← Quay lại trang sách

Chương 1

Tiệm bá nghệ Tada suôn sẻ bước sang năm mới, nói cách khác thì chẳng có biến chuyển gì đặc biệt cả.

Tiệm bá nghệ, do Tada Keisuke gây dựng tại thành phố Mahoro, không bị làn sóng phát triển kinh tế xô đẩy, chỉ là là bay ở tầm thấp nhưng vẫn tăng được chút lợi nhuận. Không trúng được quả đậm nào song cũng chiếm được lòng tin nhờ cung cách làm việc cần mẫn, chậm mà chắc.

Bằng chứng là, trên chiếc bàn tiếp khách của văn phòng nằm trong tòa cư xá xập xệ đã chất đống đủ loại rau củ thập cẩm hầm, giò cá, rượu sake...

Những món đồ ấy được khách hàng khắp nơi mang tặng kèm thêm một câu đại để như: "Cậu Tada này, hai ông đực rựa chắc chưa sắm sửa tết nhất đâu nhỉ? Ăn mấy cái này đi, ngày Tết cũng phải xả hơi chứ. Chúc mừng năm mới nhé!" Cảm giác giống được thương hại hơn là bằng chứng của lòng tin, nhưng thôi, thế vẫn còn tốt chán.

Mahoro nằm ở phía Tây Nam Tokyo, là thành phố vệ tinh lớn nhất ôm gọn cỡ ba mươi vạn dân. Ga Mahoro, nơi giao thoa giữa tuyến JR Hachioji và tuyến tốc hành tư doanh Hakone (tên thường gọi là Hakokyu), với những trung tâm mua sắm nằm san sát nhau trước cửa ga, khu phố thương mại cũng khá sầm uất. Đi bằng Hakokyu đến Shinjuku mất ba mươi phút nên những tòa chung cư lớn dành cho gia đình trẻ làm nhân viên văn phòng cũng thi nhau mọc lên.

Và đi xa ga một chút nữa thì trải dài những khu dân cư với nhà cửa dày đặc. Đó là những ngôi nhà được xây trên đồng ruộng hay đồi được cải tạo thành đất ở vào thời kỳ đỉnh điểm của nền kinh tế bong bóng nên có nhà tuổi đời cũng phải hơn ba mươi năm. Đa số giờ đây, sống ở đó là những cặp vợ chồng đã ở cái tuổi hưu trí, con cái đều đã tự lập.

Nơi Tada sinh ra và lớn lên cũng là khu nhà xây sẵn trong thành phố Mahoro. Khi Tada vào làm tại công ty ô tô thì bố mẹ hắn bán nhà để trở về Nagano, nơi chôn rau cắt rốn của cả hai. Giờ họ vẫn khỏe mạnh với việc canh tác thửa ruộng nhỏ.

Mối quan hệ giữa Tada và bố mẹ không xấu cũng chẳng tốt nhưng hiếm khi có liên lạc gì. Lâu lâu thì hẳn báo cáo tình hình qua điện thoại, hoặc nhận được thùng rau củ sài đẹn bố mẹ gửi cho. Tada không nấu nướng mấy nên rau chủ yếu làm xa lát. Mấy củ cải ròm ròm lẫn bắp cải không chịu cuộn lá cho ra hồn, tất cả chỉ việc thái ra, rưới xốt mayonnaise và chén. Cảm giác như sắp biến thành con sâu rau đến nơi nhưng nghĩ tới tấm lòng của hai cụ thì lại chẳng nỡ vứt đi. Còn rau cải thảo và bí đỏ thì tất nhiên là luộc lên rồi.

Ngày xưa, Tada từng sốc tới mức tưởng chừng không vực dậy nổi sau khi ly hôn. Tưởng là tưởng vậy thôi chứ giờ vẫn sống trơ trơ ra đấy, nhưng có thể nói mối quan hệ với vợ là nguyên nhân gián tiếp khiến hắn bỏ công ty và bắt đầu nghề bá nghệ. Hồi vừa trả lại căn hộ sống cùng vợ ở quận Suginami và quay về thành phố Mahoro, hắn chẳng muốn qua lại thân thiết với bất cứ ai. Ngay cả song thân biết chuyện ly hôn chắc cũng thông cảm cho Tada, nên ông bà cũng chỉ âm thầm tỏ ra lo lắng và không có ý định can thiệp thô lỗ gì.

Mà ở cái thành phố Mahoro này không chỉ có chung cư và nhà đất. Phía vùng ngoại ô vẫn còn rừng tạp chủng và đất nông nghiệp. Tuy cũng đang dần bị biến thành đất ở nhưng vẫn còn thấy thấp thoáng chuồng bò và trang trại. Cũng có vài trường đại học đóng đô ở đây và vô số nhà trọ dành cho sinh viên đang trong quá trình xây dựng.

Kết nối vùng ngoại ô cùng khu dân cư với ga Mahoro là tuyến xe buýt thuộc công ty Giao Thông Vận Tải Trung Ương Yokohama (gọi tắt là Yokochu). Với người dân Mahoro, các tuyến xe giăng như màng nhện trong thành phố với những chiếc xe màu cam đã quá đỗi quen thuộc.

Ở Mahoro có đủ kiểu người với đủ loại hoàn cảnh mà chỉ gọi là thành phố vệ tinh thôi thì không thể nào diễn tả hết được. Có vợ chồng trẻ nuôi con nhỏ, người già, sinh viên. Có người kế nghiệp tại mảnh đất của tổ tiên nhiều đời để lại, cũng có người vào tận trung tâm để làm nhân viên văn phòng.

Và đa số họ thường ngày bận bịu lắm rồi, nên chỉ mong sao có ai đó làm giúp dăm ba chuyện vặt. Chẳng hạn lúc đánh rơi số lương hưu xuống sau tủ, lúc phải dọn sân vườn mà không có hứng hay lúc muốn đi siêu thị mua đồ ăn mà lại xui xẻo bị bại hông.

Đấy chính là lúc tiệm bá nghệ Tada có mặt.

Nhờ tình huống đa dạng vô vàn và con người luôn có đủ loại lý do, Tada mới sống được bằng nghề bá nghệ ở Mahoro này.

Năm nào cũng vậy, cuối năm là lúc đầu tắt mặt tối với đơn hàng thuê dọn dẹp đến dồn dập. Song vừa sang năm mới thì năm nào cũng như năm nào, lại vắng như chùa bà Đanh. Với tiệm bá nghệ, cứ ra Tết là không có việc. Năm nay chỉ có một yêu cầu trông trẻ đột xuất vào ngày mùng bốn Tết, còn lại ngày nào cũng chỉ mỗi việc hâm nóng cơm đông lạnh lên mà ăn thôi. Tết ngủ nướng năm nay với lời cầu mong "Ra Tết thật suôn sẻ" cuối cùng cũng được thỏa nguyện. Nếu hôm nay, ngày mùng bảy tháng Giêng kết thúc êm đềm thì nghĩa là lời mong ước nho nhỏ của Tada đã tới được tai thần phật.

Thế nhưng ở đây lại có một kẻ phá bĩnh tâm trạng bình yên của Tada.

"Tada, hâm nóng rượu đi!"

Là Gyoten Haruhiko. Cậu ta đang nằm kềnh cang trên xô pha, nghiêng cốc nhấp từng ngụm rượu với mồi là món rau củ hầm. Chắc định tái hiện bằng hình thể một cái Tết ngủ đúng điệu nên cả mấy ngày nay chưa thấy cậu ta đứng lên ngoại trừ những lúc đi vệ sinh.

"Sao cậu sai tôi? Cứ uống nguội vậy đi!"

"Lạnh chứ sao, cái phòng này này. Cứ một tiếng cậu lại tắt máy sưởi đi là thế nào hả?"

"Cắt giảm chi phí!"

"Nghèo ngấm vào máu rồi!"

Tada mạnh tay ném cái chăn rơi dưới sàn vào người Gyoten, cái kẻ ăn nhờ ở đậu mà còn dám lên giọng. Gyoten uốn éo cuộn chăn quanh mình rồi vẫn tiếp tục nằm uống rượu đầy mãn nguyện. Cậu ta khéo léo chỉ ngóc mỗi đầu dậy, hớp từng ngụm rượu từ trong cốc mà không để rớt giọt nào. Thật chỉ giỏi những việc không đâu.

Tada thả người xuống ghế xô pha đối diện ngăn giữa là chiếc bàn thấp chân, thở dài.

