← Quay lại trang sách

Chương 169 Đến 1 kẻ có thể đánh nhau ngon hơn

Chương 169

Tâm tư Trần Bình An xoay chuyển rất nhanh, hỏi thử: "Nếu nhà ngươi ở bên phố Phúc Lộc, vậy thì xa quá, nếu ngươi tin ta thì trước tiên đặt tạm cành hòa ở nhà ta, như vậy ngươi có thể qua lại nhiều thêm mấy chuyến.”

Tiểu cô nương yên lặng cân nhắc lợi hại, suy nghĩ rất nghiêm túc, nàng ta luôn quan sát ánh mắt và sắc mặt của Trần Bình An, đại khái là cảm thấy Trần Bình An không có ý xấu, nàng ta gật đầu nói: "Vậy ngươi muốn ta làm gì? Nói trước nhé, ta không khiêng được cành cây lớn quá đâu, nặng lắm, giờ vai ta còn đang rát đây này."

Trần Bình An lấy ra một chuỗi chìa khóa, tháo xuống một cái, đưa cho tiểu cô nương, "Đây là chìa khóa nhà ta, ngươi cầm lấy. Ta không cần ngươi làm gì cả, chỉ là khi ngươi lấy cành hòea, nhìn xem có lá cây màu xanh chưa biến thành vàng không, nếu có thì nhớ nhặt giúp ta.”

Nàng ta không nhận chìa khóa, trợn mắt lên, "Chỉ thế thôi à?"

Trần Bình An cười nói: "Đúng, chỉ thế thôi. Ngươi biết nhà ta ở đâu không?"

Nàng ta ừ một tiếng, "Nhà thứ mười hai ở bên trái ngõ Nê Bình."

Nàng ta cuối cùng vẫn không cầm lấy chìa khóa, "Tường sân nhà ngươi không cao, ta có thể dễ dàng ném cành hòe vào, không cần mở cửa sân đâu."

Trần Bình An thu lại chìa khóa, cô gái áo bông đỏ đã xoay người chạy đi.

Trần Bình An cảm thấy nàng ta giống như mình lúc vào núi, nàng ta thì qua phố xuyên ngõ, hắn là trèo đèo lội suối.

Trần Bình An ra khỏi trấn nhỏ, đi một mạch về hướng nam, khi hắn tới gần "lang kiều", giật mình phát hiện lang kiều đã không thấy đâu.

Cầu hình vòm bằng đá đã thay thế cho nó rồi.

Không biết vì sao, tuy lang kiều mới toanh hoành tráng, còn treo biển vàng rực rỡ, nhưng Trần Bình An vẫn thích cái cầu cũ hơn.

Trần Bình An đứng ở một đầu cầu đá, không khỏi nhớ tới giấc mơ không thể giải thích kia, hít sâu một hơi, chậm rãi đi lên sườn dốc.

Càng tới gần giữ cầu, Trần Bình An lại càng là khẩn trương, vốn đã mồ hôi đầm đìa, giờ lại càng mồ hôi như mưa, chỉ là khi hắn đi tới đầu kia của cầu hình vòm, không hề có chuyện gì xảy ra cả, Trần Bình An cười tự giễu, bước nhanh hơn về phía lò rèn.

♣ ♣ ♣

Bên kia Lưng Trâu Xanh, Dương lão nhân ngồi bên cạnh dốc đá màu xanh, rít từng hơi thuốc lá.

Đầm nước dưới chân lão nhân nổi từng gợn sóng, dưới mặt nước giống như có từng mảng bèo lay động, dưới ánh mặt trời, vẫn lộ ra một vẻ cổ quái âm trầm không thể diễn tả.

Trên mặt nước, dần dần hiện ra một khuôn mặt bà lão mơ hồ, nhưng bà ta lại có mái tóc màu xanh, lúc này bà lão như cha chết mẹ chết, run giọng nói: "Đại tiên, đêm qua ta là thật sự không dám tới gần bên đó. Ta đã thử mấy lần, vừa đi qua là giống như chui vào chảo dầu, so với thiên đao vạn quả còn khó chịu, đại tiên, ngươi tạm tha cho tiểu nhân đi, ta thực sự là bất lực rồi."

Dương lão nhân lạnh lùng nói: "Ta không phải đến để khởi binh vấn tội, ngươi sau này cũng vậy, chỉ cần là chuyện trong đủ khả năng, đừng hàm hồ là được. Có điều hiện tại có một cơ hội ngàn năm một thuở bày ra trước mặt ngươi, nhưng phải xem bản thân ngươi có dám tranh thủ hay không."

Khuôn mặt màu xanh lục của bà lão rung rinh theo mặt nước, đầy vẻ quỷ khí không nói nên lời, nghe thấy vị đại tiên đó cố ý chỉ một con đường sáng cho mình, vội vàng bày ra tư thái chăm chú lắng nghe.

Lão nhân chậm rãi nói: "Hiện giờ tiểu động thiên đã từ từ về lại nhân gian, tiếp giáp với đại địa, đang ở thời kì mấu chốt lạc địa sinh căn, không bao lâu nữa sẽ đồng khí liên chi với bản đồ của vương triều Đại Ly, ngươi sở dĩ được xưng là hà bà, chứ không phải Hà Bá, giống như ở vương triều ở thế tục, ngươi vẫn chỉ là một tư lại không có phẩm trật, vẫn chưa thật sự đạt được chức tước, cách biệt một bước này lại như cách biệt một trời một đất.”

