← Quay lại trang sách

Chương 8

"Thật sai lầm khi đưa tiền cho cậu ta!" Tada rên rỉ. "Dù bác sĩ đã ngăn lại nhưng cậu ta không nghe, vẫn bỏ đi sau khi thanh toán viện phí."

"Cậu ấy đi đâu không biết?" Nghe xong đầu đuôi câu chuyện Mitsumine Nagiko mặt buồn rầu thở dài. "Haru-chan lại gây phiền toái cho anh rồi."

Hai tuần sau khi Gyoten biến mất. Vào một buổi chiều cuối tháng Tám, vừa về nước là Nagiko tới ngay tiệm bá nghệ Tada. Vali to cô gửi chuyển phát thẳng từ sân bay Narita về nhà rồi vừa kịp nhảy lên chuyến xe buýt còn trống chỗ đến Mahoro. Haru nãy giờ ngồi trên đùi Nagiko, ôm chặt lấy mẹ không rời hệt con gấu koala.

"Chính vì thế mà giờ không có Gyoten ở đây. Rất xin lỗi chị vì lại vào đúng lúc quan trọng này."

"Anh đừng xin lỗi. Cám ơn anh đã chăm sóc bé Haru suốt thời gian qua."

Tada và Nagiko ngồi đối diện với nhau ở ghế xô pha tiếp khách trong văn phòng. Đồ đạc của Haru cũng đã sắp hết vào thùng các tông. Đêm qua, vừa nghe hơi thở đều đều của Haru đang ngủ say sau lưng, Tada vừa xếp vào thùng từng thứ một nào là khung ảnh, truyện tranh rồi quần áo đã tăng lên đáng kể nhờ Lulu và Hicy.

Nagiko ghi địa chỉ nhà riêng vào phiếu chuyển phát rồi đưa cho Tada.

"Gửi giúp tôi để tối mai nhận được nhé."

Tada nhận phiếu rồi dán lên thùng các tông đặt dưới chân.

"Chắc chú sẽ buồn lắm đấy!"

Trái ngược với Tada rầu rĩ thì Haru đang đầy hạnh phúc vì lâu rồi mới được gặp mẹ.

"Mami đâu?" Cô bé hỏi Nagiko. Không hề để ý gì tới Tada.

"Ngày kia mami sẽ về con ạ."

Ra là vậy. Tada nghĩ. Đúng như hắn đoán, Haru gọi Nagiko là "mẹ" và gọi bạn đời của Nagiko là "mami". Từ ngày kia, tuy có hơi khác biệt nhưng cuộc sống thường ngày của ba người yêu thương nhau sẽ bắt đầu trở lại.

Nagiko âu yếm nhìn Haru rồi ngẩng mặt lên.

"Khi nào Haru-chan quay về báo với tôi một câu được không? Tôi cũng thấy lo cho vết thương của cậu ấy."

"Tất nhiên rồi, tôi sẽ gọi." Tada hứa.

Chắc Nagiko cũng mệt sau chuyến đi dài. Không thể lấn bấn níu Haru mãi được. Tada dứt khoát đứng lên khỏi ghế xô pha.

"Tôi muốn tiễn hai mẹ con ra đến ga nhưng cho phép tôi chỉ xuống đến dưới tầng một thôi nhé!"

Tada bưng thùng các tông đặt dưới đất lên.

"Cửa hàng tiện lợi gần đây nhận chuyển phát đến 6 giờ chiều thôi."

Tất nhiên là Tada nói dối. Nếu muốn chiều tối mai tới thì đêm gửi cũng vẫn kịp. Chỉ vì Tada không nỡ chia tay Haru, hắn muốn tránh cảnh phải khóc nấc lên ở ngoài ga.

Như đoán được ý Tada, Nagiko giục Haru.

"Mình về nhà thôi nào!"

Haru ôm con Gấu Gấu, đứng lên trước và bắt đầu đi xuống cầu thang văn phòng. Vẫn bộ váy và dép xăng đan giống với lúc đến tiệm bá nghệ Tada. Mái tóc cũng là do Tada sáng nay vất vả buộc lại. Vừa chải đầu cho Haru hắn vừa bảo "Hôm nay mẹ sẽ tới đón cháu đấy!" thì Haru sung sướng nhảy cẫng lên.

Đứng trước tòa cư xá, Nagiko cùng Haru ngước nhìn Tada.

"Haru, nói cám ơn chú Tada đi!"

"Cám ơn chú!"

Haru nói. Do chưa hiểu chuyện hay quá vui vì được về nhà mà cô bé cứ tủm ta tủm tỉm.

"Chú cũng cám ơn cháu nhé!" Tada nói. "Được ở cùng cháu chú vui lắm!"

Tức thì mặt Haru hiện lên dòng chữ "Ơ kìa?"

"Chú Tada cũng về cùng cháu đúng không?"

"Không, nhà của chú ở đây mà."

Có vẻ cô bé đang dần hiểu ra vấn đề. Haru bắt đầu mếu máo.

"Chú Gyoten đâu?"

Từ lúc Gyoten mất tăm mất tích thì câu hỏi này một ngày lặp đi lặp lại cỡ mười lăm lần. Tada không biết trả lời sao với Haru đang lo lắng cho Gyoten nên chỉ giả lả lúc thì "Chú ấy ra ngoài một chút thôi", lúc thì "Sắp về rồi!"

Nhưng hôm nay thì khác. Tada đã có được câu trả lời chính xác cho câu hỏi của Haru.

"Nhà của chú Gyoten cũng ở đây."

"Thế thì chú Gyoten cũng không đi cùng cháu được sao?"

Giờ thì nước mắt Haru lã chã rơi. Tada khom người đặt thùng các tông xuống đất. Bàn tay không cầm gì lau má cho Haru.

"Haru đừng khóc nào. Lúc nào cháu đến đây chơi cũng được. Cả chú và chú Gyoten luôn đợi cháu."

Tada ôm lại thùng các tông rồi đứng lên. Nagiko nhẹ nhàng nắm lấy tay Haru, cúi đầu chào Tada.

Nagiko và Haru bước đi nhằm hướng ra ga Hakokyu Mahoro.

"Giữ gìn sức khỏe nhé!" Tada nói với theo tấm lưng bé nhỏ của Haru. "Nhớ nghe lời mẹ và mami đấy!"

Haru ngoảnh đầu lại. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt nước mũi song cô bé vẫn nở nụ cười. Tay nắm lấy tay Nagiko, cô bé vẫy rối rít bên tay ôm con Gấu Gấu ngang bụng. Đó là lời chào tạm biệt dành cho Tada.