"Này nhá, Gyoten! Từ hồi cậu tới đây ám quẻ tính đến Tết này đã là năm thứ ba rồi đấy!"

"Đã từng ấy thời gian rồi cơ à!"

"Cậu không tính đi à?"

"Tính đi là sao?"

"Là tìm một công việc hay chỗ ở nào ấy!"

Gyoten ngồi dậy với lấy đôi đũa dùng một lần, vừa vươn đũa tới đĩa rau củ hầm vừa kinh ngạc nói.

"Việc thì tôi đang làm phụ cho cậu đấy thôi, chỗ ở thì đây chứ đâu!"

"Đây là văn phòng kiêm chỗ ở của tôi! Ngoài ba mươi rồi mà vẫn cái kiểu ấy cậu không thấy xấu hổ à, hả?"

"Chả thấy gì sất!"

"Tôi thì thấy thật xấu hổ. Lúc nào cũng phải đau đầu không biết giải thích sao với khách hàng về ông tướng lù lù ở đây."

"Thì cứ bảo là bạn học cấp ba thôi!" Gyoten chỉ đũa lần lượt vào bản thân và Tada.

"Chỉ là bạn học cấp ba thôi thì bình thường chả ai cho một gã đàn ông trời ơi đất hỡi ăn nhờ ở đậu tới ngần ấy năm cả!"

"Nhưng thực tế thì cũng chỉ có thể nói tôi và cậu là bạn học cùng thôi chứ biết nói sao!?"

Gyoten rót rượu từ chai lít tám ra cốc. Cậu ta cũng biết ý rót cả vào cốc của Tada nhưng đánh đổ phần lớn ra bàn khiến hắn lại phải cuống cuồng lấy khăn lau. Ấy thế mà Gyoten cũng chẳng bận tâm, vẫn tiếp tục nhấm nháp rau củ hầm và uống rượu.

"Nếu cậu sợ khách hàng đánh giá đến thế thì cứ nói 'Thực ra là em sinh đôi bị chia cắt từ nhỏ' chẳng hạn?"

"Có giống nhau quái đâu!"

"Nó bằng này tuổi rồi mà ăn không ngồi rồi nên bị gia đình nhận nuôi đuổi đi. Tôi cũng không biết làm sao với nó đây. Ha ha ha!"

Gyoten vẫn đang diễn giả thuyết anh em sinh đôi. Tada bóp trán, uống cạn một hơi cốc rượu.

Hồi còn học ở trường cấp ba Mahoro thì hắn đúng là bạn cùng lớp với Gyoten. Đã gần hai mươi năm trôi qua rồi. Nhưng hồi đó cả hai nào có chơi với nhau, thậm chí nói chuyện cũng không.

Thế rồi hai năm trước tình cờ gặp lại vào đúng dịp Tết, rồi chẳng hiểu sao cậu ta tới ám quẻ, ở lì đây cho tới tận bây giờ. Suốt hai năm qua, Tada luôn bị xoay như chong chóng bởi lời nói lẫn hành động điên cuồng của Gyoten.

Gyoten kêu không có chỗ nào để đi nên lúc đầu Tada chỉ đơn giản là đồng ý cho ở nhờ. Có một chuyện xảy ra hồi cấp ba khiến hắn có đôi chút áy náy với Gyoten. Hắn cũng nghĩ chẳng có gì mà thó nên để cậu ta muốn làm gì thì làm. Vả lại, cú sốc vì chuyện với vợ khiến Tada chỉ muốn vứt bỏ mọi thứ, mặc kệ tất cả ra sao thì ra.

Dạo gần đây hắn mới bắt đầu cảm thấy thực sự muốn bước tiếp về phía trước. Cảm thấy có thể cho phép bản thân mong muốn thứ gì đó tươi sáng, ấm áp. Có được sự thay đổi tâm lý như vậy có thể nói một phần cũng là nhờ sự điên cuồng của Gyoten, ở điểm này thì Tada mang ơn cậu ta.

Nhưng thời gian ăn nhờ ở đậu bước sang năm thứ ba thì thực sự là quá dài.

Tada lại thở dài một tiếng thật lớn. Cảm giác bất lực khi không thể chỉ cho Gyoten biết thế nào là thường thức, chính nó mới đang ngấm vào máu. Nhờ sống chung với Gyoten mà hắn bất đắc dĩ nuôi dưỡng được lòng khoan dung, biết buông bỏ, nhưng cứ nghĩ đã đón ba cái Tết với tên đàn ông không phải ruột thịt, cũng chẳng phải người yêu hay bạn hữu thì khó mà tránh khỏi thở dài.

"Thôi nào thôi nào, để ý mấy chuyện lặt vặt đó làm chi!"

Gyoten tay này cầm cốc tay kia đưa đũa qua lại liên hồi từ đĩa rau củ hầm lên miệng.

"Người mà luôn nghĩ phải có một lý do dễ hiểu hay mối quan hệ nào đó thì mới sống cùng được với nhau, kẻ đó có thể coi là may mắn đấy. Hẳn là họ không thể tưởng tượng nổi lại tồn tại những người không có thể diện lẫn tài sản cần giữ gìn, nguyên lý hành động chẳng có gì ngoài theo cảm hứng. Nếu kiểu gì cũng phải có lý do thì cứ trả lời quách là 'anh em sinh đôi' cho xong!"

Gyoten nói đúng nhưng Tada từ khi nãy đã thắc mắc sang một chuyện hoàn toàn khác.

"Gyoten! Sao cậu toàn chọn ăn mỗi khoai nưa thế hả?"

"... Dễ nuốt chăng...?"

"Nhai cho kỹ vào!"

Bỗng cửa văn phòng bật mở mà không hề có dấu hiệu gì báo trước.

"Chúc mừng năm mới!"

Hai người phụ nữ ồn ào bước vào. Là Lulu và Hicy hành nghề bán phấn buôn hương sau ga Mahoro. Lulu quá phì nhiêu với thân hình như "nữ thần tự do thời Jomon" mặc chiếc đầm đính chi chít hạt kim sa vàng óng trông giống một tấm áo giáp, bên ngoài khoác áo lông thú dỏm. Giày cao gót thì màu bạc. Trên tay ôm con chihuahua thắt nơ trắng đỏ thay cho vòng xích cổ. Ban ngày Lulu đã diêm dúa lòe loẹt thì cũng là chuyện thường tình, nhưng đóng bộ chủ đề Tết như hôm nay thì thật kinh dị.

Hicy biết chừng mực hơn Lulu, ăn vận không chút điệu đà với áo len màu đen và quần jeans xanh khoác trên thân hình mảnh khảnh. Tay cầm hộp đựng đồ ăn bự chảng.

"Hai anh đúng là, lại chỉ ăn Tết tẻ nhạt hai người với nhau thôi phải hơm!"

Lulu lướt mắt qua mặt bàn rồi cố tình ngồi xuống bên cạnh Tada. Con Hana ngoan ngoãn nằm phủ phục trên đùi Lulu.

"Ai bảo tẻ nhạt?!" Vừa nhích mông ra nhường chỗ cho Hicy ngồi Gyoten vừa cự lại. "Đang ăn cả đồ hầm đây này!"

Gyoten, cậu trật tự giùm cái coi, Tada thầm ước. Nếu cậu đang nói tới món ăn tối qua thì đó không phải món hầm mà là cháo đấy. Do chính cậu mua ngoài cửa hàng tiện lợi chứ đâu.

"Sao lại có tới hai cái bánh giầy?"

Hicy ngồi xuống cạnh Gyoten, nghiêng đầu lấy làm lạ. Trên mặt bàn có bánh giầy hút trong túi chân không. Không hiểu sao lại có hai chiếc. Và đây cũng là đồ Gyoten mua ở cửa hàng tiện lợi về.

"Cho các cô một chiếc đấy!"

Gyoten xởi lởi nói, ánh mắt dòm lom lom vào hộp đồ ăn của Hicy đầy thèm thuồng.

"À quên đó, bọn em có làm nộm mang tới đây!"

Hicy mở nắp hộp rồi đặt lên bàn. Màu trắng lẫn màu cam khá bắt mắt.

"Hùng hục thái sợi đám rau củ này mà giờ cả cánh tay ê ẩm luôn đây nè!"

Lulu hất cao mặt đầy tự hào.

"Nào, ăn đi ăn đi!"

