Chương 149 Ước chiến
Chương 149
Nói tới đây ánh mắt lão nhân có chút hoảng hốt, lẩm bẩm: “Coi như ngươi vận khí tốt, nếu rơi vào tam giáo thủ, ngươi có kiếp sau hay không đều khó nói, không nên xuất hiện bây giờ. Phật gia có nói về giáng phục tâm viên ý mã, hai việc khởi niệm và phát nguyện cực kỳ quan trọng. Nho gia đỡ hơn một chút, không quản được nhiều như vậy, chỉ là tận tình khuyên bảo ân cần giáo dục, nhắc nhở đồ tử đồ tôn, nhất định phải coi trọng thận trọng, ý tứ muốn nói là đừng khẩu thị tâm phi. Đạo gia lại đề cao, coi trọng “nghĩ như thế nào”, không tiếc xem tâm ma như là đại địch của tu hành, so với Phật gia còn nghiêm khắc, vì vậy rất nhiều người vừa vào lối rẽ, đã có rất nhiều cửa ngách ngoại đạo. Bởi vì Đạo gia theo đuổi thanh tịnh, coi trọng việc để tay lên ngực tự hỏi, một khi bị Đạo giáo tổ sư gia lưu lại những vấn đề này, tự mình suy nghĩ tâm sẽ loạn như ma…”
Đang rút tẩu thuốc lá, lão nhân như trong rồng ẩn trong mây cuồn cuồn, bà lão nghe được lại như lạc trong mây mù, dù sao nơi đây cũng là nơi sinh trưởng của bà ta, lại không được đọc sách tự nhiên lại nghe lý giải những đạo lý học vấn huyền diệu khó hiểu, bà ta chỉ có thể kiên trì học bằng cách nhớ.
Dương lão nhân đột nhiên cười: “Thật ra ngươi không cần nhớ cái này, bởi vì bọn ta không quan tâm.”
Bà lão ngây người.
Dương lão nhân lặp lại một lần nữa: “Bọn ta không quan tâm ngươi nghĩ như thế nào, chỉ xem các ngươi làm như thế nào.”
Bà lão thấp thỏm nói: “Đại tiên, ta nhớ kỹ rồi.”
Dương lão nhân cong khóe miệng, nói: “Nếu thân làm Hà bà, phụ trách toàn bộ sự vụ của sông, cũng nên vì mình tích góp từng chút một ân đức, cũng có được hương khói dân chúng một phương. Nếu ngươi có thể khiến cho người ta lập từ miếu cho ngươi, đắp nặn kim thân, có thể dùng một luồng phân thân lập trong đó, vậy sẽ là bản lĩnh của ngươi, sau đó ở nơi này, sẽ tranh thủ làm cho triều đình dung nạp ngươi, chen thân vào bên trong sơn nhạc giang hà chính thống gia phả của một quốc gia, được một quan phương công nhận thân phận, không làm được, ít nhất cũng phải được ghi vào địa phương huyện chí. Nếu như từ miếu cung phụng ngươi, cuối cùng bị trở thành một miếu phóng túng, cho quan phủ phụng mệnh diệt trừ, kim thân đẩy ngã, cuộc sống của ngươi sẽ không dễ chịu, so với cô hồn dã quỷ còn khó chịu hơn.”
Bà lão đánh liều to gan hỏi: “Đại tiên, theo như lời lúc nãy ông nói, chỗ này của chúng ta bị cấm tiệt, vậy Hà bà nho nhỏ ta đây, ngoại trừ được thơm lây kéo dài tánh mạng, có thể làm cái gì? Đại tiên, từ miếu đèn nhang, sơn hà gia phả các thứ trong lời ông nói, còn có địa phương huyện chí kia...”
Dương lão nhân nói: “Đây là trước kia, sau này khó mà nói, tương lai nơi này, sẽ từ một chốn bồng lai nhỏ, suy biến trở thành một vùng không có ngưỡng tiểu phúc, ai cũng có thể tới này, không cần tiếp tục phải giao nộp ba túi đồng tiền. Đây cũng là căn nguyên Đại Ly hoàng đế không chừa thủ đoạn nào, có một số việc làm sớm 60 năm và làm muộn 60 mươi năm, kết quả tuyệt nhiên không giống nhau.”
Bà lão cắn răng một cái, hỏi: “Đại tiên, sở dĩ nguyện ý che chở ta, có phải vì cháu trai ta không?”
Dương lão đầu gật đầu, cũng không giấu giếm dự tính ban đầu.
Bà lão lại hỏi: “Một khi đã như vậy, đại tiên vì sao vì võ sơn binh gia kia tùy ý mang Mã Khổ Huyền nhà ta đi? Vì sao không đích thân bồi dưỡng.”
