- 29 -
Cái nhếch cười của viên chuẩn tướng xanh vỏ đỏ lòng lúc thế này lúc thế nọ ấy đã hoàn toàn có lý khi vung cái nắm đấm bất lực ấy lên, ngài tư lệnh vùng 2 đã quên khuấy mất một điều rằng, ngoài ông ta và một vài người thân cận ra còn tất thảy binh lính đều đã quá sức bạc nhược và rệu rã rồi. Đó là chưa tính đến một yếu tố quan trọng không kém đã tác động rất mạnh đến sự rệu rã đó để biến nó thành thảm hoạ, đó là đám đông quần chúng.
Có lẽ trong lịch sử chiến tranh Việt Nam và cả lịch sử chiến tranh thế giới chưa ở đâu diễn ra cái cảnh di tản hỗn loạn kinh hoàng như ở đoạn đường Cheo Reo, Phú Bổn nằm trên trục lộ số 7 này, cái trục lộ mà cả người Mỹ lẫn những bộ óc được nhìn nhận là thông thái nhất trong chính quyền Sài gòn đã khẳng định nó là một yếu tố hoàn toàn bất ngờ và hữu hiệu mà đối phương không sao lường trước được.
Đông vô xiết kể. Đông như cư dân cả nước đều dồn tụ về đây để làm một cuộc ùn tắc khổng lồ. Xe ùn tắc. Người ùn tắc. Súc vật ùn tắc. Cảnh vật, không thời gian và thời gian cũng như ùn tắc. Đoàn xe này nối đuôi đoàn xe kia, dòng người này nối đuôi dòng người khác. Xe quân sự ngào vào xe dân sự. Quần áo lính trộn lẫn vào quần áo dân.Tất tất cả những gì thuộc về sự tồn tại sinh sôi trên mặt đất đều lao vào trò chơi ùn tắc hết. Độ ùn tắc kéo dài đến cả chục cây số và mỗi lúc mỗi kéo dài hơn, ken chặt khi nó cứ buộc phải nhận vào cái lòng đường chật hẹp của nó những dòng người như những dòng lưu từ các tỉnh phía bắc, phía nam Tây Nguyên cuồn cuộn đổ về. Dòng sông người đang phình ra, rối loạn, căng nhức đã đến hết đường biên có thể của nó, cứ đà này chưa biết đến lúc nào nó sẽ nổ tung và tan làm trăm mảnh.
Đã hỗn loạn hình hài thì ắt sẽ dẫn đến cái hỗn loạn bên trong. Cướp giật, đánh đấm, tranh giành, đốt xe, hiếp dâm, bắn bỏ, đâm chém, mạnh ai nấy chạy, mạnh ai nấy vượt lên, giẫm đạp lên nhau, đè nghiến lên nhau để được sống. Lính quên phận sự, quan quên mất lính, những con người được trang bị tận răng này đáng lẽ phải đứng ra làm vai trò bảo vệ, trị an cho dân lại còn chạy thục mạng hơn cả dân. Cả lính lẫn dân, cả người lẫn vật trong phút chốc đã trở thành những sinh vật mê mụ chỉ còn biết có bản năng sinh tồn đâm đầu lao về phía trước.
Vẫn chạy. Vẫn ùn tắc. Người già người trẻ, con gái con trai cứ bồng bế nhau mà chạy, cứ đổ nghiêng đổ ngửa mà ùn tắc, mà không biết chạy đi đâu, không rõ ùn tắc vì cái gì. Chốc chốc lại rú lên một tiếng kêu cướp cướp! Thỉnh thoảng lại ré lên một giọng con gái bị tay người sục sạo vào thân thể. Trẻ con thì khóc, người già thì rên, đàn ông chết lặng, phụ nữ khóc oà, lính tráng quát tháo...Hết thảy tạo nên cái âm thanh của một vụ vỡ đê trong mùa lũ, hơn cả vỡ đê.
Giữa đường, một nhà sư vận áo cà sa nhắm mắt ngồi lần tràng hạt như đang cầu siêu cho một linh hồn vất vưởng nào đó. Nhưng cái dáng ngồi siêu thoát tịnh độ ấy không ngăn được dòng chúng sinh dung tục, họ cứ lao cứ dẫm bừa lên và khi cơn bụi trần đi qua, nhà sư chỉ còn là một cái xác thoi thóp bên vòng tràng hạt bị giẵm nát, lăn ra...
- Ăn cướp! Ăn cướp!...Có ai bắt giùm tôi lũ ăn cướp...Trời đất ơi! Mấy ông lính cướp hết của tôi rồi! Má con, bà cháu tôi biết sống thế nào đây hả ông trời hỡi trời...
