← Quay lại trang sách

Chương 151 Thiếu niên có kiếm chém núi cao

Chương 151

Dương lão nhân do dự một chút phả ra một luồng khói dày đặc: “Vậy ngươi biết, ngươi nỗ lực đưa cho Trần Bình An phần cơ duyên kia, thiếu chút nữa thì hại chết hắn. Đại Tùy hoàng tử cùng hoạn quan, Trữ Diêu, hình đồ thích khách, cổ quái đạo nhân... Trần Bình An thiếu chút nữa thì chết trong tay những người này.”

Hán tử nhíu nhíu đầu lông mày.

Dương lão nhân thay đổi đề tài: “Thánh nhân quá khứ chịu trách nhiệm trấn giữ phương thiên địa này, thường thường sau khi nhậm chức chuyện đầu tiên là kiểm tra áp thắng vật bốn lão tổ tông lưu lại, chuyện thứ hai là tới chỗ ta kêu gọi, nhưng cho dù là thánh nhân nào, trong đó đại đa số là biết thế nào nhưng không biết tại sao. Còn có hai loại người, có thể sẽ không đến chỗ ta, loại thứ nhất, phần nhiều là năm tháng ban đầu, lúc ấy Đông Bảo Bình Châu Phật gia thế lực hưng thịnh, hòa thượng lừa ngốc còn rất nhiều, nhóm người này không dám đến, sợ dính nhân quả. Một loại khác chính là như Tề Tĩnh Xuân, bề ngoài là cố ý không nói chân tướng căn bản với hắn, chỉ mong Tề Tĩnh Xuân và ta nổi lên xung đột, ra tay đánh. Sở dĩ hôm nay Tề Tĩnh Xuân đến chính là vì hắn suy nghĩ ra điều gì, hoặc là….”

Sắc mặt lão nhân nghiêm trọng: “Khả năng xảy ra loại tình huống này quá nhỏ, hậu quả cũng quá lớn, không thể tưởng tượng, ta hy vọng không phải, cũng… hẳn là không phải.”

Trong tiểu thiên địa, lại có động thiên khác.

Tề Tĩnh Xuân tọa trấn nhất phương, Dương lão nhân như là phiên trấn cát cứ, lại không có nửa điểm dấu hiệu ăn nhờ ở đậu.

Dương lão nhân cảm khái nói: “Vị tiên sinh Tề Tĩnh Xuân trước kia là một vị nho gia thánh nhân, nói “Thánh nhân cạn kiệt thị lực, lấy thước đo quy củ, cho rằng xung quanh bình thẳng”, ý tứ là cái gì chứ, nói đơn giản chính là các ngươi, những dân chúng, muốn cảm ơn chí thánh tiên sư đại ân đại đức, vì người ta đã tốn đại khí lực, thị lực vô tận, chỉ có ký kết dưới những hệ thống quy củ này, cung cấp hậu nhân tại bên ngoài, bên trong hành tẩu, không phải gặp tai ách tai họa bất ngờ, kiếp sau mới có cơ hội tiếp tục đầu thai làm người.”

Hán tử vò đầu nói: “Sư phụ, người nói với con những lời này làm gì, con không hiểu rõ, Trịnh Đại Phong mới có thể tán gẫu với người.”

Dương lão nhân cười nói: “Lý Nhị nếu ngươi có thể tán gẫu, ngược lại ta sẽ không mở miệng. Một người nói, một người nghe, một người hỏi, một nguời đáp vậy mới tốt.”

Dương lão nhân đứng lên, đưa mắt trông về phía xa: “Nếu có một ngày, đứa nhỏ đó có thể còn sống sót đi ra khỏi trấn nhỏ, bên ngoài đã là mấy chục năm sau, nhất định sẽ kinh ngạc, thì ra quê nhà trấn nhỏ trước kia là to lớn như thế.”

Sư phụ đứng lên, hán tử cũng đứng lên theo, tuy hắn không biết nịnh nọt nhưng vẫn biết quy củ.

Dương lão nhân nói: “Ngươi cũng đừng ở tại chỗ này, mang theo người đàn bà chanh chua kia của ngươi theo, đi cùng nhau. Ở Đông Bảo Bình Châu, đời này ngươi cũng chưa hy vọng phá cảnh. Tống Trường Kính là kẻ lòng dạ hẹp hòi, sau này bị hắn đè ép cảnh giới, ngươi không chê ghê tởm, ta làm sư phụ còn cảm thấy ghét bỏ. Đúng rồi, con trai con gái, nếu ngươi thực sự luyến tiếc có thể mang đi một đứa, cùng lắm chính là ít đi một phần quà tặng hắn.”

Hán tử hỏi: “Sư phụ, nếu vợ con muốn mang hai đứa bé đi cùng thì sao?”

Dương lão nhân cả giận nói: “Rốt cuộc nhà ngươi ai làm chủ?”

Vẻ mặt hán tử thiên kinh địa nghĩa nói: “Cô ấy!”

