Chương 188 Quy củ lớn cũng chuyện vặt vãnh
Chương 188
Ngô Diên xuất thân hàn tộc, tự mình không mời được thư ký lang, những thư ký lang này đều là triều đình phân phối, có điều Long Tuyền huyện trên bản đồ Đại Ly chẳng qua chỉ là huyện lớn, ngay cả quận cũng không được tính, vốn chỉ có thể phân phối cho văn võ thư ký lang mỗi bên một người, nhưng hai gã võ thư ký lang vỏ đao quấn tơ vàng rõ ràng là cao thủ quân đội Đại Ly công huân trác tuyệt, nếu không thì căn bản không có tư cách đeo bội đao này.
Kỳ thật Ngô Diên có thể xuất nhiệm làm quan phụ mẫu đầu tiên của huyện Long Tuyền Đại Ly cũng đã tự chứng tỏ được nhiều vấn đề.
Ân sư thụ nghiệp của Huyện lệnh trẻ tuổi này là quốc sư Đại Ly có tên hiệu "Tú Hổ"
Cha vợ tương lai của hắn là một vị thượng trụ quốc nửa đời ngồi trên lưng ngựa chinh chiến ở biên cảnh Đại Ly.
Sau khi vui đùa, Ngô Diên nghiêm mặt nói: “Bốn tòa kiến trúc này, lượng công trình đã rất lớn rồi, huống hồ Thần Tiên phần là tuyển chỉ của Từ sơn cũ, bên trấn nhỏ từ thánh nhân Nguyễn sư đến bốn họ mười tộc ngõ Đào Diệp phố Phúc Lộc rất hẹn ngầm ứng phó cho có lệ, hiển nhiên tiếp theo sẽ không được thuận lợi, có va chạm. Nhưng đại sự và chuyện phiền toái thật sự vẫn là tiếp theo Lễ bộ triều đình, Khâm thiên giám và thư viện ba phía sẽ tề tụ ở đây, tiến hành phong sơn thần hà bá, nếu không phải chuyện sơn nhạc chính thần, lực cản phải chịu thật sự quá lớn, khiến bệ hạ cũng có chút do dự, nếu không ngay cả bệ hạ cũng sẽ ngự giá đích thân tới huyện Long Tuyền chúng ta đấy."
Ngô Diên nhìn thấy sắc mặt của bọn họ ai nấy đều ngưng trọng, liền lấy bánh khô ra cắn, thoải mái trêu ghẹo: "Tòa đại miếu sơn nhạc đại thần này, cuối cùng có thể xây trên trên Phi Vân sơn ở cảnh nội chúng ta quản hạt, có thể trở thành bắc nhạc mới của Đại Ly hay không thì không phải là chuyện mà chúng ta có thể nhúng tay. Chúng ta chính là tôm tép trong huyện nha, cho nên đừng có bận tâm nhiều."
Tâm tình của nhưng người chung quanh trở nên tốt hơn một chút.
Ngô Diên lặng lẽ ăn bánh, nói: "Có tin tức, vừa là tin tức tốt vừa là tin tức xấu. Sau khi vương triều Lô thị bị tiêu diệt, an trí cho những di dân mất nước này như thế nào vẫn là vấn đề lớn, huyện Long Tuyền chúng ta tiếp theo sẽ tiếp nhận năm ngàn đến một vạn hình đồ (kẻ có tội), ngư long hỗn tạp, tam giáo cửu lưu đều có, cho nên quân đội Đại Ly sẽ giám sát nghiêm mật, phụ trách di chuyển đám hình đồ này tới đây. Điều này đối với chúng ta mà nói thì vừa có lợi vừa có hại, lợi là huyện Long Tuyền cuối cùng cũng có chút sơ hình của huyện lớn, chỗ hại chính là chướng khí mù mịt, khiến cho chúng ta vốn đã không quen nhân sinh địa càng không thể xuống tay, không thể không ra sức lôi kéo những địa đầu xà lựa chọn ở lại trấn nhỏ."
Người trẻ tuổi xuất thân thế gia lại làm thư ký lang hỏi: "Có chia ra để trị những đại tộc này không?"
Ngô Diên không chút do dự lắc đầu: "Khó lắm. Vừa mới tới thì ai chịu tin chúng ta chứ?"
Ngô Diên trầm giọng nói: "So với khéo quá hóa vụng, đả thảo kinh xà, chẳng thà cứ từ từ mà tiến, chúng ta đi tới địa phương phức tạp có lịch sử cực kỳ sâu xa này, chư vị tất nhiên là theo Ngô Diên ta cùng tranh thủ tiền đồ cẩm tú, nhưng chúng ta cũng phải làm rõ một việc, tôi luyện dưới đại khốn cảnh mới có thể đổi lấy đại phú quý, cho nên nếu ai các ngươi nếu ai muốn một hai năm đã thăng quan phát tài, ta cảm thấy hiện tại có thể quay đầu trở về rồi đấy, lộ phí Ngô Diên ta sẽ lo."
Sáu vị văn võ thư ký lang thần sắc kiên nghị, không ai có tâm tư sợ khó lùi bước.
Ngô Diên nói khẽ: "Nhớ lấy, chớ có làm việc một cách nóng vội."