Người đàn bà bị cướp chỉ còn biết ngồi thụp xuống, đập hai tay vào đất kêu trời bên cạnh một đàn con lít nhít trong khi toán cướp mặc đồ lính đã thoát chạy mất hút ở khúc eo. Tiếng kêu thất thanh của bà chìm nghỉm trong muôn vạn những mớ âm thanh xô bồ, cuồng nộ khác không ai để ý đến cả. Chỗ khác, đang xảy ra một đám đánh lộn dữ dội giữa hai sắc lính Dù và chủ lực với chỉ một lý do giành giật nhau một cái gì đó giống như một chiếc xe hoặc một đoạn đường chen lấn hoặc chả vì một cái gì cả, chỉ điên lên là nện nhau thôi. Nện nhau bằng chân tay chán thì nện nhau bằng báng súng, dao găm và bằng cả những viên đạn bắn ra khỏi nòng trong những tiếng chửi thề, những cú đấm đá huỳnh huỵch, bể đầu sứt trán, tóe máu toé mủ, cả lăn giãy đành đạch. Cái đám đả loạn đài ấy chỉ chấm dứt khi có một tốp quân cảnh phóng xe ào tới, nhảy xuống, gí súng vào ngực người này, trói giật cánh khuỷu người kia quẳng lên xe. Và rồi lát sau, lại chính cái đám quân cảnh ấy lại nện nhau chí chạp với một đám quân cảnh thuộc sắc lính khác. Chỗ khác nữa, người ta không đánh nhau nhưng người ta lại cho xe lấn vào thân thể nhau để cướp đường khiến cho cả đám đông kinh hãi, la chạy bải bải trong đó kẻ xấu số kia không chạy kịp đành làm mồi cho chiếc bánh xe nghiến qua bụng nghe nổ cái bép như trái bóng vỡ...Nhưng đấy vẫn là cái kinh hoàng dưới mặt đất, còn trên cao, lát lát lại có những trái pháo rít lên, rớt xuống, nổ toác làm tan hoang cả một đám lính đang chen chúc ở chân đồi. Lại la rú, lại kêu gào, lại vỡ nát. Vỡ nát như bóng dáng một ngày tận thế đang hiển hiện ở nơi đây.
Mặt đường không còn chịu nổi cái áp lực khủng khiếp ấy nữa, lính bắt đầu quẳng vũ khí, trang bị túa chạy vào rừng, vừa chạy vừa quýnh quáng tháo bỏ những bộ quân phục nhàu nát, bẩn thỉu. Dân cũng chạy vào rừng. Chạy thành từng tốp, từng đoàn, chạy có cả người già và trẻ con ngã lên ngã xuống. Rừng mênh mông khô cháy. Những dòng người tan tác, thất thểu, bồng bế, mang vác xiêu vẹo như những hình nhân vật vờ đi giữa địa ngục. Tiếng trẻ khóc ngằn ngặt. Tiếng rên rẩm cầu trời khấn phật của người già nghe bi ai, thống khổ thấu tới trời xanh.
Thời gian trôi qua. Dòng người dòng xe vẫn chỉ nhích được từng thước, từng đoạn. Người ta lại tiếp tục bỏ đường chạy vào rừng mong tìm được những lối đi khác để xuống được đồng bằng. Hết đêm rồi lại ngày, hết ngày lại đến đêm, họ vẫn không tìm được nẻo xuống. Đói quá, có bàn tay vươn cao ngắt quả dại đưa vào miệng, nhai chưa nổi vài miếng vội nhè ra, hai tay ôm bụng gập người xuống nôn thốc nôn tháo. Khát quá! Có người mẹ trẻ lấy ca múc bùn trong một vũng lầy sền sệt vắt nước vào mồm con. Nước đâu không thấy chỉ thấy những giọt đục ngầu, quánh đặc có lẫn cả cung quăng bọ gậy bò vào miệng trẻ. Tồi tệ hơn, tại một góc rừng còn chút nước vũng, một tên lính đeo lon sĩ quan hẳn hoi đang độc chiếm lấy nguồn nước thiên nhiên ít ỏi đó đong từng chén nhỏ bán thu cả cục tiền. Có cô gái sờ mãi không thấy tiền, đành tháo chiếc nhẫn nơi tay ra đưa cho hắn, hắn nhét thỏm vào túi và đưa lại cho cô một chút nước chưa đày một hụm. Cô khác đến nhẫn cũng không còn, cứ đứng liếm môi mà bần thần nhìn vào. Gã sĩ quan liếc nhanh vào bộ ngực vẫn no tròn và cặp đùi vẫn căng nảy của cô, khẽ nói với tên lính đứng cạnh thay gã trông coi vụ này rồi rỉ vào tai cô một câu gì đó như thể chỗ kia còn một vũng, hãy đi theo tôi, chỉ đi một mình cô thôi vì còn ít lắm. Cô ngần ngừ một chút rồi cũng đi theo... Lát sau, từ sau cái lùm cây rậm rạp ấy cô lặng lẽ đi ra, chả biết có uống được giọt nào không nhưng đôi mắt nhìn lại thật buồn thật tủi cứ cắm xuống và một bên ngực áo không hiểu sao lại chẳng còn một chiếc khuy nào. Gã đầu cơ đi ra theo, mặt mày nhẹ thỏm rồi lại tiếp tục về vị trí kinh doanh một lời một trăm, một ngàn của mình. Cuộc mua bán béo bở ấy đã khiến cho một tên vận đồ rằn ri khác đi qua sinh lòng. Hắn tiến đến, giơ báng súng nện mạnh vào đầu tên này một cú khiến gã quay lơ, tiền trong túi vung tứ tán, hắn bình thản nhặt không bỏ sót một đồng rồi lại bình thản đứng vào vị trí của tên kia với cái ly bể trên tay...