Tada nói cảm ơn và dùng đũa gắp lấy một miếng. Vị ngọt chua làm cả hàm ê buốt. Cảm giác cả khoang miệng đang nóng rực vì rượu được giải tỏa rất dễ chịu. Gyoten cũng ngoạm soạt một miếng nộm rau củ như húp mì. Chắc cậu ta cũng đang tận hưởng cái cảm giác dễ nuốt chăng?

Lulu và Hicy tự đi lấy cốc trong bếp và cũng bắt đầu nhâm nhi.

"May mà hai anh thích nộm rau củ." Hicy tủm tỉm. "Vì em thấy nhiều đàn ông ghét vị giấm chua lắm nên cứ lo không biết hai anh thế nào."

"Hai anh bá nghệ mà không ăn cho, thì bọn em chắc chết ngộp vì đống nộm này mất!" Lulu ngoảnh mặt tránh hộp thức ăn. "Từ mùng một Tết em với Hicy liên tục phải xơi nộm á, nên giờ nhìn thôi cũng phát ớn rồi!"

"Sao mà làm nhiều tới mức ấy hả?"

Tada hỏi thăm. Ngon thì ngon đấy nhưng đây không phải món nên làm nhiều tới mức muốn ngộp thở.

"Bọn em bị trúng kế 'Cô bé bán diêm'!" Lulu uốn éo.

"Biết làm sao được Lulu. Đêm ba mươi mà!" Hicy giọng não nề.

Theo hai cô nàng giải thích thì vào thời khắc chuẩn bị bước sang năm mới, sau khi xong việc và trên đường đi về nhà trọ thì họ gặp xe bán rau lưu động.

"Bán rau vào đêm hôm khuya khoắt thế á?" Tada hơi bất ngờ.

"Đêm hôm thế ai còn có nhu cầu nhỉ? Lại là đêm giao thừa nữa chú!" Gyoten tỏ vẻ sửng sốt. Nhưng sự sửng sốt ấy có vẻ dành cho Lulu và Hicy chứ không phải với gánh hàng rau.

"Ô hay, từ ngày xưa người ta vẫn bảo cái nghề này năm hết tết đến hoặc thời tiết xấu mới vào cầu mà." Lulu ưỡn ngực đầy khoa trương. "Ngày ít người qua lại thì mới vắng khách, mà như thế sẽ chắc chắn vợt được người con gái mình muốn, hẳn là họ nghĩ vậy đó!"

Lulu là người nhiệt tình với công việc, lúc nào cũng trang điểm kỹ càng để đợi khách. Kỹ quá đâm đạt tới ngưỡng bôi trát như "mặt nạ". Đáng ra cũng cần nghiên cứu về xu hướng của khách hàng mới phải.

"Hiển nhiên, ai cũng nghĩ thế đấy!" Hicy tiếp lời nói. "Nên rốt cuộc năm hết tết đến và ngày xấu trời người lại đông hơn bình thường chứ lị!"

Cũng bởi trái tim của những gã đàn ông lóng ngóng không phân biệt nổi giữa sự nhiệt tình và ngu ngốc nên khu sau ga Mahoro mới có bao nhiêu màn bi hài kịch. Người chẳng biết cóc khô gì về chuyện làng chơi như Tada chỉ đành gật gù "Ra là thế!"

"Thế là đêm giao thừa hai cô cũng phải làm tới đêm muộn sao?"

"Chứ sao ạ! Mồng ba xong sớm nhưng tính ra là mấy ngày liền làm việc liên tục đó anh!"

Lulu ra điều than thở bận rộn nhưng chẳng qua muốn ngầm chứng tỏ "bản thân là một gái bán hoa có giá". Cô nàng chớp chớp liên tục hàng mi giả trông hệt con rết. Có vẻ cô nàng định nháy mắt với Tada. Nhưng cả hai mắt đều nhắm tịt lại thật mắc cười.

Tada và Lulu quen biết nhau từ quan hệ giữa tiệm bá nghệ và khách hàng. Giờ đây, thêm cả Hicy họ có thể chia sẻ với nhau không khác gì những người bạn thân. Nhưng Lulu là người có cá tính giống một con tắc kè bảy màu còn Tada thì lại không có gan tiến tới. Hắn chỉ gật gù kiểu vô thưởng vô phạt "Vất vả thật!", tảng lờ cái chớp mắt rất khơi gợi của Lulu.

"Cho nên phải xả hơi chút không là hỏng hết da!"

Ôi dào, lúc nào chẳng trát phấn như mặt nạ cần gì để ý da xấu với đẹp. Tada nghĩ thế nhưng tất nhiên là hắn im lặng.

Hicy thản nhiên đưa câu chuyện quay về quỹ đạo.

"Túm lại là cái xe bán rau đậu bên vệ đường ấy. Trên thùng xe có căng bạt, nó là loại xe tải hạng nhẹ màu xanh."

"Sau ga thì lấy đâu ra mấy người mua rau nhỉ!"

Khu phố Đèn Xanh

Là khu mại dâm bất hợp pháp khi đó.

Sau tuyến JR ga Mahoro ngày xưa vốn là khu phố Đèn Xanh. Chẳng hiểu do tàn dư hay sao mà bây giờ nơi đây vẫn là khu phố bán hoa có phần hơi hiu quạnh. Dọc bờ sông Kameo chảy song song với tuyến đường sắt là những căn nhà gỗ cấp bốn mờ ám xây liền nhau, ở đó có những cô gái bán hoa như Lulu và Hicy đứng đợi khách. Băng qua con sông Kameo là sang luôn tỉnh Kanagawa. Bên đó có những nhà nghỉ lớn nằm san sát, hút bước chân quấn quýt gấp gáp của những đôi trai gái.

Nếu không có việc gì đặc biệt người dân ở Mahoro chẳng mấy khi đặt chân tới khu sau ga. Việc đặc biệt tức là tất tần tật những thứ liên quan tới nhu cầu sinh lý. Chắc chắn luôn một điều là những gia đình nói chuyện với nhau theo kiểu "Mẹ ơi mẹ, em bé từ đâu tới ạ?" "Là do con cò mang tới đó con!" thì không bao giờ tới khu sau ga này làm gì.

"Nhưng ngày ba mươi Tết đúng là đông người qua lại hơn hẳn mọi khi đấy. Không chỉ có mấy ông tìm gái đâu mà cả người đi lễ đêm giao thừa cũng đi qua đường sau ga." Hicy vừa nhấp môi một ngụm rượu vừa nói. "Trên thùng xe lắp giá bày rau củ và có vẻ đã bán được hơn phân nửa rồi!"

"Rau này rẻ lắm hả?" Gyoten im lặng nãy giờ đột nhiên buông đũa đặt câu hỏi. Dường như cậu ta đã ăn sạch bách món khoai nưa trong đĩa rau củ hầm.

"Cũng chả biết đắt hay rẻ nhỉ!"

Lulu và Hicy quay sang nhìn nhau.

"Vì bình thường bọn em cũng chẳng mấy khi mua rau nên không rõ. Nhưng có vẻ không đắt hơn giá ngoài chợ chăng?"

"Chắc thế. Thấy có cờ ghi Rau sạch không thuốc nên chắc mất công chăm sóc lắm!"

Nói vậy rồi Hicy bất giác quay sang nhìn Tada như nhớ ra điều gì. "Này, anh nhớ không? Là mấy người phát tờ rơi ở quảng trường cửa Nam trước ga mấy bữa trước ấy!"

"À ừ có!" Tada gật đầu. "Tôi cũng từng nhận tờ rơi rồi!"

Quảng trường bùng binh cửa Nam trước ga là nơi đông người qua lại nhất trong nội thành Mahoro. Giờ nào cũng đông đúc chen chúc người đi làm, học sinh rồi khách đến mua sắm. Lại có cả chim bồ câu, mấy người vô gia cư nghỉ chân trên ghế băng, và cả người biểu diễn nghệ thuật đường phố hay âm nhạc, người phát giấy ăn bỏ túi mà không xin phép.

Ở đó dạo gần đây có thêm tốp người rao giảng về an toàn thực phẩm nhập hội. Tada không nhớ tên của tổ chức đó là gì, chỉ-nhớ là một nhóm nam nữ ăn vận khá giản dị. Họ nói ra rả qua loa phóng thanh những điều đại loại như "Sức khỏe và an toàn của gia đình bắt đầu từ thực phẩm an toàn". Có vẻ là một tổ chức trồng và bán rau củ. Họ nhiệt huyết nhưng không đáng tin cho lắm, mỗi lần nhìn thấy họ là Tada lại nghĩ vậy vì hắn tự tin mình là người không rượu chè thuốc lá, không sinh hoạt vô độ. Hắn tránh xa tổ chức đó và cũng chẳng mấy để tâm tới.

