← Quay lại trang sách

Chương 9 Cặp cạ cứng-Santa và Tuần lộc

Tháng Chạp là tháng bận nhất trong năm của nghề bá nghệ.

Ơn giời, tiệm bá nghệ Tada trong thành phố Mahoro nằm về phía Tây Nam Tokyo cũng bận bịu với những yêu cầu công việc đến từ khắp nơi như dọn dẹp hay lau cửa sổ. Tada Keisuke cùng với kẻ ăn nhờ ở đậu phiền phức Gyoten Haruhiko liên tục chạy quanh thành phố trên con xe tải nhẹ chiến hữu.

Lau chùi quạt thông gió bám đầy dầu mỡ cứng đầu, thu dọn giấy rác tích trong nhà kho, quét dọn lá rụng trong vườn, rồi cả công việc dắt chó (giống sục bò) đi đạo bất chấp ngày tất niên cuối năm. Quay cuồng với công việc chính là thế này đây.

Trong khi Tada làm trối chết cho hết các yêu cầu thì Gyoten đang làm gì, cậu ta vừa phì phèo điếu thuốc vừa quan sát quá trình lấy lại độ bóng cho máy hút mùi, lôi quyển Tuần san Morning từ trong chồng tạp chí cao như núi mà thốt lên "Ôi ôi! Shima Kosaku kết hôn với Omachi Kumiko này! Choáng quá!", lấy túi rác ních đầy lá khô làm gối để đánh một giấc ngủ trưa trong vuờn nhà người ta, cho con chó sục bò ăn xúc xích cá rồi còn nhặng xị "Ái đau ái đau. Đó là ngón tay của tao đấy!" Túm lại là vẫn trốn việc và vô dụng như mọi khi.

Tada đã dặn lòng không mong chờ hay kỳ vọng chút xíu nào vào Gyoten. Hắn cố hết sức lơ đi. Tất nhiên, cũng có những khoảnh khắc lòng dậy sóng "Tại sao chỉ có mình tôi là phải chạy ngược chạy xuôi như con kiến thế này". Thế nhưng vì vậy mà thuyết giáo Gyoten "làm việc đi!" thì chỉ có thua. Vì Gyoten chưa bao giờ chịu nghe đề xuất từ Tada cả. Nhìn Gyoten đáp "biết rồi!" nhưng rốt cuộc chẳng nhúc nhích gì chỉ tổ bực bội thêm.

Tada âm thầm chấp nhận sự hiện diện của Gyoten là tai họa từ trên trời rơi xuống, hoặc là một ông bạn cùng nhà tệ hại nhất do ác quỷ phái tới, để tu tập sức chịu đựng của Tada.

Liệu có tới cái ngày không còn khó chịu, hết thấy bực bội, có thể từ bi hỷ xả với tất cả lời nói lẫn hành động của Gyoten bằng lòng bao dung bao la như biển lớn dịu êm không nhỉ? Chỉ có gia nhập vào thế giới người chết để không còn cảm nhận bất cứ điều gì hay từ bỏ cõi tục thành bậc cao tăng được tôn bái thì may ra, Tada ngẫm. Song Tada vẫn đang cố gắng giữ cho tâm mình thật ôn hòa hòng mong đạt được cảnh giới đó. Cũng có nhiều khi cảm giác bất lực ập tới, hắn tự hỏi tại sao mình chỉ là một tên bá nghệ mà phải rơi vào cảnh như tu hành thế này, rồi lại chăm chú niệm "Tôi ơi, hư không!" Thuật đối kháng lại với con người vô tổ chức như Gyoten thì chẳng có gì khác ngoài "hư không!"

Lúc quay cuồng với công việc mà nhìn thấy Gyoten ngồi thẫn ra đó tinh thần hắn cũng không bị kích động, Tada đã luyện được tinh thần đạt tới mức đó. Thế nhưng không biết trò đùa của ma quỷ còn tới bao giờ. Thật đáng buồn tiệm bá nghệ Tada không nhận được một yêu cầu công việc nào vào ngày 24 tháng Mười hai năm nay.

Chính vì thế mà Tada phải chạm mặt Gyoten từ sáng, lờ đờ ngồi trên xô pha trong văn phòng giết thời gian. Gyoten mãi mới bình minh thì nằm trên xô pha đối diện cách chiếc bàn tiếp khách, vẫn quấn nguyên cái chăn trên người mà vươn vai với ngáp ngủ.

"Chào cậu!"

"Cũng sắp trưa rồi đấy!"

Tada ăn xong cốc mì ăn liền vừa là bữa sáng kiêm luôn bữa trưa rồi đặt chiếc cốc lên bàn.

"Lạnh thế nhỉ!" Gyoten vùi cằm vào chăn, cuộn tròn người ngồi trên xô pha. "Ở trong nhà mà cũng thở ra khói được. Bật máy sưởi đi!"

"Không được lãng phí tiền điện và tiền dầu!"

"Tôi sắp chết cóng đây này nên có gì mà lãng phí!" Gyoten lôi trong túi ra bao thuốc lá bẹp gí. Cậu ta châm lửa vào điếu Marlboro Menthol rồi phả ra một hơi thật mạnh. Chắc muốn che đậy màu trắng của hơi thở được chừng nào hay chừng đó và quên đi cái lạnh trong phòng.

"Hôm nay kế hoạch sao?"

