Chương 2 (tt)
Chương 2 (tt)
ài yên lặng về phòng riêng. James nhìn theo mái tóc vàng thẳng băng khuất sau cánh cửa. Chàng thầm nghĩ Lài là một trong những định mệnh của mình. Như chàng đã nói với Lài, chàng tin vào định mệnh một cách tuyệt đối. Định mệnh mang lại những hạnh phúc hay khổ đau, chàng chấp nhận cả. Và Lài nữa, nó sẽ là một hình ảnh tươi đẹp hay ngược lại, chàng đều nhận hết. Trái cây ngon ngọt lúc này về sau có thể trở thành đắng chát hoặc trái đắng lại mang vị thơm ngọt trên đầu lưỡi. Lúc nào James cũng sửa soạn tinh thần để đón nhận điều không may đến cho mình. Thành ra nếu không gặp chuyện gì xui xẻo lắm thì đó chính là hạnh phúc rồi, tìm kiếm hay khổ sở dành giật làm chi? James thấy mình rất bình an, thoải mái với triết lý sống đó. Đối với chàng hạnh phúc rất giản dị và vừa tầm tay. Nhưng có lẽ đi qua nửa đời rồi James mới khám phá ra điều đó. Chàng bây giờ là một cây cao cằn cỗi đang nhìn xuống Lài, chồi non xanh mướt đang vươn lên với cuộc đời, chưa đụng đến cuộc đời thực mà mới chỉ quấn quít bên ngoài cánh cửa đời và nhìn xuyên qua ô cửa hồng. Có những lúc như lúc này, James mong Lài chỉ đứng ở ngoài cánh cửa đó mãi, ngừng ở lứa tuổi đó và như một con búp bê xinh đẹp lộng kính cùng với thời gian ngừng đập ở ngay quãng đời đó. Thế có phải là đẹp mãi không? Như Lài, như April, những con búp bê xinh đẹp đừng bước vào giòng đời, đừng trưởng thành, hãy ở yên trong cái tuổi đẹp nhất đó. Và chàng già nua, cằn cỗi nhìn xuống đám chồi non mà tưởng nhớ lại một thời đã qua. Có tiếc nuối không? Không, nếu tiếc nuối là hết thấy hạnh phúc.
* * *
Lài đi về rồi, April chỉ biết đứng đó dùng sự cứng cỏi và vẻ mặt hỗn xược của mình để tỏ thái độ chống đối.
Bà Wayne cố nhịn và nói với con:
- Mẹ mong con sẽ xem Larry như một người thứ ba trong gia đình chúng ta. Chúng ta bây giờ là một gia đình.
Bà Wayne cố nhấn mạnh hai chữ «chúng ta» và tiếp:
- Larry, em rất tiếc anh chưa có dịp gặp April nhiều. Cháu rất ngoan, chỉ thỉnh thoảng hơi... khó khăn một chút.
Bà ta có vẻ hài lòng khi dùng chữ «khó khăn» để định nghĩa tính tình cô con gái duy nhất.
Người đàn ông cố cười gây thiện cảm. Giọng miền nam nghe quê kệch làm sao:
- April xinh xắn và dễ thương nữa.
April vẫn không nói năng gì chỉ nhìn trả lại người đàn ông đối diện bằng cặp mắt thách thức.
Bà Wayne nhắc khéo:
- Con đi thay quần áo rồi ăn tối.
Cho đến lúc này April mới mở miệng:
- Con no rồi mẹ. Mẹ cứ ăn, đừng chờ con.
Con bé vẫn cương quyết không nói gì đến Larry, mặc dù nó thấy ánh lửa giận dữ trong đôi mắt mẹ. April nghĩ thầm: «Mẹ đặt con trước sự bất ngờ để con phải chấp nhận, nhưng mẹ nhầm rồi, con không bao giờ chịu thua đâu». April bỏ lên phòng, không chờ xem phản ứng của mẹ thế nào.
Bà Wayne gượng cười quay sang người tình:
- Con bé này đôi lúc cũng khó chịu thật. Có lẽ tại em chiều nó quá!
Larry cười. Nụ cười làm cho nét mặt anh ta dịu hơn:
- Trẻ con mà em. Đừng trách nó. Kể ra em để anh gặp nó từ trước thì hay hơn.
Bà Wayne nhún vai:
- Ăn nhằm gì. Đừng để ý nữa anh. Em muốn buổi tối đầu tiên trong căn nhà này thật thơ mộng...
Larry chỉ yên lặng nắm lấy tay bà. Buổi tối đầu tiên dưới mái nhà này có lẽ không được suông sẻ như cả hai tưởng.
* * *
Vào phòng riêng, April khóa chặt cửa. Nàng ngồi yên nghe ngóng. Nếu mẹ gõ cửa phòng lúc này, April sẽ hết giận ngay và ôm lấy mẹ. Nhưng April chờ mãi và thất vọng. Nỗi giận hờn lại càng tăng thêm. Thường April khóc một lúc là dễ chịu ngay nhưng lần này sao mãi không khóc được. Cặp mắt nàng khô cứng và nhức nhối. Nàng muốn cào cấu, muốn đập phá cho vơi. Sự yên lặng này là một thách thức mà càng lúc càng làm April thêm khổ sở. Nàng nhìn quanh phòng, thấy ảnh mẹ đặt trên bàn, April vội gỡ xuống và ngồi xé vụn. Nàng cứ im lìm xé từng mảnh, từng mảnh nhỏ cho đến lúc không còn xé được nữa mới thôi. Nhưng cơn giận dữ vẫn chưa nguôi vì tất cả những điều April vừa làm mẹ không hề hay biết. Mà mẹ chưa biết thì April chưa thể hết bực dọc được. Nàng nhìn chăm bẳm mình trong gương. Đứa con gái nào trong đó sao xấu xí đến thế! April ghét mái tóc của nó. Nàng vớ ngay chiếc kéo và cắt một đoạn tóc bên trái, rồi bên phải. Trông đứa con gái này thật dị kỳ! Nhưng nó làm nàng hài lòng. Nàng thay áo và mở cửa xuống dưới nhà.
Có tiếng cười nho nhỏ. Chưa bao giờ April nghe giọng mẹ nhỏ nhẹ đến thế. Mẹ chưa hề nói với mình bằng một giọng âu yếm như vậy. Tại sao gã đàn ông này lại được mẹ dành cho những lời lẽ ngọt ngào như vậy? Ở hắn ta có điều gì mà April không có? Nàng giả vờ ho để hai người biết sự có mặt của mình. Mẹ nhìn lên và April thấy nụ cười của mẹ tắt ngúm. Vì sự có mặt của nàng hay vì mái tóc mới cắt của April? Thấy được phản ứng của mẹ như thế ít nhất cũng làm nàng hả hê đôi chút. Nhưng nàng không có gan hơn nữa nên chạy vội lên gác đóng cửa phòng lại. Nàng cũng không ngờ hôm nay nàng dám phản kháng lại mẹ. Cái gì làm April bạo dạn bày tỏ tình cảm mình như vậy nhỉ? Sự yêu thương hay lòng ghen tuông? Chắc phải cả hai thứ cộng lại mới đủ xúi dục mình làm như thế. April thấy mình cần phải được tỏ lộ. Trước giờ giữa nàng và mẹ không có đối thoại. Sự trao đổi giữa hai mẹ con chỉ đứng trên căn bản truyền thống một cách tối thiểu những gì cần thiết mà thôi. Chắc vậy nên mẹ chẳng bao giờ biết đến tình cảm trong nàng.
Những tình cảm xáo trộn làm April nóng bừng bừng. Càng nhìn mình trong gương nàng càng ghét mình, thấy mình xấu xí, đần độn, buồn thảm. Những thứ như mình chỉ làm xấu cho cuộc đời. Những thứ như vậy phải được đào thải để làm đẹp cho cuộc đời. Cánh cửa phòng nàng vẫn đóng im ỉm, mẹ nàng không lên phòng tìm April, tất cả im lìm như phụ họa với những điều April nghĩ về mình, về một con bé tên April buồn rầu, xấu xí và ngu dốt được sinh ra đời do một sự nhầm lẫn nào đó của Thượng Đế!