Thì ra vị bà lão hóa thân thành Hà bà chính là Mã bà bà bị người ta một chưởng đánh chết.
Dương lão nhân nhẹ nhàng dập tẩu thuốc, hồn phách bà lão ngưng tụ thành bóng người trên mặt nước nhất thời vặn vẹo không ngừng, kêu rên không nghỉ.
Cơn đau đớn không có dấu hiệu nào này, cho dù là một phàm phu tục tử, đột nhiên gặp cơn đau này cũng phải khuấy đảo như tê tâm liệt phế, bà lão sao có thể chịu đựng nổi?
Dương lão nhân lạnh nhạt nói: “Tuy là trong mắt ta, không có tốt xấu chi phân, không có chính tà chi biệt, không phải dùng cái này để ước lượng âm đức, nhưng không có nghĩa để ngươi thích làm gì thì làm. Trước kia không tiện so đo tính toán với n gươi, nhưng mà sau này cho dù ta hóa ngươi thành tro bụi cũng chỉ là một ý niệm, cho nên đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Bà lão quỳ rạp xuống đất xin tha thứ nói: “Đại tiên, ta không dám, không dám.”
Chân Võ sơn kiếm tu tốn một khoản lớn mời vị chân thần họ Ân, đối mặt với chất vấn vô lễ của thiếu niên Mã Khổ Huyền, lúc ấy ngay cả vị binh gia kiếm tu cũng cảm thấy tim đập nhanh, sợ rước lấy trận tức giận lôi đình, vì sao cuối cùng vị chân thần họ Ân cũng nghiêm trang phúc đáp thiếu niên? Thậm chí là dùng ngôn ngữ nhân gian trả lời támchữ “Không phải không làm, mà không làm được”.
Cái này hoàn toàn không phải vấn đáp nên có giữa người và thần.
Chẳng qua chút khác thường này chỉ sợ ngay cả vị kiếm tu siêu nhiên kia cũng không rõ nội tình, chỉ cho rằng vị chân thần nọ không muốn tính toán với người không biết quy củ, nhưng mà lão nhân trong tiểu viện biết rõ trong lòng.
Thiếu niên nọ mới chính là thiên mệnh sở quy.
Không thể so với tỳ nữ Trĩ Khuê thua kém nửa điểm.
Vương Chu, Vương Chu.
Hợp lại thành chữ châu.
Một con rồng, vật gì quý nhất?
Châu!
Vì sao cô ta lựa chọn dựa vào Đại Ly hoàng tử Tống Tập Tân?
Đế vương trên thế gian này đều tự cho mình là chân long, số mệnh một người có liên quan mật thiết đến vương triều, có thể thấy rõ hai người liên thủ vững mạnh, hỗ trợ lẫn nhau.
Nhưng mà nói đi nói lại, tu hành là một chuyện, đại đạo dài lâu, khí vận, thiên phú, căn cốt, cơ duyên, tính tình, thiếu một thứ cũng không được, nhưng cuối cùng trên con đường tu hành, một bước đi trước, nhiều bước đi trước, cũng có tích nhiều nhiều, từ từ phát ra, có tài nhưng nhưng thành công muộn, cho nên cũng không tuyệt đối.
Đám nhỏ ở trấn này, ngoại trừ Mã Khổ Huyền và Trĩ Khuê thì thật ra Tống Tập Tân, Triệu Diêu, Cố Sán, Nguyễn Tú, Lưu Tiện Dương, còn có vài đứa trẻ khác có cơ duyên mệnh số, có thể nói đều là con cưng của trời.
Cho dù là Dương lão nhân uyên thâm cũng không dám nói chắc chắn thành tựu của ai cao hơn ai.
Dương lão nhân liếc mắt nhìn giọt nước trong viện nói: “Đi thôi, tạm thời ngươi chỉ cần nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia cầu hành lang thôi.”
Bà lão sợ hãi nói: “Đại tiên, bên kia cầu hành lang có một cái hồ sâu, ngay cả ta cũng không cách nào tới gần, mỗi lần chỉ cần tiến qua một chút là như bị nấu trong chảo dầu…”
Dương lão nhân cười cười: “Không cần tới gần, chỉ cần có thể canh chừng cầu hành lang, ví dụ như sau này có cái gì bay ra từ cầu hành lang, ngươi nhìn chuẩn hướng đi của nó là được.”
Bà lão vội vàng lĩnh mệnh rời đi.
Trên vũng nước đọng trong viện, nháy mắt không có bóng dáng mờ ảo như sương khói của bà lão nữa.
“Sư phụ, sư phụ.”
Bên phía cửa sau chính đường cửa hàng Dương gia, Trịnh Đại Phong cười lớn gọi to, vội vàng báo tin vui.