← Quay lại trang sách

Chương 199 Hoàng tước đi rồi trở lại

Chương 199

Toàn bộ quan viên Lễ bộ bao gồm Đổng Hồ ở trong, đương nhiên tinh thông “lời phong nhã” của một châu, bằng không chẳng phải là khẳng định cho cái luận điệu hoang đường Đại Ly vương triều chỉ là man di phương Bắc? Thậm chí ở kinh thành Đại Ly, có thể lưu loát thành thạo nói một nhã ngôn hay không, đã trở thành một tiêu chuẩn quan trọng phân chia cao sang và nghèo hèn.

Vẻ mặt Đổng Hồ càng thêm hòa ái dễ gần, cười tủm tỉm nhẹ nhàng gật đầu, sau khi nghe xong Nguyễn tiểu thư giải thích, nói không quấy rầy Trần Bình An làm việc nữa, làm phiền Nguyễn tiểu thư hỗ trợ bọn họ cáo từ một tiếng với Nguyễn sư, Nguyễn sư đã bận đúc kiếm, càng không thể quấy rầy, nếu không bệ hạ ngưỡng mộ đã lâu đối với Nguyễn sư nhất định sẽ hỏi tội.

Nguyễn Tú đối với những lời khách sáo này không có hứng thú gì, ồ một tiếng rồi không có câu sau. Lão Thị Lang đã sớm thành tinh không dám có bất cứ sự bất mãn nào, sau khi giới thiệu với Nguyễn tiểu thư mấy chỗ cảnh sắc của kinh thành Đại Ly, liền vẻ mặt tự nhiên dẫn đội rời đi.

Tống Dục Chương đi ở cuối cùng đội ngũ, Ngô Diên lại đi ở sau Tống Dục Chương.

Nguyễn Tú và Trần Bình An đi đổ hết bùn đất trong sọt, nàng vừa đi vừa nói: “Cha ta nói chuyện mua núi, rất nhanh thôi sẽ có quyết định. Trừ đám quan viên Lễ bộ Đại Ly này, còn cần địa sư Khâm Thiên Giám ra mặt, cộng thêm ngươi, ba bên cùng nhau đồng ý ký tên, mới coi như quyết định xong, chỉ là những địa sư đó do hai vị Thanh Ô tiên sinh dẫn đầu, tạm thời còn đang cẩn thận thăm dò địa thế phong thuỷ toàn bộ đỉnh núi, nhắm chừng cần vài ngày nữa mới có thể rời núi.”

Trần Bình An nghĩ một chút, buông sọt xuống, nhìn bóng người bận rộn xung quanh, hỏi: “Chúng ta đi dòng suối nhỏ bên kia, vừa đi vừa tán gẫu?”

Nguyễn Tú cười nói: “Được.”

Nguyễn Tú có ý tứ hạ thấp giọng, khẽ nói: “Khâm Thiên Giám lần này trừ xuất động Thanh Ô tiên sinh cùng địa sư bình thường, còn có rất nhiều luyện khí sĩ bách gia, bàng môn cũng đến đây, trong đó dẫn theo hai con Bàn Sơn Viên nhỏ tuổi, một con là Ngân Bối Viên, một con Thông Tí Viên, bình thường nuôi thả ở trong núi sâu rừng rậm, chỉ có lúc cần mới sẽ sai khiến nó bỏ sức, đánh nứt núi hoặc là di chuyển đồi núi.”

“Còn có Tá Lĩnh Giáp Sĩ phái phù lục của đạo gia tạo ra, thứ rất thần kỳ, một lá bùa mỏng manh, sau khi được Luyện khí sĩ rót vào chân khí, có thể biến thành giáp sĩ cao lớn chiều cao bảy tám trượng, lực lượng lớn vô cùng, tuy không bằng Bàn Sơn Viên, nhưng tốt ở nghe lời, tuyệt đối sẽ không có gì ngoài ý muốn. Bàn Sơn Viên tính tình thô bạo, nhất là Bàn Sơn Viên nhỏ tuổi, hơn nữa khó có thể thuần phục, một khi mất khống chế, khẳng định sẽ thương vong thê thảm nặng nề, cho dù trấn áp đánh giết, cũng là một tổn thất rất lớn. Nghe nói còn có Mặc gia cự tử tự tay tạo ra Khai Sam Khôi Lỗi, ngay cả ta trước kia cũng chưa từng thấy, nếu có cơ hội, về sau ta nhất định phải đi tận mắt nhìn một cái.”

“Cha ta giúp ngươi chọn hai cửa hàng, một gian cửa hàng Áp Tuế, một gian cửa hàng Thảo Đầu, vừa vặn giáp nhau, ngươi cũng rất quen thuộc. Nếu không có ý kiến, cha ta có thể lập tức giúp ngươi đi quyết định mua bán, bởi vì giao dịch nhỏ loại này, không đề cập phong thuỷ tròn khuyết cùng khí vận núi sông của một vương triều, không cần phiền toái như mua núi.”

Trần Bình An nghĩ một chút, cười nói: “Đương nhiên không có vấn đề.”

