← Quay lại trang sách

Chương 198 Thiếu niên đều muốn đi xa

Chương 198

Tương truyền đây là vị Tống đại nhân phụ thân của Tống Tập Tân kia, làn da so với lúc ấy ở trấn nhỏ hơi trắng hơn chút, năm sáu người còn lại, phần nhiều là bộ dáng ba bốn mươi tuổi, mỗi người khí độ bất phàm, nhìn so với Tống đại nhân còn giống làm quan lớn hơn.

Thật ra không riêng gì Trần Bình An vẻ mặt dại ra, đám quan viên Lễ bộ ở trong lục bộ nha môn Đại Ly, thân phận thanh quý nhất này, nhìn thấy một vị đại tài chủ duy nhất của trấn nhỏ có được ba túi tiền đồng kim tinh cũng rất kinh ngạc, chính là thiếu niên nghèo kiết hủ lậu người đầy bụi như vậy trước mắt, trong tay lại nắm tài phú tương đương nửa kho tiền của hoàng đế Đại Ly? Sau đó vung tiền như rác, một hơi mua cả thảy năm ngọn núi bao gồm Lạc Phách sơn ở bên trong?

Nguyễn Cung chưa lộ mặt, mà là thiếu nữ áo xanh Nguyễn Tú cùng huyện lệnh Long Tuyền Ngô Diên đứng sóng vai. Người sau Tiểu Ngô đại nhân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, sắc mặt hờ hững, tầm mắt hơi hạ thấp, làm người ta cảm thấy chỗ dựa lớn đến dọa người, là đang bực bội với đám lão gia Lễ bộ kia, dù sao ở trên địa bàn của mình, cho một đám người ngoài cắt đi một miếng thịt béo như vậy, trong lòng ai cũng không thể sảng khoái được.

Trận sóng gió đó xảy ra ở dưới lầu đền thờ, cuối cùng là Ngô Diên ngoài dự đoán của mọi người lui đến cùng, để Lễ bộ Hữu Thị Lang Đổng Hồ đem mười sáu chữ toàn bộ khắc chữ lên bia mà đi, cho dù một vị Luyện khí sĩ tầng bảy đảm nhiệm bí mật hỗ trợ, xác định chữ trên những tấm biển đó đã hoàn toàn không còn tinh thần, không cần lấy ra khỏi Phong Lôi Tiên quý giá nữa, Đổng Thị Lang vẫn là một tư thế mãnh liệt hận không thể đem tấm biển cũng dỡ xuống chuyển đi, kiên trì với ý kiến của mình, đem toàn bộ Phong Lôi Tiên mang đến khắc hết lên bia, lúc này mới hài lòng mà dẫn dắt cấp dưới của Lễ bộ, ngủ lại ở một phủ đệ nhà giàu của ngõ Đào Diệp.

Ngô Diên thật không dễ gì lợi dụng chuyện trấn nhỏ xây dựng rầm rộ ở trong dân chúng bình thường thắng được thanh danh, lập tức bị đánh về nguyên hình. Phố Phúc Lộc cùng ngõ Đào Diệp vui vẻ nhìn việc này, thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu, phần lớn là vui sướng khi người gặp họa, cảm thấy Ngô Diên chỉ là gối thêu hoa, không được việc gì. Có người nói Ngô Diên hắn nếu dám cứng cổ, bướng đến cùng với đám người đó của Lễ bộ, còn có thể bội phục cốt khí của tiểu tử này, bây giờ sao, chỉ sợ sau khi ở Lễ bộ bên kia làm rùa đen rút đầu, về sau chính thức mặc vào bộ quan phục huyện lệnh kia, sẽ bắt nạt người trong nhà.

Trần Bình An đeo một sọt bùn đất nhẹ nhàng nhảy xuống miệng giếng, đứng ở phía trước các quan viên Đại Ly đó. Trên mặt Thị Lang Đổng Hồ tràn đầy ý cười, vuốt râu cười nói: “Ngươi tên Trần Bình An à, lão phu họ Đổng, làm quan ở Lễ bộ Đại Ly chúng ta, lần này tìm ngươi, không phải là việc công, chỉ là lão phu nhất thời nổi hứng, muốn xem xem chủ nhân của năm ngọn núi bộ dáng thế nào, bây giờ đã được như nguyện, không uổng chuyến đi này.”

Nói xong lời cuối cùng, lão Thị Lang nhìn xung quanh một phen, đồng thời sang sảng cười.

Trừ Tống đại nhân xuất thân đốc tạo quan chỗ lò nung không chút động tĩnh, quan viên Lễ bộ còn lại đều theo đó cười phá lên, giống như Đổng Thị Lang kể một câu chuyện rất buồn cười.

Trần Bình An có chút xấu hổ, lão tiên sinh ngươi nói nhã ngôn quan thoại Đại Ly, ta căn bản nghe không hiểu.