Ngoài mặt đường đâu đâu cũng vẫn một cảnh hồng hoang nguyên thuỷ, đâu đâu cũng một cảnh địa ngục trần gian không có lối thoát. Pháo lại bắn. Đạn rơi cả vào rừng. Đạn rơi vào giữa đội hình xe cộ, vào giữa đội hình lính tráng. Có rất nhiều bóng người bóng lính túa chạy mất đà mất hướng bị rơi xuống vực, rớt xuống sông. Chưa hết, dưới kia, trên mặt nước, đang có la liệt những tàu những thuyền chen chúc chở lính qua sông thì bỗng một loạt đạn pháo rơi xuống. Những cột nước dựng lên, những mảnh thuyền dựng lên, những xác người dựng lên, ụp xuống. Đến khi mặt sông trở lại phẳng lặng thì không còn thấy một chiếc thuyền nào nữa ngoại trừ những mảnh vỡ, những đầu người, những thân người không toàn thây nhấp nhô, vật vờ, chìm nghỉm trong sóng nước, trong màu máu đỏ loang ra khắp mặt sông, loang đến ngang trời.
Giữa lúc đó, một chiếc xe dân sự màu trắng khá sang trọng nhưng thân vỏ đã sây xát, nhiều chỗ bẹp dúm len lách đám đông đang xô đảy đi lên. Tới một chỗ dốc sát bờ sông, chiếc xe buộc phải giảm tốc độ, đó cũng là lúc một toán lính biệt động ùa ra chặn lại, gí súng bắt người trên xe xuống hết. Chiếc xe vẫn ngoan cố ngúc ngoắc bò đi. Tức thì một loạt súng găm thẳng vào hai lốp trước khiến nó chúi đầu xuống, buộc phải dừng lại. Bước ra khỏi xe chỉ là hai người đàn bà: Dung và Diễm Lan, vợ viên tỉnh trưởng Daklak.
Sau cái đêm ở lán sư trưởng Lâm, buổi sáng cô được dẫn lên gặp tư lệnh mặt trận. Biết cô chính là người tình báo đã cung cấp được nhiều tin tức quý giá, kịp thời cho chiến dịch Buôn Mê Thuột, tư lệnh vui lắm. Ông có ý giữ cô ở lại với lý do nếu đã lộ rồi thì ở luôn đây, sẽ về phòng tham mưu mặt trận làm trợ lý tổng hợp chuyên nắm tình hình địch cho ông nhưng cô xin phép từ chối bởi nhiệm vụ của cô lúc này, như chú Thanh nói là tiếp tục tìm cách bám lại trong lòng địch để phục vụ cho những chiến dịch tiếp theo mặc dù được trở về với đội ngũ như cô nói: " Bác ơi, luôn luôn là nỗi khao khát cháy bỏng trong lòng cháu." Trưa hôm đó, cô đã kể với sư trưởng tất cả mọi chuyện trong gia đình, chuyện về cô, về Hùng đang là một toán trưởng Hắc Báo ở đây, và nhất là chuyện của má, má vẫn rất nặng lòng với ông và từ đó đến nay má vẫn ở một mình. Tiễn cô ra cửa rừng, ông khẽ nắm lấy tay cô:" Nếu gặp được má trước, con nhớ gửi lời bác thăm má và nói, đối với má lòng bác vẫn nguyên vẹn." Cô đã kêu ông là Ba và gục đầu vào ngực ông khóc như đứa trẻ. Rồi cô lại trở lại trang trại của bà Diễm Lan. Hai chị em quyết định hoà vào dòng người xuôi ra biển. Sở dĩ hai người có thể đến được tận đây sau khi đã bỏ lại đằng sau hàng cây số người dày đặc là nhờ có lệnh của tướng Tuấn, hay nói đúng hơn là nhờ có sự áp tải trung thành và rất tháo vát của tên vệ sĩ đẹp trai cùng với tốp hộ vệ của hắn. Tìm gặp được cô ở ngã ba rẽ về đây, gã đã kính cẩn và lịch sự mời cô