← Quay lại trang sách

Mưa Đêm

Đêm qua bão đem mưa đến, mưa thật to, tiếng mưa đánh thức tôi dậy. Giọng mưa sầm sập trên mái, giọng mưa ồn ào như giọng mưa ngày cũ, ngày tôi còn ở Việt-Nam.

Như một điều tất yếu, con người cần nhung nhớ để sống dù họ có đầy đủ mọi thứ, nhiều khi con người tự cho mình những đau khổ cần thiết để thèm thuồng sự bình yên “đang có”.

Mức độ thèm thuồng nhiều ít tùy theo từng cá nhân cảm nhận, tôi ý thức được những gì tôi đang có, tôi sung sướng yêu những đang có của tôi nhưng không ai ngăn được tôi, không thèm thuồng, nhớ nhung giọng mưa ngày cũ. Giọng mưa sầm sập đất trời đen kịt, gió rít ầm ầm ngày mới lớn, gàn gàn thích đội mưa, lẻn ánh mắt của bố, đẩy chiếc xe đạp ra khỏi nhà, đi dưới những hàng cây me, cây gõ. Giọt mưa hắt vào mặt là lạ, có lúc như ve vuốt, có lúc như kim châm và cũng có lúc đủ để đau rát. Cơn mưa Sài-Gòn ồn ào mau tạnh, dị òm khi trên đoạn đường về nhà, tóc còn ướt đẫm, mưa đã tạnh khô.

Rồi cũng giọng mưa đó, những tháng ngày miền tây tất tả, ngồi trong phòng bán vé xe đò, mong mua được chiếc vé xe để về nhà với con, giăng giăng bầu trời xám xịt, bến xe đò Vàm-Cống, chiếc phà chòng chành, con sông đục ngầu màu phù sa đám lục bình nổi trôi vô định. Nhìn khung ảnh nhờ nhờ ẩn hiện qua làn mưa, những khuôn mặt chịu đựng chung quanh, không có gương soi để thấy ánh mắt chịu đựng của chính mình.

Bến xe đò Đà-Lạt, bến xe đò B'lao, bến xe đò Cần-Thơ, bến xe đò Rạch-Giá, bến xe đò Mỹ-Tho, bến xe đò đã hiện hữu trong đời tôi, những bến xe, những trạm gác cùng một giọng mưa cùng nỗi nặng nề trong lòng, cùng cơn lạnh buốt óc. Đất đỏ miền đông, đất đen miền tây, tiếng con nít khóc, tiếng ồn ào cãi nhau, giành lấn cho được phần mình.

Bao nhiêu năm đã trôi tôi vẫn mài mại nghĩ ra nỗi thèm thuồng được ngồi dưới mái nhà, được ôm con vào lòng, được hưởng phút giây bình an, gia đình êm ấm, dưới mái lá lụp sụp có tấm bảng đề “Phòng Bán Vé”, trong tiếng mưa sầm sập não nề, bong bóng phồng, bong bóng vỡ theo giọt mưa rơi.

Đời người bao lần đợi chờ trong phòng bán vé, bao lần vui buồn khi được bước lên chuyến xe đưa mình về nhà? Thế mà có một ngày chuyến xe đã đưa tôi ra khỏi nhà, xa hẳn quê tôi để đêm qua tiếng mưa đánh thức tôi dậy, cùng lúc đánh thức những hình ảnh đã có trong quá khứ của tôi.

Tin tức về bão đánh vào quê xưa, bão đến Vũng Tàu, bão vào Sài Gòn, bão không chỉ ghé thăm miền Trung quê nghèo đá sỏi, tôi ở đây cách quê xưa đúng nửa địa cầu, cơn bão chỉ mang mưa sầm sập chỉ mang nỗi nhớ một thuở trở về, nhìn ra khung cửa, những ánh đèn xanh đỏ nhà hàng xóm trang trí cho mùa Giáng Sinh lấp lánh.

Nhân loại đang vào vận hạn nào mà đau thương nhiều quá, núi lửa giận dữ phun nham thạch nóng, gió mây điên tiết chuyển động gây sóng gây cuồng, con người lầm lẫn gây chiến tranh tang tóc, bao nhiêu ngàn nóc nhà không còn để trẻ con có nơi ra vào ấm áp, bao nhiêu ngàn viên đạn cướp đi cha mẹ, người thân. Mùa Giáng Sinh đang đến, mùa tình thương đang đến, con người có biết biến những dư thừa quà xanh quà đỏ thành áo ấm thành bát cơm cho những không may đang xảy ra không?

Tôi ở đây, California, tin khí tượng báo bão trước hai ba ngày, để lo dọn dẹp chuẩn bị, thế mà mấy tấm tôn đóng không kỹ vẫn tạo thành tiếng động, mấy cái thùng bị gió thổi lăn trên sân xi-măng kêu lưng tưng - cửa sổ rất kín, tiếng động vẫn nghe nghĩa là gió mưa to lắm.

