Chương 127 Đối mặt
Chương 127
Đầu ngón chân của Trần Bình An chà chà mặt đất rất khẽ, tựa như còn đang thích ứng hai chân đột nhiên trở nên nhẹ hơn.
Hắn lưu ý rằng Mã Khổ Huyền tổng cộng nhặt năm cục đá, bốn nắm bên tay trái, một nằm bên phải tay.
Mã Khổ Huyền thần sắc tự nhiên, nhìn phía thiếu nữ mang vỏ đao vỏ kiếm đều trống không, cười nói: "Nói trước nhé, hiện tại là ta và Trần Bình An đấu một một, dựa theo câu chuyện mà bà nội ta kể khi còn bé, trong tiểu thuyết Diễn Nghĩa, hai đại tướng trước trận đánh thường ra đánh nhau, ai gọi giúp đỡ kẻ đó không phải là anh hùng hảo hán, nếu là có thể ngay trận trảm kẻ địch, quân tâm đại chấn, trận đánh coi như đã thắng..."
Trữ Diêu nhìn Mã Khổ Huyền liền thấy tâm phiền, nàng chưa thấy qua tên nào muốn ăn đòn như thế, Tống Tập Tân của ngõ Nê Bình lòng dạ sâu, thích khoe chữ, suốt ngày ra vẻ tiểu phu tử, nhưng mà người ta tốt xấu gì nhìn cũng là mầm móng đọc sách, mà thiếu niên thấp bé gầy gò trước mắt này, da thịt không trắng hơn Trần Bình An, hơn nữa con mắt đặc biệt lớn, cả người làm cho cảm giác cũng là rất quái lạ, nhất là cái kiểu nói chuyện sứt sẹo, giống như lão bà bà cố gắng đắp lên trên mặt nửa cân phấn son, sau đó giả vờ e thẹn, thật sự là cực kỳ bi thảm.
Trần Bình An lại không nói gì với người bạn cùng lứa tuổi của ngõ Hạnh Hoa, hơi khom lưng, chợt phát lực, vọt thẳng tới trước, thế như tuấn mã.
Thật nhanh!
Nhìn bóng lưng của Trần Bình An, hầu như một cái chớp mắt đã chạy ra hai trượng, dù là Trữ Diêu kiến thức rộng rãi cũng khó nhịn được cảm khái, cái này không phải nói Trần Bình An so sánh với những đứa nhỏ cùng tuổi trong khắp thiên hạ, hắn có thể chạy nhanh hơn thỏ, chuyện này bản thân nàng cũng có thể làm được, tự nhiên không phải vì thế mà cảm khái, mà là ở trong khối thiên địa như cái nhà tù này, Trần Bình An có thể chỉ dựa vào công sức của bản thân hơn mười năm như một ngày, đem khí lực của mình mạnh mẽ luyện đến nước này, đây mới là chổ để cho Trữ Diêu bội phục.
Trữ Diêu suy nghĩ một chút, lẽ nào có thể chịu khổ, cũng là một loại thiên phú?
Cự ly giữa hai thiếu niên trong nháy mắt chỉ còn phân nửa.
Trần Bình An thậm chí đã có thể thấy rõ ràng, sắc mặt của Mã Khổ Huyền liên tiếp thay đổi rất nhỏ, sau khi kinh ngạc chốc lát, chuyển đến sợ hãi, cấp tốc khôi phục bình tĩnh, sau đó không chút do dự vung lên cánh tay, chỉnh điều bàn tay, phóng ra một lực bạo phát kinh người.
Trần Bình An vẫn nhìn chằm chằm động tĩnh tay phải của Mã Khổ Huyền, không còn vọt thẳng tới trước, mà bất chợt rẽ sang bên phải.
Cánh tay của Mã Khổ Huyền vậy mà cũng xuất hiện sự tạm ngừng vi diệu, cổ tay run lên, mục tiêu chính là Trần Bình An cố tình lệch ra khỏi đường thẳng.
Cục đá được ném ra với thế tới ào ạt, tuy rằng không kinh khủng bằng Bàn Sơn vượn của Chính Dương sơn, thế nhưng vẫn không thể khinh thường. Trần Bình An vốn nên luống cuống tay chân mới đúng vậy mà vẫn chưa dừng bước, cong lưng một cái, nửa người trên nghiêng qua, cục đá đúng lúc từ trước mắt chợt lóe rồi biến mất, sợi tóc trên trán của thiếu niên giầy rơm bị một trận gió cuốn thôi qua làm rung động.
Tay trái của Mã Khổ Huyền nắm những cục đá còn thừa nhẹ nhàng vung lên, một cục bên trong vừa vặn rơi vào lòng bàn tay phải.
