← Quay lại trang sách

Chương 200 Tử cục chi kết

Chương 200

Giờ này khắc này, Nguyễn Tú đương nhiên nhìn không giống người xấu, nhưng tiểu cô nương bây giờ sợ nhất, vừa lúc chính là loại người này, quan hệ nửa quen nửa lạ, nhìn thực thiện lương, cuối cùng âm thầm đâm dao, người thân cận bên cạnh liền bị đâm chết.

Ngay từ đầu, Mã tiên sinh cùng vị họ Thôi kia, hai người một đường đi chung, nói có sách, mách có chứng cao hứng bàn luận, thi từ phụ xướng đối tửu đương ca, dùng lời của Lý Hòe để nói, họ Thôi này hoặc là con tư sinh của lão Mã, hoặc chính là cháu ruột, nếu không quan hệ không đến mức tốt như vậy. Ai cũng không ngờ Mã tiên sinh hăng hái sẽ chết ở trong tay vị chính nhân quân tử danh chấn thiên hạ kia.

Dựa theo cách nói rất lâu trước kia của Mã lão tiên sinh, trong toàn bộ quân tử người tài nho gia Đông Bảo Bình Châu, có hai người đặc biệt nổi tiếng, được coi là “đại tiểu quân”, Thôi tiên sinh tức là “Quan Hồ tiểu quân” đại danh đỉnh đỉnh. Mà ở trước khi biến cố liên tục xảy ra, hầu như ấn tượng của mọi người đối với Thôi Minh Hoàng đều vô cùng tốt, tao nhã, hơn nữa học vấn cực lớn, giống như không gì không biết, hỏi hắn cái gì cũng có thể trả lời. Duy chỉ có Lâm Thủ Nhất từ rất sớm đã không thích Thôi Minh Hoàng, nhưng Lâm Thủ Nhất xuất thân nhà quyền quý ngõ Đào Diệp, giống như trời sinh đã là mặt lạnh lùng ngươi nợ ta mấy trăm vạn lượng bạc, bởi vì hắn cùng bốn đứa trẻ thơ dại còn lại quan hệ xa cách, cho nên từ rất sớm Lâm Thủ Nhất đối với Thôi Quân Tử từng có nhiều lần châm chọc khiêu khích, không có ai ngầm hiểu, chỉ cho rằng Lâm Thủ Nhất ghen tị Thôi Minh Hoàng là công tử có phong độ hơn so với hắn.

Nguyễn Tú tuy không biết vì sao ánh mắt của tiểu cô nương đối với mình không quá thân mật, nhưng vẫn đề nghị: “Bằng không đi gian phòng đúc kiếm mới chúng ta vừa mới tạo ra?”

Đã là thần hồn nát thần tính, tiểu cô nương gắt gao nắm chặt tay Trần Bình An, dùng sức lắc đầu, ánh mắt tràn ngập cầu xin: “Trần Bình An, chúng ta không đi nơi nhiều người xa lạ, được không?”

Trần Bình An nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ của Lý Bảo Bình, dịu dàng nói: “Tin tưởng ta, phòng đúc kiếm của cửa hàng thợ rèn, là nơi an toàn nhất.”

Ánh mắt đó tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn Trần Bình An, như là lúc nàng tuổi nhỏ, lần đầu tiên một mình đi đến bờ nước nhìn thấy nước suối, trong suốt thấy đáy, nước chảy đến mức chậm như vậy, lúc ấy khiến đứa nhỏ cảm thấy mình có phải vĩnh viễn cũng không lớn hay không. Lúc này gặp sinh tử hiểm cảnh, cả bụng ủy khuất của tiểu cô nương ù ù cạc cạc trào lên trong lòng, vừa khóc, vừa nức nở nói: “Trần Bình An ngươi không được gạt ta!”

Ánh mắt Trần Bình An kiên định nói: “Không lừa ngươi!”

Nguyễn Tú mang theo một lớn một nhỏ đến phòng đúc kiếm, lấy ra chìa khóa mở cửa. Nàng đứng ở tại chỗ, cười nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ không đi vào, ở bên ngoài trông chừng cho các ngươi, cho dù cha ta đến đây, cũng không cho ông vào.”

Trần Bình An có chút xấu hổ, nhỏ giọng giải thích: “Có thể dẫn cô bé ăn chút uống chút hay không, ta nhắm chừng để nàng tiếp tục khẩn trương như vậy, tinh thần khí sẽ lập tức suy sụp, đến lúc đó lấp đầy bụng so với cái gì cũng mạnh hơn, ta lúc còn nhỏ đã thường xuyên như vậy.”

Nguyễn Tú dùng sức gật đầu, hơi nghiêng người, chỉ thấy nàng khẽ lật cổ tay, không biết từ nơi nào biến ra một cái túi lụa nhỏ, đưa cho Trần Bình An, “Năm miếng bánh hoa đào cửa hàng Áp Tuế mới làm, cầm trước đi. Ta lại đi lấy ấm nước tới đây, bảo cô bé đừng ăn quá nhanh, đừng để nghẹn.”