"Nhìn thì biết. Chẳng có việc gì cả!"

"Tuyệt vọng!" Gyoten nói. "Đúng lúc này ư? Khi cuộc sống eo hẹp có đồng nào đốt đồng đó cùng mấy điếu thuốc lá ít ởi còn lại này? Hôm nay là đêm Chúa giáng sinh cơ mà? Bộ cậu không rủ giám đốc à?"

"Khoan đã. Đúng là chúng ta đang trong tình trạng nghèo rớt mùng tơi nhưng câu cuối thì có liên quan quá nhỉ!"

"Thế cậu không rủ à?" Gyoten khúm núm.

"Rủ gì mà rủ!" Tada ngó lơ đi chỗ khác. "Tôi với cô Kashiwagi không phải như cậu nghĩ đâu!"

"Hừm!" Gyoten ngửa mặt lên trần nhà liên tục nhả những vòng khói tròn ra từ miệng trông chẳng khác gì tàu hỏa.

"Giám đốc" mà Gyoten nhắc tới là Kashiwagi Asako, giám đốc chuỗi nhà hàng Kitchen Mahoro. Trước đây tiệm Tada từng nhận việc sắp xếp lại di vật của chồng cô.

Nếu nói Tada không để ý tới Asako thì là nói dối. Nhưng cả hai đều là người lớn và chẳng trẻ trung gì nữa, cũng không chỉ có một mà có tới hai ba bốn ký ức buồn trong quá khứ. Vì thế mà Tada đóng chặt cửa trái tim vừa mới nhen nhóm chút tình cảm. Hắn cố tình không thu ngắn khoảng cách với Asako. Vả lại Asako vốn là giám đốc chuỗi nhà hàng trong thành phố nên vô cùng bận rộn. Được một gã bá nghệ đến tiền điều hòa còn tiếc rẻ như Tada siêu lòng chắc cô cũng chỉ thấy khó xử. Suy nghĩ tự ti như thế ít nhiều xuất hiện trong đầu Tada.

Nhưng Gyoten thì chẳng có một chút tinh tế nào dù bằng cái móng tay với sự nhạy cảm của Tada. Vừa đánh hơi thấy mùi yêu đương cậu ta đã lải nhải nào là "Cho tôi hai nghìn tôi sẽ ra khỏi văn phòng hai tiếng cho", hay "You, tỏ tình luôn đi!", giống hệt một con chó ngốc nghếch hay một thằng nhóc học sinh cấp hai. Mỗi lần như thế Tada muốn phát khùng mà báng bổ "Đừng đi hai tiếng hãy đi vĩnh viễn luôn đi", hay "cậu là giám đốc văn phòng nào thế hả?" Con đường tu luyện tới "hư không" e chừng còn xa lắm.

Tada lừ mắt nhìn Gyoten, Gyoten thì vờ như không thấy gì dụi điếu thuốc vào gạt tàn.

Đúng lúc đó, cửa văn phòng mở ra mà không hề được gõ trước, Lulu và Hicy ào vào.

"May quá, hai anh bá nghệ ở đây rồi!"

"Bọn em có việc này muốn nhờ đây!"

Lulu và Hicy, hai cô gái buôn phấn bán hương sau ga Mahoro liến thoắng nói. Hicy ăn vận đúng trong phạm trù thường thức của các cô gái trẻ nhưng Lulu thì vẫn như mọi khi lòe loẹt hệt con chim vùng nhiệt đới.

Lulu và Hicy cố ngồi vào xô pha kẹp Tada ở giữa.

"Phòng này lạnh thế nhỉ!" Hicy xoa xoa hai cánh tay.

"Nghe nói đang túng tiền!" Gyoten vẫn quấn nguyên cái chăn như con kén nói. "Nên có việc gì là nhận luôn đó!"

Đừng có tự tiện quyết. Tada chỉ mấp máy môi nhắc nhỏ Gyoten. Nhận yêu cầu công việc của Lulu và Hicy chẳng khác nào đánh lô tô. Mở ra rồi mới thấy "gì thế này, phí cả tiền" và lại còn không trả lại được nên không thể dễ dàng nhận làm.

"May quá đi! Em biết thế nào các anh bá nghệ cũng giúp mà!"

Lulu cười với Gyoten còn bộ ngực thì cứ ép sát vào tay Tada. Không phải cứ là ngực phụ nữ thì kiểu gì tôi cũng thích đâu nha, Tada phớt lờ cú công kích bằng ngực bằng cách giữ nguyên tâm "tĩnh" trong cảnh giới giải thoát.

"Ừm, phải nghe xem nội dung thế nào thì mới... Tháng này nhiều việc lắm, mà từ ngày mai cũng kín lịch hẹn rồi!"

"Không sao, là hôm nay luôn mà!" Hicy lạnh lùng chặn luôn đường thoát thân của Tada. "Thực ra là hôm nay có buổi tiệc giáng sinh ở nhà trẻ."

"Tôi xin kiếu nhé!" Gyoten đáp nhanh ngang tốc độ ánh sáng. "Hãi bọn nhóc tì lắm!"

Cậu đã nhận luôn còn gì nữa. Tada chỉ mấp máy môi phản đối Gyoten.

"Anh đừng nói thế mà!" Lulu uốn éo người. "Chúng em cần hai anh. Vai Santa và tuần lộc."

