Chương 187 Năm mới lão nhân
Chương 187
Trừ vào núi, còn có xuống nước, rất nhiều nam tử cu li của trấn nhỏ từ bên suối nhỏ đào cát vận đá, ở cửa thành đông trấn nhỏ làm vị trí của kiến trúc huyện nha, kéo sập căn nhà đất của Trịnh Đại Phong, đầm nền lại, ngay cả hàng rào gỗ đã chịu bao nhiêu trận mưa gió cũng tháo dỡ toàn bộ.
Khi Trần Bình An rời núi không lựa chọn đường nhỏ quanh co khúc khuỷu giữa núi mà trực tiếp giẫm lên đá ở khe suối, nhảy xuống hạ du, như vậy có thể bớt được rất nhiều thời gian. Một số bách tính của trấn nhỏ nhìn thấy thiếu niên thiếu niên lưng đeo sọt cũng không ngạc nhiên, phần lớn đều biết là ngõ Nê Bình có cô nhi, từ nhỏ đã giỏi hái thuốc và đốt than, vào núi như khỉ, chẳng ai đuổi kịp.
Trần Bình An dừng lại ở điểm hội hợp của hai con suối, vốn là đi xuống thêm hai trượng có một dốc đá gồ ghề, có một đoàn người đang tụ tập, trên mỗi tảng đá nhô ra khỏi mặt nước ở gần bờ và dốc đá đều có một nam tử thanh niên dáng người khôi ngô đang đứng, bên hông dắt một thanh bội đao vỏ đao quấn tơ vàng, mặc trường bào màu đen sạch sẽ gọn gàng, khoác một lớp sa mỏng màu xanh bên ngoài, cột tóc cài trâm, cả người tỏa ra khí tức sắc bén.
Trong nháy mắt thiếu niên giày rơm xuất hiện, hai người không hẹn mà cùng đột nhiên di dời tầm mắt, nhìn chằm chằm Trần Bình An vừa hoành không xuất thế, tay đặt lên chuôi đao.
Trần Bình An lưng đeo sọt thuốc đứng yên bất động, sắc mặt như thường.
Thiếu niên trước sau đã trải qua hai lần liều mạng ở ngõ nhỏ với Thái Kim Giản, Phù Nam Hoa, dưới sự đuổi giết của vượn giữ núi Chính Dương sơn chạy trốn xung quanh, cuối cùng còn cùng Mã Khổ Huyền chém giết từng đôi ở Thần Thiên phần, đối thủ không phải người trong những thần tiên cao cao tại thượng thì cũng chính là dị chủng đất hoang thân kinh bách chiến, hoặc là người may mắn được thiên mệnh hướng về, nhưng Trần Bình An đến cuối cùng vẫn sống sót.
Cho nên ánh mắt âm trầm của hai gã nam tử đeo bội đao có thể khiến bách tính phố phường nơm nớp lo sợ, nhưng lại không thể khiến Trần Bình An sinh ra dao động.
Có điều Trần Bình An không muốn nhiên đâm ngang, vừa định lên bờ rồi dọc theo sơn đạo ven khe suối về trấn nhỏ thì phát hiện một nam tử trẻ tuổi được mọi người vây quanh, cười cười nói với tùy tùng đeo bội đao đứng dưới suối, người sau lập tức buông tay đang đặt trên đao. Nam tử trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng chậm rãi đứng dậy, không ngờ so với hai gã tùy tùng đeo bội đao thì còn cao hơn nửa cái đầu, da thịt trắng nõn giống như nữ tử, khuôn mặt lộ vẻ ra âm nhu, hắn vẫy tay với Trần Bình An, đổi tiếng địa phương của trấn nhỏ, thần sắc ôn hòa, cười nói: "Đừng sợ, ngươi cứ tiếp tục theo lộ tuyến ban đầu mà đi, chúng ta không phải là người xấu."
Tiếng của trấn nhỏ nói hơi tối nghĩa ngắc ngứ, có điều Trần Bình An vẫn nghe thấy rất rõ, do dự một chút, Trần Bình An mỉm cười với nam tử cao lớn kia, sau đó vươn tay ra chỉ chỉ lên bờ, ý bảo mình sắp lên bờ, sẽ không quấy rầy bọn họ.
Không đợi nam nhân nói đó nói gì, Trần Bình An nhảy mấy cái, nhanh chóng gọn gàng lên bờ, thân ảnh gầy yếu rất nhanh biến mất trên đường nhỏ giữa rừng cây cối um ùm.
Nam tử trông hơi giống nữ nhân đó thu tay, lại tá tá bên cạnh nhịn cười, nam nhân lúng túng nói: "Thiếu niên hái thuốc đó thân thủ không tầm thường, nhìn thấy chưa, ta đã nói nơi này địa linh nhân kiệt, cho nên các ngươi đừng oán giận là nơi này không phồn hoa như kinh thành, địa phương nhỏ có hiền tài của địa phương nhỏ."
Không nói còn đỡ, vị quan phụ mẫu này giấu đầu lòi đuôi, lập tức rước lấy một trận cười to.
