiến binh chân chính khác rồi.
- Thú thật em không ngờ chị vẫn còn ở lại đây.
- Nếu không ở lại thì làm sao còn được gặp cô - Cười - Thôi, âu đó cũng là cái duyên, giờ thế này, em đã đến thì cứ ở lại, trường hợp xấu nhất thì cả hai chị em mình sẽ cùng đi. Sài Gòn mới chính là mảnh đất làm ăn đắc địa của chị. Và nếu ngay cả cái thành phố hổ lốn ấy cũng không ở nổi thì chị em mình sẽ rũ áo về làm dân.Dân cũng không được thì chị em mình ra nước ngoài, chuyện vặt.
- Chị... chị tốt quá! Em cám ơn chị.
- Khỏi khách sáo đi cô ơi! Chính tôi phải cám ơn cô vì sự có mặt thật đúng lúc của cô nơi xứ rừng này mới phải. Giờ đi tắm rồi ăn cơm, còn cả đêm nay muốn nói gì thì nói.Mà này...
- Sao chị?
- Hình như em có chuyện gì phải không? Tất nhiên là chị hỏi ra ngoài cái chuyện Buôn Mê dớ dẩn. Nhìn trong mắt em lạ lắm!
Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng đi vào buồng tắm theo sự chỉ dẫn lạnh nhạt của người đàn ông thọt chân. Cho đến tận giờ phút này cô vẫn không tin rằng cái chuyện vừa xảy ra kia là sự thật. Chuyện bị lộ cô đã lường trước nên khi nó xảy ra, dù rằng xảy ra hết sức đột ngột cô cũng không quá bất ngờ, cái bất ngờ là chuyên cô gặp bố. Bao năm trời cô mong được gặp bố, đã hình dung ra khi gặp cô sẽ buồn giận, sẽ trách móc thế nào nhưng để rồi lúc gặp lại trớ trêu như vậy sao. Cô tiếc rằng chiến dịch lại xảy ra sớm thế, xảy ra đúng vào lúc chưa nên xảy ra, nếu vậy, có thể cô sẽ nói được với bố ít điều và biết đâu...Cô bỗng thoáng thấy thương con người ấy, cái con người mà, nếu bỏ qua mọi chính kiến, chính trị thì rốt cuộc lại cũng chỉ là một người đàn ông đáng thương cả đời khắc khoải về một mối tình vô vọng. Cô cũng thoáng trách mẹ. Tại sao mẹ lại nỡ đảy một người đàn ông đến tuyệt vọng về tình đời như thế? Mẹ không có tim ư? Hay cô chưa hiểu thế nào là tình yêu. Tình yêu...Người được mẹ yêu, yêu rất lâu, yêu đến tận bây giờ là ai? Ông ta có ba đầu sáu tay, có sức quyến rũ của qủy sứ yêu ma thế nào mà có thể mua đứt linh hồn của một người đàn bà tài sắc là mẹ như thế...Trong tiềm thức, không hiểu sao cô lại mong muốn được gặp, được giáp mặt con người này. Biết đâu, đúng, biết đâu con người ấy lại chả đang có mặt ở dưới kia, dưới cái vùng đất đang đánh nhau quyết liệt ấy. Có những điều thiêng liêng không thể vượt qua được. Người mà má cháu đem lòng thương yêu trọn đời cũng là người chỉ huy tài hoa một thời của chú...Chú Thanh đã chả nói vậy là gì. Chú Thanh... giờ chú đang ở đâu? Chú có biết chuyện gì vừa xảy ra với cháu không? Cháu phải làm gì bây giờ đây? Chú biết không, nếu chuyện xảy ra vừa rồi không phải là bố thì giờ này chắc gì cháu đã còn được ở trên cõi đời để thì thầm nói chuyện với chú.Nhưng chú ơi, thà như thế cháu thấy còn nhẹ lòng hơn khi phải gặp lại con người kia trong hoàn cảnh trớ trêu bố một đằng con một nẻo này...
Tìm kiếm với từ khoá:
02.11.2017, 14:30Nminhngoc1012
Zmod of Trao Đổi - Học Hỏi
Ngày tham gia: 02.05.2014, 01:36
Tuổi: 32
Bài viết: 35936
Được thanks: 5445 lần
Điểm: 9.61
Re: [Xuất bản - Tiểu thuyết] Khúc bi tráng cuối cùng - Chu Lai - Điểm: 10
Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer!
Tốc độ đọc truyện: 0.90x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
24.
Ngoài khơi biển động mạnh. Sóng cồn lên. Những con sóng ngàn năm chỉ biết vỗ vô hồi vô hạn vào bờ sáng nay bỗng trào dâng mãnh liệt. Trên cao, từng đàn chim én từ trong các hang đảo lao ra rối rít bay ngang trời. Một cánh én mỏng dại khờ xà xuống thấp không kịp chao lên đành để cho một lưỡi sóng liếm gọn, nhận chìm xuống đáy đại dương. Sóng vẫn cồn lên và sóng đục ngầu, như thể cái sự biến đang xảy ra trên vùng cao nguyên kia đang tạo thành một cơn địa chấn dữ dội lan xuống tận cái vùng biển Nha Trang vốn dĩ rất êm hoà này.
Trong một toà nhà được canh phòng hết sức cẩn mật bởi những vọng gác xù xì, những lô cốt có lỗ châu mai hạ sát mặt đất, những hàng rào B40 ken dày đặc, những chiếc xe bọc thép đậu im lìm ở các ngã tư ngã ba làm nhiệm vụ án ngữ và trên nóc là một sân bay trực thăng có lính gác ở đủ bốn góc lan can đang sắp diễn ra một sự kiện quan trọng, một cuộc họp có liên quan trực tiếp đến sự biến trên kia và hơn thế, nó còn liên quan đến số phận tổng thể của cả hai bên tham chiến.