"Ừm, tại sao lại là nhà trẻ nhỉ? Cô có con hồi nào?"

Trả lời câu hỏi của Tada, Hicy bắt đầu giải thích. "Thực ra là..." và sự tình là như thế này.

Trong hội buôn phấn bán hương của Lulu và Hicy có cô tên là Cedes (năng khiếu đặt tên của gã tú ông thật có vấn đề, Tada nghĩ thế nhưng tất nhiên là im lặng). Cedes gửi con trai 8 tháng tuổi vào nhà trẻ để ngày ngày hăng say lao động.

Nhà trẻ là một phòng trong chung cư sau ga trông 24/24 những đứa trẻ chưa vào tiểu học. Dù là nhà trẻ chưa được chứng nhận nhưng đội ngũ giáo viên đều rất nhiệt tình và tốt bụng nên Cedes cũng như những ông bố bà mẹ phải đi làm có thể an tâm gửi gắm con mình.

Hôm nay là đêm Chúa giáng sinh. Nhà trẻ dự định mở tiệc giáng sinh vào giờ ăn bữa xế. Thế nhưng lại phát sinh chút vấn đề. Một ông bố có gửi con ở nhà trẻ đáng lẽ sẽ đóng vai Santa nhưng họ hàng có tin buồn nên cả nhà phải về quê gấp. Họa vô đơn chí, bà mẹ nhận vai tuần lộc cũng lăn ra sốt cao vì bị cúm mùa.

Vả lại, số lượng giáo viên có thể thế vai lại có hạn. Cắt cử người đóng vai Santa và tuần lộc thì lại không đủ người coi sóc bọn trẻ. Những phụ huynh khác cũng không ai có thể nghỉ làm vào ngày hôm nay nên cứ thế này thì khả năng cao tiệc giáng sinh sẽ không có Santa và tuần lộc tới.

"Đầu giờ trưa hôm nay Cedes và bọn em đều phải đi làm nữa chứ!"

"Giáng sinh là lúc cao điểm mà!"

Lulu và Hicy bất lực nói.

"Đang có dịch cúm mùa mà!"

Tada đã hoàn toàn đồng cảm và đồng ý nhận yêu cầu. Nhưng Gyoten thì kiên quyết.

"Tôi nhất quyết không đi đâu đấy!"

"Vì sao chứ? Công việc này đơn giản mà!" Cục diện thay đổi hoàn toàn so với khi nãy, Tada giờ vào vai thuyết phục. "Cho cậu chọn vai nào cậu thích đấy, Santa hay tuần lộc gì cũng được."

"Không. Đến chỗ bọn nhóc tì khóc ti tỉ ti tỉ là tôi bị tào tháo đuổi!"

"Bụng cậu tào tháo đuổi theo cơ chế gì thế hả? Ăn bánh đậu quá đát cả tháng mà vẫn khỏe như vâm đấy thôi!"

"Bánh đậu trong túi màu bạc thực ra vẫn ăn tốt dù quá đát nhé!"

"Thôi dẹp cái mớ kiến thức vô căn cứ của cậu đi!"

Để ứng cứu cho Tada đang vào thế bí, Lulu và Hicy nói chen vào.

"Chi phí bên nhà trẻ sẽ trả đầy đủ ạ. Cedes đã gửi em đây rồi!"

"Không cần phải chơi với bọn trẻ đâu ạ. Ông già Santa và tuần lộc mà lại."

"Chỉ cần tự nhiên xuất hiện, chia quà bánh rồi rút lui ngay thôi."

Tada biết Gyoten đã rung rinh chút ít. Thời cơ là đây, Tada bồi thêm một cú quyết định.

"Có thu nhập đột xuất thế này chắc bật được lò sưởi đấy!"

"Ô kê. Vai ông già hay vai quái thú gì cũng chơi tới bến!"

Gyoten hất tung chăn, đứng lên từ ghế xô pha đầy quyết tâm.

"Đã làm là hết mình, quyết xả tấm thân này, trước mặt bọn nhóc tì...!"

Gớm làm gì mà lên gân lên cốt. Tada thở dài nhìn Lulu rồi lại nhìn Hicy.

"Thế trang phục của Santa và tuần lộc thì sao? Nhà trẻ có luôn không?"

"Vụ đó thì lại thế này..." Lulu ngập ngừng như đang khó nói lắm. "Trưa đã định mua rồi đấy chứ ạ, mà nghe nói vẫn chưa chuẩn bị được."

"Dạ đây!" Hicy rút trong túi ra tờ 10 nghìn yên được gập gọn. "Chi phí Cedes gửi đây. Bao gồm tất cả các loại chi phí khác."

Đoán thế nào cũng có chuyện này mà. Tada bóp trán, nhận tờ 10 nghìn yên rồi chìa ra trước mặt Gyoten vẫn đang đứng chống nạnh hừng hực khí thế.

"Gyoten. Ra hiệu Donki mua đồ hóa trang Santa và tuần lộc đi này!"

"Ơ..."

Tada nhỏ giọng nói thêm.

"Vun vén sao trong 2.000 yên thôi không lò sưởi sẽ bị giới hạn thời gian đấy nhé!"

"Ơ kìa..."

