Chương 2
Chương 2
hạc để làm cho người ta vui chứ. Giải trí bằng âm nhạc đề đầu óc vui tươi, thảnh thơi. Cậu thấy đúng không? Nhạc Việt Nam bài nào bài nấy buồn cách gì đâu! Sao vậy cậu?
- Có lẽ người nhạc sĩ làm nhạc, tìm cảm hứng trong lúc buồn chăng? Với lại cậu nghĩ bản tính người mình như vậy chứ không sôi nổi ồ ạt như người ngoại quốc. Cháu nói vậy chứ đâu phải bài nào cũng buồn.
- Trời hỡi ơi! Cậu mà nghe cái băng ngâm thơ của mẹ cháu còn ngán nữa. Nghe chả ra làm sao. Khi nào khó ngủ cứ nghe mấy đồ đó là ngủ ngay cho coi, mẹ cháu lại cứ bảo con nít không biết thưởng thức!
- Mỗi một tuổi một khác cháu ơi! Ở những người lớn tuổi, bản nhạc xưa gợi nhớ đến thời còn trẻ, thích thú lắm.
- Cậu đâu đã già mà cháu cứ nghe cậu than, kỳ thiệt! Bên này Mỹ họ trẻ trung lắm cậu ơi.
- Thật à? Thế Diễm có biết ai làm mối cho cậu đi.
- Làm mối là sao cậu?
Vĩnh phì cười:
- Ơ! Con nhỏ này tiếng Việt gì mà xoàng thế! Làm mối là giới thiệu cho cậu một cô nào đó để cậu quen và nếu hợp thì sẽ đi xa hơn, hiểu chưa?
- Trời hỡi! Cậu lớn rồi cậu tìm lấy chứ. Cháu tìm sao được. Bạn Diễm nhỏ xíu đâu có được.
Vĩnh cười ngất:
- Thôi! Cậu cháu mình bắt đầu nói nhăng rồi.
Cả hai cậu cháu cùng cười vui vẻ. Nói lăng quăng một chút vậy mà làm Diễm tỉnh ngủ. Xe sắp rẽ vào trường, Diễm trông thấy Lài và April ở xa xa bèn chỉ trỏ.
- Cậu ngừng cho cháu xuống chỗ kia nhe. Cháu đi vào lớp cùng bạn cháu... Ngay đây được rồi cậu... Chào cậu cháu đi học.
Dứt lời Diễm hối hả xuống xe, đóng cửa vội và chạy theo gọi:
* * *
- Sao hôm nay April buồn vậy?
- Bắt đầu từ hôm nay nhà có thêm người.
Lài hỏi lại bằng một giọng ngạc nhiên:
- Ủa, ai vậy?
- Larry.
- Larry là ai?
- Chồng mới của mẹ.
Lài im sững không dám hỏi tiếp. April quay sang Lài:
- Lài thấy sao?
Lài lúng túng hỏi lại:
- Sao là sao?
- Nếu là Lài thì Lài nghĩ sao?
- Lài... không biết nữa... Ông đó ra sao?
- Chưa bao giờ thấy mặt.
- Sao kỳ vậy? Đột ngột quá!
April đưa chân đá những quả thông khô trên lề đường và nói:
- April không muốn về nhà.
- Làm vậy bác giận chết. – Lài nhỏ nhẹ nói.
- Bây giờ chắc mẹ chẳng để ý. Mẹ còn lo nhiều chuyện khác.
- Có nhiều loại tình cảm chứ. Tình cảm dành cho con cái khác, còn tình cảm dành cho vợ chồng khác. Lài vẫn hỏi ba Lài sao ba không lấy vợ? Chị biết ba em nói sao không? Ba bảo điều đó không cần thiết. Còn tụi mình, một hồi mình lớn nữa, mình có đời sống riêng thì cha mẹ mình cũng thế chứ?
April mất hẳn vẻ bướng bỉnh:
- Cũng muốn nghĩ như vậy, nhưng khó quá!
Rồi April nhìn Lài có vẻ ngần ngừ:
- Lài... về nhà với April bữa nay không?
Lài chần chừ định bảo không nhưng nhìn thấy vẻ khẩn khoản của April nàng đành gật đầu. Tuy trong bụng rất lo ngại sợ bác Wayne hiểu lầm con nít tò mò.
Cũng cây, cũng cỏ, cũng cùng một khoảng cách, cũng hít, cũng thở, cũng một ngày trôi qua. Nhưng ngày hôm nay sẽ không còn như mọi ngày với sự có mặt của một người thứ ba trong nhà. Sự tò mò về người lạ đó không át nổi nỗi lo lắng của những thay đổi sắp đến. Có thể một không khí vui tươi hơn sẽ đến với gia đình nàng nhưng cũng có thể ngược lại. Một điều chắc chắn mà April biết là cái chỗ của nàng ở trong ngôi nhà sẽ bị thu hẹp lại, thế giới riêng tư của mình sẽ bị dồn vào một góc nhỏ hơn nữa cho đến một ngày nào mà con chim đủ lông cánh sẽ bay đi về những chân trời xa lạ. April chưa bao giờ biết mặt Larry, người bồ hờ tương lai, người đem lại tuổi xuân cho mẹ nàng. Và khuông mặt xa lạ đó hiện đang ở nhà nàng ngày hôm nay, đang chiếm đoạt dần mọi thứ trong nhà nàng, từ đồ vật... đến mẹ nàng. April muốn có một cái gì đó thuộc hẳn về mình, không phải là một vật vô tri giác, mà là một người sao không bao giờ nàng nghĩ ra điều đó? - để đáp ứng lại, để yêu thương mình, để đón nhận, và cũng để thấy rằng mình thuộc về nhau, là một cần thiết hai chiều, không thể tách rời và vĩnh viễn gắn bó.
Khoảng cách giữa hai mẹ con chưa bao giờ được phá bỏ và có lẽ theo với thời gian April thấy mình càng trưởng thành bao nhiêu khoảng cách càng xa thêm bấy nhiêu. Những tình cảm dành cho mẹ chỉ nằm trong đầu mà không thể thoát ra thành lời được, ngượng ngập, xa lạ và sẽ trở thành trơ trẽn. Và bây giờ lại thêm một chướng ngại vật nằm ngay giữa khoảng cách vô hình đó. Con đường thế là bế tắc!
Mà con đường đó nghẽn thật khi April thấy trước nhà mình thêm một chiếc xe đậu. Đó hẳn là xe của Larry? Nàng có cảm giác như mình đi nhầm nhà cho dù cây maple vẫn sừng sững đứng bên hông nhà, bốn chiếc cửa sổ ở mặt tiền với những ổ cửa kính nhỏ xinh xắn như những đôi mắt đang quan sát nàng.
Lài thấy được vẻ ngần ngại và dùng dằng của April. Nàng nắm tay bạn bóp mạnh và kéo April vào nhà.
Lài hỏi nhỏ:
- Đưa chìa khóa đây Lài mở cửa cho hay... muốn nhận chuông?
April lặng lẽ đưa chìa khóa không trả lời. Hai đứa còn loay hoay chưa mở cửa thì cánh cửa đã chợt mở rộng. Một người đàn ông ngoài 40, cao lớn, gầy gò, với bộ râu quai nón, đứng chặn ở cửa. Mặt ông ta dịu lại khi nhìn thấy April.
- Đây là April phải không?
April nhìn chăm chăm vào người đối diện như thách thức và trả lời:
- Còn ông là Larry?
Lài đứng cạnh thấy nhột nhạt khó chịu trước sự gặp gỡ không mấy tốt đẹp này. Nàng thấy hối hận đã đi theo April về đây.
Người đàn ông trước mặt nhếch mép cười, nụ cười không đủ làm ấm lại cái không khí ngột ngạt này. May sau bác Wayne xuất hiện. Bác rất vui vẻ khi thấy Lài.
- Lài đấy à? Khỏe không cháu? April nữa. Đây là Larry, đây là April mà em thường nhắc đến với anh, còn đây là Lài, cháu của em.