Đây cũng không phải là Ngô Diên nói suông, mà là vừa tiến vào trấn nhỏ chưa được bao lâu hắn đã ăn phải quả đắng, lúc ấy xuất động thế lực quan phương của Đại Ly để trấn áp vị luyện khí sĩ Tử Yên Hà kia, là Ngô Diên hắn khư khư cố chấp, chấp nhận mạo hiểm bị triều đình trách hỏi, quyết đoán tiền trảm hậu tấu, ý đồ dùng cái này để phá vỡ cục diện bế tắc, trước tiên giành lấy hảo cảm của Nguyễn sư, tiện đà mượn thế của thánh nhân để ép bốn họ mười tộc của trấn nhỏ.
Sự thật chứng minh bên hoàng đế không truy trách, nhưng phản ứng của thánh nhân Nguyễn sư lúc ấy lại khiến Ngô Diên mồ hôi ướt đẫm, hận không thể tự tát cho mình một cái.
Có người tò mò hỏi: "Những hình đồ di dân này là dùng để làm cu li cho các luyện khí sĩ, giúp đỡ khai phá núi hoang à?"
Ngô Diên gật đầu nói: "Ngoài ra, quan phương triều đình còn có thể để luyện khí sĩ đưa hai con Kim Tuyến viên nhỏ tuổi tới đây, cộng với giáp sĩ dỡ núi và khôi lỗi phá núi của đạo môn Phù Lục phái, tranh thủ trong mười năm mở mang hơn sáu mươi tòa núi đó, chùa miếu đạo quan, đình đài lâu các, cái gì cần có đều có."
Những người trẻ tuổi bên cạnh Ngô Diên toàn bộ đều lộ vẻ khát khao.
Bên trấn nhỏ, bình địa nơi nào cũng là nhà cao, trong thâm sơn đầy rẫy những tòa phủ đệ thần tiên.
Mọi người nhìn nhau cười hiểu ý. Bọn họ là một tốp quan lại thượng đẳng trong lịch sử huyện Long Tuyền, đã định trước là sẽ được ghi vào trong sử sách, nào dám không ra sức đồng lòng, trung thành cống hiến cho Ngô Diên đã định trước là tiền đồ rộng lớn?
♣ ♣ ♣
Đỉnh Phi Vân sơn, thiếu niên giữa trán có nốt ruồi vung tay áo, biển mây giữa sườn núi bị gạt sang hai bên, nhìn ra xa, nơi tầm mắt tầm mắt xuất hiện một chiếc xe bò và một chiếc xe ngựa.
Hắn cười khoái trá: "Đánh cược thì đánh cược. Tề Tĩnh Xuân, ta muốn cược thắng trận này, như vậy hai nén hương khói ngươi ngươi khổ tâm để lại sẽ triệt để đoạn tuyệt. Đáng thương đáng thương."
Giữa hai ngón tay thiếu niên kẹp một con dấu, khắc bốn chữ "Thiên hạ nghênh xuân".
Thiếu niên đang cười tung tỉm đột nhiên phát lực, con dấu nứt vỡ, hóa thành bột mịn, nhanh chóng tiêu tán trong thiên địa.
Sở dĩ dễ dàng bóp nát con dấu như vậy, nguyên nhân là ở chân ý của bốn chữ bên trong, như lòng người đã lạnh, thất vọng đến cực điểm, cho nên sớm tự động tiêu tán.
Hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cuối cùng nhìn thấy một thiếu niên lưng đeo sọt, một mình chạy về trấn nhỏ.
Sau khi Trần Bình An rời núi, trước tiên tới lò rèn, cầu đá vòm đi qua cầu đá vòm, hai tay thiếu niên chắp thành chữ thập, cúi đầu bước nhanh mà đi, thần sắc vô cùng trang trọng thành khẩn, miệng thì thầm: "Lão thần tiên có gì thì từ từ nói, ngàn vạn đừng đánh người. Nếu có thỉnh cầu gì, có thể buổi tối báo mộng cho ta, tốt nhất đừng báo giữ ban ngày ban mặt, ta thật sự sợ lắm."
May mà khi đi tới đầu kia cầu đá, Trần Bình An vẫn bình yên vô sự, thiếu niên lập tức mặt mày hớn hở, hối hả chạy đi tìm Nguyễn sư phó và Nguyễn Tú.
Thiếu niên không biết tư vị của buồn.
Nguyễn Cung vẫn ở dưới mái hiên chiêu đãi Trần Bình An, mỗi người ngồi trên một cái ghế trúc, Nguyễn Tú thì đứng ở phía sau cha nàng ta, vẻ mặt vui sướng.
Nguyễn Cung thấy thiếu niên giày rơm người đầy bụi đất, rụt rè thả sọt xuống trước người, lại nhẹ nhàng từ dưới đống thảo dược chất đầy nửa cái sọt, lấy ra hai bức bản đồ địa thế sông núi, khi đưa cho hắn thì, áy náy nói: "Khi tới Thiêu Đăng sơn, sơn đạo bị một thác nước lớn cản lại, ta ở gần hồ sâu dưới thác bước tìm chỗ để giấu sọt, còn lót cành cây để che gió chắn mưa, không ngờ đi đến thác nước thác nước không được bao lâu thì trời đổ mưa to, mưa thật sự quá to, chờ ta xuống tới nơi thì khung cây đã bị sập, sọt và bọc hành lý bị mưa làm ướt, cũng may hai tấm bản đồ dùng giấy mỡ bò bọc khá kín, sau khi mưa tạnh ta lấy ra xem, bản đồ chỉ bị ướt ở góc, nhưng sau khi phơi khô vẫn để lại vết..."