Chuẩn bị xong xuôi, Tada và Gyoten rời khỏi văn phòng đến nhà trẻ mà Lulu và Hicy đã chỉ. Ngay gần nên cả hai đi bộ chứ không dùng đến ô tô. Nhưng Tada ngay lập tức thấy hối hận.

Vì ngại cầm túi đồ trang phục nên Tada đã trong bộ dạng Santa còn Gyoten cũng đã hóa thành tuần lộc. Dù gì hôm nay cũng là ngày giáng sinh, có hóa trang chắc cũng chẳng bị xung quanh chú ý. Mà thực tế thì trên quảng trường cửa Nam có tới hai ông già Santa đang phát tờ rơi.

Phải, biết thế hóa trang thật bình thường. Tada cảm ơn Thượng đế vì khuôn mặt mình đã được ẩn sau bộ râu trắng.

Gyoten làm theo đúng lời Tada dặn, mua trang phục ông già Santa tại cửa hàng bách hóa giá rẻ.

"Quần áo ông già nhiều lắm cơ!" Gyoten vừa nói vừa bày ra bàn đống chiến lợi phẩm. "Nhưng quái thú thì chán. Chả có mấy bộ giá trong ngân sách cả."

"Thế rồi sao? Chỗ này là thế nào?"

Tada nhìn chằm chằm lên bàn hỏi.

"Đây, đầu hươu đấy. Tuyệt chưa!"

Gyoten cầm đầu hươu thuộc da giơ lên đắc ý. Một cái đầu hươu đực với bộ sừng vĩ đại.

"Cậu kiếm đâu ra vậy? Thời gian ngắn vậy mà đã kịp đi săn sao?"

"Cứ đùa! Mượn ở Apollon về đó!"

Thần điện cà phê Apollon là quán giải khát nằm trên đường lớn Mahoro. Bên trong quán đang ngày càng giống thời hỗn mang với kiểu trang trí tạp nham, nào là bộ áo giáp kiểu Tây Âu, kính màu ghép mô phỏng, rồi thì những đồ vật trang trí khó hiểu và cây cảnh không biết theo trường phái nghệ thuật rococo kiểu Pháp hay rừng nhiệt đới nữa. Tada cũng láng máng nhớ đúng là có cái đầu hươu thuộc da treo trên tường.

"Này Gyoten! Kéo xe cho ông già Santa là tuần lộc chứ không phải hươu!"

"Giống nhau cả thôi. Bọn nhóc tì chẳng để ý đâu!"

Gyoten móc từ trong xó văn phòng ra cái mũ bảo hộ lao động màu trắng cùng một tấm vải. Phủi cho bớt bụi rồi bắt đầu gắn phần chóp mũ bảo hộ vào phần cổ cái đầu hươu. Cậu ta loay hoay với băng dính và dây buộc, vừa làm vừa ngâm nga hát.

"Trông lỏng là lỏng lẻo..."

"Vô tư, vô tư. Bị lộ mặt thì tôi nên phải quấn miếng vải vào."

Gyoten lại dùng băng dính quấn miếng vải trắng xung quanh viền mũ.

"Đây, xong!"

Và thế là đằng sau Tada trong bộ dạng Santa đi tới nhà trẻ, hiện tại đang có một con hươu dị dạng loạng choạng đi theo. Ánh mắt người qua đường tập trung hết vào nó.

Lại chẳng không nhìn. Tada len lén ngó ra sau.

Vì đội cái mũ có thêm cái đầu hươu ở trên nên toàn thân Gyoten phải cao hơn hai mét. Cặp sừng chĩa sang hai bên trái phải rộng hơn vai. Rõ là một loại vũ khí di động. Cậu thanh niên vừa mới đi ngang qua né người mồm há hốc "wow!" xém chút nữa thì mắc vào bộ sừng.

Gyoten không nhìn thấy đằng trước vì miếng vải thòng lòng từ mũ xuống đến ngực. Cậu ta thò hai tay ra bước đi ngật ngưỡng trông như zombie. Cả cái mũ lẫn miếng vải đều màu trắng nên trông chẳng khác gì "con ma khổng lồ có đầu hươu mọc trên đỉnh đầu."

Tốp nữ sinh cấp ba vừa né ra xa vừa cười rúc rích.

"Gì vậy hả trời?"

"Trông hài chưa kìa!"

Tada chỉ muốn gắn tên lửa vào mông mà thoát nhanh khỏi chỗ này nhưng bỏ mặc Gyoten đầu đội sừng hươu lắc lư, bước đi lật đật như zombie thì mất nhân tính quá. Chẳng còn cách nào khác hắn đành quay gót đi ngang hàng bên cạnh Gyoten.

"Này Gyoten. Đến đó rồi cậu hẵng đội cái mũ vào lại chả hơn à!"

"Sao... Nhưng tháo ra đội vào nhiều cái đầu hươu nó long ra mất. Tôi sẽ cứ thế này mà đi thật rón rén. Cứ kệ tôi, cậu đi trước đi!"

"Hướng đó là ra bến xe buýt, không phải ra sau ga."

Tada tóm lấy tay Gyoten đang toan đi về hướng hoàn toàn khác lại.

"Cậu không nhìn thấy gì sao hả?"

"Ừ. Chỉ cảm thấy có ánh sáng thôi."

"Sao không khoét cái lỗ ở miếng vải?"

Tada vẫn tóm lấy tay Gyoten đi xuyên qua nhà ga JR Mahoro hướng về khu sau ga.