Tại phòng họp đã có mặt tổng thống Thiệu, tổng tham mưu trưởng Cao Văn Viên, viên cố vấn Mỹ Jon Smit, đại tá Thanh và các tướng lĩnh đại diện cho quyền chỉ huy cao nhất ở các vùng chiến thuật trung trung bộ. Tất cả đều tỏ ra căng thẳng và bồn chồn. Vẫn đỏm dáng và chau chuốt mặc dù trên thái dương đã xuất hiện không ít những mảng tóc bạc, dấu vết những đêm không ngủ, viên tổng thống của cái quốc gia Cộng Hoà đang lâm nguy này cứ liện tục đi lại. Rõ ràng là cái vẻ mà các bậc mệnh phụ phu nhân ở Sài Gòn mê mẩn gọi là hào hoa phong nhã của người đứng đầu quân đội và đất nước kia đã có phần tiều tuỵ. Thỉnh thoảng đôi mắt bợt bạt của ông ta lại liếc nhìn về phía viên cố vấn với một cái nhìn không giấu được vẻ khó chịu.Viên cố vấn nhận ra điều đó, chỉ khẽ nhún vai, không tỏ thái độ gì. Cao Văn Viên chốc chốc nhìn qua cửa sổ lên trời rồi lại sốt ruột nhìn đồng hồ. Chả lẽ lại cứ nhìn mãi theo cái kiểu bóng mây chim trời ấy, đôi mắt rất ít tính thủ lĩnh của ông ta chuyển dịch vào khuôn mặt các tướng lĩnh đang im phắc như một sự điểm danh không chính thức.
Lát sau trên không gian, từ hướng tây, bỗng vang lên một tiếng động cơ quen thuộc. Tiếng động cơ lớn dần rồi hiện hình thành một chiếc trực thăng đen trũi xuất hiện, nó quay vòng, nghiêng cánh đỗ ngay xuống nóc nhà. Tướng Tuấn và tướng Cẩn bước ra, bộ đồ trận ám khói và bụi. Hai người bước vào phòng họp trước cái nhìn càu cạu của Thiệu. Hắn hỏi trống không:
- Đến đâu rồi?
-Thưa tổng thống - Tướng tư lệnh vùng 2 đứng thẳng người - trước khi đến đây, tôi đã có cuộc họp khẩn cấp với các chỉ huy đơn vị ở Buôn Ma Thuột, trong cuộc họp đó...
- Thôi, ông nói ngay vào việc đi! Tình hình thế nào?
- Báo cáo, trừ khu sân bay và căn cứ trung đoàn 53 tạm thời còn giữ được, còn lại cả Buôn Mê Thuột đã rơi vào tay Cộng quân. Chuẩn tướng Quảng và tỉnh trưởng Thuận đã bị bắt.
- Nhục! - Thiệu đập mạnh tay xuống mặt bàn - Mới trận đầu đã mất tướng, mất đất, mất nhuệ khí. Vậy ông Tuấn, ông Cẩn, lúc đó các ông ở đâu, đang làm gì nhỉ? Các ông đang nghiên cứu binh thư à?
- Chúng tôi đang thực thi ý đồ của tổng thống là tập trung phòng thủ Kontum và Pleicu - Tướng Tuấn trả lời ngay.
- Rục bỏ cái ý đồ đó đi - Thiệu gắt lướt đi - Và nếu có thì đó là ý đồ của người Mỹ chứ không phải của tổng tham mưu, của tôi, có phải không ngài Smit? - Thiệu mát mẻ.
Viên cố vấn khẽ lắc đầu cười, thái độ khinh khi không ra thừa nhận cũng không ra từ chối. Thiệu hất cằm:
- Ông Tuấn, vậy ý ông bây giờ thế nào? Liệu có giữ được Buôn Mê Thuột không và nếu giữ thì giữ được bao lâu?
- Sẽ giữ được... một tháng nếu tổng thống cho tăng viện như thỉnh thị ban đầu của chúng tôi hay ít nhất cũng cho bổ sung số quân đã bị tổn thất quá nặng nề.
- Một tháng? - Thiệu cười nhạt - Ông lãng mạn quá đấy. Và tôi, tôi cũng đã tăng hết khả năng của tôi rồi, bây giờ không còn gì để tăng nữa, chúng đang đánh mạnh ở khắp mọi nơi chứ không riêng gì ở cái xó cao nguyên đã bể nát mà chỉ có một cách tốt nhất bây giờ là rời bỏ của ông. Tất nhiên - Thiệu quay qua viên cố vấn - Nếu Nhà Trắng còn tiếp tục rót cho tôi tiền bạc, vũ khí như ngày trước thì tôi cũng sẽ chi viện cho ông, có phải không thưa ông cố vấn?
Lần thứ hai bị hỏi đốp vào mặt nhưng viên cố vấn vẫn giữ được vẻ kìm chế đáng khâm phục kể từ lúc mới bước vào đây. Còn Tuấn lại không làm được như vậy, ông ta gần như bị xốc khá mạnh trước câu nói của con người đang mang trong mình cái quyền uy số 1 của quốc gia đó. Giọng Tuấn rung lên:
- Vậy thì coi như Tây Nguyên đã xong, không còn gì để bàn nữa. Tôi xin được trở lại đó để chết cùng với những người lính cuối cùng của tôi. Nhưng trước khi làm điều đó tôi cũng muốn xin được nói lời thỉnh cầu cuối cùng trước tổng thống: Quy luật chiến tranh thua là phải lui nhưng quyết định lui toàn bộ lực lượng khỏi một vùng chiến thuật quan trọng như cao nguyên trung phần lại là một chuyện rất nguy hiểm...
- Nguy hiểm hay không - Thiệu khó chịu ngắt lời - bộ Tổng tham mưu đã cân nhắc kỹ chưa đến lượt ông phải lo. Và thưa ông tư lệnh vùng 2, lúc này không ai cần đến cái chết vô ích của ông cả. Ông cần phải sống để chỉ huy một cuộc di tản toàn bộ lực lượng của ông ra khỏi vùng tử địa xuống đồng bằng. Chúng ta sẽ lấy các tỉnh duyên hải làm tuyến phòng ngự chiến lược. Tây Nguyên vậy là đủ rồi, người ít, của nghèo, bỏ! Sẽ chỉ giữ những gì đáng giữ. Tôi kêu ông đến đây là để cùng chúng tôi xác định ngay một điều: Rút! Nhưng sẽ rút theo đường nào để bảo toàn được cái lực lượng khổng lồ gồm hàng chục ngàn lính, hàng ngàn xe pháo các loại ấy. Đường 14, đường 19, đường 21 hay đường 7? Mời ông Viên!
