Chương 2
Qua khung cửa sổ lớn được lau sạch bong, những cánh hoa anh đào đang rơi rụng tơi tả. Những mảnh nhỏ màu trắng chao nghiêng qua tầm mắt không ngớt. Cảm giác như bị bưng kín trong bão tuyết nhưng nét mặt những người qua đường trông lại rất nhẹ nhõm.
Thành phố Mahoro vào xuân rồi mà vẫn mơ màng như đang còn ngủ gà ngủ gật. Không hiểu do phấn hoa hay do khói xe mà không khí như có làn khói mỏng bao bọc.
Tada cũng đang sưởi ấm dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ và đợi suất cơm thịt bò viên sắp được mang tới. Hắn một mình chiếm lĩnh cái bàn bốn người trong Kitchen Mahoro, mắt thì hóng vào bếp với một chút căng thẳng.
Kitchen Mahoro nằm trên đường Mahoro, chuỗi cửa hàng đồ ăn kiểu Âu ra đời từ chính con phố này. Không hoàn mỹ và toàn diện như các nhà hàng cho gia đình khác nhưng bên trong quán lúc nào cũng sáng sủa, sạch sẽ, món ăn khá ngon. Với người dân Mahoro, nếu nói "cả nhà ra ngoài ăn" thì nơi họ nghĩ tới đầu tiên chính là Kitchen Mahoro.
Đã qua giờ cao điểm buổi trưa nên trong quán khá vắng khách. Có hai nhân viên văn phòng ăn trưa mưộn. Đôi vợ chồng trung niên đang say sưa nói chuyện với nhau, trước mặt là suất bánh ngọt. Một cụ già đang đọc báo giết thời gian.
Ai ai cũng đều thư thái trong một buổi chiều mùa xuân vẫn còn nhạt nhòa.
Kashiwagi Asako xuất hiện từ trong khu bếp, Tada ngồi ngay ngắn lại. Ghế xô pha giả da đột nhiên mềm oặt ra ngồi mới khó chịu làm sao.
Asako mặc tạp dề màu đen, tóc buộc gọn một túm đằng sau. Làn da sạch sẽ. Má hơi ứng đỏ chắc vì phải chạy vòng vòng khắp quán.
Khuôn mặt thanh tú nhưng không lộng lẫy đến mức thu hút được ánh nhìn khi ở trong đám đông. Tuy nhiên nếu đã nhận ra thì sẽ không thể rời mắt, giống như đắm đuối với dòng suối trong vắt phun lên trong sa mạc trắng mịn. Ít ra thì với Tada, Asako là một người như vậy. Lùa tay vào làn nước ấy, nếu được hắn sẽ vốc một ngụm tưới mát cổ họng, nhưng tất nhiên hắn sẽ chẳng dám hành động như thế mà chỉ biết đứng ngây ra ngắm mà thôi.
"Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu. Suất cơm thịt bò viên đây ạ."
Trên khay nướng còn đang nóng rãy, thịt, khoai và súp lơ đang tỏa ra âm thanh lẫn mùi vị ngon lành.
"Xin mời!" Tada khẽ cúi đầu rồi lấy dĩa và dao trong giỏ mây.
"Món tặng thêm đây a!" Asako đặt đĩa xa lát lên bàn.
Hắn nhớ cảm giác hồi hộp với từ "tặng thêm" như thế này có lẽ chỉ từ khi hắn còn là một thằng nhóc. Tada ngắm nghía lá rau sống xanh mướt và cà chua bi đỏ cuồng nhiệt với tâm trạng như khi mở hộp quà đi kèm gói bánh.
"Chắc lại có dịp tôi phải nhờ tới anh Tada."
Đĩa xa lát hóa ra chỉ là tặng thêm cho người quen chứ chẳng phải thể hiện ý tứ gì. Chứ còn gì nữa. Asako là giám đốc tập đoàn Kitchen Mahoro trong khi Tada chỉ là kẻ kinh doanh tiệm bá nghệ cỏn con. Hắn chỉ là người từng nhận yêu cầu của Asako. Mà lại còn là yêu cầu dọn dẹp di vật của chồng cô nữa chứ.
Đáng lẽ không nên nuôi hy vọng hão huyền. Tada giấu đi chút thất vọng nhỏ nhoi và nói lời cảm ơn.
Nghe nói đang trong kỳ nghỉ xuân nên không có đủ sinh viên làm thêm khiến chính giám đốc Asako phải ra quán tiếp khách. Biết thế nên dạo này Tada hay lui tới Kitchen Mahoro. Hắn cũng cẩn thận đến "chỉ với tần suất không bị nghi ngờ".
Asako không lui vào bếp ngay mà đứng bên cạnh bàn. Tada khổ sở cắt miếng thịt viên đưa lên miệng.
"Cô có việc gì khó khăn phải nhờ đến tôi sao?"
Một câu hỏi xuất phát từ sự lo lắng đơn thuần nhưng khi cất thành lời thì nghe mới lạnh lùng cục cằn làm sao, trong lòng Tada lại nảy sinh một mối lo khác. Trong giây lát Asako tỏ vẻ suy nghĩ.
"À không!" Song cô lại nhoẻn cười ngay. "Chắc chỉ có việc 'đào tạo nhân viên mới có suôn sẻ không đây thôi'. Vì tuần sau sẽ có sinh viên làm thêm mới vào anh ạ."
Thế có nghĩa là cơ hội gặp Asako ở quán chẳng còn mấy nữa. Văn phòng của Kitchen Mahoro nằm trước ga Mahoro nhưng hắn chẳng có việc gì mà đến, mà hắn cũng chẳng dám nói mời cô đến tiệm bá nghệ Tada chơi. Người ta ở tòa nhà 5 tầng hiện đại của công ty. Mình thì chỉ có một gian phòng nhỏ trong tòa cư xá tường bao đã bong tróc. Các cửa tiệm thuê trong đó cũng rất dị thường. Tỷ dụ như cùng tầng với văn phòng của Tada có tiệm mát xa châm cứu tên Nguyên Khí Đường. Phải nói là vắng tanh như chùa bà Đanh, Tada chưa từng trông thấy bóng dáng một vị khách nào. Biết là, chuyện của người ta nhưng không hiểu họ duy trì kinh doanh kiểu gì nữa.
"Hôm nay anh Gyoten không đi cùng anh sao?"
Asako đổi chủ đề như không nhận ra tâm tư của Tada.
"Cậu ấy ở nhà trông nhà!"
Thực ra là hắn bắt cậu ta ở lại văn phòng thì đúng hơn.
Tất nhiên Gyoten đã cằn nhằn rằng "Ơ hay... tôi cũng muốn được ăn cơm ở chỗ cô Asako!" Song cả ngày 24 giờ phải đụng mặt với Gyoten hại thần kinh lắm. Đôi lúc hắn muốn được ở một mình.
Thực lòng thì là vì mỗi lần bám càng tới Kitchen Mahoro, Gyoten lại nhe nhe nhởn nhởn. Cậu ta luôn cợt nhả kiểu trẻ trâu dưới bộ mặt của tên dê già kiểu "Hôm nay cô Asako có ở đây nhỉ? Kia Tada, không gọi thêm gì à?"
Hắn chỉ muốn nói mặc xác tôi. Lâu lắm mới lại thấy trái tim rung động, hãy để cho tôi được âm thầm nhấm nháp nó đi.
Có khách gọi nên Asako rời khỏi bàn của Tada. Cuối cùng Tada mới cảm thấy bình tĩnh để ăn món thịt viên cùng xa lát. Thật khó chịu với một bản thân như vậy.
Hắn có khác nào như vừa trở về thành đứa học sinh cấp hai vụng về ngớ ngẩn chứ. Dù đã từng yêu và có cả vợ con rồi cơ mà, thế mà tại sao giờ đây, mỗi lần nhìn trộm là tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay vã mồ hôi bất thường. Học sinh cấp hai còn chấp nhận được chứ tầm trung niên thế này chỉ thấy nổi da gà.
Tada len lén lấy khăn giấy lau lòng bàn tay.
Đã từ lâu hắn khóa trái tận đáy tim mình cảm giác thích một ai đó nên mới lúng túng với cảm xúc đang âm thầm dâng lên giống hệt như lần đầu tiên biết thương nhớ một người.
Rồi sẽ quen thôi. Quen rồi sẽ tỉnh bơ như chưa từng có cảm xúc ấy. Giống như bao nhiêu người trong đó có cả Tada của ngày xưa đã viện cớ công việc bận rộn hay những vụn vặt của cuộc sống gia đình mà coi tình yêu và tham vọng chỉ là thứ yếu.