trở lại theo nhã ý của tướng tư lệnh để đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra. Cô còn đang ngập ngừng vì đây là một dịp tốt để có thể trở lại vị trí như mong muốn của chú ấy nhưng lại chính là Diễm Lan kiên quyết gạt đi với câu nói bạt trời:" Không đi đâu cả. Chú về nói với ông ấy là ngay đến tính mạng của các ông ấy, của ông Thiệu cũng còn chưa biết phòng thế nào, sao còn phòng nổi cho người khác" rồi cứ kéo xếch cô lên xe. Tên này không biết xử trí thế nào đành âm thầm kéo cả nhóm bám theo làm nhiệm vụ hộ tống, khi đi trước, lúc đi sau, chỗ mềm thì dùng miệng, chỗ rắn thì dùng súng, chỗ rắn quá thì lại đưa lệnh của tướng quân khu ra, một cái lệnh tuy chả ăn nhằm gì với đám hỗn quan hỗn quân lúc này nhưng lại khá có tác dụng với các lực lượng quân cảnh bám dày đặc tren đường nên cuối cùng cũng bò đến được đây sau khi họ buộc phải chia tay với cái lệnh gọi ngang hông của chuẩn tướng Cẩn bắt phải trở về đội hình cận vệ ngay.
Diễm Lan vừa bước xuống đã xếch đôi lông mày cong vút lên, nói cứng:
- Các chú đừng làm hỗn. Chồng tôi là đại tá tỉnh trưởng đã bị bắt, sống chết chưa biết thế nào. Các chú vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ.
- Khớ, đại tá! Đại tá là cái con mẹ gì - Một gã bịt băng kín đầu, thân hình to như con bò mộng cười sặc như bị bóp cổ - Đã tháo chạy như chó thì đại tá, đại tướng hay thằng lính chai đít đều giống nhau tuốt. Coi nào, xin phu nhân đại tá cảm phiền!
Hắn tiến lại, thò bàn tay đen thui lục lọi vào khắp thân thể thị, lôi từ trong đó ra đủ các thứ tiền, vàng, giây chuyền, nhẫn...nhét ráo trọi vào túi. Đâu đó, hắn còn dùng mũi súng hất ngược vạt áo thị lên, trố mắt nhìn rồi bỏ xuống, cười chán ngắt:
- Quá đát, dẹp, loại này có cho vô nồi nước lèo cũng chả còn chút váng. Còn con này - Hắn tiến sát Dung - Chắc cũng vợ một thằng úy thằng tá nào đó chứ hả? Giơ cao tay lên!
Hai bàn tay cóc cáy lại lặp lại hành động cũ, lặp lại thô bạo hơn mặc kệ Dung co gập người lại hai tay níu chặt lấy cạp áo cạp quần, tuy vậy một mảng ngực trắng nõn vẫn lộ ra giữa nắng.
- Ai cha cha, ngon! - Lại trố mắt - Mẹ, bao nhiêu đàn bà con gái ngon lành đều bị bọn chó nó đớp hết, lính tráng cùng đinh đành nhai đồ thừa vậy, còn hơn không. Nào, cô em, nhung lụa bơ sữa thừa rồi, giờ hãy chịu khó bù trừ cho kiếp lính trần ai khoai củ này một chút, đời mà.
Diễm Lan vội lật đật đứng xen vào giữa, giọng nói đã hạ xuống tới mức gần như nằn nì, thiểu não:
- Mấy chú ơi! Mấy chú nghe chị nói đây, tiền vàng mấy chú đã lấy hết rồi thì người mấy chú cũng nên tha chứ.
- Vàng là cái mẹ gì! - Gã này trợn mắt xoè ngửa nắm tiền, vàng ra - Chỗ này có mua nổi một ca nước không? Lui ra, con già này!
- Được, tôi già mấy chú có kêu là con già tôi chịu nhưng còn em nó, mấy chú có biết em nó là ai không?
- Là ai? - Một thoáng tò mò.