April ngồi cô đơn trong nỗi bực tức dằn vặt. Một lúc lâu khi không còn nghe tiếng động nào khác ở dưới nhà April mới cảm thấy nguôi ngoai. Nàng lạnh câm với nỗi buồn. Nàng thèm được ấp ủ, vuốt ve. Hình ảnh Vĩnh lúc này lại chợt đến. Vĩnh và tiếng hát trầm u uẩn. Nàng còn nhớ giọng ca phù thủy đó, vang lên trong hội trường như nắm bắt hết mọi chú ý. Giọng ca vượt lên, trồi lên cao ngất và cô động tung hoành trong khoảng không gian thu hẹp ấy. Ở trong không gian sững động đó, nhân dáng và tiếng hát Vĩnh nóng bỏng lôi kéo mọi tầm mắt. Khi dứt, cả hội trường bật choàng tỉnh và những tràng pháo tay không ngớt như những chùm hoa trao tặng cho người nghệ sĩ...
Mắt nàng vẫn mở căng trong đêm tối tìm tòi một hình ảnh. April thấy mình cô đọc quá! Nhớ đến Vĩnh, giọng hát... nàng thấy gần gũi hơn trong sự tưởng tượng. April thấy bạo dạn và cuồng nhiệt hơn cũng trong sự tưởng tượng đó. Má nàng nóng bừng trước những nụ hôn cuồng nhiệt... cũng trong tưởng tượng. Nhưng nàng thấy sung sướng hơn. Nàng đã tìm được một nơi trú ẩn an toàn và theo đúng như ý mình muốn. Nàng cứ mê mải với hình ảnh Vĩnh chập chờn, chín chắn, say đắm và si mê tôn thờ nàng. April thiếp vào giấc ngủ trong giấc mơ do chính nàng đạo diễn.
* * *
Một buổi sáng yên tĩnh hơn thường lệ, không có tiếng xe chạy ngoài đường, tiếng chim ríu rít ở sau nhà chừng như cũng im bặt và được thay thế bởi những âm thanh khác, dìu dặt và làm Lài càng không muốn dậy. Nàng nằm yên trong chăn ấm lắng nghe tiếng mưa đang mơn trớn những ô cửa sổ, lúc mạnh, lúc nhẹ, êm đêm và dào dạt.
Ngày nghỉ rồi trời mưa, chừng ấy thứ làm Lài càng lười biếng hơn. Nàng nắm nán thêm vài phút tận hưởng một ngày nghỉ học.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ làm Lài tung chăn ngồi bật dậy. James nói lớn:
- Lài có điện thoại!
- Dạ.
- Nàng mở cửa phòng chạy ra nghe điện thoại, trong lòng còn tiếc hơi ấm của giấc ngủ muộn.
- Hello!
- Gọi giờ này có làm mất giấc ngủ của Lài không?
Lài đứng yên ngỡ ngàng. Nàng không ngờ Vĩnh gọi. Nhận được sách Vĩnh gởi tặng nàng vẫn trốn không gọi cảm ơn. Tại sao mình trốn tránh, Lài không rõ lắm nhưng nàng sợ hãi trước những nồng nhiệt và săn đón của Vĩnh, của một người... lớn. Bên cạnh những đứa bạn cùng tuổi, Lài thấy mình trưởng thành hơn chúng. Còn những người như ba, như Vĩnh, như bác Wayne, Lài vẫn còn là một đứa trẻ con. Vậy Vĩnh tìm thấy gì ở mình? Vẻ sành sỏi ở Vĩnh càng làm Lài rụt rè hơn, mãi Lài mới ấp úng trả lời:
- Chào Cậu... Cậu khỏe?
- Cám ơn Lài, cũng bình thường.
Sự xưng hô với Vĩnh có lẽ không được dễ dàng lắm. Chàng đang muốn xé rào mà. Sau câu trả lời của Vĩnh cả hai đều im lặng.
- Mấy quyển sách không tệ quá chứ Lài?
- Dạ hay lắm... Cám ơn Cậu. Lài thích lắm.
- Thật sao?
Câu hỏi có mang một ngụ ý gì khác không Lài tự hỏi? Vĩnh muốn nhắc đến cuốn sách hay lời đề tặng? Mình phải trả lời rõ ràng mới được.
- Sách hay thật mà Cậu.
- Vậy Lài sẽ nhận được sách đều đều.
Lài nhăn nhó. Tưởng tránh được nay lại càng thêm chuyện phiền. Sao mình không thấy thích thú? Lẽ ra Lài phải sung sướng trước những săn đón đó mới phải chứ. Mặc dù không có gì với Vĩnh, nhưng đó là một niềm vui tự nhiên tựa như niềm vui khi thấy ánh mắt bạn trai trong lớp nhìn mình. Lài bối rối không biết phản ứng thế nào!
Qua điện thoại giọng Lài trong trẻo và dễ thương quá. Vĩnh thấy mình đang đi trở lại con đường cũ xa xưa, nhưng bồn chồn, háo hức và si dại của ngày mới lớn. Chàng tưởng như nghe được cả tiếng thở và hơi ấm của Lài toả sang qua điện thoại. Lài càng rụt rè Vĩnh lại càng si mê.
Đường dây điện thoại chợt có những tiếng bíp bíp của ai khác đang gọi đến. Lài mừng rỡ nói nhanh:
- Chắc cháu có điện thoại. Cám ơn Cậu.
Vĩnh trả lời nhẹ nhàng:
- Thôi nhé Lài.
- Dạ, chào Cậu.
Lài mừng rỡ chuyển sang đường dây bên kia:
- Hello!
Tiếng người đàn bà trả lời:
- Có James ở nhà không?
- Dạ có, xin chờ đầu máy.
Những người quen của James Lài biết cả. Lần này giọng người đàn bà hơi lạ. Vòng giao thiệp của ba nàng rất hạn chế. Số người quen chỉ đếm trên đầu ngón tay cũng đủ.
James nhìn nàng dọ hỏi:
- Anh chàng Vĩnh hả Lài?
- Dạ. Ba có điện thoại.
- Ai vậy?
- Con không biết. Nghe như người ngoại quốc.
James nhíu mày, rùn vai và nhấc điện thoại:
- James đây.
- Còn nhớ Ngọc Anh không hay quên rồi?
James nói to:
- Ngọc Anh hả? Sao quên được.
Người đàn bà cười ở đầu dây bên kia:
- Tưởng có vợ quên Ngọc Anh chứ.
- Đâu có gì thay đổi đâu? Anh có lấy vợ đâu? Ai bảo em là anh lập gia đình?
- Chứ không phải vừa rồi vợ anh trả lời à?
James bật cười:
- Con gái anh đấy.
Lài sang phòng bên cạnh nhưng không khỏi tò mò lắng nghe. Không biết bên kia người đàn bà nói gì mà chỉ nghe ba nàng cười nói vui vẻ:
- Được rồi. Anh ghé đón em và mình đi chơi... Tên gì hả? Lài. Dễ thương và ngoan lắm. Con bé cũng thèm nổi tiếng Việt... Tiếng Việt của anh không đủ xài!
Nói xong câu đó thấy ba nàng cười mãi. Tự dưng Lài thấy hơi khó chịu. Hay tại vì bà ta là người Việt Nam. Lài vẫn mong cho ba mình có thêm niềm vui, nhưng một cô gái Việt Nam? Điều đó phải xét lại. Tiếng James hỏi đằng sau lưng làm Lài giật mình:
- Sao đấy cô bé?
Lài cười ngượng nghịu tưởng như James bắt gặp được nàng đang nghĩ gì.
- Dạ không... ba.
- Tối nay mình đi ăn tiệm rồi đi chơi. Ba có cô bạn cũ người Việt Nam, tên Ngọc Anh. Lâu lắm mới gặp lại. Cô ta muốn biết mặt Lài lắm đó.
Lài nghĩ bụng: «Biết mặt để làm gì?», nhưng chỉ nhìn Ba chứ không dám nói gì. Thấy mặt Lài không tươi lắm, James chuyển đề tài ngay:
- Sao? Anh chàng Vĩnh có hy vọng gì không?
Lài đỏ mặt trả lời:
- Ổng là cậu của bạn con mà.
- Điều đó có gì ngăn trở để anh ta không được quyền thích con đâu?