Tada cũng vẫy tay đáp lại. Mí mắt hắn nóng rực, tầm nhìn mờ đi nhưng vẫn cố kìm nước mắt lại, vì nhận ra khóc trước cửa văn phòng còn dở tệ hơn ngoài ga. Nhỡ bị mấy bà hàng xóm đồn thổi lên "Anh tiệm bá nghệ kia vợ con bỏ đi rồi. Trông túng thiếu nên cũng phải thôi" thì sao mà chịu thấu.

Nagiko và Haru băng qua ngã tư đèn tín hiệu giao thông rồi biến mất vào đám đông trên phố.

Mai đã sang tháng Chín rồi mà trời chiều vẫn nóng oi ả quá. Tada quẹt tay áo lên đuôi mắt và mũi vờ như lau mồ hôi. Ho khan khoảng hai lần để xốc lại tinh thần.

Gửi đồ ở cửa hàng tiện lợi xong Tada bước lên cầu thang về văn phòng. Vừa mở cửa ra là vô tình buông một tiếng thở dài.

Văn phòng không còn quần áo và đồ chơi của Haru giờ trông chỉ còn là một không gian cực kỳ vô vị.

Không buồn làm món ăn đơn giản mà mãi mới nghĩ ra được, Tada ngồi xuống ghế uống whisky. Trên ghế đối diện đặt tấm chăn chiên Gyoten vẫn dùng đã được gấp gọn gàng. Hộp bánh Gyoten dùng để tích tiền xu cũng vẫn còn nguyên dưới xô pha.

Chắc cậu ta ngại mối quan hệ giữa Asako và mình thôi. Tada lắc lắc thứ nước màu nâu trong cốc. Không biết giờ đang lang bạt nơi nào nữa. Ngón út của cậu có thối, có rụng tôi cũng kệ xác cậu đấy.

Văn phòng giờ chỉ còn một mình sao mà rộng và yên ắng. Hồi Gyoten chưa đến hắn đã giết thời gian bằng cách nào nhỉ?

Lần hồi lại miền ký ức nhưng cũng chẳng thể nào nhớ ra nổi.

Tâm trạng giờ thê thảm giống hệt chú chó đang đợi chủ về.

❅ ❅ ❅

Những ngày bình thường đã quay trở lại. Ngày bình thường của Tada trước khi Gyoten tới ăn nhờ ở đậu.

Cuộc sống độc thân xa rời bấy lâu ban đầu dễ chịu hơn hắn tưởng. Phòng ốc không bừa bộn, không cần phải để ý trước sau nhắc ai đó đi cắt tóc đi, đi tắm chưa. Cuộc sống theo nhịp của bản thân, chỉ cần nghĩ tới bản thân giúp Tada giảm bớt được khá nhiều căng thẳng.

Thế nhưng hắn cũng ít nói chuyện hẳn đi. Câu nói ra trong một ngày đa phần chỉ là "Xin chào, tiệm bá nghệ Tada xin nghe" và "Công việc đã hoàn thành. Quý khách vui lòng chuyển khoản vào đây. Xin cám ơn quý khách!", và Tada chú ý khi ăn cơm hộp của tiệm Irori thì nhai thật kỹ, vì hàm và cơ lưỡi hắn sắp lão hóa đến nơi rồi.

Cho đến giờ Gyoten đã vài lần bỏ đi. Chẳng cần phải lo lắng chắc lần này cậu ta cũng lại thò mặt về thôi. Tada cứ chủ quan đoán vậy. Đâu đó trong lòng hắn có lẽ cũng mong như thế.

Thế nhưng qua đợt nóng còn sót lại của mùa hè, rồi sang thu rất lâu rồi mà Gyoten vẫn không xuất hiện trước mặt Tada. Không một cánh thư hay điện thoại cho biết cậu ta đang ở đâu, ra sao.

Ít ra cũng phải báo xem ngón út có liền lại hay chưa chứ. Cho ăn nhờ ở đậu hơn hai năm rưỡi mà hành xử lạnh nhạt thế bao giờ. Cuối cùng Tada lại đâm ra bực bội. Cứ nghĩ chỉ có một mình mình ở đây đau đáu còn Gyoten chắc đang tung tẩy ở nơi nào đó là hắn lại càng thấy hậm hực hơn.

Với Asako thì suôn sẻ không ngờ. Có lúc Tada đến nhà Asako, đôi khi Asako cũng đến văn phòng của Tada.

Ban đầu, hôm nào gặp Asako, Tada cũng thấp thỏm lo lắng lúc nào đó cửa sẽ mở và Gyoten có thể xuất hiện thình lình. Dẫn dà hắn cũng quen. Giống như nước thấm vào vải, Tada chấp nhận rằng có thể Gyoten sẽ không bao giờ quay về nữa.

Miếng vải ướt sẽ đậm màu hơn, nhìn giống như những vết ố. Càng chấp nhận Tada lại càng thấy thấm tận vào sâu trong lòng, Asako tinh ý nhận ra điều đó.

"Anh lo cho anh Gyoten phải không?"

Cô vuốt nhẹ bờ vai trần của Tada.

"Gyoten có khả năng sống ngang với động vật hoang dã nên chắc đang khôn khéo sống khỏe re ở nơi nào đó thôi."

Dù Tada có cố nói giọng tỏ ra tươi tỉnh Asako vẫn trầm ngâm.

"Em nghĩ khỏe thì chắc chắn rồi..."

Chỉ nói thế rồi cô lại cuộn tròn trong chăn.

Có lẽ Asako suy nghĩ vì cô mà Gyoten thấy thừa thãi ở tiệm bá nghệ Tada. Vì thế Tada biết ý không đề cập tới chuyện Gyoten trước mặt Asako. Hắn cũng cố tỏ ra phấn chấn để không giống như đang có ưu tư. Kết quả là có lúc hành xử chẳng khác gì một tên cà tửng nhưng Asako cũng chỉ cười ý như "cũng đành chịu vậy anh nhỉ." Cũng không hẳn Tada không thấy như đang bị thương hại "Cứ cố tỏ ra tươi tỉnh làm gì... Rõ là anh buồn mà", nhưng mối quan hệ của cả hai vẫn rất êm đẹp.

Để mà nói điều đáng bận tâm thì đến bây giờ rồi mà mỗi lần tới nhà Asako cô vẫn dẫn ngay hắn lên phòng ngủ. Tada chưa từng được nhìn thấy phòng khách và nhà bếp ở tầng một. Nhưng Asako luôn bảo "vì không hay nấu ăn nên xấu hổ" song vẫn pha trà rồi lóng ngóng bưng lên tận phòng ngủ khác hẳn với phong độ lúc ở ngoài tiệm nên đâm ra Tada lại nghĩ "thôi kệ vậy!"