Điện thoại đổ chuông. Đúng lúc như căn ly được việc Tada đã làm sạch suất cơm thịt viên. Trên màn hình hiển thị dòng chữ "Văn phòng".
Vừa bấm nút nghe thì giọng nói kèm tiếng cười của Gyoten vang lên.
"Xin lỗi đang lúc mùi mẫn nhé nhưng có việc khẩn cấp!"
"Sao thế?"
"Chăn ơi chăn hỡi chăn hời. Chăn bay đâu mắt không lời biệt ly!"
"Này nhá!"
"Không phải chăn của tôi mà cũng chẳng phải tôi nổi hứng thi sĩ đâu. Có người đặt việc nói trong điện thoại vậy mà. Nghe nói chăn bay mất rơi xuống mái nhà hàng xóm!"
"Mái nhà mấy tầng?"
"Chịu, tôi không hỏi."
Tada nhấp một ngụm nước để kìm lại câu "Này nhá!" khi nãy đã nói.
"Cậu mang cái thang to nhất ở văn phòng đến đây!"
"Gì? Vác đến tận Kitchen Mahoro á? Xa vãi!"
"Đến đường lớn Mahoro được rồi. Giờ tôi lái xe tới đó!"
"Biết rồi!"
Hắn nhét điện thoại đã tắt vào túi áo bảo hộ lao động. Đã tính gọi cà phê sau bữa ăn nhưng chẳng còn thời gian đủng đỉnh nữa rồi.
Asako tiến lại gần định rót thêm nước. Song Tada từ chối rồi đứng lên tay cầm phiếu thanh toán.
Tada thanh toán xong, Asako nhẹ nhàng nói.
"Mời anh lại tới ạ!"
Bài bản đúng theo hướng dẫn chứ cũng chẳng phải chào hỏi xã giao gì. Vừa mở cánh cửa kính thì cơn gió mạnh lẫn với cánh hoa ào tới. Tada đưa điếu thuốc lá lên môi để giấu đi cái miệng đang méo xệch.
Cả mặt kính trước xe tải màu trắng đậu trong bãi đỗ xe dính bết đầy cánh hoa. Thế này bảo sao chăn lại chẳng bay.
Lúc lái xe tải nhẹ qua ngã tư trên đường lớn Mahoro, Tada như không tin vào mắt mình.
Theo lời dặn, Gyoten đã mang từ văn phòng chiếc thang lớn nhất dài 6 mét lúc duỗi ra hết cỡ. Là loại thang chữ A có thể gấp làm hai. Song cậu ta đang lom khom trên chốc cái thang chữ A đặt ở vỉa hè.
Nói cách khác, Gyoten đang nhìn xuống con đường người người qua lại từ độ cao gần 3 mét.
Cậu ta là nhân viên giám sát bể bơi chắc.
Người đi đường liếc nhìn Gyoten với vẻ đầy khó chịu lẫn kinh ngạc không thể che giấu. May cho cậu ta còn chưa bị người ta gọi cảnh sát.
Tada đậu xe vào lề đường, khẽ bấm còi. Gyoten nhận ra ngay nên nhảy phốc xuống đất. Sau khi chuyển cái thang đã được gấp lại lên thùng xe tải, cậu ta chui tọt vào ghế phụ.
"Nhanh góm!"
"Quá muộn ấy chứ!" Bởi Tada đã lại không thể ngăn được hành động quái gở của Gyoten. "Địa điểm đâu đây?"
Gyoten đọc to thông tin ghi trên mu bàn tay mình.
"Phòng 304, tòa số 3 khu chung cư Morisaki."
"Chung cư à? Nghĩa là phơi chăn ở chung cư rồi bị bay lên nóc tòa bên cạnh hả? Gặp phải luồng khí cao gì không biết."
"Chịu, tôi cũng không hỏi."
Tada ngán ngẩm, hắn bật xi nhan rồi bẻ vô lăng.
Khu chung cư Morisaki cách ga Mahoro khoảng 10 phút đi ô tô. Trong thành phố Mahoro có rất nhiều chung cư nhưng đây là khu thuộc đời đầu trong số đó.
Dù đã được làm chống động đất và tu sửa nhưng dễ phải được gần 40 năm rồi.
Có khoảng mười tòa nhà 4 tầng cái nào trông cũng bé bé xinh xinh. Thang máy thì có vẻ về sau mới được lắp. Trong khuôn viên hoàn toàn không thấy bóng dáng đồ chơi ngoài trời và xe đạp của trẻ con. Bọn trẻ ngày xưa đã trưởng thành và rời khỏi đây, hiện tại chỉ còn lại thế hệ cha mẹ đã cao tuổi sinh sống mà thôi.
Chẳng buồn liếc mắt đến đám chậu hoa có phần xơ xác trong sân và cây hoa anh đào đã trổ mã, Tada đi lên tầng 3 tòa số 3 bằng cầu thang bộ. Bởi cái thang chữ A quá to không chui lọt vào thang máy, chỉ còn cách vác nó lên thôi. Gyoten thì tay không tung tẩy theo sau.
Gyoten ở đằng sau lên tiếng gần như cùng lúc Tada ấn chuông cửa phòng 304.
"Cứ để cái thang ở thùng xe có phải hơn không!"
Cũng phải. Sau khi gặp Asako tâm trạng vẫn còn đang trên mây thì lại phải chứng kiến Gyoten trong tư thế người giám sát bể bơi nên hình như Tada bị mất luôn khả năng nhận thức bình thường.
"Sao không nói sớm!" Vừa cự nự lại Gyoten thì cánh cửa trước mặt mở ra.
Ló mặt ra là người đàn ông đeo kính hơi đậm người. Chắc cỡ ngoài 50 tuổi. Mái tóc đã điểm bạc hoàn toàn không có chút bóng khỏe, sắc mặt cũng kém. Hoa anh đào đã nở tưng bừng mà anh ta vẫn mặc được áo len dày bự xù lông tùm lum.
Tada xưng danh thì người đàn ông nói "xin chào" lúng búng trong miệng rồi thụt luôn vào trong nhà. Tay vướng cái thang nên Tada phải dùng chân để chặn cánh cửa sắp sập lại.
"Trông hình thù như mê cung nhỉ!" Gyoten thì thầm.
Cậu ta đang nói gì thế không biết, Tada thoáng nghĩ và nhận ra Gyoten đang nói tới cái áo len của người đàn ông. Bất giác hắn phì cười. Quả thực chiếc áo len với những múi lông màu nâu và xanh đan xen thành hoa văn kỳ quái giống xoáy nước.
Không được mời vào nhưng đoán được ý nói vào đi nên Tada và Gyoten cởi giày ở bậu cửa. Thang thì đặt xuống hành lang bên ngoài. Người đàn ông đứng ở lối đi ngắn có vẻ thông với phòng khách để đợi hai người.
6 chiếu
Tương đương gần 11 mét vuông.
Phòng khách rộng khoảng 6 chiếu nối liền với bếp. Ngay trước mặt là cửa sổ trổ ra ban công. Còn một phòng chắc làm phòng ngủ nhưng cửa ngăn đang đóng kín.
Trong phòng được sắp xếp gọn gàng. Nhưng trông là biết không phải lúc nào cũng được giữ sạch sẽ mà vừa trải qua một cuộc tổng vệ sinh. Bằng chứng cho việc đó là không khí trong phòng phảng phất bụi, trong bếp thì chất một đống túi rác lớn. Túi rác nilon trong suốt nên nhìn thấy rõ bên trong. Không chỉ có rác giấy và rác tươi mà còn ních đầy cả quần áo, văn phòng phẩm và chén bát nữa.
Nhờ thế mà trong phòng cực kỳ ít đồ đạc, trông tẻ ngắt tẻ ngơ.
Từ sáng một ngày bình thường người đàn ông trung niên đã làm tổng vệ sinh. Tada có linh cảm không ổn. Vì sao lại phải vứt những thứ vụn vặt tới mức kia chứ? Để chuẩn bị chuyển nhà ư? Thay đổi không khí? Hay không lẽ... sắp xếp cho bản thân lần cuối?
"Ở đây này!" Người đàn ông vẫy Tada rồi mở cửa bước ra ban công. "Định thu chăn vào thì tôi tuột tay mất..."
Theo đúng như người đàn ông chỉ, Tada tì người vào lan can ban công nhòm xuống dưới.
