Chương 168 Trên đời này phụ thân đều là anh hùng trong măt con
Chương 168
Trần Bình An vẻ mặt hoảng hốt ra khỏi phòng, đi tới tiểu viện, ngẩng đầu nhìn, mặt trời đã nhô cao, tầm mắt rất rõ ràng, bầu trời giống như phôi sứ màu men trơn bóng.
Trần Bình An vô tình nhận thấy hô hấp có chút đình trệ, thế là liền ngồi ở cửa, nín thở ngưng thần, hai tay mười ngón kết thành cọc quyền lò kiếm.
Sau thời gian một nén nhang, Trần Bình An lúc này mới cảm thấy khí tức vững vàng thông thuận, vừa định đứng lên thì dư quang ở khóe mắt quét qua, đặt mông ngồi lại cửa, trợn mắt nhìn sang, không biết từ khi nào ở góc vườn đã có một tảng đá đen nằm đó, Ma Kiếm thạch, Trảm Long đài (đá mài kiếm, bục trảm rồng) tốt nhất thế gian!
Điều này khiến cho Trần Bình An sợ hãi, tuy Trữ cô nương thích nói những lời khẩu khí lớn, nhưng tất cả ngôn ngữ lạnh lùng của nàng ta lại tuyệt đối không hề có chút làm bộ, Trảm Long đài mà nàng ta nói là vô cùng vững chắc chỉ có thể dùng kiếm tiên hoa và phải trả một cái giá đắt mới có thể bổ ra được. Trần Bình An tất nhiên là tin. Như vậy khối Trảm Long đài là tự mọc chân, sau đó một đường chạy đến nhà Trần Bình An hắn à?
Hiện giờ Trần Bình An đã biết trên đời qua thực là có thần tiên quỷ quái, còn có vô số ma núi yêu tinh, nhưng tảng đá thành tinh, khả năng chắc không lớn chứ nhỉ? Hơn nữa nó chạy đến nhà ai thì cũng có thể hưởng phúc, chạy đến nhà mìnhtrừ chịu tội ra thì còn được gì nữa, có một hòn đá thành tinh nào ngu như vậy à?
Trần Bình An hỏi thử: "Ê, ngươi có thể nói chuyện không? Hay là nghe hiểu ta nói gì không.
Đương nhiên là không thể.
Thiếu niên nghi thần nghi quỷ lắc lắc đầu.
Đại khái là cảnh tượng trong mơ lúc trước rõ ràng quá, Trần Bình An kỳ thật cho đến bây giờ vẫn chưa bình thường lại, dẫn tới hiện tại nhìn cái gì cũng thấy cổ quái.
Rất nhiều chuyện nhỏ mà năm đó không nghĩ kỹ, hiện giờ xâu chuỗi lại với nhau, giống như một phát thông suốt hết.
Những gì Tề tiên sinh nói trên đời này đích xác là có thật, Trữ Diêu cũng từng nói những điều lạ lùng ở trời đất bên ngoài.
Cho dù là Diêu lão đầu kỳ thật cũng đã nói rất nhiều thứ, chuyện vào núi rất đơn giản cũng có rất nhiều thứ phải chú ý, ví dụ như gốc cây rất bình thường này có khả năng là ghế ngồi của sơn thần, không ngồi lên được đâu. Còn nói núi ở trên thế gian này, bất kể là lớn hay nhỏ, kỳ thật đều là nhất mạch truyền thừa, chỉ chẳng qua là có phân ông cháu mà thôi.
Trần Bình An lúc này đột nhiên thấy rất hiếu kỳ, rất muốn biết Ly Châu động thiên ở trấn nhỏ rốt cuộc là làm thế nào mới thấy được toàn cảnh? Có phải là chỉ trèo lên đỉnh núi so với Phi Vân sơn còn cao hơn mới có thể nhìn được hết không?
Trần Bình An thu hồi suy nghĩ, cúi đầu nhìn tảng đá màu đen, định đem nó tới lò rèn, Trữ cô nương khẳng định sẽ dùng khối Ma Kiếm thạch đó. Về phần đến lúc đó Trữ cô nương sẽ xử trí tảng đá này như thế nào, là lựa chọn để mài kiếm của mình hay là giao cho Nguyễn sư phó, coi như là lễ tạ việc giúp đỡ đúc kiếm, Trần Bình An cũng không quan tâm, hắn chỉ rất hiếu kỳ Ma Kiếm thạch rốt cuộc mài kiếm như thế nào, có phải là giống như mình mài đao không?
Trần Bình An làm việc trước giờ rất dứt khoát, sau khi đã quyết định thì lập tức động thủ, vươn tay ra nâng Ma Kiếm thạch lên, có thể nâng được cách mặt đất hơn một tấc, hơi nặng, nhưng vẫn chưa đến mức không khiêng được, Trần Bình An liền vào trong nhà tìm một cái sọt.