Lài biết mình vô lý nhưng vẫn cố cãi:
- Ổng lớn hơn con nhiều mà.
- Không có gì cản trở được tình yêu và lòng con người ta cả.
Lài không đáp chỉ yên lặng nhìn vu vơ. James cũng không nói tiếp nữa. Chàng không nghĩ tới Ngọc Anh và cái hẹn buổi tối mà chỉ quan sát Lài một cách kín đáo và nghĩ tới Vĩnh. Cái đẹp của Lài rất đặc biệt. Sự pha trộn giữa hai giòng máu tạo nên cho Lài những nét đặc thù riêng. Cái e ấp, kín đáo ở Lài rất Đông Phương, rất quyến rũ, nó mời gọi một sự che chở dũng mãnh, một chiếm đoạt trọn vẹn và một kích thích trước cái đẹp rất nhiều nữ tính, nhiều lôi cuốn đó. Bên cạnh đó Lài lại có những đường nét nẩy nở, tươi thắm, bắt mắt của Tây Phương. Một sự hoà hợp giữa hai nền văn hóa chắc hẳn phải có một cái gì đặc biệt lắm. Lài thông minh, tế nhị, nhậy cảm. Chừng đó thứ quá đủ để một người đàn ông chết chìm trong đáy mắt nàng. Lài không còn là một đứa trẻ nữa. Tâm hồn, thể xác Lài đang trên đà phát triển toàn vẹn. Làm sao Vĩnh không điêu đứng cho được? Chàng vừa thích thú, cái thích thú của một người cha có con gái đẹp, khi thấy Lài được kẻ ngưỡng mộ nhưng đồng thời tự dưng cũng thấy hơi khó chịu, một khó chịu rất bình thường của những ông bố có con gái đẹp mà chung quanh có bao nhiêu kẻ trộm rình mò.
- Bà Ngoc Anh ở đây hả Ba?
Đang miên man với những nhận xét về Lài, James giật mình trả lời:
- Ngọc Anh? ... Không, cô ấy ở Denver về đây chơi... Không, hình như đi việc của sở thì phải. Cô ta vừa là bạn vừa là học trò cũ của Ba.
James ngừng một chút để nhớ về Ngọc Anh rồi kể tiếp:
- Sau này Ngọc Anh chuyển sang học Luật và nay cô ấy là luật sư.
James lắc đầu nói tiếp:
- Ba không tưởng tượng cô ta là một luật sư được... Ba vẫn nhớ về Ngọc Anh như một cô học trò nhỏ.
Lài hỏi một cách gay gắt – Nàng cũng hơi ngạc nhiên trước thái độ của chính mình:
- Sao Ba không lấy cô ta?
James nhìn Lài ngạc nhiên rồi chợt hiểu và phì cười. Chàng nhìn nét mặt cau có của Lài rồi nghiêm trang đáp:
- Tên Anh không giống tên An. Người cũng không giống. Mẹ con bỏ lại cho Ba một khoảng trống quá sâu, chẳng ai lấp cho đầy được. Ngọc Anh chỉ là bạn, hơn tình bạn một chút, có thể phiêu lưu với Ngọc Anh nhưng không thể đi xa hơn. Con gặp Ngọc Anh con sẽ thích, cô ta rất khéo nói, duyên dáng và bặt thiệp. Đó là loại người mang niềm vui tới cho người khác mà không đòi hỏi một sự đáp lễ nào cả. Con người rất phóng khoáng... không được Việt Nam mấy. Tối nay Lài gặp sẽ biết.
- Con đi vào đó lại đâm thừa.
- Ba với cô ta có gì riêng tư đâu. Cô ta cũng thích gặp con mà ba cũng muốn con đi cho vui.
- Ý ba muốn vậy?
- Đi chơi một lúc, khi nào Lài chán, cha con mình về. Bằng lòng nhé?
- Vâng.
- Con không hẹn với ai cả chứ?
Lài hiểu ngay ba nàng muốn dọ hỏi về Vĩnh. Tại sao ba lại quan tâm đến Vĩnh như vậy?
- Không ạ. Con không đi đâu hết. Nhiều lúc ở nhà thích hơn. Ba đừng lo cho con.
- Ba vào trường lại. Nhiều việc phải làm. Ở nhà không làm được việc gì. Một mình ở nhà không buồn chứ Lài?
Lài nhoẻn miệng cười:
- Ba bảo con thành người lớn rồi mà?
James cười, định nói gì rồi lại thôi.
* * *
Ngoài trời mưa mỗi lúc một nặng hạt. Không gian ướt đẫm và ẩm. Mây đen giăng kín trời. Lài đọc sách, xem ti vi chán rồi lại chui vào phòng làm việc của James tìm sách báo. Thỉnh thoảng Lài chỉ phủi bụi và thay hoa tươi cho Ba trong phòng còn nàng biết ý không dám dọn dẹp gì. James là con mọt sách, ngồi đâu cũng vớ được sách, chỗ này vài cuốn, chỗ kia 1, 2 quyển. Rất nhiều cuốn đang đọc dở dang. Trên tường treo đầy những ảnh chụp kỷ niệm. Phần lớn là ảnh cũ, hình ảnh cũ của một thời son trẻ. Những huy chương, bằng cấp treo lẫn lộn. Chiếc thẻ bài sáng bạc dưới ánh đèn. Chắc Ba phải lau chùi thường xuyên nên chiếc thẻ sáng choang, không có màu xỉn cũ. Trong những tấm ảnh treo, có hình ông bạn Justin của Ba, người mà thỉnh thoảng Ba nàng rủ Lài đi thăm mộ, là đẹp nhất. Ảnh người thanh niên thật trẻ, đẹp trai, mắt xanh biếc và tóc vàng như tơ. Nụ cười tươi và nghịch ngợm. Tuyệt nhiên trong phòng không có hình một người đàn bà nào. Ảnh của mẹ nàng cũng không có. Có lẽ đó là một nhắc nhở không cần thiết. Bức ảnh duy nhất chụp cả gia đình lại đặt trong phòng Lài. Tự dưng Lài có ý tò mò đi xem xét từng thư trong phòng. Không lẽ vì bà Ngoc Anh nào đó gọi lại sáng nay? Nàng cũng không biết chắc nhưng tự nhiên sự tò mò thoi thúc một cách mãnh liệt. Để làm gì? Lài không biết. Nhưng nàng tò mò. Lài vừa tìm tòi vừa hồi hộp, phần vì sợ Ba về bất ngờ, phần vì biết hành động này xấu. Nhưng cái xấu bao giờ cũng lấn át cái tốt và Lài đang đi theo chiều hướng xấu! Lài chưa thấy một dấu vết riêng tư nào của Ba. Không lẽ James lại trung thành với mẹ nàng một cách tuyệt đối như vậy.
Những quyển sách, báo, xếp chồng lên nhau nằm xô lệch một cách vô trật tự. Có nhiều tờ báo mà ngày phát hành cách đây hàng 5, 7 năm. Lài vừa lục lọi vừa thỉnh thoảng nhăn mặt vì bụi bặm. Lài không biết tại sao mình lại muốn tìm kiếm những chuyện riêng tư của ba nàng? Bình thường Lài không phải là người tò mò, tọc mạch. Lý do có lẽ ít nhiều liên quan đến bà Ngọc Anh, một nhân vật mà chưa bao giờ nghe James nhắc đến cho tới ngày hôm nay... Đây là một sự tò mò hay ghen tuông?
Lài đã không tìm được điều nàng muốn tìm. Có lẽ bà Ngoc Anh nào đó không nằm trong những kỷ niệm mà James nâng niu. Nhưng cũng rất tình cờ Lài khám phá ra một điều khác về ba nàng làm Lài đỏ mặt. Một cuốn báo với nhiều hình ảnh phụ nữ khỏa thân được nhét tận dưới đáy chồng sách báo. Từ trước đến giờ Lài vẫn nhìn ba nàng dưới một cặp mắt đặc biệt: James là sự tổng hợp của vai trò một người bố đồng thời là người mẹ vì mẹ Lài không còn. Sự phân biệt giữa nam nữ hầu như bị bỏ quên. Đây chính là một nhắc nhở về vị trí của ba nàng, hơn thế nữa về... đàn ông. Nghĩ đến điều này, Lài thấy nóng bừng cả mặt và tâm hồn xáo động một cách khác thường. Lài nhớ đến những cái nhìn nóng bỏng và hỗn xược của đám con trai cùng trường. Hẳn nhiên nó khác hẳn với cái nhìn si mê của Vĩnh. Nhưng trong ánh mắt si dại của Vĩnh vẫn mang một sức mạnh muốn chiếm đoạt làm Lài hoảng sợ. Những xao xuyến làm nàng thích thú nhưng đồng thời cũng làm Lài luống cuống và tránh né.