Tòa nhà của anh ta nằm ở vị trí góc khuôn viên khu chung cư. Bên kia tấm rào mắt cáo là khu nhà riêng nằm san sát. Trong số đó, trên mái căn nhà ở vị trí chính diện phòng người đàn ông đang phủ tấm chăn tai họa. Tuy hơi ố vàng nhưng bên trong trông bông vẫn còn dày dặn.
Tada vừa nheo mắt áng chừng cơn gió đang mơn man vừa nghĩ. Trọng lượng cũng kha khá thế mà tự dưng lại bay được mới tài?
"Tôi chẳng quen biết gì nhà đó mà lại trên mái tầng hai nên không biết làm sao!"
Người đàn ông rụt rè giải thích chen vào.
"Chúng tôi mang thang đây rồi nên không vấn để gì. Cứ nói với người nhà đó một tiếng để chúng tôi leo lên mái thôi!" Tada nói chắc nịch.
Gyoten cũng đứng cạnh Tada nhìn xuống tấm chăn.
"Thay vì dùng thang thì nhảy luôn từ đây xuống mái lại nhanh hơn ấy. Có luôn cái chăn làm đệm rồi!"
Miệng nói cậu ta thực hiện luôn điệu bộ như muốn nhảy qua lan can khiến Tada cuống cuồng kêu "Thôi đi!" để giữ Gyoten lại.
"Cậu làm lủng mái nhà người ta thì sao hả?"
"Ra là cậu lo cho cái mái nhà!"
Mặc kệ Tada và Gyoten đôi co, người đàn ông giữ nguyên nét mặt cứng đơ lui từ ban công vào trong phòng khách.
"Này, cậu thấy sao?" Gyoten thẽ thọt thăm dò.
"Chẳng thấy gì cả. Chúng ta chỉ việc thu cái chăn về là xong!"
Có suy đoán, nói đúng hơn là nghi hoặc về hành động của người đàn ông nhưng Tada cố không cho óc tưởng tượng của mình làm việc.
Tại chiếc bàn nhỏ đặt trong góc phòng khách, Tada đưa các giấy tờ cần thiết cho người đàn ông. Anh ta điền vào đơn đặt hàng và bản hợp đồng bằng những nét chữ nắn nót. Tsuyama Shigekatsu, 51 tuổi. Ô, nhìn bề ngoài hơi trẻ hơn tuổi. Tada nghĩ lan man. Khung điền nghề nghiệp bị bỏ trống.
"Tôi hút thuốc được chứ?"
Gyoten vẫn đứng ngoài ban công hỏi. Thấy Tsuyama đã gật đầu yếu ớt, Gyoten mới lôi từ trong túi ra bao Marlboro Menthol. Cậu ta phải châm mấy lần mới được vì gió.
"Cảnh đẹp phết nhỉ!"
Cả Tada và Tsuyama cùng quay đầu ra cửa sổ theo lời Gyoten. Trước mặt Gyoten là bầu trời giăng một lớp màn màu xanh nhạt. Chắc khung cảnh lớp lớp mái nhà bọc nắng xuân ấm áp và những nhánh anh đào chi chít hoa không một kẽ hở đã lọt vào tầm nhìn của Gyoten.
"Cảm giác sắp bay lên được đến nơi! Trên tấm thẩm thần kỳ chẳng hạn!"
Nhả một vệt khói thuốc dài, Gyoten từ ban công trở lại phòng khách. Tada lôi từ trong túi ra gạt tàn di động luôn chuẩn bị sẵn để hứng lấy điếu thuốc vừa rời khỏi đầu ngón tay Gyoten. Đã hút thì cũng phải biết nghĩ đến việc xử lý sau đó đi chứ!
Trong khi Tada đậy nắp gạt tàn thì Gyoten cướp lấy đơn đặt hàng. Tsuyama cũng chẳng phàn nàn nửa lời, cứ nem nép quan sát hành động của Gyoten.
"Hừm... Thất nghiệp à! Mất 2.000 yên đó, trả nổi không anh giai?"
Tsuyama đứng phắt ngay dậy. Tada vào tư thế sợ ông ta nổi giận xông tới nhưng Tsuyama chỉ đi qua ngay bên cạnh Tada và Gyoten rồi biến mất vào trong bếp. Dường như anh ta không biết cách thể hiện cơn thịnh nộ. Hay người này giỏi chịu đựng?
Gyoten chẳng bận tâm gì tới tâm trạng của Isuyama mà di chuyển đến trước tủ kê sát tường. Tay tự tiện cầm khung ảnh đặt ở đó lên.
"Mặt người ấy mà, công hay quạ chẳng qua là khác nhau vị trí các bộ phận trên mặt thôi nhỉ!" Nói rồi cậu ta chìa khung ảnh ra phía Tada.
Bức ảnh chụp một phụ nữ trung niên trông giản dị, tốt bụng và một bé gái dễ thương cỡ học sinh cấp hai. Có vẻ được chụp tại công viên và cả hai đều nở nụ cười tươi. Vợ của Tsuyama chăng? Hẳn cả gia đình đã có một ngày nghỉ vui vẻ.
"Đừng có tự tiện xem thế. Cậu muốn nói gì?"
"Vợ chồng quạ mà cũng sinh được con công nhỉ!"
"Cậu vô duyên quá đấy!"
"So sánh cha mẹ với con cái cũng là một thú vui mà. Như gia đình này, có di lặc thành công và di lặc hơi thất bại nhỉ?"
"Cậu thực sự quá vô duyên! Mau để khung ảnh về chỗ cũ đi!"
Trong khi Tada và Gyoten thì thầm to nhỏ thì Tsuyama nãy giờ lạch cạch gì đó trong ngăn kéo bếp đã quay trở lại, tay cầm ví.
"Tôi vẫn đang tìm việc nhưng có tiết kiệm đây!"
Rồi lặng lẽ đặt 2.000 yên lên bàn.
"Cám ơn!" Gyoten nhanh chân rời ngay khỏi kệ tủ, cuộn hai tờ tiền lại rồi bỏ vào túi. "Chuyển nhà phải không ạ? Vợ với con gái không giúp gì sao?"
"Liên quan gì tới chuyện này chú!" Nét mặt Tsuyama rõ là thấy bực. Song Gyoten vẫn cứ khơi khơi.
"À... họ bỏ đi rồi chứ gì? Ngay sau khi ông anh bị đuổi việc!"
Tada chỉ muốn kêu trời. Tsuyama dường như cũng đã nguôi giận, chỉ còn sợ hãi như vừa gặp phải một sinh vật lạ.
"Cậu ta là kiểu người gì vậy?"
Người đàn ông thì thào hỏi Tada. Tada không thể bảo cậu ta đang lo cho anh theo cách của cậu ta đấy mà chỉ nói được câu "Xin lỗi ạ!"
"Anh đừng để ý tới cậu ta làm gì. Tôi đi lấy cái chăn về đây!"
Tada huých nhẹ vào lưng Gyoten rồi ra khỏi nhà để Tsuyama ở lại. Gyoten bước những bước nhẹ bẫng xuống cầu thang.
Vác cái thang xuống tầng một cũng là nhiệm vụ của Tada.
Chủ căn nhà bị chăn rơi lên mái không có ở nhà. Bất đắc dĩ, Tada đành bấm chuông nhà bên cạnh, kể sự tình với người phụ nữ trung niên từ trong nhà đi ra. Bởi khơi khơi trèo lên mái mà bị hàng xóm báo cảnh sát thì toi luôn.
Người phụ nữ trung niên hết nhìn tấm danh thiếp được đưa cho lại nhìn mặt Tada.
"Tờ rơi quảng cáo của tiệm bá nghệ thì tôi nhận mãi rồi mà gặp người thật thế này mới lần đầu đấy!"
"Có gì cần chị cứ gọi ạ!"
Lần này người phụ nữ nhìn lần lượt Tada và Gyoten đang nở nụ cười câu khách rồi nói.
"Yên tâm, tôi sẽ gọi điện nói với nhà anh chị Yamazaki cho!"
Nhìn ánh mắt hắn đoán chừng chị ta chắc đã bị hớp hồn bởi nụ cười câu khách của Gyoten. Bản tính lập dị nhưng tốt mã thì vẫn có lợi. Tada cảm thấy không chấp nhận được nhưng nhờ thế có thể yên tâm giải cứu cái chăn từ mái nhà nên coi như tạm ổn.
