Chương 148 Thiếu niên có việc hỏi gió xuân
Chương 148
Ngay cả hán tử nơi trấn nhỏ nóc nhà nhà mình cũng bị Bàn Sơn Viên chà đạp, lúc này đối mặt vị Đại Ly phiên vương, làm gì còn có nửa điểm bộ dáng uất ức ngồi ở trên đất sinh hờn dỗi, trầm giọng nói: "Tống Trường Kính, chỉ cần đánh lại ta, ngươi còn có thể sống sót, tự nhiên biết đáp án!"
Tống Trường Kính nhíu nhíu mày, hán tử kia hiểu ý nói: "Để cho xe ngựa đi trước thông qua là được."
Tống Trường Kính cười gật đầu, không có xoay người, thủy chung nhìn thẳng hán tử kia, cao giọng hô: "Xe ngựa đi trước, chỉ cần đi về phía trước."
Hán tử kia đi đến bên cạnh đường, để cho ba chiếc xe ngựa thông thoáng đi qua.
Tống Trường Kính vẫn đợi cho xe ngựa hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, lúc này mới nhìn phía nam nhân kiên nhẫn chờ kia.
Người này cảnh giới so với chính mình, chỉ cao không thấp.
Nhưng hai người chênh lệch có hạn.
Tống Trường Kính không hề có ý sợ hãi, ngược lại chiến ý dâng trào, nhiệt huyết sôi trào, kéo kéo cổ áo.
Người trước mắt này, tuy nhiên không biết tên tuổi, nhưng tuyệt đối là một viên đá mài tốt nhất để mài giũa võ đạo.
Trực giác Tống Trường Kính nói với bản thân, hôm nay sống hay chết, ngày mai là chín là mười, toàn bộ đặt ở đây!
Lúc ấy trên con đường nhỏ mưa cũng tạnh dần, Trữ Diêu khí tức vững vàng quay đầu nhìn, tuy trong lòng cô không thích Dương lão nhân, nhưng không thể không thừa nhận lão nhân kia là một cao nhân thế ngoại.
“Dương lão nhân không phải một người đơn giản.”
Trữ Diêu tạm dừng một lát, quay đầu nhìn lại, của hàng Dương gia tầm thường, mưa phùn làm đường phố bóng loáng, sau cơn mưa tiệm thuốc bắc cũng trở nên nhu hòa, hơi nước mông lung, cô gái cũng tự sửa đổi một chút: “Dương lão nhân, rất không đơn giản.”
Trần Bình An không nghe ra sự khác biệt giữa hai câu nói, chỉ ừ một tiếng, cười nói: “Trước kia chỉ cảm thấy Dương gia gia rất tốt, rất công bằng, bây giờ mới biết được thì ra Dương gia gia thâm tàng bất lộ, Trữ cô nương, vậy ông ấy cũng được xem là người tu hành nhỉ?”
Trữ Diêu nói một câu mà Trần Bình An nghe như ngôn ngữ bất đồng: “Cũng hơi giống, nhưng thật ra không giống, nhưng đối với ngươi mà nói thì không có gì khác nhau.”
Hiện tại đến phía nam cầu hành lang, Trần Bình An đại nạn không chết, quay đầu lại nhìn vị thiều nữ áo xanh, tâm trạng chàng thiếu nhiên cũng không giống trước.
Khi cô nghe được tiếng bước chân phía sau, nở nụ cười ngại ngùng, nhìn thấy thiếu niên giày rơm cùng sóng vai với thiếu nữ áo xanh, thiếu nữ tết đuôi ngựa hơi khó chịu bất an. Trần Bình An không đối đãi vị cô nương tên Nguyễn Tú trước mặt như những cô gái bình thường, đương nhiên cô gái này vẫn để lại bốn chữ ấn tượng sâu đậm trong hắn là miệng ăn núi lở.
Nguyễn Tú nhìn vẻ mặt lạnh lùng, anh khí lăng nhân của Trữ Diêu, cô không dám bắt chuyện.
Trữ Diêu liếc mắt nhìn cô gái thanh tú dáng người xinh xắn lanh lợi đang không muốn chào hỏi lắm.
Ba người cùng đi xuống bậc thang cầu hành lang, Trần Bình An nhẹ giọng nói: “Ta nghe Tề tiên sinh nói, Lưu Tiên Dương không sao rồi.”
Nguyễn Tú dùng sức gật đầu nói: “Đã tỉnh lại đã tỉnh lại, chưởng quầy cửa hàng Dương gia sau khi khám xong thì nói là Diêm vương gia khai ân, buông tha Lưu Tiện Dương một lần, mới nhặt về được tính mạng này. Lão chưởng quầy còn nói chỉ cần tỉnh lại thì không có việc gì nghiêm trọng nữa. Ta sợ ngươi sốt ruột, muốn nói với ngươi trước, nhưng cha ta không cho ta qua cầu hành lang…”
Cô gái cứ cằn nhằn liên miên, giống như chim vành khuyên líu ríu, nói xong câu cuối cùng có chút áy náy.
