← Quay lại trang sách

Chương 210 Sơn Thủy tương phùng

Chương 210

Tề Tĩnh Xuân gật đầu nói: "Mượn đá trên núi hắn công ngọc, phá vỡ chấp ngã."

Thôi Sàm ánh mắt run rẩy, dừng động tác lắc lắc bầu rượu lại.

Tề Tĩnh Xuân thở dài nói: "Kết quả tốt nhất là học vấn của ngươi lấn áp được tiên sinh cùng Tề Tĩnh Xuân ta, đạt được thiên địa nhân thần tán đồng, nhưng mà thực đáng tiếc ngươi không làm được. Tiếp theo, là ngươi hy vọng chi văn mạch này của tiên sinh, đoạn tuyệt ở trên tay ta, sau đó sẽ do ngươi tiếp nhận lấy, cho dù không có được địa vị cao ở trong văn miếu như tiên sinh, nhưng vẫn hơn ngàn vạn lần cái gọi là quốc sư Đại Ly. Cuối cùng, còn lại là lấy người nào đó làm bóng dáng của mình, sau đó chân thân nhập định, làm Phật gia quan tưởng, người nọ nếu có thể thủ vững bản tâm, như vậy sẽ bằng với ngươi thủ vững bản tâm trên một cái gờ, cuối cùng trở thành cơ hội đại đạo để ngươi một lần nữa từ đăng cao mười lầu tiến vào lầu mười một."

Tề Tĩnh Xuân lắc lắc đầu nói: "Thôi Sàm, có phải người đang cảm thấy chuyện mua bán này của bản thân, dù thế nào cũng là kiếm ổn không sợ lỗ hay không? Ta biết, ngươi đã sắp xếp chuẩn bị mọi thứ sau đó, cho dù Trần Bình An vẫn như trước có thể bảo trì tâm cảnh thuần triệt kiên định, ngươi vẫn sẽ sắp xếp chuẩn bị cho phía sau, ví dụ như tận dụng mọi khả năng phóng đại khuyết điểm của những mông đồng này, không ngừng hao tổn tâm cảnh Trần Bình An, như lấy đá chà lên kính, khiến cho mặt kính sần sùi không tả xiết, cuối cùng bể thành mảnh nhỏ, như vậy Trần Bình An một khi là mầm móng đọc sách sinh sôi không ngừng do ta lựa chọn, ngươi sẽ có thể đại công cáo thành, khiến khí vận văn mạch của tiên sinh cùng Tề Tĩnh Xuân ta, toàn bộ thu vào trong túi, so với loại thủ đoạn thứ ba, thành quả cuối cùng của Phật gia quan tưởng sẽ lớn hơn rất nhiều."

Thôi Sàm sắc mặt xanh mét.

Tề Tĩnh Xuân cười nói: "Nếu ngươi nguyện ý lựa chọn hiện tại buông tay, ta có thể đáp ứng cho ngươi đạt thành loại kết quả thứ ba, tuy tương đối kém cỏi nhất, nhưng mà đối với Thôi Sàm ngươi mà nói, rốt cuộc đã là chuyện tốt thiên đại, nhiều năm kết bè xu ninh tính kế lẫn nhau như vậy, cuối cùng đã được đền bù như mong muốn."

Thôi Sàm đứng lên, cười lạnh nói: "Tề Tĩnh Xuân, ngươi là thứ sắp hồn phi phách tán, nửa người nửa quỷ! Cũng xứng nêu điều kiện với ta?"

Tề Tĩnh Xuân sắc mặt như thường, "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng."

Thôi Sàm sắc mặt dữ tợn nói: "Ngươi dám phá hư tâm cảnh của ta?!"

Tề Tĩnh Xuân thần sắc thương cảm, nhẹ giọng nói: "Thôi sư huynh."

Thôi Sàm đột nhiên cầm bầu rượu trong tay đập xuống đất, bước ra một bước về phía trước, đưa tay chỉ hướng Tề Tĩnh Xuân cách đất một cái ao, cách trời một cái giếng trời, tàn khốc nói: "Ta không tin Tề Tĩnh Xuân ngươi có thể thắng ta!"