- Dạ, trình anh Sáu!- Cao Văn Viên gượng nhẹ - Lịch sử chiến tranh Đông Dương đã khẳng định mọi cuộc lui binh qua đường 19 đều bị thảm bại. Đường 14, đường 21 cũng vậy. Đó là những con đường mà đối phương bao giờ cũng tiên liệu trước. Chỉ còn đường 7 qua Cheo Reo - Phú Bổn. Con đường này lâu nay bị hư hỏng nhiều, rút sẽ vất vả nhưng ngược lại là tạo được thế bất ngờ.
- Sao, đại tá Thanh, nhà khoa học hành binh của tổng tham mưu có ý kiến gì không? - Thiệu đột ngột quay qua hỏi.
- Dạ, trình tổng thống - Dáng bộ anh ung dung, thoải mái - điều này này tôi đã đệ trình lên đại tướng tổng tham mưu trưởng từ trước khi lên đây. Như ngài đại tướng nói, đó chỉ có thể là đường lui binh còn để hở duy nhất trong khi các con đường khác đã bị đối phương cắt đứt.
- Xin nghe ý kiến ông, thưa ông Jon Smit? - Thiệu quay qua viên cố vấn.
- Tôi cơ bản tán thành - Viên cố vấn cố vấn gật đầu - đó là một ý tưởng thông minh và táo bạo. Tôi sẽ đệ trình lên ngài Martin về việc này.
- Lên ngài Martin ư? - Thiệu cười nhạt - Tốt nhất ông lên đệ trình lên ngài ấy là hãy tiếp tục coi chúng tôi như là bạn đồng minh đáng tin cậy nhất. Số phận của chúng tôi và số phận của các ngài là một. Ông bà chúng tôi có câu: “Xấu chàng hổ ai.” Nếu các ngài đừng quá nể sợ Hà Nội, quá nể sợ cánh nghị sĩ cua cáy lắm mồm của các ngài mà bỏ ngựa giữa dòng là chúng tôi đây thì hôm nay chúng ta chưa đến nỗi phải ngồi với nhau để bàn về việc lui quân nhục nhã này.
- Ông tổng thống!- Viên cố vấn cau mày - Tình thế toàn cầu khiến chúng tôi không thể làm khác, mong ông Thiệu và các ông đây chớ hiểu lầm. Chúng tôi sẽ có mặt cùng các ông như những chiến binh tử vì đạo cho đến giờ phút cuối cùng. Tôi đánh giá rất cao tư tưởng tử thủ của ông Tuấn đây. Và - Hắn nhìn sang Thiệu cười nhẹ - nếu tất cả tướng lĩnh các ông đều cùng chung tư tưởng đó thì chắc người Mỹ chúng tôi đã mát mặt từ lâu rồi.
- Được, sẽ rút theo đường 7 - Thiệu ngắt ngang, chém tay về phía tướng Tuấn - Ngay ngày mai, thiếu tướng hãy đệ trình lên tôi và ngài cố vấn đây phương án di tản thật cụ thể để sớm mai các ngài có thể triển khai ngay được. Tôi để đại tá Thanh ở lại cùng với các ông để trợ giúp công việc này - Thiệu đứng dậy, mặt lạnh lẽo - Việc này chỉ có tôi và những người ngồi đây được biết, ngay cả những chỉ huy thân cận của ông Tuấn cũng không được tiết lộ, cứ lặng lẽ mà làm, lộ ra, điều gì xảy đến, chắc các ông còn hiểu rõ hơn tôi.
- Thưa tổng thống!- Viên cố vấn Mỹ cố ra giọng nhún nhường - Tôi e rằng một lần nữa chúng ta lại đánh giá thấp những mái đầu bạc ở Hà Nội. Trong cùng thời điểm này, tôi tin rằng họ cũng đã thừa thông minh để đoán trước về một cuộc lui binh sẽ không tránh khỏi của chúng ta.
- Việc của họ họ cứ đoán - Thiệu đứng dậy - Việc của ta ta vẫn phải giữ tuyệt mật. Hết!Chúc các ông thành công!
Thiệu đưa tay ra bắt tay tướng Tuấn, một cái bắt tay không lỏng không chặt, rồi cùng với Viên và các viên tướng khác đi ra. Smit còn nán lại một chút, bước đến trước tướng Tuấn, giọng chân thành thật sự:
- Ông Tuấn! Tôi rất cảm kích trước những câu nói của ông. Đáng lẽ lâu nay giữa chúng ta không nên có những hiểu lầm, thật đáng tiếc. Xin hẹn gặp lại ông.
Viên cố vấn đưa tay ra nhưng tướng Tuấn không đáp lại. Smit nhún vai, vẻ thấu hiểu rồi bước nhanh theo đoàn người. Chỉ lát sau, trên nóc nhà, chiếc trực thăng đã nhanh chóng khởi động rồi bốc lên, bay è è như một con nhặng khổng lồ theo mặt biển bay về phía nam.
Còn lại, Tướng Tuấn ngửa cổ lên trần nhà, tiếng nói buồn nản như chưa bao giờ buồn nản như thế:
- Thảm hoạ! Đây mới thực sự là thảm hoạ! Người Mỹ cũng thừa biết là thảm hoạ mà họ vẫn để mặc chúng ta đưa chân vào. Vận nước đã đến hồi mạt rồi.
Sáng lên đôi mắt trầm tĩnh nhưng lại như có lửa cháy bên trong của đại tá Thanh. Ông bước đến bên cạnh, đặt nhẹ bàn tay lên vai tướng Tuấn định nói một điều gì đó nhưng viên tướng này đã vụt đứng dậy, mắt vằn lạnh:
- Anh Cẩn! Tuy thế, vì sinh mạng của hàng chục ngàn binh lính dưới quyền, tôi, anh và ông đại tá đây vẫn phải đưa ra được một kế hoạch di tản thật hoàn hảo, bất biết trên đầu ta điều ngu ngốc và nhẫn tâm nào đang ngự trị.
Thoáng một cái gật đầu như một động tác mặc niệm của viên tướng chỉ huy hành quân.
