Chương 178 Ta xem một ngọn núi
Chương 178
"Đây là lần cuối cùng nhắc nhở ngươi, ngươi chớ có những hành động vượt quá quy củ nữa, không cần người khác xuất thủ, ta sẽ tự mình khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong đấy."
Sau khi thanh âm biến mất, hà bà si ngốc bồng bềnh trong nước, thân thể vẫn lay động nhưng lại chẳng có sinh khí.
Đại đạo mờ mịt vô chừng, thật khiến cho người ta nản lòng thoái chí.
♣ ♣ ♣
Nguyễn Cung đang ở phòng đúc kiếm nhìn thấy nữ nhi của mình vui vẻ tiến vào thì tức giận nói: "Bắt nạt một hà bá chưa thành khí mà cao hứng thế à?"
Thiếu nữ cười rạng rỡ: "Vậy chờ sau khi nàng ta trở thành giang hà chi thần rồi ta sẽ lại bắt nạt nàng ta."
Nguyễn Cung nhíu mày nói: "Tú Tú, đừng có chú trọng việc của hà bà giang thần làm gì, nói tới cùng cũng chỉ là thuỷ thần chính thống sơn xuyên hồ hải một châu mà thôi, tuy không thể so với chính thần ngũ nhạc của các nước, nhưng giết chúng ở trong nước cũng không phải dễ dàng đâu."
Thiếu nữ ồ một tiếng, thuận miệng nói: "Vậy để chúng không có nước mà ở thì thôi."
Nguyễn Cung trong lòng chấn động, lập tức nhanh chóng kìm nén nụ cười hiện lên hiện lên trên khóe miệng.
Xâm xẩm tối, lò rèn có một vị khách lạ, một nam tử khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, thân thể cao lớn, hai hàng lông mày nhỏ dài, da thịt trắng nõn, dung mạo âm nhu thanh tú, phối hợp với khí lực khôi ngô dương cương thật sự có một cỗ phong thái khác lạ.
Nguyễn Cung sau khi biết thân phận của người này thì không tùy ý như lần trước tiếp đãi Thôi Minh Hoàng của Quan Hồ thư viện, chỉ ở cửa phòng đúc kiếm hàn huyên vài câu rồi bảo Nguyễn Tú mang hai cái ghế chúc tới hành lang, còn lấy ra hai bình rượu ngon, mỗi người một bình, nam nhân đó cũng không ngại ngùng, cầm bình rượu lên bóp niêm phong rồi uống một ngụm, cười nói: "Nguyễn sư, ngươi lần này xuất thủ, triều dã chấn động, bên triều đình cụ thể sẽ ứng đối như thế nào thì ta tạm thời không biết, nhưng là quan đốc tạo diêu vụ tân nhiệm, kiêm chủ quan huyện nha Long Tuyền, ta cũng bớt đi được rất nhiều nước miếng. Theo lý thuyết thì ta nên cầm theo rượu ngon tới đăng môn bái phỏng mới đúng, chỉ là lúc ấy ở trên đường nghe nói tới biến cố, đành phải ra roi thúc ngựa, tới vội vàng quá, hai bình Hạnh Hoa Nhưỡng ở cửa hàng Áp Tuế ngõ Kỵ Long, coi như ta nợ Nguyễn sư."
Nguyễn sư phất tay, "Những lời khách sáo nói đừng nói nhiều làm gì, nếu hôm nay ngươi và ta bàn việc thỏa đáng, sau này sẽ có cơ hội uống rượu nói chuyện phiếm, nếu không được thì ngươi và ta lại càng không phải phí sức gây dựng tình cảm làm gì."
Nam nhân đó cười sang sảng, không giống như quan viên triều đình Đại Ly thân mang hai chức, mà giống một vị nhâm hiệp chi sĩ hành tẩu giang hồ, hắn lau miệng, đặt bầu rượu lên đầu gối, không còn dấu hiệu vừa uống vừa bàn chuyện nữa, "Giáp Lục sơn vào năm Đại Ly Xuân Huy bị đóng cửa, đương nhiên, đây là cách nói của quan phương trong hồ sơ cơ mật Hộ bộ triều đình, theo như danh xưng được huyện chí địa phương ghi lại, nên gọi là Long Tích sơn, chỗ giữa sườn núi của nó có một tòa Trảm Long đài cỡ lớn thiên nhiên sinh ra, trước khi ta tới đây nhậm chức, từng có một hồi quân thần tấu đối, hoàng đế bệ hạ nói rõ, vật này sẽ giao co Phong Tuyết miếu của Nguyễn sư và Chân Võ sơn, hai bên các ngươi cùng giữ lấy, về phần hai đại thế lực binh gia các ngươi tiến hành khai thác, cắt chia Trảm Long đài, là để lại không động tới, coi như là sản nghiệp tổ tông hay là chuyển về tông môn của mình thì triều đình Đại Ly ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay, muốn làm gì thì làm. Thậm chí nếu cần thì Đại Ly sẽ cho người xuất lực, tỷ như sử dụng hai con Bàn Sơn viên nhỏ tuổi dưới trướng Đại Ly đánh nứt Giáp Lục sơn, khiến cho Trảm Long đài lồ lộ ra ngoài, loại việc nhỏ như vậy, Nguyễn sư không cần khách khí."