Hắn vác chiếc thang vào nhà Yamazaki đang vắng chủ. Vườn nhà Yamazaki không rộng lắm nhưng được chăm sóc cẩn thận nên cũng may không phải đau đầu chuyện kiếm chỗ đặt thang. Nhiều nhà để chậu cây bỏ không bừa bãi, hoặc toàn đá với cỏ dại nên đầu tiên còn phải dọn cả vườn nữa.
Thang chạm được đến tận tầng hai luôn.
"Giữ cho tôi đi!"
Nói với Gyoten vậy rồi Tada trèo lên mái nhà. Mà sau đó không hiểu sao cả Gyoten cũng trèo lên khiến Tada quýnh quáng tóm lấy phần trên của thang giữ thật chắc để nó không đung đưa hay xô lệch đi.
Cái chăn rơi trải rộng phủ vừa vặn mặt nghiêng gần chóp mái. Tada chổng mông bò lại gần. Ngay bên cạnh là Gyoten đang bước đi thoăn thoắt. Bước chân của cậu ta chẳng khác gì lúc đi dưới mặt đất.
"Cậu đổi sang nghề thợ làm việc trên cao mới phải!"
"Đúng là tôi chả sợ gì độ cao cả!"
"Cậu thì có biết sợ cái gì?"
"Có chứ. Ký ức!"
Câu trả lời bất ngờ khiến Tada bất giác ngẩng mặt lên. Gyoten đã nhanh chân tới chỗ cái chăn, đang nhòm sang Tada. Nhưng bị ngược sáng nên không trông rõ vẻ mặt cúa cậu ta.
"Ấm thế chứ lị!" Gyoten nói rồi hạ mông xuống cái chăn. "Không khéo cái ông kia định bay từ ban công xuống ấy chớ!"
"Cũng có thể nhỉ!" Tada trả lời. Nhưng trong đầu hắn thì đang băn khoăn "sợ ký ức, ý cậu ta là sao nhỉ?"
"Lần này cậu lại không nhúng mũi vào chuyện người dưng à?" Gyoten thắc mắc.
"Nhảy từ tầng ba xuống cũng chẳng chết được. Chắc thế!" Mãi Tada cũng tới được chỗ Gyoten và cái chăn.
Có lẽ Tsuyama đã mất việc, vợ thì bỏ đi. Rồi trong lúc nổi hứng tổng vệ sinh phòng ốc, không biết tự khi nào tâm trạng anh ta lại như đang sắp xếp xung quanh chuẩn bị cho sự ra đi, thế rồi thẫn thờ đi ra ngoài ban công.
Rơi vào trong gió tựa những cánh hoa anh đào. Nếu có tấm thảm thần kỳ thì va chạm lúc tiếp đất cũng nhẹ nhàng hơn.
Chuyện chỉ đơn thuần là đánh rơi cái chăn. Hay chán chường tất cả nên cố tình ném cái chăn đi. Hay định gieo mình xuống nhưng cái chăn đang phơi lại rơi xuống trước. Hay sức mạnh vạn năng từ trên trời rơi xuống khiến anh ta bay lên trời cùng với cả cái chăn...
Tưởng tượng ra hàng ti tỉ tình huống song vẫn không rõ chân tướng sự việc là gì. Ngày hôm nay cũng mới là lần đầu tiên hắn gặp Isuyama. Chắc về sau khó có khả năng gặp lại. Tada cũng muốn hỏi han chuyện trò, nếu cần thì khuyên giải dù việc này không phải đến từ lòng tốt hay nghĩa khí gì. Làm sao thì làm miễn là đừng rơi vào tình huống dở khóc dở cười, đó chính là kiểu tùy tiện của Tada.
Cái tính tùy tiện nhúng mũi vào chuyện của người khác giờ đang bị thử thách.
"Hẹn hò với Asako thế nào rồi?"
"Hẹn hò cái khỉ mốc. Chỉ là đến ăn như khách thôi!"
"Vậy là không có tiến triển gì cả!" Gyoten thở dài nằm còng queo xuống cái chăn. "Ui cha, trời ấm chỉ muốn đánh một giấc ngủ trưa nhỉ!"
Tada cũng ngồi xuống mép tấm chăn. Từ chỗ đặt mông xuống, hơi ấm lan tỏa.
Ký ức nào đang làm cậu phải khổ sở hả Gyoten? Tada muốn hỏi nhưng lại thôi. Gyoten đang nằm nhắm mắt lim dim trên tấm chăn, vẻ mặt vẫn như mọi khi, chẳng có chút lo lắng hay bất an nào.
"À này, số tiền khi nãy..." Tada trọt ngón tay vào Gyoten đang nằm chèo queo.
"Cậu vẫn nhớ à. Tưởng được giữ luôn chớ!" Gyoten nhỏm dậy, tay lục túi quần, miễn cưỡng móc ra 2000 yên. Thật, sểnh ra là mất mà. Tada nhận tờ tiền rồi cất vào túi mình. Tiếp đó Gyoten đưa ra một phong bì màu trắng.
"Gì đây?"
"Di chúc!"
"Há? Của cậu á?"
"Gì mà của tôi. Của ông anh mê cung kia kìa!"
"Của Tsuyama? Thấy ở đâu? Sao cậu lại lấy?"
Tada nhìn xuống tấm phong bì trong tay Gyoten.
Mặt trước lẫn mặt sau đều không viết chữ nào và không được dán kín.
"... Rồi sao? Đúng là anh Tsuyama đó đang bế tắc thật à?"
"Chịu, tôi đã xem bên trong đâu. Nó được đặt ngay bên cạnh khung ảnh nên tôi chỉ mượn tí thôi!"
"Thế thì chắc gì đây đã là di chúc!"
Tada nhẹ cả người. Nhưng hẳn vẫn tò mò. Sau một hồi lưỡng lự hắn cũng lôi lá thư ra khỏi bì thư và mở ra đọc.
"Viết sao?" Gyoten lom lom nhòm vào.
Lá thư kín mít chữ bé lí nhí. Vẫn là nét chữ vừa thấy khi nãy của Tsuyama. Đọc lướt sơ sơ thì có vẻ là thư gửi vợ, thư biên những lời đại khái là do bị sa thải nên định quay về bên gia đình, nhưng nếu vực lại được thì sẽ thử tìm việc ở Tokyo một lần nữa.
"Anh giai không phải bị vợ bỏ mà đơn thân đến Mahoro này làm việc nhỉ!" Gyoten nói. "Hóa ra không phải di chúc!"
"Cũng khó nói lắm. Vì anh ta còn viết rằng 'Cảm thấy đau lòng mỗi lần nghĩ mình đang làm khổ gia đình!' đấy!"
"Giờ tính sao?"
"Tính gì mà tính. Giờ cậu có dám cầm cái thư tự tiện lấy của người ta mà nói 'Thôi thôi, anh lạc quan lên đi!' không hả? Cậu tính sao với bức thư này?"
Tada nhét thư trở lại phong bì rồi dúi vào tay Gyoten.
"Cậu phải có trách nhiệm trả lại bức thư về phòng Tsuyama!"
"Dễ ợt. Chỉ việc nhét vào đây là xong!"
Nói rồi Gyoten nhét phong bì vào mép vỏ chăn.
"Gì chứ, nó đáng lẽ phải ở trên mặt tủ thì lại nằm trong chăn, nực cười quá! Không lẽ bức thư biết chuyển dịch không gian?"
"Yên tâm đi! Cậu lúc nào cũng để ý tiểu tiết thái quá đấy!"
"Đây mà là tiểu tiết à!"
Tada giằng co với Gyoten để lấy lại bức thư. Theo đà chạm luôn phải ánh mắt Tsuyama đang đứng nhìn từ ban công.
Thôi xong. Chắc anh ta sẽ tưởng họ đang trốn việc. Không, tình trạng này rõ ràng là đang cúp việc còn gì nữa.
"Thôi nhanh nhanh hạ cái chăn xuống đất đi!"
Bức thư đành để giải quyết sau vậy. Tada thúc Gyoten đứng dậy khỏi cái chăn. Gyoten cũng nhận ra Tsuyama, cậu ta tỉnh queo quay lại vẫy tay về phía ban công. Tất nhiên, Tsuyama đang đeo bộ mặt cau có. Nhìn là biết anh ta đang muốn nói kiểu "mất công thuê mấy người đến đây mà còn cúp việc làm trò nữa!"
Song Gyoten chẳng để ý đến Tsuyama đang thế nào. Cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, hai tay tóm lấy mép chăn rồi bắt đầu lắc lư người ra trước sau.