Tìm kiếm với từ khoá:
02.11.2017, 14:31Nminhngoc1012
Zmod of Trao Đổi - Học Hỏi
Ngày tham gia: 02.05.2014, 01:36
Tuổi: 32
Bài viết: 35936
Được thanks: 5445 lần
Điểm: 9.61
Re: [Xuất bản - Tiểu thuyết] Khúc bi tráng cuối cùng - Chu Lai - Điểm: 10
Cần phụ làm Mục Lục Truyện! Tuyển Editor! Beta-er! Designer! Type-er! Developer!
Tốc độ đọc truyện: 0.90x
(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)
25.
Chiến cuộc ở vùng phía nam thị xã Buôn Mê Thuột vẫn đang vào hồi quyết liệt. Thế trận tiến công đã chuyển sang thế trận phản kích. Dựa vào khu sân bay vẫn chưa bị đánh chiếm, tướng Tuấn và Bộ tư lệnh quân đoàn 2 đã tận dụng triệt để cây cầu hàng không còn tạm thời được bỏ ngỏ này để ráo riết chi viện cho toàn bộ mặt trận dẫu biết rằng cái mặt trận đó đã rách te tua ra từng mảng không có cách nào vá víu được nữa.
Vì vậy, khu sân bay Hoà Bình đã nổi lên như một quyết chiến điểm cuối cùng để kẻ thù kiếm chút vốn rút lui như chính lời của viên tướng tư lệnh đã truyền đạt xuống cho bộ chỉ huy sân bay và trung đoàn 53: " Có gì đi nữa thì các bạn cũng phải thắng trên một điểm này để rửa mặt cho Buôn Mê Thuột, cho toàn bộ quân khu. Tôi, thiếu tướng chỉ huy trưởng cao nguyên sẽ ở bên các bạn đến giờ phút chót cùng."
Mưa dầm dề. Đã hai ngày ba đêm rồi mà sức kháng cự bên trong của chúng dường như vẫn không hề suy giảm, thậm chí còn có phần ngoan cố hơn. Góc này góc khác, trận đánh vẫn diễn ra rất ác liệt trong bùn đất bê bết. Dường như chúng đã huy động toàn bộ không lực vào chỉ một dải đất chật hẹp này. Đêm cũng như ngày, các loại máy bay cả ném bom lẫn trực thăng chiến đấu không ngớt lồng lộn quần đảo trên trời, chốc chốc lại nghiêng cánh lao xuống để thả rơi ra những trái bom, những tràng rôcket, những lưới đạn 20 ly xuống bất cứ chỗ nào khả nghi có lực lượng của đối phương cả bên ngoài lẫn bên trong khu vực. Khói, lửa, đất cát sùng sục đùn lên tạo thành những đám mây giông ngay trên đầu trận đánh. Bom thả trúng vào đội hình ta. Bom cũng rơi cả vào đội hình địch khiến cho không ít binh lính vận đồ rằn ri trúng miểng gục xuống. Một tên lính điên giận quất cả một băng trung liên lên trời, chửi váng:” Đ. má tụi bay! Đ. má thằng Thiệu! Tụi bay ném vô cả đầu ông cố nội bay đây nè!"
Tại một cao điểm nằm bên ngoài căn cứ, những trận địa súng cao xạ 12 ly 7 của ta đang kiên cường nhả đạn lên bàu trời dày đặc những cánh bay chết chóc. Có trận địa bị trúng bom biến thành một cái hố sâu lở loét nhìn tinh chỉ thấy còn vương lại những mảnh áo mảnh quần dsinh máu, tơ tướp nhưng rồi ngay sau đó, một trận địa khác lại xuất hiện. Có chiến sĩ bị sức ép văng ra khỏi trận địa, ngơ ngẩn sờ khắp thân mình thấy vẫn sống lại lồm cồm bò trở lại trận địa, bò lên mâm pháo tiếp tục xiết cò như người mộng du, như kẻ mê mụ. Hầu hết các pháo thủ đều có những vòng băng nhoè máu không ở chỗ này thì ở chỗ khác trên thân thể. Không ít các nòng súng bị nổ toác, cong vênh, gẫy gục. Lại có nòng bắn nhiều quá, nóng đỏ, một chiến sĩ phải vạch quần đái vào. Dòng nước giải sánh quẹo, vàng khè như dòng nắng. Nòng súng bốc khói sèo sèo...Trên cao, đã có chiếc Dakota dính đạn đùn khói mù mịt ra phía đuôi rồi lao đầu xuống một khoảng rừng bên kia núi. Đã có những chiếc phản lực lao xuống định cắt bom nhưng vướng lưới lửa quá mạnh, không dám xuống thấp hơn nữa đành ngóc đầu ngoi lên, đảo đuôi chuồn mất. Lại có chiếc trực thăng chiến đấu ăn đạn bùng lửa, lạng lưng, chúc đầu, quay tròn như con nhặng bị ngắtg đầu rồi rơi vào giữa sào huyệt của đồng bọn...
Bên trong căn cứ, ở vòng ngoài sát hàng rào, những chiếc xe thiết giáp mang nhãn hiệu USA vẫn bò như cua trên mặt đất. Vừa bò vừa rùng mình nhả đạn như đang vào cơn đau đẻ dữ dội. Những căn hầm giấu tăng tuy đã bị đánh xập đôi ba cái nhưng nhưng vẫn còn những hầm khác nằm rải rác với những nòng pháo thò ngang mặt đất, hoả lực từ đó vẫn bắn ra rát rạt. Thậm chí có chiếc còn cả gan dám bò ra khỏi hầm, hùi hụi dũi cái đầu xù xì, tròn ủng của nó vào chỗ anh em ta đang bị thương nằm la liệt, khiến cho một chiến sĩ không nén nổi sự căm giận đã lê đôi chân nát bấy của mình đến cạnh nó, trèo lên, mở nắp, thả liền hai trái tạc đạn vào bên trong để rồi khi chiếc xe bùng cháy, kiệt sức không lăn xuống kịp, người lính can trường đó cũng bùng cháy theo...
Ở một góc khác, chốc chốc lại có một cáng thương của ta do chị em địa phương khênh chạy qua sân băng, bãi trống, ra cửa mở, vượt qua khu chỉ huy sở của sư trưởng Lâm mới được điều đến để hỗ trợ, trong đó có cả khuôn mặt đỏ ửng, đẫm mồ hôi của Hơ’Krol.
