Chương 153 Tâm cảnh
Chương 153
Nguyễn Tú rõ ràng phải nhắc nhở Trần Bình An, tuy công phu sư tử ngoạm, nếu bỏ qua cơ hội lần này sẽ khó có được lần sau.
Sau khi Trần Bình An cẩn thận suy nghĩ, cười nói: "Ta nghĩ đến một chỗ, có khả năng là địa phương cô muốn tìm. Về phần thù lao thì bỏ đi, chỉ đi có vài bước chân mà thôi."
Nguyễn Tú có chút sốt ruột.
Trữ Diêu đã bước ra một bước về phía trước, dùng nhã ngôn Đông Bảo Bình Châu chính thống nói: "Để cho Trần Bình An đưa ngươi đi tìm mộ phần tế tổ không thành vấn đề, nhưng mà ngươi phải xuất ra hai túi kim tinh đồng tiền, không thương lượng! Hắn lúc này bị thương rất nặng, không dễ lặn lội đường xa, ngươi cũng hiểu rõ, hôm nay Tề tiên sinh làm cho người ta nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ, Trần Bình An là một phàm phu tục tử, lại phải tăng tốc chạy đi, một túi tiền, không đủ."
Trần Đối và Trần Tùng Phong thật sự là lần đầu tiên đưa mắt nhìn cô gái, đều là trước mắt sáng ngời,
Tựa như thoát tục.
Như bên trong ruộng lúa hoang vu, nhìn thấy bụi chi lan, duyên dáng yêu kiều.
Trần Đối đang chăm chú đánh giá cô gái trước mắt, cô mặc áo bào màu xanh lục, huyền đao bội kiếm, nhìn rất vui mắt. Tâm tình Trần Đối đang nặng nề cũng có chút chuyển biến tốt, mỉm cười nói: "Chỉ cần tìm được phần mộ tổ tiên của nhà ta, thì sẽ có hai túi tiền. Nhưng mà ta cũng nói rõ từ đầu, lỡ như không tìm thấy, một túi ta cũng sẽ không cho các ngươi, như thế nào?"
Trữ Diêu trầm giọng nói: "Một lời đã định!"
Từ đầu tới cuối, giống như không có liên quan gì đến Trần Bình An.
Trữ Diêu nhìn chằm chằm Trần Bình An, đôi mắt tràn ngập ý tứ hàm xúc "Ngươi không cần theo ta cằn nhằn lẩm bẩm, bằng không ta thực sự sẽ chém người".
Trần Bình An nhịn cười, chăm chú suy nghĩ, nói với Nguyễn Tú: "Phiền cô nói với bọn họ một tiếng, ta muốn trước tiên giúp Trữ cô nương sắc xong thuốc, còn tầm hai khắc nữa, sau đó ta đi trò chuyện với Lưu Tiện Dương, cuối cùng là còn muốn Nguyễn cô nương giúp ta cùng Nguyễn sư phụ nói một tiếng, chuyện hôm nay rơi xuống đỉnh đầu ta, ngày mai nhất định sẽ bổ sung.”
Sau khi nghe nói không thể nào lập tức xuất phát, vẻ mặt Trần Đối có chút không vui, cô nhìn thiếu niên giầy rơm không biết phân biệt này, sắc mặt âm tình bất định.
Trần Bình An không chần chờ lùi bước.
Trữ Diêu lại hai tay ôm ngực, ý cười lạnh lùng.
Trần Đối chịu đựng bất khoái trong lòng, mặc niệm một câu đại cục làm trọng, cười nói với Nguyễn Tú: "Tú Tú, nói với hắn, chúng ta ở cầu hành lang bên kia chờ hắn, nhiều nhất là chờ nửa canh giờ, nếu đến lúc đó không thấy được bóng người, để cho người này tự gánh lấy hậu quả."
Nguyễn Tú không mặn không nhạt ừ một tiếng.
Trần Đối cùng Trần Tùng Phong dắt tay nhau rời đi.
Nguyễn Tú cười nói: "Ta đi nói một tiếng với cha ta."
Trần Bình An sắc thuốc cho Trữ Diêu xong thì đi tìm Lưu Tiện Dương.
Mùi thuốc nồng nặc trong phòng, Lưu Tiện Dương nằm ở trên giường nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn, sắc mặt vẫn trắng bệch không có chút máu, chỉ là so với trước kia còn trắng hơn thì đã tốt hơn rất nhiều.
Lưu Tiện Dương nặn ra một nụ cười, khàn khàn nói: "Nữ nhân tên Trần Đối đi tìm ngươi?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Lát nữa bọn ta sẽ dẫn bọn họ vào núi."
Lưu Tiện Dương nghĩ ngợi, "Ta sẽ cùng cô ấy rời khỏi đây, đến một địa phương nghe nói còn lớn hơn so với Đông Bảo Bình Châu chúng ta."
Thật ra trước đó Trần Đối từng đi tìm Lưu Tiện Dương một lần, nhưng mà sau lần đó, Lưu Tiện Dương cũng không mấy hứng thú, càng không muốn nói với Trần Bình An rốt cuộc những lời cô nói là có ý tứ gì.
Lưu Tiện Dương nhếch khóe miệng, "Thật ra ta còn không hiểu được Đông Bảo Bình Châu là cái gì."
Trần Bình An xoay người giúp hắn chỉnh lại đệm chăn, cười nói: "Ngươi nghĩ rằng ta biết sao?"