Lão nhân hít một hơi sâu, phất tay đuổi người: “Cút cút cút, cả nhà bốn người các người đều cút.”

Hán tử đi xuống bậc thang đột nhiên quay đầu hỏi: “Vậy còn sư phụ?”

Lão nhân ngồi trở lại băng ghế, đưa tay sờ túi thuốc lá phía trước, phát hiện nó đã trống không, rút tay lại, sắc mặt bình tĩnh nói: “Còn có thể như thế nào, chờ chết mà thôi.”

Hán tử đi đến bên kia mái hiên, không duyên cớ quay đầu cười nói: “Con cảm thấy Mã Khổ Huyền không mang được những thứ đó.”

Thần sắc lão nhân u ám, tự giễu nói: “Nếu nó không mang được, vậy thực sự là cũng không ai mang được.”

————

Trấn nhỏ bốn họ mười tộc đột nhiên có được tin tức, trong vòng ba ngày, toàn bộ thương nhân phải rút khỏi trấn nhỏ, Ly Châu động thiên tạm thời chỉ cho ra, không cho vào.

Tuy là oán khí ngập trời, thế nhưng đến cuối cùng dĩ nhiên không có người nào nghi vấn việc này.

Trong đội ngũ đi về hướng đông, Lý gia lão tổ không tiếc tự mình đích thân âm thầm hộ tống vị tiểu tổ tông Chính Dương Sơn rời đi.

Ngày hôm sau, xa xa phía tây trấn nhỏ, truyền đến từng đợt tiếng vang oành đùng đùng, như trâu trở mình, kinh thiên động địa.

Thì ra là Bàn Sơn Viện của Chính Dương Sơn đã thật sự nhấc cả một ngọn núi lên.

Hiện ra chân thân vượn già nghìn trượng, đang khiêng núi ở trên lưng.

Đột nhiên trên vai vượn già nghiêng vẹo, hình như có vật nặng đè ở đầu vai, vượn già ngẩng đầu, hí mắt nhìn.

Trên đỉnh núi có một bóng người nhỏ bé.

Tề Tĩnh Xuân.

Vượn già cười to nói: “Tề Tĩnh Xuân! Chớ keo kiệt như thế, bỏ lỡ đại sự!”

Tề Tĩnh Xuân trầm giọng nói: “Đem Phi Vân Sơn trả lại chỗ cũ đi.”

Đầu vai vượn già hướng về phía trước khơi mào, giận quát một tiếng, càn rỡ nói: “Không trả thì làm sao?”

Trong phút chốc, con vượn hai tay đang đỡ núi rời khỏi mặt đất dưới ngọn núi, lăn qua một bên, thân hình to lớn chèn ép đổ cây cối xung quanh.

Lại ngay sau đó, vượn già nghìn trượng bị người kia đá một cước vùi xuống mặt đất.

Người nọ mới thật sự là đội trời đạp đất, Bàn Viên Sơn so với hắn chỉ như con kiến trong lòng bàn chân.

Lại một cước, đạp con vượn già đang ý đồ giãy dụa đứng dậy vùi sâu vào lòng đất.

Lại một cước.

Vượn già nghìn trượng xụi lơ bên trong hố to, hấp hối, cả người đầy máu.

Người nọ thân như cung tên, đầu chĩa vào vòm trời, mắt nhìn xuống Bàn Vơn Viên, cười khẩy: “Nếu là ta đây sáu mươi năm trước, việc đầu tiên ta làm khi ra ngoài là một cước san bằng Chính Dương Sơn.”

Trần Bình An biến hóa nhanh chóng, trở thành học đồ lâm thời của cửa hàng thợ rèn, dựa theo cách nói của Nguyễn sư phụ, cần có người thay thế Lưu Tiện Dương làm việc, đào giếng, lợp nhà, chẻ củi, đều cần nhân thủ, hắn không có lý do gì không công nuôi vị Lưu đại gia kia.

Vì thế Trần Bình An trở thành người bận rộn nhất cửa hàng, chỉ cần là việc tốn sức, thiếu niên giầy rơm thật đúng là không thua gì thanh tráng hán tử, lúc không làm việc, Trần Bình An sẽ đi qua dãy phòng ở vấn an Lưu Tiện Dương, thiếu niên cao lớn vừa dạo một vòng quỷ môn quan, không biết là sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, lòng vẫn cứ còn sợ hãi, hay là bị Bàn Sơn Viên kia một quyền tổn thương đến nguyên khí tinh thần, trở nên có chút trầm mặc ít lời, ốm yếu, thường xuyên nằm ở trên giường nhìn chằm chằm trần nhà đến xuất thần, trừ Trần Bình An có thể cùng hắn tán gẫu vài câu ra, Lưu Tiện Dương hầu như chưa cùng ai nói chuyện, Trần Bình An đối với điều này cũng thúc thủ vô sách, cũng may Lưu Tiện Dương bị thương rất nặng, nhưng mà vết thương trong ngực khỏi hẳn rất nhanh, còn nhanh hơn rất nhiều so với tay trái của Trần Bình An.