"Ơ, cậu làm gì đấy?"
Lúc Tada cất lời thì tấm chăn đã bắt đầu trượt xuống mặt nghiêng mái nhà như một tấm ván trượt chở theo Gyoten.
"È ông anh! Làm như thế này này, coi đi!"
Gyoten gào lên với Tsuyama đang đứng ở ban công rồi nhảy xuống khỏi mái nhà cùng với cả tấm chăn.
Trong tích tắc trông Gyoten cùng tấm chăn như dừng lại giữa không trung. Giây tiếp theo Gyoten cùng tấm chăn biến mất khỏi tầm nhìn của Tada, đồng thời, có tiếng nện xuống đất trong sân nhà Yamazaki.
"Gyoten!"
Quên cả chứng sợ độ cao, Tada chạy đến mép mái nhà. Dè chừng nhìn xuống dưới đất đã thấy Gyoten đang nằm sóng soài trên tấm chăn.
Tada vội tụt xuống thang, chạy ra sân theo một đường vòng ôm quanh nhà. Trên ban công chung cư, Tsuyama tóm lấy tay lan can đầy lo lắng.
"Anh bá nghệ, có cần gọi xe cấp cứu không?"
"Không, để tôi xem tình hình thế nào. Anh cứ đợi chút!"
Trả lời vậy rồi Tada còn nhìn lên Tsuyama nhắc nhở.
"Anh đừng có nhao ra quá, nguy hiểm đấy!"
Từ trong túi áo Tada, điện thoại đổ chuông báo có cuộc gọi đến. Khách cứ nườm nượp là thế này đây. Ai mà lại gọi vào đúng lúc này chứ! Tada theo phản xạ rút di động ra, bấm nút đàm thoại mà chẳng thèm ngó nhìn màn hình.
"Vâng, tiệm bá nghệ Tada xin nghe!"
Bên kia đầu dây là giọng nữ khá bình tĩnh.
"Tôi là Suzaki, y tá bệnh viện Mahoro!" Chưa kêu xe cấp cứu mà bệnh viện đã gọi sao? Đầu óc Tada bấn loạn nhưng vẫn cứ đáp lại xã giao: "Cám ơn chị đã gọi điện!"
"Giờ anh có nói chuyện được không ạ?"
Không. Vì có người vừa ngồi lên chăn nhảy từ mái nhà xuống và đang ngất xỉu. Nhưng thế thì khó nói quá.
"Vâng, chị cứ nói!"
Tada kẹp điện thoại bằng vai và má, quỳ gối xuống đất. Bị rơi xuống sân, Gyoten đang nhắm mắt trong tư thế nằm ngửa rất đẹp trên tấm chăn.
Hắn thử sờ tay lên gân cổ Gyoten. Cậu ta vẫn còn sống. Nghĩ không nên di chuyển người Gyoten song Tada vẫn đặt hai tay lên vai cậu ta lắc nhẹ.
"Chẳng là tình trạng bà Soneda Kikuko không được khả quan lắm!"
"Gyoten à, Gyoten!"
Tiếng cô Suzaki và tiếng Tada gọi nhỏ Gyoten đang ở trước mặt gần như đồng thời. Sau giây lát tĩnh lặng, cô lên tiếng.
"Vâng, đường đột thế này anh thấy bất ngờ cũng phải!"
Lời của cô Suzaki và thông tin từ cô giờ mới thấm vào não Tada.
"Gì cơ?"
Nên tiếng hét của Tada cũng gần như phát ra cùng lúc.
Xin lỗi cô, là tôi gọi cái thằng tên "Gyoten" chứ không phải nói "Quy tiên". Tất nhiên hắn cũng chẳng dám nói vậy. Khổ quá, cái đồ họ gì mà rối rắm, lúc nước sôi lửa bỏng thì lại lăn ra đây. Tada trong lòng rủa sả nên thành ra lại càng lắc Gyoten mạnh hơn. Trong đầu hắn cố sắp xếp lại sự việc.
Soneda Kikuko, tên thường gọi là bà Soneda, do tuổi cao nên từ lâu đã phải nằm trong bệnh viện Mahoro. Tada nhận lời yêu cầu từ con trai bà, thay mặt anh ta đến thăm nom. Bà Soneda hơi lẫn nên khi Tada giả làm con trai đến thăm thì bà vui lắm. Họa hoằn có lúc các ngóc ngách trong đầu bà kết nổi chuẩn xác thì bà cũng nhận ra Tada chính là Tada. Những lúc như thế Tada lại lắng tai nghe những câu chuyện ngày xưa về thành phố Mahoro do bà cụ kể.
Hắn cũng cảm thấy khổ tâm lắm khi phải xưng danh người con trai để lừa cụ. Song Tada vẫn tích cực nhận công việc đi thăm nom thay này. Bà cụ Soneda có cả sự dễ thương lẫn khái tính. Nếu nhờ việc đến thăm nom mà khiến bà cảm thấy an tâm thì có nói đối cũng cam lòng, Tada nghĩ.
Nhưng không hiểu bà cụ có chuyện gì đây? Lúc đến thăm hồi cuối năm bà cụ khá khỏe, lại còn ăn cả bánh Tada mang đến nữa cơ mà.
"Bà cụ khó ở ở đâu ạ? Có trầm trọng lắm không chị?"
"Cũng không rõ ràng là ở đâu nhưng chắc bệnh người già nên mấy hôm nay bà cứ ngủ suốt thôi. Nếu đến thăm bà được thì anh thu xếp đến sớm, thế nên tôi mới mạo muội gọi điện!"
"Cám ơn chị! Tôi sẽ đến ngay!"
Tada tiếp tục nói chuyện với Suzaki và tiếp tục lay Gyoten. Mau tỉnh lại cái coi!
"Nhưng sao lại báo cho tôi?"
Tada không nhớ ra có quen với người tên Suzaki. Hắn từng nhiều lần lui tới bệnh viện Mahoro. Vì ngoài việc thăm nom bà cụ Soneda còn có cả lần Gyoten phải nhập viện vì bị bọn ma cô chém. Chắc là một trong những cô y tá đã quen mặt do duyên nợ này kia, nhưng chỉ nghe tên thì mãi không hình dung ra là ai.
"Như chị cũng biết đấy, tôi thực ra chẳng có quan hệ họ hàng gì với bà cụ Soneda cả..."
"Bà Soneda lúc nào cũng mong anh Tada tới lắm đấy!"
Giọng Suzaki tươi tỉnh hơn chút.
"Nói nhỏ với anh này, bà còn mong anh hơn cả vợ chồng con trai đến ấy chứ. Cho nên tôi mới tự mình tìm số của anh trong sổ danh bạ. Bí mật đấy nhé!"
Tada nói cám ơn thêm một lần nữa rồi cúp máy.
Việc ở tiệm bá nghệ hầu như toàn việc vặt và khách chỉ đặt một lần rồi thôi. Cũng có khách đặt liên tục nhưng phần lớn là việc vặt vãnh nhỏ nhặt trong gia đình. Tada cũng có sự tự phụ và tự hào riêng với công việc bá nghệ nhưng ít có cơ hội cảm nhận hay thấy rõ được sự tồn tại của bản thân lại thành chỗ dựa cho một ai đó.
Hắn vui lắm. Thật không ngờ bà cụ Soneda lại mong hắn tới thăm đến thế.
Phải đến bệnh viện sớm giây nào tốt giây đó. Vấn đề là Gyoten giờ vẫn đang nằm bất tỉnh. Không lẽ cậu ta thật sự bị va vào chỗ hiểm nào rồi.
Tada cảm thấy lo lắng hơn, nhòm Gyoten lom lom.
"Anh ta sao rồi?"
Tada quay lại vì có giọng nói phía sau lưng. Từ lúc nào Tsuyama đã vào trong sân nhà Yamazaki. Chắc anh ta cũng lo quá nên cất công chạy từ khu chung cư xuống xem tình hình ra sao. Mái tóc vốn đã xơ xác giờ càng rối tung xù lên một đống.
"Vẫn chưa tỉnh. Phải gọi cấp cứu thôi!"
Tada toan bấm số 119 bằng di động đang cầm sẵn trên tay.
"Không cần đâu!"
Bàn tay lạnh toát chạm vào mu bàn tay của Tada. Là Gyoten. Gyoten mở mắt, cậu ta nằm yên trên chăn, miệng nở nụ cười.
"Cậu có sao không?"
"Ừm. Hình như ngủ lịm đi thì phải!"
