Chương 211 Ông trời tác hợp cho
Chương 211
Tổ trạch Viên gia ngõ Nhị Lang, Thôi Sàm cả người đẫm máu ngồi ở trên ghế, hai tay kết Bảo Bình Ấn, gian nan bảo vệ túi da này không đến mức sụp đổ. Cái này không chỉ có là vì túi da này rất khó tìm được, càng ở chỗ thân thể này tựa như một nhà giam, khóa chặt hồn phách của hắn, trong khoảng thời gian ngắn, đừng nói giống lúc trước thần hồn đi xa giữa kinh thành Đại Ly cùng núi sông Long Tuyền như vậy, một khi thân hình hủy diệt, hắn liền hoàn toàn trở thành người hồn phách chia lìa, không trọn vẹn, thật sự phải cả đời trở thành cá tôm vũng bùn đội sổ trung ngũ cảnh, lũ sài lang hổ báo trước kia nơm nớp lo sợ phủ phục dưới lòng bàn chân hắn, hôm nay muốn giết hắn đã là dễ dàng như trở bàn tay.
Tuy thể xác và tinh thần đều bị thương nặng, nhưng Thôi Sàm sau khi phun ra một ngụm máu, vẫn chống tay cầm, tay chân run rẩy đứng lên. Trong lòng hắn biết rõ, càng là như thế, một hơi càng không được ngã xuống. Thôi Sàm ngẩng đầu nhìn về phía giếng trời, nơi đó từng có giọng của thánh nhân binh gia Nguyễn Cung hạ xuống, chỉ là lúc này hắn đã ngay cả thuật pháp thần thông khe khẽ nói nhỏ với Nguyễn Cung cũng đã mất đi.
Thôi Sàm khàn khàn nói: “Đi ra.”
Một vị thiếu niên tướng mạo tinh xảo vô cùng từ cái cửa mở của nhà bên đi ra, mặt đầy sợ hãi, đi đến phía trước Thôi Sàm, không biết làm sao.
Tử sĩ tình báo dưới trướng Thôi Sàm tín nhiệm ngủ đông ở trên trấn nhỏ, nhưng chỉ là tin tưởng bọn họ trung thành và tận tâm đối với mình vị quốc sư Đại Ly này, nhưng Thôi Sàm đối với thực lực của bọn họ thì không yên tâm chút nào cả, căn bản không hy vọng xa vời bọn họ có thể bình yên hộ tống mình trở lại kinh thành, nói không chừng còn chưa đi ra khỏi trấn nhỏ, Tống Trường Kính hoặc là quân cờ nào đó nữ tử kia an bài ở bốn họ mười tộc sẽ tìm thời cơ mà hành động.
Cho nên Thôi Sàm hạ lệnh với thiếu niên: “Đi cửa hàng rèn tìm Nguyễn sư, mời hắn tới nơi này một chuyến, nói thẳng Thôi Sàm ta cần nhờ hắn, nguyện ý làm một vụ mua bán lớn với hắn, là liên quan chuyện Thần Tú sơn sắc phong sơn thần. Đừng quên, là mời. Nguyễn Cung nếu không chịu đến, ngươi về sau không cần trở lại tòa nhà này nữa, chút âm hồn kia trong cơ thể ngươi tạm thời bị ta thu nạp sắp đặt, không chịu nổi vài ngày dương khí cương phong cọ rửa.”
Sắc mặt thiếu niên trắng như tuyết, dùng sức gật đầu.
Thôi Sàm suy sụp ngồi trở lại ghế dựa, dặn dò: “Sau khi ra khỏi nhà, vẻ mặt tự nhiên một chút, đừng vẻ mặt ủ rũ chết cha chết mẹ, nếu không kẻ ngốc cũng biết ta đã xảy ra vấn đề.”
Thiếu niên rụt rè gật đầu, bước nhanh rời đi.
Nhưng Thôi Sàm vừa mới nhắm mắt lại, thật sự là buồn cười, lưu lạc đến hoàn cảnh vạch đất thành ngục này, khóa cứng lối ra của hồn phách, bây giờ mình thế mà còn cần giúp đỡ may vá, làm thợ may vá cho nhà giam này.
Một đợt tiếng bước chân quen thuộc vang lên, Thôi Sàm đột nhiên mở mắt, đang muốn lớn tiếng quát con rối làm việc bất lợi.
Chỉ là sau khi nhìn thấy khách không mời mà đến bên người thiếu niên đồ sứ, Thôi Sàm lập tức thay một vẻ mặt, hướng thiếu niên cười nói: “Đi lấy cái ghế dựa cho Dương lão tiền bối, lại bưng chén nước trà đến.”
Lão nhân rút tẩu thuốc, một tay chắp sau lưng, nhìn quanh, không đi nhìn thiếu niên quốc sư kết cục thê thảm, cười ha ha nói: “Cấm chế nơi đây là Thôi Sàm ngươi tự tay bố trí, hôm nay ta tương đương có người phá cửa mà vào, chủ nhân thế mà còn đang ngủ say. Quốc sư đại nhân, có phải gặp phiền toái gì hay không? Cần ta giúp không?”
Sắc mặt Thôi Sàm như thường, lắc đầu nói: “Không cần.”