Larry bắt tay Lài. Bàn tay cứng và lạnh làm Lài hơi rùng mình. Larry lại gần April, định giang tay ôm lấy những April lùi lại và nhạt nhẽo bắt tay người bố hờ.
Cái cảm tưởng đầu tiên mà Lài thấy ở Larry – có thể những cảm tưởng đầu tiên không đúng – là một sự sợ hãi. Không biết tại sao nhưng nhất định là Lài không thấy yên ổn khi ở cạnh một người như Larry. Có thể vì chùm râu rậm rạp đen nhánh hay vì cặp mắt nâu sắc và dữ dội hay cũng có thể vì nụ cười nhếch mép không trọn vẹn. Hay vì hơi nóng hùng hục từ người ông ta toát ra làm Lài thấy nhột nhạt. Tự dưng nàng thấy thương April lạ lùng. Lài quay sang ôm lấy bạn và thầm thì:
- Lài về đây. Đừng sợ, không có sao đâu. Có gì mai kể cho Lài nghe.
Quay sang bác Wayne và Larry, Lài chào:
- Cháu về bác.
Bác Wayne vui vẻ trả lời:
- Cho bác gởi lời thăm ba cháu. Lài càng lớn càng đẹp. Có bạn trai chưa?
Lài đỏ mặt trả lời:
- Dạ không có bác.
Nàng trả lời lễ phép nhưng trong bụng rất khó chịu vì câu hỏi. Cũng cùng một câu hỏi mà khác nhau. Câu hỏi đó ở ba của Lài có tính cách săn sóc, còn ở bác Wayne nhất là trong trường hợp này đây có vẻ châm chọc thế nào.
Lài gượng gạo và rút lui. Một cảnh đổi mới được dựng lên trong đó có April, cô bạn thân thiết của mình.
Lài lững thững quay ngược trở về con đường cũ. Nắng chiều chưa tắt hẳn, mặc dù mùa này mặt trời lặn sớm. Nàng không muốn nghĩ tới April và những cảnh vừa qua nữa. Sao không nghĩ mọi chuyện giản dị cho dễ thở? Lài phân chia rất nhiều ngăn để cất giữ những điều không muốn nhớ đến hay không muốn nghĩ đến. Nàng muốn khuyên April hãy như mình.
Lài rảo bước nhanh về nhà. Những ngọn đèn đường đã tự động bật sáng. Ánh sáng èo uột và mông lung vì trời chưa tối hẳn, chỉ đủ tỏa quanh một chu vi nhỏ hẹp. Cách xa hơn bắt đầu thấy bóng đêm đang ùa xuống. Chiếc áo trắng của Lài sáng lòa trong bóng tối chập chờn theo nhịp di động vội vã như cánh bướm đang bay lượn. Qua một quãng đường vòng vắng vẻ, tự dưng Lài nhớ đến ông bố Trí và cái chết thảm khốc của ông ta, và nàng đâm sợ. Lài cố bước nhanh hơn, nàng gần như chạy. Tiếng giầy nện xuống lề đường trong lúc trời chập choạng tối nghe rõ mồn một và cho Lài một cảm giác như đó là tiếng chân của một người lạ đang đuổi theo mình. Nàng càng hoảng sợ và chạy nhanh hơn. Lài đang chạy đua với tiếng tim đập loạng xạ trong lồng ngực.
Đến trước nhà, nàng thở phào và đi chậm lại. Ánh đèn trong phòng khách hắt ra ngoài khung cửa sổ thật ấm áp. Lài run rẩy mở cửa:
- Lài hả?
- Dạ.
- Sao hôm nay về muộn vậy?
- Con đưa chị April về nhà.
Lài vừa trả lời vừa thở hổn hển. James nhìn gương mặt bơ phờ của Lài và lo âu hỏi:
- Con có sao không vậy?
Lài thẹn thùng lắc đầu:
- Không ạ... Tại... tối đi về một mình con hơi sợ.
James nghiêm mặt trách:
- Đêm tối đi ra ngoài một mình không nên, lỡ có chuyện gì thì sao? Mà tại sao con phải đưa April về nhà? Nó vẫn đi về một mình được mà?
Lài bối rối tìm câu trả lời:
- Tại April... cần con.
- Tại sao? Lại dấu ba chuyện gì vậy?
- Không... thật mà ba. Hôm nay nhà bác Wayne có thêm người.
James nhíu mày hỏi lại:
- Larry hả?
À, thế ra ba biết. Người lớn biết hết chỉ có bọn mình là lúc cuối mới hay. Lài nghĩ thế và không dấu được vẻ bất mãn.
- Vâng.
- Thì có sao đâu.
Lài sững sờ nhìn ba. Nàng không ngờ mọi chuyện có thể giản dị như vậy. Có lẽ bậc làm cha mẹ có những lý lẽ riêng của họ, không cần chia sẻ với con cái. Nghĩ thế và nàng im lặng.
James ngạc nhiên nhìn Lài:
- Chuyện đó rất bình thường, tại sao các con lại... kỳ vậy nhỉ?
Lài cãi hộ cho April:
- Nhưng mà bác Wayne không bao giờ nói chuyện về ông đó trước mà cũng chẳng cho April gặp ông ta bao giờ hết.
- Bộ cha mẹ phải xin phép hay hỏi ý kiến con cái nữa à?
Lài nghẹn lời. Nàng thấy tức tối như mình đang ở trong cuộc. Nàng vững vàng nói:
- Như vậy thì cha mẹ chẳng nghĩ tới con cái nữa.
James ngạc nhiên trước thái độ của Lài:
- Có chứ. Nhưng con phải hiểu đó là hai thứ tình cảm khác nhau.
- Con đồng ý. Nhưng ít nhất đó cũng là một vấn đề nên chia sẻ để tìm sự thông cảm.
James nhún vai:
- Một đôi khi mổ xẻ một vấn đề chẳng đi tới đâu mà đặt trước một chuyện đã rồi lại giải quyết ổn thỏa hết.
- Con thấy người lớn độc tài. – Lài nói bằng một giọng hằn học.
James phá lên cười một cách thích thú:
- Sao Lài kỳ vậy? Đây là câu chuyện của người khác có dính gì tới cha con mình đâu?
Lài ngượng nghịu:
- Con xin lỗi ba nhưng tại con... thương chị April.
James nhìn Lài và thấy mềm lòng. Ở con bé này có một sự bao dung, một tình cảm sâu xa mạnh mẽ, một tấm lòng thiết tha thật đáng quý. Chàng nhỏ nhẹ khuyên Lài:
- Con làm gì được? Vả lại con và April có biết gi về Larry không? Nhiều khi anh ta là một người tốt thì sao? Sau này anh ta sẽ thương April như con ruột, chuyện đó cũng thường xảy ra chứ?
James nghĩ đến hoàn cảnh của mình và tự nhiên thấy hãnh diện ngầm là mình đã bao bọc, thương yêu Lài như con ruột của mình. Có thể không giống hẳn như tình cha con của những người khác nhưng tình yêu đó có. Mình đã chẳng thấy lo lắng khi Lài về muộn hay đau ốm sao?
James nói quả quyết:
- Rồi xem, đâu có sao đâu. Một hồi rồi quen hết.
- April không vậy đâu ba.
James hỏi lại:
- Như thế nghĩa là sao?
- April nó không giống như những đứa khác.
- Dĩ nhiên. Chẳng ai giống ai.
Lài cãi:
- Ba không hiểu. Nó khác lắm!
James cười xòa:
- Thì ba không hiểu. Mấy cô mới lớn lắm chuyện, lôi thôi quá! Thôi! Lài thay quần áo rồi ăn tối. Bữa nay Lài về muộn, ba làm biếng, chỉ có bánh mì, thịt nguội sẵn trong tủ lạnh thôi.
Lài vẫn băn khoăn nghĩ đến bạn. Lài sợ hãi những tình cảm thầm kín của April. Nó âm ỉ mà sôi noi. April không than khóc, vất vã mà có thể thầm lặng và cứ dồn ép để có thể một lúc nào đó ngọn lửa bùng lên thiêu đốt hết cả. Ba không thể hiểu được tuổi trẻ. Dưới mắt ba có lẽ Lài và April vẫn còn là những đứa con nít không biết gì.
