← Quay lại trang sách

Chương 128 Kỳ quan

Chương 128

Hắn ngay từ đầu đã đào một cái bẫy cho Trần Bình An, cái gọi là hoài nghi, cố ý cho Trần Bình An cơ hội gần người, thậm chí vì sao phải lựa chọn dùng cục đá làm thủ đoạn tấn công, tất cả đều là mưu hoa kín đáo của đứa nhỏ được cho là ngốc nghếc của ngõ Hạnh Hoa mà thôi. Thiếu niên đang tỏ ra yếu kém với kẻ địch, có thể trốn thoát khỏi tay lão viên, khiến cho cáiTrần Bình An tự mình đưa đến cửa, dụ dỗ đến bên cạnh mình!

Khoảng cách một tay, tức là khoảng cách một quyền.

Trần Bình An là một người thuận tay trái không tính quá rõ ràng, vì vậy vung tay với tay phải của Mã Khổ Huyền, cứng đối cứng đụng cùng một chỗ.

Khi hai nắm tay chạm vào nhau trong nháy mắt, hầu như đồng thời, hai người thiếu niên liền một cước đá tới hướng đối phương.

Trần Bình An và Mã Khổ Huyền đồng thời bay ngược ra, ngã trên mặt đất.

Hai người lại tách ra hơn hai mươi bước, Mã Khổ Huyền bò lên, quỳ một gối xuống, thở dốc ngụm lớn, hắn giơ cánh tay lên, buông nắm tay ra, bởi vì lòng bàn tay vẫn nắm cục đá, cho nên lúc này lòng bàn tay của thiếu niên, tuy rằng không thể nói là huyết nhục không rõ, nhưng là đã màu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.

Mã Khổ Huyền nhếch miệng, xoa xoa bụng, ánh mắt cực nóng, lớn tiếng cười nói với Trần Bình An: "Trần Bình An! Có dám tiếp tục hay không?!"

Tay trái của Trần Bình An còn thảm hại hơn, bởi vì trước đó đánh lén giết chết Thái Kim Giản của Vân Hà sơn tại hẻm nhỏ, lòng bàn tay bị gốm sứ vỡ cắt bị thương, trong khoảng thời gian này, tuy rằng vẫn dùng thảo dược bí chế từ cửa hàng của Dương gia, thế nhưng thương cân động cốt một trăm ngày, thiếu niên khí lực dù cứng cỏi, chung quy không phải cái loại thần tiên tu hành bỏ qua sinh tử, cho nên trao đổi một quyền một cước với Mã Khổ Huyền, Trần Bình An càng thêm chịu thiệt.

Tay trái băng vải bông của Trần Bình An, đã run nhè nhẹ không tự chủ được, máu tươi thấm ra vải bông, từng giọt rơi xuống trên cỏ dại bên chân.

Trần Bình An tận lực hít sâu một hơi, vì vậy rõ ràng cảm thụ được đau đớn từ bụng truyền đến, hắn muốn xác định đau đớn của loại trình độ này, đối với hành động kế tiếp của mình, rốt cuộc sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng.

Đây là hành vi của thói quen.

Trần Bình An xuất thân nghèo khổ, nguyên nhân chính là đồ vật của mình quá ít, cho nên khi tính toán đặc biệt chi li, trái lại với Tống Tập Tân con nhà phú quý chính thuần, tuyệt đối sẽ không lưu ý trong túi tiền có bao nhiêu tiền, đây là đại sự không để ý việc nhỏ, Trần Bình An đương nhiên không được. Cho nên ấn tượng mà Trần Bình An tạo ra, chính là câu nệ, hiền lành và ẩn nhẫn, cái gọi là tuổi trẻ nhiệt tình hăng hái năng động theo lý thường phải làm của thiếu niên, ngược lại không nhiều lắm, về phần Mã Khổ Huyền trước mắt đột nhiên chạy đến, muốn đánh sống đánh chết cùng Trần Bình An và Trữ Diêu, đại khái thuộc về quái thai không thể nói lý, Trữ Diêu ít nhất còn có thể dùng bộc lộ tài năng tới hình dung, Mã Khổ Huyền loại này thì hoàn toàn làm cho người ta không hiểu đang nghĩ cái gì.

Trần Bình An không có quay đầu, đưa lưng về nhau Trữ Diêu nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo mình không có việc gì.

Mã Khổ Huyền chậm rãi đứng lên, đưa tay nhổ lấy một cọng cỏ, tùy ý lau đi vết máu trong lòng bàn tay.

Trần Bình An cũng đứng dậy.