"Nghe phong thanh từ khách hàng chỗ tôi thì hình như vì họ ca ngợi thái quá tầm quan trọng của bữa ăn tự nấu tại nhà mà thành ra gặp rắc rối với những nhà hàng ăn uống ở Mahoro."

"Ôi trời, thế cơ à!" Lulu lấy làm lạ. "Người chủ xe bán rau là cặp vợ chồng trông hiền lành, chất phác lắm mà. Đúng không Hicy?"

"Em thấy so với bọn mình thì quá nửa xung quanh trông đều hiền lành chất phác chị ơi!"

Hicy đáp lời, mắt nhìn đĩa rau củ hầm. Cũng tại Gyoten mà không còn một miếng khoai nưa nào, tổng thể đĩa rau củ trông lại càng nâu xỉn. Tada gắp khoai sọ, thịt gà chia ra đĩa giấy, cố tình xếp đặt những miếng cà rốt vào để tạo chút màu sắc ít ỏi. Hicy phấn khởi bắt đầu ăn món rau củ hầm nhấm nháp cùng rượu.

Gyoten châm một điếu thuốc, vừa nhả khói như thác trào ra từ miệng và mũi vừa hỏi.

"Ban nãy mấy cô nói trúng kế 'Cô bé bán diêm' nghĩa là thế nào vậy?"

"Phải rồi phải rồi, chuyện đó nữa!" Lulu đang định chôm miếng thịt gà trong đĩa của Hicy liền huơ huơ đôi đũa hưng phấn như một chỉ huy dàn nhạc. "Cặp vợ chồng đó dắt theo một bé gái cỡ 5 tuổi để bán rau nữa chứ!"

Thế thì làm sao? Như đọc được thắc mắc của Tada, Hicy nói thêm vào luôn.

"Vấn đề là vào giữa đêm giao thừa ấy! Trời thì rét căm căm nên con bé được quấn bằng chiếc khăn quàng của mẹ. Nhưng cả cô bé đó và bố mẹ đều tươi cười mời chào 'Mời quý khách mua rau tươi ngon!'"

"Thật biết thương bố mẹ lắm luôn!" Lulu chỉ nhớ lại thôi mà nét mặt trông nghẹn ngào lắm. "Được đứa bé tí tẹo như thế mời mọc thì ai chẳng muốn mua cho ba bốn cây củ cải luôn chứ!"

Có hai người thôi mà mua những ba củ thì nhiều quá, Tada nghĩ.

"Đáng lẽ phải báo luôn cảnh sát cái tội ngược đãi trẻ em!" Gyoten nói. Tada phải giật mình trước sự lạnh lùng ấy.

"Thế thì làm lố quá!" Hắn nạt lại.

Gyoten hơi nhếch cơ má.

"Bắt trẻ em lao động đến tận đêm khuya chẳng rõ là ngược đãi!"

Giọng nói và nét mặt của Gyoten chẳng có cảm xúc gì nên Tada phải mất một lúc mới nhận ta cậu ta đang đùa.

"Bọn mình thương người quá mà!" Hicy khoanh tay nói có phần tức tối. "Nghĩ kỹ em cũng thấy biết đâu cặp vợ chồng đó đang lợi dụng sự hiện diện của đứa trẻ. Thủ đoạn thật!"

"Cứ nghĩ 'Không bán hết hàng thì đứa bé này không được về nhà nên đâm ra càng mua nhiều cho họ." Lulu than thở nhưng cô nàng có vẻ không lấy làm hối hận mấy về việc đã mua rau. Chắc là đứa trẻ phải ngây thơ và đáng yêu lắm.

"Thế nên các cô mới gọi là kế 'Cô bé bán diêm' ấy hả!"

"Nhưng mà nhá..." Tada đã hiểu ra vấn đề nhưng Gyoten thì móc lại. "Cô bé bán diêm vì không ai mua diêm cho nên chết cóng cơ mà nhỉ!?"

"Phải rồi. Mỗi diêm thôi mà cũng không mua cho người ta, đúng là keo kiệt!"

"Chả hiểu nổi ý nghĩa của mấy que diêm trong câu chuyện đó luôn. Hay thời đó diêm không phải là đồ dùng thiết yếu. Hay cô bé bán với cái giá trên trời?"

Lulu và Hicy hưởng ứng đề tài Gyoten vừa quẳng ra. Đến nước này thì chẳng ai có thể ngăn nổi óc tưởng tượng phong phú của họ. Tada im lặng theo dõi diễn biến câu chuyện.

"Chắc là kiểu bán giống ép người ta mua dây giày chăng?

"Nói mới để ý dạo này ít thấy kiểu bán hàng đó nữa nhỉ!"

"Tôi thì thấy là sao cô bé không dùng những que diêm thật hiệu quả. Quẹt hết que này đến que khác lên để ngắm làm cái gì chứ. Đã có diêm rồi thì sao không đốt một đống lửa này, hay đốt luôn nhà cái bọn ép mình bán diêm mà sưởi ấm có hơn không!"

Ý tưởng của Gyoten vẫn cái kiểu thiên về bất hảo.

"Rõ ràng là một cô bé thiếu sự mạnh mẽ để tồn tại!"

"Con người ở thành phố đó cũng quá đáng! Bán đắt cũng được chứ sao! Thấy trẻ con có hoàn cảnh là phải mua giúp hàng chứ!"

Đang đến đoạn cao trào của nàng Lulu tràn đầy sức sống và tình người thì điện thoại văn phòng đổ chuông.

Từ một câu chuyện giả tưởng mà nói được từ đông sang tây, bất bình ra mặt giống bọn Gyoten thì Tada không làm được. Hắn nghĩ dù có rượu vào mấy đi chăng nữa thì người lớn đàng hoàng rồi cũng không nên như thế.

Tada nhân cơ hội này đứng lên khỏi xô pha, bắt lấy ống nghe.

"Vâng, tiệm bá nghệ..."

"Tôi Oka bên phường Yamashiro đây!" Giọng nói của đối phương làm màng nhĩ Tada rung mạnh. "Tôi chịu hết nổi rồi!"

Rồi, đến rồi đó, yêu cầu quen thuộc vào dịp Tết hằng năm từ lão Oka.

Tada nén tiếng thở dài đáp lại lời lão Oka đang tuôn hàng tràng qua điện thoại.

Một bộ phận người dân thành phố Mahoro được nhận xét là nhiệt tình, nghe thì bùi tai chứ ý thực là dạng người dị biệt. Người tự thấy bản thân hoàn toàn bình thường như Tada thì ngày nào cũng cảm thấy mòn hết cả dạ dày.

Xoa dịu được phần nào cơn phẫn nộ của lão Oka, "Cháu tới ngay ạ!" Tada nói rồi gác máy. Quay lại, Tada dõng dạc thông báo.

"Ê Gyoten! Có việc rồi!"

Cuộc tọa đàm "Cô bé bán diêm" nghe chừng cũng đã lắng xuống, Gyoten đang phồng mồm ăn một miếng nộm rau củ rõ to. Cậu ta chỉ tay vào đám sợi cà rốt và củ cải lòi ra từ miệng cười nham nhở "Ửa ào à ỉ ấy".

Sống chung với Gyoten đã khá lâu nên rất tiếc Tada hiểu được láng máng điều cậu ta muốn nói. Là "cửa vào nhà nghỉ đấy". Đúng là có nhà nghỉ treo rèm nhựa tua rua ở cửa ra vào bãi đỗ xe. Có thì có đấy nhưng kiểu so sánh này hơi có vấn đề.

Còn chưa qua mùng bảy mà đã phải làm việc không mấy hứng thú rồi. Lại còn cùng với tên ăn nhờ ở đậu lập dị.

Mình chỉ mong ước đơn giản có một cuộc sống bình yên mà thôi. Tada thở hắt ra tiếng thở dài kìm nén nãy giờ. Vẫn như mọi năm, dường như ông trời lại không nghe thấy lời thỉnh cầu của Tada.

Con chihuahua Hana đang ngủ mơ màng, đung đưa cái đuôi bé tí như muốn nói "Cố lên!" Còn Lulu và Hicy cũng là phường buôn bán đã ngấm vào máu nên đồng thanh chúc mừng tiệm có đơn hàng.

"Tiệm bá nghệ cũng ăn nên làm ra rồi đấy nhỉ? Thật không mong gì hơn!"