Quen nhau mới được vài tháng. Không còn ở cái độ tuổi vồ vập, cũng chẳng đặt mục tiêu phải sống chung hay kết hôn gì. Tada chỉ muốn cứ từ từ xích lại gần nhau trong yên bình như thế này.

Nhà của Asako cũng luôn yên ắng không chịu kém cạnh gì tiệm bá nghệ Tada.

"Cậu bá nghệ, là tôi đây. Oka ở phường Yamashiro. Đến dọn vườn giúp cái nhé!"

Lâu rồi mới lại có điện thoại yêu cầu từ lão Oka dạo này thu mình ở ẩn, cũng là lúc tiết trời vừa chớm sang độ cây trút lá.

Phóng ngay tới nơi trên chiếc xe tải nhẹ thì thấy lão Oka đã tay cầm cái hót rác đứng đợi ngoài vườn.

"Trợ lý đâu rồi?"

"Ngay sau vụ lộn xộn ở quảng trường cửa Nam cậu ta bỏ đi rồi."

"Vết thương thì sao?"

"Đã phẫu thuật gắn ngón tay lại nhưng sau đó thế nào cậu ta không liên lạc lại nên cháu cũng không biết."

Nghe Tada trả lời chắc lão Oka cũng phần nào cảm thấy áy náy.

"Thôi thì cậu ta cũng là người lớn rồi. Cậu đâu phải có trách nhiệm chăm sóc mãi."

Lão húng hắng ho, ánh mắt nhìn lơ đãng vào không trung.

"Hôm nay quét lá rồi đốt thôi."

"Không cần kiểm tra giờ chạy xe buýt sao ạ?"

"Đừng có chọc ngoáy mà!" Lão Oka bối rối. "Tôi bị bà nhà rầy la không ngớt, nên tạm thời dừng hoạt động phản đối Yokochu."

Theo lời kể của lão Oka thì chẳng bao lâu sau ngày mùa hạ đó cảnh sát Mahoro đã tìm tới lão.

"Tên là gì ấy nhỉ? Hình như là Hayakawa gì đó."

Là Hayasaka. Trước đây Tada từng bị Hayasaka để mắt tới, tất nhiên sau vụ lộn xộn lần này anh ta cũng xông tới văn phòng để hỏi han sự việc. Giải thích giống như đã khớp thoại với Hoshi thì cũng được yên ổn tới giờ không bị truy cứu gì thêm nữa.

Nghe nói lão Oka cũng khai rằng "thuê xe buýt để đi du lịch Hakone, đến lúc ghé vào quảng trường cửa Nam thì bị cuốn vào vụ lộn xộn". Lão cũng bị hỏi về tấm băng rôn lên án Yokochu nhưng đã một mực chối rằng "chỉ viết ý kiến của bản thân ra tấm vải mà thôi!" thì anh ta cũng rút lui.

"Nhưng cái cảnh sát họ quan tâm lại là hội bán rau ấy" Lão Oka nói. "Cứ vặn vẹo hỏi miết 'tại sao lại cho thuê đất?' 'ông có tham gia vào hoạt động của hội không' nên tôi trả lời cho biết tay luôn 'việc của tôi là có ai hỏi thuê đất thì cho thuê', 'tôi thích ăn thịt hơn ăn rau. Cho nên mới lấp toàn bộ ruộng xây nhà chung cư cho thuê đấy!'"

Hayasaka đành bó tay hoặc nhận thấy Oka và HHFA không có liên hệ gì nên chỉ tới một lần đó.

"Nhưng biết việc tôi làm thì mụ nhà này nổi đóa lên. Chỉ cần thở ra từ 'xe buýt' thì mắt mụ lại lóe như đèn pin như sợ tôi lại định giở trò gì vậy."

Lão Oka cố gắng không ra ngoài, hằng ngày vào vai cụ ông tốt bụng để lấy lại niềm tin của vợ.

Đón lấy cái hót rác từ lão Oka, Tada bắt đầu dọn vườn. Mỗi lần quét lá rụng lại nghe như tiếng vo viên tờ giấy khô.

Tada bất giác nhìn sang bên kia đường, phía ruộng của HHFA. Chắc đã qua đợt thu hoạch rau nên chỉ toàn thấy lơ thơ cành khô đã chuyển màu nâu không rõ là cà tím hay cà chua. Đất đóng khô cứng lại, trên mặt cỏ rậm rì lá khô phủ đầy. Dĩ nhiên ở đó không một bóng người.

Lão Oka hiếm hoi ra giúp, lão đang gom lá khô trong vườn thành một ụ nhỏ nhưng nhìn theo ánh mắt Tada lão hồi tưởng lại.

"Hội trồng rau đó từ sau hè là không thấy xuất hiện." Lão Oka nói. "Thấy bảo doanh thu không tốt nên rốt cuộc tháng trước không thấy chuyển khoản tiền thuê đất nữa. Trông thấy chúng làm cậu trợ lý của cậu bị thương, rồi cảnh sát cũng tới đây nên tôi đã định mời họ đi không cần đợi tới kỳ gia hạn."

"Thế có khi lại tốt ấy nhỉ!" Tada trả lời một câu vô thưởng vô phạt.

Nếu không có vụ ở quảng trường cửa Nam chắc HHFA cũng phải thu gọn quy mô hoạt động. Vì lời đồn rau của họ làm ra không phải rau sạch đã lan rộng, lại thêm một số trường học dùng rau của HHFA cho bữa trưa ở trường mà chủ yếu là hội phụ huynh đang có động thái điều tra thực trạng. Đã thế nghe nói còn có cả trẻ con phải cầu cứu tới phòng tư vấn trẻ em vì "bị bắt lao động quá sức".

Không hiểu liên quan đến những việc này Hoshi dính dáng bao nhiêu phần. Nhưng rõ là cậu ta ngấm ngầm đằng sau nhằm hủy hoại HHFA. Mới hôm trước Tada tình cờ chạm mặt Hoshi ở đường lớn Mahoro.

"Dạo này yên ắng hẳn đúng không?" Gã cất tiếng tự mãn. "Khi nào tôi còn ở Mahoro này thì mấy hội nhóm mờ ám đừng mong tự do lộng hành!"

