Chương 179 Thêm đất
Chương 179
Quan đốc tạo trẻ tuổi thầm cân nhắc một chút, trầm giọng nói: "Việc này ta có thể quyết, ta đáp ứng Nguyễn sư trước!"
Nguyễn Cung gật gật đầu, uống ngụm rượu, khá là hài lòng với tư thái và sự quyết đoán của người này. Dù sao một đoạn thời gian rất dài sau này mình sẽ phải giao tiếp trực tiếp với nam nhân tên là Ngô Diên này, nếu là kẻ ngu dốt thì sẽ mệt chết. Nếu là kẻ keo kiệt nhát gan thì càng mệt mỏi.
Ngô Diên do dự một chút, uống ngụm rượu, giống như là cho mình thêm chút can đảm, nói: "Nguyễn sư, đầu tiên, hơn ba mươi long diêu lớn nhỏ ngoài trấn nhỏ sẽ một lần nữa mở nung gốm sứ, chỉ có điều từ nay về sau chỉ nung chế đồ lễ ngự dụng cho triều đình mà thôi. Tiếp theo sẽ xây dựng một huyện nha ở phía đông trấn nhỏ, sau khi xây xong, huyện nha sẽ dán thông báo luật pháp Đại Ly, cũng sẽ bảo nha dịch hộ phòng tuyên truyền giảng giải ngắn gọn với các nơi ở trấn nhỏ, để cho bách tính bình thường của trấn nhỏ thật sự hiểu được thân phận của mình là con dân Đại Ly."
Nguyễn Cung thần sắc lạnh lùng, liếc Huyện lệnh Long Tuyền Ngô Diên trên danh nghĩa, người sau cười cười giải thích: "Đây chỉ là công phu bên ngoài nhằm vào phàm tục phu tử mà thôi, trấn nhỏ trong sáu mươi năm vẫn coi quy củ của Nguyễn sư là lớn nhất, quy củ của bốn họ mười tộc xếp ngay sau, luật pháp Đại Ly là thấp nhất, nếu có xung đột, cứ dùng thứ tự này làm thước đo. Nguyễn sư trong phạm vi ngàn dặm của trấn nhỏ, làm bất cứ điều gì đi chăng nữa Đại Ly chẳng những không can thiệp mà còn không chút lăn tăn đứng ở bên phía Nguyễn sư. Giống như Nguyễn sư lúc trước đập nát nhục thân của tu sĩ Tử Yên Hà, người đó chết cũng không hối cải, không ngờ khơi thông quan hệ ở kinh thành, ý đồ muốn cáo ngự trạng với hoàng đế bệ hạ, ân sư của ta sau khi biết tin, không nói hai lời phái người trấn sát vị tu sĩ Nguyên Thần này luôn."
Nguyễn Cung khẽ nhíu mày, có chút bực mình, "Nói với tiên sinh của nhà ngươi, sau này bớt làm cái loại chuyện vẽ rắn thêm chân này thôi, mặt mũi thì có tính là gì đâu, ta chỉ biết rèn sắt làm phôi, không quen lòng vòng, Đại Ly các ngươi có lòng thì cho ta lợi ích thực tế là được rồi, về phần đến lúc đó ta có nhận hay không thì nói sau. Cái loại phế vật như tu sĩ Tử Yên Hà, ta lúc đó nếu thật muốn giết hắn thì hắn chạy được à? Cho dù mọc cả trăm cái chân cũng không được. Nếu thật sự muốn giết người, Đại Ly các ngươi có mấy ai có thể cản được? Cho dù cản được thì bọn họ cũng dám cản à?"
Sắc mặt Ngô Diên hơi trắng bệch, thỏ thẻ nói: "Nguyễn sư, bản quan biết rồi."
Nguyễn Cung cũng không muốn làm quá găng, dù sao hai người cũng là lần đầu kết giao, không thể mong người khác hiểu hết được tâm ý của mình, thế lại thành cưỡng ép, thế là chủ động mở miệng hỏi: "Vương triều Thế tục kiến tạo Văn Xương các và Võ Thánh miếu, sắc phong sơn thủy chính thần và cấm tiệt dâm từ địa phương, đều là nghĩa cử mà triều đình nên có, ở trấn nhỏ này thì các ngươi định làm thế nào?"
Ngô Diên vừa nếm quả đắng cẩn thận tìm từ trả lời: "Về Văn Xương các và Võ Thánh miếu, trước mắt địa sư của Khâm thiên giám Đại Ly chúng ta đã nhìn trúng hai nơi, phân biệt là Từ sơn phía bắc trấn nhỏ và Thần Tiên phần (mộ thần tiên) ở phía đông nam, phân biệt là hai vị năm đó từ trấn nhỏ đi ra, vừa hay một văn một võ, cũng có công rất lớn đối với Đại Ly ta, ý Nguyễn sư thế nào?"
Ngữ khí của Nguyễn Cung không thoải mái cho lắm, "Hai người hưởng thụ hương khói văn võ rất thích hợp, nhưng tuyên chỉ cứ vậy mà xác định à? Các ngươi đã hỏi qua ý của Dương lão tiên sinh chưa?"
