Chương 152 Cao hơn thiên ngoại
Chương 152
Trữ Diêu vẫn đang ở tại tòa nhà trong ngõ Nê Bình, nam nhân được cô gọi là Nguyễn sư kia, ngoài dự đoán của mọi người đã nhận lời đúc kiếm cho cô, càng bất ngờ là Nguyễn sư còn nói lần này đúc kiếm, nếu như vận khí tốt, nửa năm có thể xuất lò, vận khí không tốt, chờ hơn mười năm cũng chưa chắc thành công. Trữ Diêu đối với điều này cũng rất thoải mái, cười nói vận khí của mình luôn luôn không xấu, chờ nửa năm là được.
Tuy mỗi ngày Trữ Diêu đều ở tại tổ trạch của Trần Bình An, nhưng mà ấm sắc thuốc các thứ đều đưa đến bên cửa hàng bên, đỡ cho Trần Bình An phải chạy qua chạy lại. Trần Bình An lại ở trong nhà Lưu Tiện Dương, chủ yếu vẫn là sợ có trộm vào nhà. Trước đó Trần Bình An hơn nửa đêm lại đi mò đá dưới suối, kết quả đến cuối cùng không thu được viên nào, đến cả hố sâu bên bờ Thanh Ngưu kia cũng không mò được xà đảm thạch, dùng cách nói Trữ Diêu chính là thứ đồ chơi xà đảm thạch này, cũng không khác gì con người, không có tinh khí thần, chính là thanh cung nhã ngoạn nơi phú quý môn đình tầm thường, cũng chỉ có thể làm nghiên mực mà thôi, nếu có thể có tinh khí thần, sẽ giống như người mặc long bào, hai người chênh lệch, một cái trên trời một cái dưới đất.
Điều này làm cho Trần Bình An mỗi lần đi ở bên dòng suối đều phải nhịn không được mà than thở.
Trữ Diêu đưa xâu chìa khóa cũ cho Trần Bình An mang về, nói là có người làm rơi ở trong sân, sau đó cô đã thử, quả nhiên là chìa khóa nhà Tống Tập Tân cách vách, từ viện môn đến cửa phòng, tất cả đều có thể mở được. Trần Bình An không đoán ra Tống Tập Tân muốn làm cái gì, theo lý thuyết với tác phong tiêu tiền như nước như hắn, hẳn là có thể sẽ không muốn để cho mình đi hỗ trợ quét tước phòng ở, dù sao với tính tình Tống Tập Tân, nhắm chừng phòng ở có sụp, cũng không muốn để cho người ngoài tiến vào địa bàn nhà hắn.
Trần Bình An hiểu Tống Tập Tân hơn so với bất luận kẻ nào.
Tống Tập Tân là một người rất hào phóng, mặc kệ là cho tiêu tiền chính hắn, hay là cho tỳ nữ Trĩ Khuê, cho dù tới mười đồng tiền cũng dám đưa ra toàn bộ. Đồng thời Tống Tập Tân cũng là một người rất ích kỷ, chỉ cần là thứ hắn hy vọng độc chiếm, một chút hắn cũng không muốn bố thí, nói ngắn gọn, chính là Tống Tập Tân muốn cho ai cái gì, vung tiền như rác, coi như mưa bụi, nhưng mà người khác chủ động cầu xin hắn cái gì, hắn ván đã đóng thuyền sẽ có thể không vui. Tâm tình tốt, nguyện ý dệt hoa trên gấm cùng ai, nhưng mà mặc kệ tâm tình tốt hay không tốt, Tống Tập Tân cũng không sẽ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Hoặc là Trĩ Khuê cố ý đánh rơi chìa khóa nhà hắn?
Trần Bình An cảm thấy khả năng này không lớn.
Trong lúc này, khi Trần Bình An nghe Trữ Diêu nói cô lấy chìa khóa mở cửa, có chút trợn mắt há hốc mồm, muốn nói lại thôi.
Vì thế Trữ Diêu nheo lại đôi mắt, hai hàng lông mày hẹp dài của cô, phá lệ khí thế lăng nhân. Cô cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Trần Bình An.
Lúc ấy Nguyễn Tú ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn một màn này, vụng trộm ăn đồ ăn vặt mà hắn nhờ Trần Bình An mua giúp từ trấn nhỏ.
Cuối cùng Trữ Diêu dẫn đầu xoay người rời đi, ngày đó cô không nhờ Trần Bình An sắc thuốc, ôm theo nồi đất đi đến mảnh đất trống phía sau cửa hàng thợ rèn, tự mình bận việc nửa ngày, không kể cô gái bị hun khói đến mặt mũi lấm lem, cô còn nấu ra một bình lớn than đen. Cô gái áo xanh thắt tóc đuôi ngựa từ xa xa đi tới, vừa đi vừa cắn hạt dưa, rất hứng thú.