Lão dùng báng tẩu chỉ về bên cầu đá hình vòm, "Sở dĩ như vậy, căn nguyên không phải là do hạt cảnh (phạm vi quản lý) của ngươi nhỏ, mà là địa bàn của ngươi bị chém ngang lưng, nhìn thấy cây cầu đó chưa, chính là nó đã chặt đứt hương khói tương lai của ngươi, ngươi hiện tại chỉ cần có thể bơi qua dưới cầu là sẽ có được tiền đồ lớn. Vị trí dòng suối nhỏ mà ngươi đang ở, tương lai sẽ trở thành ngọn nguồn của rất nhiều dòng sông quan trọng, đừng nói là một thần sông hạ đẳng dài chỉ mấy trăm dặm, cho dù là làm thần sông được Đại Ly sắc phong, dài tới mấy ngàn dặm cũng không khó."

Tròng mắt bà lão khẽ chuyển động.

Dương lão nhân cũng không giục giã, cười nói: "Nằm ườn ra kỳ thật cũng thoải mái lắm, đúng không, vì sao cần người khác nâng dậy, phải không?"

Bà lão trước đó trong lòng lo sợ không dám gật bừa, lúc này nghe thấy đại tiên châm chọc khiêu khích, trong lòng biết là không ổn, lập tức xin tha thứ, nước trong hồ lập tức chảy cuồn cuộn.

Lão nhân không chút động lòng, lạnh lùng nói: "Là tiếp tục làm cá chạch như chó vẩy đuôi mừng chủ, hay là hóa thành giao long tọa trấn thủy vận một phương là nhờ hành động ở đây thôi. Còn nữa, đừng quên lúc trước ta nói với ngươi thế nào, con đường này không có đường lui đâu, chỉ có thể đi tới cuối cùng, trên đời này chẳng lấy đâu ra chuyện tốt làm một lần là khỏe suốt đời cả. Nói một cách khó nghe thì bách tính của trấn nhỏ này ai cũng có thể có thiện báo, nhưng dù thế nào cũng chẳng tới lượt ngươi."

Vị đại tiên thần thông quảng đại đó càng hờ hững thì trong lòng bà lão thần sông càng bồn chồn, cuối cùng dứt khoát cắn răng, chui xuống dòng nước.

Sau một thoáng, thân ảnh của bà lão biến mất, nhưng trong suối nước giữa Lưng Trâu Xanh và cầu đá vòm giống như có một bóng đen màu xanh thẫm, xiêu xiêu vẹo vẹo lướt xuống hạ du.

Bóng đen này sau khi tới gần cầu đá vòm thì tốc độ chậm lại, cuối cùng quả thực giống như là rùa rẽ nước.

Cách cầu đá vòm và hồ sâu còn hơn mười trượng, thân ảnh của bà lão đột nhiên tăng tốc, hiển nhiên là muốn cầu phú quý trong hiểm nguy, muốn liều môt lần.

Bơi một lần vượt qua.

Sau khi bà lão một hơi lao đi mấy chục trượng, thân ảnh dưới nước quyện thành một vòng, để chúc mừng bản thân sống sót sau tai nạn, kìm lòng không đậu lại xoay một vòng, mái tóc đen dài quấn quanh thân xác khô gầy như không còn máu thịt.

Thần sông đứng giữa suối nước, ngẩng đầu nhìn về phía cầu đá vòm, cuối cùng nhìn rõ Cành Kiếm Già.

Vẫn là đầy vết rỉ sét, giống như lúc bà ta còn nhỏ, chẳng có gì khác nhau cả.

Nhưng ngay sau đó, bà lão thần sông chỉ nhìn Cành Kiếm Già một cái mà mắt lập tức nổ tung.

Suối nước quay cuồng, sóng nước rộn ràng.

Chỉ một lát sau, dòng suối nhỏ này cuối cùng cũng khôi phục gió êm sóng lặng, bà lão mọc lại hai mắt, nhưng khí tức của bà ta đã trở nên yếu ớt, bên tai vẫn vang lên tiếng nói của vị đại tiên kia, "Người ta không thèm để ý tới ngươi là mộ tổ nhà ngươi bốc khói rồi, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. Sau này khi đi qua cầu đá chớ có ngẩng đầu lên."

Bà lão ấp úng nói: "Không dám, không dám nữa ạ."

Tiếng nói của Dương lão nhân truyền đến, "Ngươi cứ bơi xuống đi, thử xem có thể bơi được tới đâu. Khi qua lò rèn thì đừng có càn rỡ. Có điều không phải lo quá, sự tồn tại của ngươi có thể khiến suối nước này trở nên 'Âm trầm' hơn, một khi sinh ra thủy tinh, sẽ có lợi cho thối luyện đúc kiếm, cho nên vị Nguyễn sư kia sẽ không làm khó dễ ngươi đâu. Nếu ngươi làm việc chăm chỉ, người ta không chừng còn bố thí cho ngươi một chút cơ duyên. Ly Châu động thiên tuy đã vỡ vụn, linh khí sắp trào ra xung quanh, nhưng về đại thể vẫn có thể kéo dài ba bốn mươi năm, vị thánh nhân Nguyễn sư rất là vững chắc, đối với hắn mà nói, ngược lại là chuyện tốt."