Trần Bình An và Lý Bảo Bình ngồi đối mặt nhau, đều tự ngồi ở trên băng ghế nhỏ. Tiểu cô nương tuy đã đón lấy bánh hoa đào, nhưng không có dấu hiệu muốn ăn.

Trần Bình An nhẹ nhàng nói: “Rốt cuộc chuyện là thế nào, nói xem.”

Lý Bảo Bình nói chuyện cực chậm, tựa như rất mâu thuẫn với tính cách nàng bình thường làm cái gì cũng hấp tấp. Nhưng tiểu cô nương nói chuyện chậm, vừa vặn có thể khiến Trần Bình An cân nhắc một chút, đặt mình vào hoàn cảnh người khác đi tự hỏi vấn đề. Ở trước khi vị Mã tiên sinh cao tuổi kia của trường tư chết, năm đứa trẻ trên đường đi xa cầu học, đi rất xuôi gió xuôi nước, xe trâu cùng hai chiếc xe ngựa đi được mấy trăm dặm đường, Mã tiên sinh cùng Thôi Minh Hoàng của thư viện Quan Hồ trò chuyện với nhau vui vẻ, trở thành anh em kết nghĩa, nhưng có một ngày, Mã tiên sinh ở lúc kiểm tra bài học của bọn họ, đột nhiên nói muốn đi nói chuyện hành trình với Thôi tiên sinh, có khả năng hai bên sẽ mỗi người đi một ngả, từ nay về sau tạm biệt, dù sao thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.

Nhưng bọn nhỏ đợi rất lâu, cũng chưa thấy Mã tiên sinh cùng Thôi Minh Hoàng quay về, vì thế Lý Bảo Bình và Lý Hòe liền chạy đi tìm người, kết quả Lý Hòe dẫn trước tìm được Mã tiên sinh ngã trong vũng máu, đừng nói là tay chân, thương thế của lão nhân nặng đến mức ngay cả hốc mắt, lỗ tai cũng đang chảy máu, cảm giác thân thể lão nhân, tựa như một cái giỏ trúc từ trong suối nước nhấc lên, rò nước toàn bộ. Mã tiên sinh hấp hối bảo Lý Hòe chỉ cho phép đem một mình Lý Bảo Bình đưa tới bên người, sau khi Lý Bảo Bình đến bên cạnh lão, lão nhân chỉ nắm lấy tay nàng, không biết vì sao lão tiên sinh vốn đã một chữ cũng nói không nên lời, có thể là hồi quang phản chiếu, có thể là dùng hết khí lực liều một phen, rốt cuộc đứt quãng dặn dò hậu sự đơn giản với Lý Bảo Bình.

Khi nói tới đây, tiểu cô nương áo bông đỏ đã khóc không thành tiếng, khóc thành một người làm từ nước mắt.

Trần Bình An lại không phải loại tính cách biết an ủi người ta, đành phải yên lặng chuyển ghế tới gần tiểu cô nương một ít, đưa tay giúp nàng lau nước mắt, lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Không khóc không khóc...”

Tiểu cô nương dùng sức khụt khịt mũi, tiếp tục nói: “Mã tiên sinh bắt lấy tay của ta, nói cho ta biết nhất định phải một mình tìm được ngươi, muốn ngươi cẩn thận thư viện Quan Hồ và kinh thành Đại Ly người của hai nơi này, ai cũng đừng tin tưởng!”

Sắc mặt Trần Bình An ngưng trọng, hỏi: “Thạch Xuân Gia người của bọn họ đâu?”

Lý Bảo Bình mặt đầy nước mắt bỗng nhếch miệng cười, nói: “Bốn người bọn họ đang mang theo xa phu người nơi khác kia vòng quanh ở phụ cận ngõ Nê Bình. Lâm Thủ Nhất cảm giác xa phu đó không phải người tốt, nói không chừng là cùng một bọn với họ Thôi, kết phường hại chết Mã tiên sinh. Chúng ta đem sau đem Mã tiên sinh tìm nơi hạ táng, xa phu nói thư viện Sơn Nhai không đi được nữa, bởi vì Mã tiên sinh và Thôi tiên sinh vừa mới nhận được tin tức, thư viện Tề tiên sinh đảm nhiệm sơn chủ, đã từ Đại Ly chuyển đi nước địch Đại Tùy, hôm nay không có Mã tiên sinh dẫn đường, không đợi đến Đại Tùy, tất cả chúng ta đến biên cảnh Đại Ly, sẽ bị biên quân dùng danh nghĩa thông đồng với địch phản quốc giết chết. Chúng ta lúc ấy cũng chưa có chủ ý gì, Mã tiên sinh đến cuối cùng cũng chưa nói cho chúng ta biết nên làm thế nào, là về trường tư trấn nhỏ chờ đợi vị tiên sinh tiếp theo, hay là đi Đại Tùy tiếp tục đi thư viện Sơn Nhai xin học, Mã tiên sinh cũng chưa nói với chúng ta.”