Lài gượng gạo ăn và không nói năng gì cả. James chợt lên tiếng:
- Hồi chiều Vĩnh lại đây, mang sách cho con. Ba để ngoài phòng khách.
Lài nghe một cách lơ đễnh. James nhìn Lài và hơi lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy Lài dửng dưng không hỏi lại. Chàng hỏi:
- Lài không thích đọc sách nữa à?
- Con cũng thích nhưng tuỳ loại. Cậu Vĩnh cho con mượn sách gì vậy ba?
- Chẳng biết nữa con ra mà xem.
Trên chiếc bàn nhỏ kê ở góc phòng, một chồng sách cũng đến 4, 5 cuốn nằm xếp lên nhau. Lài cầm lên ngắm: cuốn sách mới toanh như chưa có ai đọc và còn thơm mùi giấy. Ở ngay trang đầu có lời đề tặng: «Tặng Lài với tất cả – Vĩnh». Lài ngỡ ngàng nhìn vào hàng chữ viết tay thật đẹp. Hàng chữ như nhảy múa trước mặt Lài nhưng tuyệt nhiên không đem lại một chút xúc động hay vui sướng nào. Nàng hờ hững đặt quyển sách xuống làm như đây là lời đề tặng cho người khác. Diễm và April mà biết chắc chúng tha hồ chế diễu. Lài hơi thất vọng khi thấy mình là đối tượng của một người lớn tuổi. Dưới mắt Lài, Vĩnh ở một vị thế của một người cha, chú. Nay lại biến dạng thành một hình ảnh khác mà Lài chưa chấp nhận được.
- Sao Lài?
James hỏi một câu ngắn ngủi nhưng hàm chứa nhiều ý nghĩa và Lài cũng thừa thông minh để hiểu.
- Cậu Vĩnh tặng con chứ không phải cho mượn.
- Ba nói đúng chưa?
- Không lẽ con đem trả lại?
James ngạc nhiên hỏi Lài:
- Tại sao vậy?
Lài lúng túng không biết phải giải thích thế nào:
- Con có thích gì đâu, mà nhận rồi nghĩ sao?
- Việc gì mà phải nghĩ. Quà tặng là chuyện thông thường. Thái độ của con mới là câu trả lời.
- Con không thích nghĩ mấy cái chuyện này.
James nhìn Lài bằng cặp mắt tò mò. Con bé này quả hơi khác thường. Chàng nhìn lại Lài. Nó đã trưởng thành và nẩy nở thành một thiếu nữ. Mỗi lần nhận thấy điều đó, James lại cố tình tự bảo mình là Lài hãy còn nhỏ và chỉ là một đứa trẻ con. Nghĩ đến Lài như một đứa trẻ dễ dàng cho chàng hơn ở vị thế một người cha hờ. Nhìn Lài như một thiếu nữ, vị thế của chàng bị lung lay và mọi sự có vẻ giả tạo. Những lúc đó James mới chịu nhận giữa mình và Lài không có một chút liên hệ nào cả. Và chính vì cái dây thiêng liêng đó không có, nên điều gì cũng dễ trở thành... James không dám nghĩ tiếp. Đôi khi những ý tưởng ký dị ở ngay trong chính mình phản bội lại mình. Nhưng James tự nhủ: «Không bao giờ mình thay đổi».
Nhưng Vĩnh? Vĩnh và những tình cảm săn đón dành cho Lài lại là một nhắc nhở: Lài không còn là đứa trẻ nữa. James không muốn sự nhắc nhở đó, nhưng có lẽ chàng không cần đến sự nhắc nhở đó thì đúng hơn.
James lặng lẽ nhìn Lài thu dọn. Chàng nghĩ đến Vĩnh, anh chàng Việt Nam dễ thương và cởi mở, nói một thứ tiếng Anh bừa bãi và chắp nối, và gần bằng tuổi mình. Thế mà Vĩnh lại để ý Lài. Những săn đón ấy xem có vẻ lôi thôi. James tủm tỉm cười khi nghĩ đến điều đó. Thời buổi này cái gì cũng chớp nhoáng, cơ hội qua vùn vụt, nhanh tay thì được mà chậm thì vuột.
- Ba ơi!
Tiếng Lài nhỏ nhẹ như một tiếng chuông vang khe khẽ. James hỏi lại:
- Sao Lài?
- Ba nghĩ April không sao chứ?
James không bao giờ ngờ câu hỏi của Lài. Chàng đinh ninh Lài sẽ nói về Vĩnh. Chàng không hiểu tại sao Lài lại thắc mắc và lo âu cho April nhiều như vậy?
- Tại sao con hỏi lạ vậy? Cái cảnh dì ghẻ cha hờ xảy ra nhan nhản. Có ai chết đâu? Hợp thì ở mà không hợp thì thôi. Chắc Larry không đến nỗi nào thì bác Wayne mới chịu chứ. Con cái nhiều khi hẹp hòi và ích kỷ.
Lài nóng bừng mặt cãi:
- Con thấy chuyện chọn lựa và kết hợp đâu có giản dị như ba nói: hợp thì ở mà không thì thôi.
James ngạc nhiên nhìn Lài:
- Ba thấy giản dị như vậy thật. Ba thấy không có lý do gì để con phải lo âu cho April một cách thái quá như vậy.
- Con nghĩ ông Larry vẫn là một người lạ tự dưng đến ở trong nhà. Sống chung với một người lạ dưới cùng một mái nhà là một điều...
- Con muốn nói gì hả Lài?
Lài băn khoăn tìm câu trả lời:
- Con... thấy không an toàn.
James không ngờ Lài trưởng thành đến mức đó. Sự ngỡ ngàng làm chàng ngẩn người ra. Những cạm bẫy, nguy hiểm, bất trắc của cuộc đời té ra Lài thấy cả. Nó thực sự không còn là một đứa trẻ nữa. Thế giới này ô nhiễm đến độ làm đứa trẻ mới lớn nghi ngờ và e ngại. Chàng gật gù:
- Con có lý... Cứ giữ cái tinh thần đó vào đời con sẽ đỡ bị vấp ngã.
Thấy ba không phản đối nữa, Lài hăng say nói tiếp:
- Ba không biết April đâu. Nó đã nhiều lần...
Nói đến đây Lài chợt im bặt vì nhớ đến sự kín đáo và tin tưởng April đặt ở mình.
James không nói gì nhưng trong đầu chàng đặt nhiều câu hỏi. Điều mà Lài muốn nhắc về April có thể là một trong những khủng hoảng mà trẻ mới lớn gặp phải: bỏ nhà đi hoang, hút xách, nghiện rượu, tự tử... Chàng hy vọng April không thuộc trong những trường hợp đó... Tự dưng James nhớ đến Andy... ba của April. Thảm kịch từ đó ư? James không muốn nhớ đến nữa và có lẽ cũng chẳng ai muốn nhớ đến Andy. Chàng hy vọng Lài sẽ lớn và sống một cách bình thường, đừng gặp nhiều khó khăn và trắc trở.
Chàng không mong cho Lài trưởng thành nhanh, James không muốn thêm mối lo âu. Trách nhiệm là điều mình tự nguyện nhưng tránh phiền hà, lo âu được chừng nào hay chừng nấy. Nghĩ như thế nên James chỉ bảo với Lài:
- Con có tin vào định mệnh không Lài? Ba tin và ba phó mặc cho định mệnh.
Lài ngơ ngác một lúc, suy nghĩ và đáp:
- Con không biết nữa, chắc con cũng tin nhưng con không thụ động để mặc định mệnh định đoạt đời con được. Con không nghĩ người ta lại vô dụng và yếu đuối như vậy.
- Không ngờ thật...
Lài ngạc nhiên hỏi lại:
- Ba không ngờ sao ba?
- Ba không ngờ Lài lớn nhanh như vậy!