Nguyễn sư cười tủm tỉm nói: "Thành ý của Đại Ly các ngươi thật không nhỏ."
Quan đốc tạo tân nhiệm đang muốn thuận thế nói thêm một số lời khách sáo thì Nguyễn sư lại nói: "Trảm Long đài đó trước khi ta tới đây, Phong Tuyết miếu của ta và Chân Võ sơn đó đã bàn thỏa đáng rồi, Nguyễn Cung ta, Phong Tuyết miếu, Chân Võ sơn, mỗi bên chiếm một lần. Ngươi chắc từ chỗ hoàng đế của các ngươi nghe được một số tin tức, ta là định ở đây khai sơn lập phái, cho nên thân phận cha con cũng là do bên Phong Tuyết miếu chuyển ra, trong sáu mươi năm tiếp theo, ta khẳng định không tiện chính thức khai sơn, nhưng Đại Ly các ngươi chỉ cần khiến ta nhìn thuận mắt, kỳ hạn sáu mươi năm vừa kết thúc ta sẽ ở đây lựa chọn một ngọn núi làm nơi bắt đầu của tông phái sơn môn trong tương lai."
Nam nhân làm quan đốc tạo kiêm huyện lệnh nhiệm kỳ này không chút che giấu vẻ mặt vui mừng, giống như như chỉ chờ những lời này của Nguyễn Cung, lập tức thuận nước đẩy thuyền: "Nguyễn sư, ngươi cứ yên tâm, trừ Phi Vân sơn ra, hiện giờ cảnh nội đại khái phân chia sáu mươi mốt ngọn núi, Nguyễn sư có thể tùy ý chọn ba ngọn làm nơi khai sơn lập phái. Nếu Nguyễn sư không muốn quyết định vội, bản quan có thể cho Nguyễn sư xem trước địa hình của các dãy núi mới cũ của Ly Châu động thiên, rồi bản quan lại cùng Nguyễn sư tự mình đi kiểm tra, đến lúc đó Nguyễn sư mới định đoạt, thế nào?"
Bất kỳ một vương triều nào, có thể có đại tu sĩ như Nguyễn Cung hỗ trợ tọa trấn núi sông, đều là chuyện may mắn. Hơn nữa ngụ ý của Nguyễn Cung là hắn sẽ lựa chọn cắm rễ ở đây, chứ không phải là dùng thân phận như khách khanh, cung phụng, quốc sư để dựa vào Đại Ly. Bởi vậy không phải là loại tình thế hợp thì tụ, không hợp thì tan, Nguyễn Cung thật sự là muốn khai chi tán diệp ở quốc thổ Đại Ly, vô hình trung đã gắn liền với khí vận của vương triều, đừng nói là một vị quan đốc tạo nho nhỏ, cho dù là hoàng đế Đại Ly ngồi ở đây cũng cảm thấy vui sướng.
Quân nhân Đại Ly xuất hiện lớp lớp, lấy phiên vương Tống Trường Kính lĩnh hàm, số lượng cao thủ trên Ngũ cảnh là có một không hai ở Đông Bảo Bình Châu. Nhưng thần tiên trên núi thật sự là sự ít tới đáng thương, hoàn toàn không hợp với quốc lực cường thịnh như Đại Ly, đây vẫn luôn là tâm bệnh của hoàng đế Đại Ly.
Nguyễn Cung cười nói: "Chuyện chiếm núi làm vua không cần phải vội, nói một cách khó nghe thì trừ ngọn Phi Vân sơn mà các ngươi cắn chặt không buông ra thì ta chẳng thấy tòa nào vừa mắt nữa cả."
Quan đốc tạo trẻ tuổi thần sắc có chút xấu hổ, trên thực tế trước khi tới đây, không chỉ hắn, ngay cả hoàng đế Đại Ly và ân sư của mình cũng cảm thấy Nguyễn Cung có khả năng sẽ khai sơn ở Đại Ly, nhưng khả năng tuyệt đối không lớn, bởi vì Đại Ly kỳ thật không đưa ra thành ý đủ phân lượng, Trảm Long đài? Nếu không phải bản thân Nguyễn Cung có bản lĩnh đi đàm phán với Phong Tuyết miếu, Chân Võ sơn, lấy được một phần, Đại Ly cũng không dám vì lôi kéo một mình Nguyễn Cung mà trở mặt với Phong Tuyết miếu, Chân Võ sơn, cái giá phải trả thật sự quá lớn, cho dù là vương triều Đại Ly khí nuốt vạn dặm như hổ cũng không thừa nhận nổi.
Nguyễn Cung đột nhiên nói: "Tuy Phong Tuyết miếu và Chân Võ sơn không có đề nghị, nhưng cá nhân ta vẫn hy vọng Đại Ly các ngươi có thể lấy ra hai kiện thần binh lợi khí đủ sắc bén, kiếm cũng được, đao cũng không sao, chỉ cần đủ dùng là được, đến lúc đó ta có thể giúp các ngươi, chuyển giao cho hai vị tu sĩ binh gia dùng để tách tòa Trảm Long đài đó ra. Ngươi có thể bẩm báo trước với triều đình, chờ hoàng đế Đại Ly trả lời, việc này không gấp."