← Quay lại trang sách

Hãy Khoan Là Trái

Lá phong trổ vàng phủ đầy trên lối, tiếng bánh xe nghiến lá khô kêu lạo xạo, vào thu.

Thu của đất trời mênh mênh buồn, như ánh mắt thiếu phụ hằn nhẹ vết chân chim.

Mùa thu của người phụ nữ cũng mênh mênh buồn.

Năm nay truyền hình quảng cáo dự luật số 85 về việc bác sĩ phải thông báo cho cha mẹ của thiếu nữ dưới mười tám tuổi biết, về việc cô muốn phá thai. Chạnh nghĩ về quê hương, những thiếu nữ trong hạn tuổi trăng tròn đã dấn thân vào vòng tục lụy. Chuyện phá đi mầm sống đang tượng hình được thi hành bởi những bàn tay không biết gì về vi khuẩn không biết gì về sát trùng, bằng những que kềm kéo thô sơ, bằng sự dửng dưng không nghĩ gì đến hậu quả về sau, không cân đo xem trong tương lai sẽ thế nào, tử cung phụ nữ cưu mang được bao lần lầm lỡ. Thời con gái dậy thì, thời chũm cau, thời chanh cốm đã lui vào huyền thoại, cách sống nhanh, tin tức tràn lan khiêu khích, các ranh giới tốt xấu không còn rõ rệt, tuổi trẻ hoang mang, tuổi mẹ vào thu cũng lo lắng không cùng.

Nhìn nét đẹp má hồng đào, môi mọng trái mơ thơm của con gái, những đường nét uốn lượn nghệ thuật trời cho con, vừa vui vừa lo, nỗi vui nỗi lo đôi lúc không đồng đều. Nghiêng về một phía. Nuôi con mong con trưởng thành, rồi lại mong con đừng lớn.

Đã xa lắm thuở con gái lo sợ có thai vì bị con trai nắm tay, vì bị ngồi lên chiếc ghế con trai đã ngồi còn ấm chỗ, đã không còn chuyện con gái bị cấm cung đi thưa về trình, hết thời “nam nữ thọ thọ bất thân”, không còn chuyện phải giữ gìn cho đến ngày động phòng hoa chúc khi vừa lên bậc trung học, đã phải có bạn trai bạn gái, nếu không sẽ bị mang tiếng không bình thường. Hình ảnh các minh tinh điện ảnh, những kiểu quần áo thời trang, góp thêm phần vào việc phiêu lưu tìm cảm giác lạ trên da thịt. Nhịp sống “anh đi làm tám tiếng - em tám tiếng đi làm”, con cái phó dâng vào tay thầy cô giáo, phó thác vào các điều luật bảo vệ trẻ em, nhiều điều luật đã khóa tay khóa miệng thầy cô nên họ chỉ theo đúng luật mà làm, đúng sách vở mà dậy học sinh. Trong gia đình, cha mẹ về đến nhà mệt nhoài thể xác, quên mất “gái thập tam, nam thập lục”, gia đình bây giờ ít con, một trai hay một gái, không có anh chị em để nương theo nhau lớn, tình trạng cô đơn tự tìm hiểu chính mình, gây ra nhiều nỗi đau lòng.

Hai nền văn hóa Tây – Đông khó kết hợp chặt chẽ, không thể đứng lại khi chung quanh chuyển động, không thể lấy chuyện xưa ra làm khuôn thước cho chuyện nay, không thể bắt con gái thời nay bước lên đúng bước chân các bà ngày xưa đã bước, chưa chắc cách sống nào hay hơn cách sống nào. Tính tương đối luôn có giá trị trong mọi lãnh vực, tương đối cả trong vấn đề trinh tiết. Làn sóng nữ quyền thập niên sáu mươi cho phép phái đẹp phô trương tiềm năng thượng đế ban cho họ không thua gì nam giới, đến nay gần bốn mươi năm, có lẽ phụ nữ thấy ra những giới hạn cũng chính thượng đế đã an bài là mỗi tháng dăm ngày họ bị “Trời hành”, ông Trời quên không hành chín tháng thì lại chịu nỗi “đi biển mồ côi” chịu cơn đau “rách da xẻ thịt”.