Lài phì cười:
- Con đang học làm người lớn mà.
- Con chẳng cần học nữa. Con đã thành người lớn rồi đấy.
Lài quay trở lại câu chuyện về April:
- Ba nghĩ ông Larry đàng hoàng không?
Đến lượt James cười phá lên:
- Sao ba biết được? Ba đã biết mặt anh ta đâu. Ba chỉ nghe bác Wayne nơi sơ sơ vậy thôi. Chắc anh ta phải được thì bác ấy mới chịu chứ. Con trông thấy anh ta rồi. Con thấy sao?
Lài phân vân:
- Khó nói lắm ba... tại con có ấn tượng không tốt về những người như vậy nên...
- Những người như vậy là những người ra sao?
- Con chẳng biết phải nói như thế nào...
- Thấy chưa? Lài đâu có biết đâu. Nhiều khi những nhận xét đầu tiên chưa chắc đã đúng. Lài không nên xét đoán người khác một cách hồ đồ. Cứ chờ rồi sẽ thấy. Thôi! Khuya rồi, đi ngủ đi, hay có bài vở lo làm đi! Câu chuyện này nói đến nửa đêm chưa chắc đã xong. Ba nghĩ con nên lo cho chính con trước đã.
- Lài! Chờ Diễm với!
Lài ngừng bước, quay đầu lại tìm. Mầu áo đỏ tươi và mái tóc dài vàng bóng của nàng nổi bật trên nền trời xám đục của một sáng mùa Đông ủ dột. Hình ảnh Lài xinh đẹp, tươi mát, rực rỡ trong không gian mầu khói như một vết chấm phá mạnh bạo, sáng chói và buông thả của người họa sĩ trên khung vải làm lu mờ hết mọi vật chung quanh. Vĩnh nhìn thiếu nữ Tây phương trước mặt và ngỡ ngàng khi nghe Diễm gọi cô ta bằng một cái tên Việt Nam hiền lành, mộc mạc. Cái tên Lài vang nhẹ trong không gian theo gót chân của cô ta khuất dần trong đám học sinh và để lại mình Vĩnh với một rung động khác thường mà có lẽ lâu lắm chàng không biết tới. Vĩnh nhẹ lắc đầu và cười cho mình. Một ngày đầu tuần bắt đầu như thế mặc dù chỉ vu vơ nhưng cũng đỡ buồn tẻ hơn. Như một giọt rượu nhỏ vào ly cà phê thường ngày làm cho mùi vị thay đổi. Mình có cần sự thay đổi không nhỉ? Vĩnh vừa lái xe vừa nghĩ lan man đến các thứ chuyện lẩm cẩm nhưng kỳ lạ thay, thế nào rồi chàng cũng trở về với hình ảnh lúc nãy: Lài! Vĩnh ngạc nhiên với chính mình. Những xao xuyến, rung động chàng đã cho đi một lần, cho và mất luôn, không lấy lại được và cũng chẳng tiếc nuối, trách móc gì cả. Hay là nó còn rơi rớt lại chút ít chờ ngày nẩy mầm, đâm chồi trở lại! Vĩnh không muốn nhớ lại, chàng để nhạc thật to và hát theo người ca sĩ: «... rồi gặp nhau giữa giòng đời. Tìm nhau cuối trời...»
Một ngày lại bắt đầu như mọi ngày đã qua.
* * *
April hỏi Diễm:
- Sao bữa nay không đi bus vậy?
- Tại Diễm ngủ quên, phải nhờ ông cậu đưa đi.
Lài nói góp:
- Đi bus chán ghê hả? Đi lâu lắc, ngừng hàng bao nhiêu chỗ.
Diễm say sưa nói:
- Đến sang năm ba má Diễm cho Diễm lái xe đi học. Lúc đó muốn đi lúc nào là đi.
April chép miệng:
- Diễm sướng thiệt!
- Làm vậy đỡ phải ai đưa đón mà nhiều khi còn lo thêm việc nhà được nữa.
Lài và April không nói gì. Mọi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Diễm vô tư liếng thoắng nói tiếp:
- Cuối tuần này ở đây người Việt Nam tổ chức party vui lắm, Lài và April đi không? April đi xem thử sinh hoạt người Việt ở đây coi sao.
April trả lời:
- Lài đi thì April mới đi.
Ba Lài đi nữa không?
- Dĩ nhiên là được.
Lài tò mò hỏi:
- Họ tổ chức nhân dịp gì vậy Diễm?
- Nẫy Diễm nói là party thật ra không phải vậy. Ở đây số người Việt Nam cũng không đông lắm nếu so với mấy chỗ khác, nhưng họ tổ chức một buổi để gây quỹ giúp đỡ những trẻ em mồ coi bên các trại tỵ nạn. Diễm nghe đâu buổi đó văn nghệ hay lắm. Lài và April đi chơi cho biết vừa để giúp họ gây quỹ vừa để giải trí.
April nghe những điều Diễm nói với một vẻ lạ lùng. Trong thâm tâm rất háo hức muốn dự. Nàng rất thích tìm hiểu về xứ sở của Diễm. Đó là một thế giới xa lạ như những con người của nó thật dễ thương như Lài, như Diễm... April buột miệng nói:
- Đi nhe Lài?
Lài hơi tỏ vẻ ngạc nhiên khi trả lời:
- Ừ! Đi chứ. Để em nói ba đứa tụi mình đi.
Câu chuyện còn lào xào theo với những bước chân nhỏ bé, non dại đi vào khuôn viên trường học. Ở đó trí óc được mở ra với những quả tim ngây dại, thanh khiết và rạt rào niềm tin vào một cuộc đời trong sáng và đẹp đẽ. Bên ngoài nắng đã lên, châm sáng mọi ngõ ngách và hong khô ngọn cỏ vàng úa dưới cái lạnh của một ngày đầu đông.
* * *
Đã lâu lắm từ ngày sang đây Lài mới gặp nhiều người Việt Nam tụ tập đông đảo như hôm nay. Thấp thoáng vài tà áo dài thướt tha, vài vành khăn nhung cổ truyền lẫn lộn trong những kiểu quần áo hợp thời trang nhất hiện nay ở Mỹ. Trẻ con rất đông, chạy chơi đùa nghịch và la hét bằng... tiếng Anh. Chúng mặt những bộ quần áo đẹp và đùa dỡn một cách vô tư, nàng chợt nhớ đến những ngày Tết xa xưa...
Tiếng James nói trong bầu không khí này làm Lài giật mình:
- Lại kia xem đi!
April và Lài đi theo James về phía trái, bên ngoài hội trường. Ở một góc người ta treo những tấm hình đen trắng về trẻ mồ coi bên các trại tỵ nạn. Những tấm hình được phóng lớn với hai mầu đối chọi: đen, trắng, đập vào mắt người qua lại. Lài yên lặng đứng nhìn. Những hình ảnh này chẳng xa lạ gì với nàng. Với hình ảnh gắn lên tường nó chỉ là một thảm cảnh làm người nhìn thấy xúc động sâu xa. Cái tác dụng âm thầm trong yên lặng của một vật vô tri chuyển đạt đến người nhìn làm dấy lên những cảm xúc khó tả.
April nhìn chăm chú vào một bức hình nhỏ gắn ở phía dưới cùng, hơi nằm khuất vào một góc. Hình chụp hai đứa bé: một trai, một gái. Có lẽ đứa con gái vào khoảng 7-8 tuổi, thằng con trai bé hơn cỡ 4 đến 5 tuổi là cùng. Trong tấm ảnh đen trắng, thằng bé trông ngộ nghĩnh với khuôn mặt bụ bẫm, áo cài khuy không đúng nên một bên vạt áo hớt lên để lộ một khoảng bụng. Một ngón tay đút vào miệng. Chiếc mũi hơi hếch và thấp trên khuôn mặt tròn nên trông nó có vẻ nghịch ngợm. Ánh mắt April dừng lại ở những vệt nước mắt từ cặp mắt tròn ngơ ngác của nó kéo dài xuống đến gò má. Bên cạnh đứa con gái mà April đoán là chị nó đang choàng vai em trong một cử chỉ che chở, đùm bọc, mặc dù vòng tay nó hãy còn quá ngắn chưa đủ một vòng ôm. Một đứa con gái buồn rầu, xấu xí nhưng có vẻ cứng cỏi. April nghĩ thầm: Mình may mắn hơn những đứa trẻ này. Cuộc đời có biết bao cảnh ngộ như thế này nhỉ? Cái đẹp, cái xấu, sự sướng, khổ đan vào nhau, bịt kín hết những chỗ dư thừa, không để thừa một khoảng trống nào. April nhìn theo cậu James đang moi túi lấy tiền bỏ vào hộp người ta quyên cho cô nhi.