Trữ Diêu ngồi ở trên đất, hung tợn nhìn chằm chằm nồi dược liệu kia, cảm thấy cái này so với luyện kiếm luyện đao còn khó hơn, cô gái vẻ mặt tức giận bất bình, thế gian lại có chuyện Trữ Diêu này làm không tốt? Xem ra trên đời không nên có loại việc như sắc thuốc này!
Trần Bình An yên lặng đi đến bên cạnh cô, giúp cô sắc thuốc lại từ đầu, động tác thành thạo.
Trữ Diêu môi khẽ nhúc nhích, vẫn không ngăn trở, chỉ là thừa dịp Trần Bình An không chú ý thì đưa tay lau mặt.
Thiếu niên ngồi xổm bên cạnh nồi thuốc, cẩn thận nhìn chằm chằm hỏa hậu, hai tay xếp gọn đặt trên đầu gối, cằm lại gác lên trên cánh tay.
Trữ Diêu hừ lạnh một tiếng, "Muốn cười thì cứ cười!"
Trần Bình An không chê cười cô, vẫn như cũ nhìn chằm chằm ngọn lửa màu xanh nhẹ nhàng lay động, nhỏ giọng nói: "Không phải ta cho rằng Trữ cô nương cô sẽ làm chuyện gì xấu, chẳng qua chìa khóa kia chung quy là của người khác, mặc kệ vì cái gì mà rơi trong sân chúng ta, cũng không tiện lấy đi mở cửa. Cho dù Tống Tập Tân cùng Trĩ Khuê đời này cũng không trở về trấn nhỏ, cách vách chung quy vẫn là sân nhà hắn, chúng ta đều là người ngoài."
Trữ Diêu bĩu môi, "Làm người tốt, quá cứng nhắc, nghèo kiết xác, thích cằn nhằn!"
Trần Bình An cùng Trữ Diêu hầu như đồng thời quay đầu, nhìn đến một gã nam tử trẻ tuổi, dáng người thon dài, khí chất thanh nhã, vừa nhìn thì thấy giống người ngoại hương hơn người đọc sách.
Trần Bình An phát hiện ánh mắt người này nhìn mình thực cổ quái, lại không giống Chính Dương Sơn Bàn Sơn Viên, Lão Long thành Phù Nam Hoa, người tự cao tài trí như vậy, cũng không giống Lục đạo trưởng cùng Trữ cô nương. Ánh mắt của nam nhân trẻ tuổi kia, mười phần mâu thuẫn phức tạp, tựa như có thương hại, thưởng thức, lại ẩn chứa một tia ghét bỏ.
Người trẻ tuổi kia cuối cùng lựa chọn trầm mặc rời đi.
Trữ Diêu nhíu mày nói: “Nhìn là biết tới đây vì ngươi, sao lại thế này?"
Trần Bình An cũng thắc mắc, lắc đầu nói: "Không rõ."
Sau khi bị người ngoại hương khó hiểu kia ngắt lời, giữa thiếu niên và cô gái, một chút thậm chí chưa đủ để gọi là ngăn cách khúc mắc giận dỗi, rất nhanh chóng tan thành mây khói.
Chỉ là người nọ nhanh quay trở lại, bên cạnh còn có một vị nữ tử trẻ tuổi hai chân thật dài, không biết vì sao còn có Nguyễn Tú.
Nguyễn Tú mở miệng giải thích nói: "Bọn họ không biết nói tiếng địa phương nơi trấn nhỏ, nên nhờ ta tới hỗ trợ. Trần Bình An, này vị tỷ tỷ chính là người cứu Lưu Tiện Dương, cũng họ Trần giống như ngươi, nhưng không phải người Đông Bảo Bình Châu chúng ta, người bên cạnh Trần tỷ tỷ, là đích trưởng tôn của Long Vĩ quận Trần Thị, họ Trần tên Tùng Phong. Nghe Trần tỷ tỷ nói, Trần Tùng Phong giống như ngươi đều là một nhánh của Trần thị, coi như mấy trăm năm trước là bà con xa thân thích đi, về phần Trần tỷ tỷ, cho dù truy ngược lên một hai ngàn năm, cũng không có quan hệ gì với các ngươi. Lần này Trần tỷ tỷ là tới tế tổ, nhưng mà bên trấn nhỏ, từ Giám tạo quan nha thự, đến Phúc Lộc phố ngõ Đào Diệp các đại gia tộc này, đã không ai biết phần mộ tổ tiên của nhà các cô rốt cuộc ở nơi nào, Lưu Tiện Dương đã nhắc đến ngươi, nói ngươi hôm nay là người quen thuộc tứ phía sơn thủy của trấn nhỏ, tìm ngươi chuẩn không sai. Trần tỷ tỷ nói nếu ngươi có thể giúp đỡ, cô có thể tiền trả thù lao, một túi kim tinh đồng tiền, ta cảm thấy ngươi có thể đáp ứng..."
Nói tới đây thời điểm, cô gái áo xanh lén lút đưa ra hai ngón tay, quơ quơ nơi bên hông thắt lưng, trừ việc đó ra, khẩu hình cũng là "Hai túi".