Nguyễn Tú đột nhiên nhớ tới một chuyện, thần bí nói: “Cha ta từng lén nói một tin tức, hoàng đế Đại Ly kia tự mình lên tiếng, hôm nay trấn nhỏ đã thuộc về ranh giới Đại Ly, như vậy các pháp bảo đồ vật di lưu ở phố phường dân gian, tất cả trả giá cao thu hồi quốc khố. Cuối cùng ở trấn nhỏ đoạt lại đại khái hai mươi mấy vật phẩm cũ không tồi, đồ vật phố Phúc Lộc ngõ Đào Diệp cùng dân chúng bình thường giao ra, mỗi bên một nửa đi, chỉ là giá bán ra không cao một chút nào. Cuối cùng Đại Ly hoàng đế lại tự mình lấy ra bảy tám vật phẩm, gom đủ ba mươi món, làm phần thưởng ba mươi đỉnh núi trong đó, tương đương là tặng không cho người mua. Người thường đương nhiên không biết rốt cuộc những đỉnh núi nào có phần thưởng, cái nào không có, nhưng cha ta biết được Thần Tú sơn và Lạc Phách sơn khẳng định sẽ có, hơn nữa chất lượng vô cùng tốt, là số một số hai. Ngoài ra, Điểm Đăng sơn nhà ta cùng Lạc Phách sơn của ngươi, triều đình Đại Ly đều có khả năng lần lượt sắc phong một vị sơn thần tọa trấn trong đó.”

Trần Bình An hít sâu một hơi, ngồi xổm bên dòng suối, chau mày.

Tựa như có chút không chân thực.

Thiếu niên ngõ Nê Bình nằm mơ cũng không ngờ mình có thể có một ngày như vậy.

Giấc mộng của thiếu niên giày rơm, nhiều nhất chỉ có liên quan với câu đối xuân vui vẻ, môn thần uy phong lẫm liệt, bánh bao thịt thơm ngào ngạt cùng tiền đồng đầy túi vang leng keng.

Nguyễn Tú theo hắn cùng nhau ngồi xổm xuống, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”

Trần Bình An muốn nói lại thôi, nhưng giống như lại nói không ra được nguyên cớ, đành phải lắc đầu, tùy tay nhổ lên một cây cam thảo, quen thuộc ngậm trong miệng.

Sau khi trầm mặc một lát, Trần Bình An quay đầu cười nói: “Nguyễn cô nương, vừa rồi ở trước mặt người ngoài gọi ngươi Tú Tú, đừng tức giận nha, ta nhìn thấy nhiều quan to như vậy, quá khẩn trương, chỉ muốn làm bộ rất thân quen với ngươi.”

Nguyễn Tú chớp chớp mắt, hỏi một cái vấn đề không liên quan gì cả, “Ừm, người bạn kia của ngươi gần đây có tin tức hay không, chính là vị kia đeo đao lại đeo kiếm.”

Trần Bình An không hiểu ra sao nói: “Ngươi nói Trữ cô nương à, sau khi nàng đi rồi, ta cũng không biết tin tức của nàng.”

Nguyễn Tú nở nụ cười.

Trần Bình An đột nhiên ngẩng đầu quay sang cầu đá hình vòm bên kia, một mảng màu đỏ thẫm quen thuộc chạy vội đến, hai cái chân cứ như bánh xe.

Trần Bình An có một loại dự cảm bất hảo, vội vàng đứng lên. Tiểu cô nương mặc cái áo bông lớn màu đỏ vừa bẩn vừa nhăn kia, sau khi tới phía trước hắn, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn về phía hắn, nàng thế mà mặt đầy nước mắt, đau lòng muốn chết địa nhăn khuôn mặt nhỏ bị phơi nắng đen đi rất nhiều đó, nức nở nói: “Mã tiên sinh của trường tư chết rồi, trước khi chết hắn bảo ta tới tìm ngươi.”

Trần Bình An trước tiên nhìn quanh, cũng chưa nhìn thấy gì khác thường, lúc này mới dắt tay tiểu cô nương, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi nơi khác nói chuyện.”

Trần Bình An nghĩ một chút, bên dòng suối yên tĩnh, dễ dàng tránh tai mắt của người ta, nhưng từ lần đó sau khi phát hiện trong nước suối có thứ dơ bẩn, thì không tuỳ tiện xuống nước nữa.

Tiểu cô nương áo bông đỏ sau khi nóng vội nói ra câu này, lập tức có chút hối hận, bởi vì bên cạnh Trần Bình An có một người ngoài đang đứng, Nguyễn tỷ tỷ áo xanh tóc đuôi ngựa, tuy trước đây lần đó ở Thanh Ngưu bối, Lý Bảo Bình thật ra đã từng gặp Nguyễn Tú một mặt, lúc ấy còn có đôi Kim Đồng Ngọc Nữ kia của đạo gia, một vị nuôi hai con cá lớn xanh đỏ, một vị dắt con nai trắng như tuyết, có sâu xa với gia tộc của tiểu cô nương.