Lúc còn ở quê nhà Lài vẫn nghe bà ngoại răn dạy những hành vi luyến ái ở ngoài hôn nhân là một điều xấu xa và không thể chấp nhận được. Ở đây những điều đó nhan nhản khắp nơi. Những cặp uyên ương ở lứa tuổi Lài tỏ lộ sự âu yếm một cách tự nhiên và công khai, không ngượng ngập, che dấu. Bạn bè Lài bàn luận về tình dục một cách bình thường. Chúng nó phê bình, cười đùa và kể cho nhau nghe một cách tự nhiên, như chuyện trời nắng, trời mưa. Đôi lúc nàng thấy như mình không trưởng thành nổi với những xung đột đó. Tất cả những điều đó Lài không bao giờ tỏ lộ ra. Nàng sợ bạn chê cười, chế nhạo. Điều gì chúng bạn nói ra Lài cũng đưa đẩy để khỏi bị loại ra khỏi thế giới của bạn bè, thế giới của những người trẻ đang muốn đốt giai đoạn để trưởng thành.
Lài không quên những hình ảnh nàng vừa thấy. Nàng vội vàng đi ra khỏi phòng James. Nàng chỉ muốn biết đến những cái hay, cái đẹp, những điều lý tưởng ở ba nàng. Nghĩ đến đó Lài tự trách mình. Ở xã hội này, như Lài đang được dạy dỗ, vấn đề dục tính là một điều tự nhiên của con người. Người ta không né tránh khi nói đến vấn đề đó hay những gì liên hệ đến nó. Nhưng Lài vẫn không quen. Nằm sâu trong tiềm thức, ở một xã hội khác mà Lài đã lớn lên, người ta nhìn dục tính dưới một khía cạnh khác với cặp mắt nghiêm khắc và bảo thủ hơn nhiều. Sao xã hội này nhắc đến nó như những điều thông thường như ăn, như ngủ, như thở. Thực ra thế nào mới đúng? Nàng không còn mẹ để có thể hỏi và dĩ nhiên Lài không thể hỏi ba nàng câu hỏi đó. Lài chỉ có thể đứng ngập ngừng ở ngoài cả hai xã hội đó và hoang mang tự tìm cho mình một câu trả lời.
Những hình ảnh Lài vừa nhìn thấy, những cảnh tượng nàng thấy hàng ngày trong sân trường, mặc dù Lài tránh né nhưng nó vẫn cấy lên một mầm mống khác thường: những xao động, những cảm giác tội lỗi, những xao xuyến lạ lùng và có lẽ một chút háo hức kèm lẫn sợ sệt nào đó. Khó diễn tả nhưng dĩ nhiên Lài giữ tất cả những điều đó cho mình, không ai có thể biết được. Những điều đó chỉ thoáng qua, quậy lên một vài khắc khoải, xao động rồi lùi bước nhường cho một Lài ngây thơ, suốt ngày vùi đầu vào những chồng sách đủ loại. Lài đọc rất nhiều nhưng sao chẳng nhớ gì cả. Và Lài vẫn còn nhớ câu trả lời của James: «Cứ đọc, càng nhiều càng tốt, sẽ có lúc nó thấm vào lúc nào mà con chẳng biết. Tập thói quen đọc sách để thấy thích thú chứ không phải đọc để nhồi chữ vào đầu». Những điều lợi đâu Lài chưa thấy nhưng chắc chắn Lài thấy mình ham đọc sách, tiếng Anh tiến bộ rõ rệt.
* * *
Người đàn bà đối diện với mái tóc cắt ngắn, đen và bóng mượt ôm lấy khuôn mặt hơi bầu bĩnh. Cặp mắt đen, ướt át và sáng long lanh linh hoạt theo vành môi đỏ nhếch cười lộ cả hàm răng trắng muốt và đều đặn. Bên cạnh làn da trắng hồng, mái tóc đen đầy vẻ Á Đông lại càng nổi. Lài có cảm tình với Ngọc Anh ngay. Nàng chỉ ngồi yên lặng quan sát và nghe ba nàng cùng cô ta nói chuyện. Thỉnh thoảng cô ta giơ tay vuốt mái tóc và nhìn Lài với anh mắt lạ lùng, nửa như dọ hỏi nửa như mời mọc, rất quyến rũ. Lời nói chuyện của cô ta cũng thế. Rất tự tin – dĩ nhiên rồi. Trước quan toà và hàng trăm con mắt mà cô ta vẫn ung dung, thao thao bất tuyệt biện hộ cho thân chủ, sá gì có mình Lài – lôi cuốn người đối diện vào câu chuyện. Sức thu hút tự nhiên đó làm Lài cũng thấy mình không thoát ra được. Vậy sao ba thoát được? Người chết, người vắng mặt, lại có sức mạnh níu giữ đến thế sao? Khó hiểu! Và bây giờ Lài lắng nghe chăm chú hơn là ngồi quan sát cô ta.
Tiếng cô ta trong vắt và rõ ràng:
- Công việc mang lại cho em niềm vui. Dĩ nhiên niềm vui đó to lớn hơn những khó khăn mà em phải trải qua.
- Làm việc chết thôi hả Ngọc Anh?
Cô ta cười và bẻ lại:
- Làm việc để sống chứ. Càng làm việc hăng hái chừng nào chứng tỏ mình đang alive hơn bao giờ cả. Anh đồng ý không?
- Nói chuyện với em anh chỉ có thua và phải đồng ý theo em chứ cần gì Ngọc Anh phải hỏi câu đó.
Cả hai cùng phá lên cười sau câu nói của James. Lài cũng mỉm cười theo và càng thấy sức hấp dẫn lạ kỳ của cô ta. Theo với cô ta mọi thứ chung quanh như sinh động hẳn lên. Cũng quán ăn Việt Nam quen thuộc này, những món ăn cũng không đặc biệt hơn mọi khi thế mà dường như Lài ăn thấy ngon miệng hơn, cảnh vật chung quanh có hồn hơn, náo nức hơn. Lài không hiểu những điều mà cô Ngọc Anh đang có là bẩm sinh hay người ta phải tự tạo ra?
- Giờ giấc em thất thường lắm ư?
- Tùy theo công việc nhưng tựu trung em chọn ban đêm để làm việc, nhất là vào lúc 4, 5 giờ sáng. Giờ đó đầu óc minh mẫn lạ thường và mang lại hiệu quả nhiều cho công việc hơn, nhất là đối với công việc của em.
- Tại sao em chọn nghề đó?
- Tại vì em thích. Con người là một thế giới phức tạp và lạ lùng. Công việc em đòi hỏi những giao tiếp, tìm hiểu con người trong những hoàn cảnh đặc biệt. Em thích một đời sống phấn đấu và với công việc này cứ mỗi trường hợp là một phương cách phấn đấu mãnh liệt.
- Ngọc Anh khác xa những ngày còn học ở đây.
- Em vẫn vậy. Con người em có thay đổi đâu? Chỉ đến lúc này em mới đi đúng vào con đường em chọn thôi. Có thể công việc của em làm anh có cảm tưởng em thay đổi nhưng thực ra em vẫn thế.
Nói đến đây cô ta nheo mắt tinh nghịch nhìn James như trêu chọc và nói tiếp:
- Thật mà. Thử không?
James cười nhưng không quên liếc mắt nhìn Lài:
- Em không đổi thật! Nãy giờ anh mới gặp lại cô Ngọc Anh ngày nào.
Giọng cô ta chợt nhỏ hẳn đi:
- Chẳng bao giờ trở lại được ngày xưa nữa anh nhỉ?
James không trả lời nhưng có lẽ sự yên lặng của chàng cũng là một sự đồng ý gián tiếp. Chàng ngập ngừng hỏi:
- Có ai chưa Ngọc Anh?