Ngô Diên ngây ra, rụt rè hỏi: "Nguyễn sư, xin hỏi Dương lão tiên sinh là ai vậy?"
Nguyễn Cung cũng hơi ngây ra, trêu: "Vị Tú Hổ tiên sinh kia của ngươi ngay cả điều này cũng không nói với ngươi à? Thế mà cho ngươi tới làm quan giám tạo và quan phụ mẫu? Ngô Diên, ngươi thành thật nói với ta đi, ngươi có phải cũng giống như Tề Tĩnh Xuân, quan trường thất ý, trở thành kẻ bị vất đi rồi bị biếm trích đến nơi này không? Nếu vậy thì những chuyện đã bàn xong lúc trước, ta muốn đổi ý."
Ngô Diên hết đường chối cãi, không biết giải thích như thế nào, bản thân cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Xa xa bên cạnh giếng nước, ba đứa trẻ cùng tuổi ngồi dưới đất, Nguyễn Tú dạy Trần Bình An tên, tác dụng và ý nghĩa tu hành của các khiếu huyệt, thiếu niên ngoài rìa kia thì là tự mặt dày mày dạn ghé vào. Lúc ban đầu Nguyễn Tú và Trần Bình An liền xóa chữ đi, không nói tiếng nào, hai người nhìn hắn, thiếu niên bộ dạng mi thanh mục tú, ở giữa trán có một nốt ruồi đỏ giống như là vẽ rồng điểm mắt, rất khiến người ta yêu thích, nhưng Trần Bình An và Nguyễn Tú đều đã xem thường sự kiên nhẫn và da mặt của hắn rồi, cười ha ha trái nhìn thiếu niên giày rơm, phải ngắm thiếu nữ áo xanh, ba người giằng co chừng nửa nén nhang, thiếu niên giống như cảm thấy mình cũng đã xem nhẹ nghị lực của hai người bên cạnh, cuối cùng chủ động mở miệng nói chuyện, dùng phương ngôn trấn nhỏ rất lưu loát, nói hắn là từ kinh thành đến, đi theo quan đốc tạo đại nhân tới nơi này ngắm phong cảnh, hơn nữa muốn thấy tòa Từ sơn đó.
"Các ngươi cứ tiếp tục nói chuyện khiếu huyệt khí phủ của các ngươi đi, các ngươi đừng nhỏ mọn như vậy, ta nghe một chút thì có làm sao? Chẳng lẽ sau khi ta nghe rồi thì lập tức có thể biến thành lục địa thần tiên à?"
Sau đó thì Trần Bình An và Nguyễn Tú làm việc của mình, không để ý tới thẳng nhãi kỳ quái đó nữa.
"Chữ này của ngươi viết không đúng rồi, vừa nhìn đã biết là chưa chịu khổ công học viết, chẳng khác gì là váng dầu nổi trên mặt nước."
"Cô nương, chỗ nói ngươi giải thích không đầy đủ rồi, cái gọi là trong nồi nấu giang sơn, còn nét vẽ không biết là chọc quỷ khóc thần cười hay gì nữa, kỳ thực là thế này... Các ngươi bỏ qua khí phủ này không nói nữa à?"
"Ha ha, cô nương ngươi sao không giải thích cho hắn huyệt Thiên Trung là ở đâu, có phải là rất khó chỉ cho hắn xem không. Ài, cô nương, nếu ngươi ngại thì ta có thể giúp. Cô nương, trong ánh mắt của ngươi có sát khí, cô nương khẳng định là hiểu lầm rồi, ý của ta là để ta chỉ cho hắn xem huyệt Thiên Trung trên người là ở đâu. Cô nương, huyệt Thiên Trung trên người ngươi thần tiên cũng khó tìm mà, ta cớ gì lại tự tìm phiền toái..."
"Ối? Cô nương sao ngươi lại đánh người? Thôi! Cô nương, ta sai rồi!"
"Cô nương, tam quan phía sau lưng Vĩ Lư, Giáp Tích, Ngọc Chẩm này cô nương ngươi sao lại bỏ qua, cổ nhân nói hậu quan thông, nhất bán công. Có thể thấy được là nó quan trọng thế nào..."
Cuối cùng, quan đốc tạo Ngô Diên xuất hiện, giúp Trần Bình An và Nguyễn Tú thoát khỏi khốn cảnh, thiếu niên lắm lời giữa trán có nốt ruồi và quan viên Đại Ly trẻ tuổi trầm mặc ít lời sóng vai rời khỏi lò rèn.
Trần Bình An và Nguyễn Tú ngồi ở miệng giếng, Nguyễn Tú liếc thấy bóng lưng của hai người, nói khẽ: "Người lớn tuổi thì là kẻ làm quan, tên vừa rồi ở bên cạnh ta thì không rõ lắm, ta cũng không cảm thấy có gì dị dạng gì, có thể là thư đồng của người trẻ tuổi, rất nhiều đại gia tộc ở bên ngoài đều có thư đồng như vậy."