Cho đến buổi trưa, các khu hầm cố thủ trong căn cứ trung đoàn 53 vẫn đông nghẹt lính. Đường hàng không vẫn phát huy tác dụng, cửa trời vẫn còn để ngỏ, đó là lý do chết người để cho các sắc lính ác ôn nhất trong quân khu được tiếp tục dồn tụ về đây làm cuộc chơi tử thủ. Đường giây liên lạc với quân khu, quân đoàn đã bị cắt, sự phòng thủ này được thiết lập hoàn toàn theo đà trớn của các trung đoàn, các tiểu đoàn, các liên đoàn biệt động, liên đoàn dù...tự gom lại chống trả tạo nên sức kháng cự thoi thóp nhưng khá điên cuồng.
Lúc đó, nổi lên giữa sân bê tông nắng rát một thân người đang bị trói ghì vào cọc. Một thân người đen xì, nham nhở và trọc lốc như vừa bị đốt cháy. Đó chính là Vinh. Anh không bị đốt cháy mà màu đen trên thân mình kia là màu ngụy trang chiến thuật còn vương lại. Màu đen và màu đỏ của máu quyện vào nhau. Nắng như đổ lửa. Nắng đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng. Đầu anh ngoẹo xuống như đã chết. Trước mặt Vinh là toán trưởng Hùng. Chiến sự nổ ra, hắn được lệnh rời bỏ đội hình thám báo để về đây làm một tiểu đoàn trưởng dù. Hắn dùng lưỡi dao lê nâng cằm anh lên. Một vệt máu từ đó ứa ra, tràn xuống ngực. Mắt anh vẫn mở trừng trừng. Hùng nhìn găm vào cái trừng trừng đó hỏi cái câu hỏi không dính dáng gì đến khung cảnh này mà dường như chỉ liên quan đến một sự khắc khoải tâm lý bên trong nào đó:
- Thằng Vẹm đen, thằng chỉ huy đặc công đêm qua của mày là thằng nào? Tên gì?
Người lính khẽ nhắm đôi mắt sưng húp lại, không trả lời.
- Vì mày có mặt ở đó nên tao muốn biết tại sao nó lại dừng tay hạ thủ tao trong khi nó thừa sức hạ thủ?
Đôi mắt ấy lại mở ra, tiếng nói trộn ngào vào những bong bóng máu:
- Mày nên... mang đầu heo củ kiệu ra mà tế sống anh ấy đi... hỏi gì.
- Tao không khoái cái đó, mày hiểu chưa? Oánh nhau là oánh nhau, sòng phẳng, tao không thích đứa nào thương hại, ban ơn hết.
Người lính quay đi, trên đôi môi tím bầm thoáng một nét cười khinh bỉ. Hắn nghiến răng, nói nhỏ:
- Và tao cũng không khoái cái cười của mày. Cầu chúa đi! Tao sẽ hoá xác cho mày cùng với cái cười đểu giả đó.
Người lính vẫn cười. Điên tiết, hắn nhao lên định làm một cử chỉ gì đó tàn bạo lắm nhưng rồi lại khựng lại, hay nói đúng hơn chính cái nhìn ám ảnh kia của người lính đã khiến hắn khựng lại. Nhổ một miếng nước bọt xuống đất, hắn sây người đi trở lại bóng râm của một chiếc mái bạt dã chiến. Vừa lúc gã đại uý toán phó từ trên một chiếc ZEP không biết từ đâu vừa trờ đến, bước xuống, trên tay cầm một cái loa điện tử. Gã lặng lẽ đi lại, chăm chăm nhìn người lính một lúc như nhìn người từ hành tinh khác rồi đưa cái loa lên sát miệng anh, nói khẽ:
- Anh bạn! Nhân danh người lính, tôi khâm phục sự can đảm của anh bạn nhưng chỉ lát nữa thôi, khi những pháo đài B52 của không lực Huê Kỳ bay đến đây, cả tôi, cả anh bạn, tất cả, bên trong cũng như bên ngoài sẽ biến thành bình địa hết.Và sự can đảm của anh bạn sẽ trở thành số không. Cho nên, lúc này vẫn chưa muộn, tốt nhất là anh bạn hãy nói một điều gì đó với các đồng chí của anh bạn kiểu như hãy rút quân đi, trong này kiên cố lắm, không sức nào tiến công được đâu. Tôi hứa nếu...
Gã chưa nói hết câu thì đã bật lùi lại bởi một búng máu từ miệng người lính phun ra bắn vào giữa mặt. Cười nhạt một tiếng, không thèm lau, gã quay lại, đưa hai ngón tay lên búng cái rét. Lập tức như đã được chuẩn bị sẵn, mấy thằng lính đi theo cầm vội can săng hai chục lít đổ túa xuống người anh. Mùi săng theo hơi nắng bốc lên nồng nặc. Gã lặng lẽ móc ra chiếc quẹt Zippo, bật lửa rồi cũng lặng lẽ ném vào. Lửa hực lên, toàn thân người lính nhanh chóng biến thành một ngọn đuốc sống trong khi gã giết người đi nhanh trở lại xe, nhảy lên, thoáng thấy có cả khuôn mặt viên cố vấn Jon Smit ngồi trong đó. Khi Hùng vội vã từ trong bóng râm tức giận lao ra thì chiếc xe đã rồ máy mất hút ở một chỗ quẹo. Hắn nhào đến ngọn lửa, nói một câu gì đó như tắt đi, giập ngay đi nhưng không ai nghe thấy cả và, có nghe được thì cái chuyện kia đã trở thành không tưởng.