.

Vài ngày trước truyền hình chiếu tin về gia đình James Kim - hai vợ chồng cùng hai cô con gái bé bỏng một lên bốn, một vừa bảy tháng tuổi bị lạc trong vùng tuyết Oregon. James chở vợ con về nhà thân quyến dự lễ Tạ Ơn. Từ San-Francisco lái xe đi Oregon là đoạn đường thật đẹp, nhưng trong mùa tuyết nếu lạc vào đường lạ thật khó để định phương hướng nhất là khi xe bị lún trong tuyết, điện thoại cầm tay không còn liên lạc được bình thường.

Ba mươi lăm tuổi quá sớm để ra đi, sự ra đi gây đau đớn cho người ở lại.

Người đàn ông không thể ngồi yên nhìn vợ con khổ sở trong chiếc xe du lịch chật hẹp, thức ăn gần hết, anh quyết định lìa vợ con để đi tìm sự trợ giúp. Chỉ sau hai ngày anh bỏ nơi gặp nạn, nhóm cấp cứu tìm ra vợ con anh Kati - Penelope và Sabine, hai ngày sau nữa trưởng toán cấp cứu bật khóc khi gặp anh cách nơi lâm nạn tám dặm đường.

Người đàn ông yêu vợ con, yêu gia đình nằm xấp mặt trên tuyết lạnh, quần áo anh mặc là quần áo bình thường, đôi giày anh mang chỉ là đôi giày thể thao không phải loại giầy đặc biệt chống lạnh. Động lực nào khiến con người nhỏ nhoi yếu đuối như James chống được tuyết lạnh chống được thiên nhiên to lớn chung quanh đến tám dặm đường. Tình yêu vợ tình yêu con trong anh chắc chắn đã là ngọn lửa thật ấm bên trong lồng ngực tỏa nên sức mạnh giúp anh đi đi mãi vào cõi mù sương của sự chết.

Tất cả các trang truyền thông nói đến gia đình anh, viết về tin này có vẻ thừa thãi, nhưng lòng tôi đang nghĩ đến đoạn đường tám dặm, lạnh buốt từ gót chân xóc lên óc, bao tử rỗng mấy ngày, cùng lo lắng cho người mình yêu thương bảo bọc. Thế giới trong một ngày chết đói hàng ngàn người, chết lạnh hàng ngàn người, chết vì bão, chết vì núi lửa vì động đất, chết chết chết không có một thống kê cho biết rõ rệt bao nhiêu người chết thì cái chết của một người tên James nếu không có truyền thông tôi có biết mà đau lòng mà ngậm ngùi hòa cảm của gia đình của anh không?

Tôi viết những cảm nghĩ của mình về xa cách về mất mát như chính tôi trong đó, người Việt Nam luôn nhạy cảm về mất mát, ly tan, chia lìa thê thiết, những cụm từ chia ly trong lòng người Việt Nam đau đáu không nguôi, từ chia cắt sông Gianh, đến Bến Hải đến cả một đại dương chập chùng biển sóng, đến những cắt chia trong tình chồng nghĩa vợ, đoạn lìa núm ruột chính mình để mong cầu con cái có đời sống tốt hơn trong năm tháng vượt biên tìm đường sống, hay ngay cả bây giờ cha mẹ vẫn tha thiết tìm kiếm cho con những vận may những thay đổi để có các cô dâu xuất khẩu sang Đại Hàn, sang Trung Quốc, tình yêu thương chập chùng lẫn lộn không biết đâu là phải đâu là sai.

Phải mà tình yêu đừng nhiều quá để James ngồi lại trong xe cùng vợ con, đoạn kết chuyến nghỉ lễ Tạ Ơn của gia đình James Kim đã tràn đầy tiếng cười hạnh phúc, tôi không viết tiếp phải mà sông Gianh không chia, sông Bến Hải không cắt, đại dương không phân chia trong ngoài vì tôi hiểu chữ "phải mà" chỉ là giả định.

Kết lại cho cơn bão đêm qua là cả một bầu trời xám đục, đường chân trời mây dầy chưa tan, chắc chắn cơn bão vẫn đang hoành hành chưa nguôi cơn thịnh nộ.

Chỉ hơn hai tuần nữa thôi ngày Giáng Sinh lại đến, hơi lạnh se se, lòng nhói đau nghĩ đến lạnh ướt trên tấm thân còm cõi trẻ thơ, tan tác vợ chồng, con cái ly tán, đọan lìa mất nhau trong phút giây tơ tóc. Ước ao phép lạ Giáng Sinh cho nhân loại an lành, đau thương mất mát hồi sinh. Để hơi mưa thơm lừng mùi hoa, những cơn mưa sầm sập bất ngờ không phập phồng vô định, giọng mưa không nức nở, giọng mưa reo cùng nhánh đào nhánh mận sang xuân.