- Là thư ký đặc biệt của ông thiếu tướng tư lệnh quân khu, là... là thượng cấp của mấy chú đó, để cho người ta đi.
Lại một tràng cười sặc sụa:
- Mẹ! Thư ký thì nước mẹ gì, đến vợ của lão bọn này cũng chả ngán nữa là. Mà có khi con nhỏ ngọt thịt này cũng là một thứ vợ lẽ cũng nên. Tới luôn tụi bay!
Những đôi mắt và những cái miệng khát dục ngầu đục nhe ra, bập vào. Chúng hè nhau bao vây, úp chụp lấy cô, lôi xềnh xệch cô vào một cái bụi gần đấy. Cô quẫy đạp, chống cự, cắn cấu đấm đá, thậm chí cả xử dụng một vài miếng võ tự vệ quyết liệt nhưng ăn thua gì, bày quỷ đói càng bị kháng cự càng lên cơn đói. Ngoài kia tiếng của bà Diễm Lan rú lên:
- ối giời ơi!... Có ai cứu với không... Chúng nó giết người...có kẻ hiếp người...
Lập tức một báng súng quật bà ngã dụi, cái miệng vẫn ngáp ngáp muốn kêu nữa nhưng không ra tiếng chỉ có bụi vẩn lên trước cửa miệng. Trong này xống áo của Dung đã bị xé tơ tướp, những mảng da thịt con gái lộ ra trắng đến tội tình, có cả những mảng bị tím bầm, rớm máu. Kiệt quệ, tênh hênh, đau đớn, cô chỉ còn biết nằm lịm cho nước mắt chảy ra...
Đúng lúc đó thì một chiếc Zeep à tới. Hùng nhảy thốc xuống. Thoáng hiểu ra sự tình, không cần đắn đo, không cần biết người bị hại kia là ai, hắn điên loạn rút súng nẻ vào giữa sọ cái thằng to như trâu mộng đang đè nghiến lên cô một viên rất gọn. Chát! Tên này chỉ kịp uốn cong người lên một cái như con đực thoát dương rồi gục mặt xuống chết, chiếc thắt lưng quần vẫn trễ xuống quá hông. Hùng nẻ phát nữa. Thằng bên cạnh đổ nhào. Cây súng lại chực đưa lên... Biết gặp tay tổ, cả bọn vội bấm nhau tháo chạy. Không thèm bắn theo, Hùng cúi xuống, dùng đế giày lật mạnh cái lưng chần rần của tên đang đè lên bụng cô ra và chợt thốt lên kinh ngạc: Hắn đã nhận ra cô gái đang nằm phía dưới là ai. Sau phút sững sờ, hắn chuyển ra nổi nóng, ném cho cô cái áo hắn đang mặc rồi gần như thô bạo tóm tóc cô dựng dậy, rít lên:
- Dung! Mày làm gì ở đây? Tại sao mày lại lọt vào giữa cái đám ma quỷ khốn nạn này? Hả? Hay là mày cũng là cái loại...
- Anh Hai... - Dung vừa mếu máo vừa xốc lại quần áo - Anh không được nghĩ về em như thế.
- Vậy mày muốn tao nghĩ về mày thế nào? Tao nghĩ mày là bà thánh mẫu chắc. Hừ! Mấy năm nay tưởng mày đã lưu lạc tận phương trời nào hay ho lắm chứ ai dè mày lại lang thang ở đây.
Không nói lại, cô lặng lẽ đi đến nâng bà Diễm Lan dậy. Thấy cô vẫn an toàn, bà ôm lấy cô khóc lặng. Cảm động trước tấm lòng ấy, Dung cũng để mặc nước mắt chảy ra.
- Tội nghiệp em tôi quá... Sao lại có thể ra nông nỗi này hả em... Chúng nó vẫn chưa làm gì được em chứ? - Dung bặm môi lắc đầu. Bà quay qua nhìn lên Hùng vẻ đầy biết ơn - Cám ơn cậu quá! Nếu bữa nay không có cậu thì con nhỏ em tôi sẽ không biết ra sao. Xin cậu cho biết quý danh để chị em tôi sẽ có dịp đền đáp.
Không để ý hay không thèm để ý đến câu nói đó, Hùng nhìn em gái, hất cằm:
- Giờ sao? Chuyện của mày mày định tính thế nào đây?
- Kệ em. Anh cứ đi làm việc của anh đi!
- Không kệ được. Kệ để mày lại bị chúng nó lột trần lột truồng ra như vừa rồi hả? Tao đang bận, tao còn có rất nhiều việc phải làm
Dung không trả lời, chỉ nhìn anh trừng trừng, nước mắt ứa ra. Hồi lâu cô mới nói:
- Anh Hai... Đến nước này rồi mà anh vẫn còn thích nghênh ngang súng ống như thế ư?