Nam tử cao lớn chính là thần tài Ngô Diên trong mắt bách tính trấn nhỏ, quan đốc tạo diêu vụ kiêm nhiệm Huyện lệnh đầu tiên của Long Tuyền, đối mặt với sự cười nhạo của các thuộc hạ, cũng không giận mà ngồi xuống tiếp tục đề tài lúc trước, "Huyện nha Long Tuyền, Văn Xương các, Võ Thánh miếu, Thành Hoàng miếu, những kiếm trúc này chỉ biển thôi, linh tinh rải rác cũng cần ít nhất mười lăm mườu sáu tấm, bệ hạ đối với việc Ly Châu động thiên lần này yên ổn rơi xuống, thuận lợi giáp giới với bản đồ Đại Ly, duy trì toàn cảnh địa lý bảy tám phần, không ngờ không xuất hiện một lần trâu đất xoay người, cho nên mặt rồng rạng rỡ, ngự ban một khối biển 'Ôn cố tri tân' cho Văn Xương các..."
Khi Ngô Diên nói tới đây, một người trẻ tuổi phong nhã thanh dật mỉm cười nói: "Ngô đại nhân, ngươi không giúp huyện nha chúng ta xin bệ hạ một bức mặc bảo à?"
Ngô Diên giận dữ nói: "Có xin chứ, sao lại không xin, nhưng bệ hạ không đáp ứng thì ta biết làm sao. Cái này cũng không trách được bệ hạ, dù sao một tòa huyện nha nho nhỏ, nếu được bệ hạ kim bút ngự ban, vậy thì bảo nhiều các quận thủ, thứ sử biên giới sễ sống thế nào? Ta sau còn lăn lộn được ở quan trường nữa không?"
Mọi người cười hiểu ý.
Ngô Diên an ủi mọi người, "Cũng may Lưu tiên sinh và Tề đại tế tửu Quốc Tử Giám đã đáp ứng, đến lúc đó sẽ sai người mang tới hai tấm biển, phân biệt treo ở huyện nha và Võ Thánh miếu, vấn đề hiện tại là ở Văn Xương các vẫn còn thiếu hai tấm, ở Thành Hoàng miếu cũng thiếu hai tấm, hay là các vị đang ngồi đây nghĩ biện pháp đi? Chẳng lẽ thật muốn ta tự mình đề bút à? Với chữ viết như giun của ta, ngay cả tiên sinh nhà ta cũng cảm thấy tuyệt vọng, đương nhiên, các ngươi nếu không ngại mất mặt thì ta đương nhiên cũng đồng ý thôi, một lần cơ hội duy nhất trong đời có thể đem mặc bảo của mình chế thành bảng thư biển ngạch cuối cùng cũng tới rồi."
Người trẻ tuổi khí chất không tầm thường kia nghĩ nghĩ, "Ta sẽ viết một phong thơ cho tổ phụ vậy, tổ phụ nhà ta và vị Bạch Cầu tiên sinh lánh đời kia có quan hệ không tồi, xem có thể nghĩ biện pháp làm vẻ vang thể diện của Ngô đại nhân chúng ta hay không?"
Ngô Diên vỗ vỗ vai hắn, "Vậy bản quan giao thể diện của mình cho ngươi đấy, nếu vạn nhất không đủ biển, thể diện của Huyện lệnh đại nhân ta chẳng khác nào là vứt xuống đất không nhặt lên được, đến lúc đó cứ tìm ngươi mà hỏi tội thôi."
Người trẻ tuổi sắc mặt cứng đờ, cảm thấy mình như vừa tự đào hố chui xuống.
Mấy vị đồng liêu tuổi tác cách biệt không lớn còn lại đều tỏ vẻ đồng tình, tính cách của vị Ngô đại nhân này của chúng ta chính là có tiếng thuận cột bò lên, chỉ cho chút mặt mũi là dám mở phường nhuộm lớn nhất ở kinh thành luôn, ngươi dám so đấu ai da mặt dày hơn với hắn à?
Người trẻ tuổi quan khí không nặng này, trên người đều có một chức quan thịnh hành ở vương triều bắc bộ Đông Bảo Bình Châu, thư ký lang.
Chức quan này chia hai loại văn võ, văn thư ký lang, giống như phụ tá mưu sĩ, bày mưu tính kế, bài ưu giải nan cho chủ quan, võ thư ký lang thì chính là hai gã thanh niên cao lớn hông dắt bội đao tơ vàng, đảm nhiệm tùy tùng cận thân, bảo vệ an toàn cho chủ quan. Có điều chức thư ký lang thuộc về giai tầng quan lại nhỏ, không được đưa vào chính quan thanh lưu của triều đình, đệ tử thế gia hào phiệt xuất sĩ, thường thường sẽ do môn khách, cung phụng mà gia tộc mời hoặc là thuê đảm nhiệm văn võ thư ký lang, đương nhiên triều đình cũng có danh ngạch rõ ràng, nhân số từ hai người đến hai mươi người đều như nhau, được lĩnh bổng lộc của Đại Ly.