Lài lững thững đi về phía khung cửa kính ở gần đó. Nàng nhìn mông lung ra ngoài qua lần cửa kính có dán kính mầu. Ánh nắng bên ngoài dịu hơn qua lần cửa kính. Những trời, mây, cây cỏ, vật thể, bên ngoài đều bị đổi mầu. Một buổi chiều như hôm nay, trong một khung cảnh như hiện tại, Lài thấy cái phần thuộc về mẹ nàng, cái phần là Việt Nam sao nhiều hơn, nặng hơn. Nhìn những hình ảnh ở đằng kia, ba nàng và chị April có thể thấy thương xót và tội nghiệp cho những đứa trẻ mồ côi, còn mình? Lài thấy thương hơn nhiều, thương trong cái xót xa của người đồng chủng. Những cảnh tượng đó quá thương trong xóm nghèo của mình ở quê nhà. Có quá nhiều hình ảnh, kỷ niệm và bóng dáng thân thương để làm nên một quê nhà không sao phai nhạt được. Đây không phải là một quê nhà như đúng nghĩa của nó hay sao? Sự gắn liền Lài với nơi đây chính là ba nàng, James. Gần một năm đã qua, tình thương giữa hai cha con có đó: thương yêu, quý mến, nhưng thiếu một cái gì. Có lẽ thiếu giai đoạn khởi đầu nên sự tiếp nối có phần rời rạc. Bước khởi đầu của mình chỉ có bàn tay của Ngoại, không có cha mà cũng thiếu cả mẹ. Có khác gì mấy đứa trẻ trong tấm hình kia đâu nhỉ?
April đụng khẽ vào bờ vai Lài và nhắc:
- Vào đi chứ?
- Vé ba cầm mà. Chị hỏi lại ba xem.
James giơ vé lên thay cho câu trả lời. Trông James có vẻ tư lự, không được vui vẻ như lúc ở nhà đi. Cả 3 người theo người soát vé vào chỗ ngồi. Hội trường chưa đến giờ mà đã đông nghẹt người. Có lẽ ai cũng đến đây để tìm một chút hơi ấm của quê nhà. Lài đảo mắt nhìn quanh tìm Diễm. Nhiều người nhìn Lài bằng cặp mắt tò mò. Cái cảm giác khó chịu và mặc cảm về mình làm Lài không vui. Lâu nay nàng thấy thoải mái khi đứng trong một đám đông người Mỹ, nàng quên hết những cảm giác khổ sở cũ, nay lại bị khơi lại.
Diễm vừa đến, trông thấy 3 người vội tiến lại gần. Diễm đưa tay làm hiệu cho Lài và April thấy. April cũng giơ tay vẫy.
Diễm cười tươi trong bộ áo màu hồng đào.
- Tới lâu chưa Lài?
Diễm hỏi bằng tiếng Việt và ngạc nhiên khi thấy Lài đáp lại bằng tiếng Anh.
- Khá lâu.
Sự ngạc nhiên chỉ thoáng qua. Diễm quay sang giới thiệu người đàn ông đứng bên cạnh với mọi người.
- Đây là cậu Vĩnh. Đây ông James, ba Lài... đây Lài, April, bạn cháu...
Mọi người chào hỏi qua loa theo đúng phép xã giao rồi thôi. Qua cặp kính cận, cọng nâu nhạt, Vĩnh yên lặng ngắm Lài. Nàng rất hồn nhiên nhìn lại làm Vĩnh lao đao. Những giây phút ngắn ngủi đó qua rất nhanh giữa những tiếng ồn ào, xôn xao chung quanh nhưng để lại một dư vị say sưa khiến Vĩnh chợt mỉm cười bâng quơ không nghe Diễm đang nói và kéo tay mình đi.
- Thôi chút gặp lại nhe?
* * *
Chiếc màn nhung đỏ sậm đang từ từ được kéo ra để lộ sân khấu với lá cờ Việt Nam gắn trên tấm phông. Mọi tiếng ồn ào chợt im bặt, người giới thiệu chương trình yêu cầu khán giả đứng lên hết để chào quốc kỳ trước khi vào chương trình. Lúc còn ở bậc tiểu học, bài hát này được trẻ con hát một cách lộn xộn va uể oải. Chúng hát như máy, thuộc như cháo và hoàn toàn chẳng hiểu gì hay cũng chẳng chú ý gì đến lời bài hát. Còn ở đây, trong không khí này (và có lẽ ở tuổi này mới bắt đầu thấy điều đó) nó thấm một cách lạ thường. Thấm đẫm làm Lài rùng mình và thấy lòng nao nao. Nàng nghe quốc ca Mỹ hoài mà chẳng thấy xúc động vì trong thâm tâm vẫn cứ nhận hoàn toàn cái gốc Việt kia. Khi còn ở quê nhà thì cứ khắc khoải đi tìm cái gốc gác kia. Khi đã tìm thấy lại ơ hờ nhận nó. Sao vậy? Chắc tại mình nhận khi cây đang trổ lá chứ không phải từ lúc con nẩy mầm. Đây là một sự chấp vá chưa được hoàn hảo. Thời gian! Mình cần thêm thời gian nữa, chắc thế!
James quay sang Lài hỏi nhỏ:
- Con thích chứ phải không?
Lài gật đầu không nói gì. Riêng April có vẻ thích thú ra mặt. Cái gì cũng lạ, cũng hay. Thỉnh thoảng nàng lại nghiêng đầu hỏi Lài:
- Được qua hả Lài? Uổng quá phải chi mang máy hình.
James vỗ tay to nhất làm thỉnh thoảng nhiều người quay lại nhìn. Những hình ảnh buồn thảm ngoài kia tan biến mất. Lài ngồi xem nhưng không hoàn toàn chú ý. Trong lúc này nàng nhớ nhà quá!
- Ơ! Ông cậu của Diễm kìa!
Lài ngơ ngác hỏi lại:
- Chị nói gì vậy?
April chỉ lên sân khấu:
- Lài không thấy hả?
Lài nhìn theo và quả thực nhìn xa trông ai cũng giống nhau nếu không có gì đặc biệt lắm, nhưng Lài phải khen thầm April có trí nhớ tốt. Giọng ông ta ấm, nhẹ nhàng và tự nhiên. Giọng hát không chải chuốt mà dễ dàng. Giọng hát như hơi thở bay lượn trong hội trường đông kín người, len vào chỗ này một chút, ngừng kia một chút, thật quyến rũ và lời ca thật tha thiết về một quê hương xa lìa. Giọng ca hay quá!
April xuýt xoa:
- Hay quá! Chỉ tiếc một cái là April không hiểu lời của bài hát. Hồi nãy lúc gặp ông ta chỉ lí nhí, chả nghe ra làm sao, vậy mà bây giờ hát thật hay.
Lài ậm ừ đồng ý nhưng vẫn còn mãi nghĩ đâu đâu. April liến thoắng nói về giọng ca đó say sưa một cách kỳ lạ. Lài quan sát April với một vẻ ngạc nhiên không che dấu. Bình thường April rất ít nói, không bộc lộ mấy. Hôm nay thật khác thường.
