← Quay lại trang sách

- 28 - Lại là đêm. Vẫn là đêm

Dường như chiến tranh bao giờ cũng đồng nghĩa với bóng đêm. Đứa trẻ lọt lòng mẹ thường về đêm, sự mất đi của người già lại cũng thường mượn đêm mà khuất dạng và đêm cũng là khoảng thời gian con người ta có điều kiện trải ra mọi buồn vui của kiếp đời. Đêm... Đêm nay, cái đêm cuối cùng trước khi rời bỏ vùng đất đã gắn bó với mình gần cả nửa đời binh nghiệp, tướng Phạm Ngọc Tuấn ngồi gõ đàn một mình trong căn phòng đóng kín. Những giọt đàn lọt qua khe cửa nghe như có cả tiếng nấc, tiếng nỉ non, cả sự giận hờn và mê mụ dội vào. Thời trẻ do quá đau tình hắn đã đến với âm nhạc để tìm quên, thời trận mạc bốc mùi thối khẳm hắn không còn lòng dạ đâu dòm ngỏ đến nó nữa, thậm chí khinh bỉ nó, nhưng để đến bây giờ, từ sau lúc gặp con, âm nhạc lại là cứu cánh thần hiệu cho hắn giải toả hết mọi tâm sự buồn vui vào. Không, hắn đâu có vui. Con chống lại cha, cha suýt giết con thì vui cái nỗi gì. Vậy thì buồn ư? Hắn cũng không buồn. Buồn làm gì khi nước đời là thế, khi tình đời đen bạc là thế. Nhưng dù có cố dối lòng che giấu thế nào đi nữa thì hình ảnh đứa con kia cũng đã khiến cho mảnh linh hồn tưởng rằng chỉ còn chai sần và rách nát của hắn bị một cú sốc rất nặng. Cùng một lúc mọi kỷ niệm, những kỷ niệm mà hắn vốn hận thù, phỉ nhổ đột ngột hiện về. Từ sau lần gặp cha, hắn đã biết mình có một đứa con, một đứa con được hình thành và sinh ra sau cái lần khốn nạn, tủi nhục ấy, cái lần mà hắn biết đích xác rằng mình chỉ tồn tại trong con mắt người đàn bà kia như một kẻ hiếp dâm bệnh hoạn. Vậy thì hắn cần quái gì đến cái đứa con đó. Có, nó chỉ chọc ngoáy thêm vào vết thương vĩnh viễn không bao giờ lên da non của hắn chứ có hơn gì. Và hắn quên. Hay là cố quên gần cả hai chục năm nay. Và sẽ hoàn toàn quên hẳn nếu như không có cái chuyện chiếc ghi âm thổ tả kia. Chao ôi, hắn không thể ngờ con bé lại giống mẹ nó đến thế. Khi nó cất tiếng gọi Cha thì trong đầu hắn vẫn chưa định hình được cái gì cả. Chỉ đến khi nó tức tưởi băng mình vào bóng tối thì lòng hắn mới thực sự rạn vỡ. Chiến tranh, thân gái dặm trường, nó mỏng manh thế, xinh đẹp thế, liệu cái gì sẽ xảy ra với nó giữa cõi đời hỗn mang này. Hắn bỗng buốt ruột. Lần đầu tiên từ ngày ở Mỹ trở về đánh hết trận này qua trận khác hắn mới có lại cái cảm giác xưa kia đã từng có này. Và cũng chợt thấy mình có tội, tội rất nặng, tội với một sinh linh, trời ơi, dẫu sao nó cũng là giọt máu của mình, một giọt máu rơi giữa đời và đang bị đời đày ải, cuốn vào những trò binh đao chém giết kinh hoàng. Không! Tự trong thâm tâm hắn không thấy giận nó đã đi một con đường ngược lại với hắn, thậm chí hắn còn ngấm ngầm tự hào vì ít nhất nó cũng đã biết chọn con đường ngay hơn bố nó, tự trọng hơn bố nó song, thế mới khốn nạn, con đường đó lại chính là con đường của cái gã chân đất mắt toét kia, cái gã mà chính vì nó mà đời hắn đến bây giờ vẫn là con sói độc thân luôn mang nỗi thù hận với đàn bà. Thế thì cũng coi như không có nó đi. Song, suy nghĩ ấy cũng chỉ sống với hắn ban ngày còn ban đêm, hắn lại thấy lòng mình trống trải, yêu đuối quá thể, yếu đuối đến nỗi hắn lại phải tìm về với âm nhạc. Nhưng âm nhạc lại càng làm cho đầu óc hắn khổ sở hơn, một thứ khổ sở rất lạ, vừa dằn vặt vừa châng lâng một cái gì đó như là có chút dịu ngọt xen vào. Hắn bỗng thấy nhớ con da diết.... - Thưa, thầy Hai cho gọi em! Một đại úy