- Nếu hiểu nghĩa «ai» như anh hỏi thì em chưa có những em đã lập gia đình để có một đời sống quân bình và đỡ lẻ loi.
- Sao không nghĩ một cách giản dị để sống giản dị?
- Câu hỏi của anh có giản dị đâu? Anh luôn luôn nói sống giản dị mà từ xưa đến giờ em thấy anh không như vậy. Chuyện quá khứ của anh đi vào dĩ vãng từ lâu mà anh có để yên đâu? Anh đâu muốn sống giản dị!
Lài hơi khó chịu khi nghe cô ta nói câu đó. Không biết cô ấy có ám chỉ dĩ vãng James với hình ảnh mẹ nàng chăng?
- Thôi, đừng nhắc đến nữa, Ngọc Anh. Mình đang vui trong một buổi tối hiếm có như hôm nay. Em có biết nãy giờ anh và em đều bất lịch sự khi không để Lài góp vào câu chuyện không?
Ngọc Anh trả lời ngay, nhanh và ngọt:
- Mình đang hâm nóng câu chuyện để mời cô con gái anh tham dự đấy chứ. Thời gian cũng làm thân thuộc hơn một chút, phải vậy không Lài?
Cô ta khéo thật, Lài thầm nghĩ và nhỏ nhẹ trả lời:
- Dạ.
Có lẽ chưa hài lòng với câu trả lời ngắn gọn của Lài nên Ngọc Anh gợi chuyện thêm:
- Ba Lài nổi tiếng là giáo sư dạy giỏi và hay, bây giờ lại thêm một cái hay nữa Lài biết là gì không?
Lài ngơ ngác lắc đầu. Ngọc Anh cười rất tươi và nói:
- Chắc chắn bây giờ trong trường, James là người có cô con gái đẹp nhất.
Hai má Lài đỏ au vì ngượng. Tuy đó là một lời khen nịnh nhưng Lài cũng tự biết mình trông cũng được lắm. Thế mới biết thu phục được cảm tình chưa thấy ai khéo bằng cô này. Tự dưng Lài cũng thấy cởi mở hơn. Ba nàng có vẻ thích thú ra mặt. Và từ đó câu chuyện nói tiếp một cách dễ dàng với sự khéo léo và chủ động của người đàn bà mang tên Ngọc Anh.
James hỏi:
- Còn ở lại đây lâu không Ngọc Anh?
Cô ta nghiêng đầu làm dáng và hỏi lại:
- Đây là một lời giữ chân hay chỉ là một câu hỏi xã giao?
- Bắt cóc em vài hôm.
Quay sang Lài, Ngọc Anh hỏi:
- Có chỗ cho cô ở lại vài hôm không?
- Có chứ.
- Vậy thì hai cha con anh nuôi Ngọc Anh vài bữa nhé? Không cần gì cả, cứ nói chuyện thoải mái như hôm nay là vui rồi.
Lài nhìn Ngọc Anh và thử tưởng tượng sự có mặt của cô ta trong nhà. Không đến nổi nào đâu, Lài đang có cảm tình với cô ấy và có lẽ mấy ngày sắp đến sẽ vui hơn mình nghĩ.
Đã lâu lắm Lài mới bị ngồi ở băng ghế sau như ngày hôm nay. Gió đêm lạnh thổi thốc ngược về phía sau, luồn vào mái tóc Lài xô đẩy. Nàng không buồn đưa tay giữ tóc, để mặc tóc phủ gần kín mặt. Trong tiếng gió lùa vào xe, tiếng máy xe, những lời đối thoại của James và Ngọc Anh nghe không rõ. Lài nhìn đăm đăm về phía trước, những ngọn đèn hai bên đường đang chạy lùi về phía sau, ánh sáng loang loáng nhảy múa trên người Lài, thoắt sáng một góc rồi bóng tối lại phủ tràn lên như một trò chơi úp mở. Tiếng nhạc bập bùng trong xe nghe không trọn vì bị át trong tiếng gió ào ào thổi. Dường như tất cả những tiếng động đó chỉ để trám vào nổi trống vắng mà Lài đang cảm thấy, đang bị bỏ quên ở băng ghế sau.
Sự hiện diện của Ngọc Anh như một cơn bão đến bất ngờ trong một ngày hè rực nắng, càn quét và thay đổi hẳn tất cả. Nàng không vui trong cái vui của ba như Lài vẫn tưởng. Những ngày sắp tới có vui như mình nghĩ không đây?
Xe ngừng trước nhà như thường lệ nhưng mọi sự không còn được như thường lệ. Ba đang mở cửa xe cho Ngọc Anh xuống trước rồi mới đến Lài. Sự có mặt của người đàn bà này làm Lài tuột xuống hàng thứ yếu. Đây là «không có gì cả» như lời Ba nói. Còn «nếu có gì» chắc Ba sẽ quên hẳn sự có mặt của mình. Đêm nay Lài thấy Ba trẻ hơn, vui hơn và khéo nói không thua gì Ngọc Anh. Mình ngược lại chỉ mang lại cho Ba thêm nhiều mối lo âu và băn khoăn.
Giọng Ngọc Anh trong vắt và như một lời thầm thì:
- Mọi sự vẫn vậy. Chẳng có gì thay đổi cả anh nhỉ?
- Khác chứ, Lài rất khéo tay và thu dọn gọn ghẽ. Em sẽ thấy khác nếu em còn nhớ căn nhà bừa bộn của anh ngày xưa.
- Cô bé này giỏi thật. Bắt anh vào khuôn phép, ngăn nắp. Vậy mà em cứ nghĩ anh muôn đời không đổi.
James cười. Nụ cười thay cho câu trả lời:
- Cho anh mươi phút để thu dọn phòng cho em nghỉ.
Ngọc Anh xua tay chỉ chiếc sofa ở phòng khách:
- Đừng thắc mắc. Cho em mượn một cái gối và chăn. Thế là đủ rồi. Để em tự nhiên. Em không muốn làm xáo trộn hay thay đổi nhà anh. Em thường ngủ trên chiếc sofa tương tự như thế này trong văn phòng em. Rất thoải mái, không phiền hà gì hết, Lài thấy không?
Lài giật mình cười gượng. Nàng không ngờ Ngọc Anh lại quàng mình vào trong câu chuyện. Thế là biên giới giữa cả ba người được phân định rõ ràng. Lài lí nhí nói và không tin lắm về câu nói mà nàng sắp nói ra đây:
- Cô ngủ trong phòng cháu?
Ngọc Anh lắc đầu và cười tươi như hoa:
- Cô quen nằm ngủ trên sofa. Cho cô ngủ ngay đây nếu điều đó không phiền quý vị chủ nhân.
Lài thấy dễ chịu hẳn. Căn phòng của nàng, thế giới riêng tư của mình không muốn chia sẻ với ai. Người đàn bà trước mặt cô thừa kinh nghiệm để thu phục cảm tình của người khác. Lài nói nhỏ nhẹ:
- Tùy cô. Cháu sợ cô nằm đây không thoải mái, khó ngủ.
- Không sao đâu, đừng lo cho cô.
James lên tiếng nhắc Lài:
- Ngủ sớm mai còn đi học chứ Lài.
Lài quay lưng đi vào phòng riêng, lòng tự hỏi: Liệu ba có yêu Ngọc Anh không?
* * *
Mùi chăn gối lạ, những tiếng động dị kỳ trong đêm cùng với dư hương của cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng là một trở về của những ngày tháng cũ mà bao giờ cũng thế khi đứng ở đầu đời này ngoái nhìn lại quãng đường bỏ lại sau lưng đều thấy tiếc nuối. Tiếc nuối vì đã không giữ lại cho mình một mảnh đời riêng tư, hay ngẩn ngơ về những quyết định đã qua không thay đổi được nữa. Những xôn xao hiện tại dường như có thật mà dường như không làm Ngọc Anh khó ngủ. Trong cùng một bóng tối này, không xa lắm, nếu lắng nghe không chừng có thể nghe thấy tiếng trằn trọc của người khác. James đã ngủ chưa? Có nhớ gì về một ngày đã qua? Riêng em vẫn thấy ánh mắt linh hoạt và mời mọc. Hơi ấm ở anh tỏa ra làm em lao đao. Và cũng thế, câu nói mà em chờ đợi anh vẫn không hề hé môi. Cứ thể để theo mãi mãi cho tới giờ phút cuối. Nụ cười ấm áp, mời mọc của anh là có ý gì? Em không tầm thường như anh nghĩ hay ít nhất em phải tạo cho mình một cách thế riêng biệt. Ngọc Anh ngày nào giờ đây trưởng thành, cứng cáp qua mọi xô đẩy của cuộc đời. Em là người chiến thắng trở lại thăm chốn cũ. Em không rụt rè nhìn anh như ngày xưa, em không chịu thua anh như ngày trước. Em có thể tự nguyện ngã vào vòng tay anh lúc này nhưng em không làm. Hay chỉ là dư hương để còn vương vấn mãi, anh có thấy đúng không?
