← Quay lại trang sách

Chương 126 Lục địa kiếm tiên

Chương 126

Trữ Diêu hai tay khoanh lại, vẻ mặt thiên kinh địa nghĩa đầy chính khí, hỏi ngược lại: "Nếu không phải?!"

Trần Bình An liền không truy vấn việc này, ngửa đầu nhìn phía tượng thần được Trữ Diêu xưng là đạo môn linh quan, nói: "Đây là thần tiên của Lục đạo trưởng nhà bọn họ."

Trữ Diêu bất đắc dĩ nói: "Cái gì mà thần tiên của Lục đạo trưởng nhà bọn họ? Thứ nhất, đạo gia là đạo gia, mặc dù có một chữ gia, nhưng tuyệt đối không phải là cái nhà trong suy nghĩ của bách tính trấn nhỏ các người, đạo gia to lớn, vượt xa tưởng tượng của ngươi, thậm chí ngay cả ta cũng không rõ ràng đạo môn rốt cuộc có bao nhiêu đạo sĩ, rốt cuộc có bao nhiêu nhánh lưu phái, chỉ nghe cha ta nói qua, bây giờ tổ đình phân trên dưới nam bắc bốn tòa... Quên đi, nói với ngươi những cái này cũng là đàn gảy tai trâu. Thứ hai, thần tiên là thần tiên, tuy rằng các người nói quen miệng, thậm chí phàm phu tục tử khắp thiên hạ cũng như vậy, nhưng xét đến cùng, thần và tiên, đi con đường không hề giống nhau, ta làm một ví dụ được rồi, người tranh một hơi thở phật tranh một nén nhang, những lời này ngươi nghe qua chưa?"

Trần Bình An gật đầu nói: "Trước đây Mã bà bà trong ngõ Hạnh Hoa bình thường hay cãi nhau với mẹ của Cố Sán, ta có nghe được."

Trữ Diêu lúc này có pha một chút ý tứ chỉ điểm giang sơn, "Phật tranh một nén nhang, vì sao muốn tranh? Bởi vì thần quả thật cần đèn nhang, đã không có đèn nhang, thần sẽ từ từ suy nhược, cuối cùng mất một thân vô biên pháp lực, đạo lý rất đơn giản, như một người mấy ngày không ăn, khí lực từ đâu đến? Triều đình thế tục vì sao ra lệnh quan viên các nơi cấm tiệt thờ cúng bừa bãi? Cũng là sợ nhân gian đèn nhang hỗn độn, có thể khiến một ít người hoặc cái gì đó vốn không nên thành thần, ngồi trên bài vị, lui một bước mà nói, cũng là sợ bọn họ sau khi tự ý thành thần, là người thiên tính lương thiện, nguyện ý che chở bách tính địa phương, cũng không vượt quá quy củ thiên địa, đối với những vị hoàng đế quân chủ tự xưng là 'Chân Long Thân' mà nói, việc thờ cúng bừa bãi không được triều đình sắc phong, là một loại phong thuỷ tai hoạ, không khác gì phiên trấn cắt cứ, làm yếu bớt số mệnh của vương triều, là hành vi đục khoét nền tảng, bởi vì như vậy sẽ rút ngắn niên kỉ quốc gia, chổ trống bên cạnh trên giường há có thể để người khác ngủ ngáy?"

"Về phần tiên, rất đơn giản, ngươi thấy những người xứ khác, tám chín phần đều là vậy, ngay cả lão viên của Chính Dương sơn, cũng coi như là bán tiên, đều là dựa vào bản thân đi trên đường lớn, từng bước đi lên, đi đến đỉnh núi của trường sinh bất hủ. Người tu hành, cũng được xưng là luyện khí sĩ, việc tu hành, thì được xưng là tu tiên hoặc là tu chân."

Trần Bình An hỏi: "Như vậy thì pho tượng đạo môn linh quan này rốt cuộc là thần hay là tiên? Dựa theo cách nói của Trữ cô nương, hẳn là tiên nhân trong đạo môn?"

Trữ Diêu sắc mặt nghiêm túc và trang trọng, nhẹ nhàng lắc đầu, không tiếp tục nói toạc ra thiên cơ.

Nàng ấy đột nhiên nhíu nhíu mày.

Một cục đá khó hiểu bay tới rất nhanh, đập mạnh vào bàn tay cao hơn đầu của tượng thần, làm rơi rất nhiều mảnh vụn và bụi bặm.

Trữ Diêu phất phất tay, phủi phủi đi lớp bụi trên đỉnh đầu.

Trần Bình An đứng lên, theo tầm mắt của Trữ Diêu, hắn quay đầu nhìn lại, kết quả thấy một thân ảnh ngoài ý liệu.

Có một thiếu niên thấp bé ngăm đen gầy gò, ngồi xổm trên một pho tượng thần nằm trên mặt đất, một tay không ngừng tung cục đá, tiếp được ném đá.

Trần Bình An xoay người sóng vai mà đứng cùng Trữ Diêu, nhẹ giọng nói: "Hắn tên là Mã Khổ Huyền, là cháu trai của Mã bà bà trong ngõ Hạnh Hoa, một người rất kỳ quái, từ nhỏ đã không thích nói, lần trước ở dòng suối nhỏ gặp phải hắn, Mã Khổ Huyền còn chủ động nói chuyện với ta, hắn rõ ràng sớm biết Xà Đảm thạch rất đáng giá."