- Nhóc con, biết gì! - Hùng quát - Mau lên xe đi, tao đến chậm một chút thì có phải đời mày đã tiêu rồi không. Lên xe, lẹ lên!
-Không! - Dung lắc đầu - Em có việc của em, anh cứ lên xe của anh và tốt nhất là anh hãy tháo bỏ bộ quân phục và khẩu súng kia đi, anh vẫn chưa thấy chán, thấy mọi sự đã hết rồi à. Tốt nhất là nhân lúc này anh hãy về trông nom má, em cũng sẽ về sau.
Nói xong cô cầm lấy tay bà Diễm Lan dìu xuống phía cây cầu phao đang đặc kín người..
- Dung...
Tiếng gọi ấy làm cô thoáng dừng lại. Tiếng gọi ruột thịt, tiếng gọi của một người anh. Những năm thơ bé, cô đã được nghe tiếng gọi ấy biết bao lần. Cô biết người anh ấy vẫn thương yêu mình hết lòng như ngày xưa, kể cả khi biết cô bỏ nhà ra đi. Tình thương của một kẻ kiêu ngạo, một tính cách không quen, không thích hạ mình nói những lời êm dịu, yếu đuối. Dung... đã lâu lắm rồi cô mới được nghe lại cái tiếng gọi vừa yêu thương vừa lạnh lẽo này nhưng cô không thể dừng lại, cô còn bà Diễm Lan, một người đàn bà ở tầng lớp trên nhưng lại rất chân tình, tốt bụng khi rơi vào những hoàn cảnh hiểm nghèo, và trên nữa cô còn có nhiệm vụ của cô, cô không thể gắn bó với con người ấy lúc này được dẫu biết rằng nếu gắn, tính mạng của cả cô của cả bà Diễm Lan sẽ được bảo toàn.
Bước chân cô quả quyết đi thẳng để mặc cho con người dữ tợn kia nhìn theo khổ sở và điên giận. Hắn giơ súng bắn hết một băng lên trời...
Lúc ấy từ một góc kín bên vệ đường, sau một chiếc GMC bị trúng đạn lật nghiêng có một con mắt đang nhìn ra. Con mắt trống rỗng và tuyệt vọng. Con mắt của tướng Tuấn. Ông ta đã có mặt ở khúc đường tử thần này từ trước khi xe của Dung đến nhiều tiếng. Đến với tư cách một người chịu trách nhiệm về toàn bộ cuộc rút quân này. Nhưng ngay từ phút đầu ông ta đã hoàn toàn bị choáng váng. Trước mắt ông, trên tất cả các cung đường, tất cả các khoảnh đất, cuộc lui binh chiến thuật mà ông muốn nó sẽ trở thành một cuộc vận động chiến đã hoàn toàn phá sản.Quân lính của ông ta, thứ lính thiện chiến và có kỷ luật nhất trong các quân khu quân đoàn mà ông vẫn hằng tự hào đã hoá xác biến thành một bầy thảo khấu, một đám ăn mày, một lũ cướp trộm, một bầy quỷ dữ. Chúng đã làm ông cay đắng tận đáy lòng. Chao ôi! Chả lẽ vì những thằng người ghê tởm kia mà mình đã định đánh đổi cả cuộc đời ư? Nhưng họ có cần mình đánh đổi không hay là như sáng nay, một thượng sĩ sắp chết đã độp thẳng vào mặt ông khi nhận ra ông: " Ông chỉ huy trả lời đi, ai, kẻ nào, những bọn nào đã đảy chúng tôi đến bước đường thân tàn ma dại, đến cái chết tủi nhục thế này? " Ông đã không trả lời, không dám trả lời và chui vào sau một gờ đá quyết định tháo bỏ chíec áo quân phục. Không, ông không sợ bị trả thù bởi bộ quần áo võ tướng này, ông không phải là người như thế nhưng sau tất cả mọi việc đã đau đớn chứng kiến, ông thấy mình không nên khoác nó vào người nữa. Ông chỉ là một tên lính tồi, một gã mơ mộng, một kẻ ngông cuồng, một đứa giết người khi vào giờ phút chót cùng vẫn còn đi ảo tưởng sẽ thay đổi được cục diện chiến trường. ÔI, còn thay đổi gì nữa khi cái địa ngục trần gian, cái nồi lẩu hổ lốn toàn thịt người, cái tinh thần của quân lực đang nhỡn tiền đã hiện ra thê thảm đến dường kia. Nhục! Binh