"Cám ơn ông già Santa tốt bụng!"

"Trật tự đi! Nào, xuống bậc thang đấy!"

"Vì sao ánh sáng dẫn lối cho người bị lạc trong bóng tối đều là màu đỏ bất kể ta tây tầu nhỉ?"

"Hả?"

"Thì đó, cái mũi đỏ của con tuần lộc này, đèn lồng quán nhậu này!"

"... Chịu!"

Đằng sau ga Mahoro trải dài một phố nhà nghỉ. Có cả dãy nhà nghỉ là nơi Lulu và Hicy vẫn tiếp khách. Đang giờ mở cửa nhưng là ban ngày nên xung quanh người qua lại lác đác. Nhưng trên ghế ngồi đợi khách đặt dưới mái hiên không thấy bóng dáng Lulu và Hicy đâu cả. Chắc hai cô nàng đang làm việc bên trong chăng? Tada dắt Gyoten đi qua trước dãy nhà nghỉ.

Địa chỉ Lulu và Hicy cho là một tòa chung cư bảy tầng mỏng dính. Tường bao bên ngoài ốp gạch màu ngọc trai lấp lánh ánh sáng ngày mùa đông trông như vảy rắn. Phong cách tòa nhà lai giữa chung cư và nhà phức hợp.

Cả hai đi lên tầng 5 bằng thang máy chỉ ba người vào là chật ních. Mỗi tầng chỉ có hai phòng, ra khỏi thang máy là thấy ngay cánh cửa có dán tấm bảng phối màu pastel "Nhà trẻ Ông Mặt Trời".

Ấn chuông cửa rồi đợi. Cánh cửa được mở ra không ngờ lại là cánh cửa phòng cuối hành lang. Có vẻ như "Nhà trẻ Ông Mặt Trời" đập bỏ tường ngăn để dùng cả hai phòng tầng 5.

"Các anh từ tiệm bá nghệ Tada hả?"

Ngó mặt ra là một người phụ nữ nom thân thiện chừng ngoài 40.

"Chào chị, tôi là Tada." Tada bỏ mũ tam giác màu đỏ chào.

"Tôi là Fukumura, hiệu trưởng ở đây. Cám ơn các anh đã nhận lời đề nghị gấp gáp thế này."

Cô Fukumura bước ra ngoài hành lang, tiến lại gần nhìn thấy con hươu quái vật thì có hơi khựng lại.

"Ừm... Đây là chú tuần lộc hả?"

"Vâng, tuần lộc xịn xò không lẫn vào đâu được ạ!" Gyoten nói nhấn mạnh qua miếng vải. "Trải qua bao trận chiến giữa đồng loại tuần lộc, cặp sừng có mòn đi đôi chút, nhỏ và sắc hơn nhưng là một chiến binh mạnh nhất, tên tuổi nhất trong giới tuần lộc, tuần lộc Gyoten ạ!"

Tuần lộc tuần lộc cái nỗi gì. Tada huých cùi chỏ vào sườn Gyoten, miệng tươi cười nhìn cô Fukumura.

"Chúng tôi vẫn chưa rõ kế hoạch như nào, thế chúng tôi phải làm gì ạ?"

"Anh cầm lấy cái này!"

Nói rồi Fukumura chìa ra một túi vải to màu trắng đang ôm trên tay.

"Bên trong là bóng bay và bánh kẹo. Có tám cháu bao gồm cả trẻ sơ sinh nên cứ chia mỗi cháu một phần."

"Lúc nào thì vào được nhỉ?"

"Lối này!"

Fukumura chỉ ngón tay vào cánh cửa có gắn biển.

"Tôi sẽ mở sẵn bên trong. Lúc ấy thì các anh bước vào nhé!"

"Tôi hiểu rồi!"

Fukumura quay lại vào trong từ cánh cửa cuối hành lang. Trước khi đóng cửa còn đưa ánh mắt đầy tinh quái về phía Tada. Tada gật đầu, chỉnh lại mũ. Qua cánh cửa trước mặt có thể cảm nhận được không khí bên trong phòng.

"Ông già Santa và chú tuần lộc đã tới rồi các con ơi!"

Loáng thoáng nghe thấy giọng của cô Fukumura. Bài hát "Jingle Bell" vang lên. Chắc bọn trẻ và các cô giáo đang hát. Giọng hát vui tươi, tràn đầy hy vọng.

Tada vác cái túi màu trắng lên vai chuẩn bị sẵn sàng.

"Đi thôi Gyoten!"

"Ok ok!"

Cửa mở, Fukumura vẫy vẫy tay. Tràng pháo tay vang lên. Không có bậc thềm nên chắc cứ đi giày lên phần sàn không trải thảm cũng được. Tada đi nguyên đôi ủng Santa màu đen bước vào phòng.

Giáo viên ba người bao gồm cả Fukumura cùng tám đứa trẻ đứng đón Tada. Trong tám đứa thì có hai đứa vẫn phải bế ngửa nên không hiểu ông già Noel là như thế nào. Được cô giáo bế trên tay, chúng tròn mắt nhìn Tada. Những đứa trẻ khác đang độ tuổi bắt đầu hiểu chuyện nên tất cả đều tươi rói. Chúng hưng phấn nhảy tưng tưng, miệng gào lên "Ông Santa!"