James cười trong bóng tối một mình. Con bé Ngọc Anh vẫn yếu đuối nên phải vạch rõ biên giới. Nhìn quanh những người đàn bà Việt Nam mà chàng biết, họ đều giống nhau một điểm: không chịu sống cởi mở, thành thực và trọn vẹn cho mình. Tại sao vậy? James vẫn chưa tìm được câu trả lời. Nhưng Ngọc Anh là người mang lại vui và thích thú nhất. Cô sinh viên Việt Nam ngày nào đã gợi cho chàng rất nhiều về một quá khứ đã rời xa. Ngọc Anh với đôi mắt đen, ướt và sắc như dao, tấn công chàng bằng ánh mắt, bằng nụ cười và lời nói chuyện rất lôi cuốn. Môi trường xung quanh, không khí học đường, học trò, mơ mộng, chưa thực sự bước vào đời, vẫn là một cái gì rất ấm, rất ướt át để tình yêu có thể nẩy nở. Chàng chưa yêu Ngọc Anh chứ không phải không yêu. Ngày đó chưa đủ chín mùi để James nói câu yêu Ngọc Anh. Có lẽ nếu kéo dài thêm nữa chàng sẽ yêu Ngọc Anh. Nhưng nàng không đợi được và con chim đã vuột bay.
Chàng chẳng thấy tiếc. Đó không phải là cơ hội đã qua mà có lẽ vẫn chỉ là một khúc rẽ ngang của định mệnh. Gặp lại, Ngọc Anh vẫn sắc xảo, linh hoạt, lôi cuốn như một ngày xưa đã qua nhưng Ngọc Anh bây giờ không còn tấn công chàng bằng mắt, bằng nụ cười nữa. Nếu có chỉ là những câu hỏi rất thẳng thắn, khiêu khích như nàng đã hỏi: «Anh có muốn thử không?». Nàng đã lột xác để trưởng thành. Cô sinh viên ngày xưa của những giảng đường đầy mùi sách vở, của những lối đi rợp nắng, khuất dưới tàng cây, của một hôm nào mà bỗng dưng thấy mình ngu ngơ, trẻ dại như không khí học đường của một ngày đầu niên học.
Đêm nay Ngọc Anh đi vào giấc ngủ của chàng rất nhẹ nhàng, tình cờ và êm ả, không ray rứt như An, như một quá khứ không quên được.
* * *
Sớm mai ở đây mát rượi, không lạnh như ở Denver, nơi mình ở. Nơi đây mới là lập đông, trời đất dịu hơn một chút và thời gian kéo dài, chậm hơn với mặt trời lười lĩnh chưa chịu dậy và không gian ướt đẫm sương.
Ngọc Anh lơ đễnh quan sát căn phòng khách. Nàng chợt nghĩ đến đứa con gái của James. Trước đây chẳng bao giờ nghe James nói đến Lài. Câu chuyện của An nàng biết nhưng còn Lài? Chưa bao giờ James nhắc đến. Sao vậy nhỉ? Con bé mang nét Tây Phương hơn là Á Đông. Không biết James nói với Lài về mình như thế nào? Ngọc Anh thèm một ly cà phê nhưng ngại không dám. Nàng không quên vị trí của mình. Không có Lài, nàng sẽ pha cà phê cho James, cho nàng, nhưng với Lài trong căn nhà này, mình chỉ là khách.
Câu hỏi của Lài làm nàng giật mình, quay lại:
- Cô dậy sớm? Đêm cô ngủ được chứ?
Ngọc Anh cười và không ngờ mình nói dối một cách dễ dàng và nhanh như vậy:
- Cám ơn Lài cô ngủ ngon lắm. Ở đây không khí dễ chịu quá, không lạnh.
- Denver lạnh lắm sao ạ?
- Giờ này tuyết đã rơi đầy. Trời đất khô chứ không ấm như ở đây.
- Chắc cô trượt tuyết giỏi lắm?
Ngọc Anh phì cười:
- Ở xứ tuyết nhưng chưa bao giờ cô thử cả, Lài tin không?
Lài nhún vai cười theo không đáp:
- Mấy giờ Lài đi học?
- 7 giờ cháu đi. Trường cũng gần đây.
- Vậy lo sửa soạn đi kẻo muộn. Cứ để mặc cô. Ba đưa Lài đi học chứ?
Lài lắc đầu:
- Không, cháu đi bộ. Gần đây mà.
Dưới ánh sáng ban ngày, dù trời chưa sáng lắm nhưng Ngọc Anh nhìn kỹ Lài hơn. Con bé thật đẹp, tươi mát, trẻ trung. Tự dưng Ngọc Anh thấy mình già nua hẳn đi. Thời gian qua nhanh quá!
Lài nhìn trả lại ánh mắt tò mò của Ngọc Anh một cách bâng quơ và hồn nhiên. Sau một giấc ngủ ngon, một ngày mở rộng trước mắt, những ưu tư, thắc mắc về Ngọc Anh dường như chìm đâu mất. Dưới ánh sáng ban mai, một Ngọc Anh không son phấn không có gì hấp dẫn và lôi cuốn như Ngọc Anh của đêm qua. Nghĩ như thế và Lài rất thảnh thơi đi đến trường.
...
Ngọc Anh đưa tay chùi nhẹ mặt cửa kính mờ. Khung cảnh bên ngoài thu gọn sau ô cửa kính hiện ra rất êm ả. Một mảnh vườn quay lại với hàng rào gỗ chắn tầm mắt. Những chùm cây evergreen bò sát dưới đất và trườn lên nằm lững lơ trên những phiến đá xám, đỏ, nâu ở góc vườn như một điểm trang rất bí ẩn của khu vườn nhỏ. Một vài bụi hồng gai nằm sát hàng rào. Những đóa hồng đỏ rực vươn lên kiêu hãnh nhưng lạc lõng trong một biển màu xanh của cây lá, của cỏ chung quanh. Ngọc Anh liên tưởng mầu đỏ của những bông hồng đỏ như những giây phút đột ngột rực sáng, rạo rực và quyến rũ của những niềm vui chợt đến trong đời. Cũng thắp sáng, cũng nồng nàn, rực rỡ trong biển xanh đều đặn, buồn tẻ của cuộc đời. Nhưng không sáng mãi mà đổi màu tàn úa. Còn lại họa chăng chỉ còn trong trí nhớ một bông hồng đỏ thắm, của ngày hôm qua. Nàng so sánh một cách lãng mạn như thế và thấy vui sướng. Cái cảm giác như tình cờ trông thấy một bức ảnh cũ, một kỷ niệm xa xưa, bài ca của một đoạn đời nào đâu ấy, rất nhẹ nhàng mà... vui thích. Lâu lắm làm gì có những cảm giác như vậy. Đã hàng bao năm nay Ngọc Anh không cho phép mình ngồi mơ mộng một cách... mất thì giờ và vô ích như thế này. Mình đã vội vã sống thế có gọi là sống không? - cho đi rất nhiều năng lực. Một khoảnh khắc như hiện tại là một phung phí vô nghĩa. Để được điều gì, hay chỉ thấy mình đứng chót vót trên cao, cô quạnh và nhìn lại cả một thời gian đã qua và tiếc nuối vì vẫn chưa sao tìm được điều mình mong muốn. Bởi vì câu hỏi đôi lúc giản dị làm Ngọc Anh bật cười một mình: mình tìm kiếm điều gì mà chính mình cũng không hay! Đến đây Ngọc Anh lại nhớ câu nói của James tối qua: «Sao em không nghĩ giản dị để sống giản dị?» Mọi chuyện giản dị như thế nhưng sao mình không nhìn thấy như vậy?