Bụng nghĩ còn có hội nhóm nào mờ ám hơn xã hội đen và đồng bọn của Hoshi nữa sao nhưng Tada giữ im lặng. Đúng như lời Hoshi nói, sự thật là HHFA đã không còn làm hoạt động quảng bá ở quảng trường cửa Nam nữa.

Trong lúc đốt đám lá khô đã gom lại, Tada ngồi xuống bờ hiên nhà ngắm khoảng vườn nhà Oka. Lão Oka cũng ngồi xuống bên cạnh, canh cho lửa không bén ra ngoài. Vợ lão Oka thì bưng trà và bánh tới. Bà ngồi xếp chân ngay ngắn trong góc nhà đằng sau Tada và lão Oka, nhìn ra đám cây cối ngoài vườn đang bước từng bước vào đông.

Một con chim cành cạch bay tới mổ quả hồng còn sót lại trên cây. Nó hót vang rồi bay sang mái nhà bên cạnh.

"Chuyện đó ấy mà. Đừng có buồn quá." Lão Oka ngúc ngắc nói một câu an ủi. "Cậu trợ lý chắc sẽ về thôi."

Trông mình giống đang buồn lắm sao? Tada từng cảm thấy có một chút tuyệt vọng. Thế nhưng hắn cũng cảm nhận chút hy vọng mong manh trong câu nói của lão Oka.

"Bác nghĩ thế sao?" Tada hỏi như chết đuối vớ được cọc.

"Chứ sao. Vì chắc cậu ta làm gì còn chỗ nào để đi nữa."

Bằng chứng thật mông lung, đã thế lại chỉ có lý do tiêu cực Gyoten mới quay trở về. Tada thất vọng. Đồng thời không thể phủ nhận bản thân cũng mong dù thế nào thì Gyoten cũng hãy quay về đi.

Xong công việc của một ngày, Tada giao cái túi giấy của trung tâm mua sắm Hakokyu mang theo nãy giờ cho lão Oka. Bên trong là chiếc áo len mới mua. Chiếc áo của bà cụ trong đội cướp xe buýt bị dính đầy máu Gyoten không thể dùng được nữa. Tada đã chạy khắp nơi tìm bằng được chiếc áo có chất liệu và thiết kế giống như thế. Lão Oka cầm lấy túi giấy, vui vẻ nhận lời sẽ trao tận tay bà cụ.

Tada mua cơm hộp tiệm Irori rồi mới về. Trên đường lớn Mahoro hắn đi lướt qua một người mang khuôn mặt quen quen. Là Tsuyama vụ "chăn bông bay". Anh ta không nhận ra Tada, mặt rạng ngời đi bộ ra phía ga cùng vợ và con gái Tada từng nhìn thấy trong bức ảnh. Tada đợi một lúc mới khéo léo quay đầu lại. Cứ tưởng họ đã đi lẫn vào đám đông thì cả nhà Tsuyama lại dừng chân trước cửa công ty môi giới bất động sản. Chắc đã tìm được việc ở Tokyo nên quay về Mahoro để tìm nhà cho cả gia đình. Thế thì còn gì bằng. Tada vừa bước đi vừa vung vẩy túi cơm hộp.

Một chiếc xe tải loại nhỏ đậu trước tòa cư xá. Người đàn ông trông giống nhân viên chuyển nhà chất nào tủ nào giường lên thùng xe. Ở trên tầng hai cùng với tiệm bá nghệ Tada còn có tiệm mát xa châm cứu tên Nguyên Khí Đường. Trông không được đông khách lắm, chẳng lẽ họ phải đóng cửa tiệm hoặc chuyển đi chỗ khác rồi sao.

Canh giữa lúc chuyển đồ xuống, Tada đi lên lối cầu thang hẹp. Cánh cửa Nguyên Khí Đường mở toang nên lần đầu tiên Tada có thể nhìn vào bên trong nhà hàng xóm.

Diện tích còn hẹp hơn cả tiệm bá nghệ Tada. Nhưng còn có cả bồn rửa mặt, nhà vệ sinh, bếp gas cho thấy chủ của Nguyên Khí Đường không những kinh doanh mà còn đang sống ở đây. Chiếc bàn chải đánh răng cắm trong cốc nhựa. Hộp đựng thức ăn sẵn. Chiếc khăn mặt cũ sờn.

Người hàng xóm chưa từng một lần chào hỏi và hầu như không thấy có động tĩnh gì. Về phần mình, Tada cũng cố gắng tạo khoảng cách. Vì người phím với Hayasaka cảnh sát Mahoro vụ bọn Hoshi hay lui tới tiệm bá nghệ Tada ngày xưa chắc có lẽ là ông hàng xóm này. Tada vốn vẫn hoài nghi thế.

Nhưng giờ khi biết người đó sẽ đi mất thì hắn bỗng dưng lại thấy buồn. Cứ nghĩ những hình ảnh thân quen rồi cả những con người quen thuộc cứ từng chút một rời xa mình như thế này lại cảm thấy bản thân không có thay đổi gì đặc sắc và hiện tại cũng giậm chân tại chỗ, thật trống rỗng làm sao. Giống như chiếc khăn bông cũ sờn bị bỏ lại trong căn phòng trống hoác.

Yura và Yuya tìm đến văn phòng rất đúng thời điểm như đoán được Tada đang rất ủ dột. Đúng vào ngày Chủ nhật, lâu lắm mới không có yêu cầu công việc gì, Tada ngủ dậy muộn định bụng ra ngoài ăn trưa.

Còn Yura và Yuya thì vừa xong lớp học thêm buổi trưa, đang định ngó nghiêng ở hiệu sách trước ga rồi về.

"Thế là bọn cháu thắc mắc không biết chú Tada giờ ra sao nên mới ghé qua ạ."

Yura nói. Yuya cũng mỉm cười gật đầu. Tada hơi bối rối khi thấy được mấy đứa nhóc cấp một lo lắng cho như thế này, hắn rửa mặt rồi rời khỏi văn phòng.

Yura lẫn Yuya đều đã ăn cơm hộp ở lớp học thêm. Tada nói sẽ đưa hai đứa đến hiệu sách nên cả ba đi bộ ra quảng trường cửa Nam.

"Dạo này cơm hộp của Yuya có thịt rồi."

Yura thông báo cho Tada. Cái kiểu nói đầy tự hào mới thật cá tính và đáng yêu làm sao.

"Tốt rồi!" Tada nhìn xuống Yuya đang đi bên cạnh. "Tâm lý của mẹ cháu có gì thay đổi không?"

"Cháu cũng chịu. Cảm giác chỉ như đang chán với hoạt động của HHFA thôi ạ."