Mặt bị che mất quá nửa bởi bộ râu song Tada vẫn nhiệt tình nở nụ cười hiền từ, nắm lấy tay bọn trẻ. Tiếng vỗ tay lại càng lớn hơn.

Ngay sau đó một âm thanh nặng nề kêu cái rầm ngay sau lưng Tada. Cuống cuồng ngoảnh lại thì đúng lúc Gyoten (chính xác thì là cái đầu hươu đội trên đầu Gyoten) vừa va mạnh vào phần khung cửa. Cặp sừng chĩa ra bị mắc vào đó khiến Gyoten chới với không vào được phòng.

"Gyoten! Cái sừng, cái sừng!" Tada hạ giọng thì thào nhắc. "Cúi xuống, xoay ngang người rồi vào đi!"

Tiếng vỗ tay lắng xuống. Gyoten xuất hiện trong phòng với dáng đi cua bò đúng như được nhắc. Cú va đập làm cái đầu hươu lẫn mũ bảo hiểm vẹo hẳn sang một bên. Khó lấy được thăng bằng nên nửa thân trên của Gyoten lắc lư lúc lỉu cùng với cái đầu hươu.

"Kinh quá..."

Bé gái chừng 5 tuổi thì thào. Cậu bé 3 tuổi (chắc vậy) ngồi bên cạnh cũng sợ hãi lao vào lòng cô giáo trẻ. Đứa bé cô giáo đang bế trên tay ré lên khóc ngằn ngặt như thể ngày tận thế.

Không khéo đứa trẻ đó lại là con của Cedes cũng nên. Trong lúc Tada mải nghĩ thì bọn trẻ bắt chước nhau lần lượt khóc, nỗi kinh sợ con hươu quái vật trong nháy mắt lan rộng, dàn hợp xướng "Sợ quá!" "Kinh quá!" vang dội lanh lảnh như chuông vỡ.

Gyoten lật miếng vải thòng lòng lên để chỉnh lại cho đúng vị trí đầu hươu cùng cái mũ bảo hiểm. Đặt túi quà xuống sàn nhà, Tada chán chường nói.

"Này... tại cậu cả đấy. Tính sao với vụ hỗn loạn này đi!"

Đứa bé tí gào khóc mặt đỏ lựng, đứa lớn hơn thì bám rịt lấy cô giáo cứ như đang lên cơn co giật. Nhìn tận mắt thảm cảnh, Gyoten lại rủ tấm vải xuống mặt như đóng tấm rèm lại.

"Tôi chịu. Rặt trẻ con. Lại còn khóc nữa. Tôi lên niết bàn đây!"

"Cậu lảm nhảm cái gì vậy hả?"

Thế rồi Gyoten đứng đơ ra trong bộ dạng hươu quái vật, không trả lời bất cứ câu nào của Tada.

Làm sao bây giờ, này! Tada chỉ biết lúng ta lúng túng song Fukumura cùng các giáo viên khác thì đã quá quen với cảnh này.

"Ôi cha cha, sao khóc to thế nhỉ!"

"Ông Santa và chú hươu... à chú tuần lộc kìa. Không có gì phải sợ cả, không sao cả các con ạ!"

"Kìa các con. Ông Santa mang quà đến cho chúng ta đấy!"

Nhờ lời nói của Fukumura mà Tada lấy lại được bình tĩnh. Phải rồi, mình có vũ khí vô cùng đáng tin cậy có tên bánh kẹo mà.

"Nào, các cháu bé ngoan!" Tada dõng dạc nói. "Ông sẽ phát quà nên tất cả đứng thành một hàng nào!"

Không một ai nghe lời Tada nói. Đứa thì khóc, đứa thì thò lò nước mũi. Tada quyết định tự mình tiến đến phát quà. Hắn tháo đôi ủng đen bước vào tấm thảm. Bọn trẻ con lùi lại nhưng khi nhìn thấy bóng bay và túi bánh kẹo nhỏ Tada lấy từ trong túi ra thì tiếng khóc dẫn lắng xuống.

Tada vừa lôi quà ra vừa nhìn những trái bóng bay và thốt lên cảm thán. Bởi những quả bóng bay thon dài như xúc xích nhiều màu sắc được uốn vặn thành hình gấu, thỏ dễ thương. Không ngờ lại là những quả bóng bay tinh tế thế này. Chắc chắn là các cô giáo làm rồi. Túi bánh kẹo cũng được buộc nơ hồng ở miệng túi trong suốt và gắn cả một quả chuông màu vàng.

Bé gái đầu tiên nói "Kinh quá!" hạ quyết tâm tiến lại gần. Tada quỳ xuống, chìa ra túi bánh.

"Của cháu đây! Cháu thích bóng bay nào?"

"Con thỏ ạ!"

Bé gái cẩn thận nhận bánh và bóng bay rồi nói "Cám ơn ông Santa". Đúng là chuẩn câu giòn cười tươi khóc.

Những đứa trẻ khác cũng tập trung quanh Tada để tranh nhau nhận quà trước, đón lấy bánh kẹo và bóng bay mà mình thích. Hai em bé được cô giáo bế cũng đang mút mát quả bóng bay. Không thấy đắng sao, Tada có chút lo lắng.

"Nào, chúng ta cùng hát bài'Đêm thánh vô cùng' nhé!"