Tề Tĩnh Xuân một tay để sau lưng, một tay phất tay áo, những giọt rượu chảy tràn bên chân Thôi Sàm hiện ra thành một màn nước gợn sóng từng trận huyền diệu.

Không có gì khác biệt so với Thôi Sàm trước đó.

Không hổ là sư huynh đệ đồng môn năm xưa.

Nhấc tay nâng chân, đều là phong lưu thoải mái của người đọc sách.

Trong màn nước, thiếu niên đeo gùi và tiểu cô nương.

Tiểu cô nương áo hông miên nghiêng người mà đi đường, đang ngẩng đầu lên cùng thiếu niên hỏi cái này hỏi cái kia, hỏi đông hỏi tây.

Thiểu niên giầy rơm cười kiên nhẫn trả lời một đống câu hỏi kỳ quặc chạy ngang qua đầu, nếu gặp phải câu hỏi khó hiểu, thiếu niên sẽ nói không biết.

Thiếu niên không cảm thấy mất mặt, tiểu cô nương cũng không thấy chán nản.

Tề Tĩnh Xuân hỏi: "Thôi Sàm, còn chưa hiểu hay sao?"

Thôi Sàm nhìn chằm chằm những hình ảnh đó, sắc mặt tái nhợt, môi run run, lẩm bẩm nói: "Không thể như vậy được!"

Cuối cùng hắn ngẩng đầu, thiếu niên quốc sư có nốt ruồi nơi mi tâm, khuôn mặt thanh tú nhăn nhó đến độ dữ tợn đáng sợ, "Tề Tĩnh Xuân, ngươi lại lựa chọn một nữ nhân làm đệ tử đích truyền duy nhất của mình?!"

Tề Tĩnh Xuân nhìn gương mặt thiếu niên vốn xa lạ kia, cười hỏi ngược lại: "Có gì không thể?!"

Thôi Sàm hít sâu một hơi, khóe miệng nhếch lên, "Nhưng mà thiếu niên tâm tính không thay đổi, cùng lắm thì ta triệt hồi toàn bộ chuẩn bị phía sau, ngược lại còn dọc theo đường đi giúp hắn tìm đá mài dao, ta cũng có thể thắng! Chỉ là thắng nhẹ một chút mà thôi. Như thế nào, Tề Tĩnh Xuân, chẳng lẽ vì cản trở đại đạo của ta, lại muốn quay đầu lại làm hại đến Trần Bình An?"

Thôi Sàm sắc mặt điên cuồng, đắc ý đến cực điểm, "Ha ha, ta cùng với thiếu niên ngõ Nê Bình, vậy mà lại vinh nhục cùng hưởng, quan hệ tương quan tương thích, Tề Tĩnh Xuân, ngươi định đấu thế nào với ta?!"

Tề Tĩnh Xuân bình thản nói: "Ta khuyên ngươi hiện tại hãy chấm dứt những hệ lụy này, hiện tại thu tay lại còn kịp, nhiều nhất là từ lầu mười té xuống lầu sáu, coi như vẫn ở lại trong ngũ cảnh."

Thôi Sàm sắc mặt âm trầm nói: "Tề Tĩnh Xuân, ngươi phát điên rồi sao?"

Tề Tĩnh Xuân liếc nhìn Thôi Sàm, thở dài, vươn ra đồng thời khép hai ngón tay lại, lắc nhẹ một cái.

Thiếu niên giầy rơm cùng tiểu cô nương áo hồng miên trong hình ảnh không hề phát hiện, nhưng mà Thôi Sàm trơ mắt nhìn trên đầu thiếu niên, đột nhiên có thêm một cây trâm ngọc bích, lặng yên cài giữa búi tóc.

Thôi Sàm vẻ mặt dại ra, khiếp sợ cùng sợ hãi, đưa tay ra, run rẩy chỉ hướng Tề Tĩnh Xuân, "Tề Tĩnh..."