"Thời buổi bây giờ có được miếng ăn là may mắn lắm rồi. Đừng làm bộ mặt ỉu xìu thế nữa, mau đi thôi hai anh!"

Gyoten nhai thật kỹ món nộm xong thản nhiên nói.

"Đi cũng được thôi. Nhưng cả tôi và Tada đều uống vào rồi. Ai sẽ là người lái xe đây?"

"Em có bằng lái đấy!"

Phát ngôn của Lulu hơi bất ngờ nhưng Tada tảng lờ đi. Dạ dày mà bị bào mòn thêm nữa thì chắc đi tong luôn mất thôi.

"Đi bằng xe buýt thôi!"

Sự tồn tại của tuyến xe buýt Yokochu, đôi chân đáng tin cậy của người dân thành phố, là để cho những lúc như thế này đây.

Tada cùng Gyoten đi cắt ngang qua quảng trường cửa Nam để ra bến xe buýt trước cửa ga Mahoro. Ở đây họ chia tay Lulu và Hicy, hai người sẽ quay về khu nhà trọ phía sau ga.

"Nếu muốn ăn nộm rau củ nữa thì cứ bảo bọn em nhé!"

"Bọn em mang tới liền!"

Lulu và Hicy tươi cười vẫy tay. Chắc vẫn còn thừa nhiều nguyên liệu lắm.

Quảng trường cửa Nam tấp nập những thanh niên đang đứng đợi ai đó và khách mua sắm qua lại. Một nhóm người cầm cờ phướn đang chiếm lĩnh khu trung tâm. Trên lá cờ phướn viết dòng chữ "Hiệp hội gia đình và thực phẩm sức khỏe - Home & Healthy Food Association". Hicy sắp đi xuyên qua nhà ga quay lại ra hiệu bằng mắt với Tada. Tada gật đầu đáp lại.

Phải rồi, tên viết tắt của hiệp hội này là "HHFA". Tờ rơi lần trước Tada nhận được và xe bán rau Lulu và Hicy đã mua chắc là của tổ chức này rồi. Hôm nay họ cũng đang nhiệt tình quảng bá trước ga.

Một vài người mặc áo khoác màu đen và tím than phát tờ rơi cho người đi bộ và dùng loa để kêu gọi. Một gia đình khỏe mạnh bắt đầu từ bữa ăn an toàn. Mấy đứa trẻ trông như học sinh tiểu học đứng ngoan ngoãn bên cạnh cha mẹ mình.

"Thật khó hiểu!" Tada lẩm bẩm. "Đang cái tuổi nhạy cảm thế mà chịu theo bố mẹ ghê. Ở quảng trường cửa Nam này dễ bị bạn bè nhìn thấy lắm chứ!"

"Là cậu thì cậu chống đối lại được à?" Gyoten nói kiểu châm chọc. "Cậu có dám nói 'Con không thích rau đâu. Cho con ăn thịt cơ' với cha mẹ đang cần cù làm việc thiện không hả?"

Gyoten chẳng thèm liếc nửa con mắt tới nhóm người đó, chỉ nhìn xuống mặt đường mà đi. Cứ như thể dưới chân cậu ta là cái hố tối om om.

Cái hố phát ra một lực hút mạnh vô tận. Mà không phải, sở hữu lực hút có lẽ là ánh mắt Gyoten đang nhòm xuống hố thì đúng hơn. Một ánh mắt tối tăm. Vì thấy quá rõ quá khứ, phải giằng co với quá khứ nên rất dễ rơi xuống hố đen nếu chẳng may lỡ nhịp bước chân.

Gyoten ghét tiếp xúc với trẻ con và luôn tìm cách né tránh tới mức dùng từ "sợ trẻ con" thôi chưa đủ. Lý do thì Tada đoán lờ mờ chắc do hồi bé đã có chuyện gì xảy ra với Gyoten. Sống cùng những hai năm tròn trĩnh thì ít nhất cũng phỏng đoán được từ việc này việc kia rằng "Gã này chắc không hòa thuận với cha mẹ".

Song hắn lại chưa từng một lần hỏi Gyoten rõ ràng về chuyện này.

Tada và Gyoten không thân thiết gần gũi tới mức có thể dốc bầu tâm sự chuyện ngày xưa. Thậm chí một ngày ba lần Tada còn nghĩ "Cậu ta định cù nhây ở đây tới bao giờ nữa không biết!" Còn Gyoten thì cũng ngày ba bận rủ rê "Này, Tada! Hôm nay nghỉ làm một buổi đi!", nên rõ ràng là cậu ta chẳng hề bận tâm tới mối quan hệ với Tada là nồng ấm hay lạnh lùng. Gyoten hầu như không đả động gì tới chuyện hồi bé mà phía Tada cũng chẳng có cơ hội lẫn động cơ để hỏi han về điều đó.

Nhưng hơn hết, Tada cảm nhận được Gyoten cầu mong "đừng hỏi han gì cả!" nên hắn cũng nín lặng, nuốt lại và ghìm thật sâu những lời đang dồn ứ lên cổ họng như "Sao cậu lại ghét trẻ con đến vậy?", "Cứ coi như tôi là bức tường rồi kể cho tôi nghe xem nào, biết đâu cậu lại thấy nhẹ nhõm hơn". Ôm đồm là cái tật của Tada. Hắn tự kiềm chế mình rằng không cần thiết phải gặng hỏi điều người ta không muốn nói.

Thường thì đàn ông đã bước qua tuổi 30 từ lâu có còn day dứt mấy chuyện kiểu "không hòa thuận với cha mẹ" rồi thì "sợ trẻ con" không nhỉ? Phải thừa nhận rằng trong lòng Tada cũng có suy nghĩ "ai thèm quan tâm!" và trên thực tế thì Gyoten chẳng hề có biểu hiện gì là day dứt cả. Chỉ là tự Tada cảm nhận thấy có nỗi niềm bất ổn từ đôi mắt và nét mặt mỗi lần Gyoten thẫn thờ.

Nhưng liệu cứ như thế này có ổn không?

Tada thấy bất an. Cứ mặc kệ như không trông thấy, không chạm vào tâm khảm của nỗi đau có thể đang hiện hữu liệu có ổn không?

"Này, Gyoten!"

Thoát ra khỏi vực sâu suy nghĩ, Tada bắt chuyện với Gyoten. Thế nhưng Gyoten không biết đã mất dạng từ khi nào thành ra Tada vừa nói chuyện với một phụ nữ chẳng hề quen biết. Cuống cuồng xin lỗi người phụ nữ đang ném ánh nhìn nghi hoặc về phía mình, Tada nhìn khắp xung quanh, "Biến đâu rồi không biết!"

Gyoten đang đứng cùng với một người đàn ông trung niên cầm tấm biển quảng cáo cho thuê phòng khép kín xem băng đĩa, tay ném cho lũ chim bồ câu tập trung ở quảng trường những mẩu vụn bánh mì, trong khi ngay trước đó lù lù tấm biển cảnh báo "Không ném thức ăn cho bồ câu!"

Tada bực mình tiến lại gần, nhưng bị lương tâm của một con người lịch sự nhắc nhở nên hắn gật đầu chào người đàn ông cầm biển rồi mới nạt Gyoten.

"Cậu đang làm cái trò gì đấy!?"

Lũ chim bồ câu giật mình bay vụt đi.

"Chúng ta đang trên đường đến nhà ông Oka gấp đấy. Thế mà cậu còn có thể nhởn nhơ với lũ chim. Cậu tự do tới mức nào đây hả?"

"Cần gì phải gấp gáp thế chứ. Kiểu gì cũng lại bị sai canh chừng giờ chạy xe buýt thôi mà!"

Gyoten càu nhàu nhưng cũng ngừng cho chim ăn, lại rảo bước đi cùng Tada.

"Dù có là yêu cầu gì đi chăng nữa thì việc của tiệm bá nghệ là tiếp nhận nhanh chóng, ân cần!"

"Mà nói mới nhớ lúc nãy cậu nói gì lạ lắm à nha!"

"Chuyện gì?"

Tada thắc mắc. Gyoten cố bắt chước kiểu nói của Tada.

"Giữa tổ chức tôn sùng rau xanh và ngành dịch vụ ăn uống có mâu thuẫn. Tôi nghe khách hàng nói vậy."

"Chuyện đó thì lạ ở chỗ nào?"