Fukumura nói rồi bắt đầu chơi đàn organ nhỏ xinh. Cả bọn trẻ và giáo viên cùng đồng thanh cất tiếng hát.

Tada không kịp tranh thủ ra về nên cầm cái túi vải trắng đã trống trơn trên tay, đi đôi ủng và lại đứng bên cạnh Gyoten, trông bộ dạng như đang đứng để được bọn trẻ hát tặng. Vừa xấu hổ vừa thừa thãi chân tay nhưng Tada vẫn lắng tai nghe tiếng hát trong trẻo.

Sai con hiến thân để cứu nhân loại. Hang chiên máng rêu tạm trú... Quang cảnh hiện lên trong đầu không biết từ khi nào lại biến đổi thành khuôn mặt đứa con của chính mình đang ngủ ngon giấc trong nôi. Đứa con trai đã mất của Tada.

Không muốn nhớ tới chuyện đó. Vì nó quá buồn. Vì đau muốn nghẹn thở. Luống cuống cố đuổi hoài niệm ra khỏi não thì một cơn đau nhói giội xuống đỉnh đầu. Giật mình nhìn sang bên cạnh hóa ra Gyoten đang nhịp nhàng lắc lư người sang trái rồi lại phải theo nhịp điệu bài hát. Mỗi lần cơ thể của Gyoten nghiêng đi thì cái đầu hươu cũng nghiêng theo khiến cặp sừng áp sát trước mặt Tada. Tada đứng cách Gyoten thêm một bước, gật gù "Hóa ra xiên vào đầu mình khi nãy là sừng của cậu ta!" Lúc nào cũng cà khịa được.

Hicy bảo "Phát bánh kẹo xong là các anh có thể đi." Nhưng bài hát kết thúc mà Tada và Gyoten vẫn chưa được thả cho đi vì còn bị bọn trẻ con đặt câu hỏi không ngớt.

"Ông Santa sống ở đâu vậy?" Cậu bé thò lò nước mũi hỏi với ánh mắt đầy tò mò.

"Ở Phần Lan!" Tada trả lời. Ừm, ở Na Uy mới đúng nhỉ? Hắn hơi bất an không biết mình có chỉ cho bọn trẻ kiến thức sai không nữa.

"Chỗ đó là nơi như thế nào ạ?"

Lần này là cô bé giòn cười tươi khóc hỏi.

"Lạnh!"

Người trả lời không phải là Tada. Ánh mắt tất cả mọi người có ở trong phòng đồng loạt dồn vào Gyoten. Con hươu quái vật đang đứng thẳng đơ như khúc gỗ. Hoàn toàn không thể thấy được nét mặt Gyoten đẳng sau tấm vải đang ra sao.

"Ừm... chú tuần lộc phải không ạ?"

Cô giáo đang bế một em bé buột miệng hỏi vì dường như không thể kìm lại được nữa.

"Đúng!" Bên kia tấm vải đáp lại. "Ta kéo xe chở ông già này từ đất nước Phần Lan xa xôi tới đây. Đang mệt muốn xỉu đây!"

"Này, Gyoten!" Tada nhỏ giọng nhắc nhở nhưng, Gyoten vừa mới nghiêng đầu thì cặp sừng lại dộng xuống đỉnh đầu hắn một lần nữa, Tada thua trận chóng vánh. Bọn trẻ chẳng đoái hoài gì tới Tada đang xuýt xoa ôm đầu, màn hỏi đáp với tuần lộc tiếp tục.

"Xe kéo? Xe kéo đang ở đâu rồi ạ?"

"Phần Lan và Mahoro cách xa nhau cỡ mặt trăng và trái đất ấy. Vừa tới đây là nó hỏng luôn nên ta vứt đi rồi. Lúc về sẽ về bằng xe tải nhẹ thôi!"

"Ông Santa và chú tuần lộc thân thiết lắm phải không ạ?"

"Ai bảo thế đấy?"

"Trong sách viết thế mà. Hai người sống cùng với nhau này. Không phải sao ạ?"

"Đúng rồi. Thân thiết thì vừa vừa thôi. Phần ta thì luôn dốc hết lòng đấy nhưng ở với nhau mãi rồi cũng có lúc thấy chán ấy mà."

"Đừng có nhồi vào đầu trẻ con chuyện vớ vẩn đi!"

Thây kệ Tada cự nự, Gyoten vẫn cứ nói tiếp.

"Còn câu hỏi gì nữa không?"

"Chú tuần lộc đã xin quà ông Santa chưa ạ?"

Cô bé giòn cười tươi khóc lại hỏi. Đôi mắt hồn nhiên, trong veo.

"Chẳng xin gì cả!" Gyoten nói. "Ông già này á, không xin cũng cho tất tần tật những gì ta muốn. Chỗ ăn rồi cả chỗ ngủ. Lúc nào ta muốn nói chuyện với ai đó một chút thì cũng chịu nghe ta nói. Dù lúc nào cũng toàn chuyện chán phèo ra."

Cậu biến đi đâu giùm đi. Tada tạm thời gác lại việc tu luyện "hư không", chỉ muốn lao vào con hươu vô ơn.

"Thế chắc chú tuần lộc hạnh phúc lắm nhỉ!"

Bé gái tươi tỉnh nói. Mất khoảng mấy giây, cái đầu hươu mới lắc lư ra trước và sau.