bước vào, đứng nghiêm. Đó là tên vệ sĩ mới của tướng Tuấn. Nếu tên trước đen đúa, bặm trợn và hạ sát người không ghê tay thì tên này lại nho nhã, dong dỏng cao, khôi ngô, không thích dùng bạo lực, khá đẹp trai và đặc biệt là hết sức tận tụy. Ông ta đã lấy tên này ra từ trong nhà tù an ninh quân sự ra với cái án theo ông là rất thú vị vì đã dám tạt tai một thằng đại úy Mỹ giữa quán rượu đông người. Tuấn ra lệnh cho phòng quân lực: " Thằng trước ám quá, toàn đem lại điềm gở, chọn đứa nào có hình thù ngược lại." - Ngay từ bây giờ tôi cho anh nghỉ việc - Tuấn nói. - Dạ... Sao đấy ạ? Nếu em có lỗi gì xin thầy Hai cứ... - Không, anh làm phận sự rất tốt nhưng tôi cần anh làm một việc khác quan trọng hơn. - Dạ, việc gì khó mấy em cũng không từ nan. - Anh còn nhớ cô thư ký đặc biệt của tôi chứ? - Dạ nhớ. - Hẹn cho anh ba ngày phải tìm ra cô ta. - Ba ngày ạ? - Mắt viên vệ sĩ ánh lên một chút ranh ma như đồng loã. - Không được nghĩ bậy! - Tuấn chặn - Đây là một chuyện hoàn toàn khác. Cô ta chắc chưa đi được xa khỏi bán kính trăm cây số đâu. Anh có thể xử dụng mọi phương tiện, người, tiền bạc và vũ khí, cứ nói là lệnh của tôi. Nếu cô ta chịu trở lại thì tốt, bằng không, phải hộ tống đến được một nơi an toàn. Thôi, chúc anh thành công! Tên vệ sĩ dập mạnh gót giày tỏ ý tuân lệnh rồi ra nhanh. Viên tướng cũng đi sang phòng tham mưu của mình. Trong phòng lúc này không khí rất chộn rộn. Nhiều tiếng nói đan vào nhau. Có cả tiếnng cãi vã, tiếng chửi thề, thậm chí có cả tiếng ly cốc dộng mạnh xuống mặt bàn. Tuấn vào, tất cả chợt im re. Hắn nặng nề đưa mắt nhìn tất cả một lượt...Bỗng thấy quặn trong bụng. Chao, so với lần họp trước, mới có dăm ngày chứ bao nhiêu, Vậy mà đã khuyết đi gần một nửa những khuôn mặt thân cận. Nén một tiếng thở ra, hắn nói, giọng chậm rãi nhưng vẫn thấp thoáng một chút hào khí: - Các chiến hữu! Chiến sự đã đảy chúng ta đến bước đường cùng. Sự thảm bại này, cái chết tổng thể này đã được chúng ta dự đoán, chỉ không ngờ nó lại tới nhanh đến thế, vậy chúng ta sẽ biết chết như những quân nhân có tự trọng. Giờ phút này tôi kêu gọi tinh thần tử thủ của tất cả các chiến hữu! Chúng ta sẽ không rút về Nha Trang, nếu có rút về thì cũng chỉ là kéo dài thêm cái chết, vô nghĩa, mà ngay bây giờ tôi ra lệnh tất cả rời bỏ tổng hành dinh cùng tôi có mặt tại đường 7. Binh lính của chúng ta đang chờ chúng ta ở đó. Những khuôn mặt lầm lỳ, gần như vô cảm đáp lại lời ông ta. Những khuôn mặt không ra hào hứng cũng không ra phản đối. Thoáng thấy có cả những nét mặt chán nản và những cái nhìn vô vọng hoặc nghếch lên vẻ bất cần đời. Nhận ra thái độ đó, những ngón tay khá đẹp của tướng Tuấn thu lại thành một nắm đấm và ông ta nghiến răng giáng mạnh cái nắm đấm ấy xuống mặt bàn như để xác định một quyết tâm không thay đổi. Chỉ có ly cốc, tấm biển đề tên tuổi, chức vụ của ông ta rung lên, nghiêng đổ trong khi những khuôn mặt kia vẫn lặng tờ, vô cảm. Tiếng ông ta vang lên lần cuối, lạnh lùng và sát khí hơn: - Chúng ta sẽ biến cuộc hành binh rút lui thành một trận vận động chiến liên hoàn kéo dài suốt đường 7. Ai không tuân lệnh, ai nói một lời phản chiến sẽ bắn bỏ. Cái nắm đấm nhỏ nhoi của con người này lại giáng xuống mặt bàn một lần nữa. Lần này thì cái bảng hiệu chức danh trên mặt bàn đổ hẳn, rơi xuống đất kêu đến xoảng một cái. Viên chuẩn tướng hành quân nhìn theo cái biển hiệu đó, khẽ nhếch cười...