Buổi văn nghệ cũng qua nhanh. Những tràng pháo tay kéo dài khi bài hát cuối cùng chấm dứt. Người ta lục tục đứng dậy, không khí trong hội trường đột nhiên náo động hẳn lên, những tiếng ghế sắt bị xô đẩy, tiếng người nói cười buông thả tự nhiên, không gian bị xáo lên với những hình ảnh di động hỗn độn. Biển người đó đang chen nhau tràn ra ngoài đường, khua khoắng cả cái tịch mịch bên ngoài của chiều Chủ Nhật đang ươn ái tan dần với bóng chiều trải dài trên khắp hè phố.
James dục hai đứa con gái:
- Đi về chưa?
April trả lời ngay không kịp xem Lài có phản ứng gì:
- Tụi cháu muốn chờ Diễm một chút. Hồi nãy có hẹn nó. Không lâu đâu ạ.
James nhún vai:
- Ờ! Không sao. Chờ thì chờ.
Lài định nói gì rồi lại thôi nhưng trong bụng chẳng hào hứng gì chuyện đứng đây chờ và tìm Diễm. Mai đi học gặp lại nó, có gì đâu. Hay là... Lài nhìn April rồi tủm tỉm cười, quay sang hỏi James:
- Ba thấy chương trình vừa rồi sao ba?
James gật gù:
- Được lắm. Ba không ngờ ở đây đông người Việt như vậy. Con có trông thấy ai quen không?
Lài buồn buồn trả lời:
- Không, Ba!
- Họ có thường tổ chức như vậy không?
- Con đâu có biết. Diễm nó chẳng kể gì mấy.
Quay sang April, Lài dục:
- Chờ Diễm biết đến bao giờ. Đông thế này tìm được nó cũng mệt. Đâu có cần gì đâu?
Trông April có vẻ thất vọng ra mặt, nàng trả lời lửng lơ:
- Ừ! Tại nãy hẹn nó.
- Mai đi học cũng gặp vậy.
- Đợi một chút nữa thôi.
- OK.
Lài bâng quơ nhìn những người đi qua lại. Những câu nói nghe thoáng qua và mất hút ở đằng xa. Người ta trao đổi câu chuyện qua một ngôn ngữ lẫn lộn Mỹ-Việt. Có thể gọi đó là một sự hòa hợp gượng ép không? Có giống mình không nhỉ? Trời đã xâm xẩm tối. Người ra về gần hết. James dục:
- Thôi về chứ! Còn ai nữa đâu.
Lài tán thành ngay, chỉ có April là miễn cưỡng đi theo.
* * *
April ngồi ở băng ghế sau. Bóng tối che một phần khuôn mặt con bé. April im lặng, cái im lặng cố hữu, nghe James và Lài nói chuyện.
- Ba...!
Một tiếng gọi không hẳn là trìu mến mà là một câu hỏi, hơi ngần ngại trong giọng nói nhưng như một chiếc chìa khóa được đút vào cửa nhưng người cầm nó mới có ý định chứ chưa xoay chìa khoá để mở, mở vào một thế giới nào đó.
James cảm nhận được điều này ngay, chàng hỏi lại:
- Sao hả Lài?
Lài yên lặng không trả lời một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng hỏi:
- Có bao giờ... ba nghĩ đến chuyện trở lại thăm Việt Nam ngày nào đó không ba?
Câu hỏi ngoài mức dự đoán của chàng. James lúng túng tìm câu trả lời:
- Tại sao Lài lại hỏi như vậy?
- Con nghĩ... nếu ba trở lại...
Nói đến đây Lài ngừng không nói hết, James ngạc nhiên hỏi:
- Nếu ba trở lại đó thì sao?
- Thì ba sẽ dễ chịu hơn... ba khỏi bị ám ảnh nữa.
Đó là câu trả lời mà chưa bao giờ James nghĩ đến. Mọi sự giản dị như vậy sao mình không biết nhỉ? Lài không còn bé như mình tưởng nữa. Sự trưởng thành trong câu nói đó làm James thấy Lài lớn hẳn lên. Nhưng chàng không trả lời được, chàng không chịu thừa nhận mọi ám ảnh đó.
Tự dưng Lài nói, giọng ướt sũng:
- Con nhớ nhà quá.
Lài thấy cần phải nói lên điều đó, cho đỡ nhớ. Nàng thấy mình tiến hơn khi bắt đầu chia sẽ nỗi niềm với James.
- Một ngày nào đó ba đưa Lài về nếu thời thế thay đổi và hoàn cảnh cho phép.
Câu trả lời của James làm Lài cảm động.
Hai cha con nói chuyện mà quên mất sự hiện diện của April ở băng ghế sau. Lài sực nhớ quay lại hỏi April:
- Cái ông Vĩnh nào đó hát hay quá hả?
April ậm ừ không trả lời hẳn. Nàng đang mải nghĩ không biết có bao giờ gặp lại Vĩnh, nghe Vĩnh hát... như ngày hôm nay, giọng hát và cái tên đó đã gieo những nốt nhạc vấn vương làm nàng bắt đầu thấy ngơ ngẩn và quên đi những suy tư về mình mà chỉ còn nhớ đến cái tên đó... April để óc tưởng tượng bay cao...
- Nhà tối om à, chắc bác chưa về, chị sợ không?
April choàng tỉnh, hỏi lại:
- Lài nói sao?
Lài lập lại ngỡ mình nói nhỏ April không nghe thấy:
- Chắc bác chưa về, không thấy bật đèn, chị ở một mình sợ không?
April thản nhiên trả lời:
- Gì mà sợ? Sao Lài nhát vậy?
James ngoái đầu lại hỏi:
- Sang nhà cậu không?
- Không sao đâu cậu, cháu ở nhà một mình hoài.
April trả lời như thế cho James yên lòng nhưng thực sự tuy hơi sờ sợ nhưng hôm nay April muốn ở một mình và mơ mộng như nãy giờ đang mơ mộng.
- Chắc chứ?
- Dạ.
James rùn vai:
- Tùy cháu. Cần gì cứ gọi nhé?
- Dạ, chào cậu. Bye Lài!
- Bye April.
James ngừng xe đợi khi April vào trong nhà, đóng cửa lại rồi mới đi.
* * *
April bật đèn khắp các phòng như một thói quen vừa cũng để khỏi sợ. Căn nhà im lặng, không một tiếng động, ngay cả đến tiếng tủ lạnh cũng không nghe thấy. Nghe thấy những âm thanh do tiếng chân mình đi lại trong phòng, April đâm sợ. Nàng mở Ti-Vi cho thấy đỡ lẻ loi và cho đầy căn nhà hoang vắng. Sao mẹ chưa về? Thực sự hai mẹ con cũng chẳng nói với nhau nhiều nhưng ít nhất có sự hiện diện của một người thân thuộc vẫn hơn. Những âm thanh từ chiếc Ti-Vi phát ra đều đặn làm nàng nhàm chán. April tắt Ti-Vi và vặn radio tìm đài nhạc êm dịu. Nàng nằm dài trên ghế salon, chẳng buồn đi thay quần áo, hưởng nốt buổi tối ngày Chủ Nhật. Cơ thể, đầu óc nàng như dãn ra, bềnh bồng trôi nơi đâu. Cái ươn ái thật dễ chịu cho cảm giác sung sướng và đầy đủ.
Đang mơ màng, tiếng chuông điện thoại reo làm April giật mình. Nàng ngồi dậy với lấy điện thoại:
- Hello!
- April hả?
- Dạ.
- Diễm đây. Sao nghe giọng lễ phép quá vậy?
- Trời đất! Tại tưởng là mẹ gọi về!
Tiếng Diễm cười trong trẻo trong điện thoại:
- Ừ, má đây!
- Quỷ! Sao đó Diễm?
- Ờ! Lúc nãy ra về sao không thấy mấy người đâu hết vậy?
- Bọn này chờ hoài mà có thấy Diễm với cái ông gì đâu?
- À! cậu Vĩnh. Tại ông ấy ở trong ban văn nghệ và tổ chức nên ra hơi muộn. Sao, April đi dự thấy thích không?
- Hay lắm.... ông... Vĩnh hát hay quá.