Yuya ngượng nghịu nói thêm.

"Nhưng hầu như không đi ra ruộng nữa nên cháu có thêm nhiều thời gian nói chuyện với mẹ hơn trước. Phải tiếp chuyện thôi cũng đủ mệt rồi."

"Còn làm bộ xấu hổ nữa!" Yura coi bộ hào hứng. "Tập trung vào học hành nên thành tích cũng lên hạng này, được ăn thịt nên sắc mặt cũng tươi hẳn ra còn gì."

"Đợt hè vừa rồi thật làm phiền các chú ạ." Yuya cúi đầu tỏ ý xin lỗi. "Muốn tới trực tiếp cám ơn các chú nhưng mãi không đi được. Cháu có cái tật cứ lúc quan trọng là lại lên cơn thiếu máu..."

Tada đã từng nhận được lời cảm ơn và xin lỗi từ Yuya và Yura. Ngay ngày hôm sau vụ hỗn loạn, bọn trẻ lần lượt gọi điện cho Tada. Hai đứa áy náy vì không thể giúp Haru ở quảng trường cửa Nam và cứ thế lạc mất nhau. Tada thông báo Haru không bị thương gì để hai đứa yên tâm, thay vào đó hắn hỏi tới chân tơ kẽ tóc chuyện gì đã xảy ra lúc mình không có mặt cùng. Giấu chuyện Gyoten đã chạy trốn khỏi bệnh viện, hắn cũng thông báo cả việc ngón tay Gyoten đã được gắn liền.

"Hai đứa không phải suy nghĩ gì nữa nhé!" Tada bảo. "Kết cục chú cũng chẳng giúp được gì. Nhưng cũng may mọi việc đã ổn nên cũng an tâm."

"Bé Haru có khỏe không ạ? Ngón tay chú Gyoten thế nào rồi ạ?"

Tới đây thì Tada nói Haru đã quay về nhà còn Gyoten thì mãi vẫn chưa về lại văn phòng.

"Chú ấy đi đâu được nhỉ?"

"Thoắt ẩn thoắt hiện như ma rừng ý nhỉ!"

Yura và Yuya nhìn nhau nét mặt lo lắng.

"Phải rồi!" Yura bất chợt nhìn lên Tada. "Cháu từng nhìn thấy chú Gyoten trước ga Mahoro!"

"Khi nào?"

Tada giật mình hỏi.

"Hình như hồi tháng Mười. Lúc ra khỏi lớp học thêm thì cháu thấy chú Gyoten đang đi ở chỗ thanh chắn đường tàu số 1. Cháu định gọi nhưng đúng lúc xe buýt sắp chạy nên thôi."

Vậy là đã rõ, sau khi rời khỏi văn phòng ít nhất Gyoten vẫn còn ở lại Mahoro một thời gian.

Quảng trường cửa Nam vẫn đông người qua lại như mọi khi, đám bồ câu cũng len lỏi trong từng khoảng trống. Bà cụ ngồi trên ghế băng ném từng mẩu bánh mì cho lũ bồ câu.

Yuya nhìn chăm chú xuống mặt đất nơi ngón tay Gyoten từng lăn lóc rồi nhìn Tada nói.

"Cứ nghĩ không bao giờ gặp lại những người đã từng ngồi chung xe buýt cháu lại có cảm giác thật khó tả."

"Vì sao chú?"

Tada hỏi. Yuya nghĩ một lúc rồi nói.

"Vì đã rất thú vị ạ." Cậu bé cười. "Nhưng sẽ không gặp lại được nữa. Vì không có địa chỉ liên lạc, mà cũng tại HHFA mới có vụ ồn ào đó."

Vụ hỗn loạn không chỉ lỗi tại HHFA mà cũng tại cả lão Oka cướp xe buýt và Gyoten thì cho ngón tay bay như rốc két. Nếu Yuya muốn gặp ít nhất Tada có thể cho địa chỉ liên lạc của lão Oka song hắn chỉ im lặng gật đầu. Không hiểu đã xảy ra biến đổi hóa học như thế nào nhưng với Yuya, ngày hè hôm đó đã trở thành một ký ức đẹp. Giờ yên ổn rồi mà gặp lại lão Oka thì giá trị của ký ức mùa hè ấy có nguy cơ rớt sàn thảm hại.

Giữ bọn trẻ tránh xa những người quái dị và bảo vệ giấc mơ của chúng là nghĩa vụ của người lớn. Yuya tiếp tục không để ý tới Tada đang một mình gật gù tâm đắc.

"Tất nhiên bé Haru chắc sẽ lại đến chơi, còn chú Gyoten cũng sẽ về thôi."

Lần này thì Yura gật gù tâm đắc. Lại được bọn trẻ xốc lại tinh thần cho rồi. Tada chỉ biết im lặng cười ngượng nghịu.

"Nhưng dù có không còn gặp lại đi chăng nữa." Yuya nói. "Cháu chắc chắn vẫn sẽ nhớ chú Gyoten. Cháu sẽ không bao giờ quên lời chú Gyoten nói, việc chú ấy đã làm cho cháu."

Lời nói thì thầm nhưng mạnh mẽ. Tada bất giác dừng chân nhìn xuống Yuya.

"Gyoten nói gì với cháu?"

"Chú ấy bảo cứ làm việc gì cảm thấy đúng. Nhưng chú ấy cũng nói luôn phải nghi ngờ bản thân đang cảm thấy đúng đã đúng chưa."

"Tới đây được rồi ạ," Yuya nói rồi vẫy tay chào Tada. Cậu bé cùng với Yura biến mất vào khu mua sắm có cửa hiệu sách bên trong.

Tada đứng chôn chân tại chỗ một lúc giữa đám đông trên quảng trường cửa Nam.

Nhưng cháu sẽ cố gắng nhớ về bà. Dù bà có chết. Nhớ đến khi cháu chết ấy.

Kỳ lạ là Yuya nói giống với điều Gyoten đã nói với bà cụ Soneda.

Này Gyoten, cậu có nghe thấy không? Thằng bé nói sẽ không bao giờ quên cậu đấy. Cậu thì nói không muốn một ai nhớ đến mình cả. Nhưng điều đó là không thể.

Không thể nào không đọng lại trong ký ức của ai đó và chìm xuống hố sâu thăm thẳm chỉ với ký ức đen tối của bản thân. Cho dù Gyoten có cầu mong thế nào đi chăng nữa.

Bởi vì Gyoten đang sống và liên quan tới biết bao nhiêu người. Không thể nào hất hết mọi người ra để chỉ còn lại một mình, mà làm thế thì cũng quá là ngạo mạn.