Hắn thậm chí chết sống đều không nói ra được một chữ Xuân cuối cùng.

Trong khoảnh khắc đó.

Thôi Sàm đạo tâm thất thủ gần như sụp đổ, thất khiếu đổ máu.

Ngã ngồi trở lại trên ghế, Thôi Sàm nhanh chóng hai tay kết Bảo Bình ấn trước người, khàn khàn nói: "An hồn định phách!"

Tề Tĩnh Xuân ngẩng đầu, nhìn phía sân nhà, không nhìn Thôi Sàm đang vô cùng thê thảm, nói: "Chịu thiệt thì phải nhớ rõ, trong vòng một giáp, nếu ngươi còn dám lén lút ngáng chân, ta sẽ luôn có biện pháp khiến ngươi từ Luyện khí sĩ lầu thứ năm ngã xuống thành phàm phu tục tử. Đương nhiên, với tính tình đụng tới tường nam cũng phải đụng cho vỡ của ngươi (*) khẳng định là không tin, không vấn đề gì, tin hay không dù sao cũng do ngươi. Lần đầu tiên từ rất xưa, ta muốn ngươi đừng mất niềm tin với tiên sinh, ngươi không tin, kết quả ngã cảnh, trước khi ta đến Ly Châu Động Thiên, muốn ngươi đừng ra tay với Thư viện Sơn Nhai, ngươi vẫn không tin. Cho nên lúc này đây, vẫn là do ngươi."

(*) Tường Nam chỉ tường Ảnh Bích, là vách tường dùng che tầm mắt trong kiến trúc truyền thống thời Hán. Cửa lớn kiến trúc Hán đều mở hướng nam, trước đây những người có địa vị cao, thế lực lớn đều dùng tường Ảnh Bích, cho nên ra ngoài sẽ đi sang trái hoặc phải, đi thẳng chắc chắn sẽ đâm vào tường nam. Không đụng tường nam không quay đầu là so sánh hành vi cố chấp, không nghe những ý kiến khác.

Tề Tĩnh Xuân rời khỏi tổ trạch Viên gia Nhị Lang hạng, một lần hành tẩu nhân gian cuối cùng, trước tiên đến học thục, rồi đi thạch cầu hình vòm, lại đi mộ phần sư đệ Mã Chiêm, cuối cùng Tề Tĩnh Xuân còn lên trời một chuyến.

Cuối cùng của cuối cùng.

Tề Tĩnh Xuân trở lại mặt đất, lặng yên đi bên cạnh thiếu niên giầy rơm cùng tiểu cô nương áo miên hồng, sóng vai cùng bọn họ đi về phía trước.

Chỉ là bọn hắn không biết mà thôi.

Mỗi một bước của ba người, bóng người vị Tề tiên sinh sẽ tiêu tán một phần.

Rốt cuộc hắn dừng lại bước chân, nhìn bóng lưng hai hài tử nam hạ, vị người đọc sách này có lo lắng, có tiếc nuối, có không nỡ, có vui mừng, có kiêu ngạo.

Hắn nhẹ nhàng phất tay, không tiếng động mà cáo biệt.

Cứ như vậy.

Rất tốt.

————

"Ồ? Như thế nào mà trên đầu ngươi lại cài một cây trâm ngọc vậy?!"

"A? Ta không biết nha."

"Chuyện từ khi nào vậy? Trần Bình An! Thật ra ngươi là kẻ có tiền, đúng hay không?"

"Thực sự không phải. Ít nhất hiện tại là không phải, quang cảnh ta có tiền chính là mấy ngày đó.”

"Được rồi. Vậy trong gùi của ngươi lộ ra một cây kiếm gỗ, là chuyện gì đây?”

"Ta cũng không biết a."

"Trần Bình An! Ngươi còn như vậy, hôm nay ta thật sự không thích ngươi!"

"Ta không biết thật mà..."

"Quên đi quên đi, ngày mai mới không thích ngươi được chưa."

"..."

Non xanh nước biếc sơn thiếu niên lang, bên cạnh là một tiểu cô nương đi theo.