- Dậy sớm thế?
Ngọc Anh giật mình quay lại. Nàng cười khỏa lấp như sợ James đọc được ý nghĩ mình:
- Em quen giấc... Hôm nay anh đi làm chứ?
- Không. Hôm nay dành cho Ngọc Anh. Lâu lâu cho học trò đổi thầy mới. Nhìn ông thầy cũ mãi chán chết. Nghỉ vài ngày lúc trở lại được chúng nó quý hơn. Thế mới lạ chứ!
Ngọc Anh nghiêng đầu hóm hỉnh cười:
- Đâu có, mỗi lần anh nghỉ em nhớ.
Nghe Ngọc Anh nói như thế James vội vã đổi đề tài ngay:
- Em sửa soạn rồi mình đi ăn sáng. Em muốn kiểu Việt Nam hay kiểu của anh?
- Kiểu của anh?
- Một ly cà phê đen, vài cái bánh ngọt và lim dim chờ cà phê làm cho tỉnh ngủ hẳn.
Ngọc Anh nhìn James và thấy xúc động lạ thường. Những xúc động vu vơ mà nàng chối bỏ từ lâu tự dưng ào ạt trở về theo với ánh mắt đó. Ngay lúc này nàng không hiểu được đâu là hạnh phúc. Một bình lặng êm đềm như những ngày trước hay xôn xao, lao đao như lúc này? Và có lẽ James thấy điều đó, chàng nói nhanh không cho Ngọc Anh trả lời.
- Anh thay quần áo.
Ngọc Anh nhìn theo và tự hỏi: «Tại sao? Tại sao anh né tránh? Bao nhiêu năm trước anh không tránh mà anh cũng chẳng chịu thua. Sao bây giờ anh lại sợ? Nếu anh sợ, sao anh giữ em ở lại làm gì? Lại một trò chơi mới? Phiêu lưu táo tợn hay chỉ là lướt vòng ngoài? Chờ xem».
Thói quen mỗi sáng điểm trang một cách vội vã với những mầu sắc nhất định không thay đổi dường như thuộc hẳn vào thời khóa biểu cố định trong ngày, cũng như ăn, như ngủ. Hoàn toàn không một chút kích thích cần thiết nào để Ngọc Anh phải làm dáng hơn, làm đẹp hơn. Nhưng ngày hôm nay nhìn khuôn mặt không phấn son mình trong gương, Ngọc Anh của ngày hôm qua và hôm nay đã đi ra ngoài lần mức vạch định thông thường. Một chút hối hả, liều lĩnh đang nhen nhúm trong nàng, thúc dục, thách thức cái vỏ ngoài cao ngạo cố hữu thường vây bủa lấy nàng. Để làm gì vậy? Có thể đóm sáng đó khi bắt được cũng chỉ như muôn ngàn vạn đóm sáng khác, nhưng biết đâu đấy, chỉ thấy con đường từ đây đến đốm sáng lập lòe đó là cả một khơi dậy cực kỳ lôi cuốn.
Ngọc Anh ngắm mình trong gương và mỉm cười. Nàng xoa nhẹ hai gò má, tô một chút son hồng lên môi, kẻ viền mí mắt và chải bồng mái tóc lên. Không còn những lớp mascara khô cứng trên riềm mi. Nàng thấy mình tươi mát, trẻ trung hơn cho... một cuộc phiêu lưu.
- Trông em như mấy cô sinh viên trong trường ấy.
Ngọc Anh cười dù biết rằng đó chỉ là một lời nói nịnh.
- Giá gặp anh mỗi ngày để được nghe khen em sẽ trẻ ra thật.
James cười, hàng ria mép di động theo làn môi rung rung. Chàng không quên lập lại câu hỏi lúc nãy:
- Em muốn ăn sáng kiểu gì?
- Kiểu của anh.
- Thật chứ?
- Em đói lắm rồi, đừng hỏi thật hay không nữa.
Nàng định nói thêm: «Ngày hôm nay em hoàn toàn thuộc về anh, để anh quyết định», nhưng nàng kìm lại được. Làm dữ quá anh chàng lùi mất. Nghĩ như thế và Ngọc Anh tủm tỉm cười.
- Trông em tươi quá, chả có vẻ gì là đang đói bụng cả.
Ngọc Anh trả lời lại rất ngon lành:
- Tại vì em vốn thế, nếu không, không phải là Ngọc Anh.
James cười lắc đầu. Những câu chuyện với Ngọc Anh có thể kéo dài mãi mà không chán. Đó là điều mà James không quên ở nàng.
... Sáng hãy còn lành lạnh. Mùi nước hoa thoang thoảng của Ngọc Anh như một loài hoa trân quý nở trong đêm còn sót lại, loáng thoáng trong xe. Trong cái lạnh của một sớm mai, hơi ấm từ người toát ra thật nồng nàn như một kêu gọi của sự gần gũi. Cả hai đều nhận thấy điều đó vì bỗng dưng khoảng cách trở nên hẹp một cách tình cờ. Ngọc Anh hồn nhiên để khỏa lấp:
- Anh đưa em đi đâu đây?
- Một quán cà phê ở chân đồi.
- Sao họ không làm ở trên đồi có phải hơn không nhỉ?
- Trên này là khu trường học và nhà ở, không được buôn bán.
- Anh đến đó thường không?
- Cũng khá thường đến đó không để ý nữa. Gần đây thôi.
Chiếc xe chạy vòng vòng xuống chân đồi, cây cỏ bắt đầu thưa dần, phố xá hiện ra, thấp thoáng. James quẹo xe vào một con đường nhỏ. Chàng đậu xe dọc theo lề đường. Hàng quán hai bên san sát, chật hẹp và cổ. Nhiều căn lại có gác và bao lơn ở mặt trước như những phố xá cổ xưa kiểu Âu Châu. Ngọc Anh rất tự nhiên khoác tay James. Lần này không thấy chàng né tránh nữa.
Nàng nhìn những bờ tường loang lổ, tróc sơn, những bảng hiệu nhỏ xíu gắn chồi ra ngoài đường. Từ những cửa hàng bán đồ cổ đến cửa hàng bán tạp hóa, tiệm bán sách cũ, tiệm bán hoa, cửa hàng nào cũng lạ, không như ở những nơi khác. Đây như một khu phố để người ta nhàn tản, mọi sự êm ả, người bán hàng cũng thế, uể oải, chậm rãi mở cửa hàng. Có lẽ hãy còn quá sớm cho một ngày. Người và vật hãy còn ươn ái chưa muốn thức dậy. Càng đi bộ sâu vào trong càng ngửi thấy mùi cà phê thơm sực nức. Mùi thơm làm dấy khứu giác và mở tung hết những cánh cửa còn đang say giấc.
- Em thấy sao?
James hỏi và mở cửa cho nàng vào trước. Tiếng chuông ở cửa vang lên khe khẽ. Một quán cà phê xinh xắn thu hẹp trong bốn bức tường phủ đầy tranh ảnh. Sàn gỗ nâu đánh xi bóng loáng rất sạch sẽ và ấm cúng. Những chiếc ghế bọc nệm màu xanh lục vây tròn từng chiếc bàn nhỏ. Trong tiệm chẳng có ai chỉ toàn mùi cà phê và mùi bánh ngọt.
- Khó mà tìm được những nơi như thế này.
James kéo ghế cho Ngọc Anh ngồi và có vẻ hài lòng khi nghe câu trả lời của nàng.
- Anh với Lài thường tới đây không?
- Không. Tuổi tụi nó đi chơi với bạn bè hợp hơn.
Ngọc Anh gật gù:
- Nhưng mà... sao không bao giờ em nghe anh kể về Lài vậy?
- Lài ở Việt Nam mới sang đây thôi.
Ngọc Anh cười:
- Hèn gì. Nhưng thôi nói chuyện khác đi. Em đâu có ở đây lâu đâu. Một vài ngày thôi.