Rất nhanh thiếu niên liền khiêng sọt đi trong ngõ Nê Bình, trên Ma Kiếm thạch thì trùm một lớn áo lên.
Sau khi ra khỏi ngõ Nê Bình, Trần Bình An phát hiện người đi đường đông đúc, chắc là do trận đêm tối ập xuống bất ngờ đó, khiến cho người ta hoảng thốt, hiện giờ vất vả lắm mới nhìn thấy mặt trời, thế là đều muốn ra ngoài hít thở. Cho nên tuyệt đại đa số bách tính của trấn nhỏ đều ra khỏi nhà, đi trên đường nhao nhao nghị luận, thỉnh thoảng lại có người chạy qua, hô giếng Thiết Tỏa đã khô cạn rồi, ngay cả xích sắt giắt trong giếng không biết bao nhiêu năm rồi cũng bị tên hỗn đản nhà nào lén lút mang cất về nhà. Cũng có những đứa bé chỉ sợ thiên hạ không loạn, tốp năm tốp ba hào hứng nói về biến cố cây hòe già.
Thì ra cây hòe già đó "trong một đêm" đã bị bạt tận gốc, rơi xuống đường, cành hòa và lá hòa khô vàng vương đầy đất, lúc ban đầu rất nhiều bách tính ở gần đó cảm thấy phí của liền thuận tay nhặt cành lá về nhóm lửa, một số thanh niên lười biếng thì không muốn bị vợ mình cằn nhằn, cầm dao chặt củi đi chặt những cành hòe to một chút. Cũng không phải không có ai ngăn cản, những lão nhân trấn nhỏ cả đời sống xung quanh cây hòe già phần lớn đều vô cùng đau lòng, trực tiếp chửi mắng hán tử bà nương chiếm cái loại tiện nghi thất đức này, cũng có lão nhân tận tình khuyên bảo nói hòe già có ngọn nguồn sâu xa với trấn nhỏ, nói cây này có linh khí, nhiều năm như vậy, ngay cả cành khô rơi xuống cũng chỉ chọn đêm khuya vắng người mà rơi, không muốn để đụng phải đầu ai, lại tới mỗi lần thu hoạch không tốt, hoa hòe như gạo, giúp bao người được no bụng.
Không quan tâm.
Nhưng nam nhân này hoặc là hờ hững, cứ cắm đầu chặt cây, người nóng tính thì xung đột với lão nhân, đẩy đẩy gạt gạt. Tóm lại là có chút loạn.
Sau khi nghe thấy động tĩnh ở chỗ cây hòe già, Trần Bình An lưng đeo sọt, do dự, thả chậm bước chân, đi vài bước lại quay đầu lại nhìn về hướng cây hòe già. Trực giác nói với hắn nên tới đó xem thử, nhưng trong lòng lại có một giọng nói, thúc giục hắn mau chóng tới chỗ lò rèn.
Hắn đột nhiên nhìn thấy một bóng người linh hoạt như gió lướt qua cạnh mình, là tiểu cô nương mặc áo bông màu đỏ, khiến cho người ta dở khóc dở cười là trên vai tiểu khuê nữ này đang khiêng một cành hoa to như cánh tay thanh niên, dài ngang người, chân tiểu cô nương chạy nhanh như bánh xe, trông rất hoạt bát.
Trần Bình An liếc một cái là nhận ra nàng ta, là tiểu cô nương độc lai độc vãng kia, quay lại như gió, thích dạo chơi chung quanh trấn nhỏ, nàng ta và Cố Sán không đánh thì không quen nhau, trước đó không lâu ở Lưng Trâu Xanh đã gặp một lần, nàng ta đi theo bên cạnh những nhân vật thần tiên đó, giống như là có quan hệ rất tốt với đạo cô trẻ tuổi kia, Trần Bình An còn tặng cho nàng ta một viên đá mật rắn làm quà.
Trần Bình An vội vàng gọi nàng ta, tiểu cô nương áo bông đỏ quay đầu, sau khi nhìn thấy là Trần Bình An thì nhếch miệng cười, một đôi mắt có thể nói là như nước mùa thu, giống như ý bảo ngươi có gì thì mau nói đi, ta nghe đây, ta còn vội về giúp kiến chuyển nhà!
Trần Bình An nhịn cười, vẫy tay nói: "Ta thương lượng chuyện này với ngươi nhé, cùng lắm phiền ngươi một lát thôi."
Tiểu cô nương áo bông đỏ khiêng cành cây chạy tới, hơi nghiêng người, nàng ta ngẩng đầu, có chút nghi hoặc.
Trần Bình An hỏi: "Cành cây này là ngươi xách từ chỗ cây hòe già về à?"
Tiểu cô nương gật đầu, nói với vẻ tiếc nuối: "Không nhanh một chút là bị người ta đoạt hết đó. Ta khí lực nhỏ, chỉ có thể mang đi được cành lớn chừng này thôi, cho nên ta phải tranh thủ đi thêm mấy chuyến."