Ngủ cái đầu! Sự giận dữ lẫn nhẹ nhõm cùng lúc xâm chiếm cảm xúc khiến vai Tada run lên. Tsuyama cũng như trút được lo lắng, buông một tiếng thở dài thật lớn sau lưng Tada.
"Thôi tốt rồi. Mà vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra cho chắc. Cũng vừa có điện thoại tới..."
"Biết rồi!" Gyoten cắt ngang lời Tada, buông một câu tỉnh queo như nhân vật trong một vở kịch. "Tôi nghe hết câu chuyện rồi!"
"Không phải cậu ngủ lịm đi à?"
"Bà Soneda đang có chuyện chứ gì. Thôi đi nhanh đi!"
Chẳng đoái hoài gì tới Tada còn chưa hoàn hồn, Gyoten đứng phắt lên không chút lảo đảo. Cậu ta cuộn tấm chăn vừa nằm lên ngủ lại rồi đưa nó cho Tsuyama.
"Cái này không biến thành tấm thảm bay được đâu. Đau phết đấy!"
Nói rồi Gyoten bước nhanh ra khỏi khuôn viên nhà Yamazaki, đi về phía bãi đỗ xe của khu chung cư. Chỉ còn lại Tsuyama đang kinh ngạc ôm cái chăn và Tada cảm thấy đầu đau như búa bổ.
"Cậu ta bay đẹp nhỉ!" Tsuyama lẩm bẩm bằng giọng điệu vừa cảm kích vừa ngán ngẩm. "Tự dưng tôi cũng thấy nhẹ hết cả người!"
Tada lén nhìn cái chăn có nhét bức thư.
"Vâng.." Hắn chỉ biết đáp lại vậy.
"Để tôi trả cả phí kiểm tra nhé!" Tsuyama nói như vừa sực nghĩ ra, mắt vẫn nhìn về hướng Gyoten biến mất.
"Là cậu ta tự bay mà!" Tada đang day trán vội lắc đầu. "Mà anh mang chăn về phòng giúp nhé. Có thông báo người quen của tôi sắp hấp hối nên giờ tôi phải đến bệnh viện ngay."
Từ "sắp hấp hối" nghe hơi kỳ cục nhưng chẳng còn từ nào khác vì cũng không rõ tình hình bà cụ Soneda thực tế xấu đến mức nào.
"Không vấn đề gì!"
Tsuyama mạnh tay xốc lại cái chăn rồi bước ra khỏi cổng nhà Yamazaki. Còn bức thư coi như là biết dịch chuyển không gian đi vậy. Tada tự nói với mình và thu thang lại.
Tada vác thang lên vai sau khi đã thông báo qua chuông gọi cửa cho người phụ nữ trung niên nhà bên cạnh rằng đã xong việc. Hắn rảo nhanh bước chân ra bãi đỗ xe. Ở cổng vào khu chung cư thì đuổi kịp Tsuyama đang sấp ngửa vác cái chăn.
"Anh có cần hóa đơn không nhỉ?"
"Không cần đâu!"
Tsuyama vừa đi vừa hướng ánh nhìn sang Tada.
"Ừm... gì nhỉ... cám ơn nhiều nhé!"
Chỉ ngượng ngùng nói vậy rồi Tsuyama cụp ngay mắt xuống, đi vào tòa nhà số 3. Nét mặt có gì đó thật tươi vui.
Có lẽ Tsuyama đã ổn. Chẳng có bằng chứng gì chắc chắn song Tada nghĩ vậy.
Trên ghế phụ chiếc xe tải nhẹ, Gyoten uể oải hút thuốc và đợi Tada. Tada khởi động xe và đầu tiên là hạ kính để xua khói thuốc ra ngoài.
"Anh Tsuyama nói cám ơn đó!"
"Vì sao vậy?"
"Nhìn thấy cú phi thân của cậu, anh ta thấy đã quá chứ sao!"
"Thế sao!"
Lời nói hành động của cậu ta không biết được tính toán tới đâu nữa. Vẫn như mọi khi, khó lòng mà đoán được ý thực của cậu ta.
Cài dây an toàn, Tada cho chiếc xe tải nhẹ chạy về hướng bệnh viện Mahoro.
Bệnh viện thành phố Mahoro đang trong đợt cải tạo cơi nới lần thứ mấy gì đó. Theo tiến độ vị trí bãi đỗ xe cứ bị di chuyển hết chỗ này sang chỗ kia. Quang cảnh lại khác so với lúc đến hồi cuối năm ngoái nên Tada phải chạy mất nửa vòng khuôn viên bệnh viện để tìm lối vào bãi đỗ xe. Vào đúng lúc đang vội thế này thì thật chỉ muốn chắt lưỡi.
Chắt lưỡi
Hành động này của người Nhật thể hiện sự bực bội cao độ.
Lao chiếc xe vào bãi đậu mãi mới tìm thấy, cả hai tiến đến tòa nhà nơi bà cụ Soneda đang nằm.
"Gyoten, cậu đi đăng ký kiểm tra luôn đi!"
"Há... Thôi, phiền phức quá! Nhỡ trong lúc đang làm cái việc đó bà lão chết ra đấy thì tính sao?"
"Phỉ phui cái mồm cậu!"
Cả hai đi như thi chạy bộ vào hành lang của bệnh viện.
"Anh tiệm bá nghệ!"
Quay đầu lại hướng có tiếng gọi thì đúng lúc cô y tá ra khỏi quầy trực. Là một phụ nữ tầm 40 tuổi, đã từng có lần gặp mặt.
"Chị là chị Suzaki?"
"Vâng. Ôi... anh đến hơi muộn rồi!"
Suzaki lắc đầu nói như than trách rồi sải bước đi trước.
Không lẽ bà cụ Soneda đã... Tada cố khích lệ hai cái đầu gối đang run rẩy, đuổi theo Suzaki. Gyoten cũng im lặng đi theo.
Phòng bệnh vẫn không có gì khác so với lần trước tới. Bà cụ nằm ở chiếc giường chính giữa phòng 6 người nằm. Suzaki rón rén mở tấm rèm ngăn.
"Vừa mới khi nãy..."
Bà cụ nằm như đang ngủ rất say trong chăn đệm trắng tinh. Hai mắt nhắm nghiền, nét mặt hiền hòa.
Hai đầu gối Tada không còn chút sức lực, hắn gần như quỵ xuống ở đó.
Có thể đột ngột như thế này được sao? Không, rõ là bà cụ đã già rồi nên đáng lẽ không cần đợi con trai bà thuê hắn cũng phải chăm đến thăm bà hơn nữa mới phải. Từ hồi đầu năm nếu muốn thì cũng có khá nhiều cơ hội. Thế mà Tada dù trong lòng vẫn luẩn quẩn nghĩ đến bà cụ nhưng lại lần nữa "bận quá, để lần tới vậy" tối rời việc đến bệnh viện lại sau.
Bận chỉ là cái cớ. Những lúc không có yêu cầu công việc thì hắn cũng chỉ ngồi đơ ra ở văn phòng tiệm bá nghệ Tada.
"Bà Soneda!"
Ôm sự tiếc nuối, Tada khẽ gọi bà cụ Soneda. Bên cạnh, Suzaki lại lắc đầu.
"Lúc nãy bà ấy còn ăn thạch mà. Nhưng ngủ rồi thì chắc còn lâu nữa mới dậy đấy!"
"Gì cơ?" Tada chuyển ánh mắt sang Suzaki. "Bà Soneda, ừm... chỉ là đang ngủ thôi hả?"
"Vâng!"
Chứ còn gì nữa? Ý Suzaki như muốn nói vậy.
Giời ạ. Lần này thì Tada muốn quỳ thật sự nhưng cố trụ lại.
Gyoten đặt bàn tay lên miệng bà cụ, "Đang ngủ say không biết trời trăng gì rồi!" cậu ta nói. "Người ta bảo lúc ngủ cũng phải cần có năng lượng nên chắc không sao đâu!"
"Nhưng tuần trước đúng là bà cụ đã nguy kịch lắm!"
Ở đây không tiện, Suzaki nói rồi mời Tada và Gyoten sang phòng tọa đàm cùng tầng. Đó là phòng đặt hai chiếc tivi cỡ đại và vài bộ xô pha. Vài cụ già đang chăm chú xem tivi hay tán gẫu với nhau.
Cả hai hạ lưng xuống xô pha để nghe câu chuyển của Suzaki. Theo đó thì tuần trước bà cụ Soneda bị đi ngoài.