Chỗ ấy, ngọn đuốc sống gặp gió cháy càng to, lửa reo phần phật như ở đâu đây giữa đất trời đang có một trận hoả công đơn độc. Từ trên cao nhìn xuống, ngọn lửa bỗng biến thành một biểu tượng đau thương và anh hùng của con người trong chiến cuộc. Ngọn lửa cháy trong nét mặt kinh hoàng của chính ngay những sắc lính nằm trong hàng rào, cháy trong tất cả các con mắt đồng đội đang nằm phục trong những đường hào đào sâu lút đầu người ở bên ngoài. Cháy trong con mắt của Oánh, cháy trong mắt của Hơ'Krol và cháy cả trong mắt người sư trưởng mới điều quân từ cánh đông đến chi viện cho con. Họ chỉ mơ hồ biết có một cái gì đó vô cùng thân thiết đang cháy, đang bị tiêu huỷ chứ chưa biết cháy cái gì, ai cháy, cháy tại sao nếu như lúc đó người chiến sĩ gác không từ cành cao nhảy xuống với chiếc ống nhòm trên tay, vừa chạy đến vừa khóc:
- Anh Oánh ơi!... Chúng thiêu chết anh Vinh rồi.
Ngọn lửa đã trở thành bộc phá. Oánh gầm lên một tiếng:
- Các đồng chí! Không cần phải chờ đêm xuống nữa, đặc công ban ngày cũng đánh, đánh trả thù cho thằng Vinh!
Người cha vội giữ ghì con lại. Ông nói:
- Cố gắng kiềm chế, con! Đơn vị bố được Bộ tư lệnh giao cho đêm nay bằng giá nào cũng phải kết hợp với đặc công tụi con san bằng mục tiêu này. Chỉ còn mấy tiếng nữa thôi...
Bàn tay mềm mại của cô gái cũng đặt nhẹ lên tay anh, chỗ có một vòng băng trắng nhoè máu. Bàn tay như một dòng nước mát làm anh hồi tỉnh. Anh thở hộc lên một tiếng, thốt lên đau xé:
- Vinh ơi!...
Rồi ngả nhẹ đầu vào vai cô gái như kiệt sức, lả đi...
Trời đã hơi chếch sang chiều. Bên trong, ngọn lửa đốt người đã tắt. Người chiến sĩ chỉ còn là một khối cháy đen không rõ hình hài và, ở phía dưới là một lớp màng nhầy như mỡ, cũng ám đen không khô nổi. Hùng vẫn đứng đó, vô cảm, bất động như không phải đang đứng trước một sinh linh vừa hoá. Đột nhiên hắn bừng tỉnh, khoát tay cho bọn lính:
- Lấy cái gì che lại cho anh ta!
Nói xong, hắn đi trở lại chiếc lô cốt chỉ huy, cúi đầu, lầm lũi như không phải đi về phía chiến tuyến của mình.
Đêm đó, tại chỉ huy sở nằm cách xa hàng rào, dưới những quầng pháo sáng nhoè nhoẹt, hai cha con sư trưởng đang ngồi sát cạnh nhau. Giọt đèn pin nhỏ bằng hạt đậu trên tay ông rà qua rà lại trên một tấm sơ đồ phương án. Không biết ông thì thào nói gì, chỉ thấy cái đầu Oánh gật gật. Và ngược lại, cũng không rõ người con nói điều gì, lại chỉ thấy mái đầu ông khẽ lắc lắc. Cũng có lúc không hẳn cứ là như thế, người cha nói đứa con lại lắc và đứa con nói, người cha lại gật. Thậm chí giọng hai cha con có lúc còn to lên, gay gắt, giọng người này muốn át giọng người kia, chỉ đến khi một trái cối nổ gần thì cả hai mới chợt tỉnh, hạ tiếng nói trở về như cũ. Giọt đèn tắt. Trong bóng tối, câu cuối cùng nghe được từ cửa miệng người cha là:
- Phương án phối hợp cơ bản là vậy, có gì đúng sai sẽ kiểm điểm sau. Đúng giờ, bố sẽ cho phát dương tối đa hoả lực vào trung tâm để ghìm đầu chúng xuống, thừa lúc đó con cho bộ đội khẩn trương gỡ mìn, cắt rào. Cắt xong, con để một bộ phận nằm lại giữ cửa mở, lực lượng chính còn lại cho luồn sâu vào bên trong đánh phá trước một số hầm ngầm cố thủ để tiêu huỷ một phần sức kháng cự, việc tiếp theo là của bộ binh và xe tăng.
- Bố nhớ cẩn thận.
- Cả con cũng vậy. Sáng mai ta sẽ gặp lại nhau.
- Dạ...Con xin lỗi bố vừa rồi con đã...
- Không sao, nếu con biết rằng khi con bẻ gẫy được ý định của bố, bố đã mát ruột thế nào không? Bố mừng con đã trưởng thành. Thôi, con đi đi...
Hai cổ tay đưa lên so đồng hồ. Thêm một cái bắt tay rất chặt nữa rồi hai cha con tách ra...
Hai giờ đồng hồ sau, đúng vào cái giờ mà một cô nữ sinh học muộn nhất trong ấp bắt đầu gập vở đi vào giấc ngủ thì từ bốn hướng cứ điểm, bất thần có những làn hoả lực cực mạnh xé bóng đêm lao hừng hực vào mục tiêu. Lao chính xác, lao hết cơ số đạn, quả đạn này rơi trúng điểm rơi của quả đạn khác rồi cứ thế loang rộng ra không để chừa một thước đất nào. Cả khu căn cứ rung lên. Rung lên liên tục như đang oằn oại gánh chịu một cơn động đất dữ dội. Sự kháng cự bước đầu bị tê liệt. Chính lúc đó, bóng những chiến sĩ đặc công ở trần bôi đen đã khẩn trương dùng kìm kéo mở ra được những lối rào khá rộng. Một mũi nhỏ do Oánh dẫn đầu nhanh chóng bay vút vào bên trong. Chỉ một thoáng sau, từ chỗ đó bỗng vang lên những tiếng nổ lớn của bộc phá, của thủ pháo đánh hầm. Tiếng nổ âm âm ấy đã thành pháo lệnh. Lập tức, từ cửa mở, không biết từ đâu đó trong bóng tối hun hút, mặt đất bỗng chuyển xô, uốn lượn rồi liền đó những chiếc tăng T54 vội vã chồm lên lao vào cùng với những hàng dọc hàng ngang bộ binh chảy cuồn cuộn theo sau. Tiếng hò la xung phong vang trời. Một trận đánh công kiên hợp đồng binh chủng diễn ra trong đêm tối thật nhịp nhàng, ăn khớp như những chương hồi trong một bản nhjac giao hưởng. Chỉ thấy những lưỡi lửa tràn dần, tràn dần và liếm sâu vào tận trong cùng các ngóc ngách, xó xỉnh. Những bóng địch bỏ chạy. Những lô cốt vỡ toác. Những hầm ngầm bị xới tung, phơi ra bẽ bàng và thảm hại những chiếc M113, M148 mang nhãn hiệu USAMRMY, nguyên nhân của sự ngưng đọng và khốc liệt mấy hôm nay, lăn chiêng, đổ kềnh hoặc đùng đùng bốc cháy...