Diễm trả lời, giọng có vẻ chế diễu:
- Ông này độc thân nên làm đủ thứ cho đỡ buồn.
Có sự im lặng một lát làm hơi gián đoạn câu chuyện. April tự dưng nói một câu chẳng ăn nhập gì với câu chuyện bỏ dở:
- April thích học tiếng Việt.
- Chi vậy?
- ...April... thích nghe nhạc Việt mà không hiểu lời.
- Thì để Diễm hay Lài dịch cho, chứ học tiếng Việt để nói với ai?
April lúng túng trả lời:
- Ờ... thì khi nào gặp người Việt Nam nào khác sẽ nói được.
- Thôi! Dẹp cho rồi. Những bọn Việt Nam cỡ mình có đứa nào không biết tiếng Anh, còn người già như ba má Diễm hay cậu Vĩnh, mình đâu nói chuyện làm chi, phải không?
April cãi một cách yếu ớt:
- Có chứ! Mình có dịp thì nói chuyện chứ.
- Ôi hơi đâu! Nói chuyện với người lớn chán lắm! Họ bắt bẻ mình đủ thứ. Ở nhà Diễm hễ mở miệng nói cái gì là bị sữa. Chán rồi nhiều khi đâm ít nói. April có bị như vậy không?
April buồn buồn trả lời:
- Cũng vậy... Nhưng mà tưởng ông cậu của Diễm khác chứ?
- Đỡ hơn một chút chứ cũng thế. Họ xem mình là con nít. Nói gì ra cũng bị cười.
April muốn hỏi nhiều về Vĩnh nhưng sợ Diễm thắc mắc nên thôi.
- Lúc chiều định ra gặp April và Lài rủ đi ăn tối. Cậu Vĩnh mời mà không gặp.
Nghe Diễm nói tự nhiên April thấy hụt hơi, nàng nhỏ nhẹ hỏi lại:
- Cậu Vĩnh mời hả?
Diễm hồn nhiên trả lời:
- Ừ! Ông ấy thích đi với tụi mình để trẻ lại chắc!
Nói xong Diễm cười. Tiếng cười trong điện thoại lúc đó nghe thật dễ thương. April thấy tiếc ngẩn ngơ. Tiếc cho cơ hội vừa vụt qua.
April rụt rè hỏi:
- Ông ấy dễ thương không?
- Tùy lúc! Nhưng tương đối cũng được. Chỉ khi nào ông ấy bắt đầu nói kiểu coi mình là con nít là Diễm ghét. Thôi! Gọi hỏi thăm April thôi, để Diễm gọi Lài nữa. Mai gặp nhé? Bye!
April chưa kịp trả lời lại, điện thoại đã cúp. Nàng vẫn áp điện thoại vào cánh tai một lúc rồi mới đặt xuống.
Tự dưng nàng thấy vui vẻ một cách lạ thường, April mở tủ lạnh tìm thức ăn. Ngồi ăn một mình mà nàng không thấy buồn vì còn mãi nghĩ đến Vĩnh, đến câu chuyện với Diễm. Nàng thấy những người bạn cùng lứa tuổi sao con nít quá! Thế giới của người trưởng thành hẳn phải phong phú hơn nhiều. Thế giới đó như một vì sao ở trời cao kia, sáng rỡ và bí mật. Nàng muốn với đến vì sao đó. April muốn phiêu lưu trong thế giới huyền hoặc đó. Chắc sẽ có lãng mạn, mơ mộng hơn những đứa bạn cùng lứa tuổi với mình. Cùng lớp tuổi như mình thì mình biết quá rõ, từ sở thích đến tính tình, vậy có gì hấp dẫn đâu?
April nằm dài trên ghế salon và mơ màng nghĩ. Đó là mẫu người mình thích. Còn Vĩnh thì sao? Mình có phải là mẫu người chàng thích không? Nhiều khi Vĩnh chỉ thích đàn bà Việt Nam thì sao? Nếu phải đặt câu hỏi thì có hàng chục câu. Tại sao mình lại thắc mắc nhỉ? Chuyện gì đến nó sẽ đến. Hãy cứ mơ mộng cho vui. Tiếng mở cửa làm April ngồi nhổm dậy.
- April!
- Dạ, con đây.
- Đi chơi vui không? Ăn gì chưa?
- Dạ, vui lắm. Con ăn rồi, mẹ sao?
- Mẹ cũng đoán vậy nên ghé McDonald cho rồi.
Khi có mẹ ở trong nhà, April lại thấy mình nhỏ bé và nhút nhát. Lúc nào mẹ vui vẻ thì nàng thấy sung sướng, dễ chịu như được ban phát một ân huệ nào đó. Nàng sợ hãi khi thấy mẹ buồn phiền, giận dữ. Nhưng April đã quen che dấu những tình cảm của mình cũng chỉ vì sợ mẹ.
- Đi ngủ đi, mai còn đi học chứ.
- Dạ, con đi ngủ đây.
- Nhớ đóng cửa sổ kẻo lạnh.
April đi nhanh lên gác và dạ một tiếng thật lớn.
Nàng chỉ thấy hoàn toàn thoải mái khi ở trong phòng riêng hay khi ở nhà một mình. Sự hiện diện của mẹ nàng là một cái gì đe dọa và cho nàng cảm giác sợ hãi nhiều hơn là thương yêu. Vĩnh là một chân trời mới làm nàng quên đi những dằn vặt về chính mình, về gia đình. Cho dù Vĩnh không đáp lại nhưng cứ mơ mộng bâng quơ thế này cũng làm April thấy yêu đời hơn. Nàng tựa vào cửa sổ phòng nhìn ra ngoài và thầm thì:
- Cám ơn anh.
Thế là từ hôm nay bên cạnh những giấc mơ mà nàng thường nghĩ đến sẽ có thêm Vĩnh với cặp kính gọng nâu, với giọng hát tuyệt vời. Đó là một hình ảnh đẹp, sẽ xua đuổi bớt những ám ảnh đen tối và những sợ hãi không tên của mình. Nàng bắt đầu thấy mình có vẻ bình thường như những đứa bạn khắc chung quanh. Có phải tại Vĩnh?
Nàng ngồi trước gương ngắm mình. Trông mình cũng không tệ. Cặp mắt có lẽ cần phải vẽ một tí riềm nâu cho nổi bật hơn. Sao con nhỏ trong gương trông buồn vậy? Mình phải tươi hơn một chút mới dễ coi... Tóc xù quá trông hơi dữ! Không biết Vĩnh thích tóc đàn bà như thế nào?
Có tiếng đập cửa:
- April!
April hốt hoảng đứng lên, nàng luống cuống như một người bị bắt gặp đang làm chuyện gì xấu xa. Nàng vội mở cửa phòng:
- Dạ?
- Mẹ muốn nói chuyện với con... chưa buồn ngủ chứ?
- Không, con chưa ngủ đâu.
April trả lời mà lòng lo lắng. Tất cả những giận dữ hay bất thường của mẹ đều làm nàng sợ hãi. April ngồi trên giường, hai tay đặt trên đùi và chờ đợi.
- Con có thấy mình sống thế này buồn quá không?
April ngạc nhiên, nàng trả lời một cách vô thưởng vô phạt:
- Dạ...
Nàng trả lời nhưng nhìn mặt mẹ xem chừng phản ứng. Mẹ nàng trông có vẻ vui tươi hơn mọi ngày, đẹp hơn nữa. Có gì thay đổi?
- Không những mẹ cần con mà mẹ còn cần một người bạn, một người hiểu mẹ. Đến một cái tuổi nào đó người ta không chịu đựng nổi sự cô đơn. Con lớn rồi! Con sẽ đi học, con có cuộc đời của con. Với mẹ, sự cô đơn càng ngày càng lớn. Mẹ nghĩ đến ngày kia già nua, nằm xuống lòng đất... sao ghê rợn! Thời gian qua nhanh lắm, mẹ cần một người như ba con. Nhưng ba con sẽ không bao giờ trở lại, mẹ biết chắc như vậy. Con hiểu không April?