"Người già thường hay bị táo bón do ít vận động. Nên bà Soneda cũng được kê đơn thuốc xổ loại nhẹ và bà đã tự uống sau bữa tối."
Rồi lơ đểnh thế nào trước khi đi ngủ bà lại uống thuốc xổ tiếp nên thành ra bị đi ngoài.
"Vì chuyện đó mà thể lực bà yếu đi, bụng đã khỏi nhưng ngủ nhiều hơn trước."
Bệnh viện đã liên lạc với anh con trai bà. Những mong anh ta sẽ đến thăm và mang tới món bà thích nhưng lại nhận được câu trả lời thật lạnh nhạt.
"Anh ta bảo 'Lúc nào sắp đi thì tôi đến!' đấy!"
Suzaki không giấu giếm sự phẫn nộ. Chính vì thường xuyên tận mắt chứng kiến giây phút sinh tử của con người mà chị hiểu rõ có những thứ có thể để sau nhưng cũng có những thứ không thể để sau được.
"Mà chắc họ cũng có lý do!" Suzaki thở dài cố thay đổi tâm trạng. "Tôi thấy bà cô đơn nên cũng chẳng làm ngơ được. Anh tiệm bá nghệ, anh làm ơn hãy tiếp thêm sức mạnh cho bà!"
"Tôi hiểu rồi! Hôm nay chúng tôi cũng không có việc gì nữa nên sẽ đợi một chút xem bà Soneda có tỉnh dậy không."
Có đồng nghiệp gọi nên Suzaki vội vã đứng lên. Tada và Gyoten cũng quay về phòng của bà cụ.
Cả hai bê chiếc ghế gấp đến ngồi bên cạnh giường. Bà cụ vẫn nhắm nghiền mắt hệt như khi nãy.
"Không biết vì sao nhỉ?" Vừa ngắm khuôn mặt bà cụ Soneda đang ngủ, Tada lầm bầm nói.
"Chuyện gì?" Gyoten hỏi kiểu tỉnh queo.
"Lý do con trai bà không đến thăm ấy. Bà Soneda là người bị con của mình ghét đến thế sao?"
Bà cụ Soneda lúc nào cũng cầu mong vợ chồng anh con trai bỏ nhau. Mà lời cầu nguyện lại ám theo chiều hướng khác khiến mối quan hệ giữa bà, con trai và con dâu rất tệ. Nhưng chỉ vì thế mà từ chối luôn việc đến thăm người mẹ sắp hấp hối ư?
"Tôi nghĩ chắc có nhiều lý do, công việc bận hay quan tâm mẹ quá vợ lại khó chịu chẳng hạn."
"Hồi cậu lấy vợ không phải đau đầu chuyện mẹ chồng nàng dâu à?"
"Cũng chả rõ!" Tada thoáng suy nghĩ. "Tôi còn không nhận ra sự tồn tại của chuyện ấy. Cậu thì sao hả?"
"Đã bảo tôi là kết hôn giả mà lị!" Gyoten nói vậy rồi đột nhiên nhe răng cười nhạt. "Với lại từ hồi tốt nghiệp cấp ba tới giờ tôi có gặp lại bố mẹ đâu. Nên đào đầu ra chuyện mẹ chồng nàng dâu."
Đứ lưỡi trước phát ngôn của Gyoten, Tada cố vắt trong não ra một câu khẩu hiệu ngu ngơ. "Không quan hệ, không mâu thuẫn". Nói thì nói vậy chứ làm sao mà sung sướng nổi khi tuyên bố "Nhờ mối quan hệ hời họt mà đỡ phải đau đầu về chuyện mẹ chồng nàng dâu!"
"Hay chính vì là cha mẹ mình nên mới không tha thứ được chăng!?" Gyoten nói khe khẽ, nhoài đầu về phía giường. "Ô, bà lão dậy rồi này!"
Bà cụ Soneda nằm mở mắt trong tấm chăn trắng. Tada nhòm mặt bà cụ với một chút hồi hộp. Hôm nay bà cụ sẽ nhận thức Tada là "cậu Tada bá nghệ" hay "con trai" bà đây. Tùy vào đó mà Tada mới có kế hoạch diễn xuất.
"Bà thấy trong người thế nào?"
Anh thận trọng hỏi với giọng khá to để bà cụ nghe thấy được.
Bà cụ chớp mắt vài lần. Vẻ mặt như muốn nói, tôi nghe thấy giọng nói từ thiên đàng đấy ư? Bà cố gắng một lúc để nắm bắt tình hình và có vẻ đã nhận ra có người bên cạnh giường.
"Ô, bác sĩ Sasaki. Bác làm việc vất vả rồi ạ!"
Thôi xong. Miệng bà cụ vừa thốt ra một cái tên hắn hoàn toàn không quen biết. Tada lúng túng. Giờ phải vào luôn vai bác sĩ Sasaki nào đó ư? Chắc là bác sĩ điều trị chính của bà.
Tada, tất nhiên đang không mặc áo blouse trắng nhưng ít ra hắn vẫn có thể tự tin rằng trông mình khá đáng tin cậy.
"Bụng bác có vẻ đã ổn, tốt quá rồi. Từ giờ bác an dưỡng tiếp nhé!"
Cái từ "an dưỡng", không biết bác sĩ giờ còn dùng không nhỉ? Thật chả khác gì ông bác sĩ thời Taisho làm việc ở những khu an dưỡng.
Thời Taisho
Thời kỳ từ năm 1912 đến năm 1926.
Vai bác sĩ quá lệch rơ của Tada khiến Gyoten đứng bên cạnh phì cười, bà cụ cũng cười theo.
"Thôi đi mà, tôi nhận ra rồi!" Bà cụ Soneda nói. "Cậu là... ừm... cậu Tada tiệm bá nghệ chứ ai!"
Ô, hôm nay bà cụ đã nhận ra mình là "Tada" rồi lại còn chơi khăm cả mình nữa. Mà đó, cái khoảnh khắc đợi người già nhận thức được đối phương sao thật khó tả. Mỗi lần tới khoảnh khắc đó là cảm thấy bất an không thể lý giải, tựa như đang bị hút vào cái lỗ sâu hoắm, hay bị đẩy ra ngoài vũ trụ đen thẳm vậy.
Vừa nghĩ như thế, Tada vừa trả lời.
"Đúng ạ! Xin lỗi bác lâu lắm rồi chúng cháu mới vào được!"
"Không sao không sao. Các cậu cũng bận mà. Xin lỗi lại bắt các cậu phải tới!"
Bà cụ Soneda xoay nghiêng người trong chăn. Cánh tay chống vào tấm đệm khiến cơ thể run lẩy bẩy. Nhận ra bà định ngồi dậy nên Tada và Gyoten liền giúp bà một tay. Được đỡ vai và lưng, bà cụ phần nào có thể giữ được tư thế ngồi trên giường. Gyoten chèn gối vào giữa đầu giường và tấm lưng còng của bà cụ.
"Bà muốn ăn gì để cháu đi mua!" Tada nói.
"Ta không ăn gì đâu!" Bà cụ lắc đầu. "Dạo này làm ăn sao?"
"Cũng tàm tạm ạ!"
"Giờ các cậu nên tích trữ sức lực thì hơn. Năm nay tiệm bá nghệ dễ vướng phải mấy chuyện ồn ào đấy!"
Bà cụ Soneda đôi lúc vẫn nói kiểu tiên đoán như thế. Tất nhiên chẳng có bằng chứng gì cả. Tada cũng không để ý, nghe rồi để đấy thôi.
Bà cụ uống miếng nước trắng đặt trên bàn cạnh giường. Tada thì ăn chiếc bánh bà cụ vừa cho. Là bánh thạch rau câu màu sặc sỡ gói trong giấy gạo. Gyoten nhân lúc bà cụ không để ý cũng dúi luôn cả phần thạch rau câu của mình cho Tada. Tada không còn cách nào khác đành ăn cả phần của Gyoten. Vị ngọt truyền từ chân răng lên đến tận óc.
Trong lúc ba người nói chuyện rồi im lặng thì chiều tàn đã ập tới. Nghe thấy bên ngoài hành lang âm thanh chuẩn bị phát cơm tối.
Có lẽ không nên để bà cụ Soneda phải mệt quá.
"Chúng cháu sẽ lại tới. Bà phải ăn uống đầy đủ và giữ gìn sức khỏe đấy!"
Bà cụ gật đầu nhìn Tada. Màu mắt của bà cụ nhạt như thế này sao? Nhạt tới mức trông như trộn thêm màu xanh.