Và có cả một chiếc tăng của ta nhủi đầu đâm xuống một hố sâu đường hào không thể nào vượt lên được nữa. Một họng súng chống tăng M.72 từ đâu đó nhô ra, rung rung rồi một trái đạn từ đó bay tới, nổ cái rầm!... Cả chiếc tăng bùng lên biến thành một ngọn lửa. Ngọn lửa soi rõ một bên má có miếng bớt đang méo xệch như cười của trung tá Hùng.
Không chịu nổi đòn tiến công vũ bão ấy, đến bốn giờ sáng thì các lực lượng phòng thủ trong căn cứ trung đoàn 53 đã tháo chạy gần như không còn một mống trừ số chết nằm la liệt, một số khác lốc nhốc chui ra từ các hầm hào giơ tay xin tha mạng. Cả căn cứ trung đoàn con cưng và cả khu sân bay Hoà Bình yếu điểm đã trở thành trống hoác, tê liệt, không còn một chút sức kháng cự nào trừ một vài những tiếng súng lẻ tẻ vang lên như tiếng nấc cụt.
Bất ngờ, từ một trong những cái đống xác chết và bị thương lổn nhổn ở góc trong cùng căn cứ, như sự hồi dương của âm binh quỷ sứ, một bóng ma tơ tướp ngọ nguậy rồi từ từ ngóc dậy, tay lăm lăm một khẩu tiểu liên cực nhanh AR15 hườm hườm về phía trước, máu từ đầu từ mặt hắn chảy tràn xuống cổ xuống ngực. Bóng những chiến sĩ bộ binh đội nón tai bèo vẫn lướt qua không để ý. Bóng những chàng trai đặc công đen trũi cũng lướt qua. Hắn vẫn chờ. Hắn chỉ chờ một con người chứ không thể là một người nào khác. Không phải hắn dở hơi hay thích chơi ngón cầu kỳ. Chiến trận mù mịt làm gì có chỗ cho những cái vớ vẩn đó được tồn tại. Nhưng hắn cần phải xoá như xoá đi một nỗi ám ảnh không thể hiểu nổi. Con người đó giống như hàng trăm hàng ngàn các thực thể đối phương khác chứ có gì lạ đâu nhưng không hiểu sao nó lại rất khác, cứ như nổi lên, vượt trội, như kết tinh, như đại diện cho những kẻ đứng ở phía bên kia, những kẻ đang làm cho lý tưởng, cuộc sống của hắn thành địa ngục. Hơn thế, điều này trong cái mớ suy nghĩ rối nhằng trong đầu hắn, hắn không đoan chắc lắm nhưng rõ ràng là có xảy ra, hắn đã nợ nó một món nợ, một món nợ không thể trả trừ việc chỉ còn cách làm cho nó phải biến đi. Và hắn sắp làm cho nó biến đây...
Phía trước, như sự ứng nghiệm của một hệ quả tâm linh, cái bóng của Oánh đột ngột xuất hiện, cái bóng to cao, tròn cá trắm, hơi nghênh nghênh sang phải không trộn lẫn được. Lạy trời lạy phật, nó đây rồi, chính nó! Xin trời phật hãy cho con hạ nó, chỉ hạ một mình nó cũng đủ để thoả mãn trong trận chiến dẫu thua hay bại này. Hắn kêu thầm trong bụng, ngón tay đặt nhanh vào vòng cò, xiết nhẹ... Nhưng đã không kịp rồi. Cả cái thân hình kia đáng lẽ sẽ ăn ngập đạn đổ gục xuống nếu như vừa lúc đó một đầu tăng to tướng không bất thần từ trong vũng tối xồ ra như cái đầu khổng lồ của một con quái vật vô tình chắn ngang giữa hai người. Và dưới vệt đèn pha sáng quắc của nó, Oánh đã nhác nhìn thấy khuôn mặt có cái bớt khó chịu và đôi mắt hận thù của cái thằng nửa người nửa quỷ đang chiếu về phía mình. Chiếc tăng vừa qua, anh vội nhào đến chỗ ấy thì khuôn mặt và con mắt kia đã không còn nữa, nó đã hoàn toàn biến mất như một ảo ảnh. Dừng lại một giây, rồi như cũng bị một cái ám ảnh mơ hồ nào đó xui khiến, Oánh nhặt cây súng của một xác lính nằm dưới đất, bấm đèn pin, một mình thực hiện cái hành vi lần mò, sục sạo vào cái hướng mà kẻ kia vừa mất dạng...
Giây phút ấy, thật lạ, giống như một sự can thiệp của chiều sâu định mệnh, của những điều vô thức mơ hồ không thể hiểu được trong chiến tranh, cả anh cả cái bóng kia đều không biết rằng, cái xe tăng đã tránh cho cái chết không tránh khỏi của một trong hai người đó lại chính là chiếc xe chỉ huy của sư trưởng Lâm. Và đứng lồng lộng trên tháp pháo, người sư trưởng ấy cũng không hề biết rằng, mình vừa làm được cái điều kỳ diệu mà ông đã hằng cầu nguyện.
Những phát súng chống trả côi cút cuối cùng của kẻ địch bị dập tắt khi trời bắt đầu ràng rạng sáng...
Và cũng là lúc cái quyết chiến điểm cuối cùng của kẻ thù ấy đã tung bay sắc cờ Mặt trận giải phóng nửa đỏ nửa xanh. Đồng đội lặng lẽ hạ thi thể người liệt sĩ anh hùng xuống, lấy vải dù trắng phủ lên. Tất cả đứng thành hàng, có chính uỷ mặt trận, có sư trưởng Lâm, có cả dân quân du kích và bộ đội địa phương, cả Y’Krol, cả đại tá Y’Blim, và có cả chàng hoạ sĩ lấm lem bùn đất.