"Ừ, cũng tạm cho là như thế đi!"

Tada từ bỏ ý định lao vào túm lấy Gyoten. Hắn băn khoăn không biết giờ nét mặt Gyoten đang như thế nào.

Tada và Gyoten rời nhà trẻ trong tiếng hát bài "Jingle Bell" tiễn chân. Mặc dù xảy ra sự cố đẩy lũ trẻ vào nỗi khiếp sợ nhưng cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc.

"Mệt thật!"

Trả lại cái bị trắng cho Fukumura ở hành lang, Tada ra khỏi chung cư mới tháo mũ tam giác màu đỏ.

"Cứ bảo không biết chơi với trẻ con thế mà cậu nói lắm thế!"

"Nhiệm vụ của quái thú là hỗ trợ ông già mà!"

Gyoten cuối cùng cũng tháo cái mũ bảo hiểm có gắn đầu hươu ra.

"Nhờ miếng vải mà không phải nhìn bọn nhóc tôi mới trụ được đấy. Tôi cứ phải cố mà nhắc bản thân là 'đang nói chuyện với mình là vật thể X đến từ hành tinh khác' đấy!"

"Nếu bị bắt chuyện thì là trẻ con chẳng phải vẫn hơn sao?"

Tada nhét chiếc mũ vào túi áo Santa, Gyoten thì kẹp cái mũ bảo hiểm đầu hươu vào cạnh sườn, cả hai cùng song song bước trên con đường sau ga. Bóng chiều tà đã bắt đầu nhanh chóng bao phủ xung quanh, ô cửa sổ nhà nghỉ đã sáng đèn. Buổi ban ngày không để ý thấy trên kính của sổ có dán băng dính màu đỏ, viền cửa sổ thì chăng lá thường xuân giả. Tất yếu, ánh sáng lọt ra ngoài đường cũng bị nhuộm đỏ, chắc họ định tạo màu giáng sinh nhưng lại tỏa ra không khí như ngôi nhà ma ám.

"Muốn báo cho Lulu và Hicy nhưng không trông thấy đâu nhỉ!"

"Chắc đang bận rồi. Đêm giáng sinh mà!"

Dù là nghề gì thì đắt khách vẫn hơn. Tada chọn cách nghĩ như thế.

"Từ ngày mai đến cuối năm chúng ta cũng lại bận đấy nhé!"

"Giá mà được thảnh thơi thêm chút nữa nhỉ!"

"Cậu thì lúc nào mà chẳng thảnh thơi quá ấy chứ. Không giúp việc cho cẩn thận lần này tôi cho biết tay!"

"Biết rồi biết rồi!"

Tada và Gyoten bước lên cầu thang, đi xuyên qua nhà ga ra tới quảng trường cửa Nam. Tức thì luồng gió lạnh tạt tới.

"Ui lạnh quá! Tada, cho mượn cái mũ đi!"

"Cậu có cái mũ đầu hươu rồi còn gì!"

"Thôi đi, nổi thấy ớn!"

Thì nổi suốt rồi giờ còn bày đặt. Chẳng đoái hoài gì tới Tada đang chán ngán, Gyoten tự tiện lôi mũ Santa từ trong túi áo ra, chỉ dùng một tay chụp sâu xuống tận mắt.

Rất đông người qua lại trên quảng trường cửa Nam. Cả gia đình đi ăn đêm giáng sinh, đôi nam nữ mỉm cười khi nhìn thấy người mình đang đợi, cụ già một tay cầm túi có lẽ đựng đồ ăn đang ngước mắt lên nhìn cây thông Noel trong trung tâm thương mại. Ai trông cũng có một chút buồn nhưng nét mặt thì mãn nguyện.

"A...!" Gyoten đột nhiên rên rỉ.

"Sao đấy?"

"Đau bụng quá. Xì trét vì phải tiếp xúc với bọn nhóc tì giờ thành tào tháo đuổi rồi!"

"Cậu mà xì trét á? Lảm nhảm vừa thôi!"

"Ôi, chịu hết nổi rồi. Tôi phải hỏa tốc ngay về văn phòng đây!"

Gyoten dúi mũ bảo hiểm đầu hươu cho Tada, thoăn thoắt len lỏi trong đám đông, chạy trối chết. Tada ngẩn người nhìn theo bóng cái mũ tam giác đỏ đang xa dần.

Ánh sáng dẫn đường cho người lạc lối trong bóng đêm tại sao ở bất cứ nơi đâu cũng là màu đỏ nhỉ?

Vì màu đỏ là màu của máu, Gyoten ạ. Nó chảy bên trong người sống, đập từng nhịp, là khởi nguồn khơi dậy sức mạnh và hơi ấm.

Chúng ta lần tìm trong bóng tối, theo cách của mỗi người và đang dần tiến gần đến hạnh phúc của riêng mỗi chúng ta.

Mong là được như thế. Và mong là sẽ như thế.

Dù dẫn đường chỉ lối cho chúng ta vốn dĩ cũng chỉ là màu máu tanh.

Tada cười thầm, chịu đựng những ánh nhìn vào cái đầu hươu ôm trên tay, sải bước chân đuổi theo sau Gyoten.

Ngôi sao đầu tiên hiện lên tỏa ánh sáng như những mũi kim vàng lên bầu trời chạng vạng.

HẾT