"Này cậu Tada!" Bà cụ nói. "Liệu có thế giới bên kia không nhỉ?"
Tada nghẹn lời. Với Tada, hắn luôn nghĩ làm gì có thế giới bên kia. Chết là hết. Suy nghĩ ấy luôn mang đến cho Tada sự chống chếnh đến run rẩy lẫn cảm giác tự do dễ chịu. Song hắn lại ngập ngừng không dám trả lời "Cháu nghĩ là không" với bà cụ Soneda trông đang khá yếu lòng. Hắn bất lực vì không nghĩ ra được câu nào để động viên bà cụ.
"Làm gì có thế giới bên kia bà ơi!"
Gyoten bô bô thốt ra một câu thay cho Tada đang chần chừ. Bà cụ Soneda mặt thảng thốt.
Sao phải nói thẳng tuột việc khó nói ra như thế chứ? Tada lấy làm khó chịu.
"Gyoten!"
Hắn nạt lại. Thế nhưng Gyoten chẳng đoái hoài mà vẫn tiếp tục nói.
"Nhưng cháu sẽ nhớ về bà. Dù bà có chết. Nhớ đến khi cháu chết ấy. Thế có được không?"
Tất nhiên là không được rồi. Chẳng phải gia đình thân thuộc, chỉ đơn giản là gã trợ lý tiệm bá nghệ mà dám nói "Nhớ về bà!" Tada nghĩ vậy nhưng chẳng hiểu sao vẫn bị phong thái tự tin không phô trương của Gyoten áp đảo. Lén dò xem phản ứng của bà cụ ra sao thì bà đã nhoẻn cười.
"Được đấy nhỉ!"
Bà cụ Soneda nói. Nghe như bà đã chịu nghe lời và được tiếp thêm quyết tâm.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, để cho chắc Tada đã đặt hẹn kiểm tra cho Gyoten. Đã quá giờ đăng ký nhưng cô y tá Suzaki vẫn nhập lịch đặt hẹn vào máy tính cho.
"Nhờ chị để ý tới phần đầu giúp nhé!"
Tada đưa ra yêu cầu. Không kể tới vụ ngã từ mái nhà hôm nay thì thường ngày hắn cũng đã mang mối nghi hoặc về vấn đề đầu óc của Gyoten rồi.
"Vì sao chứ hả?" Gyoten tỏ ra bất mãn.
Đường lớn Mahoro gần về đêm có hơi tắc nghẽn. Chiếc xe tải nhẹ tiến chầm chậm nhằm hướng ga Mahoro.
Mở he hé cửa sổ xe, Tada và Gyoten làm một điều thuốc.
Sẽ cố gắng để nhớ, Gyoten đã nói vậy. Quả thật chỉ có cách đó thôi, Tada nghĩ. Cách để đối phó với cái chết sẽ đến với bất kỳ ai.
Tada cũng mang trong lòng ký ức không thể quên và cũng không muốn quên, cho đến giờ hắn vẫn kết nối với người đã chết. Lần theo ký ức để khơi gợi sự tồn tại của người chết cũng xót xa lắm nhưng đó cũng là khoảnh khắc quãng thời gian hạnh phúc mà hắn tưởng đã để vụt mất lại hồi sinh.
Không thể nói chuyện, chạm vào người đã chết, không thể làm gì cho họ lẫn được nhận lại từ họ. Nên người sống phải luôn tiếp tục ghi vào ký ức. Có lẽ đó là cách duy nhất để chống chọi lại sự tàn khốc của cái chết, để người chết không đơn giản là người chết.
"Cậu quý bà cụ Soneda đấy nhỉ!"
Đặt nhẹ tay lên vô lăng, Tada thì thào. Gyoten ngồi ở ghế phụ vừa kéo gạt tàn gắn trong xe vừa nói.
"Ừ. Nhưng không dám phủ định biết đâu tôi sẽ bị đãng trí sớm hơn mình tưởng, đến lúc sắp chết thì đã quên sạch quên tiệt rồi!"
"Dù có thế thì cậu vẫn nghĩ tới bà Soneda thôi!"
"Thế sao!?"
Gyoten lại đưa điếu thuốc vừa gạt bớt tàn lên miệng.
"Thế thì tôi cũng cố nhớ về cậu nhé!"
Cậu định sống thọ hơn tôi chắc, đồ khôn lỏi. Tada nhăn mặt. Khi đã biết cậu ta là cái đồ điếc không sợ súng dám nhảy từ trên mái nhà xuống thì hắn lại thấy không biết nên vui hay buồn với lời đề nghị này nữa.
"Thôi xin khiếu. Để được ai đó nhớ tới thì thà chọn một cô em xinh đẹp còn hơn!"
"Nói như mấy ông già!" Gyoten cười ha hả. "Tôi ấy mà, chẳng muốn ai nhớ đến mình hết. Kể cả gái xinh đến đâu cũng vái!"
Tada lờ mờ thấy khoảng không gian đen tối bất định đằng sau nụ cười của Gyoten. Bỗng dưng cảm thấy gió đêm mùa xuân lành lạnh, Tada kéo kính cửa sổ lên.
Vậy cậu định nhấn chìm toàn bộ ký ức đang có vào bóng tối vô tận sao? Để không bị ai nhận ra mình đã chết, chỉ một thân một mình thôi?
Tada muốn thử hỏi vậy song lại thôi. Vì hắn có thể đoán được câu trả lời chắc chắn là khẳng định.
Tada lại nhớ ra lời Gyoten đã nói "sợ ký ức". Hắn nghĩ liệu ký ức đáng sợ tới mức muốn bản thân hoàn toàn biến mất là ký ức như thế nào nhỉ?
Về đến văn phòng là Gyoten đi thẳng đến chỗ ghế xô pha. Cậu ta biết tranh thủ cho cơ thể nghỉ ngơi thế này không khéo sống lâu hơn mình thật. Tada ngán ngẩm nhìn Gyoten đang nằm khèo.
"Này, không đi mà chuẩn bị bữa tối đi!"
"Chuẩn bị á? Tối nay ăn gì?"
"Cơm xốt cà ri hay xốt thịt bò băm, cứ chọn cái cậu thích!"
"Lại đồ chế biến sẵn à! Thế thì chỉ việc đun nóng lên là xong chứ gì đâu!"
"Thì ý tôi là cậu đi đun đi đó!"
Bị Tada giục, Gyoten lờ đờ đứng trước bồn rửa bát. Còn Tada thì dựng cây thang vừa dùng vào góc phòng.
Điện thoại văn phòng đổ chuông. Đúng lúc Tada đang thay quần áo, vừa kéo vạt áo ra khỏi quần. Trong bộ dạng xộc xệch, hắn nhấc ống nghe.
"Vâng, tiệm bá nghệ Tada xin nghe!"
"Tôi là Mitsumine Nagiko đây!"
Là người vợ cũ mà Gyoten vẫn rêu rao là kết hôn giả. Tada bất giác ngó sang Gyoten. Gyoten đang đứng khoanh tay trước cái ấm đợi nước sôi.
"Chào chị, lâu rồi không gặp!" Bất ngờ với cú điện thoại từ nhân vật không ngờ tới nhưng Tada vẫn nói.
"Xin lỗi vì gọi muộn thế này. Giờ Haru-chan ở đó không ạ?"
"Có đấy!"
Còn chưa kịp nói Gyoten đang đun nước, thì Nagiko đã chặn lại.
"Suỵt! Anh hãy trả lời 'vâng' hoặc 'không' thôi để cậu ấy không biết tôi đang gọi đến nhé!"
Gì đây, trong đầu đầy thắc mắc nhưng Tada vẫn ngoan ngoãn đáp.
"Vâng."
"Chẳng là tôi có việc muốn nhờ anh Tada. Tôi muốn nói chuyện mà không để Haru-chan biết nên anh có lúc nào tiện gặp được không ạ?"
Trước tiên phải biết nội dung câu chuyện là gì đã chứ. Nhưng lại đang ở thế chỉ được nói "vâng" hoặc "không" nên Tada giữ im lặng. Nagiko dường như băn khoăn không biết Tada còn ở đầu dây bên kia không.
"Anh Tada?" Cô rụt rè gọi.
"Vâng!"
"Bây giờ tôi sẽ đưa ra ngày tôi thu xếp được. Ngày nào ổn thì anh hãy nói 'vâng' nhé!"
Tada chưa kịp trả lời "vâng" lẫn "không" thì