"Người cung cấp thông tin đó chẳng phải là cái cô mà cậu lúc nào cũng ước ao được kết mối thân tình hay sao?" Gyoten cười nhăn nhở. "Thế mà còn cố giả bộ công với việc rồi kêu là khách hàng!"

Bị nắm đúng thóp khiến Tada bước nhanh chân hơn. Nhảy tưng tưng theo sau Tada, Gyoten bồi thêm.

"Cậu ấy à, khéo đổi tên thành 'Tada Cây Si' lại hay. Rồi phát minh thêm 'đai luyện tính kiềm chế thép' luôn đi."

Thề từ giờ sẽ không lo lắng cho cậu ta hay thử nói chuyện nghiêm túc với cậu ta nữa! Tada hạ quyết tâm sắt đá rồi ngoảnh mặt lại.

"Cậu định chọc tức để tôi nói ra câu 'Ở yên trong văn phòng đi!' chứ gì, đừng mơ nhá!"

"Ái chà chà. Không lẽ Tada đang mang 'đai luyện tính kiềm chế thép' rồi sao?"

Tôi vốn dĩ đã vô cùng biết kiếm chế rồi. Chính cậu mới nên đeo giùm cái đai đó.

"Thôi mau đến nhà lão Oka!"

"Rồi!"

Đi hai mươi phút bằng xe buýt Yokochu từ bến Mahoro. Xuống ở bến khu 2 phường Yamashiro là thấy nhà Oka ngay trước mặt.

Bên cạnh trụ cổng là cây du Nhật Bản tán vươn rộng, trước gian nhà chính hai tầng có sân khá lớn. Một kiểu kiến trúc điển hình của nhà nông. Nhưng chủ căn nhà này bây giờ không làm nghề nông nữa. Họ phá hết những tấc ruộng đang có để xây dựng nhà chung cư, nhà cao tầng, sống cuộc sống an nhàn thoải mái bằng thu nhập cho thuê nhà.

Nhìn thấy Tada và Gyoten vừa xuống khỏi xe buýt là lão Oka đầu hói nhẵn thín hùng hổ đi ra tận cổng.

"Mấy cậu bá nghệ trễ thế!"

"Xin lỗi bác. Bọn cháu còn mải mê bia rượu nên có lái được ô tô đâu!"

Bao nhiêu bực bội vì mới đầu năm đã bị réo đi làm Tada dồn cả vào trong câu nói có xen chút mát mẻ nhưng tất nhiên lão Oka chẳng bận tâm tới điều ấy. Lão dắt ngay Tada và Gyoten ra vườn.

"Sư bố bọn xe buýt Yokochu năm nay cũng vẫn chạy bớt chuyến rần rần kia kìa!" Lão vào luôn vấn đề.

Lão Oka có cái tật rất kỳ cục. Đó là thích theo dõi tuyến xe buýt của công ty Giao Thông Trung Ương Yokohama chạy qua trước cửa có vận hành đúng bảng giờ xe hay không, không là lão đứng ngồi không yên. Đã thế, chẳng hiểu làm sao lại cứ nhè đúng dịp nghỉ hè hay tết nhất là lão lại có chiều hướng tăng tần suất giám sát.

Với Tada, lão Oka là khách hàng ruột lâu năm. Lão thường định kỳ thuê dọn vườn hoặc sắp xếp lại nhà kho. Cũng nhờ lão mà có doanh thu nên hắn không muốn lạnh lùng từ chối nhưng thật lòng mà nói chỉ mong lão thôi cái kiểu yêu cầu theo dõi lịch vận hành xe buýt này đi. Đang ngày nghỉ mà đùng đùng bị gọi đi rồi phải ngồi một đống trên ghế băng ở bến xe buýt nghĩ tủi lắm chứ. Đã thế lại còn toàn vào đợt nóng đổ lửa, lạnh thấu xương nhất nên cũng là cái cớ khiến hắn thấy mình thật đáng thương.

Phải! Cảm giác đáng thương. Lão Oka cứ một mực "Chúng chạy ăn gian chuyến!" nhưng qua mấy lần Tada quan sát từ trước tới giờ thì tuyến xe buýt Yokochu vẫn chạy xe chuẩn chỉnh đúng bảng giờ không sai một phút. Bởi vậy lần nào Tada cũng thấy khốn khổ khốn nạn: Cả ngày nay tôi làm gì thế này... Cái cảm giác vô dụng xâm lấn đến nỗi chẳng vực nổi người lên khỏi ghế băng.

Nghe nói Tết năm nay lão được vợ chồng con trai mời đi nghỉ dưỡng suối nước nóng nên những tưởng sẽ thoát được việc giám sát theo lệ, thế mà... Thật hết cách, Tada xụi lơ. Chắc chân ướt chân ráo đi chơi về là lão Oka lại sắm soi ngay tình hình vận hành của tuyến xe buýt đây mà.

"Ông ơi là ông, ông thôi đi cho tôi nhờ!"

Gyoten nhìn lão Oka khó chịu ra mặt. Gyoten và lão Oka ky rơ nhau nên hễ chạm mặt là đấu khẩu như nhi đồng.

Lão Oka phớt lờ Gyoten, dúi tài liệu ghi chép cho Tada. Bên trong có kẹp mảnh giấy viết tay bảng giờ xe buýt. Việc của Tada là tích vào tờ giấy này mỗi lần có xe buýt chạy tới bến khu 2 phường Yamashiro. Một công việc đơn thuần nhưng vấn đề là làm sao chống chọi được với sự buồn tẻ.

"Ta cũng chẳng rảnh mà dính dáng tới bọn xe buýt Yokochu mãi đâu!" Lão Oka nói với vẻ mặt đầy quyết đoán. "Coi như đây là lần cuối nên giám sát cho cẩn thận vào!"

"Cụ bị sao rồi hả cụ?" Trước khi Tada định lên tiếng thì Gyoten đã chọc ngoáy. "Lần cuối, không lẽ ông bị bệnh gì rồi hả?"

Tada cũng đồng tình. Lão Oka mà không dính dáng tới tuyến xe buýt Yokochu thì chẳng phải là lão Oka nữa.

"Chả sao cả. Nhưng ta cũng ở cái tuổi gần đất xa trời rồi!"

Lão Oka quay cái đầu nhẵn thín lại giục Tada và Gyoten ra bến xe buýt "Nào, đi đi, đi đi!" Còn bản thân lão thì quay trở vào gian nhà chính. Ánh mắt hắn thoáng chạm phải khi ấy lóe lên tia sáng cũng từa tựa như cái đầu hói bóng vậy.

"Diễn biến tâm lý gì đây ta?" Gyoten xụi lơ nói.

"Chịu!"

Nhưng do tuổi tác mà lão già đằm tính lại thì tốt quá. Tada cắp nách kẹp tài liệu rồi ngồi xuống ghế ở bên xe. Gyoten cũng ngồi xuống bên cạnh.

Lượng xe cộ qua lại trên đường không thua gì ngày thường. Ba con quạ bay ngang qua khung trời giăng mây xám xịt. Một buổi chiều mà cái lạnh vẫn ngấm vào da thịt cho dù cổ áo khoác đã được kéo cao. Gyoten mặc áo khoác đen chỉnh lại khăn quàng cổ rồi tựa người tênh hênh ra ghế.

Bàn tay sao thừa thãi quá. Tada và Gyoten gần như cùng lúc lôi ra từ trong túi bao thuốc lá. Lucky Strike và Marlboro Menthol. Gyoten châm điếu thuốc của mình bằng bật lửa mua ở cửa hàng 100 yên. Tada thì vẫn đang lùng sục trong túi áo nhưng không thấy bật lửa đâu. Hắn lơ đểnh nhìn chăm chăm đầu lọc màu nâu của điếu Lucky Strike.

"Cậu bị gì vậy!?"

Gyoten chìa điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay ra. Vết sẹo sâu vòng quanh gốc ngón út đập vào mắt. Hồi cấp ba, ngón út của Gyoten bị đứt lìa trong một tai nạn vào tiết học thủ công. Nó bay lên không trung rồi rơi xuống sàn, Tada được chứng kiến từ đầu chí cuối.

Thật may đã gắn liền lại được. Cả người và bộ phận bị cắt rời được chở ngay tới bệnh viện. Vừa gặm nhấm lại bài học ngày xưa Tada vừa ngậm điếu thuốc vào miệng rồi thành tâm nhận lấy mồi lửa.

Hai làn khói trắng mỏng bay lên trời tan dần vào mây.

"Menthol làm yếu sinh lý phải không nhỉ?"