Quá xúc cảm, anh vừa khóc vừa vẽ, vẽ những khuôn mặt can tràng và vẽ cả những khuôn mặt thương đau. Những nét ký hoạ chạy ngập ngừng rồi bay lên, lướt phóng túng trên trang giấy. Vẽ một hồi tự cảm thấy bất lực, ngòi bút nguội lạnh chả nói được gì trước cái hiện thực quá đỗi sôi sủi đang hiển linh, anh bặm môi xé nát rồi lại lia những nét khác lên tờ giấy tiếp. Trong khi đó, đôi mắt của sư trưởng và cả đôi mắt của cô gái Hơ’Krol cứ đau đáu lục tìm cái gì trong hàng chục hàng trăm những khuôn mặt đen nhẻm khói đạn ở xung quanh, ở đằng sau ở đằng trước mà dường như không thấy.
Những người lính nổ một loạt AK lên trời làm động tác vĩnh biệt anh. Không gian nuốt đi cái âm thanh bi tráng ấy rồi nhả ra xa như một lời đồng vọng giữa đất trời. Đến lúc đó vẻ như không thể kiềm chế được nữa, sư trưởng Lâm bước nhanh đến chỗ cô gái, hỏi thảng thốt:
- Cháu... cháu có thấy thằng Oánh đâu không?
- Dạ, cháu cũng đang tìm.
- Hay là...
Trái tim ông thắt lại.
- Không...
Cô gái thốt kêu lên rồi liền đó như chợt mơ hồ hiểu ra một điều gì, đôi mắt ánh lên một chút lo ngại, cô lặng lẽ tách mọi người đi ra...Và cũng chỉ đến khi đó, mọi người mới phát hiện ra sự thiếu vắng người chỉ huy của mình, họ chỉ còn biết nhìn nhau ngơ ngác...
Lúc ấy, vẫn như bị ám hồn, một mình một súng Oánh tha thẩn sục vào những cụm rừng, bụi rậm, khe suối quanh căn cứ để tìm kiếm cái kẻ đã không dưới hai lần va vấp với anh trong trận đánh này, cái kẻ sao cứ gợi lên trong đầu óc anh một điều gì xa xôi lắm nhưng cũng thật là gần gụi, cái kẻ chẳng hiểu sao đã gắn liền với anh như một nghiệp chướng, cái kẻ mang khuôn mặt của bố và có một miếng bớt trên má...Miếng bớt! Liệu có phải là Nó đấy không? Đúng là Nó không? Anh không tin, không tin rằng trong cuộc sống lại có thể có sự ngẫu nhiên đến vô lý như thế. Nhưng thế nào là vô lý? Cũng rất có thể lắm chứ. Vậy thì phải đi tìm, tìm để tin.
Phía sau cô gái đang đi tìm anh. Cô không biết anh đi về phía nào, tại sao đi nhưng với cái mẫn cảm rất khó cắt nghĩa của người chuyên sống với thú rừng, chuyên va chạm với những âm thanh, sắc màu bản năng, nguyên sơ nhất trong rừng, cô đã định vị được hướng đi của anh như định vị được bước chân li ti của những con thú nhỏ. Trước mặt cô, sau trận đánh, bàu trời mặt đất bỗng trở nên im ắng khác thường, im ắng như câu chuyện binh đao vừa rồi chỉ là câu chuyện được người già kể lại trong một bản trường ca. Cô vẫn đi. Cô không nhận ra bước chân của anh nhưng cánh mũi cô đã nhận ra mùi của anh, cái mùi đàn ông khen khét, mặn mòi không giống với bất kỳ mùi của một người nào khác. Già làng bảo đó là mùi của tình yêu, chỉ có phải lòng nhau, yêu nhau, hai tâm hồn ăn nhập vào nhau như con suối với cây cỏ thì mới nhận ra cái mùi ấy.
...Rồi cô đã tìm được cái mùi của mình khi thoáng nhận ra anh đang ngồi im lặng đốt thuốc trên một tảng đá xanh rêu. Cô vội ào đến ôm chầm lấy anh, hôn như mưa lên khắp mặt anh, líu ríu hỏi anh đi đâu, sao anh lại bỏ đi kỳ cục thế này, mọi người đang đi tìm anh, bố anh cũng đang đi tìm anh nhiều nhiều kia kìa...Anh chỉ cười, vuốt lại mái tóc mắc đầy những trái ké cho cô, bảo cô ngồi nghỉ tạm một chút rồi cùng quay về... Lúc ấy cả hai không biết rằng, tại một chỗ cách đó không xa, sau một lùm găng gai góc rậm rạp, có một ánh mắt như mắt thú hoang nhìn ra. ánh mắt của Hùng. Tốt thôi, hắn nghĩ, đang tìm thì tự dưng mày lại dẫn xác đến đây, đã định cho một mình mày xuống địa ngục chơi, nay lại thêm mi nữa, ơi đứa con gái nhẹ dạ, đa tình kia, thì ta sẽ cho cả hai đứa xuống làm bạn tình hài cốt với nhau luôn một thể. Hắn đưa nòng súng lên...nhưng kìa, sao lạ quá, giống khi đêm, dường như lại có một vật cản vô hình gì đó rất nặng kìm ngón tay hắn lại. Không! Không phải là một mũi tăng, làm quái gì có tăng với tiếc ở cái góc rừng hoang này. Vậy thì là cái gì? Chả lẽ lại là cái vẻ mặt đàn ông dịu dàng, tinh khiết và cao thượng khi cái tấm thân con nái mưng mẩy, ấm hỉm đang căng nhức ngay bên cạnh mà chỉ cần một cái ảy tay, kéo váy là...kia ư? Vô lý!
Chính cái lừng khừng hiếm hoi như một sự đánh thức rất lạ của những điều ẩn sâu nhất trong đáy lòng con người ấy, một lần nữa đã làm hắn không thực hiện được ý định tâm thần bấn loạn của mình. Vì dưới dốc, gần ngay chỗ hai con quỷ kia ngồi, một tốp lính Cộng trong đó có một tên dòm già như ông nội ông ngoại hắn dẫn đầu đã vừa ào tới. Bất lực và ngơ ngác, hắn vùi mặt xuống cỏ...