Kỳ thực có một số việc cô gái này không nói ra, sau khi Lưu Tiện Dương tỉnh lại, cô liền lao ra cửa, đi vào cầu hành lang, chỉ mải nói tin tức cho chàng trai, căn bản đã quên cha cô đã dặn dò không được tiến vào trấn nhỏ, chỉ là cô mới từ bậc thàng phía bắc cầu hành lang đi xuống đã bị người cha xuất quỷ nhập thần của cô xách lỗ tai lôi về, cô gái khuyên can mãi cha cô mới đồng ý cho cô ngồi ở bậc thang phía nam đợi người.
Cái này không phải tình mới chớm, hay là nữ nhi tình trường gì đó, mà là tự nhiên sinh thiện tâm.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cái tên Trần Bình An kia không để cho cô cảm thấy chán ghét, ngược lại còn có một chút thiện cảm, hoặc nói đúng là cũng thừa nhận Trần Bình An.
Tất cả cái này, là hai thanh niên gặp nhau, thiếu niên này nguyện ý vì người kia xuống nước bắt cá, sau đó vết thương tay trái đau đến nghiến răng hít hà, cũng không cảm thấy hối hận, sau đó Lưu Tiện Dương gặp biến cố, thiếu niên lại nguyện ý đứng ra đảm đương mọi chuyện, Trần Bình An tích góp từng ly từng tí phúc báo.
Tất cả những điều này là thiếu niên Trần Bình An đã kiên trì một thời gian dài, chỉ là cô gái Nguyễn Tú mới bắt gặp mà thôi, thật ra Trần Bình An bỏ lỡ càng nhiều hơn, ví dụ như giỏ cá chép vàng kia, đưa cho Cố Sán con cá chạch kia, còn cả con thằn lằn kia từ lá hòe bay xuống ngay trước mắt thiếu niên, vân vân toàn bộ những phúc duyên cơ duyên đã bỏ qua, tuyệt đối không phải vì Trần Bình An là người tích phúc, đã bị thiếu niên chộp trong tay.
Trần Bình An và Trữ Diêu, Nguyễn Tú ba người đi xuống cầu hành lang, chàng trai và hai cô gái đều không nhận ra được từng gọt nước cao thấp khác nhau lặng yên rơi vào dòng suối.
Những giọt nước này hoặc là từ rãnh mái hiên chảy xuống, hoặc là tụ trên lan can cầu hành lang, hoặc là bên rìa lối đi nhỏ của hành lang cùng đổ xuống.
Cuối cùng chúng đều rơi vào dòng suối nhỏ, hòa nhập với suối nước.
Cùng lúc đó nước đọng ở cửa hàng Dương gia rất nhiều, nước ở hậu viện chảy xuống từng trận, một lần nữa làm khôi phục diện mạo đầy bùn lầy, trên mặt nước có một bóng người mờ ảo, mơ hồ có thể thấy được đó là một bà lão lưng còng không rõ mặt.
Dương lão nhân đối với người này lại không thấy kinh sợ, lại rút tẩu thuốc lá ra, hỏi: “Ngươi nhìn ra cái gì?”
Đạo thân ảnh kia như một gốc cây bèo, không tự chủ được chập chờn "theo nước", khàn khàn mở miệng nói: “Tiểu nha đầu kia, tốt xấu gì cũng là con gái duy nhất của vị thánh nhân tiếp theo của chúng ta, thân phân cao quý biết bao, vì sao hết lần này tới lần khác chung tình với thiếu niên thối này?”
Dương lão nhân cười nhạo nói: “Ra là cái này à?”
Bà lão trên mặt nước nơm nớp lo sợ, không dám mở miệng tiếp.
Lão nhân chậm rãi nói: “Hôm nay ngươi đã chạy đến đây rồi thì có một chút phép tắc nên nói rõ với ngươi, miễn cho về sau thân tử đạo tiêu, cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, còn cảm thấy bản thân ủy khuất.”
Lão nhân tựa như đang chuẩn bị nói thiên cơ, không vội vã mở miệng.
Sau khi mưa tạnh, bọt nước trong viện dần dần lặn xuống, bóng người bà lão dần dần bớt mờ ảo, giọng đáng thương nói: “Đại tiên, ta chỉ muốn thăm cháu trai vài lần.”
Bị cắt đứt suy nghĩ Dương lão nhân hơi không kiên nhẫn: “Ngươi nghĩ như thế nào, là chuyện của ngươi, ta lười quản những thứ này.”