"Mê tín thôi. Mà tôi vốn ít nhu cầu nên cũng chẳng rõ!"

Xe buýt đến, chẳng có ai lên hay xuống nên lại chạy đi luôn. Tada đánh dấu vào tờ giấy. Trên đường chẳng một bóng người qua.

"Vô vị nó là thế này đây, nhề!"

"Trên đời này có thứ gì con người làm mà không vô vị không hả?"

"Tôi không nói mấy chuyện rối rắm ấy: Ngay bây giờ, ở đây, tôi đang phải nếm cái sự vô vị đây này!"

"Khặc khặc khặc!" Gyoten cất tiếng cười khó hiểu.

"Hay hát một bài nhá!"

Bài gì mới được chứ? Cả hai cùng im lặng, như đang ngóng chờ được nghe thấy một giai điệu đẹp từ trong luồng khí thải ô tô.

Xe buýt lại đến, lại đi. Cặp vợ chồng dắt chó đi ngang qua nhìn Tada và Gyoten ngồi bất động trên ghế băng đầy kinh ngạc.

Cho tới khi mặt trời ngả về hướng Tây, Tada tiếp tục đánh dấu còn Gyoten thì chỉ có mỗi việc ngồi. Thỉnh thoảng họ thay phiên nhau đi tiểu trong nhà vệ sinh của nhà Oka và hút thuốc cho tới khi gạt tàn di động đầy ắp lên.

Chẳng có một chuyến xe buýt nào không tới.

Khi bóng chiều nhập nhoạng chuẩn bị chiếm lĩnh, Gyoten nói.

"Này Tada, cậu thấy gì không?"

"Có!"

Phía bên kia đường, bốn người nam nữ đang làm ruộng. Một khoảnh ruộng không quá lớn nằm kẹp giữa nhà chung cư và rừng. Suốt từ lúc Tada và Gyoten ngồi ở bến xe buýt, họ đã làm việc không ngơi nghỉ.

"Chỗ đó là ruộng à?"

"Hình như trước đây là bãi để xe thì phải!"

Nhập nhoạng nên phải nhờ vào ánh đèn đường và căng mắt ra nhìn họ mới thấy được nhóm bốn người ấy. Bóng người đàn ông cao lớn cúi đầu chào. Tada và Gyoten cũng bất giác theo phản xạ chào đáp lại hệt như hai con rùa rụt cổ.

Dường như có lệnh của người đàn ông nên những người còn lại ngưng làm, cất cuốc xẻng vào nhà kho dựng ở góc ruộng. Họ vừa phủi bùn đất bám trên quần áo vừa băng qua con đường một làn xe. Hai nam và hai nữ, tuổi chừng từ 25 tới 60, trông không có vẻ gì là vợ chồng hay cha con cả.

"Chào hai anh!"

Người đàn ông khoảng 30 có vẻ là thủ lĩnh bắt chuyện với Tada và Gyoten. Chính là người đàn ông cúi đầu chào khi nãy. Trên ngực bộ quần áo lao động có đính mác "HHFA Sawamura".

"Xin chào, mọi người làm việc hăng quá nhỉ!"

Tada liền đứng lên trả lời người đàn ông. Gyoten thì vẫn ngồi nguyên một đống.

"Vâng. Làm đất trong vụ đông là việc tối cần của nghề nông anh ạ!"

Người đàn ông có tên Sawamura nói lịch thiệp cùng nụ cười không một điểm trừ. Ba người còn lại cũng rạng rỡ với sự mãn nguyện sau lao động, theo cuộc hội thoại của Sawamura và Tada. Chắc họ sắp lên xe buýt ra ga Mahoro kết thúc một ngày làm việc.

"Các anh cũng đang làm việc đấy ạ?"

Không kiềm chế nổi sự tò mò, Sawamura hỏi. Chắc trong lúc làm ruộng họ cũng thắc mắc Tada và Gyoten đang làm gì.

"Chúng tôi giám sát tình hình vận hành của tuyến xe buýt!"

"Trời, lạnh thế này cũng mệt đấy nhỉ!"

Ánh mắt Sawamura lướt nhanh từ trên xuống đưới toàn thân Tada đang mặc áo khoác, bên trong là bộ bảo hộ lao động. Trông có đôi chút băn khoăn khó hiểu vì không biết người này là nhân viên của công ty Giao Thông Trung Ương Yokohama hay nhân viên thời vụ điều tra lưu lượng giao thông. Cảm thấy không có nghĩa vụ phải xưng danh "tôi ở tiệm bá nghệ" nên Tada im lặng.

"Người của hội ở quảng trường cửa Nam chứ gì?"

Vừa nghịch cái bật lửa 100 yên, Gyoten vừa hỏi bâng quơ chẳng nhằm vào ai. Lần này cũng vẫn là Sawamua trả lời.

"Đúng vậy! Anh cũng biết ạ?"

"Bán rau đúng không? Tôn giáo gì à?"

Gyoten quá đường đột khiến Tada suýt thì sặc. Ba người nam nữ, ngoại trừ Sawamura vẫn không mất đi vẻ mặt tươi tỉnh, nhìn nhau như đang rất bối rối. Song họ vẫn không có ý định mở miệng. Sawamura cũng mất mấy giây im lặng nhìn Gyoten rồi cuối cùng lại mỉm cười điềm đạm.

"Đôi lúc chúng tôi cũng bị hiểu lầm thế đấy!" Dường như trong nhóm chỉ có Sawamura là có quyền phát ngôn. "Chúng tôi chỉ đang kinh doanh bằng việc trồng và bán rau sạch không phun thuốc. Vì hiện giờ nhu cầu đang khá cao."

"Ra là thế!" Gyoten thân thiện gật gù, vươn vai đứng lên.

Xe buýt ra ga Mahoro chạy tới quét ánh sáng đèn pha lên con đường tối đen. "Xin phép!" Sawamura đại diện cúi nhẹ đầu rồi cả bốn cùng bước lên xe.

Tada đánh dấu xác nhận xe qua. Gyoten vẫy tay theo xe buýt.

"Ừm... Người này hình như đã gặp đâu đó rồi!" Gyoten lẩm bẩm. Thật hiếm khi cậu ta quan tâm tới người khác như vậy.

"Chắc ở quảng trường cửa Nam chứ gì?" Tada đưa ra suy luận của mình. "Chắc cậu nhìn thấy lúc họ phát tờ rơi."

"Tôi chẳng nhìn kỹ thế bao giờ!" Suy luận của hắn ngay lập tức bị phủ định.

"Thế chắc nhầm rồi!"

"Ờ... chắc vậy!"

Gyoten nhanh chóng thay đổi thái độ. Chẳng đếm xỉa gì tới Tada đang muốn nổi đóa, cậu ta đưa luôn ra câu hỏi khác.

"Mấy lời người đó nói, cậu nghĩ sao?"

"Ai biết! Họ nói là kinh doanh thì là thế chứ sao!"

Tada trả lời, xóc xóc điếu thuốc lá ra khỏi bao. Vừa đúng lúc Gyoten trao cho chiếc bật lửa 100 yên, hắn nhận lấy rồi châm lửa.

Cùng với âm thanh "xì phực phực", ngọn lửa đỏ cao chừng 20 centimét phụt lên, tóc mái của Tada cháy sém.

"Khặc khặc khặc, trúng bẫy trúng bẫy!"

"Chơi ngu vậy! Cậu chỉnh nó khi nào hả!?"

"Lúc chả có việc gì làm!"

Rốt cuộc, dù có ngồi canh tới chuyến xe buýt cuối cùng thì số chuyến chạy ăn bớt vẫn là số 0 tròn trĩnh.

Họ báo cáo kết quả với lão Oka đang đứng ở hiên gian nhà chính. Oka săm soi tờ giấy đánh loạt dấu xác nhận.

"Hìm..!" Lão thốt lên. "Này cậu, chắc không có chuyện các cậu để lộ thông tin giám sát cho xe buýt Yokochu đâu nhỉ?"

"Bọn cháu chả có tình cảm với xe buýt Yokochu đến mức ấy đâu!"

"Không có tình cảm tôi mới thấy phiền đấy!"

Cái đầu hói của Oka dù trong bóng tối cũng thấy đang đỏ gay lên vì giận.

"Với người già như chúng tôi thì xe buýt là phương tiện quan trọng để đi bệnh viện, đi chợ đấy!"

Hình như "tình cảm" được đánh tráo khéo léo từ "xe buýt Yokochu" sang "người già" thì phải, nhưng Tada chỉ nhu mì chêm vào câu "Phải ạ!"