nghiệp một đời nếm trải đủ mùi đây là lần đầu tiên ông thấy nhục. Một cái nhục ăn sâu, nhức buốt, lan toản, gặm vào từng tế bào từng lỗ chân lông, nhục đến nỗi có lúc ông đã quên đi cả cái đau đáu về đứa con gái chưa biết trôi dạt nơi đâu của mình. Thế là, với cái nhục đó, cộng thêm nỗi cô đơn, hụt hẫng đến tột cùng, viên lãnh chúa kiêu hãnh của toàn vùng cao nguyên lặng lẽ bỏ đội hình, bỏ vị trí, bỏ lon hàm, bỏ hết để một mình thực hiện cuộc vi hành vào hỗn mang. Và ông đã gặp Dung ở đây, đã chứng kiến lính của chính ông chửi xỏ vào mặt ông thế nào và, khủng khiếp hơn là đã định hại nhục con gái ông làm sao. Đúng, ngay từ lúc nó bước xuống ông đã hoảng hồn, đến khi chúng hỗn xược dám thọc tay thóc chân vào người nó thì ông không chịu nổi nữa, đã định xông ra nhưng rồi lại nghĩ chắc chúng chỉ dừng lại ở đó, dù sao họ cũng là những sĩ quan được đào tạo đàng hoàng và tới khi con gái bị lôi xềnh xệch vào bụi thì lồng ngực ông bỗng phá bung, ông quyết định nhảy ra mang cái thân già, mang cả cái chức tư lệnh đã vất xuống đất này ra ăn thua đủ với chúng một phen rồi muốn ra sao thì ra nhưng ý định đó đã không thực hiện được bởi sự có mặt đúng lúc của Hùng. Hùng, thằng con riêng của người đàn bà ấy, thằng con ruột của cái gã chân đất mắt toét kia sao lại cũng có mặt ở đây? Không, ông sẽ không thể nhận ra nó, nhận ra sao được khi ông bỏ đi nó mới có vài ba tuổi và nó cũng không thể nhận ra ông, tất nhiên, nếu như lúc đó con bé không kêu tên. Ôi chao, nước đời lắm nỗi, con của mình thì đi theo nó, con của nó lại đứng ở phía mình, sao thế nhỉ? Chua chát, ông ta ngửa cổ cười hấc một tiếng và khi hết cười nhìn trở lại thì hai người đàn bà một già một trẻ đã mất hút trong dòng người nhung nhúc rồi.
Vừa lúc ở trên cao, một cánh trực thăng ở đâu vè vè bay tới rồi từ từ hạ càng. Sức gió ù ù của chiếc cánh quạt thổi thốc nốt chiếc quần dài của kẻ dâm tặc xuống tới tận gót chân. Chuẩn tướng Cẩn cùng viên cố vấn Mỹ bước ra, nhìn quanh một vòng, nhìn vào cả hai cái xác chết đang nằm tô hô rồi đi nhanh tới chỗ Hùng vẫn còn đứng như đóng đinh nhìn theo hướng em gái. Không nhận biết được điều đó, viên chuẩn tướng lên giọng rất nặng:
- Trung tá! Ai chỉ huy ở đây? Tại sao lại có hiện tượng quân hồi vô phèng quá cỡ thế này? Để ùn lại ở đây là tự sát hết.
- Tự sát ư? - Hùng cười khảy, quay lại - Chúng ta đã tự sát ngay từ khi các ngài cứ khăng khăng quyết định phòng thủ Pleicu và Kontum rồi, thưa ông chuẩn tướng. Bây giờ có tự sát thêm nữa thì cũng vậy thôi.
- Tôi ra lệnh cho anh phải dùng đủ mọi cách, kể cả nổ súng để thiết lập lại trật tự trong đoạn đường này!- Hắn vằn mắt.
- Chuẩn tướng đi mà nổ, thiên hạ ở đây đã nổ vào nhau đủ rồi.
- Anh định chống lệnh?
- Thật là ngớ ngẩn!
- Anh bảo ai? - Hắn tiến sát lên một bước.
- Bảo tôi, bảo ông, bảo cả cái thằng Mẽo đang đứng cạnh ông kia - Hùng cũng tiến sát lên, cái bớt trên gò má nhợt đi dễ sợ - Cuối cùng vẫn chỉ có cái dân da vàng mọi rợ này là lãnh đủ, còn hắn ta, còn nội các, còn ông Thiệu lúc này đang làm gì? Làm gì, ở lại hay đã chuồn rồi, đã có lúc nào ông chuẩn tướng để bụng nghĩ đến chưa? Tốt nhất ông hãy bảo cái thằng Mẽo ấy cút đi, cút càng nhanh càng tốt, ngứa mắt lắm!