Lưu Tiện Dương liếc mắt xem thường, hỏi: "Ngươi có biết ta lo lắng nhất là điều gì không?"
Trần Bình An lắc đầu.
Lưu Tiện Dương quay đầu một lần nữa nhìn nóc nhà, "Ở chỗ này, tốt xấu ngươi có thể nâng ta xuống giường, sau này mình có thể cắn răng tự giải quyết được, sau khi đi khỏi trấn nhỏ, dọc theo đường đi tiểu tiện đại tiện phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn ta nói với bọn họ, này, các ngươi có ai không, mau tới kéo ta lên?"
Trần Bình An ngồi ở trên ghế, chỉ có thể vò đầu.
Lưu Tiện Dương đột nhiên nở nụ cười, "Chỉ là vô tình suy nghĩ thôi, ngay cả chết cũng từng chết rồi, còn sợ chuyện này?"
Trần Bình An nói: "Chung quy mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt, yên tâm đi, Diêu lão nhân không phải đã nói sao, đại nạn không chết tất có hậu phúc."
Vừa nói đến Diêu lão nhân, Lưu Tiện Dương liền có chút sầu não: "Diêu lão nhân đời này không nói được mấy câu hay ho, những lời sầu thảm, xui xẻo, mắng chửi người thì tuôn ra hết sọt này đến sọt khác.”
Trữ Diêu đứng ở ngoài cửa, cô cũng không nói gì.
Trần Bình An lại một lần nữa giúp Lưu Tiện Dương đắp lại chăn, đứng dậy nói: "Ta đi dẫn bọn hắn vào núi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Lưu Tiện Dương gật gật đầu, "Nhớ phải cẩn thận một chút."
Trần Bình An nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, Trữ Diêu cùng hắn sóng vai mà đi, Trần Bình An tò mò hỏi: "Cô cũng muốn lên núi?"
Trữ Diêu nhíu mày nói: "Ta không tin được hai người họ Trần kia."
Trần Bình An gật đầu nói: "Cũng đúng, nói chung cẩn thận là không sai."
Hai người bước nhanh bước chân bên dòng suối, Trữ Diêu nói: "Những người ngoài trấn nhỏ, đi đứng thật lộn xộn.”
Sấm mùa xuân chấn động, lũ côn trùng kinh hãi chui ra.
Hai đám người chạm trán ở đầu phía nam của cầu hành lang.
Trừ Trữ Diêu và Phong Lôi viên kiếm tu Lưu Bá Kiều cùng tới giúp vui, còn lại ba người, Biệt Châu Trần Đối, Bản Châu Long Vĩ Quận Trần Tùng Phong, trấn nhỏ ngõ Nê Bình Trần Bình An.
Kiếm tu trẻ tuổi Phong Lôi viên vừa nhìn thấy thiếu niên thiếu nữ, lập tức thần thái bay lên, câu đầu tiên nói với Trữ Diêu chính là, "Tiểu cô nương, tuổi cô mà lớn hơn một chút, khẳng định không hề kém so với Tô tiên tử nhà ta."
Cái này chỉ sợ là đánh giá cao nhất của kiếm tu trẻ tuổi đối với nữ tử thế gian.
Trữ Diêu đương nhiên sắc mặt không tốt lắm, chỉ là không đợi cô nói cái gì, Lưu Bá Kiều biết nói tiếng địa phương nơi trấn nhỏ đã quay đầu, vươn một cây ngón tay cái với Trần Bình An, vị Phong Lôi viên thiên tài kiếm tu này ánh mắt trong suốt nói: "Chỉ là một cơ thể phàm nhân, lại chống đỡ được vượn hộ sơn của Chính Dương Sơn, mấu chốt là còn sống sót, quả thực chính là một kỳ tích!"
Lưu Bá Kiều thật sự tò mò, nhìn thiếu niên giầy rơm tay chân khẳng khiu trước mắt này, làm thế nào nuôi dưỡng được sức bật kinh người như thế?
Lưu Bá Kiều thu hồi ngón tay cái, không sóng vai đi cùng Trần Đối Trần Tùng Phong đi tới phía trước, ngược lại đi bên cạnh Trần Bình An, quay đầu cười nói: "Tuy nói Chính Dương Sơn kia chỉ là một ngọn núi nhỏ, nhưng ẩn chứa một ít rùa đen rút đầu hữu danh vô thực, nhưng con vượn hộ sơn hung danh hiển hách, là một quyền một quyền đánh ra danh hiệu, nhất là sau khi Chính Dương Sơn khai sơn lão tổ chết đi, người đứng đầu ở Chính Dương Sơn mở ra đệ tam phong tiền trong hai trăm năm, hầu như đều là dựa vào con vượn già này che chở Chính Dương Sơn, mới không bị quanh thân thế lực thâu tóm. Đương nhiên, lúc ấy Chính Dương Sơn suy cho cùng cũng chỉ là nhà nghèo cửa nhỏ không làm được việc gì, cần đối mặt kẻ địch, không tính quá mạnh mẽ, nếu lúc ấy gặp phải Phong Lôi viên chúng ta, khà khà, không trì hoãn, chỉ cần lão tổ ra lệnh một tiếng, thưởng ta một khối ngự kiếm bài, ta có thể một mình chạy đến trên không Chính Dương Sơn, nhẹ nhàng bỏ lại tòa Lôi Trì kiếm trận kia của chúng ta, hạ xuống một trận kiếm vũ, Chính Dương Sơn coi như xử xong rồi."