Tôn trọng quyền phụ nữ, trên giấy khai sanh em bé không có tên cha cũng chẳng sao, phụ nữ không cần lập gia đình có thai cũng chẳng sao, thì cách nào đây cô lập con gái đang tuổi dậy thì phổng phao hàm tiếu. Sự lỡ làng không biết nói, nên có câu: “ cháu ngoại chắc chắn là của mình”.

Sự chăm sóc của mẹ đến con gái là điều quan trọng và cần thiết, từ lúc chập chững biết đi, đến khi chập chững vào đời, không thể để công việc cơm áo làm bức rào cách ngăn con gái và mẹ. Cho dù nhịp sống có vội vã đến đâu, có lẽ thời gian để hoa kết trái cũng cần phải đúng thì, không ngăn chận hoa kết trái, nhưng trái kết vội vàng thường chua chát đắng cay.

Xem phim Xiu-Xiu – The Sent Down Girl đuợc Joan Chen đạo diễn theo tác phẩm có thật của Yan Geling, phim này bị cấm trình chiếu ở Trung Quốc – Được bảy giải thưởng năm 1998 tại liên hoan phim Taipie, từ hình ảnh đẹp đến nhạc hay, tài tử xuất sắc. Câu chuyện xẩy ra tại Trung Hoa khoảng thời gian 1967 – 1976, thời các học sinh trung học phải đi thực tế để biết cách sống trong tương lai, ngoài sách vở còn các thứ khác phải học như đi chăn nuôi ngựa trên thảo nguyên, làm sữa, trồng tỉa, một kiểu thanh niên xung phong sau năm 1975 tại Việt Nam. Khuôn mặt thiên thần ngây thơ đẹp như bông huệ trắng, ở nhà còn được mẹ pha nước ấm tắm cho mỗi ngày. Trước ngày lên đường đi “nghĩa vụ” mẹ còn xếp những chiếc khăn cho con gái mang theo để dùng trong khoảng nguyệt kỳ, bà lo nơi nông thôn xa xôi giấy bản thô ráp làm xước da của con. Khuôn mặt thiên thần ấy, đã biến dạng sau khi bị dày vò, sau khi nôn ọe cấn thai, sau khi bị phá thai để phi tang việc làm bỉ ổi của bọn quản lý phong trào. Mẹ cô đã không còn nhìn lại đuợc mặt con gái thân yêu lần nào nữa sau khi cô nhờ anh chăn ngựa, một người lính bị tước đoạt mất đi khả năng truyền giống sau chiến tranh, kết liễu mạng sống cho cả hai người để thoát khỏi địa ngục nơi cô và anh bị giam lỏng. Họ giam cô giữa cao nguyên rộng lớn mông mênh để thỏa mãn thú tính, anh không có một quyền hạn nào để che chở cho cô thoát khỏi lưới kềm tỏa giáo điều cộng sản, rêu rao ra rả: “xung phong là yêu chủ nghĩa”.

Rồi đọc báo, người mẹ Mỹ quốc ngất xỉu khi nghe tin con gái mười bảy tuổi chết, vì bị tác dụng của thuốc phá thai. Cô con gái xinh xắn ngoan ngoãn của bà, sáng sớm trước khi bà đi làm, hai mẹ con vừa ngồi ăn sáng với nhau. Cô tự do như chú chim non ríu rít mỗi sáng đến trường, xã hội cô sống bình an, không thấy chiến tranh, không biết đói nghèo nóng lạnh, cô có thai bà không biết từ khi nào, với ai chỉ đến lúc con mất đi bà mới biết con đã bước ra khỏi ngưỡng cửa thơ ngây không có sự chấp thuận của bà.

Giữa hai điều xảy ra trong hai hòan cảnh xã hội khác nhau, điều nào cũng xé toang lòng mẹ như lần khai hoa mời con góp mặt với đời.

Và dự luật đã không được chấp thuận.