James không nói gì. Chàng yên lặng nhấp từng ngụm cà phê thơm ngát. Cả hai đều yên lặng. Ngọc Anh hơi ân hận vì đã nhắc đến Lài. Những giây phút vừa qua dường như bị nghẽn lại một cách đột ngột. Ngọc Anh tự trách và không biết làm gì hơn là im lặng. Nàng nhìn xuống hai bên tay mình, những móng sơn đỏ bóng và có vẻ chải chuốt đang mân mê ly cà phê. Hơi ấm truyền vào bàn tay ấm áp. Một buổi sáng như hôm nay như một kẽ hở trong giòng đời liên tục. Một kẽ hở đủ cho ánh sáng ngoài kia lọt vào làm bừng lên một quãng đời tẻ nhạt.
- Em nghĩ gì vậy?
- Những lúc như thế này thật hiếm hoi! Em cứ tưởng tất cả những năng lực mà mình dồn vào để chạy theo công việc, mục đích em đặt ra thế là quá đầy đủ, nhưng, như lúc này, ngồi đây mới thấy còn nhiều thứ khác nữa.
- Anh thường đến đây và ngồi nhìn những bức tranh trên tường tưởng tượng mình đang ở đâu đó, Ý, Pháp, Hòa Lan... Đầu óc đỡ căng thẳng trong sự tưởng tượng hiền hòa đó.
- Tại sao anh không đi chơi xa? Đây có gì bó buộc đâu nhỉ?
- Tưởng tượng thú hơn.
Ngọc Anh lắc đầu:
- Có thể, nhưng sống thực mới thú vị. Em không thể sống bằng tưởng tượng được. Cuộc đời không nghĩa lý gì nếu anh chỉ có ngồi đó rồi tưởng tượng điều này điều kia. Anh có quay cuồng, lăn lộn thì mới thấy những lúc này là thần tiên.
- Em như cành cây đầy sức sống, còn anh như củi mục!
Ngọc Anh phá lên cười. Tiếng cười trong trẻo vang lên trong quán cà phê không bóng người, yên tĩnh gần như không tiếng động, vang lên như một mầm sống duy nhất đánh thức mọi vật.
- Tại anh chỉ muốn thành củi mục chứ. Em có thấy anh giống như vậy đâu. Em thấy... còn đáng yêu lắm.
James hơi luống cuống trước những tấn công dồn dập của Ngọc Anh. Ở một người con gái cùng màu da với chàng, điều đó bình thường nhưng đặt vào địa vị người đàn bà Á Đông, điều đó khác hẳn. James vẫn cho rằng mọi người đàn bà Đông Phương đều như An, như Lài, kín đáo một cách lôi cuốn chứ không vồn vã và cởi mở như... Ngọc Anh hiện tại. Nhưng Ngọc Anh có một vẻ quyến rũ riêng. Nàng như ngọn sóng trào đến, xô dạt mọi thứ rồi trải dài tan thành bọt nhỏ và mất hút dưới làn cát. Lâu lắm James không nghĩ đến những chuyện phiêu lưu, thay đổi. Chàng thấy mình già nua, lười biếng và mệt mỏi trước những xáo trộn và có thể phiền toái do một cuộc phiêu lưu mang đến. Sự vui tươi tự nhiên của người đàn bà đang có mặt đây đã mở những cánh cửa khép kín từ lâu. James bị cuốn hút trong câu chuyện với Ngọc Anh. Cặp môi đỏ liến thoắng và những câu chuyện, kỷ niệm của những năm trước đây được gợi đến như kéo lại gần quãng thời gian đã qua và khoảng cách ngại ngùng chợt tan biến tự bao giờ.
- Anh có tiền cắc không?
James ngạc nhiên hỏi Ngọc Anh:
- Làm gì vậy? Em định gọi điện thoại à?
Ngọc Anh nhoẻn miệng cười khẽ:
- Không. Em muốn nghe nhạc.
- Anh không biết cái máy đó có chạy không. Anh đến đây nhiều lần mà dường như không thấy ai mở nhạc cả. Em thử xem. Nếu không được, hỏi người chủ. Giờ này sớm quá họ còn trong bếp làm bánh.
- Nếu máy hỏng thì họ đã dẹp đi chứ còn bày đó làm gì. Để em coi.
Trông Ngọc Anh loay hoay trước cái máy với vẻ thích thú hệt như một đứa trẻ con trước món quà ngộ nghĩnh. Dưới bàn tay nàng quán cà phê chợt bừng lên linh hoạt hẳn trong tiếng nhạc. Những bài hát của thập niên 60. James nghe và tưởng như mình đang ngồi trên chuyến xe trở về quê cũ, chợt bắt gặp trên đường bụi Azaleas nở trái mùa, lộng lẫy và rực rỡ bên cạnh những đồi cỏ xanh ngát, hệt như một niềm vui đến bất ngờ, rộn rã đến ngộp thở. Tuổi trẻ nằm ở đó, nguyên khôi, không tỳ vết, như khơi dậy thêm nỗi nuối tiếc về một thời đã qua không níu kéo lại được nữa.
Ngọc Anh kéo ghế cạnh James. Nàng ngồi sát vào chàng và khẽ ngả đầu lên vai James. Một không gian tuyệt vời trong quán cà phê nhỏ, vắng vẻ, ấm áp và với ảo tưởng về một sự giật lùi của thời gian. Một biến hóa diệu kỳ, những mầm non đang nhú dậy và làm long lanh đôi mắt, tươi nhuận làn da và tràn trề sức sống. Tất cả những điều đó có giả tạo hay không James không rõ nhưng niềm vui có thật, cảm giác trẻ trung có thật và mùi hương dịu dàng thoang thoảng của mái tóc đang kề sát má chàng hoàn toàn không phải là tưởng tượng. Hơi ấm từ cơ thể nàng toát ra càng làm mùi thơm thêm nồng nàn quyến rũ. Còn gì để ngần ngại nữa? Tất cả đều chờ đợi và sẵn sàng cho một cuộc phiêu lưu mà James không còn thấy đắn đo hay ngại ngùng gì nữa. Chàng quàng tay ôm lấy bờ vai Ngọc Anh và kéo sát vào mình. Ngọc Anh không cưỡng lại mà còn ngoan ngoãn nép vào người James như tìm một sự che chở.
Ngọc Anh thấy mình đã đi đúng từng giai đoạn. Nàng đã chủ động, khơi dậy ngọn lửa và bây giờ nàng chỉ cần chờ. Ngọn lửa tự nó sẽ bùng lên để thắp sáng một vòm trời yên tĩnh đang ngóng chờ giông bão. Nàng thừa biết đó chỉ là một khao khát, ước mơ thầm kín mà ngày xưa không thành hình được. Với nàng, định mệnh chỉ đóng một vai trò phụ thuộc, tất cả do mình cả. Và nàng đang biến những ước mơ ngày nào thành sự thật, như Ngọc Anh muốn.
Tiếng leng keng của chiếc chuông nhỏ xíu treo ngoài cửa vang lên làm xáo trộn cái không gian êm đềm vừa qua. James nắm tay Ngọc Anh bóp nhẹ và bảo:
- Mình đi đi.
- Bây giờ đi đâu anh?
- Em thích nghe nhạc như vừa rồi không?
Ngọc Anh nhìn James, ánh mắt long lanh:
- Cho em được những giây phút như vừa qua.
- Mình tìm mua vài tape nhạc «lỗi thời» rồi về nhà nghe.
- Sau đó em sẽ làm một ăn trưa thịnh soạn để anh nhớ hoài.
James âu yếm nhìn Ngọc Anh, không nói thêm lời nào.
* * *
Ngọc Anh phụ James mang các thứ vào nhà. Thấy nàng lúi húi trong bếp, James nói:
- Khi nào đói anh sẽ phụ em làm bếp. Đừng quên mình vừa mua một lô nhạc về để nghe, để thưởng thức chứ không phải để em vừa làm bếp vừa nghe đâu.
- Em nhớ chứ nhưng để cất hết đồ vào tủ lạnh đã. Chờ em nghe cùng. Nghe nhạc một mình anh sẽ buồn lắm.
Tấm màn cửa dầy màu xanh đậm được kéo hết về một phía lộ làn kính trong suốt soi rõ vườn sau. Ánh sáng vàng và dịu của một sáng Thu đang len lẻn lùa vào căn phòng khách. Một buổi sáng khác thường! Cả hai đều có ý nghĩ đó! Cứ n