Lão nhân ngồi ở trên ghế thiếu niên đưa đến. Hắn ở phía đông, Thôi Sàm thì ngồi phía nam mặt hướng phía bắc, đối diện tấm biển đại sảnh của Viên gia. Lão nhân nhìn thiếu niên ánh mắt sắc câu nệ lại tò mò, cảm khái: “Đối với chuyện thần hồn, trình độ của ngươi thật sự là không tệ.”
Thôi Sàm hỏi: “Bây giờ chúng ta nói chuyện, Nguyễn Cung có nghe được không?”
Dương lão đầu cười nói: “Nguyễn Cung tính cách thế nào, ăn no rửng mỡ đến rình coi động tĩnh của ngươi. Nếu không phải ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích, ngươi cho rằng hắn nguyện ý quan tâm ngươi?”
Thôi Sàm trầm giọng nói: “Thuyền cẩn thận dùng được vạn năm!”
Câu này, là Thôi Sàm lần thứ hai nói ra miệng đối với vị Dương lão tiền bối này, lần đầu tiên là ở Lão Từ sơn.
Lão nhân rít thuốc, “Có đạo lý.”
Thôi Sàm sau khi yên lặng đợi chốc lát, “Có thể?”
Lão nhân nhẹ nhàng gật đầu, “Thôi quốc sư thoải mái nói là được.”
Thôi Sàm lấy mu bàn tay lau máu tươi chảy ra khóe miệng, hỏi: “Ta nên xưng hô đại tiên sinh là Thanh Đồng Thiên Quân? Hay là cái kia danh tiếng lớn hơn nữa...”
Lão nhân không chút biểu cảm ngắt lời Thôi Sàm, “Đủ rồi.”
Thôi Sàm quả thực không nói tiếp, thổn thức cảm khái: “Thực không dám giấu, tràng chiến sự đó, vãn bối tâm thần hướng tới.”
Thôi Sàm ù ù cạc cạc cười ra tiếng, “Không hận chưa gặp các Thần Quân, chỉ hận Thần Quân chưa gặp ta. Đây là cảm khái từ đáy lòng ta ở lúc cầu học môn hạ tiên sinh, sau lần đầu tiên tiếp xúc được tin tức, lúc ấy tiên sinh đã phê bình ta không biết trời cao đất rộng, ăn nói lung tung. Hôm nay nghĩ đến, tiên sinh là đúng, ta là sai.”
Lão nhân xua xua tay nói: “Trong sư môn các ngươi thầy trò phản bội cũng tốt, sư huynh đệ tay chân tương tàn cũng thế, ta không có hứng thú.”
Thôi Sàm cười khẩy nói: “Vậy ngươi tới nơi này, chỉ là xem trò cười của ta sao?”
Dương lão đầu hỏi: “Ta có chút tò mò, Đại Ly phiên vương Tống Trường Kính, một vũ nhân chí ở võ đạo cảnh giới mười một, ngươi vì sao thủy hỏa bất dung với hắn như thế?”
Thôi Sàm lắc đầu nói: “Không phải ta và Tống Trường Kính muốn đấu ngươi chết ta sống, mà là Đại Ly chúng ta có người đàn bà lợi hại, không chấp nhận được hắn, lúc trước đánh vỡ từ bản mạng của Trần Bình An, chính là nàng tự mình ở phía sau màn bày ra bút tích, không có Mã gia ngõ Hạnh Hoa ham phú quý nguyện ý ra tay, cũng có Lưu gia Tống gia vân vân. Chính là vì để con trai của nàng càng dễ dàng bắt lấy cơ duyên hơn. Đương nhiên, ta cũng không phủ nhận, sau đó ta dùng Trần Bình An để nhằm vào Tề Tĩnh Xuân, là thuận thế mà làm. Thật là một trong những nước cờ thần kỳ ít ỏi không có mấy của Thôi Sàm ta đời này, Tề Tĩnh Xuân cờ cao hơn một nước, ta nhận thua, nhưng ta vẫn không biết cảm thấy một nước cờ này là kém.”
Dương lão đầu phun ra sương khói, nheo mắt nói: “Từ bản mạng vừa vỡ, thiếu niên ngõ Nê Bình kia tựa như một ngọn nến, bắt mắt hơn, tự nhiên mà vậy dễ dàng tạo ra tình huống thiêu thân lao đầu vào lửa. Ngươi nói nữ tử kia dự liệu không sai, nếu không phải như thế, thiếu nữ thần ý tinh khí của con Chân long kia còn sót lại ngưng tụ mà thành, ngay từ đầu là dựa vào bản năng hướng tới Trần Bình An, nhưng chờ nàng chạy ra khỏi cái giếng khóa rồng đó, đến ngõ Nê Bình, lảo đảo đi đến cửa sân hai nhà, nàng mới phát hiện thì ra trong phòng của Tống Tập Tân có long khí nồng đậm, cái này đối với nàng mà nói quả thực chính là thức ăn mỹ vị nhất trên đời này, cho nên liều mạng cũng muốn đi gõ cửa sân nhà hắn, chỉ tiếc không đủ sức, ngã xuống trong đống tuyết cửa phòng Trần Bình An.”