"Nhưng lần này cũng vẫn chỉ ra kết quả 'không bớt chuyến' thôi!"

Gyoten nhòm vào tay của Oka, gí gí chỉ vào tờ giấy kẹp trên file bìa cứng.

"Rồi lần giám sát này là lần cuối như lời ông nói sáng nay đấy nhé!"

Loại ăn nhờ ở đậu như cậu ta mà dám vượt quyền thỏa thuận với khách kìa. Chả ngó ngàng gì tới Tada đang định chỉnh đốn mình, Gyoten đẩy tiếp câu chuyện.

"Ông bắt Tada ngồi lâu ở ghế kia là làm bệnh đau lưng kinh niên tồi tệ thêm đó!"

Cao xanh ơi có ngày Gyoten biết quan tâm tới mình thế sao! Tada cảm động như lúc dõi theo chú bò sơ sinh đang cố gắng đứng lên.

"Còn nữa. Cái này mới đáng nói!" Gyoten tiếp tục. "Làm cho tôi phát ngán là không xong đâu!"

Niềm xúc động liền bị phủ luôn đám mây đen, một dự cảm chẳng lành bắt đầu xâm chiếm.

"Khí mạch giăng dưới lòng đất khắp Nhật Bản, à không, khắp thế giới sẽ bị đảo lộn. Và rồi, bao nhiêu tai họa như đại địa chấn tấn công Tokyo, núi lửa Vesuvius phun trào, rãnh Mariana bị vùi lấp, đỉnh Chomolungma mòn đi!"

Núi lửa Vesuvius

Núi lửa nằm ở Italia.

Rãnh Mariana

Rãnh nằm ở phần đáy khu vực Tây Bắc Thái Bình Dương, được coi là nơi sâu nhất trái đất.

Đỉnh Chomolungma

Tên gọi khác của đỉnh Everest.

Tâm trạng của Tada giờ đây u ám như lúc chỉ biết đứng nhìn con ngựa văn con bị sư tử bao vây.

Gyoten hạ chốt đanh thép.

"Chính vì thế, từ giờ hãy thôi việc bắt tôi ngồi dài cổ ở bến xe đi!"

"Được thôi!" Rõ ràng là không muốn chút nào nhưng lão Oka cũng gật đầu. Không hiểu lão "được thôi" cho đoạn nào của Gyoten.

"Bác không phải vội đâu!" Tada vội vàng hòa giải.

Nhỡ đâu thực sự có bớt chuyến vào ngày Tada không giám sát, hay lão Oka chỉ nhầm lẫn gì thôi thì sao. Không rõ là lý do nào nhưng bao năm nay lão Oka vẫn khẳng định "xe buýt Yokochu chạy ăn gian!" Và Tada thì không nghĩ đó là đặt điều có ác ý. Kể cũng mừng vì đỡ phải làm cái việc giám sát vô vị nhưng hắn lại lo nhỡ làm thui chột đi sự si mê với xe buýt Yokochu, lão Oka lại đâm lẩm cẩm thì sao.

"Kệ tôi đi, cậu bá nghệ!"

Oka lắc đầu yếu ớt. Thái độ như thể lão binh đã đến hồi giải ngũ. Song thực tế lời thốt ra từ miệng lão Oka lại là, "Tôi có cách chiến đấu của tôi!"

"Há?"

Quá choáng váng, Tada một lần nữa nhìn lão. Trong mắt lão Oka đâu đó vẫn vằn lên tia cố chấp. Phải nói đó là dáng dấp của một chiến binh đặc vụ có dã tâm chứ lão binh già gì chứ.

Đoán được suy nghĩ của Tada, lão Oka cười giả lả.

"Đùa thôi, nói cho vui ấy mà. Nghe oách giống trong phim nhỉ, hà!"

Rõ là nói dối. Nhưng Tada coi như không thấy gì và chào rút lui.

"Thế thôi cháu xin phép. Có việc gì bác cứ gọi nhé!"

Sợ lại bị gọi vì mấy việc vớ vẩn nên hắn không quên nói thêm, "Lúc có việc dọn vườn hay xếp lại nhà kho ấy a!"

"Rồi! Thế nhé!" Oka lạnh lùng đóng cửa kéo lại như mọi khi.

Làm cái nghề bá nghệ này quan trọng là phải biết tránh để không giẫm vào mìn. Tada một hai ba quay đầu, bước trong khoảng sân tối đi ra cổng.

Nghề bá nghệ là bước vào nhà người ta để làm việc. Nên tất yếu sẽ mắt thấy tai nghe được về gia chủ cũng như chuyện riêng của gia đình đó.

Chẳng hạn như lần được thuê dọn dẹp cuối năm ở nhà ông bà già nọ. Tada phát hiện được vài tấm ảnh đằng sau tủ quần áo. Bà vợ ngả ngớn thân mật với một ông cao tuổi khác rõ ràng không phải ông chồng.

Tada len lén nhìn bà vợ đang ngồi trong phòng khách bên cạnh ông chồng. Như cũng đã để ý được hành động của hắn, ánh mắt bà chạm phải ánh mắt Tada. Thấy Tada cầm mấy tấm ảnh trên tay, cơ mặt bà hơi giần giật. Trông giống hệt ma nơ canh cười.

Tada bỏ đám ảnh lại sau tủ vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nơi làm việc của Tada chôn đầy thuốc nổ. Có những chỗ được giấu tinh vi nhưng cũng có chỗ như thể muốn được tìm ra ngay vậy.

Nếu cứ giẫm bung bét mọi chỗ để làm nổ tung tất cả thì chỉ tổ hại thân. Ta đây chỉ muốn nhón chân đi bình thường, với vẻ mặt bình thản để vượt qua bãi mìn lành lặn. Tada nghĩ thế.

Lão Oka có mưu tính gì hay không cũng chẳng liên quan tới Tada. Không nhúng mũi vào chuyện của khách là phép làm việc lịch sự của tiệm bá nghệ.

"Nhưng mà này..." Gyoten cắt ngang dòng suy nghĩ của Tada. "Chuyến xe buýt cuối cùng đi mất rồi thì tôi với cậu về kiểu gì bây giờ?"

Ờ ha. Hôm nay có đi bằng xe tải nhẹ đến đâu. Quên khuấy cả đi.

"Tất nhiên là đi bộ!" Tada quả quyết dứt khoát để không mất thời gian với việc đã quên.

"Ừm... đi bộ đến ga phải mất gần 1 tiếng đồng hồ đấy. Đi taxi thôi!"

"Leo lên taxi là ngốn hơn 5100 yên."

"Lâu lâu cũng được chứ sao. Tôi thấy mệt lắm rồi!"

"Chỉ có ngồi thôi cũng mệt à?"

Nói thì nói thế chứ thực lòng Tada cũng cạn kiệt tinh thần lẫn thể lực để đi bộ về rồi.

"Mà đường này có mấy xe taxi chạy qua đâu!"

"Cậu có di động để làm gì hả? Tra số rồi gọi là xong!"

Ừ cũng phải. Tại chẳng mấy khi dùng taxi nên cũng chẳng nghĩ ra.

Đứng loay hoay giữa sân một hồi thì cửa nhà mở ra.

"Mất trật tự!" Lão Oka thò mặt ra. "Hai cậu, vẫn còn ở đó làm gì hả?"

"Xin lỗi bác. Cho bọn cháu đợi tới lúc taxi đến được không ạ?" Tada nói.

Dù có suy nghĩ một cách nghiêm túc về triết lý của tiệm bá nghệ, thì lần nào cũng kết thúc với một kết quả ngớ ngấn. Lúc nào cũng vậy.

Họ gọi điện cho công ty taxi thuộc hệ thống của Giao Thông Trung Ương Yokohama thì nhận được câu trả lời "Xin đợi 10 phút!" Quá đen đủi là xe taxi chạy qua khu Yamashiro chẳng có lấy một chiếc. Xung quanh chỉ toàn nhà dân với ruộng nên cũng đành chịu.

Tada và Gyoten cùng ngồi xuống bờ hiên lát gỗ của nhà Oka. Chẳng hiểu lẽ gì mà lão Oka cũng ngồi đó cùng hai người.

"Lạnh đấy bác cứ vào trong đi ạ!"

Tada khẩn khoản nhưng lão Oka không nhúc nhích.

"Bọn Giao thông Yokohama, đến taxi chúng cũng làm biếng!" Lão làu bàu.

Vợ