April muốn hỏi mẹ về cha nàng, về sự ra đi không trở lại... nhưng nàng thấy ngại ngùng. Nàng thấy thương mẹ và đây là lần đầu tiên April không thấy sợ sệt khi nhìn mẹ nàng. Tự dưng nàng thấy mình lớn hẳn lên.
- Con hiểu chứ. Con thương mẹ.
Mẹ nàng tươi nét mặt và bảo:
- Tuần sau Larry sẽ đến đây ở với chúng ta. Larry rất dễ thương. Anh ta đã lập gia đình một lần nhưng không có con cái. Vợ Larry chết trong một tai nạn xe hơi. Larry là một người đàn ông tốt. Mẹ hy vọng con và Larry sẽ hợp nhau. Thôi... con đi ngủ đi.
April yên lặng nghe. Mẹ nàng đi ra rồi mà nàng vẫn không hay.
Cửa khép lúc nào April cũng không biết. Có quá nhiều bất ngờ cho một ngày. Nàng tưởng mẹ mình đã lạnh như băng, không còn một khe hở nào cho hơi ấm lùa vào. Ngay như mình cầm ngọn nến đứng chực chờ ở xa mà mẹ cũng chẳng mở cửa cho vào. Có lẽ ngọn lửa của mình èo uột quá, chẳng đủ soi sáng, chẳng đủ làm ấm lòng mẹ. Nhưng nếu mẹ tìm được niềm vui, đó là điều tốt. Còn mình cứ mãi đứng ở vòng ngoài, chỉ để mẹ thấy là có con bé April ở trên cõi đời này. Thế thôi ư? Đốm lửa nhỏ vẫn chập chờn, không tắt mà cũng chẳng sáng nổi.
Niềm vui nghĩ về Vĩnh lại bị chặn ngang, nhường chỗ cho những cái buồn quen thuộc, lẻ loi mà sâu kín. Như một cọng tóc xòa xuống trước trán, hất lên rồi lại rơi xuống. April vào giường nằm, kéo chăn phủ kín đầu, tìm hơi ấm. Nằm một lúc lâu, chăn thì ấm, trán vã mồ hôi mà April vẫn thấy lạnh, nàng ôm gối và để mặc cho những giọt nước mắt lan chầm chậm xuống mặt kéo dài thành từng vệt rớt xuống cổ, thấm vào mặt gối. Nàng muốn khóc to, muốn gào lên mà không được. Nó cũng y như nỗi buồn cô quạnh của mình, cũng âm thầm, lặng lẽ chỉ mình mình hay, chỉ mình mình nhận.
Nàng miên man nghĩ đến mai này có thêm người thứ ba, một người lạ trong nhà. Đó là điều vui mừng hay ngược lại, April tự hỏi?
* * *
James kéo khẽ cái mành cửa cho ánh sáng lùa vào phòng. Căn phòng bỗng bừng lên. Những tia nắng rọi từng vệt dài, đổ trên từng chồng sách bầy la liệt trên bàn, trên kệ sách. Chàng nhìn bình hoa xinh xắn nằm lạc lõng trong khung cảnh bừa bộn và mỉm cười. Bông hoa cúc vàng do Lài cắm nằm rất khiêm nhường bên cạnh những chồng sách vắt bừa bãi. Đó là điều duy nhất chàng để Lài làm, ngoài ra James thấy rất thoải mái trong cái bề bộn và cẩu thả của mình. Nhất là trong một ngày thứ bẩy như hôm nay, không phải đi dạy học, bài vở đã chấm xong và không có việc gì để làm. James nghĩ đến việc nằm dài dưới gốc cây sau nhà, đọc một quyển sách hay nằm yên nhìn trời đất cây cỏ đang vào Đông cũng thú. Trước giờ chàng vẫn làm mọi việc theo ý mình, nay lại có thêm Lài. Đối với tuổi Lài, ngày nghỉ nằm nhà là một phung phí thì giờ và tuổi trẻ. Nghĩ đến đó James lại thôi. Tình thương dành cho Lài hình như cứ nẩy nở dần. Nó như một cây con được vun xới và tăng trưởng dần. James bắt đầu thấy sự hiện diện của Lài trong nhà này là một điều không thể thiếu. Sự có mặt đó làm ấm áp căn nhà mà không gây sự phiền hà, trói buộc gì như James thường nghĩ. Cái cảm giác mình là người rộng lượng, đùm bọc kẻ khác, mang lại sự yên ấm, hạnh phúc cho người khác làm James thấy tự mãn một cách thầm kín. Tình cảm dành cho Lài không biết đặt vào chỗ nào. Chàng vẫn xem Lài như đứa con ruột của mình nhưng đôi lúc James hơi băn khuân khi thấy tình cảm đó không rõ ràng lắm. Tất cả những điều mình đang làm là cho Lài hay cho chính mình? Đó là một câu hỏi tựa như một viên sỏi ném xuống hồ, không động mạnh lắm mà chỉ đủ cho mặt hồ gợn vài vòng lăn tăn, tan loãng, thế thôi! Mỗi lần câu hỏi đó được đặt ra là câu chuyện xưa lại trở về... Những tàng cây, những bụi cỏ cao nửa ngực, những cụm khói và thuốc súng nồng nặc xen lẫn mùi đất đỏ và máu tươi ở những thây người vừa ngã xuống. Những thây người non trẻ, da thịt còn ấm nóng mà chỉ trong giây phút đã trở thành vô tri... như cát bụi, như những điều vô nghĩa nhất trên cõi đời này. Và rồi Justin... sự sống đã vượt khỏi tay Justin... cái chết oan khiên... Đó có phải là định mệnh? Những khuông mặt xa xưa vẫn chập chờn quanh quẩn bên chàng như một trách móc, một tủi hờn... làm James rùng mình! Chàng nhắm mắt lại và cố xua đuổi những hình ảnh của quá khứ...
Chàng lật báo xem có mục gì, phim gì hay cho Lài đi chơi. Mắt chàng đảo nhanh nhìn các hàng chữ, hình ảnh trên báo. Chàng ngừng lại ở một bài viết về Andrew Wyeth và những tác phẩm hội họa đặc biệt của ông. Những họa phẩm sẽ được trưng bày tại The Metropolitan Museum of Art trong tuần lễ này. James nhìn ngày. Hôm nay đúng là ngày triển lãm đầu tiên. Không biết Lài có thích đi không?
Chàng ra phòng ngoài tìm Lài. Con bé đang ngồi yên lặng, chăm chú xem ti vi. James chờ trên màn ảnh đổi sang phần quảng cáo mới hỏi Lài:
- Sao? Hay không?
Lài quay lại đáp:
- Dạ cũng coi được. Ban ngày ít có show nào hay.
- Lài muốn đi museum không?
- Dạ đi. – Lài trả lời ngay không cần suy nghĩ.
- O.K. Sửa soạn rồi đi. Muốn rủ ai nữa không?
Lài ngần ngừ:
- Con không biết chị April có đi không... Hay thôi ba.
James nhún vai không trả lời. Lài nhanh nhẹn tắt ti vi và vội vàng thay quần áo. Đã 16 tuổi mà Lài chưa biết sửa soạn. So với những đứa bạn cùng lớp, nàng còn khờ khạo và đơn sơ lắm. Lài biết tính ba mau mắn cho nên cũng thay quần áo thật nhanh. Vừa thay quần áo Lài vừa nghĩ: đi bảo tàng viện không biết có thích không nhưng ít ra còn hơn ở nhà.
* * *
Lần đầu tiên Lài đến đây. Những cột trụ đá cẩm thạch cao nghễu nghện, bóng loáng. Sàn nhà bóng như gương, cách trang trí thật mỹ thuật. Người đi xem khá đông nhưng rất yên lặng và lịch sự. Khách thưởng ngoạn như những bóng ma chập chờn, đi lại rón rén. Ở góc bên trái có một bảng lớn kẻ chữ: The Helga Pictures – Andrew Wyeth. James kéo tay Lài đi về phía đó. Ngay ngoài cửa