Muốn chuyển những lời của Yuya cho Gyoten quá. Tada nghĩ.

Cậu không bao giờ cô đơn. Có lẽ, tôi cũng thế. Ở thành phố này, chắc chắn sẽ có mối liên kết với một ai đó không phải là gia đình cũng không phải bạn bè. Chỉ cần còn tồn tại. Không! Chắc chắn kể cả sau khi chết đi rồi bóng hình của chúng ta vẫn còn đọng lại đâu đó trong ký ức của Yura, Yuya và Haru. Giống như cái bóng quen thuộc hiện lên trong buổi chiều tà. Rồi tới ngày chúng đi hết cuộc đời, ký ức về chúng ta mới hoàn toàn hòa vào cùng màn đêm.

Thế nhưng, nhớ về Yura, Yuya và Haru khi đó lại là những người khác. Cứ như thế, sinh mệnh con người được tiếp nối. Ký ức xoay quanh sự sống và cái chết được phó thác cho đời sau.

Không vì cái chết của một cá thể mà niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc và khổ đau, tất cả tan thành thinh không. Giống như ký ức về cậu con trai đã mất đến giờ vẫn còn sống trong tôi. Dù niềm vui, niềm hạnh phúc lớn lao và nỗi buồn, niềm đau tột đỉnh mà cậu bé mang tới có dần mờ nhạt đi chăng nữa thì nó vẫn sống trong trái tim này. Dù tôi có chết đi thì hẳn ai đó sẽ nhớ, dù mông lung, đến một con người mang trong lòng nỗi đau lẫn hạnh phúc là tôi đây.

Mỗi loài sinh vật sống đều sở hữu điều gì đó mà ngay cả cái chết cũng không thể nào hoàn toàn cướp đi được. Chính vì thế mà một khi đã sinh ra thì tất thảy mọi sinh vật đều cố gắng tồn tại, kết nối với nhau. Để chống lại điều tàn khốc là cái chết. Để chứng minh sinh mệnh không phải thứ chỉ sống và chết đi một cách vô nghĩa.

Gyoten. Cả cậu và tôi dường như đã thất bại trong việc chìm đắm vào bóng tối bên trong chính mình rồi đấy. Niềm vui trào dâng khiến Tada mỉm cười. Thế mà mình lại mong không dính dáng tới ai, muốn được ở một mình. Làm cái nghề bá nghệ rồi sống lăn lóc ở cái thành phố này thì từ khi nào lại không còn được một mình nữa.

Tada ngước nhìn bầu trời Mahoro. Có lẽ lũ chim bồ câu đủng đỉnh ở quảng trường cửa Nam sắp vỗ cánh bay đến sau những tòa nhà bao quanh quảng trường, nơi có trời mây xa xôi le lói ánh mặt trời.

Chiều ba mươi Tết tới mà Gyoten vẫn chưa về.

Tada tháo chiếc chuông gió màu đỏ vẫn treo trên ô cửa sổ, cẩn thận lau lớp bụi bám bằng khăn vải. Trong bàn tay Tada chiếc chuông phát ra tiếng leng keng khe khẽ. Suy nghĩ một hồi xem nên cất nó vào đâu, Tada lôi từ trong gầm giường ra chiếc nồi cơm điện. Năm chiếc tất sẽ thành miếng lót.

Chiều tối thì Lulu và Hicy tới. Tada chẳng có hứng chuẩn bị Tết nên đang nằm dài trên xô pha uống whisky liền vội vàng bật dậy.

"Trời ơi, thế này sao được anh bá nghệ. Nào nào, phải đâu ra đấy chứ!!"

"Bọn em mang mì soba, mấy món Tết với món zoni tới đây!"

Cả Lulu và Hicy đều khệ nệ túi to túi bé. Vừa bước vào văn phòng, Lulu nhanh tay dọn đẹp mặt bàn tiếp khách còn Hicy thì bắt đầu đun sôi nước bằng cái nồi cỡ đại vừa mang tới. Con chihuahua Hana bắt đầu hưng phấn chạy vòng vòng trên sàn nhà, nó kéo cái chăn của Gyoten từ xô pha xuống hít ngửi.

Trong lúc Tada vẫn đần người ra đó thì Hicy luộc mì soba và hâm nóng lại món zoni. Hai cô nàng còn mang luôn cả bát tô tới. Lulu bày hộp đựng món ăn ngày Tết lên mặt bàn tiếp khách chật chội. Tất nhiên có cả món nộm củ cải muối đầy ăm ắp.

Nhìn mặt bàn xuất hiện kết hợp cả món ăn tất niên lẫn năm mới, Tada hỏi.

"Lại làm quá tay à?"

"Dạ đúng rồi!" Lulu uốn éo người ra chiều bối rối. "Người em giờ không được băm với thái là bứt rứt anh ạ."

"Mà con Hana có chịu ăn đồ chua đâu."

Hicy nói giọng tỉnh queo nhưng Tada hiểu rõ hai cô nàng đến vì lo lắng cho mình đang phải sống một mình.

Ba người ngồi quây quần quanh bàn nạp thức ăn và rượu vào bụng.

"Em hiểu tâm trạng của anh bá nghệ lắm!" Lulu thở dài. "Không được gặp bé Haru nữa em cũng chán chẳng muốn làm gì mà."

"Anh Tada buồn là phải." Hicy nói đầy lo lắng.

"Có sao đâu. Ấm lên con bé bảo lại đến chơi mà." Tada tỏ ra như không có chuyện gì. Hắn cũng vội vàng khẳng định thêm. "Mà nói cho hai em biết, Haru không phải con rơi của anh đâu đấy!"

"Thì bọn em biết mà..." Lulu quay sang nhìn Hicy, lấy hết quyết tâm mở lời.

"Bạn anh không có liên lạc gì sao?"

"Không hề."

"Không biết anh ấy thế nào rồi. Ai lại để anh bá nghệ ủ rũ ra thế này, thật chẳng đáng làm bạn."

Tôi nào có ủ rũ gì đâu chứ. Men rượu bắt đầu ngấm nên Tada lơ đểnh buột miệng.

"Giờ tôi đang có bạn gái nên Gyoten giữ ý đấy thôi."

Lulu và Hicy đương nhiên rất khoái chủ đề như thế này.

"Từ khi nào zợ? Cô ấy thế nào?"

"Ôi đồ tồi. Em cứ tưởng anh sẽ lấy em chứ!"

Cả hai cùng rướn người lên. Tada rúm người lại.