Khóe miệng Ngô Diên kéo lên một cái độ cong vi diệu.

Tống đại nhân tinh thông tiếng địa phương của trấn nhỏ, thì hoàn toàn không có ý tứ muốn giúp vị thượng quan nha môn này giải vây.

Bởi vì hai người chia ra thuộc về đỉnh núi khác nhau, hơn nữa trước đó không lâu hai bên đã hoàn toàn xé rách da mặt, nếu không phải hoàng đế bệ hạ khâm điểm Tống Dục Chương hắn phải đi theo nam hạ, công việc béo bở lần này tuyệt đối không có phần của hắn. Nha môn Lễ bộ mà, đều là người đọc sách, còn là hạt giống đọc sách từ thiên quân vạn mã cầu độc mộc chém giết ra, cho nên trận chiến khua môi múa mép trong nha môn này, thật sự là tuyệt diệu văn nhã, tràn đầy đặc sắc, cũng may Tống Dục Chương vốn là một quái nhân ở trấn nhỏ cũng có thể ở thành quen, sau khi trở lại kinh thành, lẳng lặng không hé răng làm việc là được, cũng không cảm thấy có gì nghẹn khuất phẫn uất.

Đổng Thị Lang tu hành cửa nhà quan hơn nửa đời người, hầu như có quan hệ với tất cả nha môn Lễ bộ, mà Lễ bộ làm một nha môn duy nhất của triều đình Đại Ly có thể chống lại Binh bộ, Đổng Hồ làm tới vị trí đứng thứ ba rồi, hiển nhiên là lão hồ li tâm tư sâu sắc, lập tức ý thức được mình thất sách, muốn tìm cái bậc thang cho mình xuống, liền quay đầu cười nhìn về phía người con gái duy nhất kia của Nguyễn sư, hy vọng nàng có thể truyền lời giúp mình.

Chỉ là Đổng Hồ hầu như trong nháy mắt đã đánh tan ý niệm. Một vị thánh nhân binh gia miếu Phong Tuyết ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng phải tôn sùng là thượng khách, mình một tên Lễ bộ Thị Lang, đã dám làm phiền con gái Nguyễn sư làm cái này làm cái kia, nếu thiếu nữ kia là nhân vật khó chơi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cảm thấy mình đối đãi nàng không đủ, quay đầu đi hướng cha nàng bên đó tố cáo mình, sau đó thánh nhân Nguyễn sư chỉ cần nhẹ nhàng hướng kinh thành đưa đôi cầu vài lớn, đánh giá bản thân hắn một gã quan tòng tam phẩm, làm thì vẫn làm được, nhưng tuyệt đối sẽ làm không dễ chịu. Lão già tâm tư xoay chuyển không ngừng, thật ra chỉ là chuyện trong một cái chớp mắt, Thị Lang đại nhân quyết định thay đổi ước nguyện ban đầu, mỉm cười nhìn về phía thiếu nữ, vừa muốn hỏi một câu Nguyễn tiểu thư ở bên này có quen hay không, có cần Lễ bộ giúp đỡ ở phố Phúc Lộc hoặc là ngõ Đào Diệp của trấn nhỏ bên kia, kiếm một tòa nhà thanh lịch sạch sẽ hay không.

Nhưng ngay sau đó, chuyện làm người ta trợn mắt cứng lưỡi đã xảy ra. Con gái Nguyễn sư ở trong cảm nhận của toàn bộ quan viên Lễ bộ cao không thể với tới, vội vàng đi đến bên cạnh thiếu niên chân đất kia, nhắm chừng là đem lời của Đổng Thị Lang nói cho hắn một lần, mà thiếu niên đó đầy biểu cảm bình thường nghe thiếu nữ nói, thật sự khiến các quan viên Lễ bộ này chấn động không chịu được.

Trần Bình An nào biết đâu chút việc nhỏ như vậy, có thể đủ để cho các đại nhân vật kinh thành thân phận tôn quý này, giống như tâm tư xoay chuyển trăm lần tới bên ngoài ngàn vạn dặm. Sau khi nghiêm túc nghe xong Nguyễn Tú truyền lời, Trần Bình An cười nói với nàng: “Tú Tú, làm phiền ngươi nói với vị lão tiên sinh này, ta chính là diêu công của Long diêu, hôm nay làm việc vặt ở hàng thợ rèn, sở dĩ có thể mua được những đỉnh núi đó, phải cảm tạ Nguyễn sư phụ.” (diêu: lò nung; hang động)

Thiếu nữ áo xanh sau khi nghe được xưng hô “Tú Tú” này, cười đến mức một đôi mắt thu thủy nheo lại thành hai vầng trăng non, cuối cùng nàng ngữ khí vui vẻ dùng lời nhã nhặn chính thống của Đông Bảo Bình Châu, nói một lần với vị lão Thị Lang Đại Ly kia.