Thiếu niên tên là Mã Khổ Huyền, đứng lên dừng lại sự nghiệp ném đá của mình, nở nụ cười với Trữ Diêu và Trần Bình An, đi thẳng vào vấn đề: "Nếu như ta đến phố Phúc Lộc, nói với lão viên của Chính Dương sơn rằng đã tìm được hai người các ngươi, như thế nào ta cũng sẽ nhận được một túi tiền. Bất quá các người chỉ cần cho ta hai túi tiền, ta sẽ giả bộ cái gì đều không thấy. Cái này cũng nói trước, đây chỉ là buôn bán mà thôi, đừng nghĩ đến việc giết người diệt khẩu, trên mặt đất có nhiều thần tiên Bồ Tát đang nhìn chúng ta, cẩn thận gặp báo ứng."

Trữ Diêu thẹn quá thành giận đang muốn nói, lại bị Trần Bình An ôm cánh tay, hắn tiến lên một bước, đối với Mã Khổ Huyền trầm giọng hỏi: "Nếu như ta nguyện ý trả tiền, ngươi thật sự sẽ không nói ra ngoài?"

Mã Khổ Huyền hơi sửng sốt, hình như là hoàn toàn không ngờ rằng cặp thiếu niên thiếu nữ này, dễ nói chuyện như vậy, thật sự bàn chuyện làm ăn với mình.

Bất quá hắn cũng lười tiếp tục đóng kịch, móc ra một tiền túi hoa mỹ, tiện tay vứt trên mặt đất, cười nói: "Ta đã lấy được thù lao ở Lý gia, chỉ bất quá ta không phải là vì tiền, Trần Bình An của ngõ Nê Bình, hàng xóm của Tống Tập Tân, đúng không? Ngươi muốn trách thì trách người bên cạnh ngươi, quá khiến người chán ghét, nàng ấy ngày hôm qua phá hủy đại sự của rất nhiều người."

Thiếu niên nhếch nhếch khoé miệng, đưa tay chỉ về mình, "Ví dụ như ta."

Trần Bình An nhìn quanh bốn phía.

Mã Khổ Huyền nhìn Trữ Diêu, cười nói: "Yên tâm, lão viên tạm thời có chút việc cần xử lý, ta thừa cơ hội này, muốn lấy một món đồ của ngươi, ngươi biết là cái gì, đúng hay không?"

Trữ Diêu cười lạnh nói: "Cẩn thận có mạng lấy nhưng không có mạng dùng."

Mã Khổ Huyền vui vẻ nói: "Ngươi cũng không phải thê tử của ta, lo lắng cái này làm gì."

Trần Bình An thật sự không cách nào tưởng tượng, một kẻ có quỷ khí um tùm quanh người như thế, sao có thể có ai đó cảm thấy người này là một kẻ ngu si?

Trữ Diêu sắc mặt âm trầm, đẩy nhẹ đầu vai Trần Bình An, nhẹ giọng nhắc nhở: "Không biết là vì sao Phi kiếm tới xung quanh bên này, liền vào không được."

Mã Khổ Huyền hơi dời tầm mắt, nhếch miệng cười nói với Trần Bình An: "Ngày hôm qua đánh một trận trên nóc nhà, rất đặc sắc, ta trùng hợp nhìn thấy. À đúng rồi, ngươi có thể tháo bao cát cột trên chân, bằng không ngươi sẽ đuổi không kịp ta."

Trần Bình An quả thực ngồi xổm xuống, chậm rãi xắn ống quần, tầm mắt thì vẫn đặt ở trên người Mã Khổ Huyền.

Đến lúc này, Trữ Diêu mới giật mình phát hiện, thì ra bên trong ống quần của Trần Bình An, trên chân còn cột một vòng bao cát.

Trần Bình An giải thích một câu với Trữ Diêu: "Lúc còn rất nhỏ, Dương gia gia của cửa hàng Dương gia đã từng căn dặn ta, chết cũng đừng gở xuống. Vốn dĩ là dự định dùng để đối phó khẩu khí thứ tư của lão viên, hiện tại suy nghĩ một chút, cũng không khác biệt lắm, bởi vì ta luôn cảm thấy thiếu niên Mã Khổ Huyền này, cũng nguy hiểm như lão viên."

Mã Khổ Huyền nhẹ nhàng nhảy xuống tượng thần, liếc mắt nhìn thiếu nữ anh khí, lẩm bẩm: "Lúc đầu cho rằng tốt xấu gì cũng chờ ta ra trấn nhỏ, mới có thể gặp phải đại đạo chi địch thứ nhất, không ngờ rằng nhanh như vậy liền gặp được. Ha ha, thật sự là vận khí tới đều cản không được."

Trữ Diêu đột nhiên hỏi: "Trần Bình An, tên kia khi còn bé cũng vẫy đuôi trâu qua?" (ý bảo khoác lác)

Trần Bình An đứng lên, nhẹ nhàng chà chà chân, hai chân hoạt động mấy lần, nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Trữ cô nương, hồi đáp: "Mã bà bà rất có tiền, cho nên ta nhớ kỹ gia súc trong nhà của Mã Khổ Huyền, hình thể vô cùng lớn, lấy ra để vẫy vẫy, nhìn rất dọa người."

Tại lúc Trần Bình An đứng lên, Mã Khổ Huyền lại ngồi xổm xuống, nắm lấy một cục đá đặt ở tay trái.

Cuối cùng, thiếu niên của ngõ Nê Bình với thiếu niên của ngõ Hạnh Hoa, hai người bạn cùng lứa tuổi, xa xa giằng co.