Tên Mỹ sờ tay vào súng nhưng bàn tay của Hùng đã nắm vào bá súng của mình nhanh hơn. Hai ánh mắt, hai sắc màu chém vào nhau tóe lửa như dồn hết sự hận thù, khinh bỉ và cả phản trắc...Cái tình thế nhạ cảm này sẽ chưa biết diễn ra thế nào nếu như lúc ấy tướng Tuấn không từ phía trong bước ra, tiến đến, lặng lẽ đứng chắn giữa hai người. Không còn ai nhận ra cái giọng nói hàng ngày của ông ta nữa:
- Thôi, tôi xin các người, xin tất cả! Chúng ta chưa đủ nhục nhã hay sao mà lại còn định vấy bẩn vào mặt nhau ở đây. Nhục! Nhục lắm các ngài có biết không?
- Chết nỗi, ông thiếu tướng! - Cẩn kêu lên làm ra bộ ngạc nhiên - Cứ nghĩ thiếu tướng vẫn đang ngồi điều hành việc đại sự tại tổng hành dinh kia chứ đâu có ngờ ông tư lệnh vùng 2 khét tiếng hào hoa, mã thượng lại đi xuống tận đây trong bộ dạng dân thường thế này. Mà lại không có một lực lượng bảo vệ nào hết, thật quá nguy hiểm!
- Anh Cẩn! - Tuấn nhìn vào mắt hắn với cái nhìn thương hại - Từ bây giờ không còn vùng 2 vùng 3, cũng không còn ông tướng ông tá nào nữa hết. Tan rồi. Và tôi không còn là thượng cấp của anh và anh cũng không còn là hạ cấp của tôi, tôi và anh chỉ còn là hai thằng lính già cố vắt kiệt sức mình lần cuối để làm sao bớt đi được phần nào sự chết chóc vô ích của đám lính trẻ vô tội kia, tất nhiên là còn tuỳ ở anh và ngài Smit đây - Khẽ quay qua Hùng, hạ giọng - Trung tá, nếu có thể tôi muốn được gặp trung tá một chút.
Hùng ngần ngừ rồi dập gót giày, lặng lẽ đi theo ông ta ra một chỗ khuất. Đây là lần thứ hai Hùng được giáp mặt ông ta và cũng là lần thứ hai anh thấy ngờ ngợ như nhận ra một cái gì đó hết sức quen thuộc trong con người này nhưng lại không thể nhận ra. Khi chỉ còn hai người, ông ta chiếu một cái nhìn day dứt rất lạ vào mắt Hùng:
- Anh Hùng! Cho phép tôi được gọi trung tá như thế. Anh có thể biết tôi và cũng có thể chưa biết, không sao. Tôi chỉ xin nhờ trung tá một việc, một việc hệ trọng, còn hệ trọng gấp ngàn lần sự thắng thua của cuộc chiến này, đó là tôi, một viên tướng đã hết thời sẽ vô cùng biết ơn nếu như trung tá tìm lại được con bé mà hồi nãy trung tá đã cứu khỏi một sự nhục nhã và trông nom giùm tôi. Trăm sự nhờ trung tá, cám ơn...
Ông đưa tay ra bắt. Một bàn tay nóng hầm hập, ươn ướt như đang lên cơn sốt và... thiếu đi ngón út. Chính cái ngón út ấn tượng đó đã khiến Hùng giật mình nhận ra đó là ai. Hèn chi...Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì cái dáng lầm lũi của con người kia đã bỏ đi rồi. Không đi về phía chiếc trực thăng mà đi sâu, mất hút vào dòng binh lính vẫn đang trong cơn chen lấn, giẫm đạp cuồng nộ trên mặt cầu... Lát sau, đã lại thấy cái bóng gầy guộc của ông ta đứng chênh vênh trên một mố cầu vung chân vung tay hò hét một cái gì đó như thể đang cố lập lại một trật tự mà chính ông ta cũng thừa biết rằng không thể nào lập được...
Và vào một giây phút chớp nhoáng rất nhanh, người ta thoáng nhìn thấy cái bóng ấy cùng với một số bóng khác bị tung lên, rớt xuống sông khi có một trái pháo không biết từ đâu đã rót trúng mố cầu. Từ trên bờ, viên cố vấn Mỹ bất giác đưa tay lên vành mũ trang trọng làm động tác chào:
- Vĩnh biệt một quân nhân dũng cảm nhưng sinh không đúng thời.
Những đoàn người vẫn xô đảy trôi qua... trôi qua trong mặt đất ngổn ngang và bàu trời tím bầm...