"Ai hứa hẹn hồi nào chứ?"

Hắn nói song Lulu cau có.

"Không hứa. Nhưng người ta gọi là thần giao cách cảm đó..."

Sao mà có thứ thần giao cách cảm đáng sợ thế.

Cả hai cùng hỏi dồn dập bắt Tada phải khai bằng sạch tiểu sử của Asako. Kể cả chuyện hắn ướm hỏi cô hôm nay có tới được văn phòng thì bị từ chối khéo rằng "Xin lỗi anh hôm nay em kẹt rồi."

Thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới nên chắc Asako về nhà bố mẹ. Tada nghĩ vậy để tự an ủi bản thân song cứ nghĩ biết đâu cô ấy lại tới nhà người chồng đã mất thì con sâu ghen tuông nhỏ nhen trong người lại ngọ ngoạy. Chính vì cả chuyện đó mà từ chiều hắn đã lôi rượu ra uống rồi.

"Ừm, xinh đẹp lại làm giám đốc à? Anh bá nghệ này, liệu anh có đang bị người ta chơi bời qua đường không vậy?"

"Lulu, ai lại nói thế."

"Không biết có phải không nữa."

"Anh Tada đừng có nghe Lulu nói nhảm!"

Hicy giục Tada đang nuôi con sâu ghen tuông và Lulu uống tiếp.

"Hai người đừng có nghĩ vớ vẩn nữa. Đã thế càng phải uống nào!"

Đêm đã khuya nhưng bữa rượu vẫn vô cùng rôm rả, gần đến thời khắc chuẩn bị sang năm mới thì bên ngoài văn phòng nghe loáng thoáng có tiếng ồn ào. Tiếng người đi lên rồi đi xuống cầu thang rồi còn nghe cả thấy tiếng cái gì đó va vào tường.

"Chuyện gì thế nhỉ?"

Lulu đưa đôi mắt đờ đẫn vì say ra phía cửa.

"Chắc chuyển nhà chăng?" Tada nghiêng đầu nói. "Phòng bên cạnh đang trống mà."

"Ai mà chuyển nhà vào đêm hôm khuya khoất thế này, lại còn đêm tất niên nữa chứ." Hicy còn lại chút lý tính ít ỏi, gạt phằng lời của Tada.

Cửa văn phòng mở tung, một giọng nói vang lên.

"Tôi là người vừa chuyển tới phòng bên!" Gyoten bước vào. "À, xin mời. Có chút mì soba ra mắt hàng xóm đây!"

Lulu và Hicy há hốc mồm nhìn Gyoten. Tada cũng bất ngờ đến mức không thể đứng lên khỏi xô pha. Gắng lắm mới nói được câu: "Mì soba thì ăn xong rồi!"

"Thì ăn nữa cũng có sao! Happy New Year!" Gyoten đặt gói mì và cây thông nhỏ xuống bàn.

Ngón út trên bàn tay phải vẫn còn rõ mồn một vết sẹo nhưng có vẻ đã liền lại. Một đường màu đỏ nhỏ chạy vòng quanh gốc ngón tay.

"Vẫn còn chút nữa mới sang năm mới!" Tada thất thần ngước nhìn Gyoten nói. "Ngày tất niên mà trưng cây thông là xui lắm đó."

"Chả sao!" Gyoten cười. "Vận xui của cậu để tôi đuổi đi hết cho!"

Nhìn Gyoten cười, trong lòng Tada vừa muốn cho cậu ta ăn đấm vì dám để mọi người phải lo lắng, vừa muốn ôm chầm lấy vì cuối cùng cậu ta đã quay trở về. Có bao nhiêu điều muốn nói với Gyoten. Thế nhưng Tada chẳng thể biến suy nghĩ nào thành hành động. Chỉ biết ngồi như thằng ngốc trên xô pha mà hỏi.

"Này cậu, bao lâu nay cậu ở đâu thế hả?"

"Nhà em!"

Có tiếng phụ nữ từ phía cửa. Là Asako đang mặc trên người bộ đồ nỉ. Sau lưng là Hoshi đứng đầu rồi cả Ito, Tsutsui, Kanai đang nhăn nhở.

"Anh Gyoten ngủ trong góc phòng khách nhà em mà. Anh Tada không hề nhận ra sao?"

Nào có để ý cơ chứ? Phát hiện ra sự thật động trời, Tada chỉ biết hết đóng lại mở miệng một cách vô nghĩa.

"Thành thật xin lỗi anh!" Asako cúi đầu thật thấp. "Em đã định nói với anh mấy lần nhưng cứ định thì anh Gyoten lại van vỉ 'giữ bí mật' giùm."

Như Asako kể thì hôm sau ngày xảy ra vụ lộn xộn ở quảng trường cửa Nam, Gyoten với bàn tay phải chằng chịt băng y tế đã loạng choạng tới nhà cô với khuôn mặt xanh lét. Asako đang trong kỳ nghỉ lễ Obon đã quá ngạc nhiên trước vị khách không ngờ tới ngay giữa buổi ban ngày. Cô tạm thời mời Gyoten vào bên trong, cho cậu ta ngồi xuống ngay bậc thềm bước lên nhà, vì trông bộ dạng Gyoten như sắp ngã lăn ra vì thiếu máu.

Gyoten xin Asako cho ở một thời gian. Gyoten không muốn Tada phải chịu thêm chi phí điều trị nội trú dài ngày trong viện. Chỉ cần cho cậu ta sử dụng không gian đủ để ngủ là cậu ta sẽ biết điều im lặng không làm phiền gì cả.

Ngay cả khi Asako đưa ra gợi ý giúp nộp thay tiền viện phí thì Gyoten cũng kiên quyết không nhận.

"Biết khi nào mới trả nổi! Tôi không muốn nợ nần ai cả."

Nghe nói Gyoten đã nói vậy.

"Tôi cũng muốn sớm gom đủ tiền để rời khỏi văn phòng của Tada. Tôi còn ở chỗ Tada thì cô Asako cũng không dám tới chơi đúng không?"

"Ôi không..." Bị bóng gió nhắc tới chuyện với Tada, Asako có chút xấu hổ. "Nếu thế bọn em có thể gặp nhau ở chỗ khác cũng được mà."

"Khồng khồng, thế thì tôi đáng tội cẩu đầu trảm mất!"

Gyoten cởi giày, bước nhanh dọc hành lang rồi nhòm vào phòng khách. Dừng mắt trước chiếc ghế xô pha bọc da khá lớn, cậu ta ngồi xuống thử độ nhún.