Vị thiếu niên thấp bé của ngõ Hạnh Hoa, cũng không giống như cảm thấy lần thứ hai ra tay là có thể giải quyết Trần Bình An, vì vậy không có dừng lại, bắt đầu vung lên tay phải, cùng lúc đó, ném ra cục đá thứ hai.
Thiếu niên giầy rơm chợt khom lưng không hề có dấu hiệu, hai tay hầu như có thể chạm đến mặt đất, cục đá cấp tốc xẹt qua từ sau trên lưng, phá rách quần áo mỏng manh của Trần Bình An, may mà chỉ là trầy da, nhìn qua da tróc thịt bong rất dọa người, thật ra vết thương không sâu.
Lúc này khoảng cách của hai người lại bị kéo gần một nửa.
Tuy rằng Mã Khổ Huyền cũng ý thức được hẳn là cần phải giữ cự ly mới đúng, thế nhưng Trần Bình An vùi đầu chạy, thật sự nhanh như điện chớp, khiến cho Mã Khổ Huyền trong lúc vội vàng không thể dời đi, cho nên khi khuôn mặt ngăm đen của Trần Bình An càng lúc càng đến gần, ánh mắt kiên nghị sáng sủa của thiếu niên giầy rơm càng trở nên chói mắt. Mà ngược lại, Mã Khổ Huyền rõ ràng xuất hiện thần sắc chần chờ, là từ bỏ ném đá, quả quyết nhanh chân lui lại? Hay là được ăn cả ngã về không, tại cục đá thứ ba được ném mà phân ra thắng bại?
Mã Khổ Huyền do dự, đối lập Trần Bình An quyết chí thẳng tiến, hình thành đối lập rõ nét.
Giờ này phút này thiếu niên giầy rơm, đâu có nửa điểm hình dạng người tốt của ngõ Nê Bình?
Mã Khổ Huyền ngay tại loại sự tình liên quan đến sinh tử này, lui về sau một bước, lần thứ hai vung cánh tay.
Rõ ràng, Mã Khổ Huyền tin tưởng cục đá trong tay.
Cái này đừng nói đánh nhau, thiếu niên quái gở cho tới bây giờ chưa từng cãi nhau với một ai, từ nhỏ đến lớn đã không thích chơi chung với đám bạn cùng tuổi, so với Trần Bình An hoặc là Cố Sán, càng như là một con mèo hoang độc lai độc vãng. Sở thích của hắn cũng là không có việc gì thì cầm cục đá, vừa đi vừa ném, đương nhiên lực đều rất nhẹ, nhìn như chơi đùa, không ai chú ý, chỉ là Mã Khổ Huyền ở bên bờ dưới Lang Kiều, lúc bốn bề vắng lặng, sẽ một mình múc nước nhặt đá, chọn những cục đá mỏng mà ném, thường thường có thể ném ra mười vòng chạm trên mặt nước, sau đó đụng vào vách cầu bờ bên kia, nổ lớn nát bấy, thể lực to lớn, lực tay lớn bao nhiêu có thể nghĩ.
Mã Khổ Huyền cũng thường xuyên ngồi trên lưng trâu, dùng đá ném cá dưới nước. Mặc kệ có thể ném trúng cá hay không, dù sao thiếu niên ném đá xuống nước, hầu như không hề tạo bọt nước.
Cho nên tại tổ trạch, trong viện, hoặc là trên nóc nhà của ngõ Hạnh Hoa, bình thường hay có vài cái xác chim muôn nằm đó, huyết nhục không rõ.
Hai người cách nhau chưa đến mười bước, trước đó hai lần tránh né cục đá của Mã Khổ Huyền, bước chân thân hình của Trần Bình An, càng nghiêng về hướng nhanh nhẹn nhẹ nhàng, cũng không có bất luận cái gì tiết lộ ra gân cốt cường tráng, thiếu niên giầy rơm giống như một chiếc lá nhỏ mỏng manh, thế nhưng Trần Bình An và Mã Khổ Huyền lúc gần đụng mặt nhau, Trần Bình An rốt cục hiện ra một mặt "nặng", liên tiếp ba bước, vừa nhanh lại vừa mạnh, tràn ngập sức lực, đáp xuống đất như thiết chùy đập kiếm, nhấc chân núi lửa phun trào.
Ba bước, gần trong gang tấc.
Mã Khổ Huyền không thể ném kịp cục đá, theo lý mà nói, đại thế đã mất.
Thế nhưng trong lòng Trần Bình An đột nhiên có một loại chấn động không biết từ đâu đến, bất quá vẫn không lùi bước, bởi vì tình thế gấp gáp, đã không cho phép hắn dừng chân, không bằng thả người phóng tới, mạo hiểm một lần.
Mã Khổ Huyền khóe miệng nhếch lên, tiếu ý lộ rõ, tay trái buông ra, thả xuống cục đá còn thừa, giơ lên tay phải vốn là nắm tay, cho nên thuận thế một quyền đấm ra.