Mã Khổ Huyền dẫn đầu phát lực, vị trí đứng ban đầu bị giẫm ra hai vũng bùn.

Thiếu niên gầy gò nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, nhảy lên cao cao, lao tới hướng trước mặt của Trần Bình An.

Trần Bình An đấm một quyền đến bụng dưới của Mã Khổ Huyền, thế nhưng Mã Khổ Huyền đang treo thân trên không trung nghiêng thẳng người về trước, đấm thẳng một quyền vào trán, hai chân vốn dĩ đang co về sau của Mã Khổ Huyền, trong nháy mắt duỗi ra, dẫm mạnh một cước vào thân thể ngửa ra sau của Trần Bình An.

Trần Bình An giống như bị đại chuỳ đập vào đầu, hơn nữa đồng thời bị đạp vào ngực, gần như ngã ngửa thẳng ra sau.

Thân thể của Mã Khổ Huyền cuộn một vòng trên không trung, rơi xuống đất tiếp tục vọt tới trước, rất nhanh liền lao tới trước người Trần Bình An mới vừa ngồi chồm hổm dậy, Mã Khổ Huyền lại đạp thêm một cước.

Trần Bình An hai tay che chở trước người, tay trái bên ngoài tay phải bên trong, bảo vệ ngực và khuôn mặt.

Trần Bình An bị một cước này đá bay ra xa, chỉ bất quá trọng tâm cực thấp, lại bảo vệ được chổ hiểm, nên không có xuất hiện hình ảnh máu tươi tung toé.

Một đường lăn dài.

Mã Khổ Huyền được thế không buông tha người, tiếp tục vọt tới trước.

Sau khi Trần Bình An dừng thế trong nháy mắt, bất tri bất giác, hữu ý như vô ý, cả người biến thành quỳ một gối xuống đất, khom lưng chạy lấy đà.

Mã Khổ Huyền ngay lập tức kiềm hãm lại.

Sau một khắc, Trần Bình An như một mũi tên được bắn ra khỏi cây cung đã được kéo căng trước đó, trong nháy mắt lao tới trước người Mã Khổ Huyền, tốc độ cực nhanh, so sánh với trước đó, cứ như hai người trái ngược.

Tỏ vẻ yếu kém trước mặt kẻ địch hòng dụ ra sơ hở.

Trần Bình An cũng biết.

Mã Khổ Huyền lần này căn bản không kịp ra quyền, đã bị Trần Bình An dùng đầu vai đụng vào ngực, Mã Khổ Huyền lảo đảo lui về phía sau, bụng lại truyền đến một trận quặn đau, cúi đầu khom lưng theo bản năng, huyệt Thái Dương hai bên đã bị Trần Bình An lấy cánh tay quét ngang, thế lực cực mạnh, thiếu niên của ngõ Hạnh Hoa trước đó chiếm hết thượng phong, dùng một loại tư thế biến hoá kỳ lạ hai chân bay lên văng ngược ra sau.

Trần Bình An bỗng nhiên nắm mắt cá chân của hai chân Mã Khổ Huyền, mang theo Mã Khổ Huyền xoay tròn một vòng, giận quát một tiếng, đem thiếu niên thấp bé chỉ khoảng chín mươi cân hung hăng ném ra xa!

Trùng hợp đụng phải một pho tượng bị nát một bên thân thể, cao khoảng một trượng, nếu như không có gì ngoài ý muốn, Mã Khổ Huyền lần này đã định trước sẽ rất thê thảm.

Thế nhưng Mã Khổ Huyền vậy mà không dựa vào ngoại vật, tự mình tạo nên một "Ngoài ý muốn".

Hai chân của hắn trước sau giẫm lên đầu của tượng thần, sau đó trong nháy mắt uốn người và trong nháy mắt căng thẳng người, cả người nương lực bắn ngược cực lớn, có cùng hiệu quả kỳ diệu như lần ám toán trước đó của Trần Bình An, lao thẳng về hướng đối thủ.

Thế nhưng Mã Khổ Huyền đột nhiên kinh hãi trừng mắt.

Chỉ thấy Trần Bình An đứng ở tại chỗ, giơ cao một tay, không biết từ bao giờ, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh đoản đao, mũi đao chỉ thẳng hướng Mã Khổ Huyền nhanh chóng lao tới.

Cái gọi là "Tự mình muốn chết" của thế nhân, đại khái cũng là loại tình huống này.

Dù cho tay cầm đao của Trần Bình An đang run kịch liệt, thế nhưng cũng đủ một đao đâm xuyên thân thể của Mã Khổ Huyền, khác nhau ở chổ lối vào là đầu, vai hay ngực mà thôi.