"À, hay là cô lo chuyện kia? Yên tâm! Tôi thực sự là hiền lành vô hại."

Không để ý tới Asako đang "cạn lời", Gyoten một mình nói tiếp.

"Cho nên cô có thể cắt phăng nó cũng được! Rồi cho vào ngăn đá thì kiểu gì cũng gắn lại được, mà vốn dĩ của tôi cũng cỡ ngón út thôi nên cô cứ yên tâm!"

Gyoten mặt nghiêm túc rờ tay vào khóa quần.

"Không cần, không cần!" Asako cuống cuồng ngăn lại. "Tôi hiểu rồi, nên anh cứ ở đây tới khi nào lành hẳn vết thương đi!"

Sau khi Asako trình bày ngọn nguồn, bầu không khí im lặng bao trùm khắp tiệm bá nghệ Tada một lúc lâu.

Mãi thì Lulu và Hicy cùng đồng thanh rên lên.

"Không thể tin nổi!"

"Vẫn cái kiểu bất chấp, vô duyên mà!"

Lulu cười xen lẫn bối rối.

"Tại sao lại không tới chỗ bọn em cơ chứ?"

"Chỗ người Columbia thì lộ với Tada ngay!" Gyoten trả lời tỉnh queo.

Lời chỉ trích của Hicy hướng vào Asako.

"Làm giám đốc mà bị ép là xẹp luôn được sao? Thế thì kinh doanh sao nổi?"

"Cũng tàm tạm." Asako e ngại nói." Tại cũng không quen với kiểu nói chuyện của anh Gyoten nên..."

"Túm lại là!" Gyoten chen vào giữa Hicy và Asako. "Cũng tại chẳng còn chỗ nào mà đi thôi. Nhưng không có gì với Asako đâu đấy."

Có thì đừng mong yên được với tôi. Chẳng phải cậu ngại mối quan hệ giữa tôi và Asako à? Vì ngại mà lại lăn đến nhà Asako, đến giờ tôi vẫn không tài nào hiểu nổi lối tư duy này. Muốn xả vào mặt Gyoten như vậy song Tada vẫn như mọi khi, chỉ mấp máy miệng như con cá vàng.

"Vì thế mà tôi đã được cho ở nhờ chỗ Asako."

Lần này tới lượt Gyoten kể về cuộc sống ở dinh thự nhà Kashiwagi.

"Cô Asako đi làm có ở nhà đâu nên đâm tôi rảnh thối cả người ra. Chỉ thỉnh thoảng dọn dẹp, đến bệnh viện, rồi một mình đi đâu đó kiếm cái bỏ vào mồm, mỗi thế. Rảnh quá nên ban ngày đột nhập vào dinh thự nhà hàng xóm cô Asako đứng giả làm tượng đá điêu khắc."

Tinh thần của Tada vẫn chưa hồi lại để có thể nói thành tiếng nên chỉ biết rủa sả trong lòng "Đồ ba toác!"

"Đang tính không biết tiếp theo nên làm gì thì thằng cu bán đường nó chỉ cho phòng bên cạnh văn phòng đang trống." Gyoten nói tiếp, "Nó xúi 'hay là mở văn phòng thám tử' rồi giúp luôn cả khâu chuyển nhà."

Thanh quản của Tada cuối cùng cũng phục hồi chức năng.

"Tiền vốn khởi nghiệp cậu tính sao?"

"Để thuê văn phòng cũng tốn kha khá tiền đặt cọc. Chỗ 50 vạn yên cậu đưa còn một ít nhưng chỗ đó thôi hơi hẻo nên bán đường có hỗ trợ chút đỉnh."

"Cậu đùa đấy à?" Mãi Tada cũng đứng lên được khỏi ghế xô pha. "Lo tôi phải tiền viện phí này nọ mà sao tiêu vèo cái hết 50 vạn rồi hả!"

Giữ ý với Hoshi đang đứng ở cửa, Tada vẫn tiếp tục nhỏ giọng vặn vẹo Gyoten.

"Vậy ý cậu là sẽ làm thám tử có xã hội đen chống lưng cho à? Rồi không đoán được bị chúng bắt làm việc gì đâu!"

"Nói bao lần anh giai mới thông đây. Tôi không phải xã hội đen. Tôi tính tới nước thu hồi được vốn nên mới đầu tư thôi!"

Hoshi tai thính nghe chán rồi nói.

"Công việc của ông anh cũng đến lúc nên mở rộng thêm đi chứ. Túm lại là, ông chiến hữu này sẽ thuộc bộ phận thám tử, một chi nhánh của tiệm bá nghệ Tada."

Thật tự tiện hết sức... Tada xụi vai ủ rũ song sau đó lại thấy buồn cười. Cái nghề thám tử chắc cũng chẳng có việc mấy. Chắc chắn Gyoten lại chỉ làm việc cầm chừng đủ để trả tiền nhà. Thế có nghĩa là từ giờ về sau Tada sẽ phải tiếp tục gồng mình mà gánh thêm của nợ.

"Yên tâm, kiểu gì cũng ổn!"

Không một chút mảy may cảm thấy bất an hay lo sợ gì cho tương lai, Gyoten nói giọng hết sức vô tư. Đến mức Tada cười lên thành tiếng. Lulu và Hicy ngồi trên xô pha. Gyoten đứng chôn chân bên cạnh bàn tiếp khách. Asako, Hoshi và đám thuộc hạ đứng chen chúc ngoài cửa. Thấy Tada đột nhiên bật cười, ai cũng lo lắng nhưng cũng cười theo.

Đành vậy thôi chứ biết sao. Ôm đồm những việc phiền toái và tồn tại trong cuộc sống của mọi người mới đúng là nghề bá nghệ.

Tada vỗ nhẹ vào vai Gyoten rồi nhìn ra cửa nói.

"Asako và nhóm Hoshi vào trong đi. Phải nâng ly chúc mừng năm mới và khởi đầu mới của Gyoten thôi!"

Con Hana ngó nghiêng mừng rỡ khi văn phòng bỗng tăng mật độ dân số. Nước trong nồi to được đun sôi lại, đũa gỗ và đĩa giấy được phát cho tất cả, những ly rượu được chuyền tay nhau.

Khắp nơi trong thành phố Mahoro vang lên tiếng chuông chùa đón năm mới. Bầu trời đêm mùa đông lấp lánh ánh sao như càng trong vắt hơn.

"Gyoten, mừng cậu trở về!"

"Tôi về rồi đây!"

Tiệm bá nghệ Tada lại đón một năm mới cùng tiếng cười nói xôn xao.